Đạo mộ chi tế phẩm
Quyển 2 : Sa mạc quỷ thành
Chương 1 : Trần giaTrần Ngọc mặt đầy hắc tuyến nhìncái người vì động tác của cậu mà mở mắt, hoàn toàn không giống với trạng tháimơ màng của Trần Ngọc ban nãy, trong con ngươi đen nhánh chỉ có sự tỉnh táocùng bình tĩnh, ngoài ra còn có phần khó chịu vì bị quấy rầy, không biết cóphải vì dạy sớm hay không.Trần Ngọc nhìn tình cảnh trongchăn, khóe miệng giật giật, bàn tay run rẩy nhanh chóng kéo chăn đắp lại, ngẩngđầu quay sang cố nặn ra một nụ cười với người đang đứng ở cửa: "Trầm ca, tôilập tức sẽ tới Trần gia. Cái kia, nghe Tiểu Hạ nói gần đây anh bề bộn nhiềuviệc, không nhọc công anh đợi tôi, anh cứ đi về trước, lát nữa tôi đến."Người đứng ở cửa chính là đại đệtử đắc ý của phụ thân Trần Ngọc - Trầm Tuyên, cũng là người nối nghiệp chânchính của Trần gia. Trần phụ thủ nghệ cùng việc làm ăn không hề để lại cho contrai, mà truyền cho đệ tử, điều này khiến nhiều người rất ngạc nhiên, khônghiểu Trần phụ suy tính cái gì.Nhưng phụ thân của Trần Ngọc,cũng chính là đương gia hiện tại của Trần gia coi trọng Trầm Tuyên vượtxa hơn cả với cậu con trai Trần Ngọc, chuyện này ai cũng biết. Cho nên, ngườitrên kẻ dưới ở Trần gia đều muốn lấy lòng vị đương gia kế nhiệm này. Còn với vịthiếu gia chân chính Trần Ngọc thì lại lười săn đón.Sự coi trọng của Trần gia cộngthêm năng lực cùng địa vị của Trầm Tuyên, ngay cả Trần Ngọc, cũng phải gọi hắnmột tiếng Trầm ca.Trầm Tuyên đương nhiên nhìn thấytrên giường Trần Ngọc có người khác, tư thế dựa vào cửa không hề thay đổi, từtừ thu lại nụ cười, trầm mặt nhìn về phía Trần Ngọc, "Tiểu thiếu gia, sư phónói để tranh thủ thời gian, nhân tiện bảo tôi báo cáo lại hiện trạng của cậuvới người, tôi nghĩ người cũng không hy vọng biết được cuộc sống riêng của cậu vô cùng dâm loạn." Chỉ khi nào Trầm Tuyên tức giận hoặc châm chọcTrần Ngọc mới gọi cậu là thiếu gia.Trần Ngọc nghe câu này, thiếuchút nữa ngừng thở, ngẩng phắt mặt lên, đỏ mặt lớn tiếng kêu la: "Mẹ nó, tôikhông có, anh không thể nói lung tung với cha tôi. Anh, anh nhìn thế nào mà bảotôi sống dâm loạn! Hơn nữa, chuyện của tôi, anh quản --"Một bàn tay nắm lấy cằm TrầnNgọc, nâng lên, Trầm Tuyên cố ý tiến lại gần, cặp mắt đen nhánh lạnh lùng nhìnthẳng vào Trần Ngọc: "Tôi quả thật không quản, cũng không dám quản, về sauthiếu gia có chuyện gạt sư phó, kính xin đừng đến tìm tôi nữa. Còn vấn đề cậuvừa nói ban nãy, thiếu gia cảm thấy, cho dù tôi nói thật, sư phó chẳng lẽ sẽkhông tin lời giải thích của cậu?"Trần Ngọc trừng mắt, cắn răng,bình thường dưới tình huống này, cậu sớm đã quay ngoắt 1800 ăn nói khépnép lấy lòng. Nhưng bởi mấy hôm nay ở nhà luôn bị Phong Hàn bạo lực đàn áp, cơntức trong lòng vẫn luôn bị Trần Ngọc nhịn xuống nay bộc phát, cậu quyết định xảhết tất cả ra!"Anh --"Trần Ngọc còn chưa nói xong, chănbị vén lên, Phong Hàn cau mày ngồi dậy, đẩy tay Trầm Tuyên ra, bình thản nhìnTrần Ngọc nói: "Đi chuẩn bị cơm sáng."Trần Ngọc xem xét tình trạng hiệntại của mình, cả người cậu mặc độc cái quần lót, mà trông sang bên cạnh, PhongHàn từ eo trở xuống hình như cũng không mặc gì, một cánh tay của hắn còn vòngqua hông cậu. Tình huống ái muội không thể giải thích, cộng thêm dáng vẻ khôngcó ý định thu tay lại của ai đó, nếu không có Trầm Tuyên ở đây, Trần Ngọc sớmđã bùng nổ.Trần Ngọc đang suy nghĩ trướctiên nên giải thích thế nào, Phong Hàn cái tên bánh tông này sao lại trầntruồng như vậy? Sao hắn lại không ở trong thư phòng, có lẽ tại giường trong đóquả thực quá nhỏ, hôm nào đi mua cái khác to hơn...Kể từ lúc tận mắt thấy người trêngiường cư nhiên lại là một nam nhân xinh đẹp, Trầm Tuyên kia mặt đã đen đến mứckhông thể đen hơn được nữa, nhưng vẫn chăm chăm quan sát Phong Hàn. Con bà nó,ông đây chơi nam nhân hay nữ nhân còn cần ngươi để ý?! Đừng có tự cho mình làgiỏi! Chẳng lẽ thằng nhóc này coi trọng Phong Hàn? Biến thái a.Trần Ngọc đang âm thầm khoái trátrong lòng, Phong Hàn thúc giục siết chặt lấy eo Trần Ngọc, chẳng biết xấu hổtiếp tục yêu cầu, "Nhanh lên một chút, ta mấy ngày hôm trước đã bàn bạc qua vớicậu một ngày ba bữa ắt không thể thiếu."Trần Ngọc biểu tình 囧 ném chăn cho Phong Hàn, còn mình thì nhanh chóng đứng dậy cầmquần áo tùy tiện mặc vào, đi về phía nhà bếp, vừa đi vừa quay sang nhìn TrầmTuyên giải thích: "Anh xem, chúng tôi ít nhất cần nửa giờ nữa mới có thể bướcra khỏi cửa, anh không cần lãng phí thời gian chờ tôi, thật đó.""Chẳng lẽ cậu muốn dẫn hắn cùngqua đấy?" Trầm Tuyên liếc Phong Hàn đang chậm rãi rời giường một cái, theo TrầnNgọc tới phòng bếp, hỏi nhưng phân nửa là có ý nhắc nhở.Trần Ngọc hiểu rõ, cha cậu tìmcậu nhất định là có chuyện, chắc chắn sẽ không đồng ý thấy cậu mang ngoại nhânđến, có điều để Phong hàn đợi ở nhà một mình? Tuyệt đối không thể.Trần Ngọc thở dài nói: "Đúng vậy,tôi không thể để hắn ở lại."Trầm Tuyên đăm đăm nhìn Trần Ngọcmột hồi, khóe miệng từ từ giương lên, "Được a, xem ra tự mình xuống đất mộtlần, tiểu Trần Ngọc càng ngày càng có triển vọng."Tay cầm bát của Trần Ngọc khẽrun, trứng tươi thiếu chút nữa rơi hết xuống đất. Chuyện cậu hạ mộ, là chỉ mộtmình Trầm Tuyên biết hay Trần gia cũng biết hết rồi? Thế nhưng, khi Trần Ngọcvặn hỏi, Trầm Tuyên không thèm để ý, ngồi ở trong phòng khách nhắm mắt dưỡngthần.Hôm nay vị đại để tử này sao lạiâm dương quái khí như vậy? Trần Ngọc khó hiểu.Lo lắng bất an cùng Phong Hàn ăncơm sáng xong, ngồi trên xe Trầm Tuyên, bởi vì sợ hãi chuyện mình tự hạ mộkhông biết phụ thân sẽ nổi giận đến mức nào, Trần Ngọc cả đoạn đường không hềhé miệng nói chuyện. Phong Hàn giống như lãnh đạo ngồi ở đằng sau đến suấtthần.Trần Tuyên vừa lái xe đồng thờinghiêng đầu quan sát Trần Ngọc, chiếc vòng trên cổ Trần Ngọc bị che khuất, nhìnkhông rõ phẩm chất, Trầm Tuyên chỉ cảm thấy thẩm mỹ quan của Trần Ngọc càngngày càng quỷ dị.Sau nửa giờ, Trần Ngọc ở trongthư phòng đối mặt với đương gia Trần gia nghiêm nghị, cung kính cúi đầu kêulên: "Phụ thân." Vẻ tinh ranh lập dị thường ngày một chút cũng không thấy đâu.Trần Sâm không đáp lại con trai,đôi mắt gợn sóng không sợ hãi trực tiếp nhìn về phía Phong Hàn hờ hững đứng yênsau lưng Trần Ngọc, người kia mặc dù không lên tiếng, nhưng lại khiến cho ngườita có ấn tượng cực kì sâu sắc."Cậu là bạn của A Ngọc?"Đang lúc Trần Ngọc hoài nghiPhong Hàn có thể hiểu nghĩa của từ bạn hay không, Phong Hàn đã hướng Trần Sâmgật đầu một cái, Trần Sâm mạn bất kinh tâm trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Rấttốt, nó bình thường chắc đã đem đến không ít phiền toái cho cậu?"Phong Hàn suy nghĩ một chút, vôcùng nghiêm túc gật đầu đồng ý.Trần Ngọc tức muốn hộc máu, đâylà cái đạo lý gì a? Chẳng lẽ phiền toái Phong Hàn mang đến cho mình còn chưa cóđủ?Cho đến khi Phong Hàn được mờingồi xuống trên ghế salon nghỉ ngơi, Trần Ngọc rốt cuộc tập trung tinh thần caođộ, nhìn về phía cha mình.Trần Sâm giơ tay tát Trần Ngọcmột cái, Trần Ngọc thân thể lảo đảo.Trầm Tuyên kêu lên: "Sư phó!"Phong Hàn cũng cau mày, nhưng vẫnngồi trên ghế salon không động đậy.Trần Sâm lạnh lùng nhìn TrầnNgọc, cáu kỉnh quát: "Mày giỏi lắm! Bình thường tao hay nói với mày như thếnào?! Toàn là nước đổ lá khoai?"Thấy Trần Ngọc cúi đầu không dámlên tiếng, Trần Sâm sắc mặt càng thêm âm trầm. Tính tình của đứa con này hắnđương nhiên hiểu rõ, mặc dù yêu náo, nhưng rất ít khi dám làm trái với lời dặndò của mình, hắn đứng lên đi tới bên cạnh Trần Ngọc, "Mày cho là cha mày khôngtóm được mày, cảm thấy mình đã trưởng thành rồi, chuyện gì cũng tự ý quyếtđịnh?"Trần Ngọc mấy năm nay đây là lầnđầu tiên thấy phụ thân trầm tĩnh lạnh lùng của cậu giận dữ đến vậy, mẹ cậu lạikhông có ở đây, liền nhỏ giọng nói: "Cha, lần sau con nhất định nghe lời.Lần này là do trường học tổ chức hoạt động khảo cổ, con cho rằng không có gìnguy hiểm.""Đừng có nói với tao ba chữ "concho rằng". Cái thứ cho rằng của mày chẳng giải quyết được bất cứ nguy hiểm gì!"Trần Sâm lạnh lùng lên tiếng, nhìn Trần Ngọc ngoan ngoãn rũ mắt, mi mục tinhsảo càng ngày càng giống mẫu thân cậu, vẻ gầy yếu đơn bạc trái lại hiện ra mấyphần đáng thương, nhất thời không biết nói gì nữa.Do dự một lúc lâu, Trần Ngọc đangchuẩn bị khai báo chuyện Thanh Long hoàn trên cổ mình, chợt nghĩ đến một việckhác, vội hỏi: "Cha, người có biết chuyện Triệu Ly xử lý tên tay chân không,hắn -"Trần Sâm giơ tay cắt ngang lờiTrần Ngọc: "Chuyện này cha biết, con đừng quan tâm."Đúng lúc này, cửa thư phòng độtnhiên bị gõ một cái, phía ngoài có người lên tiếng: "Sư phó, người Khương giatới."Trần Sâm khẽ nheo mắt lại, liếcnhìn đại đệ tử vẫn yên lặng bên cạnh, từ trong ngăn kéo lôi ra một cái thẻ némtới trước mặt Trần Ngọc,nói: "Con đã tốt nghiệp, tiền trong này, con có thể làmnhững chuyện mà con muốn, dĩ nhiên cha cũng không đồng ý để con đi buôn bán đồcổ. Điều cuối cùng, nếu còn để cha biết con hạ địa một lần nữa, cha sẽ đánh gãychân của con!"Trần Ngọc lưỡng lự giây lát, TrầnSâm đã đi về phía cửa thư phòng. Trần Ngọc thầm thở dài một tiếng, manh mối vềlời nguyền của Thanh Long hoàn đại khái toàn ở trong mộ, chuyện phiền toái nàynên giải quyết thế nào đây.Lúc Trầm Tuyên đi ra ngoài còn vỗvỗ bả vai Trần Ngọc, thấp giọng nói một câu: "Sư phó ba ngày sau có thể sẽkhông ở nhà, nếu như cậu thật sự có chuyện gì thì hãy đến đây sớm một chút."Trần Ngọc gật gật đầu, chờ cửa thưphòng hoàn toàn đóng lại mới thở phào nhẹ nhõm, đi về phía Phong Hàn, ngồixuống trên ghế salon.Phong Hàn thưởng thức trà,nghiêng đầu nói: "Phụ thân cậu thái độ làm người không tệ, chẳng qua phươngthức giáo dục có chút thất bại."Trần Ngọc kinh ngạc quay đầu lạinhìn Phong Hàn, dán mắt vào khuôn mặt cực kỳ dễ nhìn của hắn, ngơ ngác hỏi:"Thất bại ở chỗ nào?"Phong Hàn săm soi cái bánh ngọttrên bàn, ra chỉ thị cho Trần Ngọc, "Loại này không tồi, cậu lần sau nên muamột cái." Tiếp đó dưới ánh mắt tức giận của Trần Ngọc đáp, "Nếu như ta là phụthân cậu, tuyệt đối sẽ không dùng lời nói phân tích phải trái khai thông chocậu. Trực tiếp dùng hành động để cậu hiểu rõ, ta cảm thấy hiệu quả sẽ nhanhhơn."Chén trà trong tay Trần Ngọc đãcó chút run rẩy, hành động? Một ngày đánh ba lần?! Kháo a, cậu cảm thấy phụthân trong thư phòng ngay trước mặt người ngoài dạy dỗ mình đã rất mất mặt rồi,lúc này nghe thấy những lời của Phong Hàn, càng thêm tức giận. Không nhịn đượcnói: "Phong Hàn, điều này ngoài việc chứng tỏ anh tuyệt đối không phải là mộtngười cha tốt, không có bất kỳ ý nghĩa nào khác.""Ta sẽ không làm cha, phiềnphức.""..."Uống xong trà, Trần Ngọc lại nhìncái thẻ trong tay mình, đây coi như là minh chứng cho việc cậu tự lập, mặc dùphụ thân nói không hy vọng cậu buôn bán cổ vật, nhưng nó là thứ có ưu thế vàcăn cơ cuối cùng của cậu.Ngay lúc đó, máy fax trong phòngkêu lên, sau khi trả lời tự động, một bức tranh dần dần được gửi tới. Trần Ngọcnhìn lướt qua, sau đó ngốc lăng tại chỗ, đó là một bức bản đồ, vẽ rất cẩu thả,địa danh cụ thể rất ít, có thể miễn cưỡng nhận ra là Tây bộ, hoang vu mà bátngát. Hấp dẫn Trần Ngọc chính là thứ bên dưới góc trái của tấm bản đồ, đó rõràng là một con vô quan điểu.Trần Ngọc kinh ngạc cầm bản faxlên xem, nhìn về phía Phong Hàn.Một tiếng sau, Trần Lâm sắc mặtkhó coi nhìn màn hình giám sát, tiếp đó cười khổ nói với mấy người khác: "Lầnnày thực sự là tôi không đúng, thằng nhóc cố chấp, nhưng tôi có thể bảo đảm,cho dù nó cầm bản đồ cũng tuyệt đối không dám đi trộm mộ, nó không có kinhnghiệm hạ mộ, cũng không có nhân thủ."Một lão gia tử khác trong phònghừ một tiếng, nói: "Tôi cũng biết nội tình Trần gia các người, đương nhiênkhông sợ con trai anh làm gì, nhưng cậu ta có thể giao nó cho những người kháchay không thì chưa chắc."Người trẻ tuổi bên cạnh lão giatử vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, đúng lúc đó quay đầu cười nói:"Gia gia, Trần bá phụ tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Hơn nữa, lần này không chỉlà hai nhà chúng ta liên thủ, Trần bá phụ trọng đạo nghĩa, thế nào cũng sẽkhông làm khó Dương gia chúng ta."Trần Sâm nhíu mày, nhìn khôngthấu biểu tình của người trẻ tuổi kia, nói: "Ừm, còn nữa, lần này cũng có thểlà lần cuối cùng tôi xuống đất, nhất định dồn hết toàn lực, Khương lão gia tửcứ việc yên tâm."Khương lão gia tử này chính làlão nhân đã từng đến trường học tìm Trần Ngọc, nghe được lời nói của Trần Sâm,kinh ngạc nhìn sang: "Một lần cuối cùng?"Trần Sâm cười gật đầu: "Sau nàynhờ cả vào người trẻ tuổi trong thiên hạ, với lại, Khương lão gia tử cũng biết,hơn nữa, gian hàng của Trần gia chúng tôi quá lớn, nên thu hẹp lại. Trần gialàm cái nghề này nhiều năm như vậy, mặc dù thủ nghệ vẫn truyền lưu, mấy năm nayđổ đấu chân chính thật ra lại không nhiều." Đổ đấu là tiếng lóng trong nghề,bởi vì mộ xưa có hình dáng như cái đấu, đổ đấu chính là chỉ đạo mộ.Khương lão gia tử than thở, "Ừm,anh có tầm mắt nhìn xa trông rộng đó, giống như tôi, là người sắp vào quan tài,còn không bỏ được. Được rồi, lời của Trần Sâm anh, tôi tin. Có điều, nếu thậtsự con trai anh đem bản đồ giao cho người khác, anh cũng phải chịu trách nhiệmngăn cản. Hai ngày nữa thông báo cho Dương gia một tiếng, chúng ta liền hànhđộng."Sau khi Trần Sâm tiễn khách ravề, tức giận tới mức đập bàn, quay đầu nhìn về phía nhị đệ tử Triệu Ly, nói:"Cậu đi tìm thắng nhóc này đến đây nói chuyện cho tôi, bất kể nó ở đâu, lập tứcbắt về!"Chờ cho trong phòng không còn aikhác, Trần Sâm trầm mặc thật lâu, mới quay sang nói với đệ tử Trầm Tuyên: "Cậuđi xem thử, màn hình giám sát kia có vấn đề hay không."Trầm Tuyên ánh mắt khẽ động, đáp:"Vâng, người đợi chút, con điều tra ra lập tức thông báo ngay."Chương 2 : Chuẩn bịTrầm Tuyên lại một lần nữa đẩycửa thư phòng, nhìn Trần Sâm đang nhắm mắt dưỡng thần, thấp giọng nói: "Sư phó,con đã cho người kiểm tra, đoạn băng ghi hình kia là thật, chỉ có điều, bị kẻkhác cắt mất một đoạn."Trần Sâm lập tức mở mắt ra, ácliệt quay sang, "Cắt mất một đoạn? Cắt từ chỗ nào?""Là sau khi Trần Ngọc cầm bản đồ,đoạn băng ghi hình tiếp đó cho thấy hắn và người trẻ tuổi đi cùng rời khỏi thưphòng; lúc ấy đáng nhẽ ra còn phải có một đoạn, sau khi hắn cầm bản đồ lên làmcái gì, bị cắt bỏ, hiển nhiên có người không muốn cho chúng ta biết." TrầmTuyên nói.Khuôn mặt Trần Sâm đã lạnh đếnmức có thể kết băng, đặt chén sứ men xanh trong tay xuống, âm trầm lên tiếng:"Nói cách khác, mặc dù không loại trừ việc A Ngọc đem đồ mang ra ngoài, thếnhưng trong nhà quả thật xuất hiện nội tặc, chẳng qua vẫn không biết tên trộmnày đến từ đâu, khả năng lớn nhất là từ Khương gia và Dương gia hợp tác vớichúng ta, nhưng cũng có thể là từ nơi khác. Dù sao, giao cho Tam gia chúng taphần bản đồ này, nhân vật chính âm thầm điều khiển hết thảy mọi chuyện đến naycòn chưa xuất đầu lộ diện."Trong mắt Trầm Tuyên cũng phủ đầymê man, lắc đầu, "Không sai, con trước tiên sẽ đem đám tay chân mới tới haitháng trước điều tra qua một lần."Trần Sâm gật đầu một cái, đáp:"Ừm, con cứ âm thầm điều tra, trước đừng nên đả thảo kinh xà. Còn nữa, lần xuấtmôn này ba người các ngươi đều đi theo, để Tề Lục ở lại là được. Sa mạc khônggiống với các nơi khác, những trang bị kia đều cần phải chuẩn bị đầy đủ."Trầm Tuyên cả kinh, ngước mắtnhìn sắc mặt âm trầm của Trần Sâm, Tề Lục là thủ hạ đắc lực nhất cũng là ngườisư phó tín nhiệm nhất, mỗi lần xuất môn đều nhất định có hắn đi cùng, khôngnhịn được hỏi: "Tề Lục không đi theo người?""Ừm, có con ở bên cũng thế, đâycó lẽ là lần cuối cùng thầy trò mấy người chúng ta cùng nhau hạ mộ. Hơn nữa, tacảm thấy, cảm thấy lần này không đơn giản như những gì bọn họ đã nói, thứ màngười trong tổ chức đạo mộ muốn cũng rất kì quái. Mang càng nhiều người có thểtin tưởng theo cùng, tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn một chút.""Sư phó yên tâm, có ngài ở đó, sẽkhông xảy ra vấn đề gì. Về phần trang thiết bị, con sẽ đi chuẩn bị ngay bâygiờ." Trầm Tuyên chờ Trần Sâm gật đầu mới xoay người ra cửa....Trần Ngọc ngồi trên ghế salon giơtrang giấy lên, cẩn thận nghiên cứu, trong miệng lẩm bẩm suy ngẫm: "Sa mạcTaklamakan(1), La Bố Lạc(2)... Đổ đấu lần này lẽ nào phải đến tận tử vong chi hảiở Tây Vực(3) ? Còn cả thẩy mấy nhà cùng đi, rốt cuộc là ngôi mộ thế nào màmạnh tay đến vậy? Hơn nữa, mùa này là mùa gió a.""Ừm, đó đúng thật là bất hạnh."Bên cạnh có người làm như không liên quan đến mình chêm vào một câu.Ngẩng đầu nhìn Phong Hàn đang ởtrên bàn ăn cơm, Trần Ngọc mới nhớ ra, kể từ lúc rời khỏi thư phòng, Phong Hàntrừ việc yêu cầu cơm trưa, còn chưa phát biểu ý kiến gì về tấm bản đồ này. Nhưvậy, hắn có đi không?Trần Ngọc chợt nhận thấy cậu cólẽ không cần phải gấp rút thoát khỏi cái bánh tông bá đạo chuyên chế này, ởchung một chỗ với hắn, ngoại trừ việc mất tự do cùng mất máu, thật ra thì vẫncó cảm giác an toàn. Cậu nuốt một ngụm nước bọt, "Phong Hàn, ngôi mộ này chúngta có nên đi hay không?" Trần Ngọc giảo hoạt hỏi, cố ý dùng hai chữ chúng ta.Phong Hàn ngẩng đầu lên, trongmắt lại hiện lên tiếu ý hư hư thực thực, nói: "Chúng ta nên đi, chỗ nào có vôquan điểu, thì ở đó có tin tức của hắn, cho nên ta sẽ đi đến xem xét một chút."Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm,trong lòng âm thầm nghĩ: đây là chính bản thân hắn muốn đi, không phải mìnhcưỡng bách hắn. Về phần "hắn" kia là ai, sau khi dò hỏi không có kết quả, TrầnNgọc cũng lười để tâm tới.Nghĩ tới phụ thân, Trần Ngọckhuôn mặt lại đau khổ, đáng thương nói: "Phụ thân mới vừa rồi còn nói không chophép tôi hạ mộ, nếu biết tôi vẫn len lén photocopy bản đồ của ổng - khẳng địnhsẽ không tha cho tôi."Phong Hàn có phần thấu hiểu gậtđầu: "Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, theo ta thấy, đánh gãy chân làrất có khả năng."Trần Ngọc trong nháy mắt bùng nổ,giương nanh múa vuốt xông tới, hướng về cái người đang ăn cơm kia hung tợn lêntiếng: "Phong Hàn, trừ cái quan hệ tế phẩm đáng chết với anh ra, anh có thể haykhông suy nghĩ một chút, anh đang ăn của tôi, mặc của tôi, ở nhà tôi!"Phong Hàn thuận tay đỡ lấy TrầnNgọc bởi vì quá kích động mà thiếu chút nữa trật chân té ngã, thừa nhận: "À."Trần Ngọc uất ức, cậu cúi đầu xoaxoa cái chân đau, bất đắc dĩ nói: "Tôi bị đánh gãy chân rồi, tốt thôi, vậy anhngày ngày hầu hạ tôi đi, nấu cơm giặt quần áo! Có lẽ chờ đến lúc anh làm quentay, tôi còn không cần cầu xin anh làm thêm giờ."Phong Hàn buông bát đũa xuống,thú vị quan sát Trần Ngọc, tựa hồ lại phát hiện ra tế phẩm của hắn có thêm giátrị lợi dụng, nói: "Được rồi, ta sẽ ngăn cản phụ thân cậu, dù sao cậu cũng làngười của ta, ta sẽ bảo hộ cậu."Trần Ngọc trong lòng kêu khổ,không cần giải thích! Dụng ý của anh ta rất rõ ràng, sợ không ai nấu cơm, ôngđây có quỷ mới tin tên chết tiệt nhà anh sẽ dùng chính sách nhu hòa.Chờ ăn cơm xong, Trần Ngọc vẫncảm thấy không yên tâm, cậu tắt điện thoại di động, xế chiều liền lôi kéo PhongHàn đến ở khách sạn, chuẩn bị chờ cho ba ngày sau lúc phụ thân lên đường thìlen lén đuổi theo. Đương nhiên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì khôngthể hội họp cùng bọn họ, chẳng may gặp nguy hiểm, cũng có thể chiếu ứng lẫnnhau.Lúc hai người đến khách sạn, TrầnNgọc mạc danh kỳ diệu thấy vị tiểu thư ở bàn lễ tân dùng ánh mắt ám muội nhìnmình, sau khi nhận chìa khóa phòng liền nhanh chóng rời đi. Chờ đến lúc trôngthấy chiếc giường to lớn trong phòng, Trần Ngọc mới ngơ ngẩn, cậu cứ nghĩ mỗingười ngủ một giường.Cậu lại nhớ tới một chuyện đángchết khác, xoay người xách cổ áo Phong Hàn phía sau lên hỏi: "Cái kia, sáng sớmhôm nay là chuyện gì xảy ra?""Sáng nay làm sao?" Phong Hàn ánhmắt lạnh lùng thần thái vô tội nhìn Trần Ngọc thấp hơn hắn gần nửa cái đầu, cònrất khoan dung không ngăn cản hành vi càn rỡ của tế phẩm.Trần Ngọc cắn răng nghiến lợi,khoa tay múa chân cả nửa ngày, cuối cùng phun ra một câu: "Anh biết mà."Phong Hàn ra vẻ suy ngẫm, ngaysau đó hiểu ra: "Cậu là đang nói đến chuyện cậu đánh thức ta?"Trần Ngọc nhìn chằm chằm hắn mấygiây, trong lòng giận dữ, nhưng cũng hiểu mình mà phát hỏa đơn thuần chỉ lãngphí tinh lực, nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ: "Tôi là đang nói, tại sao chúngta buổi sáng tỉnh dậy đều không mặc gì, đương nhiên anh cũng có thể nhân tiệngiải thích, tại sao anh lại ngủ trên giường của tôi.""Không có chỗ ngủ, ta đành phảiqua phòng cậu. Mặc dù nửa đêm cậu mơ thấy ác mộng la hét có xà, liên tục népsát vào người ta, ta cũng không hề nói gì, mãi đến khi cậu cầm tay ta kéo quamới yên ổn lại. Về phần y phục, ta có thói quen ngủ trần, còn cậu là do lúc lănqua lăn lại tự mình cởi ra." Phong Hàn cau mày hồi tưởng, nghiêm túc giảithích.Trần Ngọc sắc mặt cực kỳ khó coi,mặc dù đối với cơn ác mộng đêm qua đã chẳng còn chút ấn tượng nào, nhưng nghĩđến việc mình chui vào trong lồng ngực Phong Hàn, vẫn là thần tình hắc tuyến.Cậu cảm thấy mình thân là nam tử hán lòng tự ái bị đả kích hơi bị nhiều.Cho nên, tối nay khi đi ngủ, TrầnNgọc cố ý nằm sát ngay bên cạnh giường. Vì vậy, Trần Ngọc theo thói quen ở trêngiường lớn nửa đêm trở mình, ngay sau đó "Rầm" một tiếng.Phong Hàn tức khắc mở mắt ra, conngươi đen như mực dưới ánh trăng mơ hồ phát ra ánh sáng màu vàng, nương theoánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, trông thấy rõ ràng Trần Ngọc đang xoa xoa đầumơ mơ màng màng vừa nguyền rủa vừa bò lên giường.Trần Ngọc bên cạnh hô hấp lại đềuđều như cũ, Phong Hàn đưa tay đem cậu kéo tới gần.Ngày thứ hai, Trần Ngọc mở mắtra, lại là cơn ác mộng liên tiếp, thậm chí còn cảm thấy khó thở, sau đó nhận ramột cánh tay của Phong Hàn đang nghênh ngang đè trên ngực cậu, nguyên nhân gâynên ác mộng rốt cuộc cũng tìm được rồi.Hai người đơn giản ăn chút điểmtâm, Trần Ngọc nghĩ cách liên lạc với Mã Văn Thanh.Mã Văn Thanh đang ở nhà rảnh rỗiđến mức buồn chán, lập tức ưng thuận tới gặp, ba người hẹn nhau đến quán rượumà Mã Trần bọn họ thường đến. Mã Văn Thanh vừa thấy hai người, nhiệt tình màkích động bày tỏ một ngày không thấy như cách ba thu.Trần Ngọc cười cười với hắn, gọi:"Mau ngồi, hôm nay tớ mời."Mã Văn Thanh vừa đặt mông ngồixuống còn chưa ấm chỗ đã vội vàng lên tiếng: "Ai yêu, cậu bỏ tiền ra mời khách,Mã ca tớ ngay cả cơm cũng không dám ăn. Chi bằng để tớ mời, nếu không cậu cóchuyện gì muốn cầu xin tớ thì cứ nói trước đi."Trần Ngọc liếc nhìn người phục vụđứng bên cạnh, không hề do dự khoát tay: "Vậy cậu gọi món đi, cơ hội đãi kháchnày xin nhường lại cho cậu."Mã Văn Thanh sắc mặt cứng đờ, cảmthấy, cảm thấy giống như lại bị tiểu tử này tính kế, nhưng từ nhỏ đến lớn đãbao nhiêu lần, sớm đã thành quen. Vì vậy gọi một bàn thức ăn, chờ phục vụ sinhrời khỏi, mới hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì, vội vã như vậy mà gào lên bảo tớtới."Trần Ngọc hạ thấp giọng trực tiếpnói: "Văn Thanh, tớ cùng Phong Hàn muốn đi La Bố Lạc ở Tân Cương, cậu có đi haykhông?"Mã Văn Thanh kinh ngạc nhìn vềphía hai người, "Hai người các cậu có phải đứt dây thần kinh rồi không, bây giờlà mùa hè, với sa mạc mà nói, chính là mùa nguy hiểm nhất, các cậu chạy tới đóphơi thây à?"Trần Ngọc tức giận chuấn bị giảithích, nhưng Phong Hàn đã thản nhiên lên tiếng: "Nhất định phải đi."Phong Hàn rất ít khi nói chuyện,nhưng một khi mở miệng sẽ khiến kẻ khác không thể cãi lại. Mã Văn Thanh ngoài ýmuốn nhìn hắn, Phong Hàn đã tựa vào ghế không thèm để ý.Trần Ngọc do dự, đem cái vòng mờảo ở trên cổ lôi ra ngoài, cho Mã Văn Thanh nhìn. Lần trước trên đồng xanh tếđài, cũng chưa kịp nới với Mã Văn Thanh về cái này.Mã Văn Thanh sắc mặt liền thayđổi, rốt cuộc không nhịn được cười lên ha hả, dùng sức vỗ vỗ bả vai Trần Ngọcrồi nói: "Thế nào, hai người các cậu chạy theo mốt, còn chơi cái trò này?""Có ý gì?" Phong Hàn đột nhiênhỏi, Trần Ngọc hận đến mức dùng chân đạp Mã Văn Thanh.Mã Văn Thanh trên mặt vặn vẹogiải thích: "Trò chủ nhân?"Phong Hàn quay đầu liếc Trần Ngọcgiận đến xanh mặt một cái, khóe miệng giương lên cười cười, nhưng không nóithêm gì.Hai người còn lại kinh hãi, cáikhối băng này biết cười!Một lúc lâu sau Trần Ngọc mớiphản ứng kịp, đập vmt một phát, mắng: "Trong đầu cậu trừ mấy ý nghĩ xấu xa này,có còn chỗ nào hữu dụng hay không?" Nói xong liền đem lời nguyền của cái vòngtrên cổ kể lại cặn kẽ. Trần Ngọc không coi Mã Văn Thanh là người ngoài, cho dùhai người thường ngày không ít lần chửi bới cãi nhau, nhưng cũng là từ nhỏ đếnlớn cùng nhau lăn lộn.Mã Văn Thanh cầm lấy bản copy củatấm bản đồ, vẻ mặt kích động: "Yên tâm đi, tiểu Trần Ngọc, chỉ cần cậu đi , tanhất định theo cùng! Chưa nói đến việc ở nơi này không chừng có bảo vật giá trịliên thành, chỉ là vì thứ đồ chơi tà môn trên cổ cậu này thì tớ nhất định sẽđi!"Trần Ngọc yên tâm, ba người mặcdù ít, nhưng dù sao phía trước còn có đại bộ đội, hắn là không có nguy hiểm gìquá lớn.Trần Ngọc lại nói: "Tớ đi chuẩnbị những thứ khác,cậu đi kiếm xe."Mã Văn Thanh gật đầu: "Cái nàythì dễ, phía tây nhà tớ vừa đúng có một chiếc Hummer(4), qua đến bên kia dù khôđến mấy vẫn có thể sống sót trở về. Ông đây muốn lái cái xe này lâu lắm rồi,trong sa mạc là thích hợp nhất. Các trang bị khác, cậu xem xem cần thứ gì, cùngnhau chuẩn bị."Trần Ngọc gật đầu một cái, lôi tờdanh sách ra. "Đến sa mạc, đầu tiên phải có bản đồ, hệ thống định vị vệ tinhGPS bên cha nhất định có, chúng ta chỉ cần mang la bàn theo là được.""Nước uống và lương khô phải đầyđủ, cái này có thể chuẩn bị khi đến đó. Nhiệt độ trong ngày ở sa mạc chênh lệchvới nhau rất lớn, quần áo mùa đông mùa hè cũng phải mang theo, hơn nữa có thểsẽ có côn trùng, y phục tốt nhất nên kín đáo. Ngoài ra, để ngăn ngừa nhiệt độcao cùng bão cát, chúng ta còn phải chuẩn bị giầy đế dày và kính chắn gió.Vi-ta-min và một số loại thuốc."Mã Văn Thanh xem qua, ở mặt sauviết các dụng cụ khác như: xẻng khảo cổ, dao găm, đèn mỏ không thấm nước, dâyni lông, đạn tín hiệu, đèn pin mắt sói, diêm,...Sau đó nói: "Tớ đi kiếm vài khẩusúng cùng đạn dược, những thứ này cậu đi mua."Trần Ngọc gật đầu, đây cũng làlần đầu tiên chuẩn bị trang bị cho trộm mộ, hy vọng tới đó có thể tìm thấyphương pháp giải trừ lời nguyền. Về phần Phong Hàn, có lẽ là muốn tìm mộtngười, người kia rốt cuộc tại sao đối với hắn lại quan trọng đến vậy, thì khôngbiết được. Vì sợ phụ thân khiển trách, Trần Ngọc vẫn không dám về nhà, cũng bỏlỡ cơ hội để biết, tấm bản đồ gốc cậu không hề cầm đi đã biến mất, mà cậu cònphải chịu tiếng xấu thay cho người khác.Chú thích:(1)Sa mạc Taklamankan:(Takelamagan Shamo, 塔克拉玛干沙漠, ThápKhắc Lạp Mã Can sa mạc), cũng gọi là Taklimakan, là một sa mạc tại TrungÁ, trong khu vực thuộc Khu tự trị dân tộc Duy Ngô Nhĩ Tân Cương của Cộnghòa NHân dân Trung Hoa. Nó có ranh giới là dãy núi Côn Lôn ở phía nam, dãynúi Pamir và Thiên Sơn (tên cổ đại núi Imeon) ở phía tây và phía bắc.Taklamakan được biết đến như làmột trong các sa mạc lớn nhất trên thế giới, đứng hàng thứ 15 về kích thướctrong số các sa mạc lớn nhất không ở vùng cực của thế giới.(2)La Bố Lạc: hay Lop Nur là một nhóm các hố, hồ muối nhỏ nằm giữa sa mạc Taklamakam vàsa mạc Kuruktag thuộc phía Đông khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương, TrungQuốc.(3) Tây Vực: thời Hán, chỉcác vùng phía tây Ngọc Môn Quan, bao gồm vùng Tân Cương và Tiểu Á.(Theo Wikipedia)(4) XeHummer :( ta không hiểu lắm về các dòng xe, lấy tạm hình này vậy)Chương 3 : Đi về phía TâySau khi mua đầy đủ các thứ, MãVăn Thanh nghĩ cách đem phần lớn trang bị đưa đến Tân Cương trước. Ba ngườimang theo một số ít vật phẩm trọng yếu ngồi trên tàu hỏa Tây An, mặc dù đi máybay sẽ nhanh hơn, nhưng đạo mộ nhân sĩ bởi vì đủ loại nguyên nhân, hoặc do thânphận, hoặc do công cụ, để cho tiện, bình thường xuất môn toàn ngồi tàu hỏa.Phụ thân Trần Ngọc và người củaHàng Châu Khương gia Dương gia, tất cả đều đi tàu hỏa vào đêm nay. Mã Văn Thanhthậm chí còn thám thính được, tàu của ba người bọn họ còn có thể đến sớm trướcnửa giờ, đến Tây An rồi định bụng việc theo chân.Sau khi chen lấn lên tàu, Mã VănThanh cố gắng lôi kéo Trần Ngọc chơi bài, kết quả tàu hỏa tiến về phía trướckhông quá ba phút, Trần Ngọc đã lăn ra ngủ. Khẽ liếc Phong Hàn còn tỉnh trêngiường Trần Ngọc, Mã Văn Thanh nhất thời cảm thấy máy điều hòa trong buồng xehình như để hơi thấp. Vì vậy căm giận xoay người bắt chuyện với mấy cô nhânviên phục vụ xinh đẹp trong toa tàu, lần thứ tư nghe thấy tiếng bước chân tuầntra ban đêm, Mã Văn Thanh khuôn mặt tràn đầy tiếu ý đối chọi với nhân viên bảovệ đang lạnh như băng nhìn hắn.Sau khi tiếp thu lời cảnh cáo củanhân viên bảo vệ không được phép tiếp tục quấy rầy bạn gái hắn nữa, Mã VănThanh rốt cuộc cũng ngừng lại, cảm thán nhân sinh tịch mịch rồi cũng đi ngủ.Ngủ thẳng đến nửa đêm, Trần Ngọcmơ hồ nghe thấy tiếng động tất tất tác tác. Cậu cảm giác có cái gì đó khôngđúng, đột ngột mở mắt ra, một bóng người màu đen đang thò lại gần. Trần Ngọcnhất thời nổi hết cả da gà da vịt, bị dọa đến tỉnh cả ngủ, lấy tay lần tìm khẩusúng dưới gối. Trong nháy mắt, tay của cậu bị nắm trở lại, còn chưa kịp kêulên, một bàn tay đã chụp trên miệng cậu, sau đó có người nói khẽ: "Đợi lát nữata dẫn cậu nhảy xuống, không được lên tiếng."Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, làPhong Hàn.Phong Hàn đem Trần Ngọc bọc vàotrong chăn, trực tiếp ném ra ngoài. Trần Ngọc khi ý thức được hành vi làm đếnvô cùng tiêu sái này, trong óc chết lặng, lúc phản ứng kịp định giãy dụa tự cứulại phát hiện cái chăn quấn quanh mình rất chặt.Mẹ nó, ngài đây là cố ý ném chếttiểu gia tôi đúng không. Trần Ngọc trong lòng vừa mới nguyền rủa, Phong Hàn đãmột tay chống vào cửa sổ toa tàu nhanh chóng nhảy ra ngoài. Hai bên đường raylà sườn dốc rất cao, lúc gần tiếp đất Trần Ngọc lập tức nhắm chặt mắt lại, độtnhiên cảm giác được có người ôm lấy đống chăn, cùng nhau lăn xuống.Chờ cho đến khi ngừng hẳn lại,Trần Ngọc ba chân bốn cẳng đẩy đống chăn ra, quay về phía Phong Hàn gào lên:"Anh điên rồi sao?! Hơn nửa đêm còn nhảy khỏi tàu!"Sau đó cậu ngẩng đầu, tuyệtvọng phát hiện tàu hỏa đang rít lên đi xa dần.Ngay khi ấy ở đằng sau, cách đókhông xa truyền đến tiếng kêu đau đớn, một người hữu khí vô lực nói: "Tiểu TrầnNgọc, cậu còn được đối đãi tử tế, tớ bị trực tiếp đạp xuống đây này."Trần Ngọc vừa nghe thấy giọng nóicủa Mã Văn Thanh, đầu óc thanh tỉnh không ít, khẽ nhìn Phong Hàn mặt lạnh nhưcũ, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"Mã Văn Thanh đương nhiên sẽ khôngtrông cậy Phong Hàn mở miệng giải thích, nói: "Thật con mẹ nó xui xẻo, may màông đây bám theo - không - là đi cùng với em gái tiếp viên tuần tra đêm, pháthiện nửa đêm có cớm lên tàu. Tớ khi ấy sợ đến mức phải trốn trong nhà vệ sinh,chỉ nghe nói là bắt đào phạm. Mà quản bọn hắn làm cái thổ tả bắt cái khỉ giógì, thế nhưng trên người chúng ta có mang theo súng. Vì để tránh việc chưa kịpxuất sư đã toi mạng, chỉ có thể nhảy từ toa tàu xuống."Xoa xoa thắt lưng cơ hồ sắp gãyđến nơi, Mã Văn Thanh nhìn Phong Hàn, vẻ mặt đầy bội phục: "Tôi nói, người anhem, cao như vậy anh ôm người nhảy xuống mà một vết xước cũng không có, so vớitôi đã từng huấn luyện qua còn lợi hại hơn. Ai, quả thực khiến cho tôi khôngthể tin được anh là -" . Loài người - hai từ này, bị Mã Văn Thanh nuốt vàotrong họng, bởi vì sự lãnh đạm trong đôi mắt hắc sắc kia khiến cho linh hồnngười ta phải rùng mình ớn lạnh."Vậy kế tiếp chúng ta làm thế nàobây giờ? Đi xe số 11 (aka đi bộ) đến Tân Cương à?" Trần Ngọc đứng đótrong gió đêm hỏi, muốn tìm vui trong khổ, nếu như không phải tình huống bâygiờ vô cùng bi thảm, cả một bầu trời đầy sao thế nhưng đã rất lâu rồi khôngđược trông thấy rõ ràng như vậy.Mã Văn Thanh rốt cuộc giùng giằngtừ trên mắt đất bò dậy, không quan tâm toàn thân đau đớn, bày ra tư thái tựnhận là rất anh tuấn, vuốt tóc ra sau, đắc ý lên tiếng: "Vừa rồi ở trên tàu tớđã gọi một cú điện thoại, chốc nữa sẽ có người tới đón chúng ta."Trần Ngọc thấy có đường lui, liềnkhông hề đâm chọc hắn, xoay người lại đi tìm balô của mình, rồi phát hiện nóđang ở trong tay Phong Hàn, mới có phần lúng túng đến gần nhận lấy đeo lênlưng, dù sao Phong Hàn cũng rất có ý thức Trần Ngọc vì hắn mà chuẩn bị bao hànhlý nặng nề.Một lúc sau, quả nhiên có mộtchiếc xe màu đen không tiếng động chạy nhanh tới đây. Mã Văn Thanh đi qua cùngtài xế nói vài câu, tiếp đó phất tay gọi hai người. Sau khi lên xe, Mã VănThanh không ngừng rên đau, Trần Ngọc ghét ồn ào, lấy hòm thuốc giúp hắn băng bóqua loa đơn giản. Chờ Mã Văn Thanh yên tĩnh trở lại, Trần Ngọc khong tự chủđược nhìn về phía Phong Hàn đang ngồi phía trước.Tấm lưng kia, trong sự lạnh đạmvẫn khiến Trần Ngọc phần nào nhận ra cảm giác cô độc.Nhìn chán rồi, Trần Ngọc vò vòđầu, hắn là bánh tông, hắn không có tình cảm; mặc dù sự bá đạo chuyên chế đãkhắc thật sâu vào trong xương tủy, không cần ai phải dạy hắn; hắn còn hút máu,hắn nói không chừng sẽ giết người - thế nhưng, hắn vẫn theo chân Trần Ngọc trởvề, không có bất kỳ thân nhân nào khác. Thay vì nói là quái vật, thì hắn giốngvới một người không có nhà để về hơn.Hơn nữa, hắn còn không chỉ mộtlần cứu cậu, tựa như mới nãy lúc nhảy khỏi toa tàu Phong Hàn cũng giúp đỡ cùngbảo vệ cậu.Trần Ngọc nhìn chằm chằm bónglưng của Phong Hàn, dần dần hai mắt nhắm nghiền, ngủ lúc nào không biết. Chờđến khi cậu tỉnh lại, đã là buổi trưa hôm sau, Trần Ngọc thật ra do đói quá nênmới tỉnh."Mau tỉnh dậy, đến nới rồi." MãVăn Thanh lay lay Trần Ngọc.Trần Ngọc mở mắt ra, phát hiệnánh mặt trời sáng lóa, đã đến buổi trưa. Mà địa khu rộng lớn trước mặt đã là samạc cùng cát vàng, bầu trời xanh thăm thắm, đặc biệt bao la tráng lệ. Quay đầulại, nhận thấy trừ cậu ra, tất cả mọi người đều đã xuống xe. Phong Hàn lúc nàyđang tựa vào một chiếc Hummer màu đen, mặc một bộ quần áo rất bình thường màTrần Ngọc chọn cho hắn, chỉ tùy ý đứng đó, lại tuấn mỹ đến mức khiến người kháckhông dám nhìn thẳng."Nơi này là một thôn nhỏ ở TânCương, tên là Ô Đài. Trang bị của chúng ta đều để ở chỗ này, tiếc rằng chúng tanửa đêm nhảy khỏi tàu hỏa, sợ là sẽ không theo kịp đám người chúTrần ." Mã VănThanh tiếc hận nói, ngay sau đó lại thúc giục: "Đi, trước ăn chút gì đó, nghỉngơi dưỡng sức, sau đó chúng ta thương lượng kế tiếp nên làm thế nào."Trần Ngọc cũng rất uể oải, theo MãVăn Thanh và Phong Hàn cùng đi vào lều trại. Có lẽ người Mã gia đã sớm làm quenvới dân thôn ở đây, ông chủ nhiệt tình dẫn ba người bọn họ vào lều.Ngồi trên tấm thảm nỉ thêu hoangũ sắc, trước mặt bày ra lạp điều tử(1) cùng đùi cừu nướng, mùi thơm tỏa rabốn phía, Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh ăn đến mức ngay cả ai nói chuyện cùngchẳng thèm quan tâm. Chờ ba người dùng cơm xong, ông chủ lại vui mừng hớn hởbưng lên ba chén trà sữa, trên mặt trà nổi lên váng sữa thật mỏng, Trần Ngọcngửi thử rồi nhíu mày, nhẫn nhịn uống hết đem chén trà đặt lại trên bàn, cùngông chủ nói tiếng Hán không được tốt lắm biểu đạt ý muốn nước lọc."Làm sao bây giờ? Trang bị củachúng ta thật ra đã đầy đủ hết, súng đạn tớ cũng chuẩn bị không ít, trừ thiếtbị định vị GPS ra, nhưng chúng ta có la bàn. Nói cách khác, hiện tại có hai conđường có thể đi." Mã Văn Thanh quơ quơ đùi dê phân tích, "Một - tiếp tục tìmkiếm chú Trần, hai là chúng ta dứt khoát mang đầy đủ đồ đạc của mình, tự đi. Dùsao chúng ta có bản đồ, trang bị, người, đều không thiếu. Chẳng qua còn cần tìmngười dẫn đường."Trần Ngọc trong nháy mắt do dự,bây giờ đi tìm đám người phụ thân cũng không hề dễ dàng, nhưng ba người bọn họđơn độc đi? Mã Văn Thanh là một tên có kinh nghiệm đạo mộ thuộc hạng gà mờ,mình trừ mở khóa cùng điểm huyệt, cái khác biết không nhiều lắm, sao có thể bảođảm toàn thân trở về? Huống chi, trừ tấm bản đồ ra, ba người bọn họ đối vớingôi mộ kia đơn giản không biết chút gì cả."Nếu vậy, mang theo đầy đủ nướcuống cùng thức ăn, kiếm thêm người dẫn đường, chúng ta vừa đi vừa tìm kiếm đámngười của cha tớ." Trần Ngọc cuối cùng quyết định, hiện tại không làm gì, chỉsợ càng ngày càng không bắt kịp hành trình của phụ thân.Tài xế của Mã gia đưa ba ngườitới đây đã rời đi, ba người không thể làm gì khác hơn là cùng nói chuyện vớiông chủ cung cấp cho họ bữa cơm trưa. Nghe bảo muốn có người dẫn đường vào samạc, chủ nhà liền lắc đầu, liên tục nói bây giờ đang là mùa gió, không ai dámdẫn bọn họ vào đó. Mã Văn Thanh cùng Trần Ngọc nài nỉ cả nửa ngày, chủ nhà mớinói: "Chúng tôi ở đây có một quái nhân, gan cực kì lớn, các cậu a, đi hỏi hắnxem, có lẽ còn hy vọng." Thấy hai người sắc mặt vui mừng, do dự một hồi, lạitiếp: "Chỉ có điều, tính tình hắn rất quái lạ, các cậu trước cứ đi thử, có đượchay không thì không thể nói chính xác."Ba người được dẫn đến trước lềucủa quái nhân, gọi thật lâu, bên trong cũng không thấy có ai trả lời. Trần Ngọcgiơ tay lên muốn đẩy Mã Văn Thanh, Mã gia đại thiếu gia bị hại rất nhiều lầnrốt cuộc cũng phản ửng kịp một lần trong đời, bắt được cổ tay Trần Ngọc thuậnthế ném cậu vào.Trong lều được lót thảm rất dày,ánh sáng bên trong rất u ám, Trần Ngọc chỉ thấy rõ ngồi trên giường làmột thiếu niên khoảng 17, 18 tuổi, đang lạnh lùng nhìn về phía cửa lều."Đi ra ngoài."Trần Ngọc sửng sốt, cho dù bảodẫn đường là quái nhân, cũng không nên nhỏ như vậy a. Cậu vội vàng nói: "Tiểuhuynh đệ, người lớn trong nhà đâu cả rồi?""Lúc ra ngoài nhớ kéo cửa lại."Thiếu niên vẫn như cũ khăng khăng bắt Trần Ngọc đi ra, nhìn dáng điệu xem rathập phần không thích chung đụng.Trần Ngọc chỉ đành phải quay đầuhướng Mã Văn Thanh nói: "Đoán chừng không được, nhà này chỉ có trẻ con, xem rachúng ta phải đổi người dẫn đường khác."Mã Văn Thanh ngay tức khắc kêulên: "Lúc này nào có ai chịu vào sa mạc, tiểu tổ tông, cậu hỏi lại lần nữa đi."Trần Ngọc vừa quay đầu lại, kinhhãi lùi về sau một bước, khuôn mặt của thiếu niên đã gần trong gang tấc.Thiếu niên kia lên tiếng: "Cácanh muốn vào sa mạc?"Trần Ngọc sững sờ gật đầu."Vậy tôi đi cùng các anh." Thiếuniên nói xong từ phòng trong lôi ra một khẩu súng săn, chờ cho thiếu niên đứngở bên ngoài lều dưới ánh nắng, Trần Ngọc mới giật mình, thiếu niên này lớn lênthanh tú dị thường, hơn nữa cự kỳ quen mắt, cũng không nhớ ra được là giống ai.Thiếu niên nhìn thấy Trần Ngọccũng ngẩn cả người, ngay sau đó quay đầu, hỏi: "Khi nào thì đi, nói mau a."Thấy hai người nhìn hắn bằng ánhmắt hoài nghi, thiếu niên cao ngạo ngẩng mặt lên, hừ một tiếng: "Nói cho cácanh biết, trừ đại ca tôi, nơi này không có ai quen thuộc sa mạc nóng nảy nàyhơn tôi, đáng tiếc, đại ca tôi đi vào sa mạc còn chưa trở lại..."Thiếu niên đang chuẩn bị đồ đạcchợt dừng bước, hỏi một câu: "Đúng rồi, các anh có người nào trong tên có chữ"Ngọc" không? Nếu có tôi không đi nữa."Trần Ngọc vừa định mở miệng, saolại kỳ thị tên họ người ta, Mã Văn Thanh đã kéo cậu lại, cười ha hả nói: "Tiểuhuynh đệ, không có, tôi tên là Mã Văn Thanh, vị này gọi là Phong Hàn, ngườitrước mắt cậu tên là Trần Bạch, Tiểu Bạch." Trần Ngọc mắt trợn trắng, Mã VănThanh bây giờ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng dùng rồi.Ngay lúc thiếu niên trông thấyPhong Hàn, trong mắt thoáng hiện lên thần sắc quái dị, chân vội lui về sau mộtbước, súng trong tay nắm thật chặt.Phong Hàn cũng nhíu mày nhìn hắn.Qua một hồi lâu, thiếu niên mớilên tiếng: "Tôi là A Cát, tôi sẽ dẫn các anh vào sa mạc."Người dẫn đường cứ như vậy liềntìm được, mặc dù tuổi của A Cát dễ khiến người ta không tín nhiệm, nhưng quảthật hắn là người duy nhất chịu theo chân bọn họ vào sa mạc.Bốn người mang theo thức ăn nướcuống đủ dùng trong một tháng, A Cát không chịu ngồi xe, cưỡi trên lưng lạc đà,đi đằng trước chiếc xe.Lạc đà đúng là một loài động vậtthần kỳ, thân thể cồng kềnh nhưng chạy không hề chậm, dưới tiếng thét của ACát, lạc đàc chạy như bay về phía trước. Chiếc Hummer cũng không thua kém theosát phía sau.Mã Văn Thanh lái xe, Trần Ngọclẳng lặng quan sát Phong Hàn đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến tâm tìnhkhông giải thích nổi vào tối hôm qua, tiến lại gần hỏi: "Hôm qua anh có bịthương không, có muốn băng bó qua hay không?"Phong Hàn quay mặt sang, thần sắccăng thẳng trên mặt dần dần hòa hoãn. Không nói gì, nhưng há miệng, răng nanhnhọn hoắt từ từ dài ra, đến gần Trần Ngọc.Trần Ngọc ngẩn người, liếc Mã VănThanh đằng trước một cái, thấy tên kia hết sức chuyên chú lái xe, mới thở phàonhẹ nhõm, cũng không hề di chuyển.Tiến tới bên cạnh cổ Trần Ngọc,răng nanh Phong Hàn cọ tới cọ lui, nhưng không cắn. Có lẽ hắn thật sự muốn uốngmáu, cư nhiên còn dùng cả đầu lưỡi liếm liếm.Khi Trần Ngọc kinh hãi nhảy dựnglên, Phong Hàn liền rời khỏi cần cổ Trần Ngọc, nhàn nhạt lên tiếng: "Cậu tốtnhất nên cách xa A Cát một chút."Chú thích:(1) Lạp điều tử:Chính là tục xưng của món mì sợi,1 loại không cần dùng phương pháp nghiền, áp mà trực tiếp lấy tay chế thành sảnphẩm mì lúa mạch cho thêm vào rau dưa và thịt ngưu thịt dê, là loại mì mà cáctộc người ở Tân Cương rất thích ăn, đặc biệt là mì của tộc Duy Ngô Nhĩ và tộcHồi lại có 1 loại hương vị đặc biệt khác. Lừng danh trong ngoài, rất được cácquốc gia ư thích.Chương 4 : Khốn cảnhBọn họ sau khi bàn bạc xong,quyết định A Cát trước mang theo ba người đi tìm dòng Khổng Tước, sau đó dọctheo dòng sông cổ đến La Bố Lạc. Khi đến được địa khu La Bố Lạc, Trần Ngọc mớiquan tâm đến bản đồ trong tay cậu, tìm kiếm ngôi mộ vô quan điểu kia.La Bố Lạc nằm chính giữa lòngchảo Tarim(1), trong lịch sử, La Bố Lạc là do nước của sông Tarim, sông KhổngTước, sông Xa Nhĩ Thần và sông Mễ Lan đổ vào, tạo thành hồ nước khổng lồ mĩ lệ.Ngàn năm trước đây, La Bố Lạc từng có rừng núi bao quanh, trâu ngựa thành đoàn,hoa cỏ tốt tươi chẳng khác nào nhân gian tiên cảnh, sa mạc ốc đảo, như sabàn(2) hoàng kim nằm trên ngọc bích xanh biếc. Nhưng do hệ sinh thái xungquanh không ngừng bị phá hoại, nước hồ từ từ cạn dần, cuối cùng rốt cuộc bị samạc nuốt trọn, cạn khô lại thành một lỗ tai thật lớn. Cách ví von này là dongười Mỹ ở cục quan sát du hành vũ trụ từ ngoài không gian nhìn về Trái Đất,phát hiện La Bố Lạc của Trung Quốc thật sự trông rất giống lỗ tai của conngười, làm các nhà khoa học người Mỹ kinh ngạc rất lâu, đến nay vẫn còn cóngười đang nghiên cứu nguyên nhân tạo thành hình dạng nọ.Một thuyết khác lại cho rằng hồLa Bố Lạc khổng lồ chính là một "hồ nước di động", đã di dời đến những địaphương khác rồi, rất khó để tìm kiếm tung tích của nó.La Bố Lạc huy hoàng mà thần bínhư vậy, song, trên thực tế những đánh giá về nó, đối với Trần Ngọc bọn họ mànói kỳ thực không phải thông tin tốt lành gì: hồ La Bố Lạc khô khốc được mệnhdanh là tử vong chi hải (biển chết) của Trung Quốc, sinh mạng tử huyệt, ngườiđến thám hiểm bị chết hoặc lạc trong sa mạc nhiều không đếm xuể.Ngoài dự liệu của bốn người chínhlà, A Cát còn nhỏ tuổi, tình tình kỳ quặc ngay cả mở miệng nói chuyện cũnglười, nhưng lại rất tự tin mang mấy người bọn họ đi ra khỏi La Bố Lạc. Nói rằngchỉ cần ba người họ không kéo cậu lùi lại, sống sót không thành vấn đề. Mấyngày kế tiếp, A Cát thành công dẫn dắt bọn họ tránh thoát mấy lần bão cát quymô lớn, bấy giờ ba người mới biết cậu bé tự tin đến vậy không phải là không cónguyên nhân.Hai ngày đầu, còn có thể nhìnthấy vài hình thù kỳ quái cách thật xa, những cây dương cùng đám cây bụi rậmrạp thấp bé tùy ý sinh trưởng trong lòng sông. Dần dần chỉ còn trông thấy cátvàng ngập trời, cây cốt càng ngày càng thưa thớt, trên không trung ngay cả mộtcon chim cũng không có.Thỉnh thoáng ngẩng đầu lên nhìn,trên không trung chỉ có mặt trời giống như lòng đỏ trứng gà thật to, tia sángbắn ra bốn phía bao phủ khắp mọi nơi. Những đám mây, bị hỏa nhiệt của nó làmcho bốc hơi không còn thấy bóng dáng đâu nữa.Bây giờ đang là cuối tháng tám,ban ngày mặt trời có thể nướng chín người, nhiệt độ cao đến đáng sợ, nhiệt độtrên mặt đất vào buổi trưa có thể lên tới 600. Vì tiết kiệm nhiên liệu, trongxe Hummer không bặt điều hòa, Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh nóng bức đến khó thở.Hai người còn phải thay ca lái xe, mỗi lần Trần Ngọc quần áo ướt đẫm từ chỗ tàixế bò về vị trí cũ, an vị đến bên cạnh Phong Hàn, đều ngụm to ngụm nhỏ khôngngừng uống nước.Phong Hàn kể từ khi vào sa mạcliền thường tựa vào chỗ ngồi phía sau lim dim, Trần Ngọc len lén lấy tay kiểmtra một chút, trên người Phong Hàn vẫn tràn ngập khí tức lạnh lẽo! Mặc dù vậy,Trần Ngọc cũng lo lắng dưới môi trường khắc nghiệt cái bánh tông này chẳng maycó mệnh hệ gì, khiến đội ngũ thiếu hụt mất một sức lao động cường hãn, thỉnhthoảng kín đáo đưa cho hắn bình nước, để Phong Hàn bổ sung dưỡng khí. Đồng thờinhân cơ hội ngang nhiên xông về phía Phong Hàn, kề sát vào cái bánh tông mát mẻnày cho dễ chịu.Đối với hành vi mờ ám của TrầnNgọc, Phong Hàn chỉ liếc hai mắt sang bên cạnh, tiếp tục nhìn cát vàng ngậptrời phía ngoài.Ngày thứ ba tiến vào sa mạc, buổitrưa khi ánh mặt trời gay gắt nhất, A Cát mang theo lạc đà đi đằng trước ngừnglại. Sau đó mấy người tụ tập cùng nhau giải quyết vấn đề cơm trưa, vì ngạiphiền phức, chẳng qua chỉ đun nước sôi, ngâm rau cải ép, mỗi người gặm thêmchút lương khô. A Cát ngửa đầu uống mấy ngụm nước, rồi nói: "Xế chiều hôm nayđoán chừng chưa đến nơi, phải nhanh lên một chút, buổi tối gió sẽ bắt đầu thổi,trước đó chúng ta phải tìm được nơi tránh bão cát."Mã Văn Thanh vừa nghe lại có bãogió, lầm bầm một tiếng: "Mịa, ba ngày rồi mà còn chưa có ổn định."A Cát liếc Mã Văn Thanh một cái,xoay mặt nhìn về phía xa, "Mới có chút bão gió đã không chịu nổi? Hắc phong bạochân chính là sứ giả của ma quỷ, nó đi qua nơi nào nơi đó chắc chắn sẽ khôngcòn sự sống, anh căn bản còn chưa trông thấy bao giờ. Cũng may hắc phong bạocũng hiếm khi xuất hiện, mà thường vào mùa xuân, nếu không, ngay cả tôi, cũngkhông dám vào sa mạc."Trần Ngọc lau mồ hôi, ngồi xuốngchỗ ghế tài xế, A Cát bên kia cũng đem toàn thân bao kín, lên lạc đà. Khôngbiết qua bao lâu, dưới nhiệt độ nóng bức của sa mạc, lão thiên gia cư nhiênmang đến cho bọn cậu một điều ngạc nhiên vui mừng, lại có thể gặp được một hồnước cỡ nhỏ, phương viên mấy dặm, mực nước đại khái đến đầu gối, chung quanhmọc đầy cỏ lau, xa xa có thể nhìn thấy chút thảm thực vật.Lạc đà nhất thời có phần mấtkhống chế chạy về phía hồ, A Cát thiếu chút nữa ngã nhào vào nước, hắn một taybám vào bướu lạc đà nhảy xuống, Trần Ngọc thấy hắn lăn trên mặt cát đến bảnthân cũng cảm thấy nóng rát. Sau giờ ngọ trên nền cát, nhiệt độ có thể nướngchín khoai lang, cho nên thời tiết dù có nóng hơn nữa, bọn họ vẫn phải đeo giàycao cổ làm từ da trâu.Trần Ngọc thấy hồ nước có phầnvui mừng, có thể dễ dàng bổ sung nguồn nước ở đây, mặc dù hiện tại nước bọn họmang theo cũng không thiếu.Sau khi xuống xe, Trần Ngọc mớiphát hiện, nhìn chăm chằm hồ nước, trừ bọn họ ra, còn có một bầy động vật. Màđám động vật này tuyệt đối không thể coi là khả ái, có vài con còn đang tiếnhành cuộc chiến tranh giành.Vài con sói cát cùng một con báocát đang giằng co, báo cát gầy trơ cả xương, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ chămchú nhìn mấy con sói cát, trông thấy động tĩnh bên này, đáo mắt liếc một chút,có thể do lo lắng gặp phải địch nhân mới, muốn rời đi, thoáng lui một bước.Thế nhưng, sói cát là loài thôngminh mà giảo hoạt, sớm đã quan sát chằm chằm con báo này, thấy nó có ý khiếpsợ, một con sói cát bên cạnh nhân cơ hội, lập tức bổ nhào tới cắn. Khi con báoxoay người, những con sói khác cũng phối hợp xông lên. Vì vậy, trước mắt bốnngười, trong chốc lát đã diễn ra một cuộc chiến sinh tử, báo cát cuối cùng ngãxuống mặt đất, bị sói cát kéo đi.Một con sói cát nhìn về phía TrầnNgọc đứng bất động từ nãy, tựa hồ đang do dự có nên kiếm thêm chút lương thựchay không, Trần Ngọc lưu loát kéo chốt bảo hiểm khẩu súng lục cầm trong tay.Ngửi thấy mùi nguy hiểm, nó lập tức cẩn thận lui về phía sau một bước, vẫnkhông tha nhìn nhìn, rốt cuộc đuổi theo thân ảnh hai con sói chạy phía trước.Trần Ngọc kinh ngạc nhận ra, sóikia một lần cuối cùng chú ý đến chính là trong bụi cỏ, chẳng lẽ - cậu cúi ngườixuống, tức thì mặt đầy hắc tuyến phát hiện một đám lông tơ tinh tế, lốm đốmgiống như một chú mèo con đang đứng bên chân cậu. Thấy Trần Ngọc nhìn, nó vộilăn lộn ra xa. Cặp mắt nhỏ đen thui chớp chớp, sợ hãi cúi thấp đầu yếu ớt kêulên.Trần Ngọc buông súng, xoay ngườiđịnh rời đi, đột nhiên cảm giác được trên chân chợt nặng. Cúi đầu, thấy hai chitrước của tiểu thú lông xù đang cố gắng ôm lấy giày cậu, tiểu động vật nơm nớplo sợ chăm chú nhìn Trần Ngọc, trong miệng còn ủy khuất kêu ô ô.Khi Trần Ngọc xách tiểu gia hỏakia lên quay trở lại xe, cặp mắt của Mã Văn Thanh nhất thời phát sáng, nuốt mộtngụm nước bọt, lẩm bẩm nói: "Tiểu Trần... Tiểu Bạch, thật là tốt quá! Biết anhđây muốn ăn thịt đã lâu rồi, ngao ngao -" Vì lo lắng A Cát biết tên thật củaTrần Ngọc, không chịu đưa bọn họ vào sa mạc, Mã Văn Thanh tự chủ trương đổi tênTrần Ngọc thành Trần Bạch, khiến cho Trần Ngọc lão đại cực kỳ mất hứng.Trần Ngọc đã văng Mã Văn Thanhđang nhào tới, chỉ tay về phía cạnh hồ, "Mã Văn Thanh, cậu hiện tại ngay lậptức đi lấy nước cho tôi."Mã Văn Thanh oán trách nhưng vẫncầm dụng cụ xuống xe. Trần Ngọc đem con thú nhỏ ném vào chỗ ngồi phía sau, cũngchuẩn bị xuống xe hỗ trợ. Kết quả sau khi tiểu báo tử miễn cưỡng đứng vữngđược, giương mắt trông thấy Phong Hàn, tức thì lông mao dựng đứng, nhanh chóngxoay người chạy đến bên cạnh Trần Ngọc, đáng thương dùng tiểu móng vuốt gắt gaobám trên y phục Trần Ngọc.Trần Ngọc dở khóc dở cười nhìnPhong Hàn, người này quả thật có thể làm bùa hộ thân, quỷ thần tránh xa, ngaycả dã thú cũng cảm giác được khí tức quỷ dị trên người hắn. Phong Hàn quay đầukhẽ liếc con thú nhỏ trên người Trần Ngọc, lạnh lùng hừ một tiếng, lấy mắtthường có thể thấy được con thú nhỏ lập tức run lên cầm cập.Không còn cách nào khác, TrầnNgọc chỉ đành phải đem tiểu báo tử đặt trên bả vai, giơ bình nước lên đi vềphía hồ.Lạc đà uống no nước xong, cũng đãbổ sung đầy đủ nguồn nước, mấy người lại quên mất một vấn đề khó khăn trướcmắt, nếu bọn họ muốn vượt qua hồ thì chỉ còn cách để Hummer trèo lên một cồncát có độ dốc không nhỏ mà thôi.Mã Văn Thanh tiến lên dạo qua mộtvòng, quay trở lại nói: "Thử xem, tớ thấy không sai biệt lắm, Hummer hẳn là quađược. Tớ có xem cuộc thi sức kéo ở Dakar(3), bọn họ đều trực tiếp lái qua nhưvậy, ông đây cũng thử xem sao."Trần Ngọc mấp máy khóe miệng,không nói gì, chỉ có điều ôm tiểu báo tử yên lặng xuống xe. Phong Hàn bên cạnhcũng mở cánh cửa xe ra, nhanh nhẹn nhảy xuống.Hummer rất ngoan cường bò lên cồncát, Trần Ngọc cười híp cả mắt, xe này không tệ a. Thấy Hummer thành công lướtqua cồn cát, hình tượng cái tên bỉ ổi Mã Văn Thanh kia có phần được nâng caohơn chút.Tiểu báo tử bị phơi dưới nắngkhông có tinh thần, quay về phía Trần Ngọc ô một tiếng, không biết là khát hayđói bụng, tốt nhất là không phải muốn đi tiểu. Trần Ngọc cùng tiểu thú mắt totrừng mắt nhỏ, qua một lúc, tiểu báo tử không nhịn được ngậm lấy cánh tay TrầnNgọc ôm nó, hàm răng nhọn khẽ cắn cắn day day.Phong Hàn ở bên cạnh ngay lập tứcdừng bước, đưa tay túm lấy đám lông trên gáy tiểu bao tử, giương tay lên, trôngnhư muốn quăng đi. Trần Ngọc đầu tiên lăng lăng nhìn hắn, sau khi ý thức đượchành động của Phong Hàn, tức khắc vội vàng chuẩn bị đoạt lại tiểu báo tử bị dọađến mức hô hấp đều ngưng.Trong miệng hô lớn: "Này, đừng--" Kết quả lúc Trần Ngọc chạy sang, bị trẹo chân trong cát, trượt một phát,trực tiếp từ trên cồn cát lăn xuống.Tục ngữ nói không sai: lỡ mộtbước chân thành thiên cổ hận!Mịa, Trần Ngọc bi phẫn mắng totrong lòng, dùng áo khoác dài che kín diện mạo, nhưng vẫn bị nóng đến phátđiên.Cậu cũng không trông thấy, khi xeHummer thuận lợi vượt qua cồn cát đến vùng đất bằng phẳng, thân xe chợtnghiêng, bất động.Trần Ngọc trực tiếp đụng vào xe,sau đó tạo thành tư thế mông chổng lên trời, đầu cắm xuống đất, mồm miệng đầycát, nhìn chằm chằm nam nhân vẫn còn xách theo tiểu báo tử đứng trên sườn cồncát kia, trong lòng tràn ngập phẫn hận a!Tiểu báo tử bắt đầu liều mạnggiãy dụa, cuối cùng nó cũng thoát ra được, liền giống như tư thế của Trần Ngọclăn một vòng xuống cồn cát. Sau đó ra sức bò lên ngực Trần Ngọc, cặp mặt bé tinhin mở to, con ngươi ướt át, cái đuôi vung vẩy, kéo kéo cái miệng, xem như đangcười?!Trần Ngọc nhắm mắt lại, tiểu báotử tuyệt đối không thể thoát khỏi tay Phong Hàn, xem ra Phong Hàn vẫn có chútnhân nhượng.Chịu đựng đầu óc quay cuồngchoáng váng, Trần Ngọc từ trên cồn cát nóng bỏng lồm cồm bò dậy, Mã Văn Thanhcũng vừa mở được cửa xe chật vật từ bên trong nhảy ra ngoài.Thí nghiệm của Mã Văn Thanh mangđến kết quả là Hummer liền rơi vào trong cồn cát, Mã Văn Thanh điên tiết mắng:"Con bà nó, tại sao có thể như vậy, đừng nói xe Hummer ngay cả cái loại cồn cátnày cũng không vượt qua được đấy nhé!"Trần Ngọc xoay xoay người khiếnmấy hạt cát không ngừng rơi xuống, nhìn Mã Văn Thanh, bình tĩnh nói: "Hummerquả thật sẽ không, nhưng còn phải xem xem là ai lái."Mã Văn Thanh lập tức thẹn quáthành giận, xách cổ áo Trần Ngọc lên, "Cậu là nói kỹ thuật của ông đây khôngtốt?!"Lúc hai người còn đang đỏ mặt tíatai trừng nhau, A Cát đem thứ ở trên thân lạc đà tháo xuống, để cho lạc đà kéoxe.Thế nhưng cát mịn tựa hồ gắt gaobám chặt vào lốp xe, Hummer chẳng hề nhúc nhích.Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh thấyvậy, tức thì một đi tới cưỡng chế khởi động xe, một tới hỗ trợ đẩy xe. Song,sau một tiếng động cơ ầm vang, bánh xe càng lún càng sâu, cuối cùng đạt đến độkhông thể thoát ra được.Ba người và lạc đà mệt mỏi mồ hôichảy đầm đìa, rốt cuộc lúc bọn họ bỏ cuộc, Phong Hàn vô cùng bình tĩnh đi quabên cạnh ba người, khẽ khom lưng, trông rất dễ dàng, một tay nâng xe lên, hơnnữa còn bình thản kéo thẳng nó tới chỗ đất bằng phẳng.Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh ngồidưới đất, há to miệng, nghiêng một góc đúng chuẩn 450 ngẩng đầu nhìn theo,mặt trời chói chang trên không, lúc này Phong Hàn giống như thiên thần kimquang bắn ra tứ phía. Mà trên mặt đất hai người đang há to miệng giống như haicon cóc làm nền, chính là "Oa oa" hai tiếng, để diễn tả nội tâm kinh ngạc cùngca ngợi.A Cát nghiến chặt hàm răng, ánhmắt phức tạp nhìn Phong Hàn, sau đó xoay người lại im lặng không lên tiếng thudọn đồ đạc.Phong Hàn vẫn duy trì bộ dángbình tĩnh, chẳng qua đem Trần Ngọc từ trên đất kéo dậy dựa vào, Trần Ngọc mớiphát hiện Phong Hàn đầu đầy mồ hôi. Trần Ngọc cười ngây ngô hai tiếng, lấy bìnhnước bên người đưa cho hắn. Tiếu báo tử rưng rưng cong đuôi chạy thoát khỏi MãVăn Thanh đang thèm thịt.Bởi vì buổi trưa gấp rút lênđường, đi được nửa chừng, Trần Ngọc bảo A Cát lên xe, trong xe dù oi bức cũngtốt hơn nhiều so với bên ngoài.A Cát ngồi bên cạnh Trần Ngọc,tận lực duy trì khoáng cách với Phong Hàn. Thiếu niên rất an tĩnh, mím môi,trong đôi mắt trừ hờ hững còn có sự lo lắng rõ rệt.Trần Ngọc đột nhiên hỏi: "A Cát,tại sao không thể đi cùng người trong tên có chữ ?"A Cát tựa vào cửa sổ xa, nghethấy câu hỏi của Trần Ngọc, lập tức đề phòng nhìn cậu.Trần Ngọc kiên trì mỉm cười nhìnlại, lập chí phải hỏi cho ra ngọn nguồn, xem thử xem rốt cuộc tên của mình cócái gì không tốt.A Cát dời tầm mắt, cúi thấp đầu,khi Trần Ngọc cho rằng thiếu niên sẽ không trả lời, có thanh âm từ bên cạnhtruyền tới: "Thật lâu trước kia, có người nói cho tôi biết một lời tiên đoán,lúc tôi mười tám tuổi, vào mùa hè, sẽ gặp được một nam nhân trong tên có chữ"ngọc", tôi và hắn sẽ cùng nhau vào chỗ đó. Hắn sẽ giết tôi, đem tôi đẩy vàovực sâu của ma quỷ."Trần Ngọc cả kinh, xoay mặt nhìnthiếu niên, mình tuyệt đối sẽ không có ý định giết người. Từ nhỏ đến lớn, mặcdù tránh không được phụ thân hoặc là những người khác trong Trần gia mâu thuẫnbất hòa, nhưng Trần Ngọc cậu vẫn luôn bị đẩy ra ngoài. Muốn giết người cũng sẽkhông đến phiêm cậu, trừ lúc còn bé thường giày xéo tiểu động vật, Trần Ngọcthề cậu chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý! Ngay cả động vật, hiện tạichính mình cũng phải trả giá rồi!Chú thích:(1)Lòng chảo Tarim: là mộttrong số các lòng chảo khép kín lớn nhất trên thế giới có diện tích bề mặtkhoảng 400.000 km², nằm giữa vài dãy núi trong Khu tự trị Duy Ngô Nhĩ TânCương ở miền viễn tây Trung Quốc .Phần lớn của lòng chảo là sa mạcTaklamakan. Khu vực này có dân cư rất thưa thớt, chủ yếu là người Duy Ngô Nhĩvà các dân tộc Trung Á khác, cũng như là người hán , phần nhiều trong sốhọ là những người nhập cư gần đây.(2)Sa bàn: là mộtthuật ngữ chuyên môn chỉ đến một vị trí, một mô hình thu nhỏ về một đốitượng chủ thể nào đó nhằm phục vụ cho việc tìm hiểu, nghiên cứu... Trên thực tế,những sa bàn kiến trúc là một công trình kiến trúc được đắp nhỏlại để tiện cho việc nghiên cứu hoặc làm mẫu. (3) Dakar: là thànhphố phía Tây Sénnégal tọa lạc trên mũi của Bán đảo Vert (điểm cực Tây củalục địa châu Phi), nằm bên bờ Đại Tây Dương. Đây là thành phố lớn nhất và làthủ đô của quốc gia này.Chương 5 : Trò chơiTrần Ngọc ánh mắt phức tạp nhìn ACát, trầm mặc một hồi, Trần Ngọc hỏi: "Nếu đã như vậy, tại sao không hoàn toànchặt đứt tận gốc khả năng đó, chỉ cần cậu không vào sa mạc là được, không phảisao?"A Cát cắn răng, đột nhiên đập vàocửa xe, trong mắt thiếu niên lại xuất hiện sự lo lắng cùng khổ sở đã từng thấyqua, hắn dồn dập nói: "Không, tôi và các anh tới đây là bởi vì tôi nhất địnhphải tới!"Thấy thần sắc kinh ngạc của TrầnNgọc, A Cát thở dài, tiếp tục lên tiếng: "Nửa tháng trước, đại ca tôi mang mộtđám người ngoại địa vào sa mạc, đến nay vẫn chưa trở về, chuyện này trước naychưa từng có. Nếu như không trở lại, anh ấy cũng nhất định sẽ nghĩ cách báo vớitôi một tiếng. Đại ca chắc chắn gặp phải chuyện phiền phức nào đó, tôi muốn đitìm anh ấy."Trần Ngọc hiểu rõ mà gật đầu đồngtình, nửa tháng cũng không phải một thời gian ngắn, mặc dù người chưa chết,nước mang theo khẳng định cũng không còn nhiều. Trần Ngọc do dự một chút, hỏitiếp: "Thế nếu như ba người chúng ta trong tên vừa vặn đều có chữ "Ngọc" thìcậu phải làm sao?"A Cát ngẩng đầu nhìn Trần Ngọc,mặt đầy vẻ tức giận, tựa hồ cực kỳ ghét giả thiết này. Nhưng sau cùng, thiếuniên cúi đầu, chán nản đáp: "Được rồi, coi như thật sự có, tôi vẫn muốn đi, bởivì tôi không thể chờ đợi thêm được nữa."Trần Ngọc càng thêm đau lòng vớithiếu niên này, vốn định nói cho thiếu niên biết tên thật của cậu, bây giờ lạicó phần chột dạ, phải chăng không nói ra sẽ giảm bớt được nỗi thống khổ củahắn?Mã Văn Thanh vừa lái xe vừa quaylại liếc mắt nhìn nhanh một cái, tùy tiện an ủi: "Này, A Cát, nhóc cứ yên tâmđi, có chúng ta ở đây, nhất định sẽ bảo hộ nhóc chu toàn."A Cát bấy giờ đang nhìn đôi mắttừ từ khép lại của Phong Hàn, không nói gì. Mình căn bản không cần những ngườinày bảo vệ, hoặc nói không chừng, những người này còn cần dựa vào mình để cóthể sống sót thoát khỏi sa mạc. Trong ba người này, hắn duy nhất chỉ có hảo cảmvới thanh niên tên là Trần Bạch trước mắt.Trong buồng xe lại khôi phục sựtrầm mặc, tiểu báo tử cào cào quần áo Trần Ngọc, thỉnh thoảng còn cắn hai cái,tựa hồ rất thích thú. Chỉ có những khi Phong Hàn thỉnh thoảng quay đầu lại, nómới vừa phát run vừa nhanh chóng bò sang một góc mà Phong Hàn không trông thấy,tiếp tục nhay gặm.Đúng lúc này, Mã Văn Thanh chợtnói: "Mau nhìn, bên kia có người."Ba người còn lại trong xe đềunhìn về phía trước, chỗ rẽ ở dòng sông cổ, rõ ràng có một người bước chân tậptễnh đang đi ra, thấy xe Hummer, vội vang giang rộng hai tay ngăn ở giữa đường.Mã Văn Thanh liền phanh lại ngaylập tức, thò đầu ra, khí nóng thiêu đốt đập vào mặt, hắn nhanh chóng lùi về,mắng: "Con bà nó, bề ngoài quả thực không phải là người."Người nọ đã đến bên cạnh xe,không có gió, nhìn được rất rõ ràng, quần áo của người này đã không nhận ra làmàu gì, mặt đầy mồ hôi, vỗ vỗ cửa xe. Mã Văn Thanh mở cửa xe ra, người nọ tinhthần tựa như có phần hoảng hốt, dưới sự giúp đỡ của Mã Văn Thanh mới miễn cưỡngbò lên ghế lái phụ."Nước --" Mặt đầy cát bụi, ngườinày tinh thần suy sụp hết sức yếu ớt mở miệng yêu cầu.A Cát cùng Phong Hàn phía sau đềukhông động, Mã Văn Thanh đang lái xe, Trần Ngọc không thể làm gì khác hơn làném qua một bình nước, người nọ cũng chẳng buồn nói chuyện, cầm lấy tu liền mộthơi.Trần Ngọc thấy bộ dáng của ngườinày, ngay sau đó nghĩ đến tiểu báo tử vẫn lăn qua lộn lại, chẳng lẽ là đói? Vộixách báo con đang cắn cắn góc áo của cậu lên cho nó uống chút nước, rồi lấy ramột thanh lạp xưởng cho nó.Tiếu báo tử kích động hai mắtrưng rưng, vừa ăn vừa thỉnh thoảng giương mắt nhìn Trần Ngọc: quả nhiên khôngtheo lầm người! Thứ này có thể làm mẹ!"Anh gặp phải chuyện gì? Tại saochỉ có một mình anh ở chỗ này đi loạn?" Mã Văn Thanh khẽ quay sang hỏi cáingười đang ngồi ở ghế phó lái.Người kia đã hạ bình nước xuống,nhưng vẫn ôm khư khư trong ngực. Hiện tại tinh thần có phần phục hồi mới thấyrõ bộ dáng của hắn. Người đàn ông này hơn 30 tuổi, mặt chữ quốc, trong đôi mắtnhỏ ánh lên sự cảm kích, chậm rãi hít thở, hắn lau vệt nước bên khóe miệng,nói: "Cảm ơn các cậu đã cứu tôi, tôi - tôi là cùng người khác tới đây đãi vàng,nhưng đầu lĩnh không tìm được nơi đó, nước nhanh chóng cạn sạch. Chúng tôi bấtđắc dĩ, vừa đi về, vừa tìm kiếm nguồn nước. Bởi vì không có nước, khí trời khônóng, bấy giờ mọi người trong đội đãi vàng đều sắp chịu không nổi nữa, không ítngười đã xuất hiện triệu chứng mất nước."Nói tới đây, nam nhân mặt chữquốc chợt trầm mặc, sau đó trong mắt lộ ra thần sắc khẩn cầu, nói: "Các vị bằnghữu, tôi không thể có nước mà quên mất đồng bạn cùng chung hoạn nạn. Tôi vancầu các cậu, đi cứu những người đó đi. Không có nước, bọn họ e rằng sống khôngnổi qua hai ngày."Trần Ngọc lắc đầu, nhìn thấyngười này than thở, đáp: "Quả là nếu không có nước thì sẽ khát chết, cách nơinày không xa, phía bên kia cồn cát, có hồ nước, các anh có thể tới đó bổ sungnước."Người đàn ông mặt chữ quốc lộ ravẻ mặt mừng rỡ, quyết định mang theo đội đãi vàng đi tới hồ.Mã Văn Thanh theo lời của mặt chữquốc, chuyển qua sông đạo, đi được một lúc, đã trông thấy ven đường đậu mấychiếc xe, dựa lưng vào một sườn núi cao, còn có mười mấy đỉnh lều. Nghe được âmthanh động cơ của Hummer, có chừng hai ba người từ trong lều chầm chập bước ra."Các anh có không ít người?" MãVăn Thanh nhìn mấy chiếc xe cùng hơn mười cái đỉnh lều rồi cau mày."A, đúng vậy, có tất cả 23 người,bất quá, phần lớn đều có triệu chứng mất nước, nhất định phải nhanh chóng cứuchữa, tiện nhất là đưa đến cái hồ các cậu nói kia. Tôi sẽ bố trí vài người còntỉnh táo lái xe tới hồ nước đó. Ngoài ra, đưa tôi đến đây, đã mang lại cho cáccậu không ít phiền toái, vốn không nên làm phiền các cậu nữa. Nhưng tình huốngbay giờ nguy cấp, các cậu có thể giúp tôi, đem người mang lên trên xe haykhông?" Mặt chữ quốc nói, tựa hồ sợ mấy người mất hứng, cuối cùng còn nói thêmmột câu: "Cái kia, chúng ta nơi này mặc dù không có nước, nhưng lương khô dồidào, có thể tặng cho các cậu mười mấy cân thịt khô."Mã Văn Thanh nghe thấy thịt khôcó chút động tâm, hướng Trần Ngọc gật đầu một cái, mở cửa cùng xuống xe với mặtchữ quốc, Trần Ngọc và A Cát cầm theo mấy bình nước đi xuống, Phong Hàn khôngđộng, nhắm mắt lại, tựa hồ muốn ngủ.Có người đã kích động chạy tới,vừa nói cảm ơn vừa nhận lấy bình nước trong tay Trần Ngọc, khi Trần Ngọc xoayngười muốn đưa nước cho người khác, chợt bờ vai của cậu bị chế trụ, khẽ cườicười, "Đợi đã, cấm động đậy."Sau đó, họng súng đen ngòm đãnhanh chóng chỉ trên đầu Trần Ngọc, người này cao giọng hô: "Được rồi, đều racả đi, con mồi đã mắc câu."Mã Văn Thanh cùng A Cát không ngờsẽ xảy ra biến cố như vậy, nhưng hai người phản ứng đều không chậm, nhanh chónggiương súng lên chỉ về phía những người đang dần xuất hiện. Thế nhưng, từ tronglều đi ra quá nhiều người, rất nhiều họng súng lạnh tanh chỉ thẳng vào bọn họ,đạn trong tay hai người bên này thật sự không đủ dùng.Mã Văn Thanh nhìn chằm chằm mặtchữ quốc mang bọn họ tới đây, tức giận chất vấn: "Buông cậu ta ra, con bà nócác ngươi có ý gì?!"Mặt chữ quốc phủi đi cát bụi trênmặt, thân hình đứng thẳng, nhất thời linh hoạt hẳn lên, hướng Trần Ngọc bangười lộ ra nụ cười ác ý, đáp: "Chính là ý bọn mày đang thấy, gặp phải tao coinhư chúng mày xui xẻo. Còn muốn thông báo cho chúng mày một tin bất hạnh khác,nước và thịt khô của chúng tao đều rất thiếu thốn, dĩ nhiên, lập tức sẽ được bùđắp."Không để ý tới Mã Văn Thanh đangla mắng, mặt chữ quốc quay sang nghênh đón một nhóm người đi ra từ trong lều.Mặt đầy vẻ nịnh hót cười, đối với nam nhân mập mạp ngậm điếu thuốc ở chính giữanói: "Nhị đương gia, cuối cùng hôm nay cũng mang về được mấy người."Tên được gọi là Nhị đương gia đếngần, vỗ vỗ bả vai mặt chữ quốc: "Tốt lắm, sau khi trở về phần của cậu sẽ tănggấp đôi." Sau đó không thèm để ý đến vẻ mặt vui sướng của mặt chữ quốc, vungtay lên với đám người xung quanh, cất cao giọng nói: "Bọn chúng bay, trò chơisăn thú bắt đầu!"Bốn phía nhất thời truyền đếntiếng huýt sao cùng tiếng hoan hô của mọi người, đem ba người bọn họ vây thànhmột đoàn."Ái chà, hôm nay mặt hàng khôngtồi, đây thật là đàn ông?" Lúc Nhị đương gia trông thấy Trần Ngọc ánh mắt liềnphát sáng, sau khi xác nhận Trần Ngọc đích thực là con trai, bất mãn lên tiếng,phía sau lập tức có không ít người phụ họa."Thật là, mẹ nó, ở chỗ này gầnmột tháng nay chưa từng thấy đàn bà, đàn ông con trai có bộ dáng như vậy, sáchsách, còn không bằng đưa đàn bà tới đây cho mọi người vui đùa một chút --"Phía sau có người không có hảo ýcười nói: "Đầu năm nay, trai gái đều chơi được tất, A Cường mày có thể thử mộtchút xem sao."Người nọ bèn nóng nảy, đáp: "Muốnthử mày đi mà thử, bồi ông đây ngủ đều là đàn bà! Ông đây đối với đàn ông khôngcó hứng thú." (tốt quá!)Đám người phía sau nghị luận khắckhẩu, mấy câu khó lọt tai nói ra cả đám nam nhân có chút nổi nóng. Nhị đươnggia mập mạp nọ chợt cười, từ sau lưng lôi ra một khẩu Desert Eagle(1), dùngbáng súng nâng cằm Trần Ngọc, nhìn thấy ánh mắt tức giận của cậu, Nhị đương giahài lòng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, tức giận đi, phản kháng đi, nếu không tròchơi này sẽ mất hết thú vị. Bây giờ, trước khi bắt đầu săn thú, chúng ta cầntìm chút kích thích."Vừa dùng súng trượt qua trượt lạitrên người Trần Ngọc, vừa quay đầu nói với Mã Văn Thanh cùng A Cát: "Hiện tại,người bạn thân thiết của bọn mày có phần phiền toái, muốn cứu hắn, hai ngườibọn mày chỉ một người có thể sống. Trong tay bọn mày đều có súng, để tao xemxem ai có thể sống sót, người nào sống sót sẽ có phần thưởng nha." Vừa nói vừagẩy gẩy cúc áo sơmi của Trần Ngọc từng cái từng cái một, tiếp đó dần dần dichuyển xuống dưới.Nhị đương gia nhận ra sự do dựcủa Mã Văn Thanh và A Cát, miệng hắn hiển lộ một nụ cười hưng phấn, hắn thíchxem nhất chính là tiết mục tự chém giết lẫn nhau như vậy.Trần Ngọc hét lên với Mã VănThanh: "Đừng nghe lời hắn, Văn Thanh, không được ra tay với A Cát."Trong mắt Nhị đương gia thoángqua vẻ âm ngoan, dùng súng đập một nhát vào ngực Trần Ngọc, lên tiếng: "Nhóccon, cậu tốt nhất nên hiểu rõ tình thế hiện tại, còn dám nói thêm một câu, tôikhông ngần ngại đục mấy cái lỗ trên người cậu đâu. Phải biết rằng, người biếnmất ở sa mạc, vĩnh viễn sẽ không có ai điều tra ra." Sau đó hắn mong đợi đượctrông thấy ánh mắt sợ hãi khẩn cầu hoặc tuyệt vọng giãy dụa của Trần Ngọc.Trần Ngọc không để cho hắn phảithất vọng, bởi vì bị súng chỉ vào đầu, cũng không làm thêm bất cứ điều gì đểtrói buộc cậu, sau khi nghe câu nói uy hiếp kia, tay phải Trần Ngọc không chútdo dự mà vô cùng nhanh nhẹn rút khẩu súng từ trong túi quần ra, trực tiếp chỉvào trái tim người đứng bên cạnh, kèm theo một nụ cười lạnh: "Được, hoặc là ôngthả chúng tôi, hoặc là chúng ta đồng thời nổ súng, muốn chết thì cùng chết."Nhị đương gia cúi đầu khẽ liếcnòng súng đặt trên tim mình, ngẩng lên lộ ra ánh mắt thưởng thức, hắn thậm chícó phần mê luyến nhìn nụ cười bên khóe môi Trần Ngọc, thanh niên quá mức xinhđẹp này không phải không sợ chết, mà là khi hắn hiểu rõ mình không thể khôngchết, biểu hiện ra ngoài là vô tình, đối với người khác cũng là đối với chínhbản thân hắn, thật khiến người ta phải hưng phấn.Nhị đương gia khàn khàn nói:"Nhóc con, tôi rất bội phục dũng khí của cậu, chỉ có điều, người như vậy bìnhthường sẽ không có kết cục tốt đẹp."Tiếp theo Nhị đương gia từ từ luimột bước, sau đó trở tay bắt được tay cầm súng của Trần Ngọc. Trần Ngọc nổsúng, đạn sượt qua mặt Nhị đương gia, để lại một vệt máu.Trong mắt Nhị đương gia lộ rahung quang, từ trên hông rút ra con dao nhỏ, nhanh chóng để ở ngang cổ TrầnNgọc, nhẹ nhàng cắt một nhát - màu đỏ tiên diễm nhất thời lan tràn trên vùng davô cùng trắng nõn, càng thêm phần chói mắt."Hai người các cậu, đặt súngxuống. Nếu không tôi sẽ cắt sâu hơn nữa, dĩ nhiên, các cậu hoàn toàn có thể đợitôi cắt được một nửa rồi mới để súng xuống cũng được." Nhị đương gia nhìn MãVăn Thanh cùng A Cát nói.Mã Văn Thanh nhìn vết thương trêncổ Trần Ngọc, thấy ánh mắt kia của Nhị đương gia tựa hồ hận không thể nhào ngaytới, nhưng hắn thật sự không dám làm, chỉ quẳng khẩu súng xuống dưới chân. ACát do dự một lúc, cũng chầm chậm đặt súng trên mặt cát.Đúng lúc ấy thì ở phía sau, cửaxe Hummer mở ra.Mặt chữ quốc rốt cuộc cũng pháthiện ra tại sao vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng, hắn vội hô lên: "Thủlĩnh, bọn họ tổng cộng có bốn người."Nhị đương gia cũng đang nhìn cáingười vừa mới xuất hiện kia, hắn thấy rõ ràng trong tay Phong Hàn không có gìcả, cũng không vội.Đợi Phong Hàn đến gần, tiếng độngnhốn nháo thoáng chốc giống như bốc hơi hết thảy. Trần Ngọc xinh đẹp cùng PhongHàn tuấn mĩ là hoàn toàn bất đồng, chỉ có điều đều khiến kẻ khác phải nín thở.Nhị đương gia chợt cười, "Tao độtnhiên nghĩ ra một kịch bản hoàn hảo." Nói xong chỉ súng vào Phong Hàn: "Mày,lại đây, hôn nó."Phong Hàn mặt không đổi sắc nhìnkhẩu súng trong tay nam nhân, sau đó quay đầu nhìn Trần Ngọc đang bị hắn khốngchế, đôi mắt phượng đen nhánh mang theo lo lắng nhìn về phía hắn, trên cổ máuvẫn đang chảy. Phong Hàn giật mình, phi thẳng tới chỗ Trần Ngọc.Trần Ngọc quả thực rất lo sợ, sovới Mã Văn Thanh và A Cát từng trải, vì hai người họ đều khôn khéo vô cùng, sẽkhông hơn thua chuyện trước mắt. Phong Hàn tựa hồ vẫn coi nhân tình thế sựchẳng ra gì, nếu như, đám người chung quanh quay sang nổ súng về phía PhongHàn, Phong Hàn cho dù lợi hại đến đâu, cũng sẽ bị thương bị chảy máu, hơn nữacòn chưa biết có thể sống lại hay không.Trần Ngọc không thể tưởng tượngđược một Phong Hàn bá đạo như vậy sẽ bị người ta bức hiếp, cho nên cậu nhìnPhong Hàn càng ngày càng chạy đến gần, cuối cùng đứng ở trước mặt Trần Ngọc,căn bản không thể hiểu được ý định của Phong Hàn.Phong Hàn tràn đầy hứng thú nhìnTrần Ngọc một lúc, sau đó cúi xuống hôn.Trần Ngọc cả kinh, trên môi vừaấm vừa lành lạnh, dị thường mềm mại, hắn hôn cậu! Trần Ngọc nhỏ giọng sợ hãikêu lên: "Mịa! Anh... ưm!" (yaaa!! First kiss của Tiểu Trần Ngọc aaa ^///^)Có một số thứ, cho dù là bánhtông, cũng sẽ vô sự tự thông, tỷ như đầu lưỡi của Phong Hàn, linh hoạt mà báđạo chui vào, Trần Ngọc mới vừa khước từ một chút, liền bị Phong Hàn chế trụđầu, đem hai người kéo lại gần hơn. Nụ hôn tràn đầy tính chiếm đoạt cùng xâmlược, răng nhọn nhẹ nhàng day cắn, cũng khiến cho Trần Ngọc cảm thấy sợ hãimuốn hôn mê.Chung quanh phát ra tiếng cười bỉổi, không ít người ánh mắt trở nên đói khát. Phong Hàn rốt cuộc rời khỏi đôimôi Trần Ngọc, nhưng không buông cậu ra, mà là cúi đầu tiếp tục hôn xuống, liếmsạch sẽ máu trên cổ Trần Ngọc, sau đó mới ngẩng đầu lên.Mặt Trần Ngọc đỏ bừng bừng, lắpbắp lên tiếng: "Anh, anh - "Phong Hàn vô tội đáp: "Cậu cũngthấy đấy, đồ chơi trong tay bọn họ rất nguy hiểm."Trần Ngọc thấp giọng kêu lên:"Tôi đây dĩ nhiên biết! Anh nếu có thể trưng ra vẻ mặt sợ hãi, thì càng phùhợp! Đáng chết, anh rốt cuộc học được những thứ loạn thất bát tao này ở đâu!"Còn hôn lưỡi! Chẳng lẽ một cái bánh tông ngàn năm cũng biết chuyện này?Phong Hàn hiểu ý của Trần Ngọc,hết sức kiên nhẫn giải thích: "Trên tivi ở nhà cậu."Trần Ngọc nhắm mắt, tức giậnnghĩ: kháo, mình quả nhiên không nên cho hắn xem tivi!Phong Hàn thấy Trần Ngọc buồn bựcvô cùng, vỗ vỗ đầu của cậu nói: "Ta nói đùa thôi, ta chỉ là muốn nếm thử mộtchút tư vị bị kẻ khác uy hiếp. Mặc dù hôn không tệ, nhưng không khí bị người tauy hiếp quả nhiên rất không thoái mái. Cậu chờ một chút, ta đi giải quyết bọnhọ."Trần Ngọc cả kinh, giải quyết nhưthế nào, nhiều người như vậy, lại cầm theo súng.Phong Hàn còn chưa kịp xoayngười, từ xa xa truyền tới tiếng động cơ xe đang chạy, tất cả mọi người kinhngạc không thôi, hơn chục chiếc xe quân dụng việt dã lái đến đây. Không ítngười thấy vậy ánh mắt sáng lên, tính năng của loại xe này, tốt hơn nhiều sovới xe Hummer!Trần Ngọc híp mắt quan sát nhữngchiếc xe này, sau đó cánh cửa của chiếc xe đầu tiên mở ra, một người mặc bộ rằnri nhảy xuống, đeo kính gió, giày bó cao cổ, cả người đẹp trai bức nhân.Người này vác súng tự động, nhìnlướt qua đây, quay đầu nói vài câu vào bộ đàm, hơn chục chiếc xe việt dã vâychỗ này lại. Sau đó, trên xe xuất hiện không ít người, đều cầm súng hướng vềphía đám người kia.Người bên này tựa hồ cũng chưabao giờ bắt gặp tình cảnh trước mắt, Nhị đương gia lớn tiếng nói: "Các huynh đệlà ai? Trước đừng động thủ, sợ rằng có hiều lầm."Người đeo kính chắn gió khẽ mỉmcười: "Không hề có hiểu lầm, ông trước tiên thả thiếu gia nhà tôi ra, có lời gìđể sau hẵng nói."Trần Ngọc sửng sốt, người tới lạilà Trầm Tuyên.Chú thích:(1)Desert Eagle:Là một loại súng ngắn bán tựđộng nòng lớn vận hành bằng khí nén chủ yếu được chế tạo ở Isreal bởinhà máy IMI (Israel Military Industries, nay là Israel Weapon Industries) chocông ty Magnum Research. Magnum Research đã chào bán nhiều phiên bản ít giậtcủa khẩu súng ngắn Jericho 941 với tên Baby Eagle; loại súng này không có đặctính nào giống khẩu Desert Eagle mà chỉ có vẻ ngoài, giá cả giống nhau.Magnum Research, một đơn vị đóngở Hoa Kỳ , đã phát triển và đăng ký bản quyền thiết kế gốc của DesertEagle và đã chế tạo mẫu đầu tiên nhưng việc chế tạo đã được chuyển giao đếnIsrael, nơi chỉnh sửa hoàn thiện cuối cùng thiết kế và đưa vào sản xuất. Địađiểm chế tạo đã được dời đến Saco Defense nằm ở bang Maine từ năm1996 đến năm 2000 nơi chế tạo theo phiên bản XIX, nhưng đã được chuyển lạiIsrael khi Saco đã được General Dynamics mua lại.Nhờ đăc điểm là vẻ ngoài mạkền bóng bảy và cỡ đạn lớn, khẩu Desert Eagle trở nên nổi tiếngtrong các game và phim ảnh .Chương 6 : Ăn đònAi là thiếu gia của bọn họ?Nhị đương gia sửng sốt, ngay sauđó phát hiện Trầm Tuyên dùng nhãn thần tựa tiếu phi tiếu nhìn Trần Ngọc đang bịsúng nhắm vào, mồ hôi từ trên đầu hắn lúc ấy cũng chảy xuống theo. Đúng nhưnhững gì hắn đã nói, người biến mất trong sa mạc là không thể tìm được. Đámngười lái xe quân dụng kia, vừa nhìn cũng đã biết không có thiện chí.Nhị đương gia xấu hổ cười haitiếng: "Sao lại nói vậy, thật đúng là đại thủy cuốn trôi Long Vương miếu, hóara đều là người chung đường, mau thả ra thả ra!" Sau đó xoay người nhìn TrầmTuyên, nói năng khép nép: "Chúng tôi là Sử gia chuyên đãi vàng, không biết cácvị đây đi theo "con đường" nào?"Trầm Tuyên khẽ liếc Trần Ngọc đãđược thả ra, cười nhạt nói: "Chúng tôi "đi đường" nào không mượn ông xen vào,chỉ cần thiếu gia nhà tôi vẫn ổn, chúng tôi nhất định sẽ không gây khó dễ chocác ông."Nhị đương gia lôi kéo thăm dò tênphá rối này, trong lòng tuy bất mãn nhưng không dám để lộ ra bên ngoài, chẳngqua vẫn bảo người của mình lui về phía sau đứng, cũng không dám hạ lệnh buôngsúng xuống. Cho dù không có mấy tác dụng, nhưng vẫn phải cẩn thận đề phòng.Trầm Tuyên không thèm để ý, bướcqua xách Trần Ngọc từ trong tay người kia ra ngoài. Trên dưới quét mắt nhìn mộtlượt, mặt, tay chân hình như không bị thương, nhưng kỳ quái là, khóe miệng TrầnNgọc đỏ thẫm, còn phiếm chút thủy quang, càng thêm phần dụ hoặc.Hắn nhẹ nhàng tiến tới bên taiTrần Ngọc hỏi: "Cậu xem tiền đồ của cậu, còn chơi trò bắt cóc? Muốn tôi trútgiận lên cậu?"Trần Ngọc cất súng của mình đi,lắc đầu, chỉ là theo chân Trầm Tuyên quay về. Khi đi qua tên mặt chữ quốc, độtngột nhấc chân đạp nam nhân kia một cước, kết quả, đá vào chính giữa hai chânhắn, nam nhân lăn lộn trên mặt cát, không ngừng kêu la.Mã Văn Thanh cùng A Cát nhặt súngtrên mặt đất lên, cũng không coi ai ra gì trở về, thấy một cước nọ của TrầnNgọc, Mã Văn Thanh gật đầu khen: "Đá rất hay!"Lúc đến gần đoàn xe việt dã quândụng, Trần Ngọc chợt ngừng cước bộ, vừa nãy cao hứng có Trầm Tuyên tới cứu, bâygiờ ngẫm lại, Trầm Tuyên xuất hiện ở đây, phụ thân nhất định cũng sẽ có mặt,nếu để ông phát hiện ra, mình sẽ thực thảm. Vội vàng quay đầu cười lấy lòng vớiTrầm Tuyên nói: "A, anh Trầm, thật trùng hợp a, chúng ta đi du lịch mà cũng gặpnhau, ha ha, các anh đang bận rộn, tôi đi trước, không cần nói đã gặp tôi vớiphụ thân, sau khi về nhà chúng ta lại ôn chuyện."Trầm Tuyên sắc mặt thâm trầm nhìnTrần Ngọc cất bước đi ra ngoài, mới lên tiếng: "Là sư phó bảo tôi tới cứu cậu."Một câu nói thành công khiến cho Trần Ngọc đứng khựng lại, Trầm Tuyên tiếp tục:"Sư phó nhìn thấy cậu qua ống nhòm, trực tiếp chỉ thị tôi tới qua cứu cậu.Thiếu gia, lần này tránh không thoát, hơn nữa, sư phó rất tức giận."Lại nhìn Mã Văn Thanh cùng PhongHàn, A Cát, Trầm Tuyên nói: "Tiểu thiếu gia, cậu cầm bản đồ, lại đi cùng contrai của Mã gia, muốn để cho chúng ta tin những gì cậu nói, sợ rằng có chút khókhăn."Trần Ngọc phiền não bứt bứt tóc,hận không thể xoay người bỏ chạy ngay lập tức, biết phụ thân sắp tới, lòng cậuđã loạn hết cả lên, đơn giản không cách nào tưởng tượng ra khổ nạn kế tiếp.Nơi xa một chiếc xe từ từ lái đếngần, cửa xe vừa mở ra, có mấy người bước xuống, cầm đầu chính là Trần Sâm sắcmặt âm trầm.Trần Ngọc lập tức co rúm ngườilại, khóe mặt liếc nhìn Phong Hàn và Mã Văn Thanh đang đi tới đây, nhưng khônghề lui nửa bước.Trần Sâm đi đến trước mặt TrầnNgọc, khuôn mặt tối đen, thần sắc lạnh lùng cơ hồ có thể kết băng, ánh mắt sắcbén nhìn chằm chằm Trần Ngọc một lúc lâu, mới hỏi: "Nói, ngươi tại sao lại ởchỗ này? Hôm đó, ngươi đã hứa với ta như thế nào?!"Trần Ngọc cúi đầu, thái độ ăn nănhối lỗi, nhưng không có tác dụng đối với Trần phụ. Trần Ngọc tựa hồ đã quyếtđịnh xong, chợt ngẩng mặt lên, nói: "Cha, con sai rồi, thế nhưng --"Trần Sâm căn bản không muốn ngheTrần Ngọc giải thích, quay đầu nhìn về phía Trầm Tuyên, trực tiếp ra lệnh: "Con đưa nó trở về, ngay lập tức.""Con không về, cha, con có lý dokhông thể không đi! Cha phải tin con --" Trần Ngọc kêu lên, thấy một nhóm ngườiở bên kia, tựa hồ cũng không phải là người của Trần gia, Trần Ngọc lời ra đếnkhóe miệng lại sửa thành: "Cha, người đều mang ba người đệ tử theo cùng, concũng muốn xem thử a, cha không cho con đi, con chỉ đành phải tự lén đi theo."Trần Sâm không quen có người làmtrái lại quyết định của mình, nhất là con của hắn. Trần Ngọc vừa thốt lên xong,song phương cùng yên lặng một lúc lâu, vị Trần gia đương gia này sắc mặt xanhmét nhìn Trần Ngọc, rốt cuộc không nhịn được một tay níu lấy cố áo Trần Ngọc,quay người đi về phía một lều trại gần nhất.Trần Ngọc thấy Phong Hàn tựa hồ muốnchạy tới, vội lắc lắc đầu với hắn, Mã Văn Thanh gắt gao kéo Phong Hàn lại.Mới vừa rồi cùng xuống xe vớiTrần Sâm cũng không hoàn toàn là người của Trần gia, có thể là Khương gia vàDương gia cùng nhau hợp tác lần này. Mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn TrầnSâm lôi con trai của mình vào trong lều của mấy tên đãi vàng, sau đó bên trongcó hai người kêu thảm bị đá văng ra ngoài, trông thấy tình hình ở đây, rất thứcthời ngậm miệng, chạy như bay về phía Nhị đương gia khóc lóc kể lể tố cáo. Nhịđương gia nhìn hành động cưu chiêm thước sáo tự nhiên như không của bọn họ,giận mà không dám hó hé gì.Tiếp đó nghe thấy tiếng động cựclớn, thanh âm đồ đạc bị đập phá, gián tiếp còn có tiếng kêu la cùng tiếng cầuxin tha thứ rất nhỏ của Trần Ngọc. Tất cả mọi người không tự chủ được mà lolắng, Trần Ngọc gầy yếu như thế sao có thể chịu nổi vài cái chứ.Một lát sau, cửa lều mở toang,Trần Sâm mang theo Trần Ngọc cúi thấp đầu cước bộ lảo đảo đi ra. Bên phải mặtTrần Ngọc có chút sưng đỏ, còn lại không thấy gì khác.Trầm Tuyên bước nhanh về phíatrước, ngăn trở tầm mắt của mọi người, đỡ lấy Trần Ngọc đồng thời liếc nhìn vàobên trong lều, quả nhiên, chẳng có lấy một món đồ nào còn nguyên vẹn."Bác trần, yêu cầu của bác đốivới con mình quá nghiêm khắc, nếu cậu ấy muốn đi, thì để cậu ấy đi cùng, cũngkhông phải là người ngoài." Một người trẻ tuổi nói.Trần Ngọc híp mắt quan sát ngườinày mấy lần, cảm thấy rất quen, sau khi trông thấy Khương gia lão gia tử chốngquải trượng, chợt nhớ ra, đây chính là người trẻ tuổi đứng bên cạnh Khương gialão gia tử khi ấy, có lẽ là người Khương gia."Đúng vậy, Trần Sâm, về sau đềunhờ cả vào bọn tiểu bối lăn lộn, thằng nhóc nhà anh tôi chưa thấy anh mang nóđi theo bao giờ." Khương lão gia tử cũng nói, cười ha hả nhìn Trần Ngọc mặt sắpdán xuống đất, nghĩ lại lúc ấy thằng bé kia lừa gạt mình đoạt lấy khối ngọc nọtinh quái thế nào.Trần Sâm thấy người ngoài đến,mặc dù sắc mặt vẫn như cũ không kiên nhẫn mà lại lạnh lùng nghiêm nghị, cũnghòa hoãn xuống đôi chút, xoay người lại nhìn thằng con tự nhiên thành thật tớibất ngờ, nói: "Chú Khương không biết nó đấy thôi, thủ nghệ chẳng giỏi, đi theochỉ tổ vướng tay bận chân, không thể để cho nó đi. Cho nên tôi mới nói, thằngnhóc này cầm bản đồ cũng sẽ không gây nên nổi sóng gió gì."Trần Sâm xoay người, đem TrầnNgọc đáng thương giao cho Trầm Tuyên, thấy trong mắt Trần Ngọc dâng lên sự khẩncầu cùng tuyệt vọng, ngừng một giây, mới lên tiếng: "Nếu chịu nổi hai mươi roicủa thầy mà vẫn có thể động thì cho nó đi theo, đoạn đường này con phải trôngchừng nó thật kỹ. Khương lão gia tử, chúng ta cũng không nên mất thời gian nữa,khiến người ta sốt ruột chờ đợi, nhanh chóng lên đường quan trọng hơn." TrầnSâm nói, dùng tay làm dấu mời, cùng Khương lão gia tử đi về phía chiếc xe.Trầm Tuyên cung kính đáp "Vâng",chờ Trần Sâm đi xa, mới quay đầu nhìn về phía Trần Ngọc.Phong Hàn đi tới bên cạnh TrầnNgọc, đem tiểu báo tử bốn chân huy động không ngừng nhét vào trong ngực cậu,tựa hồ đụng phải vết thương, Trần Ngọc đau đến run người, cánh tay đỡ lấy TrầnNgọc của Trầm Tuyên cũng từ trên bả vai trượt xuống. Khi bước chân của TrầnNgọc lại bắt đầu chao đảo, Phong Hàn một phen túm lấy cậu đi tới xe Hummer, mặcdù không cần phải nói thành lời, nhưng vẫn nhìn ra được Phong Hàn đối với bấtcứ chuyện gì cũng luôn luôn thờ ơ hiện tại tâm trạng không được tốt cho lắm.Mã Văn Thanh sán lại gần, nháymắt vạn phần đồng tình nhìn Trần Ngọc: "Sao vậy, chú Trần sao lại đành lòngđộng thủ, ổng cư nhiên ra tay đánh cậu? Hơn nữa còn muốn đánh tiếp?"Trần Ngọc sắc mặt có chút táinhợt, tức giận lầm bầm: "Có cái gì kỳ quái, coi như bình thường không nhiềulắm, nhưng phụ thân đã nói thì nhất định sẽ đánh." Khi Trần Ngọc được Phong hànđỡ lấy đến sát cạnh xe Hummer thì dừng lại, nhàn nhạt quay đầu nhìn Trầm Tuyên.Trầm tuyên ánh mắt thâm trầm nhìnthẳng Trần Ngọc, Trần Sâm đối với chuyện tiểu nhi tử hạ mộ đã từ lâu đặt cấmlệnh, mà yêu cầu dị thường nghiêm nghị, nếu phạm lỗi sẽ bị giáo huấn. Thỉnhthoảng cũng để cho Trầm Tuyên trừng phạt Trần Ngọc, nhưng Trần Sâm chưa bao giờngay trước mặt người khác nói một câu nặng lời với đại đệ tử của mình, thậm chícó thể nhận thấy sự tin tưởng quá mức. Vị thiếu gia chân chính của Trần gia, sẽcó cái nhìn thế nào về đại sư huynh của mình? Trong lòng Trần Ngọc rốt cuộcnghĩ gì về hắn? Trầm Tuyên vẫn muốn biết.Thân thể cứng còng của Trần Ngọcđã tiết lộ rõ ràng tâm sự của cậu, Trầm Tuyên thở dài, vỗ vai Trần Ngọc, nói:"Lên xe đi, sư phó cũng chỉ nói vài câu làm trò cho đám người kia xem thôi,hiện tại nếu như cậu vết thương chồng chất vết thương thì kẻ chịu tội là tôi,lại vẫn phải bảo hộ che chở cho cậu."Phong Hàn mở cửa xe, ôm Trần Ngọclên. Trầm Tuyên cau mày nhìn Phong Hàn một cái, xoay người đi về phía xe việtdã quân dụng.Mã Văn Thanh cùng A Cát cũng lầnlượt bò đến trên xe. Mã Văn Thanh lôi hòm thuốc ra ngoài, ném cho Phong Hànngồi phía sau: "Cái kia, Phong ca, anh giúp hắn bôi thuốc."Phong Hàn nhận lấy hòm thuốc, vẻmặt mờ mịt nhìn Trần Ngọc, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ. Mã Văn Thanh thấy chỗngồi đằng sau một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì sất, lúc quay đầu lại nhìnliền trợn trắng mắt, đây là cái gì?!Trần Ngọc nhìn Phong Hàn đem mộtcuộn băng to cuốn tới cuốn lui trên đầu mình, khi muốn nhúc nhích cổ cũng thấykhó khăn rốt cuộc không nhịn được bắt lấy tay của hắn, khóe miệng co quắp kêulên: "Đủ rồi, tôi căn bản không cần bôi thuốc!"Phong Hàn hồ nghi quan sát TrầnNgọc, kéo cậu sáp lại gần, cởi áo cậu ra, vết thâm tím trên người Trần Ngọc,thật ra thì cũng không nhiều lắm. Có thể thấy Trần phụ làm ra động tĩnh lớn nhưvậy, chân chính đập vào người con trai thực chất không đáng kể. Mặc dù nóicứng, nhưng lúc Phong Hàn thoa thuốc mỡ cho cậu, vẫn khiến Trần Ngọc nhe răngtrợn mắt kêu đau.A Cát vừa mới nghe người ta nghịluận, đã biết tên của Trần Ngọc, sắc mặt tương đối khó coi, sau khi lên xe,thần sắc vẫn lãnh đạm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cho dù ai nói chuyện cùng khôngbuồn để ý. Chẳng qua Trần Ngọc giãy dụa dữ quá xô vào người thiếu niên, thiếuniên chỉ khẽ giật giật vài cái, cũng không đẩy cậu ra.Đoàn xe lại bắt đầu lên đường,bởi vì không phát hiện bão cát lớn sẽ xuất hiện, đến xế chiều xe vẫn chạy khôngngừng.Mã Văn Thanh nhìn đoàn xe đãivàng càng ngày càng xa, vừa lái xe vừa hùng hổ nói, "Cái tên Nhị đương gia kiasao mà biến thái, cậu lúc ấy cũng nên đá cháu trai của ổng vài phát, dù sao ổngcũng không dám làm gì cậu."Nghe được lời nói của Mã VănThanh, tay Phong Hàn vẫn không ngừng thoa thuốc, có điều lại ngẩng đầu liếcnhìn đôi môi Trần Ngọc, Trần Ngọc nhớ tới nụ hôn không thể giải thích nổi nọ,trên mặt có phần mất tự nhiên. Phong Hàn đã lên tiếng: "Bọn họ nơi đó có mùicủa người chết, cho dù bỏ mặc bọn họ, cũng chẳng sống được bao lâu nữa."Ba người còn lại bị câu nói củaPhong Hàn dọa sợ hết cả hồn, Mã Văn Thanh cả kinh nói: "Xảy ra chuyện gì? Còncó người chết?""...Có thể bọn họ đào được thứ gìđó cổ quái."Trầm Tuyên đi tới tiếp tế lươngthực, ngồi ngay bên cạnh tài xế, mùi thơm thịt bò xộc thẳng vào mũi, bốn ngườibên này cộng thêm một con động vật lông mao mừng rỡ vạn phần. Mã Văn Thanh cùngtiểu báo tử ăn đến mức cái bụng tròn xoe, cùng một tư thế, một ngửa người ngồiở phía sau, một ngửa thân ở trên chân Trần Ngọc. Người lái xe đã đổi thành ACát."Trầm ca, các anh rốt cuộc đi tìmngôi mộ thế nào, lúc này còn mạo hiểm vào sa mạc?" Trần Ngọc hỏi dò.Trầm Tuyên tức giận, "Không phảicậu có bản đồ sao? Không nhận ra?"Trần Ngọc lắc đầu, Trâm Tuyêntiếp tục nói: "Là một toà thành di động trong sa mạc, rất nhiều năm về trước,một nhà thám hiểm người Anh đã từng nhắc tới nó, gọi nơi đó là <Hậu hoa viêncủa thần>."Chương 7 : Bão cát Trần Ngọc cất tiếng chê cười: "<Hậu hoa viên của thần>? Người nước ngoài thường thích lấy mấy cái tênnhư vậy, vườn hoa mà thượng đế để lại cho nhân gian không sớm thì muộn cũng sẽvì sự tò mò và tham lam của loài người mà nhấn chìm xuống địa ngục, trong samạc này thì có cái hậu hoa viên quỷ quái gì?"Trầm Tuyên mặc bộ rằn ri, đôichân dài ưu nhã vắt lên nhau, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn lộ ra tiếu ý,lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt vẫn có chút tái nhợt của Trần Ngọc, ôn hòa nói: "Thếnào, hóa ra ngươi còn nghiên cứu nhân tính cùng ngoại quốc thần học?" Sau đócúi đầu nhìn cánh tay bị Trần Ngọc hất ra, tiếp tục: "Bất quá, có hai chữ ngươinói đúng, chỗ đó quả thật có thể gặp quỷ."Tất cả mọi người trên xe đều sửngsốt, Mã Văn Thanh lập tức mở mắt ra nói: "Tôi bảo này đại sư huynh Trần gia,mặc dù chúng ta từ nhỏ đã bị hù dọa mà lớn lên, đối với các tình huống đặc biệtcăn bản có thể ứng đối tự nhiên, cũng đem theo không ít gạo nếp. Nhưng cònphiền ngài trước tiên giải thích cho rõ ràng câu nói sau cùng có ý gì, nhất làhai chữ 'gặp quỷ' kia." Vừa dò hỏi vừa len lén kiểm tra hộ thần phù trên cổhắn.Trầm Tuyên nghe thấy vậy, khẽcười cười, đáp: "Nói đơn giản, đó là một truyền thuyết từ cách đây rất lâu củaTây Vực, ở biển tử vong, cũng chính là sa mạc Taklamakan, có một tòa thành diđộng, được một số người gọi là quỷ thành. Lại có người nói rằng, quỷ thành đókinh khủng như chốn địa ngục, là nơi ở của ác quỷ, ba mươi năm mới có thể nhìnthấy một lần, mà những người nhìn thấy được nó đều không ai sống sót trở về.Căn cứ vào truyền thuyết cùng ghi chép trong cuốn sách nọ, quỷ thành hẳn chínhlà <Hậu hoa viên của thần> mà người Anh kia đã bắt gặp, về phần tại saotrên sách thì miêu tả cây cỏ tốt tươi, điểu ngữ hoa hương, khắp nơi đều là kỳtrân dị bảo, trái ngược hoàn toàn với hai chữ 'kinh khủng', còn rất khó nói.""Hiện tại có nhà khảo cổ học đãphân tích, quỷ thành di động này, rất có thể là một trong số những nước nhỏ ởTây Vực, bởi vì không giao lưu với bên ngoài, nên bị lịch sử coi nhẹ. Mà trongdã sử có ghi chép, ngay từ thời Hán triều, đã có người bí mật thử tìm kiếm quỷthành, người đó chính là Hán Vũ Đế. Năm đó Trương Khiên(1) đi sứ Tây Vực,một mặt là mang trên mình sứ mạng liên hiệp các quốc gia Tây Vực, cùng đánhHung Nô, mặt khác chính là làm nhiệm vụ bí mật tìm kiếm quỷ thành luôn di độngtrong truyền thuyết kia, về phần mục đích tìm kiếm quỷ thành, thì không có bấtcứ ghi chép nào cả."Nghe những lời mà Trầm Tuyên nói,Trần Ngọc nhíu mày, Hán Vũ Đế tốn công tốn sức tới sa mạc muốn tìm cái gì, hắncòn cần thứ gì? Quyền lực, tiền tài, địa vị đã bị hắn dẫm ở dưới chân, ngay cảmỹ nữ, bên cạnh Hán Vũ Đế cũng có rất nhiều giai nhân tuyệt sắc.Trần Ngọc ngẩng đầu lên, mặt đầyvẻ nghi ngờ, mắt phượng mang theo thủy quang nhìn về phía Trầm Tuyên, lại hỏi:"Trầm ca, anh là người đứng ra tổ chức hành động lần này?"Trầm Tuyên gật đầu một cái: "Saovậy?"Trần Ngọc một tay vuốt ve lòngbàn chân của tiểu báo tử mập mạp trong ngực, một tay nhịp nhịp gõ đầu gối, nói:"Tôi cảm thấy có vấn đề, có ai lại vì mấy câu miêu tả trên một quyển sách liềnhao tốn khí lực lớn như vậy, triệu tập một đống người mạo hiểm vào sa mạc?Không, không đơn giản thế được. Bọn họ nhất định phát hiện ra cái gì đó, có đủsức hấp dẫn khiến bọn họ phải đi trước một bước."Mã Văn Thanh ở bên cạnh gật đầuđồng ý: "Tiểu Trần Ngọc nói rất đúng, chuyện này nhất định có mờ ám, thân phậncủa người nọ đáng tin không?"Trầm Tuyên vẻ mặt phức tạp nhìnhai người một lúc lâu, trịnh trọng gật đầu một cái, cũng không nói thêm gì nữa.Trần Ngọc đảo mắt, dò hỏi: "Mấychiếc xe quân dụng việt dã này, lại từ đâu mà có?"Trầm Tuyên tự tiếu phi tiếu nhìncậu, đáp: "Những thứ này không cần cậuquan tâm, đều do người tổ chức hành độnglần này bố trí. Hơn nữa, tiểu Trần Ngọc, tôi nói trước cho cậu biết một tiếng,nếu cậu đã ở lại, thì hãy yên phận đi. Người kia, tuyệt đối có thể tin tưởng,với lại sư phụ sẽ không hy vọng cậu chọc vào bọn họ."Nhắc tới Trần Sâm, Trần Ngọc lạicảm thấy toàn thân đau đớn, ngồi nghiêm chỉnh, ôm tiểu tử trong ngực lui dần vềphía sau cho đến khi đụng phải một thân thể ôn lạnh, nhất thời thấy thực thoảimái.Một cánh tay với ngón tay đeonhẫn lạnh như băng hạ xuống đầu Trần Ngọc, ngón tay thon dài xuyên qua mái tócmềm mại, Trần Ngọc thở ra khoan khoái, ánh mắt trở nên mông lung, giống như mộtchú mèo được cưng nựng mà cảm thấy vô cùng thoả mãn.Trầm Tuyên nhìn chằm chằm vẻ connít khó gặp của Trần Ngọc, trong lòng không khỏi có phần ghen tỵ, sự thân mậtđến mức không cần phòng bị cùng cực kỳ tin cậy đó, trước kia Trần Ngọc luônluôn chỉ ở trước mặt đại sư huynh này của cậu mới biểu lộ ra. Bởi vì bất luậnlà ở Trần gia hay khi ở bên ngoài, có năng lực giúp đỡ Trần Ngọc duy nhất chỉcó hắn.Hắn không thể không đánh giá vànhìn lại một lần nữa người đàn ông mà Trần Ngọc mang về cùng này, vẻ ngoàikhiến kẻ khác phải giật mình, ánh mắt sắc bén lạnh như băng, khí chất túc sátrõ ràng bao quanh làm cho nhiệt độ trong đây giảm đi trông thấy.Bởi vì bị nhìn quá mức chăm chú,Phong Hàn bèn ngẩng đầu đáp lại ánh mắt của Trầm Tuyên, hô hấp của Trầm Tuyênnhư đông cứng, từ trong con ngươi đen nhánh kia, không nhận ra bất cứ một tiacảm tình nào, nhưng có thể cảm nhận được sự ưu nhã cùng nguy hiểm.Trầm Tuyên quay đầu chú mục vàoTrần Ngọc, chợt khẽ khàng lên tiếng: "Còn có,cậu ngốc rồi sao, bản đồ chỉ cómột, cậu lại đang ở trong thư phòng, cậu cầm đi sư phó làm sao có thể khôngbiết?"Trần Ngọc hơi nâng mặt lên, mêmang nhìn Trầm Tuyên, nói: "Tôi chỉ photo ra một bản mà thôi, rồi lại đặt lênbàn như cũ, lẽ nào cha tôi biết?"Trầm Tuyên sửng sốt, đột nhiênkéo Trần Ngọc ngồi hẳn dậy, nghiêm túc hỏi: "Cậu bảo không hề cầm? Là thật?"Trần Ngọc gật đầu, cậu cũng chợtý thức được lời nói của Trầm Tuyên, bản chính biến mất, hơn nữa cậu bị hoàinghi? Đây chỉ là trùng hợp hay ai đó tính kế hãm hại?Trầm Tuyên xoay người xuống xe,đi về phía trước, đại khái là qua nói chuyện với Trần Sâm. Trần Ngọc hạ mắt,lại tựa vào trên người Phong Hàn, nhìn không rõ vẻ mặt.Trong buồng xe lại một lần nữayên tĩnh, Mã Văn Thanh bởi vì ăn quá nhiều nên buồn ngủ, còn Trần Ngọc tựa hồđã ngủ mất rồi. Mãi cho đến khi xe thắng gấp, Trần Ngọc đột ngột lao về phíatrước, được Phong Hàn một phen kéo lại. Trong tiếng kêu rên của Mã Văn Thanh, ACát đạp mở cửa xe, lo lắng nói: "Mau tới hỗ trợ, chậm thêm nữa lạc đà sẽ nguyhiểm."Trần Ngọc giật mình một cái, lậtngười ngồi dậy, xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía trước, hóa ra là lạc đà bị rơivào trong cát lún.A Cát chạy nhanh qua bên đó, TrầnNgọc đẩy Mã Văn Thanh, "Mau, một mình hắn không ổn, chúng ta phải đi giúp hắn."Mã Văn Thanh quay đầu liếc nhìnPhong Hàn, lại quay sang nháy mắt với Trần Ngọc. Trần Ngọc nhớ tới tác dụng cựclớn của Phong Hàn khi chiếc xe gặp nạn, bèn trưng ra khuôn mặt tươi cười rực rỡnói: "Tôi bảo này, Phong ca, trong chúng ta anh có sức lực nhất --"Vốn cứ nghĩ Phong Hàn sẽ cứtuyệt, hay ít nhất cũng phải đợi đến lúc Trần Ngọc nói rã bọt mép, mới bằnglòng đi ra hỗ trợ, thế nhưng, Phong Hàn chỉ nghe mỗi nửa câu đầu, liền lặng yênđứng lên, bước xuống đi qua đó.Trần Ngọc quay sang Mã Văn Thanhcũng đang nghi ngờ không hiểu nhún nhún vai, thấp giọng nói: "Có lẽ người nàyrất tốt, mặc dù xác suất hắn ban phát thiện tâm là cực nhỏ."Không chỉ xe Hummer của bọn họdừng lại mà những chiếc xe quân dụng kia cũng như vậy. Phía trước phát hiện cátlún có diện tích rất lớn, không chỉ lạc đà, người và xe mà đã rơi vào thì cũngkhó mà ra. Cát lún là những hạt cát đã ngấm nước, nơi này có cát lún, chứng tỏphía dưới có nước ngầm. Nhìn từ xa trông không khác gì sa địa bình thường,nhưng nếu bên trên có áp lực dù nhỏ, cũng sẽ tạo thành tai nạn khổng lồ.Một tài xế của xe quân dụng cũngra ngoài tra xét, vóc dáng không cao, da ngăm đen, thấy A Cát liều mạng đi kéochân con lạc đà đã lún xuống hơn phân nửa, giễu cợt nói: "Cậu thường thức chútđược không, mau mau lên đây, con lạc đà này đã không còn cứu được nữa, đừng vìlạc đà mà liên lụy đến người." Nói rồi đưa tay kéo A Cát lại, A Cát ngẩng đầuhung dữ trừng mắt liếc hắn một cái, cũng không thèm để ý tới cái tay kia, tiếptục đi lên túm lấy lạc đà không dám động đậy.Người lái xe thấy A Cát khôngnhững không cảm kích mà còn trừng hắn, cũng rất bực mình, xoay người thấy TrầnNgọc, Phong Hàn và Mã Văn Thanh vừa đúng lúc chạy tới, biết mấy người cùng hội,chỉ vào A Cát phàn nàn với ba người, thấp giọng mắng rồi đi. Ở bên kia, còn cóchiếc xe đã bị ngập lún hai lốp, hắn còn muốn qua đó hỗ trợ.Lúc này, gió đã nổi lên, cuốn baytừng đám cát vàng.Lúc này thân thể A Cát chợtnhoáng, một chân của hắn cũng đã bị cát lún vùi lấp, A Cát không dám giãy dụa,càng động đậy thì càng lún sâu hơn. Ba người không thể đến gần hơn được nữa,cát lún mềm xốp đang nhanh chóng cắn nuốt mọi vật bên trên nó. Mã Văn Thanh ởđằng sau lôi kéo Trần Ngọc, Trần Ngọc cảm thấy sa địa dưới chân tựa hồ như cólực hút, vừa cẩn thận di động chân của mình, vừa vươn tay về phía A Cát.Phong Hàn quét mắt, đi tới chỗlạc đà, hạt cát lưu động dưới lòng bàn chân hắn, nhưng Phong Hàn không hề códấu hiệu bị lún xuống. Trần Ngọc ngơ người, Mã Văn Thanh la lớn: "Nhanh lên mộtchút, tiểu tổ tông, nếu không hai chúng ta sẽ chôn thây ở đây mất."Trần Ngọc quay sang A Cát: "Maunắm lấy tay tôi, sau đó từ từ động chân của cậu, đợi một lúc nữa, chân của cậucó thể bị phế." Trần Ngọc nói vậy cũng không khoa trương, mọi thứ rơi vào trongcát lún sẽ phải chịu áp lực lớn vô cùng, nhúc nhích đều rất khó khăn. A Cátngước nhìn cái tay trước mặt kia, cắn răng, níu lấy cánh tay Trần Ngọc. Bất kểvận mệnh an bài ra sao, người này, thật sự không có tâm tư hại hắn.Trên người trên mặt của Trần Ngọcvà Mã Văn Thanh mồ hôi thi nhau rơi xuống, kéo một người ra ngoài so với lúckéo xe Hummer lúc trước cũng tốn không ít sức lực. Còn may A Cát có kinhnghiệm, lại chịu phối hợp.Cuối cùng, người và lạc đà đềuđược cứu thoát. Phong Hàn làm thế nào cứu lạc đà, Trần Ngọc bọn họ không rảnhđể tâm đến, dù sao đã sớm biết, người này mạnh đến biến thái. Mà những ngườikhác, bị cát vàng ngăn trở, cũng không chú ý tới. Đáng thương thay cho lạc đàđại khái bởi vì cảm kích muốn thân cận Phong Hàn nhưng bị hắn cho một cái tátđẩy ra.A Cát ngồi trên mặt cát thở dốc,mới vừa rồi trải qua một hồi sinh tử, hắn không còn đắn đo chuyện tên tuổi củaTrần Ngọc nữa, dựa vào Trần Ngọc, vừa vuốt ve lạc đà bên cạnh vừa quay sangTrần Ngọc lẩm bẩm nói: "Những con lạc đà này đã từng cứu mạng của tôi, chỉ cầnở trước mặt tôi, tôi tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu.""Khi anh tiếp xúc đã lâu vớichúng, sẽ phát hiện những còn lạc đà này so với người còn hiểu chuyện hơn. Bọnchúng mỗi lúc trời tối đều sẽ ăn rất nhiều cỏ khô khó ăn, bởi vì lo lắng ngàymai sẽ cùng chủ nhân đi vào sa mạc, cỏ khô so với cỏ tươi sẽ no bụng lâu hơn."Trần Ngọc yên lặng gật đầu, cónhững lúc, hành vi của động vật, mặc dù nhỏ bé nhưng dễ dàng khiến cho người taphải cảm động.Hiện giờ, phần lớn mọi người đãxuống xe, cỗ xe quân dụng đụng trúng cát lún cuối cùng cũng không kéo lên được,đành phải đập mở cửa xe để tài xế thoát ra ngoài, lấy lại vài trang thiết bịtrên xe. Trong cơn gió tung lên từng màn cát bụi, mọi người yên lặng nhìn lớplớp cát lún phía trước, căn bản không biết kéo dài đến nơi nào.Cuối cùng, Trần Sâm thương lượngcùng Khương gia lão gia tử, để lại xe việt dã. Trước hết, hiện tại xe đã là nửabước khó đi, tiếp nữa, vì nhiệt năng dưới mặt đất, bánh xe bị mài mòn nghiêmtrọng, miễn cưỡng đi về phía trước cũng duy trì không được bao lâu nữa."Lưu lại vài người ở bên này, đểbọn họ liên lạc với đội ngũ tiếp viện, chúng ta lúc quay về còn phải qua đây."Khương gia lão gia tử rất đồng ývới quyết định của Trần Sâm, phụ họa ở bên cạnh, hai người cùng nhìn về phíamột người bị vây ở giữa, người nọ không nói gì, chẳng qua chỉ gật đầu một cái,hiển nhiên là ưng thuận.Trần Ngọc cách bọn họ khá xa,không thấy rõ cái người ở chính giữa nọ. A Cát nhìn sắc trời, trên mặt hiện lênthần sắc lo lắng, nói: "Khí trời không tốt, không đúng, mùa hè rõ ràng khôngcó...." Nói tới đây, hắn chợt quay sang Trần Ngọc bọn họ, nói nhanh: "Chúng tanhất định phải nhanh chóng tìm được nơi tránh gió, gió lớn sắp tới, không đimau, thì sẽ không kịp nữa."Quả nhiên, một lúc sau, đại bộđội dẫn đường cũng chú ý tới khí trời quỷ dị này, thúc giục mọi người mang theotrang bị, cỡi lạc đà gấp rút rời đi.Mã Văn Thanh, Trần Ngọc cùng ACát nhanh chóng cầm đồ, lên lạc đà hướng mặt bên chạy đi, Phong Hàn đi bên cạnhTrần Ngọc."Chạy mau, ngàn vạn lần không thểtụt lại phía sau." A Cát hô một tiếng, lạc đà bên dưới đã bắt đầu chạy.Trần Ngọc chạy đựợc hai bước, cảmgiác đã bỏ quên thứ gì đó, tâm thần có chút không tập trung. Đúng lúc này giócàng lúc càng lớn, trong biển cát mênh mông chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấymột bóng mọi người phía trước, trong tiếng gió thét gào tựa hồ còn mang theo cảtiếng kêu tuyệt vọng của dã thú.Trần Ngọc giật mình một cái, cậubiết mình bỏ quên thứ gì, là tiểu báo tử! Như có ảnh hưởng tâm lý, cậu thậm chícảm thấy được trong gió có tiếng kêu thảm thiết của tiểu báo tử.Trần Ngọc quan sát đằng trước,đại bộ đội vẫn chưa đi xa, còn có mấy người phía sau ngay cả lạc đà cũng chưakịp trèo lên. Không tốn vài phút, mình có thể đuối kịp họ, cậu nói với chínhban thân mình, lật người xuống lạc đà, lôi kéo lạc đà quay trở lại.Lạc đà không vui, bản năng cảmnhận được nguy hiểm trong sa mạc khiến nó kháng cự lại Trần Ngọc, hơn nữa gióthổi quá mạnh, Trần Ngọc di chuyển cực kỳ khó khăn. Người người chạy qua bêncạnh đều dùng ánh mắt thấy kẻ ngớ ngẩn nhìn cậu. Trần Ngọc đeo kính chắn gió,nhìn về cái bóng mơ hồ phía trước cái xe, an ủi mình, sắp đến nơi rồi.Khi đã tới bên cạnh chiếc xeHummer, có người té xuống từ trên lưng lạc đà, Trần Ngọc trước đỡ hắn lên,chính là tay tài xế từng oán trách bọn họ. Hắn cảm kích bày tỏ lòng biết ơn vớiTrần Ngọc, nói: "Thật tốt quá, tôi còn tưởng rằng chỉ còn lại một mình tôi ởđây, may mà có cậu."Những lời này của hắn khiến TrầnNgọc ý thức được chung quanh cơ hồ đã không còn ai hết, ngay cả Phong Hàn vẫnluôn theo bên cạnh cũng không thấy nốt, có lẽ là cùng Mã Văn Thanh ở chung mộtchỗ đang đi đằng trước, cậu đột nhiên cảm thấy sợ hãi."Không, bên kia còn có người!"Tay tài xế nói, chỉ về phía trước, Trần Ngọc quay đầu liếc mắt nhìn, nơi xa quảnhiên có một cái bóng, giống như là đang khom người, ôm đầu, cánh tay thật dàicùng vóc người tỷ lệ không đồng đều, đang dùng tư thế kỳ quái đi trong bão cát.Trần Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm,có người ít ra còn đỡ hoang mang, dù là một tên gù thì trong lòng vẫn thấy antâm phần nào. Thời gian cấp bách, cậu vội vàng cố gắng mở cửa xe Hummer, maymắn thay, cậu trông thấy tiểu báo tử đang nằm bên cửa sổ nhìn cậu.Tay tài xế thúc giục: "Đi mau,cậu còn chần chừ gì nữa? Hắc phong bạo lập tới ngay bây giờ đấy!"Trần Ngọc hô: "Con báo của tôi!"Người nọ khẽ liếc chú báo con,sau đó dùng ánh mắt thương hại nhìn Trần Ngọc, nói: "Thế tôi đi trước! Tôi đitrước đuổi theo người kia, đến lúc đó hai chúng ta cùng nhau chờ cậu."Chờ đợi bất quá chỉ là một cáchtừ chối, dù sao hắn cũng không chuẩn bị giúp đỡ. Trần Ngọc liếc mắt, rốt cuộckhó khăn đem cửa xe mở ra. Tiểu báo tử đơn độc bị bỏ lại, đoán chừng do sợ hãi,cả người run rẩy, khi cửa xe vừa mở nó ngay lập tức nước mắt lưng tròng nhàovào lồng ngực của Trần Ngọc, trong miệng còn ngậm một túi thịt khô lớn.Trần Ngọc nở nụ cười: "Đây coinhư là chết vì ăn?"Xoay người lại, Trần Ngọc pháthiện, gió đã trở mạnh, tầm nhìn giảm xuống hai thước, cát bụi giống như váchtường, đem tất cả mọi thứ ngăn cách cô lập sau đó cắn nuốt.Mấu chốt hơn chính là, tựa hồ trongnháy mắt, chỉ còn lại một mình cậu.Chú giải:(1)Trương Khiên: ?164 TCN - 114TCN, tự Tử Văn, người Thành Cố, Hán Trung, nhà lữ hành, nhà ngoại giao, nhàthám hiểm kiệt xuất đời Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc, có đóng góp tolớn trong việc mở ra con đường Tơ Lụa, kết nối giao thông nhà Hán với cácnước Tây Vực.Chương 8 : Cái bóngTrần Ngọc ngây cả người, cho dùtiếng gió thổi rất lớn, cậu vẫn cảm thấy trơ trọi sợ hãi như cũ, sự khủng hoảngtrong nháy mắt bao phủ Trần Ngọc. Cậu miễn cưỡng ổn định tâm thần, che mặtthật kỹ càng, đem tiểu báo tử nhét vào lồng ngực, lại lấy khẩu súng cùng băngđạn đặt ở nơi có thể tiện tay lôi ra bất cứ lúc nào, sau đó trèo lên lạc đà, đitheo hướng những người vừa mới chạy qua.Tầm nhìn giảm xuống chỉ còn haithước trong cát bụi, Trần Ngọc rất khó để phân biệt phương hướng, trên mặt đấtkhông có nửa điểm dấu vết, cậu không còn cách nào khác đành chăm chăm nhìn labàn, cát cùng gió lốc đập vào mặt khiến cho Trần Ngọc cảm thấy hô hắp bắt đầucó chút khó khăn.Đúng lúc ấy thì ở đằng trước cáchđó không xa chợt có ánh sáng, đó nhất định là ánh sáng cực mạnh, nếu không TrầnNgọc căn bản không thể trông thấy, sau đó có tiếng súng liên tiếp nổ ra. TrầnNgọc cả kinh, ai nổ súng vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận,ánh sáng kia đã biến mất, tiếng súng cũng quay về yên lặng, thế nhưng, mấy giâysau, trong gió truyền đến một tiếng thét sợ hãi, thê thảm sắc nhọn. Bên kianhất định có ai đó đang gặp nguy hiểm.Trần Ngọc vội vã thúc giục lạc đàchạy về hướng mới vừa có ánh sáng, song, khi chạy được ước chừng một trămthước, gió càng lúc càng lớn, tốc độ của lạc đà cũng chậm lại, cuối cùng, lạcđà cư nhiên nằm bò ra đất, chết sống không chịu động. Thì ra lạc đà thấy gióquá lớn, vứt bỏ ý niệm bỏ trốn, chuẩn bị cứ như vậy chờ bão cát qua đi.Kháo, ngươi nghĩ ngươi là đàđiểu?! Trần Ngọc không dám há mồm, mắng thầm trong lòng, đồng thời ra sức lôikéo lạc đà. Rốt cuộc, lạc đà cũng chịu ngẩng đầu nhìn Trần Ngọc một cái, TrầnNgọc vui mừng, chuẩn bị tiếp tục túm sợi dây. Lúc này, gió chợt trở nên mạnhhơn, khiến Trần Ngọc thân hình lảo đảo, sau đó sẩy chân té ngã trên mặt đất.Trần Ngọc nheo mắt thấy, đèn pin mắt sói giắt ngang hông đã rơi xuống nền cát,bị gió cuốn nhanh chóng lăn ra xa.Trần Ngọc thầm mắng xui xẻo, quaysang chỗ đèn pin sờ soạng tìm kiếm. Hiện tại còn không biết lúc nào thì mới cóthể gặp được đám người kia, dưới tình trạng này mà không có ánh sáng, cơ hồ sẽkhông có hy vọng sinh tồn.Trần Ngọc dùng cả tay cả chân quơcào một lúc mới đem đèn pin nhặt về được, cậu thở phào nhẹ nhõm, không còn thờigian nữa, nhất định phải quay lại, nghĩ biện pháp để cho lạc đà đứng dậy, đi vềphía vừa mới nổ súng.Lúc quay lại chỗ lạc đà, khoảngcách cũng không xa, nhưng khiến Trần Ngọc phải thở hồng hộc. Khi đến nơi, TrầnNgọc chuẩn bị tiếp tục túm lấy lạc đà, đột nhiên cảm giác được có gì đó khôngđúng, lạc đà nằm rạp trân mặt đất, trong mắt đều là cát. Cậu vội chạy lại gần,sờ sờ, liền phát hiện toàn thân nó vừa lạnh vừa cứng, hóa ra là đã chết.Trần Ngọc không khỏi choáng váng,cậu rời đi không quá mười phút, lạc đà sao lại chết, là bị gió thổi đến chết?Đây tuyệt đối là chuyện buồn cười nhất trong ngày!Trần Ngọc hoảng hốt, trong samạc, mất thứ gì cũng được, nhưng không có lạc đà, cậu làm cách nào đuổi theonhững người đó, làm thế nào ra khỏi sa mạc?Trần Ngọc đứng lên nhìn quanhquất bốn phía, sau đó ngốc lăng tại chỗ, cách nơi này tầm hai mét, có một ngườiđang đứng.Trần Ngọc lập tức nghĩ tới ngườitài xế kia, hắn lúc rời đi có nói, tìm người ở đằng trước, sau đó cũng nhau chờcậu. Mặc dù không hy vọng nhiều, nhưng bây giờ gặp được người, Trần Ngọc vẫncảm thấy có phần vui sướng ngoài ý muốn. Cậu hô to mấy tiếng, nhưng không cótiếng đáp trả. Cho dù gió lớn, cách đó vài mét, tuyệt đối có thể nghe thấy đượcthanh âm của cậu. Trần Ngọc bỗng nhiên im bặt, người kia, thật sự có phải tàixế hay không, tại sao vẫn không trả lời? Cũng không hề nhúc nhích một cái.Cậu giơ súng lên, cẩn thận đi vềphá trước, khi đã đến gần, Trần Ngọc mới nhìn rõ, người nọ đúng là tay tài xế.Hắn vẫn mặc chiếc áo gió ban nãy, giày cao cổ, đeo kính chắn gió, ngay cả bìnhnước buộc ở ngang hông cũng chẳng hề thay đổi.Trần Ngọc cau chặt mày, người nàyrốt cuộc đang làm gì vậy, không lên tiếng cũng không động đậy, vẫn bảo trì mộttư thế duy nhất. Trần Ngọc nghi ngờ nhích tới gần thêm mấy bước, cuối cùng cóthể thấy rõ ràng khuôn mặt của tay tài xế, Trần Ngọc chợt sợ đến ngây người.Biểu tình trên gương mặt đó cực kỳ vặn vẹo, mang theo sự sợ hãi điên cuồng, màda mặt hắn giống như mất đi dưỡng khí, khô quắt lại, đã thành thây khô, giốngnhư xác ướp hơn ngàn năm tuổi vẫn còn giữ được nguyên vẹn.Nhưng từ dung mạo ngũ quan có thểsuy ra, người này đích xác là tay tài xế Trần Ngọc mới qua trợ giúp không lâutrước đây.Trong con mắt khô khốc của taytài xế chỉ còn lại thứ gì đó đen thui, miệng há hốc, giống như muốn nói vớiTrần Ngọc: "Tôi đang đợi cậu...."Chuyện gì đã xảy đến với tay tàixế?Lạc đà chết, tài xế cũng đã chết,sau đó sẽ là Trần Ngọc cậu sao.Trần Ngọc cắn răng, tiến lên traxét thân thể tài xế, tài xế dựa vào một gốc cây hồ dương khô héo, y phục bị mắcở trên, cho nên không bị gió thổi bay. Trần Ngọc phát hiện trên y phục của hắncó rất nhiều vết máu đen sẫm, vô cùng hỗn độn mà lại rách rưới te tua, nói cáchkhác, tài xế trước khi chết đã giãy dụa kịch liệt, hơn nữa, trong tay hắn nắmthật chặt khẩu súng, người mới vừa nãy nổ súng chính là vị tài xế này.Mặc dù không thân quen, Trần Ngọcvẫn đem người đỡ xuống, chuẩn bị chôn ngay tại chỗ, khi sửa sang lại cho thithể, Trần Ngọc mắt sắc nhận thấy, trên vạt áo của tài xế viết hai chữ cẩu thả,màu sắc đỏ sậm, hiển nhiên là dùng máu viết ra: chạy đi.Đây coi như là ám hiệu? Nói cáchkhác, tài xế gặp phải thứ gì đó vô cùng nguy hiểm.Lấy khẩu súng từ trong tay tài xếra, Trần Ngọc còn chưa kịp đào huyệt, gió đã đem thi thể của tài xế vùi lấp hơnphân nửa dưới lớp cát bụi.Thở dài, Trần Ngọc ngẩng đầu lên,sau đó lại thêm một lần cả người cứng ngắc. Cậu thấy trong gió có một cái bóngmơ hồ, chính là cái tên lưng gù Trần Ngọc và tài xế cùng nhau trông thấy ở xaxa, nửa người trên nghiêm trọng nghiêng về phía trước, bóng người đi bộ cực kỳquái dị.Trần Ngọc há miệng, sau đó lạikhép lại, lúc ấy chưa kịp suy nghĩ, chỉ nhận thấy còn có người làm bạn chính làrất đỗi vui mừng. Bây giờ ngẫm lại, người này là ai, nếu như đi cùng bọn họ,tại sao không có lạc đà, tại sao trong hắc phong bạo không nhanh không chậm điđi lại lại? Tài xế vỗn là đuổi theo hắn, như vậy liệu có phải vì người này màtài xế mới chết hay không.Nhìn theo bóng người quái dị chậmchạp di động nọ, Trần Ngọc thậm chí hoài nghi, có lẽ hắn cũng không phải làngười.Tiểu báo tử trong ngực tựa hồcũng cảm thấy nguy hiểm, run lên từng chặp. Trần Ngọc co rúm người lại, lui vềsau từng bước một. Nhưng bước đi như vậy, cái bóng kia vốn đang đi về hướngkhác, hình như cảm nhận được điều gì, chợt xoay người đi về phía Trần Ngọc.Nhìn phương thức mà người nọ di chuyển, Trần Ngọc càng cảm thấy giống như loạibọ ngựa quái đản.Cậu không tự chủ được ngừng thở,giơ súng hướng về phía cái bóng kia, trong lòng bất an khủng hoảng tới cựcđiểm, không biết nên nổ súng hay xoay người chạy trốn.Ngay lúc ấy thì một cánh taykhoác lên trên bả vai Trần Ngọc, cậu bị dọa sợ đến mức hét lên một tiếng, lậptức quay phắt lại. Một cánh tay khác vững vàng bắt được tay cầm súng của TrầnNgọc, khiến cho cậu ngay cả cò súng cũng không bóp được. Sau lưng Trần Ngọc,Phong Hàn sắc mặt âm trầm đang nhìn cậu.Trần Ngọc đột nhiên có cảm giácxem ra cái tên mặt băng sơn mình nguyền rủa rất nhiều lần này thật ra thì vôcùng khả ái, ít nhất trong khoảnh khắc trông thấy Phong Hàn, tim mới vừa đậpnhư đánh trống hiện tại đã dần bình thường trở lại."Tại sao cậu lại ở đây?" Phonghàn hỏi, ánh mắt cùng giọng nói đều biểu đạt ý tứ cực kỳ bất mãn, "Để ta tìmlâu như vậy."Trần Ngọc không còn kịp giảithích thêm gì nữa, nhanh tay níu lấy Phong Hàn, nói: "Mau, nó tới rồi kìa!"Phong Hàn nhíu mày, lạnh lùnghỏi: "Cái gì?"Trần Ngọc vội vàng chỉ về bóngngười quái dị ở đằng sau, sau đó chợt nhận ra, nơi đó không có gì cả, trừ cátvàng ngập trời.Trần Ngọc xoay người nhìn ánh mắttrầm mặc của Phong Hàn, lắp bắp thuật lại đại khái tình hình vừa nãy, sau đónói: "Tin ta đi, mới vừa thật có thứ gì đó, hơn nữa, rất kinh khủng."Phong Hàn dửng dưng gật đầu, đồngthời thở dài, trên mặt lộ ra thần sắc thất vọng: "Bây giờ thứ đó càng ngày càngnhanh nhạy, nó rất may mắn, không hề trực tiếp đi tới. Thật ra thì ta muốn tìmnó đã lâu rồi.""Anh biết nó? Lại còn đi tìm?!"Trần Ngọc chăm chăm nhìn Phong Hàn kêu lên, có chút nghi ngờ tên này bị chậpmạch."Ừm, có thể cảm nhận được, tamuốn xem thử nó là vật gì." Trần Ngọc thề, khi nhắc đến quái vật kia trên khuônmặt lạnh lùng của Phong Hàn lộ ra một tia tiếu ý, hơn nữa cơ hồ có phần ôn nhu,sau đó gương mặt hoàn mỹ đó lại nhíu mày, "Tìm cả nửa ngày cũng không thấy, quayvề thì phát hiện ncậu đã biến mất, làm một tế phẩm, cậu có thể hay không đừngmang thêm phiền toái tới cho chủ nhân? Cậu lớn như vậy rồi, ta cảm thấy mấyviệc này đại khái không cần dạy cậu nữa đi."Trần Ngọc gắt gao siết chặt nắmđấm, không ngừng ám thị chính mình, không cần cùng hắn lý luận, bởi vì dù nóithế nào hắn cũng không thông, không thể cùng hắn dây dưa đắn đo bất cứ chuyệngì, dù sao Phong Hàn tuyệt đối không phải là người dễ dàng thỏa hiệp.Qua một lúc lâu, Trần Ngọc rốtcuộc cũng điều chỉnh thật tốt tâm tình ,nói: "Chúng ta trở về thôi."Phong Hàn bấy giờ mới trông thấytay tài xế nằm dưới chân, tinh tế quan sát, bình luận: "Chết tương đối khó coi,máu toàn thân cũng bị mất hết."Trần Ngọc trong tâm chợt động,máu, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phong Hàn hỏi: "Tài xế không phải do anh giếtđấy chứ?"Phong Hàn kỳ quái nhìn Trần Ngọc,nói: "Mắt cậu hỏng rồi à, ta không phải là người tùy tiện như vậy. Trên thựctế, ta rất kén chọn, sau khi đến nơi này, ta chỉ hút máu của cậu mà thôi." Nóitới đây, Phong Hàn chợt dùng đầu lưỡi liếm liếm môi dưới, ánh mắt nhìn TrầnNgọc có chút đăm đăm.Trần Ngọc nhất thời tỉnh ngộ mìnhvừa rồi đã hỏi một vấn đề cựa kỳ ngu xuẩn, bởi vì miệng Phong Hàn đã tiến sátlại gần, cậu hai mắt nhắm nghiền, mong khoảnh khắc này mau chóng chấm dứt.Không có sự tê dại quen thuộctrên cổ, cậu cảm giác trên môi mình có thứ gì đó nóng ướt khẽ quét mà qua, TrầnNgọc kinh hãi mở mắt ra, Phong Hàn đã đứng ngay ngắn, lẩm bẩm nói: "Phải mau vỗbéo cậu mới được, máu cũng không đủ."Trần Ngọc hắc tuyến, đây coi nhưlà nuôi cho mập rồi làm thịt chăng.Chương 9 : LềuTrần Ngọc híp mắt, ngồi trên lưnglạc đà, dựa vào Phong Hàn, âm thầm chua xót lĩnh hội được cái gọi là chênh lệchđẳng cấp. Sau khi Phong Hàn xuất hiện, liền tìm thấy lạc đà, lúc cậu tìm kiếmđèn pin mắt sói trở lại phát hiện lạc đà đã chết căn bản là lạc đà của tay tàixế, cậu đi nhầm hướng, lạc đà của cậu vốn hoàn hảo không tổn hao gì chỉ cách đóvài mét, giữ nguyên tư thế đà điểu nằm đợi. Khi Phong Hàn vỗ vỗ lạc đà, vừa rồicòn chẳng buồn nhúc nhích, lạc đà giả bộ đà điểu rất nghe lời liền đứng lên,hưng phấn chở hai người chạy theo phương hướng Phong Hàn chỉ thị; cái bóng quáidị không thấy xuất hiện nữa, vì vậy Phong Hàn có chút bất mãn, cũng không kịptìm kiếm qua thử, cứ thế mà oán trách mãi.Trần Ngọc thề cái bóng kia nhấtđịnh là cảm nhận được khí tức nguy hiểm toát ra trên người Phong Hàn mới khôngdám hiện thân, có lẽ, người bên cạnh cậu đây mới chính là sự tồn tại khủng bốnhất. Sau đó, Trần Ngọc cực kỳ bi phẫn phát hiện, đối với Phong Hàn, cậu đã từsự sợ hãi ban đầu dần chuyển thành thói quen. Cậu bây giờ cư nhiên quen vớiviệc con người bá đạo cường ngạnh này thâm nhập vào thế giới của mình, chuyệnhắn tự cho mình là chủ nhân, chia xẻ thức ăn cho hắn, phòng ốc của cậu, thậmchí bao gồm tất cả thời gian của cậu!Đang suy nghĩ, Trần Ngọc cảm thấyPhong Hàn dùng sức nhéo cánh tay của mình, vội quay đầu, trong mắt Phong Hàn lộvẻ lo lắng, ghé vào lỗ tai cậu hỏi: "Sao vậy? Cậu đang phát run kìa, nhịp timcũng có chút không được bình thường." Trên dưới quan sát Trần Ngọc một lượt,Phong Hàn chần chờ nói: "Chẳng lẽ, cậu đang sợ? Yên tâm, có ta ở đây, không gìcó thể thương tổn tới cậu."Trần Ngọc nhìn Phong Hàn, xuyênqua kính chắn gió vẫn có thể trông thấy trong cặp mắt đen nhánh kia xuất hiệnmột tia chân thành hiếm có, cậu thở dài, đáp: "Không phải, tôi chẳng qua cảmthấy mệt chết đi được.""Ta nghĩ chúng ta rất nhanh liềncó thể tìm thấy bọn họ." Phong Hàn tự tin nói.Gió dần dần mạnh hơn trước, hiệntại mới ba giờ chiều, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, hạt cát táp vào mặt đaurát, Trần Ngọc cùng Phong Hàn đều không mở miệng nói chuyện. Phối hợp với sắctrời đen thẫm, nhiệt độ cũng nhanh chóng giảm xuống, nhưng vì trong ngực cótiểu báo tử tham ăn, Trần Ngọc cảm thấy giống như đang ôm một tiểu hỏa lò,không còn lạnh nữa.Qua một lúc lâu, khi Trần Ngọccảm thấy bóng tối vô tận như không có điểm dừng, bỗng phát hiện phía trước cóbóng đen lắc lư, đang giương nanh múa vuốt nhanh chóng nhào về phía bọn họ."Mau bảo nó dừng lại, phía trướccó thứ gì đó!" Trần Ngọc xoay người lại hét lên với Phong Hàn, tiếng gió gàothét át đi thanh âm của cậu, căn bản không nghe rõ nói cái gì.Phong Hàn lạnh lùng nhìn phíatrước, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào, chẳng qua tiện tay vỗ vỗ Trần Ngọc,ý bảo cậu không cần kinh hoảng.Vì vậy Trần Ngọc trơ mắt nhìn cáibóng đen nặng nề kia đánh tới, cái bóng giương nhanh múa vuốt tựa hồ có thể kéongười mang đi, súng trong tay Trần Ngọc không bị khống chế nâng lên, rất nhanhlại bị Phong Hàn đè xuống. Ngay sau đó, trong khoảnh khắc lạc đà cùng bóng đentiếp xúc, Trần Ngọc cảm thấy bốn phía lập tức đen thui, đồng thời, gió cũng yếuđi.Cho đến khi Phong Hàn nói "Đếnrồi!" Trần Ngọc mới thấy rõ ràng, bản thân cậu đang ở trong một khu rừng đá,gió giống như đã bị tảng đá chặn hết ở bên ngoài, lạc đà nhảy tới phía sau nhamthạch, ngừng lại. Trần Ngọc phát hiện, phía sau đây có rất nhiều căn lều, bêntrong sáng trưng, xem ra đoàn người phụ thân Trần Ngọc đã chọn chỗ này để tránhné Hắc phong bạo.Hai người nhảy xuống lạc đà, mộtcửa lều được vén lên, có người lớn tiếng gọi bọn họ, chính là Mã Văn Thanh."Tiểu Trần Ngọc, cậu chạy đi đâumà không thấy tăm hơi? Lớn như vậy rồi, còn khiến người ta phải lo lắng, tớchợt thấy cảm thông thay cho chú Trần, thằng nhóc cậu chính là muốn bị trừngtrị đây mà." Mã Văn Thanh vừa vui sướng khi thấy người gặp họa, vừa đem haingười kéo vào trong lều.Trần Ngọc lười cùng hắn tranhcãi, chỉ tận lực phủi sạch cát bụi trên y phục.Mã Văn Thanh lấy cho Trần Ngọcchút nước rửa mặt súc miệng, hiện tại lượng nước mang theo còn vô cùng dồi dào,thấy Trần Ngọc một thân chật vật, hắn quyết định lãng phí chút. Trần Ngọc mặttái nhợt rốt cuộc hiện ra, lại cảm thấy khát khô cả cổ, chẳng qua trong miệngtoàn là cát với cát, không nói nhiều xách cả ấm nước lên tu. Cho đến khi ấmnước thấy đáy, Trần Ngọc mới ngồi bệt xuống thảm.Một bát mỳ nóng hổi được Mã VănThanh nhét vào trong tay Trần Ngọc, mặc dù không có mùi vị gì, nhưng Trần Ngọcăn vô cùng ngon miệng. Nghe thanh âm như tiếng gào khóc thảm thiết ở bên ngoài,Trần Ngọc cảm thấy bây giờ thật hạnh phúc. Chờ khi ăn gần hết bát mỳ, Trần Ngọcmới ngẩng đầu nhìn Phong Hàn.Phong Hàn đang dựa vào một góclều nhắm mắt dưỡng thần, ngồi bên cạnh hắn, rõ ràng là nhị đệ tử Trần gia TriệuLy. Ánh mắt Triệu Ly nhìn Phong Hàn có phần chuyên chú cùng nóng bỏng, nhưngcũng không dựa vào quá gần."Phong ca, tôi đã mang rượu tới,muốn uống chút không?" Triệu Ly mang theo tươi cười, đem bình rượu sáp tới gần.Phong Hàn mở mắt ra, cau mày nhìnvề phía người trước mặt, lắc đầu, Triệu Ly lộ ra thần sắc thất vọng. Phong Hànliếc mắt nhìn cơm tối trên tay Trần Ngọc, Triệu Ly lập tức lĩnh hội được, cũngmúc một tô mỳ đưa qua. Phong Hàn lúc này mới nhận lấy, thản nhiên nói cảm ơn.Triệu Ly cổ quái nhìn Phong Hàn,tựa hồ cảm thấy hai từ cảm ơn từ miệng Phong Hàn thoát ra hết sức bất ổn.Trần Ngọc trong tâm hừ một tiếng,cái loại lễ độ ưu nhã đó của Phong Hàn chẳng qua là bề ngoài, trên thực tế hắnbá đạo chuyên chế khiến người ta phát cáu. Bất quá, thấy Triệu Ly có vẻ nhiệttình thái quá, Trần Ngọc không khỏi nhớ tới chuyện mà vị nhị đệ tử này đã làmtrong cổ mộ ở Vân Nam. Lúc ấy, Triệu Ly thực sự đứng trước thủy tinh quan củaPhong Hàn, không sai, hắn hẳn là đi tìm Phong Hàn.Trần Ngọc nheo mắt lại, suy ngẫm:Lẽ nào, Triệu Ly biết thân phận của Phong Hàn?Trần Ngọc vừa chọc chọc sợi mỳvừa tức giận nghĩ thầm, cậu còn không biết thân phận của Phong Hàn rốt cuộc làgì, cái bánh tông kia cứng mềm không ăn, chẳng nói một lời, người bên cạnh cănbản không có biện pháp. Đi hỏi Triệu Ly? Trần Ngọc nhanh chóng bỏ qua cái ýniệm này.Triệu Ly ở trong cổ mộ giếtngười, hiển nhiên hắn không hy vọng người khác biết hắn từng đến chỗ đó. Hơnnữa, Triệu Ly mặc dù luôn luôn tỏ ra thân thiết lễ độ với Trần Ngọc, nhưngtuyệt đối không giống với Trầm Tuyên, thường vẫn có cảm giác xa cách. Có lẽ vìđệ tử Trần Sâm tín nhiệm nhất là Trầm Tuyên, cho nên với Trần Ngọc mà nói, loạibỏ tình cảm cá nhân, Trầm Tuyên quả thực so với người khác đáng tin hơn rấtnhiều lần.Đang lặng yên quan sát thái độ kỳquái của Triệu Ly với Phong Hàn, trong ngực Trần Ngọc chợt động, hơn nữa càngngày càng lợi hại. Trần Ngọc mới nhớ tới tiểu báo tử, lôi nó ra ngoài, vật nhỏtức giận nhìn Trần Ngọc, ô ô kếu mấy tiếng, vẻ mặt y hệt ai đó oán trách cậutại sao còn chưa chịu đi nấu cơm.Trần Ngọc mặt đầy hắc tuyến chovật nhỏ uống nước, lại cầm mấy miếng thịt khô nó ngậm ra ngoài đưa cho nó. Tiểutử hưng phấn nhào tới, ôm ôm gặm cắn.Mã Văn Thanh ở ngay bên cạnh,thấy thịt khô, không để ý Trần Ngọc xem thường cũng góp vô một chân, mặt dàymày dạn đòi hai khối.Tiểu báo tử ăn xong, thỏa mãn lắclắc cái đuôi, ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh, ánh mắt kim sắc, trông mong nhìnTrần Ngọc. Thấy Trần Ngọc từ đầu đến cuối đều bận cầm cái bát trong tay, nửađiểm cũng không quan tâm đến nó, rốt cuộc vứt bỏ điệu bộ chờ đợi đầy ưu nhã,theo y phục Trần Ngọc trèo lên trên, ôm lấy cánh tay Trần Ngọc, dùng móng vuốtvới với cái bát.Trần Ngọc nhìn tiểu tử mập mạptrên tay mình, sau đó nhìn sợi mỳ còn thừa trong bát, cười cười mang ý xấu,nhón lấy một sợi thả vào cái miệng đang há to của tiểu đông tây. Tiểu báo tửcắn cắn, cái mũi chun lại, cảm thấy quá khó ăn, muốn ói nhưng không phun rađược, rất khó chịu."Cái tính thích khi dể tiểu độngvật này của cậu vẫn không thay đổi a," Cạnh cửa có người ca thán một tiếng, làTrầm Tuyên xốc rèm đi tới."Trầm ca, sư phó bọn họ nói thếnào?" Triệu Ly đứng dậy hỏi."Sáng mai lên đường, nhìn từ trênbản đồ, chỗ kia cách nơi này không xa. Chỉ có điều đụng phải loại địa mạo NhãĐan(1) này, muốn đi xuyên qua quả thực không dễ dàng, không có người dẫnđường, chỉ có thể quanh quẩn ở trong này. Ý của đám người sư phó, là trước hếttìm người để dò đường." Trầm Tuyên nói, đồng thời liếc nhìn A Cát trong góclều.A Cát vẫn đang cúi đầu uống trà,giống như không hề nghe thấy câu nói kia. Trần Ngọc nhìn thẳng vào Trầm Tuyên,lắc đầu, thấp giọng nói: "A Cát không được, cậu ta còn nhỏ."Trần Ngọc không muốn để cho A Cátphải mạo hiểm, thứ nhất A Cát dù sao cũng đi cùng bọn họ, hơn nữa còn là đứatrẻ, thứ hai bởi vì lời tiên đoán nọ, Trần Ngọc thấy mình phải bảo vệ tốt hắn.Trầm Tuyên trợn mắt nhìn TrầnNgọc một cái, lông mày giật giật, cuối cùng thở dài, "Thực sự không được thìkhông tìm người dẫn đường nữa, dù sao chúng ta cũng có GPS." Nói tới đây, TrầmTuyên do dự, thấp giọng: "Trận gió lốc ban nãy, bốn người mất tích, đã chongười đi tìm, có điều, hy vọng sống sót rất mong manh. Cho nên, nếu một lần nữaxảy ra tình huống đó, cậu nhớ chú ý một chút, kiên trì ở trong đội ngũ chờđợi."Trần Ngọc kinh hãi, mất tíchtrong khí trời như vậy, muốn sống sót không dễ dàng, ngay cả cứu giúp cũng vôcùng khó khăn. Những việc này đều là Trầm Tuyên an bài người bên kia đi làm,Trần Ngọc bọn họ vừa mệt vừa buồn ngủ, đã đi ngủ từ sớm.Đêm hôm đó, nhiệt độ rất thấp, cơhồ đến gần 0 độ, tiểu báo tử chết sống muốn chen vào túi ngủ của Trần Ngọc,thậm chí còn lấy lòng không ngừng dùng đầu lưỡi giúp Trần Ngọc rửa mặt. PhongHàn trợn mắt nhìn tiểu báo tử một cái, Trần Ngọc cảm giác được tiểu thân thểkia tựa hồ khẽ do dự, cuối cùng run rẩy nhanh chóng chui vào.Ngày thứ hai, Trần Ngọc cùngPhong Hàn, Mã Văn Thanh, A Cát dậy từ rất sớm, ăn uống qua loa. Trần Ngọc chuira khỏi lều, nhìn sắc trời bên ngoài đến ngây ngẩn cả người, nguyên tưởng rằngbên ngoài gió đã yếu đi nhiều, nhưng bây giờ mới phát hiện phiến địa mạo nhãđan này, giống như một đường ranh giới, phía bên kia vẫn tối tăm mịt mờ như cũ,hắc phong bạo vẫn đang hoành hành, mà quỷ thành bên này gió không lớn, cũngkhông có cát bụi.Phóng mắt mà nhìn, núi đá sansát, căn bản không thấy giới tuyến. Gió của đại mạc, giống như thanh đao sắcbén, năm này qua năm khác ăn mòn mài dũa, khiến cho những lũng tích bình hànhnày cùng với vết lún tạo thành hình dạng thiên kỳ bát quái. Cung điện, giáođường, pho tượng động vật nào đó, v..v bàn tay tạo hóa của thiên nhiên đã tạonên địa mạo Nhã Đan. Lúc gió thổi qua đại mạo Nhã Đan, bởi vì kết cấu của nhamthạch, sẽ tạo thành thanh âm gào khóc thảm thiết, cho nên nhã đan Địa Mạo còngọi là quỷ thành.Quỷ thành trước mặt bọn họ, tựanhư một mê cung đô thành thật lớn, nhìn không thấy điểm cuối, còn rất dễ lạcđường."A Ngọc, mau thu dọn đồ đạc,chuẩn bị cho tốt, tôi đi xin với sư phó, tới đây bảo vệ cậu." Trần Ngọc xoayngười lại, liền thấy Triệu Ly bước tới, thân thiết nói."Khách khí rồi, thật ra thì tôitự có thể chiếu cố tốt mình, hơn nữa còn có bọn Văn Thanh ở đây, nếu anh vộithì cứ đi trước đi." Trần Ngọc cũng híp mắt cười, trong lòng không khỏi âm thầmsuy đoán Triệu Ly hôm nay không phải là đến xem Phong Hàn đấy chứ."À, không vội, bên kia có Trầm ca,hắn cũng đồng ý tôi qua chiếu cố cậu." Triệu Ly thâm ý biểu thị quyết tâm phảibảo vệ Trần Ngọc.Bên cạnh Trần Sâm không thể khôngcó Trầm Tuyên, cho dù là như vậy, Trầm Tuyên vẫn tới đây đi vòng vo một chuyến,dặn dò Trần Ngọc cẩn thận. Trần Ngọc nhân cơ hội hỏi thăm về bốn người mất tíchngày hôm qua, Trầm Tuyên sắc mặt hơi đổi, lắc đầu nói: "Chỉ tìm được một, màlại hôn mê bất tỉnh, không giống bị thương mà giống như bị cái gì đó thực kinhkhủng dọa sợ. Những người khác, e là không về được."Không tìm được và không về đượclà hai khái niệm khác nhau, huống chi Trần Ngọc tận mắt thấy một người biếnthành thây khô, những người khác tuyệt đối cũng chẳng gặp được thứ tốt đẹp gì.Trầm Tuyên an bài một người lưulại trông chừng cái tên đan hôn mê bất tỉnh này, chờ lúc trở về thì đem haingười họ đi cùng. Sau đó đội ngũ chuẩn bị lên đường, không có xe, lạc đà trênthân chở nước, thức ăn cùng trang bị, đường trong thành quỷ gập ghềnh, mọingười dứt khoát dắt lạc đà tiến về phía trước.Đám người Trần Ngọc lần này đi ởgiữa đội ngũ, dĩ nhiên đây là do Triệu Ly và Trầm Tuyên an bài. Trần Ngọc pháthiện ánh mắt Triệu Ly khi người khác không chú ý luôn như có như không rơi vàothân Phong Hàn.Phụ thân Trần Sâm của Trần Ngọc,Khươg gia lão gia tử, người của Dương gia cùng là một vị trung niên, mà hiệntại, ba vị đương gia quản sự đang cùng một người khác thảo luận lộ tuyến, giốngnhư người này mới thật sự là kẻ quyết định.Người này rất trẻ, cũng tương đốikhách khí, nói: "Mấy vị quyết định là được rồi, tôi đối với lộ tuyến cũng khôngbiết gì."Cuối cùng quyết định đi ngang quaquỷ thành, người dẫn đường bên kia vỗ vôc bộ ngực nói, chỉ cần có tiền, dẫn bọnhọ đi qua tuyệt đối không thành vấn đề.Vị dẫn đường này rất có kinhnghiệm, mạo hiểm giữa ban ngày mặt trời chói chang thiêu đốt, mang rheo mọingười quanh đi quẩn lại đã một ngày một đêm, chân Trần Ngọc đã phồng rộp khôngít, rốt cuộc cũng thấy giáp giới của quỷ thành.Tất cả mọi người thở phào nhẹnhõm, cứ ở mãi trong này, sẽ không thể chịu được nữa mất. Chờ tất cả mọi ngườira khỏi biên giới quỷ thành, chợt một người lên tiếng: "Suỵt, hình như chúng talại quay trở lại."Cùng với những lời này, sắc mặtcủa mọi người cũng thay đổi. Bên cạnh quỷ thành dựng một căn lều không thấmnước trơ trọi, chính là căn lều của người mà Trầm Tuyên lưu lại chiếu cố chongười bị thương kia."Chuyện gì đã xảy ra? Chúng tavòng trở lại?"Trầm Tuyên cau mày nói: "Kỳ quái,theo biểu hiện của GPS, nơi này và chỗ chúng ta rời đi là hai địa phương khácnhau."Hai địa phương khác nhau, tại sailại có chung một đỉnh lều?"Qua đó xem xem thì biết, thử xemcó hai người kia hay không."Chú thích:(1) Nhã Đan địa mạo: là một loạiđịa mạo phong thực điển hình, còn gọi là "Phong Thực lũng tào". "Nhã Đan" vốnlà tên gọi quốc gia của người dân tộc Duy Ngô Nhĩ, có nghĩa là "vùng đất bấtngờ nổi lên."Chương 10 : Bọn họ "Chúng ta nên vào vào xem thử."Có người nhỏ giọng đề nghị, nhưng không ai chuyển bước.Có người cố gắng chứng minh đâychỉ là một căn lều có đỉnh lều tương tự, song lều là do Dương gia cung cấp,phía trên rõ ràng in dấu hiệu của công ty họ Dương, ngay cả số thứ tự được đánhở mặt ngoài cũng trùng khớp, đích thực là căn lều được lưu lại kia.Mọi người thấy một màn quỷ dịtrước mắt mặc nhiên không phát ra tiếng động, làm cái nghề này không thể nhátgan được, kẻ lão luyện thường hạ địa thì biết, trong mộ chuyện gì cũng có thểxảy ra. Nhưng ở nơi này giữa ban ngày ban mặt, đã đi được hai ngày, vả lại cóthể khẳng định trên cơ bản phương hướng vẫn thẳng tắp, nhưng khi quay về điểmxuất phát, thấy căn lều lúc rời đi đặt ở trước mặt, không ít người vẫn bị dọađến nỗi sắc mặt trắng bệch.Trong đội dẫn đường của đám ngườiTrần Sâm, một ông lão đã quỳ xuống đất, mặt đầy tuyệt vọng, nói là bọn hắn xônglầm vào địa giới của ma quỷ, ngày cả Hồ Đại cũng không thể bảo vệ cho bạo họ. ACát lạnh lùng nhìn lão nhân kia, cũng không nói gì, chẳng qua chỉ ngẩng đầuquan sát núi đá xung quanh cùng sa mạc phía trước.Trần Ngọc theo bản năng nhích gầnvề phía Phong Hàn, giương mắt nhìn đám người đằng trước, Trần Sâm cùng Khươnggia lão gia tử, Dương gia đương gia đứng ở nơi đó, mặt mày ngưng trọng nhìnđỉnh lều nọ.Chợt có người lên tiếng: "DươngLục gia, tôi đi qua đó xem sao."Trần Sâm quay ngoắt đầu lại, thầntình ngưng trọng nói: "Câm miệng, bên kia có động tĩnh, đừng nói chuyện nữa."Trần Sâm ở Trần gia chủ sự nhiều năm, sát phạt quyết định, ngoài việc giữ vữngđịa vị của Trần gia trong giới Đào sa, còn đem sản nghiệp của Trần gia mở rộnggấp mấy lần. Mặc dù bây giờ tính tình thu liễm rất nhiều, nhưng trải qua nămtháng lắng đọng tích lũy, khí thể vẫn quá mạnh mẽ, hắn vừa nói xong, tên taychân kia lập tức không dám hé răng thêm nữa.Trần Sâm cau mày lắng tai nghengóng một hồi, chợt lấy tay ra hiệu cho mọi người. Khi Trần Ngọc còn chưa hiểurõ ý tứ của phụ thân, Phong Hàn đã kéo cậu trốn sau một tảng đá. Những ngườikhác cũng nhanh chóng ẩn thân.Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua,dấu chân trên cát đảo mắt đã hoàn toàn biến mất không còn vết tích.Ngay lúc đó, đối diện mơ hồtruyền đến giọng nói, còn có tiếng di chuyển vật nặng, tiếng xua lạc đà. TrầnNgọc trong lòng hiếu kỳ mãnh liệt, không nhịn được ngó đầu ra xem, bị Phong Hàndùng sức kéo lại, sau đó Trần Ngọc nghe thấy có người hô lớn."Tất cả mọi người phải theo kịp,quỷ thành không thể so với những nơi khác, tụt lại phía sau tuyệt đối sẽ khôngra được. Trần Ngọc, cậu còn mè nheo cái gì đấy! Mau ra đây."Trần Ngọc theo bản năng muốn đápứng, miệng mũi lập tức bị Phong Hàn ở phía sau bịt chặt.Kết qủa, đối thoại vẫn đang tiếptục."Tới đây." Trong hàng loạt tiếngđộng huyên náo, một thanh âm chát chúa quen thuộc vang lên, sau đó còn có tiếngbước chân vội vã cùng tiếng oán trách nho nhỏ.Đó rõ ràng là thanh âm của TrầnNgọc, Trần Ngọc tức thì cứng ngắc, cậu nhớ ra, trước khi xuất phát hình nhưcũng có cuộc đối thoại như thế này.Ngay sau đó, trong sa mạc an tĩnhdị thường, lại có rất nhiều tiếng nói chuyện, nhưng giọng nói kia vô cùng quenthuộc, trong chân thực lại có nồng đậm kỳ ảo cùng quỷ dị."Để hai người kia lại trong lềusẽ không sao chứ?""Không sao đâu,chúng ta đã xemxét qua, chung quanh đây không có dã thú, nước và thức ăn còn đầy đủ, súng vàđạn dược cũng để lại cho họ không ít. Hơn nữa, nơi chúng ta tới không chừng cònnguy hiểm hơn."...Đối thoại cứ thế tiếp tục, rõràng bọn họ đều ở đây, vậy thì là ai đang nói chuyện? Trần Ngọc sởn tóc gáy.Trần Ngọc nhìn xung quanh, thấyngười khác cũng là vẻ mặt gặp quỷ. Tiếp đó là thanh âm đám người kia đi xa dần.Trần Ngọc bấy giờ không nhịn được nữa, nghiêng đầu từ giữa hai tảng đá nhòmthử.Một nhóm người trùng trùng điệpđiệp, đang đi về hướng lúc trước bọn họ rời khỏi.Trần Ngọc giật mình thăm dò nhìnnhóm người kia, bất kể là Trần Sâm - phụ thân của cậu, còn có Trầm Tuyên, MãVăn Thanh, cả cậu, cư nhiên đều ở trong đó. Cậu đơn giản không dám tin vào haimắt của mình, đây thật ra là ảo giác thôi đúng không.Cậu thấy, một Phong Hàn khác đangđi bên cạnh "mình", lấy tay nghịch tóc "mình". Trần Ngọc ngơ ngác nhìn, có lẽánh mắt của cậu quá mức chuyên chú, Phong Hàn ở đằng kia như cảm nhận được,chợt quay đầu lại. Tim Trần Ngọc giống như bị người khác bóp nghẹt, theo bảnnăng ngừng hô hấp.Phong Hàn bên kia có trực giácnhư của dã thú nhìn qua đây một lúc, khoảng cách quá xa, hắn cũng không pháthiện ra cái gì, liền xoay người đi. Trần Ngọc quay người lại, tựa vào trên tảngđá, không ngừng thở dốc. Những người đó giống như đúc từ cùng một khuôn với bọnhọ mà ra, dung mạo, giọng nói, ngay cả mọi cử động đều y hệt.Nhưng khi Phong Hàn bên kia xoayngười, không biết do quá xa, hay vì ánh mặt trời, Trần Ngọc không thấy rõ mặtcủa Phong Hàn, chỉ thấy đôi mắt phát ra kim quang.Chỉ có mặt của Phong Hàn là khôngthấy rõ được.Một cánh tay nhẹ nhàng nâng cằmTrần Ngọc lên, Trần Ngọc mở mắt ra, lăng lăng nhìn cặp mắt đen nhánh mơ hồ cóchứa kim quang trước mặt, không có biểu tình nào phảng phất giống như mắt củadã thú, chỉ có cái bóng nho nhỏ của Trần Ngọc. Nhớ đến khuôn mặt mơ hồ khi nãy,Trần Ngọc chợt mãnh liệt muốn biết thân phận của Phong Hàn.Cậu một tay kéo lấy cổ áo củaPhong Hàn, sáp lại gần khàn khàn hỏi: "Anh rốt cuộc là ai? Hoặc nên nói, anhrốt cuộc là cái gì?"Phong Hàn sắc mặt phức tạp nhìnTrần Ngọc, khi Trần Ngọc cho rằng Phong bánh tông lại muốn phớt lờ mình, PhongHàn lấy tay nghịch nghịch tóc Trần Ngọc, nói: "Chuyện của ta, cậu biết quánhiều cũng không phải việc tốt, nói cách khác,cậu dù biết cũng vô ích. Ngoàira, bây giờ trọng yếu hiển nhiên là một chuyện khác."Cái gì gọi là biết quá nhiềukhông phải là việc tốt? Thấy ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng tựa hồ khônghề để ý, Trần Ngọc âm thầm cãi lại, vậy tại sao ngài đem ta từ đầu đến chân hỏiđến rõ ràng! Nhưng mà, Phong Hàn nói rất đúng, hiện tại có chuyện trọng yếu hơncần đối mặt.Lúc này, đội người kia đã hoàntoàn không thấy bóng dáng, dấu chân bị cát phủ lên, trong sa mạc lại khôi phụcvẻ yên tĩnh chết chóc, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.Một lát sau, mọi người mới nơmnớp lo sợ bắt đầu nghị luận."Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thếnày?""Chẳng lẽ là ông đây hoa mắt?!""Trời ạ, đây là cái tình huống gìa!""Mịa nó, chúng ta không thể toànbộ đều hoa mắt đi, cho dù có người giả trang ông đây, thế nào có thể tìm đượccả đoàn người đến giả trang đây?" Mã Văn Thanh buồn bực hét lên.Trầm Tuyên đến gần Trần Sâm, cóchút nghi ngờ lên tiếng: "Sư phó, theo bản đồ cùng GPS, hướng chúng ta đi làhoàn toàn chính xác, hơn nữa còn cách đích đến không xa nữa. Trên lý thuyết mànói, nơi đây không phải là chỗ chúng ta rời đi, nhưng vừa nãy -" Đối với tìnhcảnh quỷ dị lúc ấy, không người nào có thể giải thích được rõ ràng.Triệu Ly liếc nhìn cái lều kia,đi lên phía trước một bước nói: "Sư phó, nếu muốn biết rõ nguyên nhân, chúng tanên đến căn lều kia một chuyến, có lẽ đây chỉ là một loại ảo ảnh nào đó?"Đám người Trần Sâm vẫn còn đangtrầm ngâm không quyết, Phong Hàn giương mắt nhìn căn lều ở bên kia, bỗng lêntiếng: "Tốt nhất không nên vào."Trần Sâm thấy Phong Hàn nóichuyện, nhíu lông mày, trong mắt mang theo suy nghĩ sâu xa; Khương gia lão giatử, Dương lão lục, cùng người trẻ tuổi thân phận rất cao nọ nhìn sang, trongmắt đều màng theo vẻ tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu, Phong Hàn đối với bọn hắnmà nói vẫn là nhân vật mới.Triệu Ly vừa nghe thấy câu nóicủa Phong Hàn, ngây cả người, không đi tiếp nữa, lặng yên không một tiếng độngthối lui đến đám người phía sau. Nhưng ngoại trừ hắn, vẫn còn có những người khác,đều cho rằng nếu nghe theo lời của Phong Hàn thì chẳng khác nào nhát gan hènyếu, kiên quyết phải vào xem thử."Tại sao không thể vào? Chuyệnkhi nãy, không hiểu rõ, chẳng lẽ muốn chúng ta giả bộ như có chuyện gì xảy ra?Vậy chúng ta nên chạy đi đâu? Còn nữa, lều ở ngay trước mắt, chúng ta nhiềungười như vậy, càng không thể vì nhát gan liền bỏ qua cơ hội tra rõ chân tướngnày. Có lẽ, cơ hội này chỉ có một lần duy nhất." Một hán tử vóc dáng khôi ngôđứng ra nói lời chính nghĩa, trong ánh mắt rõ ràng có châm chọc cùng coi thườngPhong Hàn.Một người khác cũng đứng ra nói:"Tôi cảm thấy Đại Khuê nói rất đúng, cứ tiếp tục như vậy, coi như chúng ta vẫnđi về phía trước, trong lòng cũng không yên, ngay cả đây có thể là một âm mưu,có một nhóm người giả trang chúng ta, đi làm cái gì đó, chuyện này đương nhiênchúng ta không thể biết được. Chúng ta nếu như không kịp sớm phát giác, nóikhông chừng sẽ có nguy hiểm lớn hơn nữa."Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh đềukhông nói gì, kể từ cái lần vào mộ ấy, ngay cả lão giáo sư cũng đối với PhongHàn sùng bái có thừa, hai người đối với quyết định của hắn đều tin tưởng khôngcần lý do.Khương lão gia tử trầm ngâm mộtchút, nói: "Chuyện hôm nay gặp phải quá bất khả tư nghị, tôi cảm thấy bọn họnói cũng có đạo lý, dù sao chuyện này cũng liên quan đến bản thân chúng ta,không tra rõ thì sẽ không an tâm. Vị tiểu huynh đệ nói không thể vào lều, khôngbiết vì lý do gì?" Câu nói sau cùng cực kỳ khách khí, khiến cho tầm mắt mọingười đều chuyển hướng sang Phong Hàn.Phong Hàn lại một lần nữa nhìn vềphía căn lều, thật lâu sau, mới nhàn nhạt trả lời: "Bên trong lều không cóngười sống."Đại Khuê liếc mắt, nói: "Mọingười mới vừa rồi cũng nghe thấy, bọn họ nói bên trong để lại hai người, nếunhư bọn họ chính là chúng ta, bên trong phải có lão Lưu bị thương và A Vũ trôngchừng hắn mới đúng. Nói không chừng chúng ta đi vào, là có thể thông suốt. Cácanh nếu không muốn vào, vậy tôi đi là được, tôi đi theo Dương lục gia xuống mộnhiều rồi, có cái gì mà chưa từng thấy chứ, bát tự của tôi rất tốt!" Nói xongliền cầm lấy súng đi về phía căn lều.Trần Ngọc kề sát vào Phong Hàn,nhỏ giọng hỏi: "Tại sao anh nói bên trong không có người sống? Không có thìchúng ta không thể đi vào trong?"Phong Hàn quét mắt nhìn Trần Ngọcmột cái, nói: "Không có khí người, nhưng có nguy hiểm, ta nghĩ, người này -"Thanh âm của Phong Hàn không lớn,mọi người xung quang cũng vẫn nghiêng tai cố gắng nghe ngóng, ngay vào lúc này,trong căn lều gần trong gang tấc bất chợt truyền ra tiếng súng! Hơn nữa làtiếng súng liên tục, dồn dập mà đột ngột."Đại Khuê, anh làm sao vậy!" Cóngười hô to.Ai nấy đầu không do dự thêm nữa,đều chạy tới cửa lều, tình cảnh trước mắt khiến cho tất cả cứng đờ cả người.r