DỊU DÀNG VÀ TÀN NHẪN
Chương 3
Chương 3 : Huấn Luyện Đầu Tiên
=================
“Tự cởi ra”Giọng nói nghe qua thật đơn giản, nhưng dội vào tai người nghe lại như dao nhọn lướt tên da mỏng. Thứ cởi ra không chỉ đơn giản là quần áo, mà còn là nhân phẩm còn sót lại, là tự tôn mà nàng đang cố gắng bảo trì.Giang Mộ Bạch không hối thúc, ánh mắt cô lướt qua con mèo nhỏ trước mặt mà cười cười, mũi chân di chuyển qua lại ở chiếc cằm tinh xảo ấy, nụ cười của cô nhẹ và mỏng, kèm theo âm giọng trầm ấm.Cô hiểu được chỉ mới hai ngày, cô bé này cơ bản không thể thích nghi được với hiện thực u ám đang diễn ra. Nhưng với một người tư cách một người chủ, Giang Mộ Bạch chậm rãi nhắc nhở“Vừa rồi em đã bị phạt một lần vì chậm trễ. Em vẫn muốn bị phạt sao?”Khương Tinh Vãn mím môi, ánh mắt đảo qua một vòng căn phòng cuối cùng bàn tay run rẩy đặc lên khóa kéo sau lưng. Mỗi lần vạt vải tách ra, là mỗi lần sống lưng nàng như bị gió lạnh xuyên thấu. Khuôn ngực phập phồng, nhưng nàng vẫn cắn chặt môi, không để một tiếng nấc nào bật ra.Khi lớp vải mỏng duy nhất rơi xuống nền, thân hình mảnh khảnh của nàng phơi bày trong ánh đèn vàng dịu mắt. Không gợi tình. Không lả lơi. Chỉ là một đoá hoa bị bứt khỏi bùn đất, run rẩy trước cơn gió tàn nhẫn.Dáng vẻ mỏng manh của Khương Tinh Vãn thật khiến người muốn ôm nàng vào lòng mà yêu chiều, vuốt veGiang Mộ Bạch khẽ nhướng mày. Cô đưa tay, đầu ngón tay chạm nhẹ vào sợi tóc đen rũ xuống gò má nàng, vân vê theo dọc sóng mũi thon thả và trên cánh môi mỏng có chút nhạt nhẽo của Khương Tinh Vãn. Giọng cô thấp và chậm, từng chữ khắc xuống không khí như đinh sắt. “Lần đầu, ta sẽ không đánh em. Nhưng lần sau, để ta nhắc nhở thì em hiểu hậu quả chứ?”Giang Mộ Bạch gõ nhẹ thước gỗ xuống lòng bàn tay mình, tiếng “cộc… cộc” vang vọng trong căn phòng yên ắng. Cô dựa lưng hờ hững, ánh mắt lạnh và sâu thẳm dán chặt vào thân hình trần trụi đang quỳ dưới sàn thảm.“Giờ thì bắt đầu thôi. Mèo con của ta.”Âm thanh khàn thấp vang lên, thong thả mà tàn nhẫn.“Chúng ta bắt đầu trước với khả năng chịu đau của em nhé, cô bé của ta.”Khương Tinh Vãn run bắn. Nàng biết giây phút này sẽ đến, nhưng khi nó thật sự giáng xuống, đôi tay vẫn vô thức siết chặt lấy vạt váy đã rơi xuống đất.“Quỳ sát lại đây.”Nàng chậm rãi quỳ gối, từng bước bò tới cho đến khi dừng ngay dưới chân người phụ nữ mặc sườn xám. Đầu cúi thấp, sống lưng run nhè nhẹ như dây đàn căngGiang Mộ Bạch chậm rãi nâng thước gỗ lên, chạm nhẹ vào vai nàng như một dấu hiệu“Chúng ta khởi động với năm vị trí, mỗi vị trí năm roi và năm loại dụng cụ. Sau mỗi lần, ta sẽ cho em nghỉ ngơi một phút. Em có cảm thấy như vậy quá sức với em không?”Khương Tinh Vãn giật mình ngẩng đầu, đôi mắt mở to trong thoáng chốc, nàng ngập ngừng lên tiếng.“Em chưa từng thử….nhưng em sẽ cố chịu đựng”Thái độ này của Khương Tinh Vãn khiến cho Giang Mộ Bạch vô cùng hài lòng, khóe môi cô cong nhẹ“Ngoan. Có thể từ từ học. Không vội.”Nói xong, Giang Mộ Bạch đứng dậy, bước chân cô đi đến một chiếc tử lớn làm bằng gỗ quý đặt bên kia tường, vừa đi cô vừa nói như thế trình bày một buổi diễn thuyết nào đó“Mỗi vị trí tượng trưng cho một sự ràng buộc. Vai, để nhớ em không có quyền ngẩng cao. Lưng, để nhớ em phải gánh chịu. Đùi, để nhắc em bước đi phải khiêm nhường. Lòng bàn tay, để em học cách cảm ơn khi bị trừng phạt. Và cuối cùng… má để ta thấy em vẫn còn giữ được ánh mắt phục tùng.”Thanh âm không cao, nhưng mỗi chữ đều như gõ vào xương người ngheKhương Tinh Vãn cắn mạnh vào môi, bàn tay siết chặt. Nàng muốn nói rằng bản thân không chịu nổi… nhưng cổ họng khô khốc chỉ bật ra tiếng run rẩy“Em… hiểu rồi, thưa chủ nhân.”Giang Mộ Bạch dừng lại ở công tắc, cô ấn nhẹ một cái, hai cánh tủ tự động trượt sang hai bên. Cô xoay lại dáng vẻ vẫn quỳ nhu thuận của Khương Tinh Vãn liền cười nhạt lên tiếng“Bò qua đấy cô bé. Em tự chọn năm dụng cụ để ta giáo huấn em.”Nghe được lệnh, Khương Tinh Vãn không chần chừ mà di chuyển qua, đầu nàng cúi thấp, vô tình mỗi bước di chuyển khiến hai đầu ngực không ngừng rung lắc, dáng vẻ này làm cho cả khuôn mặt nàng đỏ bừng như quả cà chua mọng nước.Đây là lần đầu tiên, nàng – trần trụi mà bò như thế này. Khớp tay bất giác mà co cứng đến trắng bệch. Khoảng cách chỉ vài mét nhưng đối với Khương Tinh Vãn dài như cả thế kỷ.Khi Khương Tinh Vãn bò đến gần, Giang Mộ Bạch liền đưa mũi chân chạm vào ngực trái cô bé, rõ ràng là một thiếu nữ còn chưa trải sự đời, chỉ một chút vũ nhục đã trưng ra dáng vẻ ‘hoa lê đái vũ’ này rồi.“Hối hận không?”Khương Tinh Vãn chậm rãi lắc đầu. Nàng đúng là không có hối hận. Vì nàng biết đây còn đường duy nhất để bản thân có thể sống tiếpTrước cửa tủ có một bệ nhô ra, Giang Mộ Bạch ngồi tựa lên, hai tay cô vòng ra trước ngực, mũi chân vẫn không ngừng trêu đùa đầu ngực mẩn cảm của cô bé. Qua vài phút, mới thấp giọng lên tiếng“Ta biết em muốn tiếp tục đi học. Ta có thể giúp em. Thậm chí có thể bảo đảm bốn năm đại học của em. Nhưng ta có điều kiện. Em có muốn nghe điều kiện của ta không?”Chỉ cần được đến trường đối với Khương Tinh Vãn mà nói thì bảo nàng làm gì cũng được. Do đó, không cần một giây suy nghĩ nàng đã gật đầu, thấp giọng đáp lời“Điều kiện là gì em cũng cam tâm. Em thật lòng muốn tiếp tục học. Muốn làm chủ tương lai của chính em.”Mũi chân Giang Mộ Bạch di chuyển từ bầu ngực đến chiếc cằm nhỏ, cô hơi nâng nhẹ lên, cưỡng ép ánh nhìn của cô bé này.“Em không cần suy nghĩ luôn sao?”Sự kiên định trong mắt của Khương Tinh Vãn rất lớn, Giang Mộ Bạch cảm thấy cực kỳ có hứng thú với cô bé này. Không chỉ còn non mịn, cảm giác rất thiếu nữ, tính cách cũng rất hợp ý cô. Đủ kiên cường nhưng không cứng ngắt, nhu cương đầy đủ.“Ta cũng không đòi hỏi gì? Em chỉ được phép nhận ta làm chủ nhân của em. Cuộc sống của em là do ta quản, thân thể em cũng do ta quản. Suy nghĩ của em càng do ta quản. Thời hạn là đến khi em tốt nghiệp.”Ngừng một lúc, Giang Mộ Bạch chậm rãi bổ sung thêm“Dĩ nhiên, những chuyện đi quá giới hạn ta sẽ không làm với em. Cho đến khi em hoàn toàn đồng ý, nơi ấy của em, ta sẽ không chạm đến.”Khi Giang Mộ Bạch dứt lời, Khương Tinh Vãn cũng lập tức lên tiếng, giọng nàng nhẹ và mỏng, nhưng ý chí quật cường lại không thể lẫn vào đâu. Nàng thậm chí đã dự định đến trường hợp tồi tệ kia, nhưng Giang tỷ đã cho nàng sự đảm bảo. Và không biết vì lý do gì, nàng đối với lời của Giang tỷ lại vô cùng tin tưởng.“Chủ nhân. Em đồng ý.”Vành mắt Giang Mộ Bạch khẽ cong lên một đoạn, cô hạ chân thôi trêu đùa với chiếc cằm nhỏ. “Được. Ngoan lắm. Bây giờ, em hãy hôn vào mũi giày của ta. Ta sẽ cho phép em đứng lên để lựa chọn dụng cụ”Khương Tinh Vãn hít sâu một hơi, quả tim trong lồng ngực đập đến phập phồng. Nàng chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào mũi giày cao gót của Giang Mộ Bạch bằng môi của mình. Không nhanh cũng không chậm, tốc độ vừa phải đủ để Giang Mộ Bạch cảm nhận được người dưới chân sẵn sàng phục tùng cô vô điều kiện.“Được rồi”Giang Mộ Bạch đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu thú cưng như một sự khen thưởng cho hành động vừa rồi. Cô dịu giọng lên tiếng “Em có thể đứng lên. Bây giờ, hãy chọn năm dụng cụ - để ta dùng chúng lên thân thể em.”Khương Tinh Vãn đứng dậy, bàn tay vẫn hơi run, ánh mắt hướng về các dụng cụ xếp trong tủ kính. Chúng gọn gàng như là một tác phẩm nghệ thuật đang được trưng bày. Có những thanh gỗ tròn, dài và nặng màu vàng sậm. Có các loại vòng tay từ làm bằng da mềm mại đến kim loại lạnh toát, các loại roi mây đen bóng được quấn bằng dây vải đỏ ở một đầu…Còn có nhũng dụng cụ mà Khương Tinh Vãn lần đâu tiên thấy trên đời, nàng cũng không biết chúng tên gọi là gì?
Giang Mộ Bạch đứng bên cạnh cũng không vội, cô thong thả lên tiếng“Em nhớ kỹ, mỗi dụng cụ sẽ dùng trực tiếp lên cơ thể em. Chọn quá nhẹ nhàn, ta không hài lòng – em sẽ chịu phạt.”Khương Tinh Vãn đạp nhẹ“Vâng, chủ nhân”Nàng không biết chọn gì, vì trong suy nghĩ của nàng, khi những thứ này đánh xuống da thịt đều đau không phải sao? Vì vậy, nàng chọn theo bản năng mà lấy ra một chiếc hộp nhỏ bên trong đựng cái kẹp bằng kim loại, một roi mây màu đen bóng với tay cầm được quấn vải đỏ, một chiếc roi nhựa dẻo trong suốt, cuối cùng là thươc gỗ màu nâu sẫm và sợi roi tua rua.Giang Mộ Bạch đứng bên cạnh, ánh mắt dán chặt, không nói gì thêm. Khóe môi chỉ cười khẽ“Tốt. Không nặng cũng không nhẹ. Giờ chúng ta bắt đầu với món đồ đầu tiên em chọn.”Chất giọng Giang Mộ Bạch như trầm hơn một chút. Ánh mắt cô khẽ nhìn xuống sàn nhà, Khương Tinh Vãn tức thì hiểu ý mà hạ gối quỳ xuống. Lần này không còn sự chậm trễ, Giang Mộ Bạch tròng mắt ẩn chứa vui vẻ.“Cô bé, em có biết chiếc kẹp em chọn dùng để làm gì không?”Khương Tinh Vãn chậm rãi lắc đầu, hai ngày nay quản lý Trương đích thị là chưa từng dùng đến công cụ này.Như sớm đoán được câu trả lời, Giang Mộ Bạch tức thì hơi cúi người về phía trước, cô cố ý để giọng nói của mình như gió lớt qua vành tai của kẻ đang quỳ“Để kẹp lấy hai đầu ti của em đấy cô bé. Không dễ chịu đâu.”Giang Mộ Bạch khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt tràn đầy thích thú. Cô đưa chiếc kẹp trong tay lên, xoay nhẹ trước ánh đèn, khiến kim loại lạnh toát phản chiếu ánh sáng. Sau đó, chậm rãi mà đưa một tay bắt lấy bầu ngực non mịn của thiếu nữ mười tám tuổi, tay còn lại vân vê chiếc kẹp trước khi đem nó siết lấy đầu nhũ hoa.Cơn đau chạy dọc sống lưng đầy bất ngờ khiến Khương Tinh Vãn bất giác mà rít mạnh qua kẽ răng, nàng lão đảo suýt té. Nhưng thật may đã trụ lại được, chỉ có thể hướng ánh mắt đến chủ nhân của mình đầy hối lỗi.“Xin lỗi chủ nhân…em đau quá nên…”“Không sao. Từ từ em sẽ thích ứng thôi.”Vừa nói Giang Mộ Bạch vừa chơi đùa với bầu ngực còn lại. Cảm giác cầm nắm vừa phải, da thịt lại non mịn, đầu ngón tay cô có chút tinh nghịch mà trêu chọc hai đầu nhũ hoa đến khi chúng cứng lên mới mỉm cười hài lòng.“Em…có vẻ đã thích ứng được rồi đấy, cô bé.”Còn không đợi Khương Tinh Vãn chuẩn bị tâm lý, Giang Mộ Bạch đã mang chiếc kẹp thứ hai kẹp vào đầu nhũ hoa còn lại. Khương Tinh Vãn suýt chút đã thét lên thành tiếng, thật may nàng đã không làm thế. Hai mắt nàng nhắm nghiền, đầu cúi xuống, cốt chính là không muốn nhìn dáng vẻ của chính mình hiện tại. Nó khiến nàng cảm thấy bản thân bị đả kích trầm trọng.Giang Mộ Bạch nhìn hai chiếc kẹp nằm ngay ngắn ở hai bầu ngực mà thích mắt. Cô đưa tay búng nhẹ vào chiếc kẹp bên phải, sau lại là chiếc còn lại, cứ như vậy chơi đùa cùng dây thần kinh đang dần tê cứng của Khương Tinh Vãn.“Nguyên tắc thứ nhất đặt ra cho em. Trong khi huấn luyện cùng chủ nhân, tuyệt đối không được nhắm mắt. Đây là biểu thị hành vi không tôn trọng chủ nhân của em.”Đột nhiên Giang Mộ Bạch dùng tay bắt trọn cả bầu ngực mà siết chặt, ma sát khiến chiếc kẹp ép vào da thịt càng thêm đau đớn. Khương Tinh Vãn tức thì mở to mắt, bên trong đã phủ một tầng sương mỏng“Vâng chủ nhân. Em sai rồi. Xin người trách phạt em.”Một nụ cười lặng lẽ hiện ra trên môi ‘người cầm quyền’. Giang Mộ Bạch đứng thẳng lưng, cô vổ nhẹ vào đỉnh đầu của Khương Tinh Vãn, chậm rãi lên tiếng“Bò qua giá hình chữ thập ấy đi. Sau đó đứng, một tay tự còng lấy chính mình. Tay còn lại….em liền cầu xin chủ nhân hãy chế ngự em.”Khương Tinh Vãn lập tức thi hành, mỗi một lần di chuyển là hai chiếc kẹp ở ngực lại dấy lên cơn đau đớn. Dù trong phòng có mở điều hòa, nhưng thái dương nàng đã sớm phủ một lớp mồ hôi mỏng. Khoảng cách không quá xa, khi Khương Tinh Vãn đến gần hình giá, nàng mới chống tay đứng dậy, chính mình còng lấy tay trái vào thập giá, mỗi một động tác đều khiến phần thịt non nớt trước ngực kêu gào thảm thiết.Khi làm xong, nàng hướng đến chủ nhân của mình mà cất giọng mềm oặt“Cầu xin chủ nhân hãy chế ngự em.”Vành mắt Giang Mộ Bạch cong lên đầy thỏa mãn, là một cô bé rất biết cách phối hơp. Rõ ràng là người mới nhập môn nhưng tiến trình bắt nhịp lại khiến một người sành sỏi nhưng cô rất hứng thú. Bước chân Giang Mộ Bạch trên đôi cao gót đỏ chầm chậm tiến đến.Cô không vội đáp ứng mà đưa tay đùa giỡn hai chiếc kẹp trước ngực Khương Tinh Vãn. Một chút tò mò trong giọng nói vang lên“Nói ta nghe, em cảm thấy đau hay là kích thích….Nếu bây giờ ta tháo ra…có phải em cảm thấy trống trải lắm đúng không?”Chính xác mà nói cảm giác Khương Tinh Vãn đang trải qua là đau và nhục. nhưng nàng hiểu được, nếu ngay lúc này nói như vậy thì đoán chừng điều kiện mà Giang tỷ vừa nói sẽ như gió thoảng may bay. Nàng chỉ có thể cắn răng mà dối lòng “Em…cảm thấy kích thích.”Nàng vốn cho rằng trở lời như vậy sẽ rất vừa ý của Giang tỷ nhưng là, nàng vừa dứt lài khớp hàm đã bị bóp chặt bởi bàn tay mảnh khảnh của chị ấy. Ánh mắt nàng hơi mở to đầy nghi vấn, nàng là nói sai sao?“Cô bé, trước mặt chủ nhân không được nói dối. Mỗi lần vi phạm vả miệng hai mươi lần.”Khương Tinh Vãn cứng người, tim đập nhanh. Ánh mắt nàng hốt hoảng nhìn người đối diện, có một chút túng quẩn mà muốn trốn tránh đi. Nhưng bàn tay Giang tỷ như gọng kèm hoàn toàn không thể xê dịch. Nỗi xấu hổ trào lên, cảm giác bị kiểm soát và phơi bày khiến nàng run rẩy. Nhưng nàng biết rằng chống cự bây giờ chỉ mang thêm hình phạt.Giang Mộ Bạch buông tay khỏi hàm thú cưng. Cô không thông báo, chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi mà đưa tay giứt mạnh chiếc kẹp ở đầu ngực trái. Cơn đâu đột ngột gần như xé thịt khiến nước mắt Khương Tinh Vãn đảo quanh một vòng, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà chậm rãi rơi xuống.“Dùng tay phải của em. Tự vã hai mươi lần.”Khương Tinh Vãn cúi đầu, tay phải run run đưa lên theo lệnh. Giang Mộ Bạch đứng bên, ánh mắt dán chặt, theo dõi từng chuyển động của thú cưng.“Không đủ đau, ta sẽ trực tiếp ra tay. Khi ấy, đoán chừng em sẽ không thể ăn uống bình thường.”Khương Tinh Vãn hít mạnh một hơi, tay phải nàng giơ cao, lòng tràn đầy căng thẳng. Mồ hôi lấm tấm trên trán, tim đập nhanh đến mức dường như muốn bật ra khỏi lồng ngực.Chát…cái tát đầu tiên rơi xuống, vùng da bên má bỏng rát một trận. Nàng không dám đánh nhẹ, vì nàng thật sự sợ Giang tỷ sẽ tự mình ra tay.Chát….chát…hai cái tát tiêp theo đánh xuống khiến cơ hàm nàng cứng lên một lúc. Cảm giác đau rát lan xuống đến tận cổ, ánh mắt hướng xuống sàn, không dám nhìn đi nơi khác. Chát…chát…cái tát thứ tư, thứ năm rơi xuống, Khương Tinh Vãn giật mình, vai run lên theo nhịp đau. Mồ hôi đổ nhiều hơn, tay vẫn giơ cao nhưng khẽ run, có thể thấy vùng má phải của nàng đã đỏ lừ và có chút sưng nhẹ.Giang Mộ Bạch vẫn thản nhiên nhìn mà không lên tiếng. Khương Tinh Vãn chỉ vừa bước chân vào thế giới này còn chưa được một tiếng đồng hồ, thì lấy đâu ra xúc cảm ham muốn cùng kích thích. Lời nói dối như vậy cũng có thể nghĩ ra sao? So với lời sáo rỗng, Giang Mộ Bạch vẫn luôn yêu thích sự thành thật. Cơ thể thành thật và lời nói thành thậtChát…chát…chát…ba cái tát liên tiếp. Khương Tinh Vãn cảm tượng má phải nàng đã sưng to, thậm chí trong khoang miệng đã có vị máu nhàn nhạt. Nhưng nàng không dám xin tha, càng không dám giảm lực. Chỉ có thể cắn răng mà hung hăng tự đánh chính mìnhCảm giác vừa đau, vừa nhục…vừa không thể không khuất phục. Nó là một mớ hỗn độn ép Khương Tinh Vãn đến không còn đường luiVào khoảnh khắc nàng chuẩn bị giáng xuống cái tát thứ chín thì Giang Mộ Bạch lạnh nhạt lên tiếng“Dừng.”Cô đưa tay lướt qua gò má đã sưng đỏ, có chút tím nhạt. Đầu ngón tay vuốt ve qua lại như xoa dịu cơn bỏng rát của da thịt“Đánh nữa, cái miệng nhỏ này của em có thể sẽ sưng cao. Ăn uống bất tiện. Nhưng ta lại không có khái niệm bỏ qua. Chi bằng để….”Vừa nói, bàn tày Giang Mộ Bạch lướt xuống bầu ngực vừa được tháo kẹp, cô bất ngờ đánh xuống với phần lực gần như mười trên mườiChát…chát…hai cái tát đánh xuống khiến cổ họng Khương Tinh Vãn nuốt khan một trận. Nàng nhịn không được mà bật ra tiếng rên khe khẽ.“Urmm..”Âm thanh này khiến Giang Mộ Bạch nhướng lên một bên chân mày. Cô có chút tinh quái mà trêu chọc“Cô bé, khi chủ nhân thưởng hay phạt đều không có quyền biểu hiện đau đớn. Em là đang làm sai nữa rồi.”Khương Tinh Vãn hoãn loạn cắn chặt môi. Ánh mắt nàng ngập nước nhìn người đối diện, cầu mong một sự thương xót. Giang Mộ Bạch đối với ánh mắt như mèo con này mà suýt chút đã mềm lòng.“Được rồi. Ta không phải người mềm lòng. Mười hai cái tát còn lại, ta sẽ tự ra tay.”Để chứng minh cho lời mình nói. Giang Mộ Bạch lập tức nhắm ngay đầu ngực vẫn đang mang kẹp của thú cưng mà xuống tay, cô cố ý đánh gần vị trí kẹp khiến cho phần thịt vừa chịu đau, vừa chịu ma sát, cảm giác đau đớn tăng lên gấp bộiChát…chát….Khương Tinh Vãn không thể nhắm mắt, không thể biểu lộ đau đớn. Nàng chỉ còn có thể cắn chặt môi, ngăn tiếng khóc cùng tiếng nấc, chặn đứng chúng ở yết hầu.Nước mắt rốt cuộc vẫn là chảy dài trên khóe mi, dáng dấp mỏng manh này khiến Giang Mộ Bạch khẽ động, nhưng đều đó không có nghĩa cô nương tayChát…chát…cái tát thứ mười ba, mười bốn đánh xuống bầu ngực bên kia. Tuy không còn lực ma sát nhưng cơn đau vẫn vậy, không ít đi. Khương Tinh Vãn hai chân đứng không vững mà hơi khụy xuống, mồ hôi lạnh chảy dài hai bên má.Lời cầu xin đến bên môi liền bị nàng mạnh mẽ nuốt xuống. Quản lý Trương từng nói : Khi chủ nhân thưởng phạt không được phép cầu xinChát…chát..Giang Mộ Bạch đổi hướng, cô đưa tay đánh thẳng vào gò má vẫn còn tương đối trắng trẻo của thú nuôi. Hai cái tát vang dội, gần như muốn đánh bay một lớp da mỏng.Chát…chát…chát…Ba cái tát tiếp theo, cô ra tay có phần giảm lực. nhưng với một nữ nhân mới lớn như Khương Tinh Vãn vẫn là đau đớn vô cùng.Chát…cái tát cuối cùng, Giang Mộ Bạch đánh vào gò má đã vốn sưng cao. Thành công đánh rách khóe môi, chất lỏng màu đỏ nhàn nhạt chảy xuống. Trông Khương Tinh Vãn vừa xinh đẹp, vừa yếu ớt….dáng dấp này chỉ khiến Giang Mộ Bạch càng thêm hứng thú.Khương Tinh Vãn nuốt khô nước bọt, tim vẫn đập dồn dập, cơ thể run rẩy, nhục nhã và đau đớn vẫn căng tràn trong lồng ngực. Nhưng nàng biết hai mươi cái tát đã đánh xong.“Nhớ kỹ. Sau này mỗi câu hỏi của ta đều phải trả lời thật lòng. Còn một lần nữa, ta không ngại dùng thước đánh rách miệng em.”“Vâng… em sẽ nhớ”Khương Tinh Vãn thều thào, giọng khàn đặc, mắt hướng xuống sàn, không dám nhìn thẳng vào Giang Mộ Bạch. Mỗi từ đều là sự phục tùng tuyệt đối, không dám thêm hay bớt.Giang Mộ Bạch mỉm cười cho sự ngoan ngoãn này. Cô đưa tay bắt lấy tay phải của thú nuôi, nhanh chóng khóa vào còng tay ở trên giá chữ thập. Cơ thể trần trụi của Khương Tinh Vãn hoàn toàn bị chế trụ. Với hai gò má sưng cao, một bên khóe miệng bị đánh rách vẫn đang rỉ dòng máu nhàn nhạt. Hai bầu ngực ửng đỏ với một bên vẫn còn bị kẹp chặt đầu ti. Dáng dấp này thật sự hoàn mĩ để tiến đến trò chơi tiếp theo.Không để thời gian trôi qua lãng phí. Giang Mộ Bạch cầm lấy roi mây đã được Khương Tinh Vãn chọn. Cô vút nhẹ trong không khí, âm thanh vang lên bên tai cũng đủ khiến lông tóc kẻ bị trói dựng lên“Bây giờ là năm roi mây vào đùi trước. Trong khi ta đánh. Em tốt nhất nên giữ mình, âm thanh đau đớn, hay xê dịch bước chân, thậm chí cử động nhẹ đều chỉ khiến nỗi đau em tăng lên mà thôi.”Còn không đợi Khương Tinh Vãn đáp lời. Roi mây trong tay Giang Mộ Bạch như một con rắn trực tiếp cắn xé bắp đùi của nàng, một roi với bảy phần lực, trực tiếp quật ra một lằn tím thẩm trên làn da trắng muốt của thiếu nữ.Chát…âm thanh lanh lãnh của roi mây cực kỳ vui tai. Giang Mộ Bạch không nhìn đến dáng vẻ gần như muốn cắn nát môi để kèm chế tiếng la của Khương Tinh Vãn. Thứ nàng quan tâm là da dẻ của cô bé này thật mỏng, quật một đường liền tím tái, nên cân nhắc xem có thể giảm lực đánh hay không?Chắc là không đi!Chát…chát.. roi thứ hai và ba khiến cho cơ đùi căng cứng, tim đập dồn dập, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cảm giác đau nhói như trăm ngàn con côn trùng đang cắn xé lớp da ấy. Hai chân Khương Tinh Vãn chịu không nổi mà xoắn vào nhau, đều này chính là vi phạm luật mà Giang Mộ Bạch vừa nói.Trong mắt Giang Mộ Bạch hiện lên tia không hài lòng. Thú nuôi này cứ thích bị đánh thêm roi. Cô không hề chần chừ mà vung thẳng roi mây vào bầu ngực vẫn đang ghim kẹp của Khương Tinh Vãn. Chát……Sức đánh khiến cho chiếc kẹp bị đánh bật ra, đồng thời kéo thanh âm đau đớn của Khương Tinh Vãn ra khỏi vòm họng“A…đau…quá…”Giang Mộ Bạch híp mắt, cô siết chặt roi trong tay, trực tiếp đánh xuống bầu ngực bên kia một roi toàn lực, đầu ti bị đánh đến sưng cao, da thịt xung quanh lằn roi nhanh chóng tím thẩm.Chát…“Còn dám xê dịch, lên tiếng. Ta sẽ không nương tay với em nữa đấy, bé con.”Khương Tinh Vãn nước mắt phủ đầy mặt, nàng cực lực gật đầu, giọng nói gần như nức nở“Vâng…em xin lỗi…chủ nhân.”Đầu ngọn roi lướt trên ba lằn tím thẩm vắt ngang hai đùi của Khương Tinh Vãn. Giang Mộ Bạch cố ý di chuyển cho qua lại, đôi khi cô lại nổi lên tâm tình mà ấn mạnh vào mảng sưng tím ấy, khiến cho Giang Tinh Vãn đau đớn nhưng lại không dám kêu la.Cảm thấy đùa giỡn đã đủ. Giang Mộ Bạch vun tay đánh xuống, thẳng tắp hai lần tím tái xếp theo hàng trên đùi Khương Tinh VãnChát…chát….đau đớn lan tận xuống cổ chân. Nhưng Khương Tinh Vãn không dám xê dịch, chỉ có thể siết chặt nắm tay đến nổi đầy gân xanhGiang Mộ Bạch dùng những ngón tay xinh đẹp của mình lướt trên năm lằn roi màu tím bắt mắt. Cô với những chủ nhân khác không giống nhau. Họ thích dùng số lượng để khiến thú nuôi sợ hãi, còn cô lại muốn dùng chất lượng để thú nuôi ghi lòng tạc dạ bài học mà mình đã dạy“Không cảm ơn ta sao cô bé.”Khương Tinh Vãn ngẩng đầu, đôi mắt nàng đỏ lừ nhìn vào dung mạo xinh đẹp của Giang tỷ, khóe môi với khớp hàm bị đánh đến rách cùng gò má sưng cao, khiến cho mỗi âm nàng phát ra đều vụn nát như mảnh vỡ thủy tinh“Cảm…ơn…chủ nhân…dạy dỗ.”Giờ phút này, Giang Mộ Bạch rất muốn dùng nụ hôn để lau đi nước mắt cho cô bé. Nhưng cô biết hành động này có thể khiến cô bé không thích nghi được, sinh ra sợ hãi, chỉ có thể dùng đầu ngón tay mà lau đi“Ngoan. Đừng khóc. Ta tháo trói cho em”Hai tay Giang Mộ Bạch nhanh chóng tách chốt hai chiếc còng, cánh tay được tự do, Khương Tinh Vãn trong vô thức mà mất trọng lực ngã về phía trước, nếu không phải Giang Mộ Bạch đứng gần đưa tay ra đỡ lấy thì nàng đã ngã sấp xuống sàn, đau đớn lại có dịp gia tăngKhương Tinh Vãn úp mặt vào người Giang tỷ mà sững sờ. Tỷ ấy hút thuốc nhưng trên cơ thể lại không bám mùi, trái lại hương nước hoa nhàn nhạt khiến Khương Tinh Vãn sinh ra tham luyến, trong vô thức mà vòng tay ôm lấy chiếc eo mảnh mai này…“Bé con, muốn ôm ta sao?”Cơ thể Khương Tinh Vãn rõ ràng vô lực, nhưng sự ấm áp trong vòng tay của Giang tỷ lại khiến nàng cảm thấy ấm áp lạ thường. Vì sao ư? Vì từ khi có nhận thức đến nay, chưa có ai đối xử dịu dàng như vậy với nàng cả.“Ngoan. Ta ôm em được chứ?”Giọng nói Giang Mộ Bạch trầm ấm dễ nghe, hơi thở vương trên vành tai của Khương Tinh Vãn. Cô nhìn cô bé trong lòng đang gật nhẹ đầu mà cười nhẹ, thật giống một con mèo đáng yêu. Bàn tay Giang Mộ Bạch luồn vào tóc của Khương Tinh Vãn, dù là hương dầu gội rẻ tiền nhưng ở trên người cô bé này lại có sự kích thích kỳ lạ.Một phút đi qua, Giang Mộ Bạch chủ động tách ra, ánh mắt cô hướng xuống sàn nhà mà không cần nhiều lời. Khương Tinh Vãn hiểu ý liền gượng đau quỳ xuống, đầu nàng hơi cúi, ở tư thế này, nàng vừa vặn có thể nhìn thấy hai bầu ngực sưng đỏ của mình cùng năm lằn roi tím thẩm. Cảm giác nhục nhã lẫn kinh hải xâm chiếm toàn bộ giác quan của nàng.“Được rồi. Bây giờ về tư thế chống đẩy. Ta sẽ đánh em năm roi. Nhớ kỹ quy tắc của ta. Nếu em trượt tay ngã xuống sàn, ta sẽ đánh lại roi đó. Lần thứ hai, sẽ đánh lại từ đầu. Bé con em đã hiểu chưa?”Khương Tinh Vãn lập tức lên tiếng, mặc dù có chút khó nghe vì âm mũi nặng.“Vâng..chủ nhân. Em đã hiểu”Mỗi hơi thở đều đầy căng thẳng, tim đập dồn dập, mồ hôi lấm tấm trên trán. Nàng cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống sàn, cố gắng quên đi cảm giác nhục nhã khi nhìn thấy những vết roi còn hằn trên thân thể mình. Như nhắc nhở, con đường này là nàng chọn…nàng phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình.“Ngoan. Về tư thế ta yêu cầu đi”Giang Mộ Bạch nói xong, Khương Tinh Vãn cũng nhanh chóng xoay người từ trạng thái quỳ sang trạng thái sấp người về tư thế chống đẩy. Hai tay Khương Tinh Vãn chống vững xuống sàn, bắp tay căng cứng, cơ thể run run vì vừa mệt vừa sợ. Ánh mắt hướng xuống sàn, nàng ép bản thân trấn tĩnh, nín thở và giữ thăng bằng tuyệt đối. Toàn bộ cơ thể nàng như căng như dây cung, vừa sợ đau vừa sợ hãi cho ngọn roi tiếp theo sẽ đáp xuống.Mỉm cười với tư thế của thú nuôi. Giang Mộ Bạch không vội ra tay, cô đi về phía sofa và đốt lên một điếu thuốc. Thứ cô muốn là thú cưng phải thật mệt với tư thế này, sau đó mới vung roi. Còn gì thích thú hơn khi nhìn thấy thú cưng vừa đau, vừa mỏi, vừa trông chờ vào sự trừng phạt của chủ nhânKhương Tinh Vãn chống sấp, cơ thể run rẩy, bắp tay căng cứng đến mức mỏi nhừ, tim đập dồn dập, hơi thở gấp gáp. Lồng ngực nàng đập phập phồng, nàng suýt chút đã trượt tay ngã xuống sàn. Nhưng nàng biết, nếu chính mình bị ngã hậu quả sẽ không thể đoán được.Khói thuốc bay nhẹ trong không trung. Giang Mộ Bạch ngồi trên sofa, chân vắt chéo vào nhau, đường cắt may của bộ sườn xám càng khiến dáng ngồi của cô thêm phần quý tộc, một kiểu cốt khí mà không phải ai cũng có. Ánh mắt cô không hề rời khỏi vật nuôi của mình, từng hơi thở đứt quảng vì mệt, từng giọt mồ hôi trượt dài hai bên má đến sự run rẩy của hai cánh tay….tất cả Giang Mộ Bạch đều quan sát đến tường tận.Khi điếu thuốc cháy sắp hết. Giang Mộ Bạch dụi vào gạt tàn hình hoa văn cổ đặt trên bàn. Âm thanh giày cao gót của cô gõ lộc cộc trên sàn nhà, mỗi bước chân như báo hiêu cho ‘con mồi’ đã đến giờ xử tử. Cô đưa tay cầm lấy thước gỗ, khẽ gõ vài cái vào lòng bàn tay như để thử cảm giác đau đớn.Bất thình lình, Giang Mộ Bạch vung mạnh một roi vào giữa mông Khương Tinh Vãn. Nàng lập tức trượt tay ngã xuống sàn, gò má vốn sưng cao trực tiếp đập mạnh xuống, dấy lên cơn đau rát. Chát….một thước với lực đạo năm phần nhưng đủ để hai bờ mông trắng trẻo ấy nổi lên một lần đỏ tươi đầy tương phản.“Roi này không tính. Lần nữa, em tự hiểu. Về vị trí.”“Xin lỗi chủ nhân”Khương Tinh Vãn run rẩy cất lời, mồ hôi phủ đầy trên trán cao thanh thoát. Nàng nhanh chóng lấy lại tư thế, hai tay chống vững trên sàn, cơ thể căng cứng đến từng bắp thịt. Ánh mắt hướng xuống sàn, nàng nhắm chặt, hít một hơi sâu, chuẩn bị tinh thần chịu đựng.Chát… roi đầu tiên rơi xuống giữa mông, nóng rát lan tỏa khiến nàng giật mình, cơ thể run lên, nhưng tay vẫn chống chắc, giữ thăng bằng.Chát… roi thứ hai, lực roi mạnh hơn, đỏ hồng lan rộng trên da, Khương Tinh Vãn nghiến răng, môi khẽ mím lại, tim đập dồn dập. Nỗi nhục nhã trào lên khi cảm giác phải trần trụi trong tư thế chỏng mông để chịu đòn như thế này. Nó khiến tế bào thần kinh nàng co cứng.Chát… roi thứ ba, mông nàng căng lên dưới lực roi, cơ thể run rẩy, nhưng vẫn không được phép kêu la. Một mảng đỏ đã có dấu hiệu chuyển sang sậm màu hơn. Giang Mộ Bạch nhìn sự tương phản trên mông thú nuôi mà mỉm cười. Thước gỗ trong tay lần nữa đánh xuốngChát… roi thứ tư, da mông nóng rát, vết đỏ xếp chồng sưng cao, Khương Tinh Vãn hơi khụy xuống nhưng nhanh chóng căng cơ trở lại, cố gắng giữ vững tư thế. Nước mắt tít tách rơi xuống sàn nhà. Nàng cắn môi đến bật cả máu.Chát…với roi thứ năm. Giang Mộ Bạch đánh toàn lực, vết đỏ hồng trên mông sẫm hơn một phần, thậm chí đã có dấu hiệu tím lên. Nàng biết năm roi đã xong, lập tức trượt tay để thân thể nằm sấp dưới sàn nhà. Hai vai không ngừng run rẩy vì tiếng nấc khe khẽ.Giang Mộ Bạch thu lại thước, đưa mắt nhìn mảng mông đỏ sẫm của Khương Tinh Vãn liền mỉm cười hài lòng. Cô khụy người khẽ vỗ nhẹ vào lưng thú nuôi của mình, chất giọng trầm ấm dễ nghe ấy lại vang lên“Giỏi lắm. Ngoan không khóc.”Khương Tinh Vãn dừng đều hòa lại nhịp thở run rẩy của chính mình, mông bỏng rát như bị nướng qua than đỏ, nàng muốn đưa tay xoa như lại ngập ngừng không dám. Giang Mộ Bạch khẽ cười trước dáng vẻ lúng túng của thú cưng, cô dịu giọng lên tiếng“Ta có thể xoa mông cho em không?”Cảm giác xấu hổ khi nghe lời này nhưng đích thật Khương Tinh Vãn muốn xoa dịu hai phiến thịt đau rát này. Nàng khẽ ngượng ngùng lên tiếng“Vâng chủ nhân”Giang Mộ Bạch khẽ mỉm cười, đầu ngón tay lướt nhẹ lên mảng da sưng đỏ, vừa xoa vừa quan sát phản ứng của thú cưng. Cơn nóng rát lập tức dịu đi một phần, nhưng vẫn còn căng nhức. Khương Tinh Vãn khẽ rùng mình, nàng cảm nhận bàn tay mang theo khí lạnh lướt trên da thịt sưng đỏ của chính mình, tim đập dồn dập, toàn thân có chút run rẩy“Ngoan lắm. Ta sẽ chăm sóc em.”Giang Mộ Bạch thì thầm, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn đầy quyền lực. Khương Tinh Vãn khẽ gật đầu, hoàn toàn buông lỏng, cảm nhận cơn đau dịu đi nhưng nỗi lo sợ thì vẫn còn đó, nàng vẫn còn hai công cụ “Bây giờ hãy bò đến sofa, chân quỳ trên ghế. Ngực áp vào tường, hai tay vòng ra sau gáy. Ta sẽ dùng roi dẻo đánh vào mông và roi tua rua đánh vào lưng em.”Khương Tinh Vãn run rẩy, mông còn bỏng rát, nhưng vẫn ép bản thân bò đến sofa theo lệnh. Chân quỳ lên ghế, ngực áp sát vào tường, hai tay vòng ra sau gáy, cơ thể căng cứng, tim đập nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ánh mắt nàng nhìn xuống sàn, nhắm chặt, tự nhủ phải chịu đựng tuyệt đối, không được phép kêu la hay cử động lung tung.Giang Mộ Bạch đứng bên, tay cầm roi dẻo và roi tua rua, ánh mắt dán chặt vào từng đường cong trên cơ thể Khương Tinh Vãn. Chất giọng trầm, dịu nhưng đầy quyền lực vang lên“Vẫn nguyên tắc củ. Một lần phạm lỗi không tính roi đó. Lần thứ hai đánh lại từ đầu.”Vút…roi dẻo so với roi mây không rát bằng nhưng độ buốt khi cảm nhận trên da lại nhiều hơn rất nhiều. Giang Mộ Bạch cố ý đánh roi đầu tiên vào vệt đỏ thẩm đang hiện hữu, cơn đau như một nhát dao chém ngang mông Khương Tinh Vãn, sóng lưng nàng run rẩy nhưng tuyệt nhiên không dám xê dịch dù chỉ là một động tác nhỏVút…vút…Hai roi tiếp theo Giang Mộ Bạch vẫn với thủ pháp cũ, cô đánh chồng lên vết roi đã sưng đỏ. Lực đạo nhanh và dồn dập, bức ép tiếng khóc của Khương Tinh Vãn không thể kèm nén được nửa. Tiếng nỉ non như mèo con vang lên khe khẽ. Giang Mộ Bạch nghe nhưng là nhắm mắt cho qua.Vút…vút….Hai roi rơi xuống, cái đau lan ra toàn thân. Mồ hôi lạnh lấm tấm chảy dọc sóng lưng Khương Tinh Vãn. Trên mông sau mười roi đã đánh bật ra một đạo máu li ti, vùng da xung quanh tím thẩm và có dấu hiệu chuyển sang đen.Giang Mộ Bạch buông roi dẻo xuống, cô cầm chiếc roi tua rua lên. Roi này độ sát thương rất nhẹ, đánh vào da thịt chỉ cảm thấy ngứa một chút mà thôi. Cô cũng không để thú cưng chờ đợi lâu, ngọn roi trong tay vung lên mạnh mẽ đập thẳng vào vào vùng lưng trắng mịn trước mặtVút..vút….với hai roi này kéo ra vô số vết đỏ tươi chạy từ đầu vai xuống tận vùng hông. Nhưng so với những cơn đau vừa trải qua thì Khương Tinh Vãn có phần dễ chịu hơn một chútVút….vút….vút….Giang Mộ Bạch đánh chéo thủ pháp chéo. Với năm roi vừa vụt, mảng lưng Khương Tinh Vãn chỉ đỏ tươi với từng lằn nhỏ li ti, so với thảm trạng ở mông thì địa phương này được coi như nhẹ nhất.Giang Mộ Bạch buông roi. Cô đưa tay gỡ lấy bàn tay đang đặt sau gáy của Khương Tinh Vãn. Chất giọng ôn nhu lần nữa lại vang lên“Ngoan bé con. Đã xong rồi. Em có thể khóc”Khương Tinh Vãn như quả bóng kéo căng, tức thì xẹp xuống. Nước mắt vẫn luôn cố gắng cuối cùng đã trào ra như đê vỡ, chỉ là nàng khóc một cách nhẹ nhàng như có thể.Giang Mộ Bạch đứng bên cạnh, bàn tay vuốt nhẹ lưng cô bé để ổn định.
=================
“Tự cởi ra”Giọng nói nghe qua thật đơn giản, nhưng dội vào tai người nghe lại như dao nhọn lướt tên da mỏng. Thứ cởi ra không chỉ đơn giản là quần áo, mà còn là nhân phẩm còn sót lại, là tự tôn mà nàng đang cố gắng bảo trì.Giang Mộ Bạch không hối thúc, ánh mắt cô lướt qua con mèo nhỏ trước mặt mà cười cười, mũi chân di chuyển qua lại ở chiếc cằm tinh xảo ấy, nụ cười của cô nhẹ và mỏng, kèm theo âm giọng trầm ấm.Cô hiểu được chỉ mới hai ngày, cô bé này cơ bản không thể thích nghi được với hiện thực u ám đang diễn ra. Nhưng với một người tư cách một người chủ, Giang Mộ Bạch chậm rãi nhắc nhở“Vừa rồi em đã bị phạt một lần vì chậm trễ. Em vẫn muốn bị phạt sao?”Khương Tinh Vãn mím môi, ánh mắt đảo qua một vòng căn phòng cuối cùng bàn tay run rẩy đặc lên khóa kéo sau lưng. Mỗi lần vạt vải tách ra, là mỗi lần sống lưng nàng như bị gió lạnh xuyên thấu. Khuôn ngực phập phồng, nhưng nàng vẫn cắn chặt môi, không để một tiếng nấc nào bật ra.Khi lớp vải mỏng duy nhất rơi xuống nền, thân hình mảnh khảnh của nàng phơi bày trong ánh đèn vàng dịu mắt. Không gợi tình. Không lả lơi. Chỉ là một đoá hoa bị bứt khỏi bùn đất, run rẩy trước cơn gió tàn nhẫn.Dáng vẻ mỏng manh của Khương Tinh Vãn thật khiến người muốn ôm nàng vào lòng mà yêu chiều, vuốt veGiang Mộ Bạch khẽ nhướng mày. Cô đưa tay, đầu ngón tay chạm nhẹ vào sợi tóc đen rũ xuống gò má nàng, vân vê theo dọc sóng mũi thon thả và trên cánh môi mỏng có chút nhạt nhẽo của Khương Tinh Vãn. Giọng cô thấp và chậm, từng chữ khắc xuống không khí như đinh sắt. “Lần đầu, ta sẽ không đánh em. Nhưng lần sau, để ta nhắc nhở thì em hiểu hậu quả chứ?”Giang Mộ Bạch gõ nhẹ thước gỗ xuống lòng bàn tay mình, tiếng “cộc… cộc” vang vọng trong căn phòng yên ắng. Cô dựa lưng hờ hững, ánh mắt lạnh và sâu thẳm dán chặt vào thân hình trần trụi đang quỳ dưới sàn thảm.“Giờ thì bắt đầu thôi. Mèo con của ta.”Âm thanh khàn thấp vang lên, thong thả mà tàn nhẫn.“Chúng ta bắt đầu trước với khả năng chịu đau của em nhé, cô bé của ta.”Khương Tinh Vãn run bắn. Nàng biết giây phút này sẽ đến, nhưng khi nó thật sự giáng xuống, đôi tay vẫn vô thức siết chặt lấy vạt váy đã rơi xuống đất.“Quỳ sát lại đây.”Nàng chậm rãi quỳ gối, từng bước bò tới cho đến khi dừng ngay dưới chân người phụ nữ mặc sườn xám. Đầu cúi thấp, sống lưng run nhè nhẹ như dây đàn căngGiang Mộ Bạch chậm rãi nâng thước gỗ lên, chạm nhẹ vào vai nàng như một dấu hiệu“Chúng ta khởi động với năm vị trí, mỗi vị trí năm roi và năm loại dụng cụ. Sau mỗi lần, ta sẽ cho em nghỉ ngơi một phút. Em có cảm thấy như vậy quá sức với em không?”Khương Tinh Vãn giật mình ngẩng đầu, đôi mắt mở to trong thoáng chốc, nàng ngập ngừng lên tiếng.“Em chưa từng thử….nhưng em sẽ cố chịu đựng”Thái độ này của Khương Tinh Vãn khiến cho Giang Mộ Bạch vô cùng hài lòng, khóe môi cô cong nhẹ“Ngoan. Có thể từ từ học. Không vội.”Nói xong, Giang Mộ Bạch đứng dậy, bước chân cô đi đến một chiếc tử lớn làm bằng gỗ quý đặt bên kia tường, vừa đi cô vừa nói như thế trình bày một buổi diễn thuyết nào đó“Mỗi vị trí tượng trưng cho một sự ràng buộc. Vai, để nhớ em không có quyền ngẩng cao. Lưng, để nhớ em phải gánh chịu. Đùi, để nhắc em bước đi phải khiêm nhường. Lòng bàn tay, để em học cách cảm ơn khi bị trừng phạt. Và cuối cùng… má để ta thấy em vẫn còn giữ được ánh mắt phục tùng.”Thanh âm không cao, nhưng mỗi chữ đều như gõ vào xương người ngheKhương Tinh Vãn cắn mạnh vào môi, bàn tay siết chặt. Nàng muốn nói rằng bản thân không chịu nổi… nhưng cổ họng khô khốc chỉ bật ra tiếng run rẩy“Em… hiểu rồi, thưa chủ nhân.”Giang Mộ Bạch dừng lại ở công tắc, cô ấn nhẹ một cái, hai cánh tủ tự động trượt sang hai bên. Cô xoay lại dáng vẻ vẫn quỳ nhu thuận của Khương Tinh Vãn liền cười nhạt lên tiếng“Bò qua đấy cô bé. Em tự chọn năm dụng cụ để ta giáo huấn em.”Nghe được lệnh, Khương Tinh Vãn không chần chừ mà di chuyển qua, đầu nàng cúi thấp, vô tình mỗi bước di chuyển khiến hai đầu ngực không ngừng rung lắc, dáng vẻ này làm cho cả khuôn mặt nàng đỏ bừng như quả cà chua mọng nước.Đây là lần đầu tiên, nàng – trần trụi mà bò như thế này. Khớp tay bất giác mà co cứng đến trắng bệch. Khoảng cách chỉ vài mét nhưng đối với Khương Tinh Vãn dài như cả thế kỷ.Khi Khương Tinh Vãn bò đến gần, Giang Mộ Bạch liền đưa mũi chân chạm vào ngực trái cô bé, rõ ràng là một thiếu nữ còn chưa trải sự đời, chỉ một chút vũ nhục đã trưng ra dáng vẻ ‘hoa lê đái vũ’ này rồi.“Hối hận không?”Khương Tinh Vãn chậm rãi lắc đầu. Nàng đúng là không có hối hận. Vì nàng biết đây còn đường duy nhất để bản thân có thể sống tiếpTrước cửa tủ có một bệ nhô ra, Giang Mộ Bạch ngồi tựa lên, hai tay cô vòng ra trước ngực, mũi chân vẫn không ngừng trêu đùa đầu ngực mẩn cảm của cô bé. Qua vài phút, mới thấp giọng lên tiếng“Ta biết em muốn tiếp tục đi học. Ta có thể giúp em. Thậm chí có thể bảo đảm bốn năm đại học của em. Nhưng ta có điều kiện. Em có muốn nghe điều kiện của ta không?”Chỉ cần được đến trường đối với Khương Tinh Vãn mà nói thì bảo nàng làm gì cũng được. Do đó, không cần một giây suy nghĩ nàng đã gật đầu, thấp giọng đáp lời“Điều kiện là gì em cũng cam tâm. Em thật lòng muốn tiếp tục học. Muốn làm chủ tương lai của chính em.”Mũi chân Giang Mộ Bạch di chuyển từ bầu ngực đến chiếc cằm nhỏ, cô hơi nâng nhẹ lên, cưỡng ép ánh nhìn của cô bé này.“Em không cần suy nghĩ luôn sao?”Sự kiên định trong mắt của Khương Tinh Vãn rất lớn, Giang Mộ Bạch cảm thấy cực kỳ có hứng thú với cô bé này. Không chỉ còn non mịn, cảm giác rất thiếu nữ, tính cách cũng rất hợp ý cô. Đủ kiên cường nhưng không cứng ngắt, nhu cương đầy đủ.“Ta cũng không đòi hỏi gì? Em chỉ được phép nhận ta làm chủ nhân của em. Cuộc sống của em là do ta quản, thân thể em cũng do ta quản. Suy nghĩ của em càng do ta quản. Thời hạn là đến khi em tốt nghiệp.”Ngừng một lúc, Giang Mộ Bạch chậm rãi bổ sung thêm“Dĩ nhiên, những chuyện đi quá giới hạn ta sẽ không làm với em. Cho đến khi em hoàn toàn đồng ý, nơi ấy của em, ta sẽ không chạm đến.”Khi Giang Mộ Bạch dứt lời, Khương Tinh Vãn cũng lập tức lên tiếng, giọng nàng nhẹ và mỏng, nhưng ý chí quật cường lại không thể lẫn vào đâu. Nàng thậm chí đã dự định đến trường hợp tồi tệ kia, nhưng Giang tỷ đã cho nàng sự đảm bảo. Và không biết vì lý do gì, nàng đối với lời của Giang tỷ lại vô cùng tin tưởng.“Chủ nhân. Em đồng ý.”Vành mắt Giang Mộ Bạch khẽ cong lên một đoạn, cô hạ chân thôi trêu đùa với chiếc cằm nhỏ. “Được. Ngoan lắm. Bây giờ, em hãy hôn vào mũi giày của ta. Ta sẽ cho phép em đứng lên để lựa chọn dụng cụ”Khương Tinh Vãn hít sâu một hơi, quả tim trong lồng ngực đập đến phập phồng. Nàng chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào mũi giày cao gót của Giang Mộ Bạch bằng môi của mình. Không nhanh cũng không chậm, tốc độ vừa phải đủ để Giang Mộ Bạch cảm nhận được người dưới chân sẵn sàng phục tùng cô vô điều kiện.“Được rồi”Giang Mộ Bạch đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu thú cưng như một sự khen thưởng cho hành động vừa rồi. Cô dịu giọng lên tiếng “Em có thể đứng lên. Bây giờ, hãy chọn năm dụng cụ - để ta dùng chúng lên thân thể em.”Khương Tinh Vãn đứng dậy, bàn tay vẫn hơi run, ánh mắt hướng về các dụng cụ xếp trong tủ kính. Chúng gọn gàng như là một tác phẩm nghệ thuật đang được trưng bày. Có những thanh gỗ tròn, dài và nặng màu vàng sậm. Có các loại vòng tay từ làm bằng da mềm mại đến kim loại lạnh toát, các loại roi mây đen bóng được quấn bằng dây vải đỏ ở một đầu…Còn có nhũng dụng cụ mà Khương Tinh Vãn lần đâu tiên thấy trên đời, nàng cũng không biết chúng tên gọi là gì?
Giang Mộ Bạch đứng bên cạnh cũng không vội, cô thong thả lên tiếng“Em nhớ kỹ, mỗi dụng cụ sẽ dùng trực tiếp lên cơ thể em. Chọn quá nhẹ nhàn, ta không hài lòng – em sẽ chịu phạt.”Khương Tinh Vãn đạp nhẹ“Vâng, chủ nhân”Nàng không biết chọn gì, vì trong suy nghĩ của nàng, khi những thứ này đánh xuống da thịt đều đau không phải sao? Vì vậy, nàng chọn theo bản năng mà lấy ra một chiếc hộp nhỏ bên trong đựng cái kẹp bằng kim loại, một roi mây màu đen bóng với tay cầm được quấn vải đỏ, một chiếc roi nhựa dẻo trong suốt, cuối cùng là thươc gỗ màu nâu sẫm và sợi roi tua rua.Giang Mộ Bạch đứng bên cạnh, ánh mắt dán chặt, không nói gì thêm. Khóe môi chỉ cười khẽ“Tốt. Không nặng cũng không nhẹ. Giờ chúng ta bắt đầu với món đồ đầu tiên em chọn.”Chất giọng Giang Mộ Bạch như trầm hơn một chút. Ánh mắt cô khẽ nhìn xuống sàn nhà, Khương Tinh Vãn tức thì hiểu ý mà hạ gối quỳ xuống. Lần này không còn sự chậm trễ, Giang Mộ Bạch tròng mắt ẩn chứa vui vẻ.“Cô bé, em có biết chiếc kẹp em chọn dùng để làm gì không?”Khương Tinh Vãn chậm rãi lắc đầu, hai ngày nay quản lý Trương đích thị là chưa từng dùng đến công cụ này.Như sớm đoán được câu trả lời, Giang Mộ Bạch tức thì hơi cúi người về phía trước, cô cố ý để giọng nói của mình như gió lớt qua vành tai của kẻ đang quỳ“Để kẹp lấy hai đầu ti của em đấy cô bé. Không dễ chịu đâu.”Giang Mộ Bạch khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt tràn đầy thích thú. Cô đưa chiếc kẹp trong tay lên, xoay nhẹ trước ánh đèn, khiến kim loại lạnh toát phản chiếu ánh sáng. Sau đó, chậm rãi mà đưa một tay bắt lấy bầu ngực non mịn của thiếu nữ mười tám tuổi, tay còn lại vân vê chiếc kẹp trước khi đem nó siết lấy đầu nhũ hoa.Cơn đau chạy dọc sống lưng đầy bất ngờ khiến Khương Tinh Vãn bất giác mà rít mạnh qua kẽ răng, nàng lão đảo suýt té. Nhưng thật may đã trụ lại được, chỉ có thể hướng ánh mắt đến chủ nhân của mình đầy hối lỗi.“Xin lỗi chủ nhân…em đau quá nên…”“Không sao. Từ từ em sẽ thích ứng thôi.”Vừa nói Giang Mộ Bạch vừa chơi đùa với bầu ngực còn lại. Cảm giác cầm nắm vừa phải, da thịt lại non mịn, đầu ngón tay cô có chút tinh nghịch mà trêu chọc hai đầu nhũ hoa đến khi chúng cứng lên mới mỉm cười hài lòng.“Em…có vẻ đã thích ứng được rồi đấy, cô bé.”Còn không đợi Khương Tinh Vãn chuẩn bị tâm lý, Giang Mộ Bạch đã mang chiếc kẹp thứ hai kẹp vào đầu nhũ hoa còn lại. Khương Tinh Vãn suýt chút đã thét lên thành tiếng, thật may nàng đã không làm thế. Hai mắt nàng nhắm nghiền, đầu cúi xuống, cốt chính là không muốn nhìn dáng vẻ của chính mình hiện tại. Nó khiến nàng cảm thấy bản thân bị đả kích trầm trọng.Giang Mộ Bạch nhìn hai chiếc kẹp nằm ngay ngắn ở hai bầu ngực mà thích mắt. Cô đưa tay búng nhẹ vào chiếc kẹp bên phải, sau lại là chiếc còn lại, cứ như vậy chơi đùa cùng dây thần kinh đang dần tê cứng của Khương Tinh Vãn.“Nguyên tắc thứ nhất đặt ra cho em. Trong khi huấn luyện cùng chủ nhân, tuyệt đối không được nhắm mắt. Đây là biểu thị hành vi không tôn trọng chủ nhân của em.”Đột nhiên Giang Mộ Bạch dùng tay bắt trọn cả bầu ngực mà siết chặt, ma sát khiến chiếc kẹp ép vào da thịt càng thêm đau đớn. Khương Tinh Vãn tức thì mở to mắt, bên trong đã phủ một tầng sương mỏng“Vâng chủ nhân. Em sai rồi. Xin người trách phạt em.”Một nụ cười lặng lẽ hiện ra trên môi ‘người cầm quyền’. Giang Mộ Bạch đứng thẳng lưng, cô vổ nhẹ vào đỉnh đầu của Khương Tinh Vãn, chậm rãi lên tiếng“Bò qua giá hình chữ thập ấy đi. Sau đó đứng, một tay tự còng lấy chính mình. Tay còn lại….em liền cầu xin chủ nhân hãy chế ngự em.”Khương Tinh Vãn lập tức thi hành, mỗi một lần di chuyển là hai chiếc kẹp ở ngực lại dấy lên cơn đau đớn. Dù trong phòng có mở điều hòa, nhưng thái dương nàng đã sớm phủ một lớp mồ hôi mỏng. Khoảng cách không quá xa, khi Khương Tinh Vãn đến gần hình giá, nàng mới chống tay đứng dậy, chính mình còng lấy tay trái vào thập giá, mỗi một động tác đều khiến phần thịt non nớt trước ngực kêu gào thảm thiết.Khi làm xong, nàng hướng đến chủ nhân của mình mà cất giọng mềm oặt“Cầu xin chủ nhân hãy chế ngự em.”Vành mắt Giang Mộ Bạch cong lên đầy thỏa mãn, là một cô bé rất biết cách phối hơp. Rõ ràng là người mới nhập môn nhưng tiến trình bắt nhịp lại khiến một người sành sỏi nhưng cô rất hứng thú. Bước chân Giang Mộ Bạch trên đôi cao gót đỏ chầm chậm tiến đến.Cô không vội đáp ứng mà đưa tay đùa giỡn hai chiếc kẹp trước ngực Khương Tinh Vãn. Một chút tò mò trong giọng nói vang lên“Nói ta nghe, em cảm thấy đau hay là kích thích….Nếu bây giờ ta tháo ra…có phải em cảm thấy trống trải lắm đúng không?”Chính xác mà nói cảm giác Khương Tinh Vãn đang trải qua là đau và nhục. nhưng nàng hiểu được, nếu ngay lúc này nói như vậy thì đoán chừng điều kiện mà Giang tỷ vừa nói sẽ như gió thoảng may bay. Nàng chỉ có thể cắn răng mà dối lòng “Em…cảm thấy kích thích.”Nàng vốn cho rằng trở lời như vậy sẽ rất vừa ý của Giang tỷ nhưng là, nàng vừa dứt lài khớp hàm đã bị bóp chặt bởi bàn tay mảnh khảnh của chị ấy. Ánh mắt nàng hơi mở to đầy nghi vấn, nàng là nói sai sao?“Cô bé, trước mặt chủ nhân không được nói dối. Mỗi lần vi phạm vả miệng hai mươi lần.”Khương Tinh Vãn cứng người, tim đập nhanh. Ánh mắt nàng hốt hoảng nhìn người đối diện, có một chút túng quẩn mà muốn trốn tránh đi. Nhưng bàn tay Giang tỷ như gọng kèm hoàn toàn không thể xê dịch. Nỗi xấu hổ trào lên, cảm giác bị kiểm soát và phơi bày khiến nàng run rẩy. Nhưng nàng biết rằng chống cự bây giờ chỉ mang thêm hình phạt.Giang Mộ Bạch buông tay khỏi hàm thú cưng. Cô không thông báo, chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi mà đưa tay giứt mạnh chiếc kẹp ở đầu ngực trái. Cơn đâu đột ngột gần như xé thịt khiến nước mắt Khương Tinh Vãn đảo quanh một vòng, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà chậm rãi rơi xuống.“Dùng tay phải của em. Tự vã hai mươi lần.”Khương Tinh Vãn cúi đầu, tay phải run run đưa lên theo lệnh. Giang Mộ Bạch đứng bên, ánh mắt dán chặt, theo dõi từng chuyển động của thú cưng.“Không đủ đau, ta sẽ trực tiếp ra tay. Khi ấy, đoán chừng em sẽ không thể ăn uống bình thường.”Khương Tinh Vãn hít mạnh một hơi, tay phải nàng giơ cao, lòng tràn đầy căng thẳng. Mồ hôi lấm tấm trên trán, tim đập nhanh đến mức dường như muốn bật ra khỏi lồng ngực.Chát…cái tát đầu tiên rơi xuống, vùng da bên má bỏng rát một trận. Nàng không dám đánh nhẹ, vì nàng thật sự sợ Giang tỷ sẽ tự mình ra tay.Chát….chát…hai cái tát tiêp theo đánh xuống khiến cơ hàm nàng cứng lên một lúc. Cảm giác đau rát lan xuống đến tận cổ, ánh mắt hướng xuống sàn, không dám nhìn đi nơi khác. Chát…chát…cái tát thứ tư, thứ năm rơi xuống, Khương Tinh Vãn giật mình, vai run lên theo nhịp đau. Mồ hôi đổ nhiều hơn, tay vẫn giơ cao nhưng khẽ run, có thể thấy vùng má phải của nàng đã đỏ lừ và có chút sưng nhẹ.Giang Mộ Bạch vẫn thản nhiên nhìn mà không lên tiếng. Khương Tinh Vãn chỉ vừa bước chân vào thế giới này còn chưa được một tiếng đồng hồ, thì lấy đâu ra xúc cảm ham muốn cùng kích thích. Lời nói dối như vậy cũng có thể nghĩ ra sao? So với lời sáo rỗng, Giang Mộ Bạch vẫn luôn yêu thích sự thành thật. Cơ thể thành thật và lời nói thành thậtChát…chát…chát…ba cái tát liên tiếp. Khương Tinh Vãn cảm tượng má phải nàng đã sưng to, thậm chí trong khoang miệng đã có vị máu nhàn nhạt. Nhưng nàng không dám xin tha, càng không dám giảm lực. Chỉ có thể cắn răng mà hung hăng tự đánh chính mìnhCảm giác vừa đau, vừa nhục…vừa không thể không khuất phục. Nó là một mớ hỗn độn ép Khương Tinh Vãn đến không còn đường luiVào khoảnh khắc nàng chuẩn bị giáng xuống cái tát thứ chín thì Giang Mộ Bạch lạnh nhạt lên tiếng“Dừng.”Cô đưa tay lướt qua gò má đã sưng đỏ, có chút tím nhạt. Đầu ngón tay vuốt ve qua lại như xoa dịu cơn bỏng rát của da thịt“Đánh nữa, cái miệng nhỏ này của em có thể sẽ sưng cao. Ăn uống bất tiện. Nhưng ta lại không có khái niệm bỏ qua. Chi bằng để….”Vừa nói, bàn tày Giang Mộ Bạch lướt xuống bầu ngực vừa được tháo kẹp, cô bất ngờ đánh xuống với phần lực gần như mười trên mườiChát…chát…hai cái tát đánh xuống khiến cổ họng Khương Tinh Vãn nuốt khan một trận. Nàng nhịn không được mà bật ra tiếng rên khe khẽ.“Urmm..”Âm thanh này khiến Giang Mộ Bạch nhướng lên một bên chân mày. Cô có chút tinh quái mà trêu chọc“Cô bé, khi chủ nhân thưởng hay phạt đều không có quyền biểu hiện đau đớn. Em là đang làm sai nữa rồi.”Khương Tinh Vãn hoãn loạn cắn chặt môi. Ánh mắt nàng ngập nước nhìn người đối diện, cầu mong một sự thương xót. Giang Mộ Bạch đối với ánh mắt như mèo con này mà suýt chút đã mềm lòng.“Được rồi. Ta không phải người mềm lòng. Mười hai cái tát còn lại, ta sẽ tự ra tay.”Để chứng minh cho lời mình nói. Giang Mộ Bạch lập tức nhắm ngay đầu ngực vẫn đang mang kẹp của thú cưng mà xuống tay, cô cố ý đánh gần vị trí kẹp khiến cho phần thịt vừa chịu đau, vừa chịu ma sát, cảm giác đau đớn tăng lên gấp bộiChát…chát….Khương Tinh Vãn không thể nhắm mắt, không thể biểu lộ đau đớn. Nàng chỉ còn có thể cắn chặt môi, ngăn tiếng khóc cùng tiếng nấc, chặn đứng chúng ở yết hầu.Nước mắt rốt cuộc vẫn là chảy dài trên khóe mi, dáng dấp mỏng manh này khiến Giang Mộ Bạch khẽ động, nhưng đều đó không có nghĩa cô nương tayChát…chát…cái tát thứ mười ba, mười bốn đánh xuống bầu ngực bên kia. Tuy không còn lực ma sát nhưng cơn đau vẫn vậy, không ít đi. Khương Tinh Vãn hai chân đứng không vững mà hơi khụy xuống, mồ hôi lạnh chảy dài hai bên má.Lời cầu xin đến bên môi liền bị nàng mạnh mẽ nuốt xuống. Quản lý Trương từng nói : Khi chủ nhân thưởng phạt không được phép cầu xinChát…chát..Giang Mộ Bạch đổi hướng, cô đưa tay đánh thẳng vào gò má vẫn còn tương đối trắng trẻo của thú nuôi. Hai cái tát vang dội, gần như muốn đánh bay một lớp da mỏng.Chát…chát…chát…Ba cái tát tiếp theo, cô ra tay có phần giảm lực. nhưng với một nữ nhân mới lớn như Khương Tinh Vãn vẫn là đau đớn vô cùng.Chát…cái tát cuối cùng, Giang Mộ Bạch đánh vào gò má đã vốn sưng cao. Thành công đánh rách khóe môi, chất lỏng màu đỏ nhàn nhạt chảy xuống. Trông Khương Tinh Vãn vừa xinh đẹp, vừa yếu ớt….dáng dấp này chỉ khiến Giang Mộ Bạch càng thêm hứng thú.Khương Tinh Vãn nuốt khô nước bọt, tim vẫn đập dồn dập, cơ thể run rẩy, nhục nhã và đau đớn vẫn căng tràn trong lồng ngực. Nhưng nàng biết hai mươi cái tát đã đánh xong.“Nhớ kỹ. Sau này mỗi câu hỏi của ta đều phải trả lời thật lòng. Còn một lần nữa, ta không ngại dùng thước đánh rách miệng em.”“Vâng… em sẽ nhớ”Khương Tinh Vãn thều thào, giọng khàn đặc, mắt hướng xuống sàn, không dám nhìn thẳng vào Giang Mộ Bạch. Mỗi từ đều là sự phục tùng tuyệt đối, không dám thêm hay bớt.Giang Mộ Bạch mỉm cười cho sự ngoan ngoãn này. Cô đưa tay bắt lấy tay phải của thú nuôi, nhanh chóng khóa vào còng tay ở trên giá chữ thập. Cơ thể trần trụi của Khương Tinh Vãn hoàn toàn bị chế trụ. Với hai gò má sưng cao, một bên khóe miệng bị đánh rách vẫn đang rỉ dòng máu nhàn nhạt. Hai bầu ngực ửng đỏ với một bên vẫn còn bị kẹp chặt đầu ti. Dáng dấp này thật sự hoàn mĩ để tiến đến trò chơi tiếp theo.Không để thời gian trôi qua lãng phí. Giang Mộ Bạch cầm lấy roi mây đã được Khương Tinh Vãn chọn. Cô vút nhẹ trong không khí, âm thanh vang lên bên tai cũng đủ khiến lông tóc kẻ bị trói dựng lên“Bây giờ là năm roi mây vào đùi trước. Trong khi ta đánh. Em tốt nhất nên giữ mình, âm thanh đau đớn, hay xê dịch bước chân, thậm chí cử động nhẹ đều chỉ khiến nỗi đau em tăng lên mà thôi.”Còn không đợi Khương Tinh Vãn đáp lời. Roi mây trong tay Giang Mộ Bạch như một con rắn trực tiếp cắn xé bắp đùi của nàng, một roi với bảy phần lực, trực tiếp quật ra một lằn tím thẩm trên làn da trắng muốt của thiếu nữ.Chát…âm thanh lanh lãnh của roi mây cực kỳ vui tai. Giang Mộ Bạch không nhìn đến dáng vẻ gần như muốn cắn nát môi để kèm chế tiếng la của Khương Tinh Vãn. Thứ nàng quan tâm là da dẻ của cô bé này thật mỏng, quật một đường liền tím tái, nên cân nhắc xem có thể giảm lực đánh hay không?Chắc là không đi!Chát…chát.. roi thứ hai và ba khiến cho cơ đùi căng cứng, tim đập dồn dập, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cảm giác đau nhói như trăm ngàn con côn trùng đang cắn xé lớp da ấy. Hai chân Khương Tinh Vãn chịu không nổi mà xoắn vào nhau, đều này chính là vi phạm luật mà Giang Mộ Bạch vừa nói.Trong mắt Giang Mộ Bạch hiện lên tia không hài lòng. Thú nuôi này cứ thích bị đánh thêm roi. Cô không hề chần chừ mà vung thẳng roi mây vào bầu ngực vẫn đang ghim kẹp của Khương Tinh Vãn. Chát……Sức đánh khiến cho chiếc kẹp bị đánh bật ra, đồng thời kéo thanh âm đau đớn của Khương Tinh Vãn ra khỏi vòm họng“A…đau…quá…”Giang Mộ Bạch híp mắt, cô siết chặt roi trong tay, trực tiếp đánh xuống bầu ngực bên kia một roi toàn lực, đầu ti bị đánh đến sưng cao, da thịt xung quanh lằn roi nhanh chóng tím thẩm.Chát…“Còn dám xê dịch, lên tiếng. Ta sẽ không nương tay với em nữa đấy, bé con.”Khương Tinh Vãn nước mắt phủ đầy mặt, nàng cực lực gật đầu, giọng nói gần như nức nở“Vâng…em xin lỗi…chủ nhân.”Đầu ngọn roi lướt trên ba lằn tím thẩm vắt ngang hai đùi của Khương Tinh Vãn. Giang Mộ Bạch cố ý di chuyển cho qua lại, đôi khi cô lại nổi lên tâm tình mà ấn mạnh vào mảng sưng tím ấy, khiến cho Giang Tinh Vãn đau đớn nhưng lại không dám kêu la.Cảm thấy đùa giỡn đã đủ. Giang Mộ Bạch vun tay đánh xuống, thẳng tắp hai lần tím tái xếp theo hàng trên đùi Khương Tinh VãnChát…chát….đau đớn lan tận xuống cổ chân. Nhưng Khương Tinh Vãn không dám xê dịch, chỉ có thể siết chặt nắm tay đến nổi đầy gân xanhGiang Mộ Bạch dùng những ngón tay xinh đẹp của mình lướt trên năm lằn roi màu tím bắt mắt. Cô với những chủ nhân khác không giống nhau. Họ thích dùng số lượng để khiến thú nuôi sợ hãi, còn cô lại muốn dùng chất lượng để thú nuôi ghi lòng tạc dạ bài học mà mình đã dạy“Không cảm ơn ta sao cô bé.”Khương Tinh Vãn ngẩng đầu, đôi mắt nàng đỏ lừ nhìn vào dung mạo xinh đẹp của Giang tỷ, khóe môi với khớp hàm bị đánh đến rách cùng gò má sưng cao, khiến cho mỗi âm nàng phát ra đều vụn nát như mảnh vỡ thủy tinh“Cảm…ơn…chủ nhân…dạy dỗ.”Giờ phút này, Giang Mộ Bạch rất muốn dùng nụ hôn để lau đi nước mắt cho cô bé. Nhưng cô biết hành động này có thể khiến cô bé không thích nghi được, sinh ra sợ hãi, chỉ có thể dùng đầu ngón tay mà lau đi“Ngoan. Đừng khóc. Ta tháo trói cho em”Hai tay Giang Mộ Bạch nhanh chóng tách chốt hai chiếc còng, cánh tay được tự do, Khương Tinh Vãn trong vô thức mà mất trọng lực ngã về phía trước, nếu không phải Giang Mộ Bạch đứng gần đưa tay ra đỡ lấy thì nàng đã ngã sấp xuống sàn, đau đớn lại có dịp gia tăngKhương Tinh Vãn úp mặt vào người Giang tỷ mà sững sờ. Tỷ ấy hút thuốc nhưng trên cơ thể lại không bám mùi, trái lại hương nước hoa nhàn nhạt khiến Khương Tinh Vãn sinh ra tham luyến, trong vô thức mà vòng tay ôm lấy chiếc eo mảnh mai này…“Bé con, muốn ôm ta sao?”Cơ thể Khương Tinh Vãn rõ ràng vô lực, nhưng sự ấm áp trong vòng tay của Giang tỷ lại khiến nàng cảm thấy ấm áp lạ thường. Vì sao ư? Vì từ khi có nhận thức đến nay, chưa có ai đối xử dịu dàng như vậy với nàng cả.“Ngoan. Ta ôm em được chứ?”Giọng nói Giang Mộ Bạch trầm ấm dễ nghe, hơi thở vương trên vành tai của Khương Tinh Vãn. Cô nhìn cô bé trong lòng đang gật nhẹ đầu mà cười nhẹ, thật giống một con mèo đáng yêu. Bàn tay Giang Mộ Bạch luồn vào tóc của Khương Tinh Vãn, dù là hương dầu gội rẻ tiền nhưng ở trên người cô bé này lại có sự kích thích kỳ lạ.Một phút đi qua, Giang Mộ Bạch chủ động tách ra, ánh mắt cô hướng xuống sàn nhà mà không cần nhiều lời. Khương Tinh Vãn hiểu ý liền gượng đau quỳ xuống, đầu nàng hơi cúi, ở tư thế này, nàng vừa vặn có thể nhìn thấy hai bầu ngực sưng đỏ của mình cùng năm lằn roi tím thẩm. Cảm giác nhục nhã lẫn kinh hải xâm chiếm toàn bộ giác quan của nàng.“Được rồi. Bây giờ về tư thế chống đẩy. Ta sẽ đánh em năm roi. Nhớ kỹ quy tắc của ta. Nếu em trượt tay ngã xuống sàn, ta sẽ đánh lại roi đó. Lần thứ hai, sẽ đánh lại từ đầu. Bé con em đã hiểu chưa?”Khương Tinh Vãn lập tức lên tiếng, mặc dù có chút khó nghe vì âm mũi nặng.“Vâng..chủ nhân. Em đã hiểu”Mỗi hơi thở đều đầy căng thẳng, tim đập dồn dập, mồ hôi lấm tấm trên trán. Nàng cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống sàn, cố gắng quên đi cảm giác nhục nhã khi nhìn thấy những vết roi còn hằn trên thân thể mình. Như nhắc nhở, con đường này là nàng chọn…nàng phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình.“Ngoan. Về tư thế ta yêu cầu đi”Giang Mộ Bạch nói xong, Khương Tinh Vãn cũng nhanh chóng xoay người từ trạng thái quỳ sang trạng thái sấp người về tư thế chống đẩy. Hai tay Khương Tinh Vãn chống vững xuống sàn, bắp tay căng cứng, cơ thể run run vì vừa mệt vừa sợ. Ánh mắt hướng xuống sàn, nàng ép bản thân trấn tĩnh, nín thở và giữ thăng bằng tuyệt đối. Toàn bộ cơ thể nàng như căng như dây cung, vừa sợ đau vừa sợ hãi cho ngọn roi tiếp theo sẽ đáp xuống.Mỉm cười với tư thế của thú nuôi. Giang Mộ Bạch không vội ra tay, cô đi về phía sofa và đốt lên một điếu thuốc. Thứ cô muốn là thú cưng phải thật mệt với tư thế này, sau đó mới vung roi. Còn gì thích thú hơn khi nhìn thấy thú cưng vừa đau, vừa mỏi, vừa trông chờ vào sự trừng phạt của chủ nhânKhương Tinh Vãn chống sấp, cơ thể run rẩy, bắp tay căng cứng đến mức mỏi nhừ, tim đập dồn dập, hơi thở gấp gáp. Lồng ngực nàng đập phập phồng, nàng suýt chút đã trượt tay ngã xuống sàn. Nhưng nàng biết, nếu chính mình bị ngã hậu quả sẽ không thể đoán được.Khói thuốc bay nhẹ trong không trung. Giang Mộ Bạch ngồi trên sofa, chân vắt chéo vào nhau, đường cắt may của bộ sườn xám càng khiến dáng ngồi của cô thêm phần quý tộc, một kiểu cốt khí mà không phải ai cũng có. Ánh mắt cô không hề rời khỏi vật nuôi của mình, từng hơi thở đứt quảng vì mệt, từng giọt mồ hôi trượt dài hai bên má đến sự run rẩy của hai cánh tay….tất cả Giang Mộ Bạch đều quan sát đến tường tận.Khi điếu thuốc cháy sắp hết. Giang Mộ Bạch dụi vào gạt tàn hình hoa văn cổ đặt trên bàn. Âm thanh giày cao gót của cô gõ lộc cộc trên sàn nhà, mỗi bước chân như báo hiêu cho ‘con mồi’ đã đến giờ xử tử. Cô đưa tay cầm lấy thước gỗ, khẽ gõ vài cái vào lòng bàn tay như để thử cảm giác đau đớn.Bất thình lình, Giang Mộ Bạch vung mạnh một roi vào giữa mông Khương Tinh Vãn. Nàng lập tức trượt tay ngã xuống sàn, gò má vốn sưng cao trực tiếp đập mạnh xuống, dấy lên cơn đau rát. Chát….một thước với lực đạo năm phần nhưng đủ để hai bờ mông trắng trẻo ấy nổi lên một lần đỏ tươi đầy tương phản.“Roi này không tính. Lần nữa, em tự hiểu. Về vị trí.”“Xin lỗi chủ nhân”Khương Tinh Vãn run rẩy cất lời, mồ hôi phủ đầy trên trán cao thanh thoát. Nàng nhanh chóng lấy lại tư thế, hai tay chống vững trên sàn, cơ thể căng cứng đến từng bắp thịt. Ánh mắt hướng xuống sàn, nàng nhắm chặt, hít một hơi sâu, chuẩn bị tinh thần chịu đựng.Chát… roi đầu tiên rơi xuống giữa mông, nóng rát lan tỏa khiến nàng giật mình, cơ thể run lên, nhưng tay vẫn chống chắc, giữ thăng bằng.Chát… roi thứ hai, lực roi mạnh hơn, đỏ hồng lan rộng trên da, Khương Tinh Vãn nghiến răng, môi khẽ mím lại, tim đập dồn dập. Nỗi nhục nhã trào lên khi cảm giác phải trần trụi trong tư thế chỏng mông để chịu đòn như thế này. Nó khiến tế bào thần kinh nàng co cứng.Chát… roi thứ ba, mông nàng căng lên dưới lực roi, cơ thể run rẩy, nhưng vẫn không được phép kêu la. Một mảng đỏ đã có dấu hiệu chuyển sang sậm màu hơn. Giang Mộ Bạch nhìn sự tương phản trên mông thú nuôi mà mỉm cười. Thước gỗ trong tay lần nữa đánh xuốngChát… roi thứ tư, da mông nóng rát, vết đỏ xếp chồng sưng cao, Khương Tinh Vãn hơi khụy xuống nhưng nhanh chóng căng cơ trở lại, cố gắng giữ vững tư thế. Nước mắt tít tách rơi xuống sàn nhà. Nàng cắn môi đến bật cả máu.Chát…với roi thứ năm. Giang Mộ Bạch đánh toàn lực, vết đỏ hồng trên mông sẫm hơn một phần, thậm chí đã có dấu hiệu tím lên. Nàng biết năm roi đã xong, lập tức trượt tay để thân thể nằm sấp dưới sàn nhà. Hai vai không ngừng run rẩy vì tiếng nấc khe khẽ.Giang Mộ Bạch thu lại thước, đưa mắt nhìn mảng mông đỏ sẫm của Khương Tinh Vãn liền mỉm cười hài lòng. Cô khụy người khẽ vỗ nhẹ vào lưng thú nuôi của mình, chất giọng trầm ấm dễ nghe ấy lại vang lên“Giỏi lắm. Ngoan không khóc.”Khương Tinh Vãn dừng đều hòa lại nhịp thở run rẩy của chính mình, mông bỏng rát như bị nướng qua than đỏ, nàng muốn đưa tay xoa như lại ngập ngừng không dám. Giang Mộ Bạch khẽ cười trước dáng vẻ lúng túng của thú cưng, cô dịu giọng lên tiếng“Ta có thể xoa mông cho em không?”Cảm giác xấu hổ khi nghe lời này nhưng đích thật Khương Tinh Vãn muốn xoa dịu hai phiến thịt đau rát này. Nàng khẽ ngượng ngùng lên tiếng“Vâng chủ nhân”Giang Mộ Bạch khẽ mỉm cười, đầu ngón tay lướt nhẹ lên mảng da sưng đỏ, vừa xoa vừa quan sát phản ứng của thú cưng. Cơn nóng rát lập tức dịu đi một phần, nhưng vẫn còn căng nhức. Khương Tinh Vãn khẽ rùng mình, nàng cảm nhận bàn tay mang theo khí lạnh lướt trên da thịt sưng đỏ của chính mình, tim đập dồn dập, toàn thân có chút run rẩy“Ngoan lắm. Ta sẽ chăm sóc em.”Giang Mộ Bạch thì thầm, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn đầy quyền lực. Khương Tinh Vãn khẽ gật đầu, hoàn toàn buông lỏng, cảm nhận cơn đau dịu đi nhưng nỗi lo sợ thì vẫn còn đó, nàng vẫn còn hai công cụ “Bây giờ hãy bò đến sofa, chân quỳ trên ghế. Ngực áp vào tường, hai tay vòng ra sau gáy. Ta sẽ dùng roi dẻo đánh vào mông và roi tua rua đánh vào lưng em.”Khương Tinh Vãn run rẩy, mông còn bỏng rát, nhưng vẫn ép bản thân bò đến sofa theo lệnh. Chân quỳ lên ghế, ngực áp sát vào tường, hai tay vòng ra sau gáy, cơ thể căng cứng, tim đập nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ánh mắt nàng nhìn xuống sàn, nhắm chặt, tự nhủ phải chịu đựng tuyệt đối, không được phép kêu la hay cử động lung tung.Giang Mộ Bạch đứng bên, tay cầm roi dẻo và roi tua rua, ánh mắt dán chặt vào từng đường cong trên cơ thể Khương Tinh Vãn. Chất giọng trầm, dịu nhưng đầy quyền lực vang lên“Vẫn nguyên tắc củ. Một lần phạm lỗi không tính roi đó. Lần thứ hai đánh lại từ đầu.”Vút…roi dẻo so với roi mây không rát bằng nhưng độ buốt khi cảm nhận trên da lại nhiều hơn rất nhiều. Giang Mộ Bạch cố ý đánh roi đầu tiên vào vệt đỏ thẩm đang hiện hữu, cơn đau như một nhát dao chém ngang mông Khương Tinh Vãn, sóng lưng nàng run rẩy nhưng tuyệt nhiên không dám xê dịch dù chỉ là một động tác nhỏVút…vút…Hai roi tiếp theo Giang Mộ Bạch vẫn với thủ pháp cũ, cô đánh chồng lên vết roi đã sưng đỏ. Lực đạo nhanh và dồn dập, bức ép tiếng khóc của Khương Tinh Vãn không thể kèm nén được nửa. Tiếng nỉ non như mèo con vang lên khe khẽ. Giang Mộ Bạch nghe nhưng là nhắm mắt cho qua.Vút…vút….Hai roi rơi xuống, cái đau lan ra toàn thân. Mồ hôi lạnh lấm tấm chảy dọc sóng lưng Khương Tinh Vãn. Trên mông sau mười roi đã đánh bật ra một đạo máu li ti, vùng da xung quanh tím thẩm và có dấu hiệu chuyển sang đen.Giang Mộ Bạch buông roi dẻo xuống, cô cầm chiếc roi tua rua lên. Roi này độ sát thương rất nhẹ, đánh vào da thịt chỉ cảm thấy ngứa một chút mà thôi. Cô cũng không để thú cưng chờ đợi lâu, ngọn roi trong tay vung lên mạnh mẽ đập thẳng vào vào vùng lưng trắng mịn trước mặtVút..vút….với hai roi này kéo ra vô số vết đỏ tươi chạy từ đầu vai xuống tận vùng hông. Nhưng so với những cơn đau vừa trải qua thì Khương Tinh Vãn có phần dễ chịu hơn một chútVút….vút….vút….Giang Mộ Bạch đánh chéo thủ pháp chéo. Với năm roi vừa vụt, mảng lưng Khương Tinh Vãn chỉ đỏ tươi với từng lằn nhỏ li ti, so với thảm trạng ở mông thì địa phương này được coi như nhẹ nhất.Giang Mộ Bạch buông roi. Cô đưa tay gỡ lấy bàn tay đang đặt sau gáy của Khương Tinh Vãn. Chất giọng ôn nhu lần nữa lại vang lên“Ngoan bé con. Đã xong rồi. Em có thể khóc”Khương Tinh Vãn như quả bóng kéo căng, tức thì xẹp xuống. Nước mắt vẫn luôn cố gắng cuối cùng đã trào ra như đê vỡ, chỉ là nàng khóc một cách nhẹ nhàng như có thể.Giang Mộ Bạch đứng bên cạnh, bàn tay vuốt nhẹ lưng cô bé để ổn định.