[ĐM/Edit] NAM THÊ PHÁO HÔI CỦA LÃO ĐÀN ÔNG NHÀ GIÀU_Doanh Chi

Chương 4



#tien161099

Kiều Thư một đường chạy thẳng ra khỏi bệnh viện, giống như là phía sau đang có thứ gì đuổi theo vậy.

“Kiều Kiều, bên này.”

Lộ Nguyệt sợ Kiều Thư không nhìn thấy chiếc xe, liền đứng chờ ở bên cạnh, vừa thấy Kiều Thư chạy ra liền vẫy vẫy tay.

Kiều Thư thở gấp mà ngồi vào xe.

Lộ Nguyệt lo lắng nói: “Kiều Kiều cậu làm sao vậy? Vết thương còn chưa lành mà còn chạy loạn, mặt sao lại đỏ như thế? Không phải ở bệnh viện nên gặp chuyện gì rồi?”

Cô lấy ra một cái khăn ướt lau mặt cho Kiều Thư.

Cô vừa hỏi xong mặt Kiều Thư lại đỏ, còn đỏ hơn cả lúc nãy.

Cậu cầm lấy khăn ướt lau lung tung trên mặt, xấu hổ cười nói: “Chị Nguyệt em không sao, em chỉ là đột nhiên muốn chạy bộ, nên chạy ra thôi.”

Lộ Nguyệt bất đắc dĩ: “Cậu đó.”

Kiều Thư lấy lòng cười cười.

Bị ngã vào một người đang bị bệnh nặng, mặc còn ụp vào cái vị trí đó, mặc dù chính chủ không có quan tâm đến, nhưng trên đường đến đoàn phim, trên mặt Kiều Thư vẫn không nhịn được xấu hổ, đỏ mặt.wattpadtien161099

Đồng thời cũng có hơi lo lắng.

Cho đến lúc đến đoàn phim, mặt Kiều Thư mới không còn đỏ nữa.

Xuống xe.

Kiều Thư nói: “Chị Nguyệt, chị đem đồ của em về khách sạn đi, em đến chào đạo diễn một tiếng, chút nữa em về với Du Du.”

Lúc Kiều Thư nằm viện Chu đạo cùng với người phụ trách của tổ đạo cụ thường hay gọi điện thoại đến hỏi thăm cậu, hiện tại đã xuất viện rồi, Kiều Thư cũng nên đến đoàn phim để chào hỏi một tiếng.

Lộ Nguyệt: “Được, chị đưa đồ của cậu về khách sạn trước.”

Lúc Kiều Thư đi vào, vừa lúc đang diễn ra cảnh quay của Giang Gia Du với Sở ảnh đế.

Cậu yên lặng đứng một bên nhìn.

“Cắt!”

Chu đạo la lên: “Rất tốt, mọi người vất vả rồi, nghỉ ngơi một lát đi, rồi chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.”

Giang Gia Du tươi cười, nói một tiếng với Sở ảnh đế rồi quay người đi về phía khu nghỉ ngơi.

Kiều Thư: “Du Du.”

Giang Gia Du nghe tiếng ngẩng đầu lên, sau đó lộ ra một nụ cười: “Kiều Kiều cậu trở về rồi!”

Kiều Thư: “Ừ.”

Cậu mở hai tay ra, cho Giang Gia Du ôm một cái.

Lúc buông ra Giang Gia Du còn nhìn kỹ Kiều Thư từ trên xuống dưới: “Mấy ngày kế tiếp cậu phải chú ý một chút, một lát nữa tôi quay phim xong sẽ về hầm canh óc heo cho cậu.”

Chú họ của y bán thịt heo, hôm nay Kiều Thư xuất viện, Giang Gia Du liền cố ý gọi điện thoại, nói chú họ của y đem một bộ óc heo tươi ngon đưa đến đoàn phim.

Kiều Thư cười: “Canh óc heo, quả nhiên vẫn là Du Du nhà chúng ta vừa đảm đang vừa giỏi nhất.”

Giang Gia Du kiêu ngạo: “Hừ hừ.”

Hai người nói vài câu, Kiều Thư nói: “Tôi đi chào Chu đạo một tiếng, cậu nhanh đi nghỉ ngơi đi.”

Giang Gia Du: “Được.”

Chu đạo đang ngồi xem lại mấy cảnh vừa quay được, liềm có một bóng người che lại, ông ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt của Kiều Thư đang đứng quay lưng về phía mặt trời.

Kiều Thư: “Chu đạo.”

Chu đạo hơi sửng sốt, nhận ra Kiều Thư, “Đã về rồi?”

Kiều Thư ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi đã khỏe hơn rồi, có thể tiếp tục quay phim, rất xin lỗi vì đã kéo dài thời gian quay phim.”

Chu đạo xua xua tay: “Không trách cậu, nếu đã trở lại, ngày mai hẳn tới đoàn phim, hôm nay cho cậu nghỉ một ngày.”

Nói đến đây ông cho Kiều Thư ngồi xuống.

Kiều Thư ngồi trên một cái ghế nhỏ.

Chu đạo thở dài một hơi: “Sự việc lần này tôi vốn nên trả lại công bằng cho cậu, nhưng……” Giọng nói của đạo diễn thấp hơn: “Kiều Thư cậu cũng biết chúng ta thế lực nhỏ, có một số việc chỉ có thể nhẹ nhàng mà buông tay, không làm quá lớn, như thế đối với chúng ta đều không được tốt.”

Kiều Thư hiểu rõ: “Tôi biết.”

Giang Gia Du đã gọi điện thoại nói với Kiều Thư, việc đó là do Chu Đồng Đồng làm nhưng mà cậu ta có người chống lưng, lúc đầu Chu đạo muốn đem chuyện này báo với cảnh sát, nhưng mà bị người khác chặn lại.

Nhưng mà Chu đạo vẫn kiên trì, Chu Đồng Đồng cuối cùng vẫn phải rời khỏi đoàn phim.

Chu đạo vỗ vai Kiều Thư: “Ủy khuất cậu rồi, đoàn phim sẽ bồi thường lại cho cậu.”

Kiều Thư vội vàng xua tay từ chối: “Không cần không cần, tôi đã không sao rồi.”

Chu đạo kiên quyết: “Cần, cậu đừng sợ  đoàn phim chúng ta còn có Sở ảnh đế, không lo thiếu tiền.”

Ông lựa lời nói: “Cậu cố gắng đóng phim, sau này nổi tiếng rồi, mấy chuyện này cũng sẽ ít xảy ra hơn.”

Kiều Thư sửng sốt.

Sau đó cậu tươi cười thật lòng nói: “Cảm ơn Chu đạo.”

Chu đạo: “Đứa nhỏ ngoan.”

Giống y như là trong sách, Chu đạo là một người rất dễ gần, cũng rất quan tâm đến người mới, nguyên chủ bởi vì bị thương không thể về đoàn phim quay phim được, đoàn phim cũng có bồi thường cho nguyên chủ, Chu đạo còn cho nguyên chủ một cơ hội đi thử vai phụ ở một bộ phim mới.

Nhưng cuối cùng là bị nguyên chủ phá hư.wattpadtien161099

Kiều Thư trở lại ngồi cạnh Giang Gia Du.

Giang Gia Du hỏi: “Chu đạo nói như thế nào?”

Kiều Thư: “Cho tôi nghỉ hôm nay, ngày mai tiếp tục quay phim.”

Giang Gia Du vui vẻ nói: “Chu đạo quả nhiên rất  săn sóc.”

Bên kia Chu đạo cầm loa nói: “Sở Trì Thanh, Giang Gia Du chuẩn bị.”

Giang Gia Du vội vàng đứng dậy: “Kiều Kiều tôi đi đây, cậu mau trở về để nghỉ ngơi đi.”

Kiều Thư cười nói: “Cậu nhớ nấu canh óc heo cho tôi nha, mấy ngày nay nghỉ ngơi ăn còn chưa đủ, cậu mau về nấu cho tôi nha!”

Chu đạo đang thúc giục, Giang Gia Du đành phải nói: “Dược rồi.”

Bộ phim này có tên là《 Phá Hiểu 》 là phim trinh thám, nội dung phim không nhiều, chỉ có 20 tập.

Giang Gia Du đóng vai là con trai của Boss sau màn, là một người rất đáng thương, trong nội tâm không ngừng đấu tranh giữa thiện và ác, cảnh quay của hắn cũng không nhiều, cũng chỉ có hai cảnh quay chung với Sở Trì Thanh, nhưng mỗi một lần được ra sân, là nội dung phim đều được đẩy lên cao trào.

Kiều Thư vào vai một vị cảnh sát mới ra trường, thường xuyên đi theo phía sau đội trưởng do Sở Trì Thanh diễn, tuy rằng lộ mặt nhiều, nhưng đa số chỉ được xem là bối cảnh.

Không thể không nói, Giang Gia Du thật sự rất có thiên phú và cũng rất nổ lực, nhân vật của y đối với một người mới cũng là rất khó, nhưng Giang Gia Du đứng trước máy quay, tuy không thể coi là xuất sắc, nhưng cũng không có làm sai chỗ nào.

Ngày hôm sau Kiều Thư bắt đầu quay phim trở lại.

Cậu vào vai một cảnh sát mới ra trường, lúc vào vai cảnh sát ngây thơ có hơi ngốc cũng không hề khó khăn gì, đôi lúc còn được Chu đạo khen.

Hôm nay lúc ăn cơm xong.

Giang Gia Du dọn hộp cơm, nhìn Kiều Thư nói: “Kiều Kiều, hôm nay tôi có cảnh quay với Sở tiền bối, muốn đi tìm anh ấy đối diễn, cậu đi không?”

Kiều Thư sửng sốt.

Sau đó cậu nhớ tới, ở trong sách nguyên chủ sở dĩ có nhiều cơ hội để tiếp xúc với Sở Trì Thanh, liền lừa Giang Gia Du lúc y đi tìm Sở ảnh đế đối diễn thì dẫn nguyên chủ theo, lấy lý do là nhìn Sở ảnh đế đối diễn để học tập nhiều hơn.

Kỳ thật là muốn mượn cơ hội này để quyến rũ Sở Trì Thanh.

Nhưng Sở Trì Thanh vẫn nhìn thấu ý đồ của nguyên chủ, mỗi lần đều lạnh lùng nhìn nguyên chủ, xem nguyên chủ như là một tên hề mặc nguyên chủ nhảy nhót.

Nghĩ đến đây, ở trong sách có nhắc đến cảnh này khi Giang Gia Du và Sở ảnh đế đối diễn không cẩn thận hai người đều bị ngã miệng đối miệng làm người khác hét chói tai, Kiều Thư rất biết điều mà lắc đầu.

“Không được không được.”

Kiên quyết không thể phá hư sự phát triển của vai chính công thụ được!

Giang Gia Du nghi hoặc: “Sao vậy?”

Trước kia lần nào Kiều Kiều cũng đi chung mà.

Kiều Thư: “……”

Đứa nhỏ ngốc, tại sao lại thích dẫn theo bóng đèn thế?

Kiều Thư khom lưng che bụng lại: “Tôi đau bụng, muốn đi vệ sinh.”

Cậu ôm bụng chạy đi, còn quay đầu lại dặn dò: “Du Du cậu mau đi đi, đừng để Sở ảnh đế đợi lâu.”

Kiều Thư chạy đi.

Thật sự lúc đầu chỉ muốn chạy vài vòng rồi về phòng nghỉ ngơi, nhưng không ngờ tới, chạy một hồi, Kiều Thư thật sự là muốn đi vệ sinh.

“Được rồi, ai kêu mình chạy.”

Kiều Thư đi về phía nhà vệ sinh.

Cậu đi vào nhà vệ sinh nam, tùy ý chọn một phòng rồi bước vào.

“Tin tức gần đây của tập đoàn Cố gia cậu có nghe qua chưa?” Giọng nói hơi thô của một người đàn ông.

“Có nghe, dạo này ai cũng nhắc đến làm sao không nghe được.” Giọng một người đàn ông khác có hơi trầm vang lên.

Người đó thổn thức nói: “Ai có thể ngờ được một người đang mạnh khỏe đột nhiên lại gặp chuyện thảm như vậy, theo tôi nghĩ vụ tai nạn lần này của Cố Trầm Ngôn không hề đơn giản đâu.”

Người đàn ông giọng thô nói: “Nhà giàu thì có nhiều thị phi, còn không bằng một người bình thường như chúng ta, bị tai nạn mới không bao lâu, cháu trai đã bắt đầu đoạt quyền, không hề có một chút nhân tính nào, dân thường như chúng ta nếu gặp phải chuyện này, không phải đều toàn là nhờ vào người thân giúp sao.”

“Kiếm nhiều tiền như vậy còn chưa được hưởng bao nhiêu, nửa đời sao không chừng là nằm liệt giường trong bệnh viện rồi.”

Người đàn ông nhỏ giọng nói: “Ai nói có nhiều tiền là tốt? Kiếm nhiều tiền nhưng không có mạng hưởng, còn không bằng mấy người bình thường như chúng ta.”

Kiều Thư đang ngồi trên cầu: “……”

Cậu hết nói nổi mấy người này, sau đó lại thấy cái tên Cố Trầm Ngôn này nghe quen quen.

Kiều Thư suy nghĩ một hồi.

Sau đó mở to mắt: “!!!”

Đây không phải là vị hôn phu không bao giờ xuất hiện trong truyện của nguyên chủ sao!!!

Trong sách, nguyên thân cũng là vào lúc này biết mình có một vị hôn phu, là nhà giàu số 1 ở Hải Thành, Cố gia Cố Tr Ngôn.

Lúc trợ lý của Cố Trầm Ngôn tìm đến nguyên chủ, lúc đầu nguyên chủ cũng rất kích động, nghĩ nếu bám được vào Cố Trầm Ngôn thì muốn làm cái gì cũng được, được bao nhiêu người mơ ước, địa vị ở trên cao, mấy người lúc trước xem thường nguyên chủ hiện tại đều phải đi lấy lòng.

Nhưng nguyên chủ còn chưa vui vẻ được bao lâu, lại biết được tin Cố Trầm Ngôn bị tai nạn xe dẫn đến hủy dung phải nằm trong bệnh viện, còn có khả năng bị liệt phải ở lại trong bệnh viện mãi mãi, quyền điều hành Cố gia cũng bị cướp đi.wattpadtien161099

Vui sướng chưa được bao lâu, liền biến thành tránh còn không kịp.

Nguyên chủ chán ghét từ chối gặp mặt với Cố Trầm Ngôn, còn lén chửi Cố Trầm Ngôn trèo cao, đợi đến lúc bị liệt mới đi tìm nguyên chủ!

Cuối cùng đối phương cũng không có miễn cưỡng nguyên chủ, chỉ là kêu luật sư đến, chỉ cần nguyên chủ ký vào bảng hợp đồng này, Cố Trầm Ngôn sẽ đưa nguyên chủ năm ngàn vạn.

Nguyên chủ gấp không chờ được lập tức ký tên.

Nhưng mà sau đó nguyên chủ lại hối hận rồi.

Bởi vì không lâu sau đó, Cố Trầm Ngôn một lần nữa cướp lại quyền điều hành của Cố gia.

Lúc này mọi người mới biết được, thì ra Cố Trầm Ngôn chỉ phối hợp diễn kịch với cháu trai của mình, còn đuổi việc mấy người không chịu yên phận trong công ty.

Mà nghe người ta nói là cháu trai của hắn bị hành hạ rất thê thảm, tám phần là đã chết rồi.

Sau đó nguyên chủ cố ý đi tìm Cố Trầm Ngôn, nhưng mà lại không có lần nào gặp được.

Hai người bên ngoài bàn tán một số chuyện của giới nhà giàu rồi rời đi, Kiều Thư kéo quần lên, nhấn vào công tắc xả nước phía sau.

Dựa theo tuyến thời gian, trợ lý của Cố Trầm Ngôn sắp tìm đến cậu rồi.

Nhất định phải từ chối cuộc hôn nhân này!

Tuy rằng Cố Trầm Ngôn có tiền có quyền, nhưng mà trong sách hình như miêu tả hắn rất hung dữ.

Kiều Thư tự nhận mình cũng là một người rất yêu tiền, nhưng thật sự là không đối phó được với người hung dữ a.

Hơn nữa, trong truyện có viết tuổi của Cố Trầm Ngôn còn rất lớn.

Kiều Thư chu môi, cậu là một cây non mới mọc, mới không thèm cắm bào bãi phân trâu đâu.

Quan trọng nhất chính là từ chối cuộc hôn nhân này còn nhận được năm ngàn vạn.

Năm ngàn vạn!!!

Kiều Thư hai mắt sáng ngời, có lời!

Kiều Thư cúi đầu cài cúc quần, bởi vì năm ngàn vạn làm hai mắt Kiều Thư đang tỏa sáng như bị phòng vệ sinh bên cạnh làm cho ngừng lại.

“!!!”

Phòng vệ sinh cách vách truyền đến tiếng thở gấp gáp còn có rất nhiều thứ rơi xuống, làm cho Kiều Thư đang đứng sắp khóc đến nơi.

Kiều Thư: QAQ

Chờ cậu có được trong tay năm ngàn vạn, chuyện đầu tiên cậu muốn làm là đem cái hệ thống xả nước của cái nhà vệ sinh này thành tự động hết!

Tác giả có lời muốn nói:
-------*-------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Các bác hãy tính thử xem 5000 vạn là bao nhiêu tiền.

100 vạn: 3.515.043.822,00 

50.000.000 NDT: ????

Chương trước Chương tiếp
Loading...