[ĐN Doraemon] Những cuộc phiêu lưu không hồi kết

sự cố



*Update chỉnh sử lại văn phong*

---

**Năm 2050**
Tại một vùng không gian cách Trái Đất hơn 200 năm ánh sáng, một con tàu thăm dò cỡ nhỏ đang trôi nổi vô định giữa bầu trời tối đen bất tận.

“Yêu cầu chi viện từ tổng bộ! Đây là tàu do thám AT882!” Một giọng nữ vang lên đầy lo lắng qua bộ đàm. “Chúng tôi đang gặp nhiễu loạn không gian nghiêm trọng. Động cơ trục đẩy tại cánh 2B đã bị hư hỏng nặng và không thể hoạt động. Nhiên liệu chính của thân tàu cũng đã cạn kiệt. Chúng tôi không còn khả năng di chuyển! Xin được chi viện khẩn cấp!”

Trên con tàu, một cô gái xinh đẹp trong bộ đồ phi hành bó sát màu xanh dương đang cuống cuồng cố gắng kết nối tín hiệu với tổng bộ qua bộ đàm sóng ER. Gương mặt cô đầy lo âu.

“Error... error... error...\~”
Tất cả những gì Linh nhận lại chỉ là những âm thanh báo lỗi vô vọng lặp đi lặp lại.

“Chết tiệt! Cú va chạm lúc nãy quá mạnh...” – Linh nghiến răng, cau mày nói với vẻ mặt hầm hực – “Chắc chắn hệ thống làn sóng đã bị tổn hại ở đâu đó rồi.”

Cô quay sang người bên cạnh với ánh mắt nôn nóng:
“Nè, mình không liên lạc được với tổng bộ. Giờ tính sao đây, Khánh?”

Khánh – đồng nghiệp của Linh – đang cắm cúi trước bảng điều khiển. Hàng loạt đèn tín hiệu màu đỏ chớp tắt liên hồi phản chiếu lên khuôn mặt căng thẳng của cô.

“Chuyến này chắc tiêu rồi...” Khánh nói mà không rời mắt khỏi bảng điều khiển. “Cú va đập đó tạo ra năm lỗ thủng trên thân tàu, trong đó có một lỗ xuyên thẳng vào bình nhiên liệu. Giờ chỉ còn khoảng một phần ba nhiên liệu, chẳng đủ để đi đâu cả...”

Trong khoảnh khắc im lặng đầy căng thẳng, Linh bỗng đặt tay lên vai Khánh, ánh mắt cô hoảng hốt khi chỉ tay về phía xa. Khánh nhìn theo và lập tức cảm thấy máu trong người lạnh toát.

Từ sâu thẳm trong bóng đêm vô tận, một vật thể mờ tối đang dần dần hình thành.

“...Hố... đen...” – Khánh thốt lên bằng giọng run rẩy, ánh mắt đầy kinh hoàng.

Sau hơn tám năm làm việc trong Cục Nghiên cứu Không gian Quốc gia, chưa bao giờ Khánh chứng kiến một hố đen hình thành ở khoảng cách gần như thế. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình thật nhỏ bé và bất lực.

Con tàu, cùng hai nữ phi hành gia, bị hút vào vùng xoáy đen hỗn loạn.

---

Một lúc sau, Linh là người đầu tiên dần tỉnh lại. Xung quanh cô là một khung cảnh hoàn toàn khác biệt – không còn không gian lạnh lẽo mà là một khu rừng rậm rạp, rêu xanh phủ đầy mặt đất. Những mảnh vỡ của con tàu vương vãi khắp nơi.

Gần đó là một cô bé chừng 9–10 tuổi, nằm bất tỉnh trong bộ đồ phi hành rộng thùng thình. Linh lập tức nhận ra điều gì đó không ổn. Gương mặt đứa bé… quá quen thuộc.

Cô chưa kịp lại gần thì một cảm giác lạ ập đến. Linh nhìn xuống cơ thể mình và bàng hoàng nhận ra – chính bản thân cô cũng bị thu nhỏ lại. Thân hình cô giờ chẳng khác gì học sinh lớp 5, khiến bộ đồ phi hành trở nên lùng thùng kỳ lạ.

Linh chớp mắt, cố giữ bình tĩnh. Ngoài kích thước thay đổi, cơ thể cô dường như vẫn ổn. Không có vết thương nghiêm trọng nào.

Không lâu sau, Khánh cũng dần tỉnh lại. Thấy bạn mình tỉnh dậy, Linh vội chạy đến.

Ánh mắt Khánh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh trước mặt, cô giật mình, lùi nhanh về phía sau. Sau một hồi quan sát, Khánh nhận ra cả hai đều bị thu nhỏ lại. Cô thốt lên, giọng vẫn còn mơ màng:

“Chúng ta đang ở đâu vậy...?”

Linh lắc đầu, cố gắng đáp lại trong sự mệt mỏi:
“Không biết... mình cũng mới tỉnh lại thôi. Nhưng tin tốt là môi trường hành tinh này khá giống Trái Đất. Có oxy, có cây xanh. Tin xấu là... tàu của chúng ta đã hoàn toàn tan tành, không thể sửa chữa hay bay về nữa.”

Nghe xong, Khánh chỉ biết thở dài. Trong giây lát, cả hai lặng người giữa thiên nhiên xa lạ.

Sau thời gian ngắn nghỉ ngơi, Linh và Khánh quyết định tìm kiếm xung quanh để thu thập các mảnh vỡ còn dùng được. Mặc dù nhiều thiết bị đã hỏng nặng, nhưng cả hai vẫn cẩn trọng gom lại tất cả vào một nơi – vừa hy vọng tận dụng được chút gì, vừa tránh làm ô nhiễm môi trường sống bản địa.

Khánh đặc biệt lo lắng rằng vật liệu công nghệ từ con tàu có thể gây hại cho hệ sinh thái tại hành tinh này, đặc biệt nếu nó có sự sống.

Sau quá trình thu thập, hai người chỉ còn lại được một máy chiếu đa nhiệm, hai máy phiên dịch và một thiết bị đo lường không-thời gian.

Khánh loay hoay chỉnh sửa lại bộ đồ phi hành cho vừa người thì Linh đang chăm chú theo dõi màn hình đo lường với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Có chuyện gì vậy?” – Khánh hỏi.

“Không gian ở đây... kỳ lạ lắm.” – Linh trả lời, mắt vẫn không rời khỏi màn hình. – “Tất cả các chỉ số đều cho thấy vũ trụ này vận hành theo quy luật rất khác so với nơi chúng ta từng sống. Tuy nhiên, sự khác biệt ấy lại có trật tự rõ ràng. Gần như mô phỏng lại Trái Đất với độ tương đồng lên đến 93%.”

Khánh tròn mắt. “Ý cậu là... hành tinh này có thể có con người?”

“Không chỉ có thể.” – Linh ngẩng đầu nhìn bạn mình – “Mà là rất có khả năng.”

---

Chương trước Chương tiếp
Loading...