[ĐM/HOÀN]Sau Khi Xuyên Đến Show Tuyển Tú, Tôi Thành Vạn Nhân Mê
Chương 12: "Ôn Trì, tôi thích em"
Editor: _Annne_Sau đợt công diễn, e-kip chương trình lên hoạch tổ chức sự kiện để mọi người cùng thư giãn."Nhìn xem tôi có gì nè~" Trần Hữu cầm mấy tờ giấy kẹp giữa khe tay, Tạ Vũ nhận lấy mới biết dó là mấy tấm vé vào công viên giải trí.Công viên giải trí à, rất phù hợp với bạn nhỏ."Làm tốt lắm." Lục Chước lắc lắc mấy tấm vé trong tay.Trầm Hữu ngồi xếp bằng giữa Ôn Trì và Tạ Vũ: "Đây là vé dành riêng cho nhóm mình. Tôi thấy mấy nhóm khác là đi tập thể hình, nếu không là đi nướng BBQ, chẳng vui gì cả."Tạ Vũ bên cạnh gật đầu tán thành.Lục Chước nghe thấy thế, trong lòng liền có tính toán.Cô nam quả nam, nên làm gì nhất(gạch bỏ).Trần Hữu và Tạ Vũ bị làm mờ: ...Vào ngày hôm đó, chỉ có vài người quay phim đi cùng dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của cả bốn người."Trời ơi, quá sướng, ai mà thèm cắm mặt vào phòng tập cả ngày!" Trần Hữu cầm balo sung sướng nhảy lên mấy vòng."Ừ, thật sự rất thoải mái." Ôn Trì nắm chặt hai quai balo, tia nắng nhuộm lên tóc cậu một vầng sáng vàng nhạt, giống như là một bé tinh linh không hiểu sự đời.E-kip chương trình không cố ý bao hết, chỉ dặn họ đeo khẩu trang trước khi xuất phát và đừng làm gì quá lạ người."Chúng tôi đi mua trà sữa." Trần Hữu thấy trà sữa mình thích nhất nên kiên quyết lôi Tạ Vũ đi theo cùng, vừa chạy được một đoạn thì quay người hỏi Ôn Trì và Lục Chước: "Muốn tôi lấy hộ các cậu một phần không?"Ôn Trì chỉ có thế hơi hơi nhìn thấy đầu hai người từ xa, vì thế cậu cố gắng kiễng mũi chân đưa tay lên vẫy vẫy.Lục Chước thấy thiếu niên trước mặt kiễng chân, vạt áo rút lên lộ ra một phần eo thon, nếu có cái đuôi phía sau chắc chắc sẽ lắc lắc.Lục Chước: .........Ừm, quán là đáng yêu.Ôn Trì chờ đến khi không thấy hai người nữa mới bỏ tay xuống, quay người."Cậu muốn chơi trò gì?" Lục Chước cúi đầu hỏi Ôn Trì.Thiếu niên lắc đầu nguầy nguậy, ở ngoài hiện thực nhà cậu nghèo, còn không có đủ kinh tế dư ra cho cậu đi chơi công viên giải trí, những gì cậu biết về công viên chỉ là biết qua sự mô tả nhiệt tình của các bạn dồng trang lứa.Thấy vậy, Lục Chước cảm thấy có chút xót xa, chẳng có đứa nhỏ mười mấy tuổi đứa nào mà chưa từng đi đến công viên chơi, ấy vậy mà Ôn Trì đã trưởng thành rồi lại chưa từng đặt chân đến bao giờ. Giống như một hoàng tử nhỏ bị giam cầm trong lâu đài, không biết gì về thế giới bên ngoài.Lục Chước nghĩ thầm nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh vì sợ làm bé thỏ con mẫn cảm này giật mình."Có sợ độ cao không?" Lục Chước xoa tóc cậu."Không sợ.""Thế thì chúng ta chơi thuyền hải tặc*."Lục Chước dẫn thiếu niên ngây thơ đến bên cạnh con thuyền hải tặc đang rung lắc.