Đổi Lấy Một Cô Vợ Hiền - Đại Ngu Hải Đường
Chương 18
Hai người cáo trạng xong lại tiếp tục đấu võ mồm."Nếu Mama chán ghét con, ngày mai con cùng Mami sẽ không đến bệnh viện thăm Mama nữa.""Con tới hay không tới cũng chả sao, có điều Hân Hân của ta phải hai mươi tư tiếng đồng hồ, một tấc cũng không được rời khỏi bên cạnh ta.""Mami là của con! Mami phải chăm sóc con!" Triệu Úc Phong không phục."Cô ấy là lão bà của ta!" Triệu Tiểu Đường cũng vô cùng bá đạo rống lại.Mắt thấy hai mẹ con không ai chịu ai, Ngu Thư Hân bị kẹp ở giữa người liền hô to, "Này! Hai người có chừng mực cho tôi!""Mami...""Hân Hân..."Cùng lúc bị một lớn một nhỏ lộ ra bộ dạng ủy khuất giống nhau. Nàng nhìn về phía cửa chính, giọng điệu không cho phép cự tuyệt mà nói: "Tiểu Đường, chị chỉ là muốn mang Tiểu Phong đi mua chút đồ uống mà thôi, em ngoan ngoãn ở lại phòng bệnh, một hồi bác sĩ sẽ đến đưa em đi làm vật lý trị liệu.""Em cũng muốn cùng chị đi mua đồ uống." Cô bốc đồng đưa ra yêu cầu.Nàng liếc cái xem thường, "Em phải ở lại chỗ này đi làm trị liệu.""Em không cần trị liệu." Vươn bàn tay kéo nàng vào trong lòng, "Em chỉ muốn chị ở lại bên người em."Triệu Úc Phong thè lưỡi, "Sau khi Mama mất trí nhớ thật sự là làm cho người ta chịu không nổi." Cậu bé bất mãn kháng nghị, "Bây giờ Mami đều ngày đêm cùng Mama, con chỉ là muốn cùng Mami đi ra ngoài một chút mà Mama cũng muốn ngăn cản..."Triệu Tiểu Đường mới không để ý tới con lầm bầm, tròng mắt của cô vừa chuyển, đột nhiên hướng ra ngoài cửa gọi nhỏ một tiếng, "Kim bá.""Cô chủ, có chuyện gì sao?""Đem tiểu bất điểm này đuổi về nhà cho tôi, ngày mai không được đưa nó đến nữa." Cô đắc ý nói. Hừ hừ, như vậy xem tên nhóc này còn cùng cô giành nàng được nữa không."Dạ, cô chủ." Kim bá bất đắc dĩ chấp hành mệnh lệnh."Mama, Mama rất âm hiểm... buông... ông quản gia, con không muốn về nhà, con muốn ở cùng Mami..."Triệu Tiểu Đường còn bướng bỉnh nói bái bai với con, cô ôm nàng, dán mặt vào lòng nàng, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ, miệng còn không ngừng. "Hân Hân, đột nhiên em cảm thấy mình trở nên rất suy yếu nha."Ngu Thư Hân lo lắng sờ sờ mặt cô, "Sao vậy? Hay để chị gọi là bác sĩ đến xem sao nha?""Không cần, chỉ cần chị hôn em một cái là được rồi..."Giọng của con từ hành lang truyền đến - "Mama... Ngày mai con sẽ lại đến..."Nàng thật sự là không có biện pháp nào với người phụ nữ này, "Người đã lớn như vậy rồi còn tranh hơn thua với trẻ con." Thật không chịu nổi.Cô hợp tình hợp lý mà nói: "Ai kêu tiểu bất điểm kia không biết thức thời như vậy, cả ngày cứ líu ríu Mami ơi, Mami à, phiền chết đi được, em chán ghét nó."Nàng vừa bực mình vừa buồn cười nhẹ nhàng đánh cô một cái, "Nào có ai lại chán ghét con ruột của mình chứ.""Hừ! Ai thèm để ý đến nó!" Cô để gần môi mình lại, "Hân Hân, nhanh lên một chút.""Em thật sự là..." Biết rõ trong phòng bệnh bây giờ chỉ có hai người bọn họ, nhưng ánh mắt nàng vẫn là không được tự nhiên liếc trái liếc phải, vội vàng hôn nhanh một chút.
Đại tiểu thư không hài lòng, lại quấn quít bắt nàng hôn lại, nàng ngồi trên đùi phải không bị thương của cô, tư thế của hai người giờ phút này thật ái muội, làm nàng vừa thẹn lại vừa xấu hổ.
"Tiểu Đường, đừng đùa nữa, một hồi bị bác sĩ, y tá nhìn thấy sẽ bị người ta chê cười ."
"Nhìn thấy thì nhìn thấy." Cô lơ đễnh, "Em ôm lão bà của em, ai quản được ."
Nghe cô cả ngày đem hai chữ lão bà làm câu cửa miệng, trong lòng Ngu Thư Hân nhịn không được mà âm thầm hít vài ngụm khí, nếu nàng nói với cô, trên pháp luật hai người hoàn toàn không có quan hệ gì, không biết cô có thể khóc tại chỗ cho nàng xem hay không?!
Triệu Tiểu Đường xấu xa đem môi tiến đến sát mặt của nàng, vươn đầu lưỡi, nghịch ngợm nhẹ nhàng liếm lên môi nàng một chút.
"Tiểu Đường..." Nàng bị động tác khiêu khích của cô làm sợ ngây người.
"Hân Hân, chị là của em, như vậy không phải em cũng có thể như vậy với chị sao?"
Nói xong, cô chậm rãi dùng đầu lưỡi tiến vào bên trong môi nàng, thành thục mà bá đạo hấp thu ngọt ngào của nàng, Ngu Thư Hân bị cô ôm vào trong lòng nhất thời giống như một khối tuyết bị hòa tan thành nước, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng. Hai người cứ như vậy mà ôn tồn, nếu không phải bác sĩ xông vào, nàng hoài nghi chính mình sẽ say chết ở trong luồng nhu tình của cô rồi.
"Khụ khụ! Triệu tổng, đã đến giờ làm vật lý trị liệu." Bác sĩ xấu hổ đẩy kính mắt viền vàng.
Ngu Thư Hân nghe tiếng cũng tỉnh lại, vội vàng chấm dứt nụ hôn này, khuôn mặt nhỏ nhắn vì xấu hổ mà đỏ lên, Triệu Tiểu Đường thì tức giận trừng mắt liếc bác sĩ một cái."Tôi nói bác sĩ Lâm, ông cũng quá chuyên nghiệp rồi? Ngay cả đến muộn một phút cũng không được sao."Đối phương dở khóc dở cười, "Vô cùng xin lỗi đã quấy rầy, Triệu tổng, có điều, còn như cô nói, canh chính xác thời gian chính là bổn phận của người chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân.""Tiểu Đường." Ngu Thư Hân càng xấu hổ, "Bác sĩ cũng là vì tốt cho em.""Hừ! Sao em lại không cảm thấy vậy?" Cô bốc đồng khoanh hai tay, "Mỗi ngày đều phải đi làm vật lý trị liệu chán ghét này, phiền muốn chết.""Nếu không làm trị liệu, sao chân của em có thể nhanh lành như vậy được?"Oán giận thì oán giận, nên làm trị liệu vẫn là không thể thiếu, Triệu Tiểu Đường đi theo bọn họ đến phòng trị liệu.Quá trình hồi phục đúng là gian khổ, Ngu Thư Hân nhìn ở trong mắt mà đau ở trong lòng, nếu không phải vì cứu nàng cùng Tiểu Phong, bây giờ cô cũng không cần phải chịu loại thống khổ như vậy.Bình thường, mỗi ngày làm vật lý trị liệu xong, thể lực Triệu Tiểu Đường sẽ tiêu hao đến một giọt cũng không còn.Qua bữa cơm trưa, cô mỏi mệt nằm ở trên giường ngủ say. Ngu Thư Hân ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng nắm tay cô, từ sau khi hôn mê tỉnh lại, mỗi lần khi cô sắp đi vào giấc ngủ cô đều gắt gao cầm lấy tay nàng như vậy, gương mặt cô trong lúc ngủ say bình thản tựa như một đứa bé vô tội.Sau khi nghe thấy cô phát ra tiếng hít thở đều đều, nàng cố gắng rút bàn tay bị cô nắm về, nhưng nàng mới giật về thì cô liền giống như hoảng sợ mà nhăn mày lại. "Đừng đi..." Nhắm hai mắt, cô giống như đang nói mê.Nàng vội vàng trấn an, "Chị không có đi, chị sẽ ở bên cạnh em.""Đừng đi... Ngu Thư Hân, đừng đi..." Cô lẩm bẩm liên tục cùng một câu.Chẳng lẽ ở trong mộng, nàng muốn rời cô mà đi sao?Nàng trở tay dùng sức cầm bàn tay của cô, nhìn trên mặt một người phụ nữ trưởng thành như cô lại toát ra vẻ bất lực, yếu ớt này, đáy lòng nàng liền thắt lại, không chút suy nghĩ liền mở miệng nói: "Chị sẽ không đi, chị sẽ ở lại bên cạnh em, cả đời cũng không rời khỏi, mặc kệ em biến thành cái dạng gì, chỉ cần em cảm thấy cần, chị vĩnh viễn sẽ luôn ở bên cạnh em như bây giờ...""Ngu Thư Hân, chị nói có thật không?""Đương nhiên đều là sự thật, -"Không ngờ Triệu Tiểu Đường lại đột nhiên mở ra mắt, nàng bị cô làm giật mình, không phải cô đang ngủ sao? Tỉnh lại từ khi nào vậy?"Thư Hân..." Cô chân thành tha thiết mà thật cẩn thận nhìn nàng, tìm kiếm lời cam đoan, "Cho dù em đã làm chuyện sai trái, thậm chí làm cho chị khóc, làm cho chị thương tâm khổ sở... Chị cũng sẽ không rời khỏi em sao?"Nàng hoài nghi, không muốn tiếp tục đề tài này. "Em tỉnh lại từ khi nào vậy?""Chị còn chưa trả lời em." Cô kiên trì nói.Bị ánh mắt mê người của Triệu Tiểu Đường nhìn chằm chằm như vậy, Ngu Thư Hân thở dài, khuất phục nói: "Chỉ cần em cần, chị sẽ ở lại bên cạnh em.""Chị đã nói thì phải giữ lời nha." Đạt được lời cam đoan, cô cười đến giống như một đứa trẻ, nắm chặt tay nàng, lại lần nữa nhắm mắt lại.Ngu Thư Hân không có cách nào với cô, trong lòng đối với việc chân tướng sẽ có một ngày bị vạch trần mà sợ hãi... Tạm thời đè nén không nghĩ - cứ để nàng quyến luyến trong phần hạnh phúc này thêm một ngày thì tốt một ngày đi.----------