[ĐM/Edit] NAM THÊ PHÁO HÔI CỦA LÃO ĐÀN ÔNG NHÀ GIÀU_Doanh Chi

Chương 1



#tien161099

Ánh sáng mặt trời từ trên cao chiếu xuống những bóng cây trên mặt đường.

Trên đầu Kiều Thư quấn băng gạc màu trắng, trên người mặc áo sọc xanh trắng đan xen của bệnh nhân, ngồi trên ghế dài ở dưới bóng cây, ánh mắt nhìn vào khoảng trống mê man.

Cậu dựa lưng vào ghế, gối đầu lên hai tay.

Quá thần kỳ.wattpadtien161099

Bất quá chỉ có nhắm mắt một cái thôi mà đã thay đổi luôn cả thế giới rồi.

Một thế giới khác vừa quen mà vừa lạ.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Kiều Thư.

Kiều Thư lấy điện thoại trong túi ra, người gọi đến là Giang Gia Du.

Kiều Thư: “Du Du?”

Giọng nói Giang Gia Du tràn đầy sức sống truyền đến: “Kiều Kiều, cậu đang ở đâu? Tôi đang ở phòng bệnh chờ cậu này.”

Kiều Thư sửng sốt: “Tôi đang tản bộ dưới lầu, lên ngay.”

Giang Gia Du: “Không vội không vội, Kiều Kiều bị thương đi chậm một chút.” Hắn cười vui vẻ: “Tôi hôm nay rất có thời gian để bồi cậu nha.”

Cúp máy, Kiều Thư liền trở về.

Cậu hiện tại đang ở một bệnh viện tư nhân ở Hải Thành, mọi thứ đều rất xa xỉ, còn có một hoa viên nhỏ.

Buổi sáng 9 giờ, ánh mặt trời chiếu xuống người rất ấm áp, có rất nhiều bệnh nhân đang nằm viện đều xuống lầu để hít thở không khí.

Kiều Thư đi một lát, đột nhiên dừng bước chân lại.

Cậu nghiêng đầu, hơi tò mò nhìn vật thể màu trắng đang cử động phía sau lùm cây.

Đó là cái gì?

Lòng tò mò nổi lên, Kiều Thư bước nhẹ chân đi về phía lùm cây.

Khoảng cách ngày càng gần, Kiều Thư cũng nhìn ra được vật thể màu trắng sau lùm cây là cái gì.

Đó là một vật thể có hình bầu dục, phía trên đầu quấn đầy băng vải màu trắng.

Kiều Thư: “……”

“Rắc.” “Rắc.”

Một âm thanh rất nhỏ truyền đến, Kiều Thư chớp chớp mắt, cậu lại đến gần hai bước, vòng qua lùm cây, để cho mình có thể nhìn rõ được bệnh nhân kì lạ kia.

Đối phương đưa lưng về phía cậu, trên người cũng mặc đồng phục bệnh nhân giống như cậu, thẳng lưng mà ngồi trên xe lăn, trên đầu và phần cổ lộ ra ngoài cũng quấn đầy băng gạc, lúc này người đó hơi cúi đầu, đang cố gắng di chuyển xe lăn.

Mà âm thanh “rắc” “rắc” kia cũng là được phát ra từ dưới bánh của xe lăn.

Kiều Thư dời mắt, nhìn xuống phía dưới xe lăn của đối phương.

Bệnh nhân này hình như đang gặp phiền phức.wattpadtien161099

Cậu di chuyển đến trước mặt của người đó: “Anh đừng nhúc nhích, dưới bánh xe lăn vị vướng vào một hòn đá nhỏ rồi.”

Không đợi đối phương lên tiếng, Kiều Thư liền ngồi xổm xuống, vươn tay cầm lấy viên đá nhỏ kia ra, tùy ý vứt vào một bồn hoa.

Làm xong hết, Kiều Thư vỗ tay đứng lên, nở một nụ cười với đối phương: “Xong.”

Dứt lời, Kiều Thư sửng sốt.

Người bệnh trước mắt mặc dù đang ngồi trên xe lăn cũng không thể che giấu được dáng người cao lớn. Băng gạc màu trắng quấn toàn bộ phần đầu, chỉ lộ ra hai mắt, lỗ mũi, cùng với cánh môi  có hơi dày rất gợi cảm.

Băng gạc màu trắng quấn từ trên đầu đối phương, quấn đến cổ rồi đến tận cả người phía trong áo.

Mắt Kiều Thư có thể nhìn thấy được phần ngực cùng với tay chân lộ ra ngoài, cũng được quấn đầy băng gạc.

Kiều Thư: “!!!”

Cái này là bị thương nghiêm trọng cỡ nào! Mới đem cả người mình quấn lại như xác ướp.

“Cảm ơn.”

Đối phương hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Kiều Thư.

Trái tim Kiều Thư nhảy lên một cái, đột nhiên có hơi ngượng xoa xoa lỗ tai hơi ngứa của mình.

Cũng hơi ngoài dự đoán, vị tiên sinh bị thương rất nghiêm trọng nên bị quấn thành xác ướp này có giọng nói rất dễ nghe nha, lỗ tai Kiều Thư có ảo giác như là muốn mang thai rồi.

Hơn nữa ngoại trừ giọng nói, đôi mắt của vị tiên sinh này cũng rất đẹp nha, rất có khí thế.

Trong đôi mắt đó hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, yếu đuối của bệnh tật, ngược lại rất bình tĩnh, mạnh mẽ, còn có hơi lạnh nhạt. Làm cho Kiều Thư sinh ra ảo giác, vị tiên sinh ngồi trên xe lăn này, hoàn toàn không có bị bệnh.

Một cơn gió thổi qua.

Kiều Thư tỉnh táo lại, cậu hơi xấu hổ buông tay, nhìn trái rồi nhìn phải, phát hiện hình như vị tiên sinh rồi trên xe lăn này hình như không có hộ lý đi theo.

Kiều Thư cảm thấy hơi kì lạ, nhìn về phía đối phương nói: “Tôi thấy bên cạnh anh không có ai, anh muốn đi đâu, tôi đưa anh đi.”

Kiều Thư nghĩ, anh ta bị thương nặng như vậy, thân là thanh niên của thời đại mới, nên cậu muốn giúp người làm niềm vui.

“Không cần.”

Giọng nói này lại làm lỗ tai Kiều Thư nóng lên một lần nữa, “Người của tôi đến rồi.”

Kiều Thư: “Hả?”

“Boss.”

Một người đàn ông mặc tây trang đeo theo một cái kính gọng vàng từ phía sau Kiều Thư đi lên, đi thẳng đến phía sau của xe lăn, nắm lấy tay cầm.

Tiên sinh đang bị bệnh: “Quay về.”

Người đàn ông mặc tây trang: “Dạ, Boss.”

Người đàn ông mặc tây trang nắm tay cầm xe lăn hơi dùng sức đẩy, đi lướt qua bên cạnh Kiều Thư.

Ánh mắt Kiều Thư ngơ ngác nhìn theo.

Cho đến khi đối phương đi càng lúc càng xa, Kiều Thư mới hơi tiếc nuối mà thu hồi ánh mắt.

Thật là một giọng nói hay mà.

Kiều Thư che ngực lại, giọng nói này còn hay hơn những giọng nói mà cậu đã nghe trước kia.

Không biết còn có cơ hội để nghe lại giọng nói này không.

Kiều Thư âm thầm nhớ lại.

Sau đó mỉm cười ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh sáng phản chiếu vào đôi mắt đen láy của Kiều Thư, tựa như đang tỏa sáng.

“Xuyên sách thì có gì mà sợ, xuyên thành pháo hôi thì có là gì.” Kiều Thư mỉm cười tự nói với chính mình: “Không phải ai cũng được xuyên vào sách, còn khó hơn trúng độc đắc.”

“Hơn nữa, để có thể nghe được giọng nói dễ nghe đó, thì còn khó kiếm hơn.”

“Cố lên! Kiều Thư!”

“Thế giới mới, bắt đầu một cuộc sống mới!”

Tất cả bối rối, hoảng sợ trong đầu Kiều Thư, bị sự ấm áp của mặt trời xua tan.

Kiều Thư lại lần nữa biến thành một Kiều Thư hoàn thành sức sống như trước đây.

-----------------

《 CP Tôi Cùng Ảnh Đế Hot 》 là một quyển đam mỹ ngọt ngào, giới giải trí.

Trong truyện, nam chính thụ là fans của nam chính công, nam chính thụ vì nam chính công mà ghi danh vào Học Viện Điện Ảnh, vì để có một ngày được diễn chung với nam chính công, mà không ngừng cố gắng tập luyện kỹ năng diễn xuất.

Ở phần đầu câu truyện, nam chính thụ nổi tiếng nhờ đóng vai nam tư của một bộ phim chiếu mạng, sau đó là tình cờ tham gia vào đoàn phim của nam chính công để đóng một vai phụ nhỏ.

Trong đoàn phim, nam chính thụ tự mắt nhìn thấy kỹ thuật diễn của nam chính công có bao nhiêu lợi hại, sau khi đã nổi tiếng càng cố gắng trao dồi kỹ năng diễn hơn.

Cậu ta ở trong đoàn phim này không ngừng cố gắng học tập biểu diễn, kỹ thuật diễn ngày càng tiến bộ làm cho nam chính công chú ý, nam chính công rất có hảo cảm đối với người mới luôn rất nổ lực này, liền hơi quan tâm đến nam chính thụ.

Rất nhanh đoàn phim đã quay phim xong, một lần nữa hai người trở về như lúc đầu, nhưng bởi vì một cái tống nghệ mà buộc chung hai người lại với nhau.

Ngày quay tống nghệ, hai người cũng đã có cảm tình với nhau, nên càng hỗ động thân mật hơn, fan CP cũng ngày càng nhiều.wattpadtien161099

Sau này hai người bí mật qua lại với nhau, nam chính thụ cố gắng đóng phim để nhận được giải thưởng, lấy được giải ảnh đế, cùng với nam chính công ở trên Weibo công khai tình cảm, Weibo hoàn toàn tê liệt.

Trong tiểu thuyết ngọt ngào thì không thể tránh được sẽ có nhân vật pháo hôi xuất hiện, Kiều Thư chính là một trong những pháo hôi ác độc này.

Kiều Thư cùng với nam chính thụ là bạn tốt của nhau, cả hai người đóng hai vai phụ khác nhau trong một bộ phim chiếu mạng nên cũng có chút danh tiếng, lại tình cờ cùng nhau tham gia vào đoàn phim của ảnh đế.

Hoàn toàn khác với nam chính thụ, Kiều Thư sau khi nổi tiếng thì bị ánh hào quang che mờ mắt, cậu muốn nổi tiếng, muốn được mọi người yêu mến, vì thế liền đem ánh mắt đặt ở trên người nam chính công, muốn mượn danh tiếng của nam chính công để nổi tiếng. Cậu nhìn ra nam chính công rất có cảm tình với nam chính thụ, trong lòng lại ghen ghét không cam lòng, cuối cùng hoàn toàn vứt bỏ tình bạn của hai người, nhờ vào sự tin tưởng của nam chính thụ mà bắt đầu hãm hại cậu ta.

Phần kết của câu truyện, nhân vật pháo hôi đương nhiên là trắng tay. Nhưng điểm khác nhau chính là, Kiều Thư lại xuyên vào có cùng tên cùng họ với nhân vật pháo hôi, khi câu truyện bắt đầu được không lâu.

Kiều Thư còn nhớ, ngày đó cậu cứu một bé gái đang chơi ở bên đường, chính mình lại bị xe tải đâm vào, vừa nhắm mắt một cái lá biến vào thế giới khác.

Cậu trở thành vai ác pháo hôi Kiều Thư.

Cậu không chỉ trùng tên trùng họ, mà ngay cả gương mặt cũng giống như vị pháo hôi đó a.

——————

Kiều Thư, bước chân nhẹ nhàn đi về phía phòng bệnh của mình, đi nhờ thang máy để trở về phòng bệnh.

Phòng bệnh là nằm một người, một thiếu niên có dáng người cao gầy đang cầm một quyển kịch bản rất dày, ngồi trên ghế dài của hành lang đang cúi đầu đọc.

Trên tay hắn có cầm một cây bút, lâu lâu lại viết viết vẽ vẽ lên kịch bản.

Nắng vàng mỏng manh chiếu vào trên người hắn, vừa ấm áp vừa dễ chịu.

Có lẽ là nghe được tiếng động, thiếu niên dừng động tác trên tay lại, ngẩng đầu lên từ trong kịch bản, ánh mắt vừa sáng vừa trong dừng trên người của Kiều Thư, thiếu niên nở một nụ cười tươi: “Kiều Kiều.”

Kiều Thư không khỏi mỉm cười: “Du Du.”

Giang Gia Du đặt kịch bản với bút sang một bên, đứng dậy đi đến bên cạnh Kiều Thư, ánh mắt dừng lại trên băng gạc màu trắng trên đầu cậu, ánh mắt lộ ra đau lòng: “Kiều Kiều cậu còn đau hay không?”

Kiều Thư lắc đầu: “Không đau, bác sĩ đã cho tôi uống thuốc giảm đau rồi.”

Sợ Giang Gia Du lại tự trách, Kiều Thư hỏi: “Hôm nay sao lại rảnh thế? Không cần đóng phim sao?”

Giang Gia Du gãi đầu: “Hôm nay tôi không có cảnh quay, tôi không yên tâm về cậu, nên nói với đạo diễn một tiếng rồi đến đây.”

“Đúng rồi!” Giang Gia Du kéo Kiều Thư đến bên cạnh, cầm lấy một bình giữ nhiệt màu lam, dưới ánh mắt nghi hoặc của Kiều Thư mở bình giữ nhiệt ra: “Tôi có nấu canh óc heo cho cậu, mẹ tôi nói ăn gì bổ đó, nên cậu ăn nhiều một chút.”

Kiều Thư: “……”

Tuy rằng lời này có hơi quá, nhưng Kiều Thư thật sự rất thích ăn óc heo, cũng không thèm khách sáo, lập tức ngồi xuống ăn.

Tay nghề của Giang Gia Du cũng không tệ lắm, Kiều Thư ăn rất ngon.

Giang Gia Du nhìn Kiều Thư ăn hắn cũng cảm thấy rất vui, hắn vừa nhìn Kiều Thư ăn vừa nói mấy chuyện ở đoàn phim cho cậu nghe: “Chu đạo đã điều tra rõ mọi chuyện rồi.”

Y tức giận nói: “Thì ra chuyện cậu bị đèn ngã trúng không phải là truyện ngoài ý muốn, là Chu Đồng Đồng cố ý mua chuộc tổ đạo cụ.”

Nói đến này, Giang Gia Du vừa tức giận lại biến thành tự trách, “Đều tại tôi, Chu Đồng Đồng là ghen ghét tôi được Sở tiền tối chiếu cố, nên mới xảy ra việc này, kết quả là liên lụy đến cậu, nếu không phải nhờ cậu đẩy tôi……”

Kiều Thư cắt ngang lời tự trách của Giang Gia Du: “Việc này là Chu Đồng Đồng sai, không trách cậu,” dừng một chút, Kiều Thư nói: “Chuyện tôi bị thương cậu cũng không cần phải tự trách, hôm đó chỉ là tôi trượt chân ngoài ý muốn nên mới đẩy cậu, nếu không người bị thương vẫn là cậu.”

“Kiều Kiều……”

Khóc nức nở?

Kiều Thư quay đầu nhìn về phía Giang Gia Du, liền thấy Giang Gia Du hai mắt phiếm hồng, bộ dáng như sắp khóc đến nơi.wattpadtien161099

Đây là?

“A!” Giang Gia Du cảm động nhào qua ôm chặt lấy Kiều Thư: “Tại sao cậu lại tốt như thế, vì không muốn cho tôi tự trách mà đi nói dối tôi.”

“Tôi mới không bị ngốc đâu!”

“Kiều Kiều, cậu là đồ ngốc!”

Bị đột ngột ôm lấy, Kiều Thư chỉ có thể giữ lấy bình giữ nhiệt: “……”

Đây là nói thật mà, tại sao không có ai tin?

Còn nữa, tôi không ngốc.

Người ngốc chính là cậu, nam chính thụ.

Tác giả có lời muốn nói:
-------*------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Hello~

Chương trước Chương tiếp
Loading...