Đổi Lấy Một Cô Vợ Hiền - Đại Ngu Hải Đường

Chương 9



"Cậu nhóc..."

Lúc cậu bé đang đu xích đu thì có vài tên du côn không có ý tốt đi tới gần cậu bé.

"Ba mẹ nhóc đâu?"

Triệu Úc Phong cau mày nhìn mấy thiếu niên to con trước mắt, chân vốn đang đung đưa trong chớp mắt bỗng dừng lại, "Không có ở đây."

"Ha? Vậy đi đâu rồi nhóc?"

Cậu bé mắt lạnh trừng mắt bọn họ, "Đi mua đồ uống cho tôi rồi."

"Ha ha! Thì ra là cậu nhóc đáng thương bị vứt bỏ nha!"

Mấy người đó càng thêm không kiêng nể gì mà vây quanh cậu bé, một tên thiếu niên tóc vàng trong số đó miệng lẩm bẩm còn kéo kéo T-shirt trên người cậu bé, dáng vẻ lưu manh huýt sáo một cái.

"Không tồi nha, là hàng hiệu đấy, ba mẹ nhóc nhất định rất có tiền phải không?"

Triệu Úc Phong mang vẻ mặt đề phòng trừng mắt bọn họ, nắm tay nho nhỏ cũng nắm lại, cho dù cậu bé chỉ mới sáu tuổi, nhưng lạnh lùng trong ánh mắt cũng làm cho mấy tên thiếu niên trước mắt bị dọa lui lại mấy bước.

"Mẹ nó, chúng mày có phải là đàn ông không, thế mà lại bị thằng nhãi con như con thỏ nhỏ dọa thành như vậy?" Thiếu niên cầm đầu tức giận vỗ mạnh một cái sau gáy đồng bọn, sau đó giống như ra oai phủ đầu một phen túm cổ áo Triệu Úc Phong. "Tiểu quỷ, trên người có tiền mặt hay không?"

"Cút ngay!" Cậu bé không chút sợ hãi, ánh mắt sắc bén sống chết trừng mắt đối phương, "Tôi không có tiền bố thí cho ăn mày."

Đối phương nghe vậy giận dữ, "Mẹ nó, tên nhóc thối như mày còn dám rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Chỉ là một thằng nhóc con như nó cũng dám kiêu ngạo như thế.

Tên lưu manh giơ cao tay lên, tựa hồ là ý đồ muốn đánh người cho hả giận.

Lúc này, Ngu Thư Hân vừa vặn mua đồ uống trở về, xa xa liền nhìn thấy mấy tên thiếu niên không tốt, nàng nóng vội chạy tới - "Này, các người muốn làm gì?" Đến gần mới phát hiện bọn họ thế mà lại đang nắm cổ áo Triệu Úc Phong.

"Buông tay...! Bảo các người buông tay có nghe hay không?"

Nhóm côn đồ ngả ngớn quay đầu nhìn nàng một cái, "Chị hai à, nếu không muốn có chuyện thì tránh xa một chút cho tôi, chẳng lẽ cô không thấy chúng tôi đang chơi đùa với cậu bé này hay sao?"

"Anh hai, mong cậu nói rõ ràng một chút, đứa bé trước mắt mà các người đang quấy rầy là con tôi." Nàng bị mấy tên côn đồ làm tức giận đến trợn tròn hai mắt.

"Con cô?" Đối phương cười trêu chọc, "Chị hai à, cô bao nhiêu tuổi, lại có thể sinh ra con lớn như vậy?"

Nhìn ngang nhìn dọc, Ngu Thư Hân một thân T-shirt, quần bò thoạt nhìn chỉ là một bộ dạng học sinh, một đầu tóc dài buộc thành đuôi gà, nếu thực mặc vào đồng phục, nói cô là học sinh trung học cũng có người sẽ tin.

Một thiếu niên khác cười tà tà, "Nếu cô không muốn chúng tôi quấy rầy tên quỷ nhỏ kia cũng được thôi, chỉ cần cô..." Tên đó cà lơ phất phơ nâng cằm nàng lên, "Cùng anh em chúng tôi vui vẻ một chút, chúng ta có thể suy nghĩ lại việc buông tha nó."

"Không cho phép các người chạm vào mẹ tôi!"  Nhìn thấy Ngu Thư Hân bị người ta bắt nạt, vội vàng đẩy mấy kẻ bại hoại đứng trước mặt mình ra, lấy thân mình bảo vệ che trước mặt nàng.

Chỉ là, tiếng của cậu bé mặc dù thật sự rất lớn, đáng tiếc cái đầu lại quá thấp, căn bản không uy hiếp được gì .

"Mày, thằng nhóc không muốn sống này, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Sau cổ Triệu Úc Phong đột nhiên bị một tên nắm lấy, "Còn lèo nhèo nữa cẩn thận ông đây sẽ đánh bẹp mày đấy."

"Buông con tôi ra!" Ngu Thư Hân thấy thế liền giơ chân đá về phía tên hỗn đản một cước.

Nhóm thiếu niên xấu lập tức bị hành động thô bạo của nàng chọc giận liền lôi kéo Ngu Thư Hân.

"Buông, mấy tên xấu xa các người!"

"Này! Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?" Hai viên cảnh sát tuần tra vừa vặn đi ngang qua, nhìn thấy tình huống bên này vội vàng đi lại tìm hiểu rõ xem là tình huống gì.

Mấy tên côn đồ thấy thế, nhất thời sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, pha trò giả ngu, "Thì ra là cảnh sát đại ca, không có việc gì không có việc gì, chúng tôi chỉ là cùng người bạn nhỏ này chơi đùa thôi."

Nhưng Ngu Thư Hân cũng không dễ dàng buông tha bọn họ như vậy, nàng xoa cổ tay bị kéo sưng đỏ, tố cáo - "Anh cảnh sát, mấy tên côn đồ này bắt nạt con tôi, còn quấy nhiễu tình dục với tôi..."

-----

Trong biệt thự Triệu gia, không khí chỉ có thể dùng từ "nguy hiểm" để hình dung.

Từ lúc vào cửa đến giờ Triệu Tiểu Đường chỉ ngồi ở trên sô pha, khuôn mặt từ đầu đến cuối lạnh lùng không nói một tiếng, mọi người có mắt đều nhìn ra được cô đang rất tức giận.

Cô trừng không chớp mắt nhìn con mình đứng ở một bên, phía sau là Ngu Thư Hân, cô vạn lần không ngờ người phụ nữ này không cần hỏi cô có đồng ý hay không mà đã mang đứa bé đi ra ngoài, còn gây náo loạn ở cục cảnh sát. Nếu không phải vừa vặn gặp được viên cảnh sát tuần tra, nói không chừng con cô giờ phút này đã trở thành con tin, bị cho vào một bao bố để ở nơi nào đó mà khóc cầu cứu rồi.

Mà điều khiến cô tức giận là, khi nhận được điện thoại của cục cảnh sát, cô thế mà lại lo lắng cho Ngu Thư Hân. Khi đó cô mới ra khỏi sân bay, ngay cả nhà cũng chưa về, công ty cũng chưa đến, đầu tiên đã thẳng tiến cục cảnh sát, mãi đến khi tận mắt thấy nàng cùng con bình an vô sự thì tảng đá lớn dưới đáy lòng cuối cùng mới được hạ xuống.

Cô khai đao với con trước, lạnh lùng hỏi: "Hôm nay đi ra ngoài, các người đã làm gì?"

Triệu Úc Phong không yên đan các ngón tay vào nhau, cúi đầu trả lời, "Cùng... Cùng Mami đi ăn KFC, sau đó đi công viên..."

"Ngẩng đầu lên nói chuyện với ta." Cô đè nặng cổ họng giọng mệnh lệnh.

Triệu Úc Phong rùng mình một cái, thật cẩn thận ngẩng đầu lên, giống như kẻ trộm mà nhìn Mama mình, thân mình nho nhỏ không ngừng lui về phía sau, vô ý tựa vào người Ngu Thư Hân. Ngu Thư Hân vỗ nhẹ bả vai cậu bé, tiếp thêm cho cậu bé dũng khí.

Triệu Tiểu Đường mắt lạnh nhìn hành động của bọn họ, con ngươi tò mò mị lên. Người phụ nữ này... Lúc nào thì cảm tình với con trở nên tốt như vậy?

"Nói lại một lần nữa, hôm nay ra ngoài đã làm cái gì ?"

"Cùng... Cùng Mami... Đi... Đi ăn... Ken... Ken..."

"Không được lắp bắp."

Giọng nói nghiêm túc làm cho Triệu Úc Phong sợ tới mức câm như hến, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cậu bé cố nén, không dám khóc ở trước mặt Mama.

Ngu Thư Hân không chịu được cúi người xuống ôm cậu bé vào lòng dỗ dành: "Tiểu Phong ngoan, Tiểu Phong đừng sợ, Mama con chỉ dọa con mà thôi, không có việc gì, không có việc gì!" Nàng vỗ vỗ phía sau lưng con.

Cô bĩu môi, hiển nhiên đối với bộ dạng mẹ hiền của nàng giờ phút này thực không cho là đúng. "Hiển nhiên cô còn không biết tính nghiêm trọng của việc này."

"Việc nào có nghiêm trọng, hiện tại không phải chúng tôi cũng chưa gặp sự cố gì sao? Hừ, tôi chỉ biết Tiểu Phong căn bản có một người Mama không biết tình thân, Triệu Tiểu Đường, cô luôn suy bụng ta ra bụng người, cô hãy đứng ở lập trường con mình mà thay con suy nghĩ một chút đi, tôi nghĩ cô cũng không muốn có được một người Mama máu lạnh giống như cô vậy chứ?"

Triệu Tiểu Đường nghe thấy lời nói của nàng tức giận đến vỗ bàn một cái, người phụ nữ này đang nói gì vậy, nói cô máu lạnh, cô ta đã mang đứa bé đi ra ngoài còn động đến cả cục cảnh sát, mới gọi là nhiệt huyết sao?!

Triệu Úc Phong bị cơn giận của cô làm cho sợ đến run lên một cái, theo bản năng trốn vào trong lòng Ngu Thư Hân, thở mạnh cũng không dám thở. Trong ấn tượng của cậu bé, quan hệ của Mama và Mami tuy rằng không tốt, nhưng từ trước đến giờ đều là Mami kêu gào, Mama rất lạnh lùng, ngay cả một chút biểu tình cũng không muốn cho Mami một cái. Hiện giờ Mama lại rất giận dữ, cậu bé vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

"Tiểu Phong, về phòng của con đi!" Triệu Tiểu Đường ra mệnh lệnh.

Triệu Úc Phong lại gắt gao cầm lấy tay Ngu Thư Hân không buông, hít sâu một hơi, dũng khí mở miệng, "Mama, Mama đừng trách cứ Mami, hôm nay vốn dĩ Mami mang con đi ra ngoài, là vì... trước kia con rất ít đi ra ngoài, cho nên mới..."

Thật không biết có phải do cách giáo dục hiện đại của Triệu Tiểu Đường rất thành công hay không mà Triệu Úc Phong tuổi tuy còn nhỏ nhưng đã có khí khái của đàn ông, muốn bảo hộ Mami mình.

"Ta nói đi lên lầu!"

Giọng điệu tức giận làm Triệu Úc Phong sợ tới mức nhịn không được cả người run lên.

Ngu Thư Hân tức giận trừng mắt liếc cô một cái, lập tức cúi người xuống vỗ vỗ đầu Triệu Úc Phong, "Ngoan, con đi về phòng trước, chờ Mami với Mama nói xong, Mami lại tới phòng ngủ cùng con."

"Nhưng là..." Cậu bé mang vẻ mặt đề phòng nhìn cơn thịnh nộ của Mama.

"Không sao, Mami đoán Mama con..." Nàng liếc mắt nhìn Triệu Tiểu Đường một cái, "Hẳn là sẽ không định làm một kẻ giết người."

Triệu Úc Phong mặc dù thực lo lắng, nhưng vẫn ngoan ngoãn lên lầu.

Thấy một màn như vậy, Triệu Tiểu Đường không thể tin được, trước kia hai mẹ con xung khắc như nước với lửa, bây nay hiển nhiên lại ở trước mặt cô trình diễn loại tình huống này.

Cô chậm rãi từ sô pha đứng lên đi đến trước mặt nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới hiển lộ một thân quần áo chật vật, đại khái là trong lúc giằng co với đám thiếu niên xấu mà bị rách.

Esther thật sự thay đổi, sở thích thay đổi, cô cảm giác tất cả đều thay đổi.

"Xem ra cô tựa hồ rất muốn làm một người mẹ hiền."

Nghe cô nói có ý châm chọc, nàng không sợ cùng cô đối diện, "Tôi nghĩ, đó là điều Tiểu Phong cần."

"Hừ! Cô thật sự hiểu Tiểu Phong cần cái gì sao?" Giọng điệu của cô có chút đùa cợt.

"Triệu Tiểu Đường, ở một phương diện nào đó cô thật sự là một người Mama tốt, nhưng mà cô cũng không thể phủ nhận, ở một phương diện khác cô cũng thật thất bại."

Cô xác thực có được tài năng xuất sắc, nhà thiết kế Lana danh tiếng cao nhất trong giới trang phục, cho tới bây giờ vẫn là thần tượng của nàng, nghĩ đến khi vừa biết được Triệu Tiểu Đường chính là thần tượng trong cảm nhận của mình, đáy lòng nàng còn thực vui vẻ nhưng ở chung thời gian dài nàng phát hiện Triệu Tiểu Đường này căn bản chỉ là một đại bạo quân, bá đạo, chuyên chế, động vật máu lạnh không hơn không kém.

Cô nghe vậy trào phúng cười nói: "Chẳng lẽ cô cho rằng tôi phải để cho con bị tên côn đồ bắt nạt mới là thương yêu con sao?"

"Tôi chỉ là cảm thấy một đứa bé sáu tuổi, ngay cả KFC là cái gì cũng không biết, thì cô quả thực đã xem con như chim hoàng yến mà nuôi trong một nhà giam hoa lệ rồi."

"Ha? Theo như lời cô nói, tôi hẳn là nên giảng giải cho con Mc Donalds và Pizza Hut là cái gì?"

"So với việc cái gì con cũng không biết thì tốt hơn nhiều."

"Nó muốn biết cái gì tôi đều đã cho nó biết."

Nàng không cho là đúng, "Phiên dịch thơ cổ, học thuộc một đống cổ văn [chi, hồ, giả, dã], nó mới sáu tuổi thôi, biết mấy cái này làm chi, tôi nghĩ cô căn bản là không biết giáo dục đứa bé như thế nào."

"Dù sao vẫn hơn việc cô dại dột mang theo một đứa bé, cùng một đám thiếu niên xấu xung đột! Về sau không được sự cho phép của tôi, các người không được tùy tiện ra ngoài!"

"Chủ nghĩa sô-vanh* đáng giận, cô xem tôi như phạm nhân của cô sao?"

*Chủ nghĩa sô-vanh: Niềm tin vô lý và hung hăng cho rằng đất nước mình là hơn các nước khác. (Ở đây có thể hiểu là nói Triệu Tiểu Đường độc tài, chuyên chế.)

Triệu Tiểu Đường dừng một chút, có chút đăm chiêu nhìn màng, một hồi lâu mới mở miệng, "Cô đã quên sao? Lúc Tiểu Phong ba tuổi, từng bị người ta bắt cóc suốt ba ngày ba đêm sao?"

Ngu Thư Hân nghe vậy nhất thời cảm thấy cổ họng của mình tựa như bị nhét vào một quả trứng gà, cảm thấy sượng mặt, nàng ấp úng nói: "Sa...? Sao, sao có thể... Tôi... Tôi không biết..."

"Quả nhiên cô hoàn toàn bị mất trí nhớ, ba năm trước đây cô mang Tiểu Phong đi mua sắm, không cẩn thận để con bị người xấu bắt cóc, nếu không phải cảnh sát phá án kịp thời, Tiểu Phong rất có thể đã bị giết, cô đại khái cũng không nhìn thấy được con lớn như vậy."

Cô lạnh lùng trừng mắt, "Cô muốn phát huy tình thương của người mẹ bằng cách thức buồn cười kia thì còn có rất nhiều, cô muốn làm chính mình bị thương tích tôi cũng không quan tâm, nhưng là mong cô đừng hại con tôi lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm."

Chính mình thật sự là sơ ý, trước đây người ta đã phát sinh qua loại việc này rồi, cũng khó trách Triệu Tiểu Đường lại khẩn trương như vậy. Nàng khổ sở cúi đầu làm ra bộ mặt có lỗi, "Thực xin lỗi, hết thảy tôi đều hoàn toàn không biết, tôi thật có lỗi..."

Cô không ngờ người phụ nữ này thế mà lại còn giải thích với cô, ba năm trước đây khi con bị bắt cóc, người phụ nữ này căn bản không hề thấy có lỗi, chỉ biết trách này trách nọ rằng cảnh sát làm việc bất lực, thậm chí còn nghĩ rằng Tiểu Phong chạy lung tung.

Nhưng hiện tại, nàng lại giải thích với cô, giọng cũng có chút nghẹn ngào... Là cô nghe lầm sao?

Cô lại lần thứ hai thấy nàng đổi mới.

Hai ngày này đi công tác HongKong, cô kỳ thật vẫn nghĩ đến nàng. Nụ hôn buổi tối hôm kia, cô biết chính mình không khống chế được, nếu không phải Kim bá xuất hiện, cô không biết mình có thể sẽ khống chế được ngọn lửa dục vọng mãnh liệt kia mà làm cháy sạch mọi thứ hay không.

Cô muốn nàng! Người phụ nữ bị cô khinh thường bảy năm, thế nhưng thần kỳ gợi lên xúc động muốn giữ lấy nàng.

Dự án hợp tác ở HongKong lần này vốn không cần cô tự mình ra mặt, nhưng vì muốn trốn tránh điều này, bởi vì cô không dám thừa nhận, chính mình bị một người phụ nữ đáng ghét hấp dẫn.

Nhưng là cô tránh được người nàng nhưng lại trốn tránh không được lòng chính mình, hai ngày này, Triệu Tiểu Đường nhớ nàng điên cuồng, ngay cả hành trình ba ngày, cô cũng quyết định kết thúc sớm hơn. Khi vừa xuống máy bay nghe được tin mẹ con bọn họ gặp chuyện không may, lòng cô lại nóng như lửa đốt.

Con là cốt nhục của cô, cô lo lắng là bình thường , nhưng người phụ nữ này hiển nhiên cũng trở thành đối tượng làm cô lo lắng nhất, rốt cuộc là cô bị sao vậy?

"Cô..." Đang muốn mở miệng nhưng bụng lại truyền đến một trận tiếng thô lỗ, giờ này cô mới nhớ tới, vì hành trình, hôm nay mười mấy tiếng liền chưa ăn chút gì.

Ngu Thư Hân kinh ngạc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn cô, nhìn ra một chút xấu hổ trên khuôn mặt của cô, nàng vụng trộm mím môi, muốn cười lại không dám cười ra tiếng.

Nàng thanh thanh cổ họng, "Cái kia... Tôi nghĩ cô nhất định chưa ăn cơm, hôm nay đến lượt tôi chuẩn bị bữa tối cho cô thật tốt, coi như là tôi hối lỗi với cô vậy."

Triệu Tiểu Đường muốn bảo nàng không cần làm, nhưng nàng đã xoay người đi về phía phòng bếp, lại là một phát hiện khác làm cho cô kinh ngạc - nàng sẽ xuống bếp?

Nhưng mà không biết vì sao, khóe môi cô lại cong lên, nổi lên một cái mỉm cười hình cung...

----------

Chương trước Chương tiếp
Loading...