[Dịch] [Ngọc Mộng CP] 《ÁNH SÁNG》 - 花海m

Chương 21: Em yêu chị



Trans: xiaolemon, Yan
__________________

Khi Cố Hiểu Mộng về tới nhà, trời vẫn chưa sáng. Ở thời điểm này, mọi người đều đang đắm chìm trong giấc ngủ, lang thang trong mộng đẹp. Cố Hiểu Mộng đi ngang qua phòng khách vắng vẻ, bước lên lầu hai, quay về phòng của mình.

Cửa sổ đã được đóng lại, căn phòng có chút ngột ngạt, không khí vẫn còn vương lại một chút tư vị của buổi hoàng hôn hôm trước. Mùi hương của sữa tắm phảng phất trong không khí. Quần lính, áo sơ mi bị vứt bừa bãi trên giường giốngnhư đang nói với Cố Hiểu Mộng về tâm trạng vừa kích động, vừa hoang mang, vui sướng đến mức chỉ mới hết giờ làm thì nàng đã vội vã chạy về nhà, tắm rửa thay quần áo.

Chỉ qua một đêm, thành thực mà nói chưa tới thời gian một đêm, nhưng đối với Cố Hiểu Mộng mà nói, tựa như đã qua cả một đời người. Trái tim của nàng còn trống rỗng hơn cả những con đường vắng vẻ, tối đen và vườn hoa ngay cả một tiếng chim hót cũng không có mà nàng đi ngang qua trong lúc bước về nhà.

Cố Hiểu Mộng thất thần ngồi xuống giường. Nàng vẫn chưa phục hồi được sau khi trải qua cảm giác vui sướng vì trùng phùng nhưng phút chốc lại phải đau khổ vì chia ly.

Nàng ngồi yên như thế một lúc, sau đó mới cảm thấy có chút đau nhói ở mu bàn tay. Nàng giơ bàn tay lên, nhìn thấy mảng đỏ trên mu bàn tay vì bị ép vào cạnh bàn bây giờ đã hơi bầm tím.

Sau khi đại não bắt đầu cảm nhận được cơn đau thì Cố Hiểu Mộng mới cảm thấy trên đùi mình dường như cũng có chút đau nhói.

Cố Hiểu Mộng cởi quần xuống, lộ ra đôi chân thon dài, trắng trẻo.

Nàng nhìn thấy ở phía trên đùi của mình có một vết thương tuy hẹp nhưng lại kéo dài một đường, rất dễ nhìn thấy. Vế thương không quá sâu, dường như chỉ rỉ ra một chút máu, nhưng khi vải quần chà sát vào sẽ có chút đau rát.

Vết thương này, có lẽ tối qua bị chiếc đồng hồ của Lý Ninh Ngọc vô tình quẹt trúng. Cố Hiểu Mộng có chút nhớ lại, lúc đó nàng cảm thấy đau một chút nhưng không quá nghiêm trọng, cho nên trong tích tắc bị đã cuốn trôi bởi dục vọng đang dâng trào.

Hiện tại vết thương này giống như một cơn sóng bất ngờ ập đến, phá vỡ lớp rào chắn mỏng manh trong lòng Cố Hiểu Mộng mà khó khăn lắm nàng mới dựng lên được.

Từ khi ra khỏi nơi ở của Lý Ninh Ngọc, nàng vẫn còn có thể kìm nén bản thân. Nàng chỉ cần buông thả bản thân, biến thành một cái xác không hồn là được. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy vết thương này, những khoảng khắc tối hôm qua kéo theo nỗi nhớ nhung nhanh chóng ập đến, ngay tức khắc nhấn chìm lấy nàng.

Cố Hiểu Mộng vẫn yên lặng, ôm lấy chân của mình, một lúc sau, tiếng khóc chợt cất lên.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng. Lý Ninh Ngọc giống như một ngọn gió thổi qua, chỉ còn sót lại vết bầm trên mu bàn tay và vết thương trên đùi như một minh chứng nói rằng cô đã từng đến.

Trên người bọn họ, có quá nhiều vết tích được lưu lại: vết sẹo trên trán của Cố Hiểu Mộng do bị ám sát, đánh dấu khoảnh khắc Lý Ninh Ngọc nhận ra tính chiếm hữu của mình đối với Cố Hiểu Mộng, những vết sẹo do đòn roi để lại trên cơ thể của Cố Hiểu Mộng, ghi lại khoảnh khắc Lý Ninh Ngọc lần đầu tiên hôn nàng vào tối hôm ấy, còn có vết mổ ở trên bụng Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng từng chạm vào và nói: "Đây là mạng sống mà em thiếu nợ chị."

Tất cả những gì họ đã trải qua, mỗi một khoảng khắc đều có thể là lý do để họ ở bên nhau trọn đời.

Ngoài trời, sắc xanh dần chuyển từ đậm đến nhạt, chân trời hiện lên màu trắng bạc, những chú chim bắt đầu cất tiếng hót râm ran, nhưng trong căn phòng vẫn là khung cảnh mờ nhạt. Cố Hiểu Mộng sau khi khóc mệt rồi, bình tĩnh lại, nằm xuống giường.

Ngay cả khi đau đớn hơn nữa thì nỗi buồn cũng sẽ có lúc nhanh, lúc chậm. Đến giai đoạn chậm, Cố Hiểu Mộng buồn chán, dùng ngón tay của mình vẽ lên tấm ga gường. Nơi ngón tay lướt qua, tấm ga gường có hơi lún xuống để lại những đường nét phác hoạ. Nàng vẽ những đường nét tuy thoạt nhìn rất bình thường nhưng nếu quan sát kỹ một chút sẽ nhận ra rất giống như đường cong cơ thể của một người nào đó.

Chỉ là, cứ phác hoạ như thế, những giọt nước mắt vừa cạn khô phút chốc lại trào ra. Nỗi buồn thực sự có lúc nhanh, có lúc chậm, nhưng thời gian chậm, chỉ ngắn ngủi như thế thôi.

Nhung nhớ đối với Lý Ninh Ngọc mà nói chưa bao giờ là một điều dễ dàng, nhưng cô và Cố Hiểu Mộng có vài điểm khác biệt. Trong sinh mệnh của cô đã trải qua quá nhiều cuộc chia ly và sự mất mác, cho nên cô đã rút ra được một bài học, hoặc có thể nói, cô bắt buộc phải học được cách xem việc chia ly như là một động lực để bước đi tiếp.

Thay vì nói rằng thời đại hoàng kim chính là mục tiêu của cô, thì chi bằng nói rằng đó là hy vọng tiếp sức cho cô tiến bước. Cô đã hứa hẹn với quá nhiều người: "Tôi sẽ giúp mọi người kết thúc thời kì đen tối này", quyết tâm kiên định bước đi trên con đường này sẽ khiến cho cô giảm bớt đi phần nào đau khổ.

Bây giờ, niềm theo đuổi mãnh liệt của cô đối với thời đại hoàng kim còn có thêm một lý do nữa, đó chính là Cố Hiểu Mộng. Cô muốn nhanh chóng đi đến nơi đó, cùng Cố Hiểu Mộng tương phùng.

Người đứng đầu trạm Bắc Bình của Cục Bảo mật liên tục thay đổi hết đợt này đến đợt khác, và sự xuất hiện của vị trạm trưởng mới nhậm chức Từ Tông Nghiêu, khiến cho Lý Ninh Ngọc thắp lên một tia hy vọng.

Vào một buổi xế chiều mùa đông, Lý Ninh Ngọc đứng một mình ở lối vào của một ngõ hẻm không quá rộng rãi.

Bắc Bình vào mùa đông, ngày ngắn hơn đêm, chưa tới năm giờ chiều thì trời đã chập tối. Ngoài trời vô cùng lạnh, một cơn gió thổi qua cũng có thể lấy đi chút ấm áp ít ỏi còn sót lại của người đi đường, ngay cả trái tim cũng phải run rẩy. Lý Ninh Ngọc trước nay luôn trong tư thế thẳng lưng, bây giờ cũng không thể nhịn được mà cả người dần co cụm lại. Trong những cơn gió lạnh ở Bắc Bình, không có ai có thể duy trì được sự ung dung và bình thản.

Hầu như không còn người nào trên phố nữa, mọi người đều đã sớm quay về nhà tránh rét rồi. Những căn tứ hợp viện trong ngõ hẽm này đều có rất nhiều lối vào. Hầu hết những sống ở đây đều là những gia đình giàu có và khá giả. Khi màn đêm buông xuống, trước cửa mỗi nhà đều rất đúng giờ thắp sáng lên những chiếc đèn lồng, còn có một số người lắp cả đèn điện bên ngoài tường nhà, làm cho ngõ hẻm phút chốc đã sáng rực.

Những ánh nến và ánh đèn điện này góp phần xua tan đi phần nào sự lạnh lẽo và ảm đạm của đêm đông và cũng khiến cho Lý Ninh Ngọc đang đứng một mình ở đầu ngõ, trong lòng bất giác dâng lên một chút an ủi.

Khi trời tối, tuyết từ trên bầu trời rơi lả tả xuống mặt đất. Tuyết ở Bắc Bình rơi lên đầu, phủ đầy mặt, cho dù rơi lên vai cũng sẽ không bị tan ra. Một lúc sau, mặt đất được phủ lên một lớp tuyết trắng xoá, sau đó dần trở nên ngày càng dày hơn.

Lý Ninh Ngọc vẫn đang mặc chiếc áo mà Cố Hiểu Mộng đã mua cho nàng khi còn ở Thượng Hải.

Có lẽ là do người phía Nam không thể hiểu hết được cái lạnh giá của phương Bắc. Hai người đã đi tìm mua ở rất nhiều cửa tiệm và cuối cùng đã quyết định mua chiếc áo này. Khi đó, họ nhìn thấy chiếc áo khoác này rất dày, nhưng bây giờ khi thực sự đứng giữa trời tuyết mà nói, nó thì chỉ như một tờ giấy mỏng manh.

Có một lần Lý Ninh Ngọc viết thư cho Cố Hiểu Mộng, trong thư cô viết:

"Hiểu Mộng, em nhất định sẽ không tưởng tượng được mùa đông ở Bắc Bình lạnh đến nhường nào đâu, nhưng mọi người đều có cách để tránh cái rét lạnh giá này. Những người thuộc tầng lớp phổ thông sẽ bắt đầu thêm một lớp bông vào trong áo ấm, còn những người giàu có thì sẽ mặc những chiếc áo khoác lông rất lớn và dày, lông lộ ra bên ngoài, giống hệt như một con gấu vậy. Mọi người ai nấy đều như căng phình ra vậy, nhưng lại rất ấm áp. Mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau, không ai thèm nhắc đến hai từ "hình tượng" nữa cả..."

Lý Ninh Ngọc đã viết bao nhiêu lá thư cho Cố Hiểu Mộng rồi? Bản thân cô cũng không thể nhớ được. Lý Ninh Ngọc xem những lá thư như một cuốn nhật ký, mỗi ngày đều viết. Đôi khi rảnh rỗi, một ngày cô sẽ viết đến hai bức. Còn lúc bận rộn, không có nhiều thời gian, cô vẫn sẽ viết, cho dù chỉ viết được vài câu. Chỉ là những bức thư này đều ngay lập tức bị cô đốt thành tro tàn.

Mặc dù chiếc áo khoác đó có hơi mỏng, nhưng đó là chiếc áo được Lý Ninh Ngọc mặc nhiều lần nhất trong mùa đông này. Bởi vì chiếc áo đó là do Cố Hiểu Mộng mua cho cô, cũng bởi vì cô là một người "kỳ cục", cô không phục cái thời tiết giá lạnh này.

Chỉ là lần này, cô đã hoàn toàn bị đánh bại.

Gió ở Bắc Bình hôm đó rất mạnh. Lý Ninh Ngọc vừa bước ra khỏi cửa thì xương cốt giống như sắp bị những cơn gió lạnh đó thổi tan, không thể nhích được bước nào. Khoảnh khắc đó, Lý Ninh Ngọc cảm thấy lý trí và thân thể của mình không một chút đồng điệu nào. Bây giờ linh hồn của cô rất tuyệt vọng, muốn thoát khỏi cơ thể quá yếu đuối không thể chống cự lại được cái rét giá lạnh này. Ngày hôm đó, lần đầu tiên Lý Ninh Ngọc đã biến bản thân mình thành một chú gấu. Trong đêm hôm đó, cô đã viết tận hai bức thư. Cô kể cho Cố Hiểu Mộng nghe về cơn gió đáng ghét hôm nay và cách mọi người chống chọi ở trên phố chống chọi lại nó. Lúc đó, Lý Ninh Ngọc nghĩ, nếu cứ ngày ngày đều viết thư kể cho Cố Hiểu Mộng nghe về những câu chuyện thú vị thì sau khi đạt được thắng lợi, có lẽ bản thân có thể trở thành một nhà văn rồi. Lý Ninh Ngọc còn nghĩ, sau khi thắng lợi, vào đêm sinh nhật của Cố Hiểu Mộng, chi bằng bản thân cô dựa vào kí ức để viết lại nội dung của những bức thư đó, đóng lại thành một quyển sách và tặng cho nàng. E rằng khi Cố Hiểu Mộng nhận được món quà đó, sẽ khóc cả một ngày luôn mất...

Lý Ninh Ngọc vừa nghĩ vừa đốt trụi "ghi chép về cơn gió đáng ghét".

Sau một lúc, tuyết rơi xuống phủ khắp trên người Lý Ninh Ngọc, nhưng bởi vì thời tiết quá lạnh giá, Lý Ninh Ngọc không thể đưa tay ra phủ bớt xuống, mà bàn tay lại đút thật sâu vào túi áo khoác, muốn giữ lại một chút ấm áp khó khăn lắm mới giành giật được với cơn gió rét ấy. Lâu lâu cô lại bước lên vài bước nhỏ, khoảng chừng hai ba bước, để tránh để bản thân bị đông cứng. Một người phu xe đang kéo theo một chiếc xe kéo, công việc làm ăn có vẻ rất thuận lợi, đã qua vài lượt xe kéo mà Lý Ninh Ngọc vẫn còn đứng đợi ở đây. Tuyết rơi ngày càng dày đặc, sắc trời cũng đã dần tối. Phu xe thấy vậy không thể không dừng lại, lên tiếng hỏi Lý Ninh Ngọc: "Em gái, em đang gặp phải chuyện gì khó khăn sao?"

Lý Ninh Ngọc ngẩn đầu nhìn phu xe, nhận thấy lớp quần áo của anh ta không quá dày; nhưng bởi vì đột ngột chạy qua đây nên trên trán đã lấm tấm vài giọt mồ hôi. Người phu xe thở ra một hơi dài, lên tiếng hỏi thăm cô.

Lý Ninh Ngọc lắc lắc đầu, vì đã lâu không nói chuyện, nên vừa mới mở miệng, cổ họng hơi khàn. Cô lên tiếng trả lời anh ta: "Tôi không sao."

Người kéo xe lắc lắc đầu, kéo xe chạy đến một chỗ dưới ánh đèn cách đây không xa, dừng xe lại, sau đó ôm lấy cánh tay, ngồi xổm xuống.

Lý Ninh Ngọc lại tiếp tục đứng đợi thêm một lúc nữa, cho đến khi cô nhận thấy hôm nay không thể thu được bất kỳ kết quả nào, mới đưa tay ra và phủi bớt lớp tuyết đang phủ trên đầu xuống.

Người phu xe từ xa nhìn thấy Lý Ninh Ngọc thì nhanh chóng kéo chiếc xe đi đến chỗ cô, lấy chiếc khăn trên vai quét lớp tuyết phủ trên ghế xuống, lên tiếng hỏi: "Đi nhờ xe không?"

Quang cảnh bây giờ được phủ lên một màu trắng xoá, cơ thể của Lý Ninh Ngọc bị đông lạnh đến mức đã mất hết cảm giác, nhưng nhìn phu xe áo quần mỏng manh trước mắt khiến trong lòng cô lại có chút an ủi.

Ngay sau khi Lý Ninh Ngọc vừa ngồi lên ghế, chiếc xe bắt đầu di chuyển. Bởi vì lớp tuyết quá dày đặc nên chiếc xe di chuyển có chút khó khăn, vì vậy tốc độc chậm hơn rất nhiều, trong màn tuyết có lẽ chỉ còn lại tiếng "kẽo kẹt" của chiếc xe kéo.

Lại một lần nữa phí công vô ích. Trong lòng Lý Ninh Ngọc có chút thất vọng. Cô đã đứng đợi rất nhiều lần trước ngõ hẻm đó, nhưng chưa bao giờ gặp được ông ta, mà nhà của ông ta là hộ gia đình nào, cô cũng không cách nào biết được. Ngay cả khi như vậy, cô vẫn chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ, bằng trực giác và trí óc phán đoán của mình, cô biết Từ Tông Nghiêu hoàn toàn có khả năng tham gia vào cuộc khởi nghĩa. Nếu như vậy, điều đó sẽ có vai trò rất quan trọng trong cuộc giải phóng giành độc lập ở Bắc Bình.

Lý Ninh Ngọc đang đắm chìm trong những suy nghĩ của mình thì chợt nhìn thấy một vệt sáng màu đỏ bên đường ở phía xa xa, giống như một quả cầu lửa, dưới màn tuyết như thế lại hiện lên cực kỳ chói mắt.

Khi đến gần, Lý Ninh Ngọc phát hiện ra đó là một chiếc xe đẩy nhỏ bán kẹo hồ lô, trên bó rơm rạ còn cắm rất nhiều xâu kẹo. Người bán kẹo ngồi trên một tấm ván cạnh xe đẩy, che chắn kỹ càng, chỉ để lộ duy nhất cặp mắt, cơ thể không nhúc nhích trông y hệt một người tuyết.

Lý Ninh Ngọc đã đến Bắc Bình được mấy năm. Cô chỉ biết người Bắc Bình, đặc biệt là những trẻ em nhỏ đều rất thích ăn kẹo hồ lô. Nhưng cô lại chưa bao giờ ăn thử, cũng chưa bao giờ mua. Nhưng tối nay, trong một đêm tuyết lớn như thế này, những xâu kẹo hồ lô bị đông cứng lại lộ ra màu sắc óng ánh. Màu đỏ sặc sỡ kia cùng với màu trắng thanh lãnh tạo ra hai thái cực màu sắc tương phản nhau.

Lý Ninh Ngọc kêu phu xe dừng lại. Cô đi bộ đến chiếc xe bán kẹo ấy, vẫn chưa kịp lên tiếng thì người bán kẹo đã động đậy trước, chỉ là động tác vì cơ thể bị đông cứng mà trở nên vô cùng chậm chạp. Khi người bán kẹo lên tiếng, Lý Ninh Ngọc mới nhận ra đó chính là một bà lão, cô cảm thấy có chút đau lòng.

"Không còn ai đi trên phố nữa, trời lạnh thế này, tại sao bà không trở về nhà, đừng để bị đông lạnh." Lý Ninh Ngọc không nhịn nỗi lên tiếng.

"Chịu khổ quen rồi, lạnh như thế này thì có là gì đâu. Nếu không thì sao có thể đợi được cô chứ." Bà lão mỉm cười lên tiếng đáp lại. Đôi mắt chậm rãi quan sát Lý Ninh Ngọc. Trong ánh mắt toát ra sự yêu thích đối với dung mạo và cách ăn nói của Lý Ninh Ngọc.

"Cho con mua hai cây ạ." Lý Ninh Ngọc vừa nói vừa lấy hai đồng bạc từ trong túi ra, để lên chiếc xe đẩy, tự mình rút ra hai cây kẹo từ bó rơm, quay người rời đi.

"Cô gái, không cần nhiều tiền như vậy đâu." Bà lão nhìn thấy tiền trên chiếc xe đẩy thì cất tiếng gọi, nhưng Lý Ninh Ngọc đã rời đi mất rồi.

Xe kéo chạy trên đường, phu xe thỉnh thoảng lại dùng khăn mặt thấm mồ hôi. Anh ta quay đầu nhìn thoáng qua Lý Ninh Ngọc, người đang nghiêm túc cầm hai xâu kẹo hồ lô, nở nụ cười, nói: "Thật ra, không có khó khăn nào mà không vượt qua được. Những người bán sức lao động như chúng tôi, cho dù cuộc sống có hơi gian gian thật, nhưng trước giờ cũng không suy nghĩ quá nhiều."

Phu xe tưởng Lý Ninh Ngọc gặp phải chuyện khó khăn gì cho nên mới đứng rất lâu ở chỗ đó, nhưng nhìn quần áo mà cô mặc, không giống người có cuộc sống túng quẫn cho lắm, có lẽ tình cảm xảy ra vấn đề gì đó, cho nên không kìm lòng được mà mở miệng khuyên nhủ cô.

Lý Ninh Ngọc không đáp lời phu xe mà hỏi anh ta: "Anh đã lập gia đình chưa?"

"Rồi, con của tôi cũng đã có thể vọc đất trước cửa nhà rồi. Bây giờ cục diện rung chuyển, tôi chỉ muốn cả nhà có thể bình yên ở cạnh nhau, những việc khác cũng không muốn nghĩ nhiều." Phu xe sáng khoái trả lời.

"Người yêu của tôi ở phương Nam." Đây là lần đầu tiên Lý Ninh Ngọc chủ động nói với người khác về Cố Hiểu Mộng. Có lẽ bởi vì sự cởi mở và giản dị của người phu xe này đã tác động đến cô. Nhưng cô cũng chỉ nói duy nhất một câu này.

Phu xe đoán, có lẽ chồng của Lý Ninh Ngọc đang đánh trận ở phía Nam. Anh ta ăn nói vụng về, nhất thời cũng không biết nên làm gì để an ủi cô, cho nên cũng không nói tiếp nữa, chỉ cắm đầu chạy về phía trước.

Xe chạy dọc bờ biển Thập Sát, nước biển đã hoàn toàn bị đóng băng. Buổi sáng có không ít người chơi đùa ở trên đó. Đến tối, nơi này bao phủ trong một màu đen nhánh, liếc mắt nhìn thử một chút thì có thể hút hết toàn bộ suy nghĩ của người đối diện nó. Gió từ trên mặt băng thổi đến, có vẻ lạnh hơn nhiều so với những nơi khác một chút. Bàn tay đang cầm kẹo hồ lô của Lý Ninh Ngọc không kiềm được mà run lên, ngón tay cũng bị cóng đến đỏ bừng.

Lý Ninh Ngọc nhớ đến "thổi nước đá". Cô nghĩ, người thích thổi gió lạnh như Cố Hiểu Mộng, bây giờ lại đang ở phương Nam, trái lại bản thân cô mấy năm nay bị gió lạnh của Bắc Bình thổi lạnh thấu xương.

Qua bờ biển Thập Sát chưa bao lâu thì đã đến nơi. Xe dừng ở đầu hẻm. Sau khi Lý Ninh Ngọc trả tiền thì lại đưa cho phu xe một cây kẹo hồ lô, nói: "Mang về nhà cho bạn nhỏ ăn đi."

Phu xe cũng không từ chối, nhận xâu kẹo hồ lô, mỉm cười, sau đó nói ra những điều bản thân suy nghĩ trong suốt đường đi: "Tôi nghe họ đều đang bàn tán, nói trận này sắp đánh xong rồi. Đến lúc đó, trời Nam đất Bắc, không còn là vấn đề nữa."

Lý Ninh Ngọc nghe xong thì mỉm cười, khẽ gật đầu, quay người đi vào trong hẻm.

Lý Ninh Ngọc không thích ăn đồ ngọt, cũng không thích ăn mấy thứ chua chua ngọt ngọt. Cô cảm thấy chỉ có con nít mới thích ăn những thứ này. Đương nhiên, Cố Hiểu Mộng cũng thích ăn.

Nói đến con nít, Lý Ninh Ngọc đột nhiên nhớ đến lần trước khi cô và Cố Hiểu Mộng vội vội vàng vàng gặp nhau. Cô phát hiện trên khóe mắt của Cố Hiểu Mộng đã có một nếp nhăn. Hóa ra, Cố Hiểu Mộng cũng đã ngoài ba mươi tuổi rồi. Nhưng cũng may, tuổi tác đối với hai người cũng chỉ mang tính tương đối, cho dù bánh xe thời gian mãi mãi lăn về phía trước, đối với cô mà nói, Cố Hiểu Mộng vẫn luôn là một cô nhóc chưa được bao nhiêu tuổi.

Lý Ninh Ngọc cắm xâu kẹo hồ lô vào khe hở trên bệ cửa sổ, biến nó thành một "phong cảnh". Trời đồng gió rét, phong cảnh này, chắc cũng sẽ lưu lại được đến khi xuân về hoa nở nhỉ?

Lý Ninh Ngọc quay trở về phòng, mặc dù trong phòng cũng không phải quá ấm áp, nhưng cũng đã tốt hơn nhiều so với bên ngoài rồi. Lý Ninh Ngọc cởi áo khoác, ngồi trước bàn, mở đèn bàn lên, hà hơi vài cái, sau đó chà xát hai tay vào nhau. Đợi đến khi đôi tay bị đông cứng đến đỏ bừng kia khôi phục một chút cảm giác, cô mới lấy giấy viết thư, mở bút máy, viết nắn nón từng chữ.

"Hiểu Mộng, hôm nay Bắc Bình có tuyết rơi rồi, bay lả tả, rất khó trông thấy ở Chiết Giang. Chị tình cờ gặp được một bà lão đứng giữa trời tuyết bán kẹo hồ lô..."

Bởi vì ngón tay không được linh hoạt lắm cho nên Lý Ninh Ngọc viết rất chậm, nhưng cô cũng không nóng vội, giống như ánh sáng từ chiếc đèn bàn phản chiếu vào trong đôi mắt của cô, lộ ra từng chút ý cười.

Nhiều ngày không đợi được Từ Tông Nghiêu, Từ Tông Nghiêu lại tự đến tìm Lý Ninh Ngọc. Tối hôm đó, có người gõ cửa. Lý Ninh Ngọc cất súng ngắn, hỏi người ngoài cửa là ai. Ngoài cửa cũng không có tiếng trả lời, lại gõ cửa hai cái. Lý Ninh Ngọc mở cửa, phát hiện là Từ Tông Nghiêu, chỉ có một mình anh ta với chiếc mũ kéo thấp, che lại khuôn mặt.

Lý Ninh Ngọc mời Từ Tông Nghiêu vào nhà, sau đó vội vàng đóng cửa lại.

Lý Ninh Ngọc đi vào trong viện, phát hiện Từ Tông Nghiêu đang nhìn những món đồ chơi đầy màu sắc mà cô cắm trên khung cửa sổ, có kẹo hồ lô, có tượng đất, còn có đồ chơi bằng đường của Lão Bắc Kinh. Những món đồ này đều bị đông cứng sáng lấp lánh, biến chiếc cửa sổ trở thành buổi triển lãm mỹ thực dân tộc Bắc Bình.

"Không ngờ cô lại có sở thích như vậy." Từ Tông Nghiêu trêu đùa một câu, nhưng cũng không hề mang theo ý cười.

Lý Ninh Ngọc không có cách nào để giải thích với ông ta cô mua những món đồ chơi này chỉ đơn giản là vì nhớ đến Cố Hiểu Mộng.

"Vào nhà đi, bên ngoài lạnh." Lý Ninh Ngọc nói.

Từ Tông Nghiêu bước vào nhà, phát hiện trong phòng cũng không quá ấm áp. Lửa trong lò sưởi không mạnh lắm, chỉ như đang kéo dài chút hơi tàn, ngay lúc nào cũng có thể tắt lịm. Trong phòng được bày trí vô cùng đơn giản, đồ vật cũng rất ít, chỉ có một giá sách kê sát tường, phía trên xếp đầy sách. Trên bàn sách của Lý Ninh Ngọc, ngoài một chiếc đèn bàn, một cây viết máy và mấy tờ giấy trắng thì không còn bất cứ thứ gì khác nữa. Từ Tông Nghiêu nhìn xung quanh một lượt, phát hiện cho dù là đột nhiên ghé thăm thì ông ta cũng không thể tìm ra được bất cứ sơ hở gì trong phòng của Lý Ninh Ngọc.

"Buổi tối cô ở đầu hẻm là để đón đầu tôi sao?" Sắc mặt của Từ Tông Nghiêu vô cùng khó coi, tự ngồi xuống, bắt chéo chân, trực tiếp hỏi Lý Ninh Ngọc.

Mặc dù đã đã chuẩn bị và suy nghĩ xong xuôi, nhưng khi thực sự đối mặt, Lý Ninh Ngọc vẫn có chút do dự. Một khi nói ra khỏi miệng, cô chính là chủ động bại lộ, sẽ không còn đường lui, hoặc thành công, hoặc bị tóm.

Lý Ninh Ngọc cũng không chần chừ quá lâu, lập tức trả lời "Phải", ngoài ra, cô nói tiếp: "Bây giờ tôi không nhìn rõ được cục diện, muốn hỏi trạm trưởng một chút để chỉ cho tôi đường ra."

Người thông minh đều biết hàm nghĩa thực sự của câu nói này. Từ Tông Nghiêu hừ lạnh một tiếng, nói: "Đường của Quốc Dân Đảng ở ngay đây, cô cứ đi, còn cần tôi chỉ làm gì?"

Lý Ninh Ngọc cũng ngồi xuống. Cô suy nghĩ một lát, sau đó vô cùng chân thành, nói: "Lúc kháng chiến, tôi ở trong phe địch, phá được vài bức mật điện cấp cao của quân Nhật. Tuy quân hàm ngày càng tăng nhưng sau khi thắng lợi, tôi lại bị điều đến Bắc Bình, một mực chờ đợi đến bây giờ."

Lý Ninh Ngọc nói rất mờ ám, không hề mang theo ý châm biếm nào quá rõ ràng, nhưng lại chọt trúng chỗ đau của Từ Tông Nghiêu. Ở thời điểm này, ông ta bị điều đến Bắc Bình làm trạm trưởng, rõ ràng cục trưởng Mao đã xem ông ta như một đứa con rơi, thậm chí là một con dê thế mạng rồi.

Lý Ninh Ngọc nhìn vẻ mặt của Từ Tông Nghiêu đã hơi thả lỏng, nói tiếp: "Tôi là người bước ra từ gió tanh mưa máu của cuộc kháng chiến chống Nhật, xưa nay không quen nhìn mấy chuyện lục đục nội bộ, đích thứ xa gần rõ ràng như vậy. Trong Đảng hỗn loạn như thế, lại kêu tôi làm kẻ chết thay kia, tôi tuyệt đối không chấp nhận."

Từ Tông Nghiêu không phát biểu ý kiến, chỉ cau mày lắng nghe. Xem ra những lời này, ông ta vẫn nghe lọt tai.

"Ngài và Trì tướng quân có quan hệ tốt. Các ngài đều là người đẫm máu vì nước. Tôi kính nể ngài, tin tưởng ngài, cho nên muốn hỏi ý kiến của ngài." Lý Ninh Ngọc nói một cách vô cùng chân thành.

Quân trưởng của quân ba mươi - Trì Phong Thành là bạn cũ nhiều năm của Từ Tông Nghiêu, đã từng tham gia hội chiến Từ Châu, hội chiếc Đài Nhi Trang . Theo những gì đồng chí tuyến đầu của mặt trận thống nhất tiết lộ, Trì Phong Thành có ý đồ khởi nghĩa. Hơn nữa gần đây Từ Tông Nghiêu và Trì Phong Thành lại thường xuyên tiếp xúc, cho nên Lý Ninh Ngọc xem Trì Phong Thành như một điểm đột phá. Nếu nói như vậy, cũng nhấc lên thân phận và tâm huyết của Từ Tông Nghiêu.

Câu nói này thực sự phát huy tác dụng. Từ Tông Nghiêu nghe xong, hơi gật đầu.

Thái độ của Từ Tông Nghiêu khiến cho Lý Ninh Ngọc âm thầm thở phào. Nỗi lo lắng trong lòng cũng có thể buông xuống. Lúc này Lý Ninh Ngọc mới phát hiện, lòng bàn tay của mình đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Từ khi nào bản thân lại xem trọng sống chết đến như vậy? Lý Ninh Ngọc nghĩ.

Bọn họ nói chuyện không lâu, nhưng thái độ của Từ Tông Nghiêu lại thay đổi vô cùng rõ ràng. Có lẽ ông ta đã sớm có suy nghĩ này, chỉ là thiếu một chút lực đẩy. Lúc sắp ra về, Từ Tông Nghiêu nói với Lý Ninh Ngọc một cái địa chỉ, sau đó nói: "Ở văn phòng, không được tiết lộ bất cứ một chữ nào về cuộc nói chuyện hôm nay. Thứ sáu mỗi tuần tôi sẽ đến đây. Nếu cô có chuyện gì thì tối thứ sáu có thể đến tìm tôi." Nói xong, ông ta lại đội mũ lên, vội vàng biến mất trong màn đêm.

Ngày 22 tháng 1 năm 1949, Phó Tác Nghĩ triệu tập những nhân viên có thân phận bí mật ở cục Bảo mật để mở họp. Cực kỳ ngắn gọn, nhưng mỗi một câu nói, đều là một nhát búa rất mạnh, gõ ra tiếng chuông khởi nghĩa giành độc lập.

"Tôi sẽ đảm bảo an toàn tính mạng và tài sản của mọi người. Nếu như có người nào muốn về Nam Kinh thì tôi sẽ sắp xếp máy bay."

Một vài sĩ quan hệ hoàng bộ lập tức bật khóc ngay tại chỗ, ai cũng biểu thị muốn đi theo Quốc Dân Đảng, trở lại Nam Kinh. Đa số mọi người đều trong trạng thái sợ sệt, nhưng mà suy nghĩ của mọi người lại không ai giống ai.

Lý Ninh Ngọc giật mình, vì hình ảnh ánh bình minh đang xuất hiện trong đầu cô lúc này, quá mức mỹ lệ. Cuối cùng, trời cũng sắp sáng rồi. Lý Ninh Ngọc nghĩ. Tay của cô siết chặt cây bút máy, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một suy nghĩ. Rốt cuộc trời cũng sắp sáng rồi.

Lúc có người trong buổi học kiên quyết bày tỏ muốn được về Nam Kinh, suy nghĩ của Lý Ninh Ngọc mới bị kéo trở về.

Về Nam Kinh. Chuyện này đối với Lý Ninh Ngọc mà nói có một sự hấp dẫn vô cùng lớn. Bởi vì bây giờ Cố Hiểu Mộng đang đợi ở nơi đó, chờ đợi ròng rã bốn năm trời. Lý Ninh Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua Từ Tông Nghiêu. Từ Tông Nghiêu trùng hợp cũng nhìn cô một cái. Ánh mắt đó, bao hàm quá nhiều thông tin.

Bản thân là người liên hệ giữa tổ chức và Từ Tông Nghiêu cho đến nay, có thể nói là người mà Từ Tông Nghiêu tin tưởng nhất sau khi khởi nghĩa giành độc lập. Tổng bộ Hoa Bắc mặc dù đã ký kết hiệp định hòa bình, nhưng hàng chục vạn đặc vụ của cục Bảo mật mà trước mắt Bắc Bình đang có sẽ đi về đâu. Từ Tông Nghiêu chính là mấu chốt. Ảnh hưởng của Lý Ninh Ngọc trong chuyện này cũng rất quan trọng. Hơn nữa, Lý Ninh Ngọc vẫn luôn là người phụ trách liên lạc ở cảnh thự Bắc Bình. Công tác thuyết phục bọn họ đã đi đến bước cuối cùng. Nếu như thành công, vậy cô có thể bảo đảm trị an trong quá trình giao tiếp bình ổn quá độ.

Lý Ninh Ngọc nhớ đến bà lão đứng trong tuyết và người phu xe hướng về một cuộc sống yên ổn. Chiếc bút máy cô đang siết chặt trong tay, bỗng nhiên buông lỏng, sau đó cho Từ Tông Nghiêu một ánh mắt kiên định.

Ngày 22 tháng 1 năm 1949, Tổng bộ Hoa Bắc và quân Giải Phóng ký kết hiệp định hòa bình. Bắc Bình được giải phóng. Sau đó, cục Bảo mật Bắc Bình, dưới dự dẫn dắt của Từ Tông Nghiêu, khởi nghĩa giành độc lập.

Cục Bảo mật giao nộp đa số vũ khí, tài liệu, điện đài và danh sách đăng kỳ nhân viên, nộp ra phần lớn cứ điểm bí mật và bất động sản. Trại tạm giam của cục Bảo mật phóng thích hàng trăm tù nhân chính trị. Năm đặc vụ đang ẩn nấp ở Bắc Bình từ trước cũng dần dần bị phát hiện và bắt giam.

Cục bảo mật Bắc Bình đứng lên xây dựng chế độ khởi nghĩa, diệt trừ đặc vụ ẩn nấp của Quân Thống gây nguy hại lớn đối với Bắc Bình.

Bởi vì Lý Ninh Ngọc, khoảng thời gian trước, Cố Dân Chương đã đình chỉ công tác thu thập tình báo của Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng vẫn luôn trong trạng thái ngủ đông. Khoảng thời gian đó, chuyện quan trọng nhất mỗi ngày của nàng, chính là trong vô số tin tình báo, tìm ra manh mối về Lý Ninh Ngọc.

Ngày Từ Tông Nghiêu chính thức khởi nghĩa, khi tình báo được đưa đến tay Cố Hiểu Mộng, nàng khóa chặt cửa văn phòng, ngồi trên ghế so pha vừa cười vừa khóc.

Mặc dù trên tất cả tin tức đều viết về Từ Tông Nghiêu và những chuyện ở Bắc Bình, không có một chữ nào nhắc đến Lý Ninh Ngọc, nhưng Cố Hiểu Mộng chỉ nhìn lướt một cái đã có thể nhìn ra được ảnh hưởng của Lý Ninh Ngọc trong đó.

Hôm đó, Cố Hiểu Mộng cố ý mở một chai rượu, ở trong phòng ngồi uống một mình. Sự vui vẻ này nàng không thể chia sẻ với bất cứ ai, cũng không cần người nào để chia sẻ. Chỉ cần có thể gặp lại, nàng cũng không e ngại sự cô độc tạm thời này.

Cố Hiểu Mộng thực sự rất vui vẻ. Sự bình an của Lý Ninh Ngọc khiến cho nàng có được cảm giác nhẹ nhõm mà trước nay chưa từng có được. Đã bao lâu rồi chưa được vui vẻ như vậy? Cố Hiểu Mộng, lần gần nhất vui vẻ như thế này, có lẽ là vào năm 1945, khoảng thời gian nhàn rỗi ngắn ngủi sau thắng lợi. Năm 1948 trùng phùng, nàng cũng vô cùng vui vẻ, chỉ là sự vui vẻ đó quá ngắn ngủi, lại mỗi giây mỗi phút đều tản ra cảm giác thất lạc và sợ hãi. Vui vẻ qua đi, lại mang đến nỗi đau xót không cách nào bình ổn được trong một khoảng thời gian rất dài.

Vừa mới uống hớp rượu đầu tiên vào bụng thì Cố Hiểu Mộng ngay lập tức đã cảm thấy buồn nôn. Trước kháng chiến, lúc còn ở chính phủ Uông Ngụy, nàng đã sợ uống rượu rồi, sợ đến mức mấy năm sau đó, dường như nàng chưa từng đụng đến một giọt rượu nào, nhưng hôm nay, rượu chính là người bạn duy nhất của nàng. Niềm vui của nàng muốn được chia sẻ với nó, tìm nó giải tỏa.

Buổi tối, Cố Hiểu Mộng có một giấc mơ. Nàng mơ thấy Lý Ninh Ngọc già đi. Tóc biến thành màu trắng xám. Cô ngồi trước bàn sách, đang chăm chú viết gì đó.

Cố Hiểu Mộng đi qua, sau khi lướt ngang bàn trang điểm, nàng thoáng nhìn trong gương, phát hiện bản thân cũng đã già rồi. Cố Hiểu Mộng đến gần tấm gương, khẽ vuốt ve một vài vết chân chim nơi khóe mắt của mình, trong lòng thầm nghĩ. Hóa ra mình già đi cũng không đến nỗi quá xấu. Sau đó, nàng đối diện với tấm gương, mỉm cười.

Lý Ninh Ngọc bị hành động của Cố Hiểu Mộng hấp dẫn ánh mắt, ngẩng đầu, vừa cười vừa hỏi nàng: "Tại sao soi gương thôi mà lại nghiêm túc như vậy chứ?"

Cố Hiểu Mộng đứng dậy, quay đầu nhìn Lý Ninh Ngọc. Tuy cô đã già nhưng vấn rất xinh đẹp, tỏa ra khí chất ung dung lắng đọng sau biết bao nhiêu năm tháng, mặc dù vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng lại có một một chút dịu dàng.

"Chị Ngọc, chúng ta già rồi." Cố Hiểu Mộng ngơ ngác nhìn Lý Ninh Ngọc, nói thì thào.

"Sao vậy? Chẳng lẽ em muốn giữ mãi nét thanh xuân sao?" Lý Ninh Ngọc nói xong lại cúi đầu tiếp tục làm việc.

Rèm cửa được kéo ra một nửa. Ánh nắng giữa trưa chỉ chiếu vào phòng được một nửa, giữa sáng tỏ và lờ mờ, không khí mang theo một loại cảm giác tĩnh mịch, an nhiên, hạnh phúc thổi khắp phòng, vĩnh viễn không ngừng lại.

Cố Hiểu Mộng mở bừng mắt, vẫn chưa tỉnh lại từ trong giấc mơ. Nàng vô thức sờ lên nửa bên còn lại của chiếc giường, lạnh lẽo, trống rỗng. Cố Hiểu Mộng sầu não tại sao bản thân lại tỉnh lại khỏi giấc mơ đó. Nàng muốn tranh thủ thời gian ngủ tiếp, quay về trong giấc mơ kia, nhưng dù làm cách nào cũng không thể ngủ được nữa. Cố Hiểu Mộng nhớ lại lần trước lúc gặp mặt nhau, Lý Ninh Ngọc đột nhiên sờ lên khóe mắt của nàng, cảm khái: "Hiểu Mộng, chị vẫn không thể nào tưởng tượng ra được dáng vẻ của em khi già đi."

Cố Hiểu Mộng ra vẻ thoải mái, nói: "Chị không cần tưởng tượng. Chị sẽ được tận mắt trông thấy em già đi."

"Đối với chị mà nói, em mãi luôn còn trẻ." Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng nhéo một cái lên gương mặt trẻ tuổi của Cố Hiểu Mộng, cưng chìu nói. Cố Hiểu Mộng mỉm cười, dùng chóp mũi cọ vào chóp mũi của Lý Ninh Ngọc.

Nhớ lại khung cảnh trong giấc mơ, đôi mắt của Cố Hiểu Mộng trong bóng tối tỏa ra ánh sáng lấp lánh, khóe miệng không kiềm được cong lên thành một nụ cười xinh đẹp động lòng người.

Mỗi ngày Cố Hiểu Mộng đều muốn xem vài tờ báo phổ biến. Thói quen này trong những năm nay vẫn luôn chưa từng thay đổi. Hôm đó, nàng theo thường lệ mở "Trình báo" ra xem tin tức, cuối cùng mới lật đến mục phụ bản văn nghệ. Trước kia nàng không hay xem những nội dung này. Nàng chịu ảnh hưởng của Lý Ninh Ngọc, cho nên mới bắt đầu đọc chúng. Lúc mới bắt đầu xem những thứ này, Lý Ninh Ngọc nói với nàng. Người làm công tác tình báo, không chỉ phải giỏi về số học mà hệ thống tri thức phải đa dạng, cái gì cũng đều có chút hiểu biết thì mới được. Mấy năm nay, nàng thực sự đã đọc không ít sách, tiểu thuyết, tạp văn,... ngay cả cổ văn, sách sử, nàng đều đã đọc rất nhiều. Nàng chỉ muốn khi được gặp lại Lý Ninh Ngọc, nhất định phải khiến cho Lý Ninh Ngọc có cảm giác "Kẻ sĩ mới chỉ ba ngày không gặp nhưng phải rửa mắt mà nhìn".

Cố Hiểu Mộng lật đến mục phụ bản văn nghệ, đột nhiên nhìn thấy một bút danh đối với độc giả mà nói thì vô cùng lạ lẫm nhưng lại rất quen thuốc với nàng - An Ca.

An Ca là bút danh của Lý Ninh Ngọc. Nói đúng hơn, chính là bút danh Lý Ninh Ngọc đặc biệt dành riêng cho Cố Hiểu Mộng.

Có một ngày, Cố Hiểu Mộng đã hỏi Lý Ninh Ngọc cô có bút danh hay không. Lý Ninh Ngọc lắc đầu, nói bản thân chưa bao giờ viết một bài thơ hay đoạn văn nào cả, cần bút danh làm gì. Chính ngay lúc này, Cố Hiểu Mộng mới kêu Lý Ninh Ngọc chọn một cái, sau này khi viết thư tình cho nàng sẽ phải dùng đến. Lúc đó, Lý Ninh Ngọc ra vẻ bản thân không muốn viết mấy cái loại thư tình gì đó đâu, nhưng lại gặp phải Cố Hiểu Mộng quậy phá, đòi hỏi. Cô chăm chú suy nghĩ một chút, sau đó nghĩ ra được cái tên "An Ca" này.

"Dương phu hề phụ cổ, thư hoãn tiết hề an ca" (Giơ cao dùi trống, ung dung gõ nhịp hát ca). Chị muốn sau này sẽ cùng em trải qua một cuộc sống như vậy." Lý Ninh Ngọc nói.

Cố Hiểu Mộng thầm than. Nếu người nào nói Lý Ninh Ngọc không lãng mạn thì Cố Hiểu Mộng nàng sẽ là người đầu tiên phản đối.

Cố Hiểu Mộng ngừng thở, cầm tờ báo lên, bắt đầu cẩn thẩn đọc bản thảo ngắn ngủi này. Chỉ mới nhìn tiêu đề một cái, hai mắt nàng đã đẫm lệ.

Tiêu đề của bản thảo này chỉ có hai chữ - "Đợi người".

Chỉ mới đọc đến đây, Cố Hiểu Mộng đã có thể xác định. Bài văn này, chắc chắn là do Lý Ninh Ngọc viết. Nàng lau lau nước mắt, đọc từng chữ, từng chữ một. Bài văn không dài, dường như nội dung cũng không liên quan quá nhiều đến "Đợi người". Bài văn viết về một vài cảnh xuân ở những nơi khác nhau của hai phương Nam Bắc. Chữ viết rất tinh xảo, giọng văn rất thú vị lại vô cùng dịu dàng, giống như đang kể cho người yêu nơi phương xa về những phong cảnh xung quanh mình. Đợi đến khi chăm chú đọc xong, người ta lại cảm thấy thực sự rất hợp với tiêu đề "Đợi người". Tuy bài văn không hề nhắc đến một chữ nhớ mong nhưng dường như tác giả đang trong cảnh xuân luân chuyển, chờ đợi một người.

Lý Ninh Ngọc chưa từng viết thể loại văn chương như thế này, cũng chưa từng phát biếu qua bất cứ thứ gì trên sách báo. Cô là một người vô cùng nội liễm, ngay cả cách đánh giá người khác cũng cực kỳ tinh giản. Mà lúc này đây, Lý Ninh Ngọc vì muốn truyền đạt đến Cố Hiểu Mộng hai chữ này mà đặc biệt viết thành một áng văn chương.

Có lẽ tất cả mọi người chỉ xem đây là một bài văn phong hoa tuyết nguyệt không tệ, đọc thử một chút rồi cũng sẽ lướt qua. Chỉ có Cố Hiểu Mộng biết, trong bài văn này, lộ ra một phần nhu tình chỉ thuộc về riêng một mình nàng.

Cố Hiểu Mộng đọc đi đọc lại bài văn đến vài lần. Nước mắt tí tách rơi trên mặt báo.Nàng nghĩ lại một lần nữa. Nếu như có ai nói Lý Ninh Ngọc không lãng mạn thì Cố Hiểu Mộng nàng sẽ là người đầu tiên phản đối.

Nhưng ngoại trừ Cố Hiểu Mộng, ai có thể cảm thấy Lý Ninh Ngọc lãng mạn chứ? Dù sao sự dịu dàng và lãng mạn của cô, vô cùng có tính mục tiêu, đều dùng hết lên người của Cố Hiểu Mộng.

Bước vào năm 1949, Nam Kinh vô cùng hỗn loạn. Một bộ phận lớn quân của Quốc Dân Đảng từ tiền tuyến tản ra, lại rút lui về phương Nam. Đảng bộ Trung Ương và đại sứ quán của các quốc gia cũng đã bắt đầu rút lui về phía Nam. Máy bay cả ngày bay quanh trên bầu trời.

Trên đường phố Nam Kinh, mỗi ngày đều vô cùng hỗn loạn, ầm ầm ĩ ĩ. Các binh sĩ mệt mỏi vác hành lý, hoặc xếp hàng bước đi trên đường, hoặc tụm năm tụm ba ngồi ở một góc, ngơ ngác chờ đợi một điều gì đó. Mọi người cầm theo gương lớn gương nhỏ, vội vàng muốn rút lui. Di tản đi đâu đây? Mặc dù bước chân của mọi người vô cùng vội vàng nhưng trên mặt lại là vẻ mê mang.

Đường phố tạp nham hỗn loạn, ngập trong rác rưới, khắp nơi đều có thể nhìn thấy hành lý bị vứt lại. Tiếng huyên nào, chửi rủa ngày ngày lấp đầy lỗ tai của mọi người.

Người của cục Bảo mật vẫn chưa rút lui. Bởi vì lòng người tan rã cho nên tình thế dưới phòng Bảo mật của cục vô cùng trầm trọng. Đối với những nhân viên mấu chốt, nếu có bất cứ hành vi khác thường nào thì sẽ lập tức bắt giữ.

Cố Hiểu Mộng là sở trưởng sở Cơ yếu. Thân phận của nàng vô cùng nhạy cảm, cho nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bây giờ máy bay của Nam Kinh đều bay về phía Nam, không hề bay về phương Bắc. Cho dù trong lòng Cố Hiểu Mộng có lo lắng hơn nữa thì nàng cũng không thể không án binh bất động.

Cố Dân Chương nằm trong nhóm người rút lui thứ hai. Bởi vì ngồi ở vị trí cao, lại còn vô cùng quan trọng, cho nên ông nằm trong nhóm người nhất định phải rút lui. Hơn nữa, Cố Hiểu Mộng phát hiện ra, phía trên dường như vô cùng chú ý đến việc rút lui của Cố Dân Chương. Đêm ông rời đi, thậm chí còn có vài vệ binh đến đón ông.

"Baba." Cố Hiểu Mộng đuổi theo ra ngoài, kêu Cố Dân Chương lại. Lúc này nàng mới phát hiện, ba mình đã già rồi. Thật ra trước đó họ đã thảo luận, nhất định phải nghĩ cách ở lại, ở lại Tân Trung Quốc, tận mắt nhìn thấy thời đại hoàng kim mà bọn họ phấn đấu không ngại hi sinh để mang lại.

Khi thực sự đến thời điểm ly biệt, Cố Hiểu Mộng mới hoảng sợ. Khi vệ binh một trái một phải, ghím chặt súng "bảo vệ" Cố Dân Chương di tản, Cố Hiểu Mộng lại đột nhiên cảm thấy, người ba dường như có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, lại trở nên quá nhỏ bé. Ông thực sự có thể chi phối vận mệnh và nơi mình đi về sao?

Trên đường rất hỗn loạn, cho dù đã vào ban đêm nhưng vẫn có binh sĩ và sĩ quan vội vội vàng vàng rút lui.

"Baba, người phải bảo trọng." Cố Hiểu Mộng đi đến trước mặt Cố Dân Chương, giúp ông sửa sang lại cổ áo. Nàng cảm thấy hai người nhất định sẽ gặp lại nhau ở Trung Quốc mới, chỉ là trong giờ phút này, nàng không thể nói ra được.

Cố Dân Chương nhẹ gật đầu, vỗ vỗ bả vai Cố Hiểu Mộng, nói: "Ta rút lui về nam trước. Nếu có chuyện gì thì ta sẽ gọi điện cho con."

Cố Hiểu Mộng gật đầu, nhìn Cố Dân Chương đi vào trong xa, bị vệ binh kiềm một trái một phải.

Xe chạy về hướng sân bay, dần dần tiến về phía trước, sau đó rẽ vào trong khúc ngoặt, mãi mãi biến mất khỏi tầm mắt của Cố Hiểu Mộng.

Trong lòng Cố Hiểu Mộng rối như tơ vò. Nàng có một loại dự cảm không tốt. Họng súng đen ngòm kia kích thích thần kinh giác quan của nàng. Trực giác nói cho nàng biết, có khả năng Cố Dân Chương đã bị phát hiện một vài thứ bất lợi rồi.

Đối với cá nhân Cố Hiểu Mộng mà nói, nếu như muốn thoát thân, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất. Nhân lúc sự chú ý của mọi người còn chưa đặt lên người nàng, nàng có thể thần không biết quỷ không hay rời đi. Thậm chí, nàng còn có thể gọi điện thoại cho Lý Ninh Ngọc, để cô sắp xếp đường rút lui cho mình.

Nhưng đối với Cố Dân Chương mà nói, cách làm này mang ý nghĩa hủy diệt. Cố Hiểu Mộng đột nhiên biến mất, dĩ nhiên sẽ dẫn đến sự nghi ngờ của phía trên đối với Cố Dân Chương. Đừng nói tình cảnh trước mắt của Cố Dân Chương không tốt, cho dù tất cả mọi thứ vẫn như bình thường thì chuyện như vậy cũng sẽ gây ra tai họa cho Cố Dân Chương.

Chuyện như vậy, sao Cố Hiểu Mộng có thể làm được chứ?

Biện pháp ổn thỏa nhất chính là dựa theo kế hoạch ban đầu của họ. Vào thời điểm mọi người thống nhất rút lui, thừa dịp này ở lại, hoặc rời đi. Chế độ xây dựng đã bị tan rã, người bị lạc đội cũng không tính là gì cả, nhưng mà phương án này, vốn dĩ là một cuộc cá cược.

Một ý nghĩ khiến cho người ta tuyệt vọng đột nhiên lóe lên trong đầu của Cố Hiểu Mộng: Chúng ta đều luôn hi vọng sự việc sẽ tiến triển theo cách mà chúng ta thiết lập, nhưng chúng ta thực sự có thể chi phối được vận mệnh và nơi mình thuộc về sao?

Cố Hiểu Mộng lo lắng, đi tới đi lui trong phòng. Baba đi rồi, Lý Ninh Ngọc cũng không ở đây, Cố Hiểu Mộng không biết nên bàn bạc với ai nữa. Nàng nhìn chằm chằm điện thoại một lúc. Nàng vô cùng muốn gọi điện thoại cho Lý Ninh Ngọc, nhưng vào thời điểm nhạy cảm như lúc này, căn bản là chuyện không thể.

Công việc của cục Bảo mật cũng không bị ảnh hưởng bởi công tác rút lui của những bộ phận đơn vị khác, vẫn làm công việc như thường lệ, thậm chí mức độ giám sát còn mạnh hơn so với lúc trước. Cố Dân Chương vẫn chưa gọi điện thoại cho Cố Hiểu Mộng. Nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vẫn như thường lệ, mỗi ngày đi làm, tiếp nhận tin tình báo hỗn loạn đến từ khắp mọi nơi.

Chỉ là tất cả đều không tiến hành theo suy nghĩ của Cố Hiểu Mộng. Biến cố xảy ra vô cùng đột ngột, khiến cho cô không kịp trở tay.

Hôm đó, tất cả đều như ngày thường, thậm chí giờ tan làm còn không hề chậm hơn nửa khắc so với thường ngày. Cố Hiểu Mộng về đến nhà, ăn vài món đơn giản, sau đó lên lầu nghỉ ngơi.

Khi đó, Cố Hiểu Mộng còn đang cầm bút chì phác họa vài đường nét đơn giản, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa đùng đùng đùng, hoặc nói đúng hơn là tiếng phá cửa. Cố Hiểu Mộng đi đến đầu cầu thang thì nhìn thấy bốn năm đặc vụ của cục Bảo mật mặc thường phục đứng ở đó. Có lẽ là người của đội hành động. Họ giơ họng súng đen ngòm đối diện với má Vương đang ra mở cửa, hỏi: "Sở tưởng Cố có ở nhà không?"

Cố Hiểu Mộng không có xuống lầu, tranh thủ thời gian chạy về phòng, lấy một que diêm, vội vàng đốt cháy những bức phác họa. Tiếng chuông điện thoại chói tai đột nhiên vang lên. Cố Hiểu Mộng nhận điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói không chút tình cảm của lãnh đạo: "Hiểu Mộng, trong cục phải rút lui khẩn cấp một nhóm người. Cô tranh thủ thời gian sắp xếp một chút, sẽ có người đón cô đến sân bay." Nói xong thì bên kia cúp điện thoại.

Cố Hiểu Mộng hốt hoảng. Nàng đoán có phải bên phía baba đã xảy ra chuyện gì rồi không, nhưng trước mắt nàng đã không còn đường lui nữa.

Trong khoảng khắc này, khi nàng đang đứng giữa một biển sương mù mênh mông, nàng chỉ nhớ đến Lý Ninh Ngọc.

Cố Hiểu Mộng lại cầm điện thoại lên, vội vàng hấp tấp quay số, sau đó thanh âm run rẩy, nói: "Nối máy đến Bắc Bình..."

Lúc đang đợi Lý Ninh Ngọc nghe máy, tay của Cố Hiểu Mộng run rẩy không ngừng. Nàng đã nghe được âm thanh hỗn loạn của tiếng giày da ma sát trên sàn nhà bằng gỗ. Tuy cửa đã bị nàng khóa trái nhưng vốn dĩ cũng không ngăn được bọn họ bao lâu. Nàng sợ trước khi bọn họ xông vào đây, bản thân vẫn chưa thế nối máy với Lý Ninh Ngọc.

Khi người ngoài cửa "đùng đùng đùng" đập cửa phòng, phía đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mà nàng ngày nhớ đêm mong: "Xin hỏi là ai vậy?"

Cố Hiểu Mộng tựa vào bàn, dường như chỉ có như vậy mới có thể cho nàng mượn một chút sức lực. Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, càng ngày càng gấp rút. Cố Hiểu Mộng cố gắng để cho giọng nói của mình bình tĩnh, rõ ràng. Nàng nói: "Chị Ngọc, em sắp rời khỏi Nam Kinh rồi."

"Hiểu Mộng?" Giọng nói ở đầu dây bên kia chợt nâng lên: "Xảy ra chuyện gì rồi sao? Hiểu Mộng, chị có thể làm được gì không?"

Ngay giờ phút nhóm đặc vụ phá cửa xông vào, Cố Hiểu Mộng lập tức cúp máy.

Trong nháy mắt, nàng thu lại sự bối rối và vẻ mặt thống khổ, nhíu mày, nghiêm nghị nói: "Chủ nhiệm vừa mới gọi điện cho tôi, nói muốn tôi rút lui trong tối nay. Các người làm gì vậy?"

Nhóm đặc vụ bị Cố Hiểu Mộng dọa sợ, đứng im ở đó.

Cố Hiểu Mộng đứng thẳng người, thẳng hơn bất cứ lúc nào từ trước đến nay, chỉ là bàn tay của nàng đặt ở sau lưng tóm chặt lấy mép bàn. Ngón tay bởi vì dùng sức quá mất mà trở nên trắng bệch, run rẩy, chống đỡ để nàng không đến mức ngã quỵ vì sự bi thiết và vô vọng đang dâng lên trong lòng.

Trước khi cúp điện thoại, những câu Lý Ninh Ngọc hỏi, Cố Hiểu Mộng vẫn chưa kịp trả lời. Cô chỉ tự nói với bản thân, như một lời vĩnh biệt, nói ra sáu chữ:

"Lý Ninh Ngọc,

...

...

Em yêu chị."

Chương trước Chương tiếp
Loading...