[Đam mỹ/Hoàn] Bạn cùng phòng là người ngoài hành tinh

Chương 3



Trên đường trở về sau khi ăn tối, Lâm Vu Ai có chút lơ đãng, ngại ngùng không dám mở lời. Cậu lặng lẽ quan sát Hà Tức, người thoạt nhìn như không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện khó xử vừa rồi - ít nhất là không tỏ ra buồn bực. Vì thế, cậu cảm thấy có chút nhẹ nhõm, bắt đầu thận trọng làm dịu bầu không khí.

Trước khi về phòng, cậu không nhịn được lại lên tiếng xin lỗi.

Hà Tức nhìn cậu, thở dài, khẽ mím môi, như đang cười nhưng cũng có chút bất đắc dĩ, "Thật sự không sao mà". Sau đó hắn vươn tay vỗ vỗ vai cậu.

Lâm Vu Ai sau khi được an ủi: ???

Trở lại ký túc xá, Vương Tuấn và Sầm Mịch đang chuyên chú chơi game, vô cùng náo nhiệt, bầu không khí này giúp Lâm Vu Ai giảm bớt đi cảm giác lúng túng.

Hà Tức đeo tai nghe lên rồi đọc sách, Lâm Vu Ai bần thần nhìn gò má hắn. Tại sao cậu ấy lại không có cha mẹ? Họ đã qua đời rồi, hay là cậu ấy bị bỏ rơi? Cậu ấy nói mình không sao, nhưng có phải vậy không? Nếu hỏi về chuyện này, liệu cậu ấy có thấy mình phiền phức?

Tâm trạng Lâm Vu Ai rối bời, một mặt cảm thấy Hà Tức phải trải qua chuyện đau lòng như vậy, cậu thực sự muốn quan tâm hắn, nhưng mặt khác lại sợ Hà Tức sẽ nghĩ cậu nhiều chuyện.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Vu Ai lấy điện thoại tra Baidu.

[Có nên hỏi chuyện gia đình của người khác không?]

[Liệu bạn cùng phòng có ghét tôi nếu tôi hỏi về chuyện gia đình của cậu ấy?]

[Nam nhân đều là nói một đằng làm một nẻo sao?]

Nhìn thấy một chủ đề là có nên hỏi chuyện gia đình của bạn bè hay không, cậu bấm vào xem thử, câu trả lời nhận được nhiều lượt thích nhất là: "Nếu là bạn bè thì hỏi cũng được, nhưng nếu họ muốn nói thì sẽ nói, không muốn nói thì lần sau không nên hỏi lại. Cơ mà, nếu là bạn bè thân thiết thì không cần hỏi, họ cũng sẽ kể cho bạn biết!"

Lâm Vu Ai suy nghĩ một lúc, xóa xóa viết viết rồi quyết định gửi tin nhắn WeChat: "Chúng ta là bạn bè đúng không?"

Gửi xong, cậu lập tức cất điện thoại đi, như thể vừa làm điều gì sai, đưa mắt nhìn chằm chằm Hà Tức.

Hà Tức vẫn đang chăm chú đọc sách.

Lâm Vu Ai nản lòng.

Cậu đành lấy ra một cuốn sách toán cao cấp ngồi đọc.

Sau khi xem một lúc, cậu lại mở Baidu tìm kiếm.

[Cuộc sống của một cô nhi sẽ như thế nào?]

[Làm sao để an ủi một người đang buồn?]

[Làm sao để âm thầm thay đổi hình ảnh của mình trong lòng người khác?]

Mấy người Vương Tuấn vừa đánh xong một trận game, lúc đi rót nước, trông thấy vẻ mặt chua xót sầu thảm của Lâm Vu Ai, bật cười nói: "Sao trông cậu xoắn xuýt vậy? Để tôi xem nào?"

Lâm Vu Ai muốn cất điện thoại đi, nhưng trong lúc hoảng loạn, cậu làm rơi điện thoại xuống đất. Màn hình hiện lên một hàng chữ to rõ ràng.

"Làm sao để bù đắp cho một người thiếu vắng tình cha?" Vương Tuấn chậm rãi đọc từng chữ, cười đến vui vẻ, "Con trai, muốn gì nào? Thiếu tình thương của cha thì cứ tìm ba ba đây".

Lâm Vu Ai liếc mắt nhìn Hà Tức, thấy hắn không có phản ứng gì liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó cầm điện thoại lên, trợn tròn mắt, "Cao quá, với không nổi".

Một lúc sau, Hà Tức cất tai nghe, đóng sách lại, thấy không ai muốn đi tắm liền thu dọn quần áo rồi đi tắm.

Lâm Vu Ai nhìn lướt qua cuốn sách của Hà Tức, là một cuốn sách tiếng Trung có tên là "Tâm lý học về cảm xúc".

Vương Tuấn và những người khác sang phòng thứ năm của ký túc xá bên cạnh, trong phòng lúc này chỉ có Lâm Vu Ai, cậu buồn chán ngồi lướt Weibo một hồi, đột nhiên có tin nhắn WeChat gửi đến.

Nam thần: "Ừ".

Lâm Vu Ai quay đầu nhìn lại, Hà Tức đang lau khô tóc.

"Vậy tôi có thể hỏi về cha mẹ cậu không? Tôi không có ý gì đâu, nếu cậu thấy không tiện thì không cần nói cũng được".

Cậu thoáng trông thấy Hà Tức đang cúi đầu lau tóc, một tay mở tin nhắn, đột nhiên ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt cậu.

"..."

Ánh mắt Lâm Vu Ai khẽ động, cậu cảm nhận được Hà Tức đang đi tới, mang theo mùi sữa tắm thoảng hương bạc hà tươi mát, lại có chút ngọt ngào.

"Hiếu kỳ sao?"

Lâm Vu Ai cúi đầu, có chút ngượng ngùng, "Chủ yếu là quan tâm cậu thôi". Lời này nghe có chút thân mật.

Cậu nghe thấy Hà Tức cười khẽ một tiếng, vừa ngẩng đầu liền tỏa ra mùi hương tản mát, bộ dạng có chút lạnh lùng.

"Mẹ tôi có thai ngoài giá thú, sau khi sinh tôi liền rời đi. Nếu không phải phát hiện có bầu quá muộn thì chắc cũng đã phá bỏ rồi. Tôi không biết cha mình là ai. Bà ngoại là người nuôi tôi khôn lớn". Hắn chẳng hề lòng vòng, cứ thể nói thẳng vào vấn đề, không có cảm xúc dư thừa.

Không nghe ra một chút thương tâm đau buồn nào, Lâm Vu Ai có chút ngẩn người, tự hỏi hắn có cần sự an ủi từ mình không. Cậu có một gia đình hạnh phúc và một cuộc sống sung túc từ khi còn nhỏ, xung quanh cậu cũng không có bạn bè nào có hoàn cảnh như thế, thực sự là thiếu trải nghiệm.

Do dự một hồi, cậu chỉ đành vỗ vỗ vai Hà Tức, "Không sao đâu, cậu đừng buồn".

"Tôi không buồn". Hà Tức hiếm thấy nhíu mày.

"Suỵt – Là tôi vừa nói với cậu bé Hà Tức 5 tuổi".

Cho dù bây giờ thế nào, Hà Tức khi còn nhỏ chắc hẳn đã rất buồn, có khi còn bị những đứa trẻ khác chế giễu vì không có cha mẹ, cảm thấy tức giận và không cam lòng. Mặc dù hiện tại không còn là vấn đề, nhưng đứa nhỏ co ro bật khóc trong góc tường khi ấy vẫn cần được an ủi. Nghĩ đến cảnh đó, cậu không khỏi nhíu mày.

Cảm nhận được có thứ gì đó chạm vào mình, cậu ngước mắt nhìn lên, ngón tay Hà Tức khẽ chạm vào hàng lông mày đang cau lại của cậu, mỉm cười. Rất nhẹ, đó là nụ cười thật ôn nhu.

Lâm Vu Ai cảm thấy mặt mình nóng bừng, đứng bật dậy, vội vàng đem quần áo đi vào phòng tắm, ánh mắt có chút rối loạn, "Tôi đi tắm".

Hà Tức cúi đầu tiếp tục đọc sách, không biết hắn đang nghĩ gì, hàng mi dài che đi đôi mắt màu bạc.

Khi Lâm Vu Ai đi ra, Hà Tức đã lên giường nằm, chiếc màn màu xám che đi bóng người bên trong. Bạn cùng phòng sang ký túc xá bên cạnh chơi game cũng đã trở về, đang bận rộn thu dọn quần áo rồi đi tắm.

Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ giới nghiêm. Lâm Vu Ai vừa nhìn mình trong gương vừa đánh răng, khuôn mặt vẫn có chút ửng hồng, không biết là do tắm nước nóng hay là do nguyên nhân khác.

Tắm rửa xong, Lâm Vu Ai leo lên giường, kéo màn lại rồi chơi vài ván trong máy chơi game nhỏ. Đến ván thứ ba, đèn bỗng tắt, trong phòng ký túc xá có tiếng kêu vang. Lâm Vu Ai từ khe hở trên màn giường nhìn thấy đó là Vương Tuấn đang luống cuống bật đèn pin cầm tay, cậu thu lại ánh mắt, tiếp tục trò chơi của mình. Chơi đến ván thứ tư, đã là 11 giờ rưỡi. Lâm Vu Ai ngáp dài một cái, tắt điện thoại rồi nhắm mắt ngủ say.

Chương trước Chương tiếp
Loading...