[Đoản Văn] [LôiLam] Lưu Thủy Vô Tình

Chương 9: Hủy hôn!



Tân Chỉ Lôi không khóc chỉ cảm thấy đau lòng vì dồn hết tình cảm vào một người, kết quả họ chỉ xem cô là thế thân.

Chỉ Lôi còn biết được, biệt danh "tình yêu nhỏ" mà Tần Lam hay thường gọi cô, cũng từ anh ta mà ra.Cô dọn dẹp lại đồ đạc rồi lấy  ra một đơn hủy hôn mà bản thân đã chuẩn bị từ lâu. Vốn Chỉ Lôi muốn hủy hôn từ lâu vì không nhận lại được tình cảm từ nàng, nhưng đến một hôm Tần Lam đáp lại tình cảm của mình khiến Chỉ Lôi như vỡ òa

Cảm giác tuyệt vọng nhất là khi bản thân cô muốn từ bỏ Tần Lam nhưng lại không hoàn toàn kiên định. Bởi vì, trong một lúc nào đó cô vẫn tin rằng có phép màu sẽ xảy ra. Không thể trách được, vì năm ấy Tân Chỉ Lôi vô tình gặp nàng , vì say mê cái nhìn , cái ánh mắt và nụ cười ấy để rồi bây giờ nhận lại toàn bi thương.

Tần Lam về tới nhà vẫn không biết chuyện, nàng vẫn vui vẻ gọi biệt danh mà bản thân thường gọi Chỉ Lôi

-"Tình yêu nhỏ của tôi, em đói không?"

Tân Chỉ Lôi im lặng.

-"Em sao không trả lời chị?"

Tân Chỉ Lôi vẫn không đáp

Tần Lam bước tới gần, nàng nhìn trên bàn là những tấm ảnh và đồ vật trong chiếc hộp bí mật ấy.  Tần Lam bắt đầu hơi lo lắng khi nhìn cô

-"Tần Lam, chị giải thích đi"_Tân Chỉ Lôi đứng dậy tiến gần tới Tần Lam

Dùng ánh mắt nhìn nàng.

-"Không trả lời được đúng không?"_Tân Chỉ Lôi nở nụ cười chua xót làm sao

-"Chị......"

-"Em hiểu rồi"_Tân Chỉ Lôi đưa giấy hủy hôn cho nàng

Tần Lam run rẩy đứng ngay tại chỗ, không nói nên lời. Vì Tần Lam biết mình đã sai, rất sai là đằng khác

-"Chị trước giờ không thương em sao?"_Tân Chỉ Lôi ký tên rồi quay qua hỏi Tần Lam

-"Thì ra chị đáp lại tình cảm cũng em vì thương hại, vì cô đơn đúng không?"_Tân Chỉ Lôi viết xong đưa tờ giấy đó cho nàng

-"Ký đi"

-"Không không, Chỉ Lôi....tôi xin lỗi, tôi sai rồi"_Tần Lam đôi mắt đỏ hoe, tiến lại ôm lấy Chỉ Lôi

-"Chị đừng lo, căn nhà này! Chị cứ ở"_Tân Chỉ Lôi dùng chất giọng nhẹ nhàng đáp

-"Chỉ Lôi, tôi xin lỗi em.Tôi...."

-"Vì nhớ anh ta, chị biến tôi thành người thay thế. Chị hay lắm Tần Lam"

Một người quá bận tâm, một người thì vô tâm. Tân Chỉ Lôi không trách nàng nhưng vẫn muốn hỏi

-"Em không tốt ở đâu?Hửm"

-"Chỉ Lôi.....em rất tốt là tôi sai.Là do tôi không tốt"

Tần Lam dùng tay níu kéo Tân Chỉ Lôi nhưng cô đã hất tay Tần Lam ra

Tân Chỉ Lôi vẫn bình tĩnh ngồi trên sofa mà uống trà. Bên ngoài, Chỉ Lôi tỏ ra mạnh mẽ nhưng bênh trong lại đau như cắt, đau đến nổi không khóc được

Tần Lam cuối cùng cũng đặt bút ký lên giấy hủy hôn.

-"Chị cứ sống ở đây nhưng từ nay trở về sau, chị đau ốm, tóc có dài hay ngắn cũng không còn liên quan tới em nữa"_Tân Chỉ Lôi rời đi

Để Tần Lam ngồi mất hồn trên chiếc ghế sofa ấy.Tần Lam thật sự rất sai, nàng đã đi qua xa vì trong một khoảng khắc quá cô đơn, quá nhớ nhung người cũ. Nàng tự tay biến người từng thương mình nhất trở thành vật thế thân.

Trên đời là như vậy, người mà không yêu Tần Lam nhất thì nàng nhất quyết theo đuổi còn cái người hi sinh tất cả vì mình lại lờ đi.

Tần Lam gạt nước mắt, lên phòng thay đồ. Nàng ngồi bên góc cửa sổ, đợi Chỉ Lôi trở về

Tân Chỉ Lôi chạy xe đến quá rượu.Cô gọi Nhật Thiên với Ninh Kỳ đến.Hai người không nói gì , không dám hỏi vì sợ cô bật khóc

Tân Chỉ Lôi cứ nốc đến chai này đến chai khác. Hai người cũng bất lực đành đỡ cô về nhà.

Tần Lam đã ngủ quên lúc nào không hay. Còn cô vẫn không ngủ được, nằm trên sofa nhìn ngắm trần nhà, Chỉ Lôi không kiềm được nước mắt liền bắt đầu khóc

Tầm vài tiếng sau, Tân Chỉ Lôi ngủ lịm đi vì quá mệt. Nửa đêm, Tần Lam bước xuống phòng khách liền thấy Chỉ Lôi nằm ngủ sofa, đôi lúc cơ thể lại run lên vì lạnh

Tần Lam đi lấy cái chăn cho Chỉ Lôi, nàng nhẹ nhàng đắp cho cô, sợ khi có tiếng động khiến Chỉ Lôi thức giấc.

Hỉnh như, Tần Lam đã yêu Chỉ Lôi từ bao giờ.Chính nàng cũng không biết đã yêu từ bao giờ, Tần Lam tự tay lấy chiếc hộp và đốt nó. Buông bỏ đi quá khứ.

Tần Lam hôn lên trán của cô một nụ hôn nhẹ nhàng rồi rời đi.

Sáng sớm hôm đấy, Tân Chỉ Lôi dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng như thường lệ, vẫn như cũ Chỉ Lôi luôn làm cho nàng một phần mặc dù Tần Lam không ăn nhưng không làm thì cảm thấy trống vắng.

-"Em dậy rồi sao?"_Tần Lam từ trên lầu bước xuống

-"Ừm, dậy từ sớm"_Tân Chỉ Lôi hững hờ đáp

Tân Chỉ Lôi rời đi.

Tần Lam chưa bao giờ thử đồ ăn mà Tân Chỉ Lôi hằng ngày làm cho mình nhưng hôm nay lại muốn ăn thử.

Đồ ăn rất ngon không có gì để chê, tại sao từ trước đến giờ bản thân nàng không nhận ra.Nước mắt rơi từ hai gò má của nàng xuống, rơi xuống thìa đồ ăn nhưng Tần Lam vẫn cố gắng ăn hết

Tần Lam đến công ty như thường lệ, hôm nay lại khác khong còn ly trà hay bất cứ thứ gì đặt lên bàn mình.

Tan làm cũng vậy, Tân Chỉ Lôi không còn đứng chờ Tần Lam trước công ty nữa.Cô thẳng thừng lái xe đi về một mình

Tần Lam đành bắt taxi về nhà.Vừa bước vào nhà, Tần Lam nhìn thấy Chỉ Lôi đang rửa bát lúc sáng

-"Em nghỉ ngơi đi, để tôi"_Tần Lam vội vứt túi lên sofa, chạy đến bên cô

-"Không cần đầu, phiền cô lắm"_Tần Chỉ Lôi vẫn không thèm ngó tới nàng

Tần Lam có chút hụt hẫng vì Tân Chỉ Lôi chưa bao giờ thờ ơ đến thế, cũng không nói những lời đau lòng đến vậy. Cũng do nàng mà ra, Tần Lam đã làm cho Chỉ Lôi biến thành một con người khác

                        ●●●

Tân Chỉ Lôi hẹn Ninh Kỳ ra quán rượu giải bày tâm sự. Chuyện này quá quen thuộc với Ninh Kỳ, cô thật sự thương cho Tân Chỉ Lôi, yêu Tần Lam đến mức không chừa đường lui cho bản thân.

-"Sao không quên đi cho nhẹ lòng?"

-"Hức....buông sao?Khó quá, tôi không làm được"

Buông sao? Bản thân cô không làm được điều đó. Ảnh chụp lén Tần Lam từ trước tới giờ vẫn giữ lại, không xóa. Những đồ vật, nàng tặng cô cũng không nỡ bỏ đi, chỉ để ở một nơi nào đó mà chỉ có cô biết được.

Ninh Kỳ thở dài, tình yêu là như vậy sao? Đáng sợ hơn cả ma quỷ!

Tân Chỉ Lôi cũng về nhà.

Tần Lam nghe tiếng của Chỉ Lôi liền đi xuống, đỡ cô vào phòng nghỉ ngơi. Chỉ Lôi uống khá nhiều nên cơ thể nồng nặc mùi rượu. Tần Lam lấy khăn lau người cho Chỉ Lôi

-"Lôi Lôi...."_Tần Lam không hiểu vì sao nhìn Tân Chỉ Lôi thì nàng lại đau lòng

-"Chúng ta còn cơ hội không? Tôi yêu em rồi"_Tần Lam thật sự đã yêu Chỉ Lôi từ bao giờ mà bản thân cũng không biết, yêu từ ánh mắt, yêu từ khoảng khắc nhỏ , yêu từng món ăn cô nấu.

Có lẽ là không! Vì Tần Lam đã phạm sai lầm lớn. Tân Chỉ Lôi lạnh nhạt, vô tâm cũng do Tần Lam mà ra. Cũng chính bản thân nàng đã làm cô trở nên tuyệt tình đến vậy.

Tần Lam nhẹ nhàng hôn lên môi Chỉ Lôi.

Nàng ôm cô vào lòng mà ngủ đi, cơ thể cô nhỏ nhắn lắm, không biết vì sao lại ốm hơn rồi. Tân Chỉ Lôi nằm trọn trong lòng Tần Lam.

-"Ngủ ngoan, Lôi Lôi"

Chương trước Chương tiếp
Loading...