Đổi Lấy Một Cô Vợ Hiền - Đại Ngu Hải Đường

Chương 13



"Vì chúc mừng chúng ta đoạt giải, cạn ly... Cạn ly... Cạn ly..."

"Thư Hân, chị say rồi!"

Đến nửa đêm, Triệu Tiểu Đường ôm Ngu Thư Hân với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì say rượu về đến nhà, nàng mang một bộ dạng say khướt, làm cô không biết phải làm sao. Có điều, tự làm bậy không thể sống, ai kêu mình lại dính vào người phụ nữ Kim Ngọc kia làm hại cô gái nhỏ trong lòng này cả buổi tối đều uống rượu giải sầu, bảo nàng uống ít một chút nhưng thế nào cũng không chịu nghe.

Người hầu trong nhà thấy thế hai mặt nhìn nhau, Ngu Thư Hân nhìn thấy bọn họ, giãy ra khỏi vòng ôm của Triệu Tiểu Đường, cầm tay Kim bá - "Son tổng giám đốc, chúng ta cạn ly!"

"Thiếu phu nhân, tôi là Kim bá..."

"À..." Nàng xoay người một vòng, chụp lấy Tả Trác, "Tống tiểu thư..."

"A! Thiếu phu nhân, tôi là Tạ Trác!"

Triệu Tiểu Đường vội vàng ôm eo nàng kéo vào trong lòng, đi về phía cầu thang. Nếu sớm biết tửu lượng của cô gái này kém như thế thì ngay từ đầu cô nên cật lực ngăn nàng chạm vào rượu rồi.

Cô gái nhỏ trong lòng không an phận mà vặn vẹo, trong lúc vô tình đã trêu chọc làm cô nổi lên dục hỏa..."Ngu Thư Hân, không được cử động!"

"Thả tôi xuống... Tôi còn muốn uống..."

Cô dùng chân đá văng cửa phòng ngủ của mình ra, nhanh chóng đặt nàng lên giường lớn, hít sâu cố gắng dẹp yên xao động trong cơ thể, cô cũng không dám cam đoan mình sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ăn nàng.

Ngu Thư Hân ngồi dậy muốn xuống giường, cô nhanh chân giữ chặt nàng lại, nàng liền thuận thế vòng qua cổ cô, hơi thở ấm nóng nói với cô rất hăng hái: "Cùng uống với tôi đi."

Cô vô cùng bất đắc dĩ, "Chị đã uống hết một chai rồi."

"Tôi mặc kệ..." Nàng dừng một chút, trong đầu hỗn độn giống như nghĩ đến cái gì đó, một đôi tay nhỏ bé lập tức sờ lung tung ở trước ngực cô, muốn cởi nút áo sơmi cùng caravat của cô.

Triệu Tiểu Đường biến sắc, nàng muốn làm gì?

"Các người thật sự đã từng ở cùng nhau sao?"

"Hửm?" Nàng đang hỏi cái gì?

"Cái người phụ nữ gọi là Kim Ngọc kia ấy. Em thật sự bởi vì uống rượu nên đã lên giường với cô ta sao?" Mắt của nàng mông lung say lờ đờ cố gắng nhìn chăm chú vào cô.

"Em thật sự chỉ là uống rượu rồi ngủ trên giường ở nhà cô ta một đêm, em dám thề với trời, đêm đó chuyện gì cũng không xảy ra." Rốt cuộc cô phải giải thích mấy lần nữa thì nàng mới tin?

"Uống rượu... Là có thể ngủ với phụ nữ khác sao? Hỗn đản!" Nàng đột nhiên đánh cô một quyền thật mạnh, "Triệu Tiểu Đường, em là hỗn đản!" Lại vừa cào vừa cắn cô.

Quả nhiên khi người ta uống say là không thể nói lý, cô vừa bực mình vừa buồn cười né tránh "công kích" của nàng, "Tiểu thư à, cho dù chị muốn ăn dấm chua thì làm ơn chờ lúc tỉnh táo một chút hãy tìm em tính sổ được không?"

"Chị đây cũng uống say, sao em không cùng chị... ngủ cùng chị?" Nàng cong đôi môi đỏ mọng tức giận nhìn cô, "Em xem, bây giờ chị rất say nha... Triệu Tiểu Đường, chúng ta cùng lên giường đi."

Nhìn bộ dáng nàng ngốc như vậy, cô nhịn không được cười ra tiếng đến.

Không ngờ nàng còn thật nghiêm túc, lập tức bắt đầu cởi quần áo, trong chốc lát cô không kịp ngăn cản, bộ điệp luyến giai nhân này đã bị nàng thô lỗ xé xuống, sau đó không phân rõ mà ôm lấy cô, bắt đầu hôn lung tung.

Triệu Tiểu Đường là người bình thường, trong lòng lại là người vợ đã kết hôn nhiều năm, giữa hai người còn có một đứa con sáu tuổi, mà nàng cũng đã xác định lòng mình thích cô, đây lại là nàng chủ động ôm vậy thì cô còn có gì để kiêng kỵ chứ? Hơn nữa, cô cũng muốn nàng, dục vọng kia vẫn luôn sâu đến nàng không thể tưởng tượng.

Vừa đáp lại nụ hôn của nàng, vừa cởi vướng bận trên người mình, vào thời điểm hai thân thể giao hòa cùng một chỗ, cái cuồng dã nguyên thủy kia lại làm cho cô cảm nhận được một loại khoái cảm trước nay chưa từng có... Kích tình qua đi, Ngu Thư Hân mệt mỏi nên ngủ rất say, nhưng Triệu Tiểu Đường lại không buồn ngủ. Vừa rồi, khi cô tiến vào nàng, tựa hồ cảm thấy trở ngại, dũng đạo (lối vào chỗ đó) của nàng cũng nghẽn chặt làm cho cô thiếu chút nữa đã bỏ vũ khí đầu hàng.

Tư vị tuyệt mỹ kia, tựa hồ không giống như của một phụ nữ đã từng sinh con phải có... Cô dùng khuỷu tay để chuyển động người, vặn đèn ở đầu giường lên, nhìn khuôn mặt đang cười của nàng, còn có mảng mê đỏ ửng người, cô yêu thương cúi đầu xuống, thương yêu mà hôn nhẹ lên môi của nàng, nàng ưm một tiếng, chuyển người một cái, đá văng chăn ra.

Người phụ nữ này, vẫn là đứa bé sao? Thế mà còn có thể đá chăn... Cô bật cười kéo lại chăn cho nàng, bỗng dưng, tầm mắt cô bị một màu đỏ nhạt của vết máu trên ga trải giường làm chú ý - ông trời ơi! Cái kia là cái gì?

Triệu Tiểu Đường biến sắc, ánh mắt trở lại nhìn nàng, phát hiện nàng bên hông dưới của nàng, ở phía sau chỗ từ lưng tới gần cái mông, một mảnh trắng nõn.

Sau lưng Esther ở chỗ đó có một cái bớt màu đỏ kia mà... Sao biến mất rồi?

-----

Lúc Ngu Thư Hân tỉnh lại, đã là mười giờ sáng ngày hôm sau.

Nàng muốn ngồi dậy, nhưng đầu lại hung hăng co rút đau đớn, nàng than nhẹ một tiếng, lập tức ý thức được là chuyện gì xảy ra. Đáng giận! Đây là hậu quả của say rượu sao?

Nàng day day đầu, muốn giúp mình dễ chịu một chút, lúc này, cửa phòng bị người mở ra, Triệu Tiểu Đường bưng một mâm đồ ăn mỹ vị mỉm cười đi về phía nàng.

Nàng nhìn nhìn bốn phía, đây quả nhiên là... Phòng của cô! Lại chậm rãi kéo chăn xuống, nhìn thấy mình trần truồng.

"Aaaaa...!" Nàng sợ tới mức thét chói tai ra tiếng, "Sao cả người chị trống trơn vậy?"

Cô bật cười nhìn đôi má hồng nhạt của nàng, buông khay, ngồi ở bên giường giữ cằm của nàng, "Bởi vì ngày hôm qua có một cô gái nào đó sau khi uống rượu vào thì bị dục hỏa đốt người, thực không khách khí xem người em miễn phí mà sử dụng, lúc ấy em liều mình giãy dụa, liều mình kêu cứu mạng, thế nhưng khí lực của cô gái kia thật sự là rất lớn, dưới tình huống bất đắc dĩ, em liền không may thất thân."

Nàng nghe thấy thì vô cùng sửng sốt, tối hôm qua mình uống rất nhiều rượu, nhớ lại những ấn tượng mơ hồ, hình như cô cũng nói không sai... A, mắc cỡ chết mất, sao nàng có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ?

Giây tiếp theo, nàng đột nhiên nghĩ đến một việc, nếu... Giữa bọn họ thật sự đã xảy ra chuyện gì, vậy... vậy chuyện đêm đầu tiên của nàng chẳng phải đã bị cô phát hiện rồi sao?

"Triệu Tiểu Đường..." Nàng  gọi cậu với vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt trắng bệch, "Đêm qua em cùng chị... lúc đó, có phát hiện chuyện kỳ quái gì hay không?"

"Chuyện kỳ quái gì?" Cô u mê hỏi lại, "Chị chỉ là..."

Thấy bộ dạng cô mơ hồ, nàng không nhịn được lại suy đoán, chẳng lẽ đêm qua nàng không có lạc hồng? Trước kia ở trường đã từng học qua một khóa hộ lý nói rằng lần đầu tiên của phụ nữ cũng vẫn có thể không chảy máu. Như vậy nói cách khác, cô căn bản là không phát giác ra đêm qua là lần đầu tiên của nàng?

Triệu Tiểu Đường dùng giọng điệu dịu dàng gọi nàng, "Thư Hân." Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lửa nóng của nàng lên, "Chị đã là người phụ nữ làm vợ, làm mẹ người ta rồi, chị làm ơn không cần biểu hiện thẹn thùng trước mặt em như vậy chứ?"

Cô đưa khuôn mặt của mình đến trước mặt nàng, bỡn cợt nói: "Bảo bối, chẳng lẽ chị đã quên chúng ta là vợ chồng sao?"

Nàng chỉ có thể kinh ngạc nhìn lại cô, bởi vì hai chữ này làm cho ngực của nàng bắt đầu khó chịu lên.

Người phụ nữ trước mắt này, không phải chồng của nàng - tuy rằng bọn họ đã có vợ chồng chi thật (quan hệ xác thịt).

Chỉ có nàng mới biết, nàng chỉ là thế thân của vợ cô, đột nhiên cô cảm thấy không thể chịu được, kỳ thật từ "bảo bối" cùng "vợ" trong miệng cô là dùng để gọi một người phụ nữ, nàng thừa nhận, nàng đã yêu thương cô, thân thể cùng trái tim cũng đều như vậy.

Nếu nói rõ chân tướng ra thì sao? Có điều không phải lúc trước đã từng nói qua rồi sao? Cô cũng không tin, vả lại, nếu cô tin, như vậy người phụ nữ dịu dàng trước mắt này một khi biết nàng là giả mạo, cô còn có thể giống như bây giờ mà lộ ra tươi cười mê người với nàng nữa không.

Cô ôm nàng vào trong lòng, cằm nhẹ nhàng để ở trên đầu nàng, giọng điệu hài lòng nói, "Chị biết không? Sự thiện lương của chị, đơn thuần của chị, tài hoa của chị, kiên trì của chị, tất cả tất cả của chị, đều làm em thật sâu say mê." Cô nói chuyện có ẩn ý trong lời nói: "Bất luận về sau có xảy ra chuyện gì, em cũng đều bảo vệ chị thật tốt."

Ngu Thư Hân cảm thụ được sự che chở của cô, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Nếu tất cả những việc này là một sai lầm hoàn mỹ, vậy thì nàng rất hy vọng, sai lầm này có thể vĩnh viễn đừng bị phát hiện.

Những ngày được ở cùng với Triệu Tiểu Đường vô cùng ngọt ngào, được tình yêu ấm áp cùng dịu dàng vô tận của cô bao ở trong lòng bàn tay, Ngu Thư Hân cảm thấy cuộc đời này chưa bao giờ được hạnh phúc như bây giờ vậy.

-----

Thời gian vội vàng trôi qua, trong nháy mắt, bọn họ đã cùng nhau đón lễ Noel đầu tiên sau khi ở cùng nhau.

Một đêm bình an, bọn họ cũng mở một bữa tiệc lớn đón lễ Noel, sau đó hai người thừa dịp Triệu Úc Phong ngủ sau liền vụng trộm đem một đống lớn hộp lễ vật để ở đầu giường của cậu bé, sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên nghe thấy từ phòng của tên nhóc kia truyền đến từng hồi tiếng kêu kinh ngạc.

Cậu bé thét chói tai rồi cười khanh khách, chạy vào phòng Mama và Mami. Bây giờ cậu bé cũng đã quen nhìn thấy Mama và Mami cùng giường rồi, sẽ không ngạc nhiên giống ngày đầu tiên nữa.

Tên nhóc kia trèo lên giường, làm nũng ngồi vào trong lòng Ngu Thư Hân, tay nhỏ bé ôm cổ của nàng, "Mami, thật ra Mami chính là ông già Noel trong truyền thuyết đúng hay không?"

Ngu Thư Hân không nhịn được cười ra tiếng, tiểu quỷ này cũng quá thông minh rồi, nhanh như vậy đã đoán được lễ vật là do người lớn cho, chỉ có điều, nó đoán còn thiếu một người.

"Sai."

"Sai?" Cậu bé nghiêng đầu nhìn nàng, khó hiểu.

"Mami là bà già Noel." Nàng không nhịn được mà trả lời, đôi mắt vụng trộm liếc mắt nhìn Triệu Tiểu Đường bên cạnh một cái, ra ám hiệu cho cậu nhóc kia.

Triệu Tiểu Đường cũng đã dậy từ sớm, đang định thơm trộm vợ một cái, không ngờ con còn nhanh hơn cô một bước, lễ vật cô cũng có phần, lại chỉ ân cần với mỗi Ngu Thư Hân. Cô dấm chua nói: "Tiểu Phong, con đã là nam tử hán, đừng luôn quấn quít lấy Mami như vậy, đó là việc chỉ có trẻ con mới được làm."

Ngu Thư Hân cảm thấy buồn cười, "Làm ơn đi, Tiểu Phong mới chỉ có sáu tuổi mà thôi nha."

"Đủ lớn rồi, có thể không cần Mami." Giọng điệu của cô không tốt lắm.

Triệu Úc Phong cực kỳ thông minh, nhìn ra tâm tư của Mama, cậu bé rất ra dáng người lớn mà nói: "Tuy rằng bộ dạng ghen của Mama thực không công tí nào, nhưng con cũng có thể hiểu được. Nếu đã như vậy, Mama, con sẽ không làm bóng đèn của các người nữa."

Nghiêm trang nói xong, tiểu quỷ nhảy xuống giường, xoay người rời đi. Lúc đi tới cửa, cậu bé đột nhiên quay đầu, "A, thiếu chút nữa đã quên cám ơn bà già Noel kia rồi. Đúng rồi, con có thể hẹn trước lễ vật của Noel sang năm không ạ? Con muốn làm anh, Mama với Mami... Cố lên nha!"

Ngu Thư Hân đỏ mặt lên nhìn cậu bé đi ra cửa phòng, còn hiểu ý đóng cửa phòng lại nữa.

"Em nghĩ về sau chúng ta tốt nhất là khóa cửa thì có vẻ tốt hơn." Triệu Tiểu Đường nghiến răng nghiến lợi, đứa con trước kia thấy cô thì giống như chuột nhìn thấy mèo, từ khi nào đã trở nên cả gan làm loạn như vậy?" Tiểu quỷ kia thật sự là càng ngày càng mục vô tôn trưởng*.

*Mục vô tôn trưởng: Trong mắt không có người lớn.

Nàng lập tức nói đỡ cho con, "Chị thấy Tiểu Phong càng ngày càng có cá tính ."

Nàng cũng là vừa tức giận vừa buồn cười, "Kỳ thật, chị cảm thấy cách giáo dục của em rất thành công, Tiểu Phong là một đứa nhỏ thông minh, chị để cho nó học tập trước tuổi cũng tốt lắm, tương lai nhất định nó sẽ rất thành công."

Cô kéo nàng vào trong lòng, rũ mắt dịu dàng nhìn nàng. "Giáo dục của người làm mẹ như chị cũng rất thành công, ít nhất bây giờ nó đã tươi cười nhiều hơn, cũng vui vẻ hơn. Con là của chúng ta, về sau nó có thành tích lớn bao nhiêu thì công lao cũng là một người một nửa."

Nhưng là, nàng kỳ thật không phải mẹ ruột của nó... Những lời này nàng không nói nên lời, đành phải im lặng xuống.

"Sao vậy?" Cô cảm nhận được sự khác thường của nàng.

"Không có gì." Lắc lắc đầu, nàng nói sang chuyện khác, "Chị chỉ muốn nói là, chúc em Noel vui vẻ..."

Lời còn chưa nói xong, một nụ hôn nồng nhiệt liền áp lên cánh môi của nàng, hai người ở trên giường triền miên rất lâu rất lâu - kỳ quái, rõ ràng vẫn là khuôn mặt này, lại vẫn là tiếp xúc thân mật như vậy đáng lẽ nàng phải rất quen rồi, vì sao mỗi lần cô vừa tới gần thì trái tim nàng vẫn không nhịn được mà đập thình thịch vậy?

----------

Chương trước Chương tiếp
Loading...