[ĐM - Edit] Động phòng - Ám Dạ Đề Đăng [Hoàn]

Chương 4: Người không cưỡng được mê hoặc lại giả vờ vô tình



Edit: Arisassan

"Được rồi."

Tống Quan Ngọc suy nghĩ một chút liền đáp ứng.

Tâm tình không phải không khổ sở, nhưng, bản thân như vậy xứng đáng được ngồi chung một chỗ với người kia sao? Đáp án trong lòng y đã rất rõ ràng.

Chính do Tống Quan Ngọc đã biết rõ đáp án, cho nên, dù lúc trước ở trong ngự hoa viên, Vệ Cẩn Tiên coi như chưa hề nhìn thấy mình, y vẫn có thể nhẫn nhịn cơn đau cố gắng kiên cường giữ vững khuôn mặt tươi cười, như chưa có chuyện gì xảy ra mà chơi xong ván cờ kia với Phượng Bằng Lan.

Vệ Cẩn Tiên quay về, trông thấy chỗ ngồi bên cạnh đổi thành người khác cũng không có gì dị nghị. Chỉ là ngồi được một lúc, Vệ Cẩn Tiên không biết vì cớ gì mà cũng đổi chỗ ngồi với người khác, khiến cho vị công chúa tâm tâm niệm niệm muốn ngồi chung với hắn cảm thấy vô cùng hụt hẫng.

Vệ Cẩn Tiên quanh năm trấn thủ biên quan, thời gian có thể hồi kinh đã ít lại càng ít. Nhưng thời gian trôi qua càng lâu, hình bóng khắc ghi bên trong tâm trí của Tống Quan Ngọc càng trở nên sáng ngời sâu sắc.

Lúc niên quan năm ấy sắp tới, có người đồn rằng Vệ Cẩn Tiên năm nay có thể hồi kinh ăn tết.

Tống Quan Ngọc cố ý mời sư phụ đến, dạy mình một đoạn múa kiếm để biểu diễn trợ hứng trong yến hội cuối năm của hoàng cung. Khi mọi người ai cũng tò mò tại sao Thất điện hạ xưa nay không thích náo nhiệt, hận không thể rúc mình lại trong góc lại đột nhiên đổi tính, Tống Quan Ngọc chỉ nói mình tuỳ tâm tuỳ tính hứng thú nhất thời thôi.

"Muốn Vệ Cẩn Tiên nhìn mình nhiều hơn vài lần, khiến hắn nhớ kỹ bản thân mình thêm một chút", loại lý do này Tống Quan Ngọc không thể dễ dàng nói ra miệng được, càng xấu hổ không muốn để người khác biết.

Đêm trước năm mới, tiền tuyến truyền tin tới rằng có một trận tuyết lớn đổ xuống làm tắc hết đường đi, thời gian đại quân đến được kinh thành có thể chậm trễ từ bốn đến năm ngày. Nhanh nhất cũng phải mùng bốn mùng năm đầu năm sau mới có thể đến nơi được.

Quãng thời gian đó, trời rét buốt lạnh, tuyết ngược phong tham. Dưới ánh mắt ngờ vực không rõ của mọi người, Tống Quan Ngọc ngày nào cũng che dù đứng trên tường thành trông tuyết. Mòn mắt mong chờ cái gì, trong lòng lại biết rõ mình sẽ không chờ được cái đó. Rõ ràng đã biết mình sẽ không chờ được, nhưng y vẫn chờ đợi ngày qua ngày. Nhìn tuyết lớn trắng xoá mênh mông vô bờ ngoài thành, tựa như đang nhìn nỗi niềm lưu luyến vô vọng của bản thân, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Nói không thất lạc thì là giả, nhưng lại cố tình không thể làm gì.

Tuổi tác dần lớn hơn, Tống Quan Ngọc càng hiểu phần tình cảm này của mình hơn so với thuở thiếu thời. Lúc tỉnh mộng ngay giữa đêm, cũng không phải không sinh ra ý nghĩ si mê xằng bậy nào.

Cho dù là "□□" người người khinh thường nhất cũng không dám nói là hoàn toàn không từng có ý niệm này, nhưng khi tỉnh táo lại cảm thấy vô lực bi ai sâu sắc. Nếu người kia không thích nam tử, thì chẳng phải cho dù bản thân có cởi hết quần áo đứng trước mặt hắn, hắn cũng sẽ mắt nhìn thẳng mà vội vã đi qua như ngày đó ở ngự hoa viên sao?

Điều khiến Tống Quan Ngọc mừng rỡ là, Vệ Cẩn Tiên vốn tưởng sẽ không thể về kịp để ăn tết cư nhiên lại trở lại ngay đúng giao thừa.

Trong bữa tiệc tối hôm đó, lúc Tống Quan Ngọc nhìn thấy mặt nạ bạch ngọc mình quen thuộc kia thì cảm thấy vô cùng hoảng hốt, tựa như vẫn đang ở trong giấc mộng.

Tống Quan Ngọc muốn thu hút ánh mắt của người kia, cực kỳ ra sức mà biểu diễn một hồi múa kiếm, cuối cùng còn nhận được lời khen ngợi reo hò của cả sảnh đường. Thế nhưng chỉ có bản thân Tống Quan Ngọc biết, vừa nãy do dùng sức quá mạnh nên y không cẩn thận bị trặc chân.

Tống Quan Ngọc giả vờ không có chuyện gì ngồi yên trong phút chốc, đợi đến lúc không ai chú ý mới khập khễnh đi ra khỏi điện, lại phát hiện Vệ Cẩn Tiên chẳng biết từ khi nào đã đứng ở bên ngoài.

Ánh trăng chảy xuôi trên mặt nạ bạch ngọc, người kia khoanh tay đứng dưới nguyệt quang mông lung, nửa tựa vào cột đỏ, không biết đang đăm chiêu điều gì.

Có nên chào hỏi hay không? Sau đó thì nên nói cái gì? Có khi chỉ làm người ta thêm lúng túng thôi.

Không chào hỏi ư? Thế nhưng sau này ai biết có thể có cơ hội được ở gần hắn như vậy hay không chứ? Ngày sau chắc chắn sẽ hối tiếc không kịp.

Nhưng, cứ đứng vỏn vẹn như thế, Tống Quan Ngọc cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng, tim đập không hề theo trật tự. Y thật sự không dám tưởng tượng, nếu tiến thêm một bước nữa, bản thân mình có thể mất khống chế, có thể tuỳ tâm để những ý nghĩ si mê xằng bậy đấy chi phối hành vi của mình, làm ra hành động khiến cho người ta chán ghét hay không.

Lúc nín thở vội vã đi qua, cánh tay của Tống Quan Ngọc lại đột nhiên bị Vệ Cẩn Tiên kéo lại.

"..."

Tống Quan Ngọc giật mình, quay đầu nhìn Vệ Cẩn Tiên.

Vệ Cẩn Tiên cũng nhìn lại y, nhưng tựa hồ không hề có ý định mở miệng.

Gió Bắc lay động ánh nến, sênh ca bị tường cung cách ly. Một khối sân nhỏ trong trời đất chỉ có hai người đang đứng: hắn cầm lấy cánh tay của y, vẻ kinh hoảng của y được con ngươi của hắn phản chiếu lại.

Trái tim Tống Quan Ngọc như đang nổi trống, khẩn trương đến mức sau lưng chảy một tầng mồ hôi.

"Ngươi bị trặc chân."

Âm thanh của Vệ Cẩn Tiên truyền đến bên tai.

"...Tài nghệ không tinh, để tướng quân phải cười chê rồi."

Tống Quan Ngọc tự cho là đã che giấu rất tốt, thế nhưng không ngờ vẫn bị xấu mặt trước mặt người trong lòng, bèn lúng túng cúi đầu xuống.

Người mình vẫn hằng nhớ thương giờ khắc này đang đứng bên cạnh mình, chỗ cánh tay còn có thể cảm nhận được thân nhiệt của hắn. Lần đầu tiên đứng gần tới như thế, Tống Quan Ngọc dường như bị si niệm đánh vào tâm hồn, suýt không khống chế được thân thể đang muốn không tự chủ mà sà vào lòng Vệ Cẩn Tiên...

Lúc hồi thần lại thì khoảng cách còn có nửa tấc, Tống Quan Ngọc lập tức ép bản thân mình nghiêng về hướng khác.

Nguy hiểm thật!

Tống Quan Ngọc cứ quay đầu sang chỗ khác không dám cho Vệ Cẩn Tiên nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, trong lòng không khỏi phỉ nhổ bản thân một hồi lâu.

Thế nhưng chỉ sau một khắc, Tống Quan Ngọc lại đột nhiên bị Vệ Cẩn Tiên ôm ngang lên.

"A!"

Đầu óc Tống Quan Ngọc trống rỗng, nghe thấy mình hô to một tiếng.

"Đừng kêu."

Vệ Cẩn Tiên nói, trong giọng nói còn có ý ra lệnh, lộ ra phong độ của một đại tướng, uy nghiêm đến mức khiến cho người ta phải kinh sợ, không dám không phục tùng.

Thân thể của Tống Quan Ngọc trong lúc hoảng hốt đã phản ứng lại trước cả đại não, duỗi tay ra đặt lên vai Vệ Cẩn Tiên, sau khi nghe Vệ Cẩn Tiên nói liền đột nhiên rụt trở lại.

Mặt nạ bạch ngọc che khuất vẻ mặt của người nọ, nhưng Tống Quan Ngọc lại biết rõ, Vệ Cẩn Tiên đang tức giận. Mình đã làm hắn tức giận sao? Tuy y không biết mình sai chỗ nào, nhưng Tống Quan Ngọc vẫn cảm thấy, chuyện Vệ Cẩn Tiên tức giận này, bản thân cũng có một phần lỗi không nhẹ.

"Ngươi ở cung điện nào vậy, ta đưa ngươi về."

Vệ Cẩn Tiên hỏi.

Tống Quan Ngọc vốn cũng không phải là người thích làm phiền người khác, nói chi hiện tại người y đang phiền chính là Vệ Cẩn Tiên. Y khẩn trương đến mức tay cũng không biết phải đặt như thế nào, mắt không biết phải nhìn về đâu mới tốt, nằm đơ ra không nhúc nhích trong lồng ngực của Vệ Cẩn Tiên hệt như một cọc gỗ.

"Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, sao ta dám làm phiền tướng quân được."

Tiếng như thì thào, khí tức bất ổn, lại cơ hồ muốn xài hết khí lực hiện có của Tống Quan Ngọc.

"Cái nào?"

Vệ Cẩn Tiên không màng đến lời từ chối của y, tiếp tục hỏi một câu, khẩu khí lạnh lẽo cứng rắn hơn rất nhiều.

Tống Quan Ngọc dừng một chút mới chuyển mắt mà nói.

"...Trường Tín Điện, phiền ngài rồi."

Nhìn bên ngoài, là bị bại bởi sự bướng bỉnh của Vệ Cẩn Tiên, thế nhưng trong lòng Tống Quan Ngọc vô cùng rõ, y chung quy vẫn bại bởi tư tâm của mình.

Rời khỏi cung điện đèn đuốc sáng choang, sênh ca mạn vũ, đường nhỏ dần chuyển sang thanh u. Ánh trăng phát ra hào quang xanh biếc lặng lẽ chiếu vào hai người, không khí rải đầy sương lạnh mỏng manh.

Tống Quan Ngọc nhắm mắt lại, không nhịn được mà tham lam hít vào khí tức thanh lãnh trên người Vệ Cẩn Tiên, vừa hy vọng con đường này vĩnh viễn không có điểm cuối, vừa hy vọng có thể trở về chỗ ở an toàn thanh tĩnh của mình để nhấm nháp kỹ lại dư vị của một đêm tựa như ảo mộng này.

Vệ Cẩn Tiên không nói gì, Tống Quan Ngọc càng không dám lên tiếng, sợ đánh thức giấc mộng đẹp đang diễn ra.

Cảm thấy một chút hơi lạnh, Tống Quan Ngọc lặng lẽ rụt cổ một cái, lập tức bị người bên cạnh ôm chặt hơn.

Có lẽ do đêm quá mức yên tĩnh, bầu không khí quá mức kiều diễm, Tống Quan Ngọc co mình trong lồng ngực của người trong lòng không cẩn thận để tâm trí mình bay xa.

Một năm nào đó trong ký ức, hoàng gia cử hành một tràng thi đấu săn bắn. Tống Quan Ngọc thích yên tĩnh, vốn không có ý muốn tham gia vào sự kiện náo nhiệt này, thế nhưng vừa nghe nói Vệ Cẩn Tiên cũng sẽ tham gia, liền không chút nghĩ ngợi mà đáp ứng.

Năm ấy, cùng đứng đầu hạng nhất là hai người Vệ Cẩn Tiên cùng tân khoa Võ trạng nguyên lúc đó thế lực đang vượng. Tống Quan Ngọc cũng đã gặp qua vị Võ trạng nguyên kia vài lần, thế nhưng ấn tượng lại không quá tốt. Khác với Vệ Cẩn Tiên cao lãnh kiệm lời, người kia thập phần ngông cuồng, tính háo thắng còn vô cùng mạnh. Đi đâu cũng lấy người khác ra so sánh với bản thân, không hề biết hai chữ hàm súc khiêm tốn là gì.

Khi đó, cuộc thi săn bắn còn chưa bắt đầu, Võ trạng nguyên kia đã kiêu căng bảo rằng sẽ đánh bại Vệ Cẩn Tiên để chiếm hạng nhất đầu bảng. Lời này vừa nói xong, Vệ Cẩn Tiên vẫn ngồi trên lưng ngựa mắt nhìn thẳng về phía trước, mặt nạ bạch ngọc dù một góc cũng không hề quay sang, chỉ coi như chưa nghe thấy gì; ngược lại lại đắc tội tên vương công quý tộc sĩ khí đang cao, đắc chí đầy mình kia một cách thấu triệt.

Cuộc thi bắt đầu, mọi người cùng nhau phóng ngựa chạy vội ra. Chỉ còn Tống Quan Ngọc vốn vô tâm ham chiến, như cưỡi ngựa xem hoa mà thúc ngựa, vừa đi vừa nghỉ du chuyển trong rừng.

Mỗi khi trông thấy Vệ Cẩn Tiên, Tống Quan Ngọc tựa như được ăn mật đường, ngọt từ đầu đến chân, khiến y vui sướng đến mức không nhịn được phải lộ ra ý cười, thế nhưng vẫn phải khổ sở nhẫn nại, đợi đến khi được ở một mình mới dám nở rộng nụ cười sắp không thể kiềm nén, để sắc mừng vui lan ra khắp mặt.

Tống Quan Ngọc dắt ngựa rảnh rỗi đi lung tung trong rừng nửa ngày, lúc đang định trở về sân trại nghỉ ngơi, liền nhìn thấy có người cách mình tầng tầng rừng rậm, tựa như đang dựa vào cây ngồi dưới đất.

Lẽ nào là bị thương ư? Tống Quan Ngọc vừa nghĩ vừa đến gần xem, nhưng không ngờ vừa nhìn rõ một cái liền suýt bị chuyện vui từ trên trời rơi xuống đập choáng đầu, người đang ngồi dưới đất kia không phải là Vệ Cẩn Tiên luôn mang mặt nạ bạch ngọc sao?

Tống Quan Ngọc tiểu tâm dực dực ẩn mình sau bụi cây, ánh mắt chăm chú xuyên qua cành lá mà khoá chặt trên người Vệ Cẩn Tiên.

Bên trong giỏ săn của Vệ Cẩn Tiên cũng giống như của Tống Quan Ngọc, một con mồi cũng không có. Hắn khoanh chân ngồi bên gốc cây, hai tay dịu dàng ôm một con thỏ trắng như tuyết.

Con thỏ kia hiển nhiên vừa bị trúng tên ở chân sau, bên trên bộ lông tuyết trắng là một dòng máu nhỏ đang chậm rãi chảy xuôi, bị Vệ Cẩn Tiên ôm vào trong ngực lại cực kỳ ngoan ngoãn, cũng không hề nhúc nhích mà mặc hắn quấn vải băng lên chân mình.

Tuy khí chất của Vệ Cẩn Tiên là của một tướng quân lạnh lẽo nghiêm túc, nhưng động tác ôm thỏ lại cực kỳ mềm nhẹ, tưởng như mâu thuẫn với nhau lại trông hợp vô cùng.

Tống Quan Ngọc chớp cũng không chớp mắt mà nhìn, trong lòng khó tránh khỏi ghen tị với con thỏ kia, có thể được người kia ôn nhu ôm lấy như vậy, không biết kiếp trước đã phải tích bao nhiêu công đức...

Lúc y hoàn hồn lại, chân bị thương của con thỏ kia đã được Vệ Cẩn Tiên băng bó ổn thoả. Vệ Cẩn Tiên giơ thỏ lên thật cao, đưa đến trước mặt nhìn một hồi lâu, đột nhiên tự nhủ một tiếng "giống thật", sau đó liền thả thỏ xuống mặt đất, nhìn nó khập khễnh nhảy ra xa.

"Các hạ nhìn lâu như vậy, đã có dự định đi ra chưa?"

Sau khi thỏ đã hoàn toàn nhảy đi thật xa, Vệ Cẩn Tiên đột nhiên nghiêng đầu hỏi, nửa gò má bị che bởi mặt nạ bạch ngọc ánh vào góc nhìn của Tống Quan Ngọc, ánh sáng chảy xuôi trên mặt nạ tự dưng khiến người liên tưởng đến hơi lạnh xì xì bốc lên từ hàn băng bên trong hầm băng.

Tống Quan Ngọc nấp trong bụi cỏ sợ đến mức cứng người lại, đang lúc hoang mang lo lắng, liền trông thấy Vệ Cẩn Tiên cất bước đi về phía mình, vươn tay đẩy bụi cây ra.

Tống Quan Ngọc thật sự ngây ngẩn cả người, đầu óc tê rần, bước chân định lùi lại thì bị rễ cây trên đất chắn ngang, suýt nữa đã tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Đau đớn trong dự liệu không kéo đến, mà Tống Quan Ngọc lại được một cánh tay đỡ lấy, cả người đổ vào trong lòng người kia.

"Thất điện hạ?... Người không sao chứ?"

Âm thanh của Vệ Cẩn Tiên truyền ra từ trên đầu.

"..."

Trên người Tống Quan Ngọc không hề cảm thấy đau, hiện tại thứ đang đau chính là tâm trí của y! Trên mặt càng tựa như dấy lên liệt hoả hừng hực, khô nóng đến mức chỉ có cách nhúng cả đầu vào nước mát mới tốt lên được.

"Đa tạ tướng quân."

Tống Quan Ngọc vừa đứng vững liền lui sang một bên, đầu óc xoay chuyển quay qua quay lại hàng trăm ngàn lần, nhưng nửa cái cớ cũng không nghĩ ra được, gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, càng gấp gáp, đầu óc càng trở nên trống rỗng. Nếu có người không nói một tiếng, lén lén lút lút đứng ở chỗ này nửa ngày, dù là ai cũng sẽ cảm thấy người đó cực kỳ khả nghi không phải sao?

Bầu không khí xung quanh chợt trở nên trầm mặc, tràn đầy khí tức lúng túng khó xử. Vệ Cẩn Tiên nhìn Tống Quan Ngọc, Tống Quan Ngọc nhìn bàn chân mình, hai người đều ăn ý mà nhập thần vào trầm tư của bản thân.

"Chẳng lẽ điện hạ đang... lạc đường?"

Lúc Tống Quan Ngọc đang khổ sở vì không tìm được cớ, Vệ Cẩn Tiên lại đi trước một bước mà phá vỡ trầm mặc.

"...Ừ..."

Tống Quan Ngọc gật gật đầu. Trong lòng lập tức thả lỏng, khó giải thích được mà sinh ra cảm xúc mừng rỡ sau khi sống sót qua tai nạn.

Hết chương 4

Chương trước Chương tiếp
Loading...