[Đản Xác] - Không thể không có em
Chương 7
Cuộc họp đặc biệt được tổ chức tại một nhà hàng 5 sao bậc nhất Quảng Châu. Các thành viên trong công ty gần như có mặt đầy đủ.Từ Sở Văn bước lên sân khấu, cầm lấy micro:- Như tôi đã thông báo trên diễn đàn, trong buổi tối ngày hôm nay tôi sẽ lên tiếng về chuyện tình cảm của tôi. Chuyện tình cảm là chuyện về đời tư cá nhân của tôi, nhưng tôi vẫn thấy có những người trong công ty bàn tán về nó. Vì vậy tôi muốn lên đính chính lại và cũng để tránh mọi người trong công ty hiểu nhầm mối quan hệ giữa tôi và Kha Kha.Ở phía dưới im lặng lắng nghe từng câu chữ từ miệng của Từ Sở Văn.Cái gì mà không hiểu nhầm mối quan hệ chứ? Có điều gì đã bị hiểu nhầm ở đây sao?- Tôi và Trần Kha là bạn thân từ hồi nhỏ, chúng tôi chơi chung từ bé cho tới lớn. Chị ấy là một người rất tốt, chúng tôi cũng đã giúp đỡ lẫn nhau nhiều, có thể coi như người một nhà rồi. Vì vậy, chuyện "người nhà" của tôi được nhận đãi ngộ đặc biệt sẽ không có việc gì phải thắc mắc rồi chứ?Sau khi nói xong một tràng dài, Từ Sở Văn bước xuống phía dưới, kéo tay Diệp Thư Kỳ lên bục, tiếp tục nói:- Còn bây giờ, xin giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái của tôi, Diệp Thư Kỳ. Tôi cùng cậu ấy đã hẹn hò được khoảng 4 năm rồi.Từ Sở Văn ôm eo Diệp Thư Kỳ, kéo cô ấy sát lại gần mình.Mọi người trong công ty lập tức ồ lên bất ngờ, không ai có thể lường trước được điều này.Chu Di Hân cũng mở lớn mắt, quay qua nhìn Trịnh Đan Ny:- Đan Ny, chuyện này là thật sao?!!- Thật đó a. - Trịnh Đan Ny gật đầu xác nhận.- Làm sao em lại không bất ngờ chứ? Có phải em đã sớm biết...?- A...em...em...- Aiyo, vậy mà lại không nói cho chị. - Giờ chị cũng biết rồi mà.Mọi người tới từ phòng marketing cũng thi nhau bàn tán:"Thì ra Từ tổng "ghim" Diệp Tử là có lí do""Bảo sao một tuần có 7 ngày thì bị gọi lên phòng tổng giám đốc hết 6 ngày.""Hai người giấu kĩ quá đó nha~"Diệp Thư Kỳ cầm lấy mic trên tay Từ Sở Văn:- Mặc dù tôi là bạn gái của Sở Văn, nhưng tôi không mong mọi người đối xử với tôi quá...cung kính. Chúng ta cứ bình thường như mọi ngày là được rồi.Mọi người vui vẻ gật đầu. Ai cũng thích thái độ hoà nhã của Diệp Thư Kỳ.Sau buổi tiệc, tới khi Trần Kha và Trịnh Đan Ny trở về nhà thì cũng đã là 11h đêm. Trịnh Đan Ny đẩy Trần Kha:- Chị vào tắm trước đi.- Em tắm trước đi. - Trần Kha không muốn nàng phải đợi lâu.- Cứ nhường nhau qua lại như vậy, hay là...chúng ta tắm chung nha?Mặt Trần Kha đỏ ửng lên, cô xoay người tiến về phía phòng tắm:- Vậy...vậy chị tắm trước.Ở bên ngoài, Trịnh Đan Ny hơi mỉm cười:"Tại sao lớn lên chị ấy lại dễ thẹn thùng như vậy a~"Mà ở đằng sau cánh cửa phòng tắm, mặt của người kia vẫn chưa hết đỏ:"Cái gì em ấy cũng có thể nói được sao...?"
Khi cả hai người tắm xong cũng là hơn 12h đêm. Trịnh Đan Ny cầm máy sấy tóc tới trước cửa phòng Trần Kha:
- Trần Kha...Kha Kha? Chị còn thức không?
- Chị còn, em vào đi.
Trần Kha đang ngồi làm nốt công việc trên laptop, ngẩng đầu lên thì thấy Trịnh Đan Ny đứng ở cửa phòng, trên tay cầm máy sấy tóc:
- Sao vậy?
- Chị giúp em sấy tóc được không?
- Được, em ngồi đi.
Trịnh Đan Ny ngồi xuống giường, đưa máy sấy cho Trần Kha. Cô cầm máy sấy tóc, cắm điện, bật công tắc. Tiếng ù ù ngay lập tức phát ra.
Trần Kha cầm khăn lông, lau nhẹ mái tóc suôn mượt của Trịnh Đan Ny. Vừa lau, vừa sấy tóc, lại được ngắm khuôn mặt hưởng thụ của người trong lòng, làm sao mà Trần Kha chịu nổi đây?
Cứ như vậy trong vòng 15 phút, khi mái tóc của Trịnh Đan Ny đã gần như khô cong, nàng vẫn thấy cô sấy tóc.
Trịnh Đan Ny hơi mỉm cười, nàng vươn tay ôm lấy cổ Trần Kha, giọng điệu làm nũng:
- Kha Kha, hôm nay em ngủ cùng chị được không?
Tắt máy sấy, cất khăn lông, Trần Kha thở hắt ra một hơi:
- Được...
- Chị ngượng ngùng cái gì chứ? - Trịnh Đan Ny ôm gối nằm lên giường.
- Ai...ai ngượng ngùng?!!
- Không ngượng ngùng vậy mà mặt chị lại đỏ rồi kìa~
Nói xong, Trịnh Đan Ny kéo chăn lên ngang mũi.
Ừm...đều là mùi của chị ấy...