[Đam mỹ/Hoàn] Bạn cùng phòng là người ngoài hành tinh

Chương 5



Lâm Vu Ai vất vả dậy sớm đến thư viện cùng Hà Tức, nhưng suýt chút nữa thì ngủ quên trong thư viện.

Cậu nghiêng đầu nhìn Hà Tức, Hà Tức đang vừa đeo tai nghe vừa học bài, Lâm Vu Ai lặng lẽ nhìn hắn thêm mấy giây, uống một ngụm nước rồi tiếp tục học.

Lần này, cậu thực sự chăm chỉ học bài hết cả buổi sáng.

Ăn xong bữa trưa, Hà Tức quay lại thư viện, còn Lâm Vu Ai trở về ký túc xá. Cậu có thói quen chợp mắt, bình thường dù bận đến đâu cũng sẽ ngủ khoảng 20 phút.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lâm Vu Ai quay trở lại thư viện, cậu thực sự giống như con ngoan trò giỏi, chăm chỉ học tập.

Ngồi xuống ghế, Lâm Vu Ai lấy ra một viên kẹo và đẩy nó lên bàn. Hà Tức nhướng mắt, Lâm Vu Ai ngoan ngoãn mỉm cười.

Vị cam. Hà Tức nở nụ cười với cậu, rồi cầm viên kẹo ngậm trong miệng.

Lâm Vu Ai liền từ trong túi lấy ra một viên kẹo khác, là vị dâu. Cậu bỏ nó lại, lấy ra một viên kẹo có vị cam. Sau đó vui vẻ bóc vỏ kẹo và bỏ vào miệng.

Ban ngày trời khá nắng, không có nhiều mây, nhưng ban đêm trời lại rất quang đãng, có thể thấy rõ các vì sao.

"Đây là Alphard(*), còn đây là Sao Kim". Lâm Vu Ai khoe khoang kiến ​​thức thiên văn ít ỏi của mình.

(*) Bản gốc là "星宿二", theo như mình tra gg thì đây là Alphard, ngôi sao sáng nhất trong chòm sao Trường Xà. Nếu mình chuyển ngữ sai, các bạn góp ý để mình sửa lại nhé ^^

"Ồ." Hà Tức chỉ mặt trăng, "Đó là mặt trăng."

Lâm Vu Ai bị chọc cười, hú họa khen ngợi, "Cậu lợi hại thật đó, cái này mà cũng biết".

Ba kính viễn vọng được đặt trên sân thể dục, có một nhóm nhỏ đang vây xem, chủ yếu là vì tò mò mà tới đây. Sau khi xem xong, họ không khỏi sửng sốt, tìm cách chụp ảnh lại. Có cơ hội, họ cũng nghiêng người tới xem. Cả ba chiếc kính viễn vọng đều hướng về phía mặt trăng, thậm chí có thể nhìn thấy miệng núi lửa trên mặt trăng.

"Trên đó có một miệng núi lửa rất lớn". Lâm Vu Ai nói.

"Đúng thế".

Hà Tức cố gắng chụp một bức ảnh, nhưng không thể căn chuẩn ống kính viễn vọng.

"Để tôi giúp cậu!" Lâm Vu Ai xung phong cầm điện thoại chụp một bức ảnh bề mặt mặt trăng thật rõ ràng từ ống kính. "Không có chi!" Cậu nhận lấy điện thoại.

"Cảm ơn". Hà Tức mỉm cười. Lại có thêm một nhóm nhỏ tới ngắm mặt trăng, Hà Tức liền đưa Lâm Vu Ai đến một nơi khác xa hơn. Hắn cúi đầu nhìn tấm ảnh một lúc rồi nhìn lên những vì sao, khẽ thở dài. Nếu không phải Lâm Vu Ai đang ở rất gần, suýt nữa cậu đã không thể nghe thấy.

Ánh trăng lành lạnh bao trùm khắp không gian trường học vào ban đêm. Chỉ có một ngọn đèn đường le lói nằm ở góc xa của sân thể dục. Nhưng nhờ thế, vết tích của ánh trăng lại càng rõ ràng hơn. Lâm Vu Ai ngước nhìn Hà Tức, ánh trăng phủ sương giá trên khuôn mặt vô cảm của hắn, thậm chí ánh trăng cũng tan chảy trong đôi mắt ấy.

"Cậu... có chuyện gì à?" Sao đột nhiên tâm trạng lại không tốt.

"Không có gì". Hà Tức cúi đầu che giấu thần sắc nơi đáy mắt, "Chỉ là tôi đang nhớ tới nơi trước đây mình từng sống".

Cậu ấy nhớ nhà sao? Ánh trăng dễ khiến lòng người mang nỗi tương tư. Nhưng Lâm Vu Ai lại cảm thấy có gì đó không đúng, phản ứng khi nhớ nhà hình như không giống vậy, này lại càng giống như... nhớ tới một điều gì đó không nên nhớ.

"Nơi đó có vẻ như không quá tốt đẹp?"

"Thực sự không phải vậy". Nơi đó dơ bẩn ô uế, là khu ổ chuột dành cho những người ở dưới đáy xã hội, là ánh sáng của sự tàn ác, và là biểu tượng của sự nghèo khổ nhục nhã.

"Cái đó--"

"Được rồi". Lâm Vu Ai gần như bất đắc dĩ cắt ngang lời hắn, Hà Tức đưa tay xoa đầu cậu.

"Tôi chỉ muốn hỏi cậu có muốn đi ăn khuya không". Lâm Vu Ai cười hì hì nắm lấy cánh tay hắn, "Tôi muốn ăn mì lạnh".

Lâm Vu Ai và Hà Tức mỗi người bỏ 20 tệ để mua mì lạnh.

"Cậu biết không...", quán nhỏ bên cạnh không có chỗ ngồi, họ vừa ăn vừa chậm rãi đi bộ về trường, "Ở chỗ chúng tôi, một suất mì lạnh như vậy là 5 tệ".

Lâm Vu Ai trợn tròn mắt, "Rẻ thế sao!"

"Giá cả tương đối thấp, thịt nướng, lẩu, trà sữa đều rất rẻ".

"Tuyệt quá đi, khi nào có thời gian, tôi nhất định sẽ đến đó ăn thử. Giá cả ở thành phố A có chút mắc". Lâm Vu Ai nói một cách mơ hồ, "Hình như tôi đã từng đến thành phố Z trước đây, nhưng lưu lại không lâu nên chưa kịp ăn gì đã trở về rồi".

-----

Cuối tuần ngắn ngủi trôi qua, mỗi khi trên đường đến phòng tự học, Lâm Vu Ai đều lo lắng không biết phải làm sao khi mùa đông tới. Tuy rằng thời cấp 2, cấp 3, không phải cậu chưa từng dậy sớm, nhưng lên Đại học, cậu vẫn mang cảm xúc miễn cưỡng mà đến trường từ sớm tinh mơ thế này.

Cậu đọc qua tài liệu một chút, sau đó lại ngồi lướt Weibo, chắng mấy chốc mà kết thúc giờ tự học buổi sáng.

Tiết đầu tiên vào buổi sáng là Toán cao cấp, sóng não của Lâm Vu Ai bắt đầu trở nên mơ hồ. Cậu chống cằm rồi nhìn chằm chằm vào cuốn sách với đôi mắt lơ đễnh.

"Dậy đi". Hà Tức thì thầm.

Lâm Vu Ai thanh tỉnh được một hồi, sau đó lại bắt đầu như gà mổ thóc. Hà Tức đột ngột nắm lấy cánh tay cậu, khiến cậu choàng tỉnh giấc.

Lần này đã hoàn toàn tỉnh táo, Lâm Vu Ai ngẩng đầu nghe giảng bài. Vì không muốn trong lòng Hà Tức lưu lại hình ảnh một sinh viên lười biếng học tập, Lâm Vu Ai đã nhờ Hà Tức đánh thức cậu dậy mỗi khi cậu buồn ngủ, để ngọn lửa tri thức tiếp tục hun đúc.

Sau tiết Toán cao cấp là đến tiết Thực vật học, đây là môn học yêu thích của Lâm Vu Ai. Nội dung của tiết học này chủ yếu là về sự truyền dẫn tín hiệu tế bào và các chất sinh trưởng của thực vật.

"Truyền dẫn tín hiệu tế bào đề cập đến một loạt các quá trình, trong đó các tín hiệu bên ngoài (như ánh sáng, điện và các phân tử hóa học) tác động lên các thụ thể trên bề mặt tế bào, gây ra những thay đổi về nồng độ của tác nhân nội bào, từ đó dẫn đến phản ứng của tế bào. Cuối cùng, đưa ra phản ứng thích hợp nhất đối với những thay đổi nói chung của môi trường bên ngoài. Tại vị trí tác động của các kích thích môi trường và vị trí tác động ở các bộ phận khác nhau của cây, các tế bào tại vị trí hoạt động cần tạo ra tín hiệu, và tín hiệu được tạo ra bởi các tế bào ở vị trí tác động được gọi là tín hiệu gian bào".

Lâm Vu Ai cảm thấy thật thú vị và thần kỳ, "Cuối cùng, chức năng của nó là làm cho cơ thể sinh ra phản ứng thích hợp nhất với những thay đổi nói chung của môi trường bên ngoài", cảm giác thật nghiêm chỉnh và tỉ mỉ, giống như một cỗ máy xử lý vô cùng chính xác.

Tại sao con người, cũng được cấu tạo bởi các tế bào tinh tế, nhưng lại không có được sự hoàn mỹ ấy?

Thật kỳ diệu.

(Editor: Đoạn về thực vật học này mình chém bằng gg dịch là chủ yếu, nên đọc không được mượt lắm, mong các bạn thông cảm nha 😥)

Thời điểm Lâm Vu Ai bước ra khỏi lớp, nhìn thấy có người đang ăn kẹo hồ lô, cậu thoáng sửng sốt, "Tại sao cậu ấy lại có kẹo hồ lô? Ở đâu ra vậy? Có nơi nào bán à?"

Hà Tức nhìn quanh, "Tôi không biết".

Lâm Vu Ai ngược lại cũng không quá thất vọng, "Hồi nhỏ, tôi rất thích ăn kẹo hồ lô, mỗi khi thấy trên đường có bán đều phải mua một xiên. Sau này lên cấp 2, mỗi khi có hội thao, rất hay có các cô các dì bán kẹo hồ lô ở cổng trường, kiểu gì tôi cũng phải sà vào mua một chút. Mặc dù lâu rồi không được ăn kẹo hồ lô, nhưng kỳ lạ là trông thấy vẫn có cảm giác rất ngon giống như hồi nhỏ vậy. Bây giờ đã có thêm rất nhiều vị mới rồi, nào là vị táo tây, rồi còn vị chuối tiêu nữa".

Hà Tức suy nghĩ một chút, hồi nhỏ hắn cũng rất muốn được ăn kẹo hồ lô. Rốt cuộc có một ngày, bà ngoại mua cho hắn một xiên, nhưng ăn xong hắn liền cau mày. Lột bỏ lớp đường bên ngoài thì vị sơn tra bên trong lại quá chua. Hắn thực sự không ăn nổi, đành phải đưa bà ngoại ăn giúp.

"Tôi cũng lâu rồi chưa ăn kẹo hồ lô". Hắn phụ họa nói theo. Quả thực là rất lâu rồi, hơn 10 năm.

"Trưa nay ăn Malatang(*) đi, tôi thèm quá—"

(*) Malatang, hay còn gọi là Ma lạt thang, là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên

"Cẩn thận—" Hà Tức vươn tay nắm lấy tay Lâm Vu Ai, kéo cậu lại gần, tránh chiếc xe máy nhỏ đang lao tới, "Đi đường nhớ chú ý quan sát một chút".

Lâm Vu Ai ngượng ngùng cười cười, "Tôi biết rồi".

----

Lời của editor: Hức hức, không nghĩ tới còn phải edit cả nội dung về thực vật học, xem ra tác giả là học bá rồi :))

Chương trước Chương tiếp
Loading...