Đã nói đừng trêu tôi - Thời Thiên Từ
Chương 02.
Chương 02. Đối chọi.
Trần Đức Bình vừa nói tới chuyện chính với Hàn Thanh Thời thì không chỉ một chốc, chờ khi trợ lý lại đây nhắc nhở Hàn Thanh Thời lễ trao giải sắp sửa bắt đầu thì cô ấy do dự giây lát, nói: "Cô đi thay tôi."Trợ lý: "Vâng."Hội trường.Mục Hạ được sắp xếp vào vị trí ở giữa gần sát hàng đầu tiên, tiện cho cô ra vào khi phát biểu.Đối diện là bục phát biểu, vị trí trực tiếp trước mặt cô đang để bảng ghi đại biểu GN, chữ Khải ngay ngắn in trên đó -- Hàn Thanh Thời.Một phút trước khi bắt đầu bỗng nhiên bị gỡ xuống, đã đổi thành một người khác.----Lễ trao giải kết thúc, chuyện Mục Hạ mắc sai lầm to lớn trong dự án đã sớm truyền khắp.Suốt một đường đi về ký túc xá, không ít người quen hỏi cô chuyện thế nào, cô đều cười trừ.Có một số việc cô còn chưa chắc chắn hoàn toàn, không muốn nói nhiều.Sau khi bạn cùng phòng ký túc xá kiêm bạn thân Nhạc Thiến nghe nói chuyện này thì đầu tiên hết là vứt bạn trai lại, chạy về tới tìm Mục Hạ.Thấy cô xuất hiện, Nhạc Thiến nhanh chóng nhận thấy được không khí ký túc xá nghiêm túc, áp giải cô gái định chạy trốn về lại, ấn vào ghế ngồi, nói: "Bớt ra vẻ đáng yêu, này không ăn thua với tớ !"Mục Hạ hơi bĩu môi, thu hồi biểu cảm đáng yêu trên mặt, xoắn lấy đầu của gối ôm bé vịt vàng, nói: "Cậu biết hết rồi còn hỏi tớ chi nữa?""Tớ biết cái rắm !" Nhạc Thiến giải cứu bé vịt vàng có thể bị Mục Hạ kéo đứt cổ bất cứ lúc nào ra tới, lót ở dưới mông, hỏi: "Nếu như tớ chưa mất trí nhớ, thì phần thuật toán này hẳn là cái mà tớ hy sinh kỳ nghỉ hè, đã làm thêm giờ cùng cậu chỉnh sửa lại nhỉ, sao còn có thể lòi ra vấn đề? Cậu chưa giao ra code mới nhất à?""Chính thế." Mấy người bạn cùng phòng ktx khác cũng quái lạ không thôi: "Mấy ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, sớm là năm giờ rạng sáng, tới muộn nửa đêm hai giờ, một cập nhật trong vòng bạn bè của Thiến Thiến phải là hình cậu làm thêm giờ với vẻ mặt thăng trầm, có vấn đề nữa thì tớ cũng hoài nghi cuộc đời luôn.""Vòng bạn bè? Lấy tiền ra !" Mục Hạ vươn móng vuốt ra tới Nhạc Thiến: "Chụp lén một tấm một hào.""Bang !" Nhạc Thiến vỗ về lại cho cô một phát, nói vẻ không vui: "Giải quyết việc chính trước, xong rồi một tấm cho cậu một trăm."Mục Hạ rất phấn khởi xoa tay: "Thật á?""Xạo không được, ôi, xém nữa lại để cậu dẫn đi mất." Nhạc Thiến làm bộ mặt hung dữ, truy hỏi: "Còn nữa, Hàn Thư Nhan làm sao dám đáp ứng giải quyết trong một ngày? Tối ưu hoá thuật toán là chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành? Nội đối chiếu số liệu, định vị vấn đề thôi là phải bỏ ra một tuần trở lên rồi, càng đừng nói tối ưu hoá code. Bản thân cô ta trình độ ra sao, trong lòng chả ý thức cái l*n tẹo nào à?""Chị của em bớt giận nào." Mục Hạ đã mở lon Coca cho Nhạc Thiến, nụ cười khi được hời đã phai nhạt rất nhiều: "Mọi người ở cùng một ký túc xá, gặp nhau không khi này thì khi khác, đừng nói những lời này ở trước mặt cậu ấy.""Xí ! Người học giỏi đôi mắt mọc trên đỉnh đầu như cậu, hoàn toàn không thèm coi tụi tớ mấy đứa học dốt này là bạn cùng phòng phải không?" Nhạc Thiến khó chịu: "Ở chung ba năm, con nhỏ đó đã có tham gia tụ tập kí túc, hay là lên cơn cùng với chúng ta rồi chưa? Nếu không phải cậu với nhỏ đó...... cái đm !"Đột nhiên Nhạc Thiến nghĩ đến một vấn đề, hỏi với vẻ mặt nghiêm túc: "Mộc Mộc, Hàn Thư Nhan có mật khẩu khởi động máy tính của cậu nhỉ?"Nụ cười trên mặt Mục Hạ hoàn toàn biến mất, ánh mắt bình thản nhìn về phía cửa.Nhạc Thiến nghi hoặc mà quay đầu lại.Hàn Thư Nhan khoác cặp sách vừa đẩy cửa vào đến.Nhạc Thiến đặt Coca xuống "cạch" một tiếng, nổi giận đùng đùng mà nói: "Chuyện Mộc Mộc có phải là trò láo toét cậu làm hay không?"Hàn Thư Nhan quăng cặp sách lên bàn, sắc mặt sa sầm: "Nhạc Thiến, cậu giữ miệng mồm sạch sẽ chút, đừng một đống tuổi rồi còn vừa ngu đần lại lỗ mãng y như học sinh trung học vậy."" Đm ! Mày mắng ai đấy?" Tính dễ nóng Nhạc Thiến lên tới, nói chuyện hoàn toàn bung xõa: "Vấn đề mà đàn anh lớn tiến sĩ bọn họ cũng giải quyết không được, vừa lúc mày biết cách tối ưu hoá? Một giấc ngủ dậy đột nhiên giác ngộ à? Sao tao cm không biết phong thuỷ ký túc xá trở nên tốt rồi? Hay là mày tìm đường khác, trộm đồ người khác hả?""Thiến Thiến." Trước khi Nhạc Thiến nói ra lời càng khó nghe thì Mục Hạ đi tới, giữ lấy cổ tay của cô nàng, hơi lắc đầu trong im lặng.Nhạc Thiến biết quan hệ giữa Mục Hạ với Hàn Thư Nhan. Cho dù cô nàng tức giận nữa thì cũng không thể làm kẻ xấu phá hoại tình cảm hai người này, đành phải gượng cứng rắn nén lại lửa giận đầy bụng xuống.Mục Hạ cười mà bóp bóp cổ tay của Nhạc Thiến, để cô nàng đừng tức giận, tiếp đó đi đến trước mặt Hàn Thư Nhan, bình tĩnh mà nói: "Nói chuyện chút?"Hàn Thư Nhan hừ một tiếng lạnh lùng, dùng sức kéo mở cửa rồi đi ra ngoài.Hai người đi tới khoảng sân chung nhỏ phơi chăn mền quần áo trước tòa nhà.Lặng im hồi lâu, Mục Hạ mở miệng đầu tiên: "Cậu chưa bao giờ đi thư viện tự học cùng tớ, cho dù là hồi năm hai lúc mới bên nhau, tớ năn nỉ cậu đi cậu cũng không đi. Hôm trước, tự dưng cậu chủ động tìm tớ, kỳ thật tớ còn rất vui mừng."Khi Mục Hạ nói chuyện quen nhìn vào đôi mắt đối phương, trông có vẻ chân thành, cộng thêm nét cười xán lạn luôn treo ở trên mặt nữa, luôn có thể khiến cô dễ dàng chiếm được sự ưa thích của người khác.Giờ phút này, Hàn Thư Nhan chỉ cảm thấy bực bội: "Cậu muốn nói cái gì thì nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng như vậy."Mục Hạ cười cười, rồi dời ánh mắt đi: "Ngày đó, vốn dĩ tớ chỉ định đi khoa xã hội xem tiểu thuyết một lát, lúc ấy cũng xuống lầu luôn rồi, cậu một hai bảo tớ trở về lấy máy tính, nói máy của cậu mở không được, muốn mượn cái của tớ dùng một đêm. Tớ không chỉ không để ý kỹ lưỡng hành động khác thường của cậu, còn đã để cậu giúp đỡ nộp code. Tớ cho rằng, với quan hệ của chúng ta thì nhờ cậu làm giùm sẽ không xảy ra vấn đề gì, bây giờ xem ra dường như không ổn. Nhan Nhan, cậu xóa code của tớ rồi nhỉ?"Nói đến cuối cùng, nụ cười trên mặt Mục Hạ còn muốn tươi đẹp hơn chân trời ráng chiều mấy phần, một đôi mắt đón lấy ánh sáng đỏ rực. Xinh đẹp, linh động, tràn ngập sức sống.Người quen biết Mục Hạ đều nói cô cười rộ lên thì lòng không chút tâm cơ, thu hút ánh mắt người khác. Hàn Thư Nhan chưa bao giờ cho là như vậy, cô ta chỉ cảm thấy giả dối, chói mắt."Là tớ !" Hàn Thư Nhan thừa nhận, oán giận chất chứa đã lâu giống y như là tìm được điểm đột phá mà phun trào ra, tổn thương người khác cũng có hại cho mình: "Tớ không chỉ đã xóa code của cậu, còn đã trộm phần tối ưu hoá xong kia ! Tớ nói với giáo sư một ngày hoàn thành chỉnh sửa bug, thật ra chỉ cần một giờ !"Phẫn nộ của Hàn Thư Nhan đã phá vỡ một tia may mắn cuối cùng của Mục Hạ.Hai tay cô nắm cạnh bên ghế dựa, thân thể nghiêng tới trước, nheo mắt nhìn về đỏ rực của chân trời, nói: "Nhan Nhan, cậu không cần như vậy. Nếu cậu muốn cơ hội thể hiện thì tớ sẽ không có không giúp cậu.""Lại là giọng điệu này ! Dù cho vấn đề khó cỡ nào bày trước mặt thì cậu vĩnh viễn đều là thái độ không chấp nhận đó !" Hàn Thư Nhan tức không nén được: "Cậu có biết cậu như vậy rất làm người ta chán ghét không? Lúc vào trường, rõ ràng tớ mới là hạng nhất chuyên ngành, mà cậu cùng lắm là dựa vào đại học A điều chỉnh ngạch tuyển sinh ! Nếu không phải chuyên ngành chúng ta đột nhiên làm cái lớp thực nghiệm gì đó, công khai tuyển sinh đối với viện khoa khác, thì sao cậu có thể từ viện 13 nát nhất chuyển vào học viện tốt nhất của đại học A, học chuyên ngành tốt nhất, với giáo viên hướng dẫn giỏi nhất?!""Thi đại học phát huy thất thường, có cơ hội chọn lại cũng không được sao?" Mục Hạ cười hỏi lại."Được, nhưng vì sao cậu cứ khăng khăng phải tới chuyên ngành chúng ta !" Hàn Thư Nhan tức đỏ cả mắt: "Từ khi cậu tới, ánh mắt mọi người đều tập trung tới chỗ cậu hết rồi, thi chuyển chuyên ngành hạng nhất trâu bò lắm sao? Lấy giải quốc gia vui vẻ lắm sao? Cậu đặt tay tự hỏi lòng mình, diện mạo, dáng người, gia cảnh, năng lực, điểm nào tớ không bằng cậu? Dựa vào cái gì mà cậu vừa tới thì vầng sáng thuộc về tớ liền phải nhường cho cậu? Chỉ bởi vì cậu có thể ỷ vào tuổi còn nhỏ, ngoại hình hiền lành vô hại, từng câu tiếng anh tiếng chị, làm người ta ưa thích sao? Mục Hạ, giả bộ ngốc - ngọt - non chơi có vui đến vậy sao?""Chơi không vui nha." Mục Hạ đứng lên, ngẩng đầu nhìn cô ta: "Sau khi ở bên cậu, không phải tớ chưa bao giờ từng gọi người khác là chị à?"Một câu nói của Mục Hạ đã làm lửa giận khôn xiết trong khoang ngực của Hàn Thư Nhan biến thành đau đớn khó chịu không chỗ giải tỏa.Hai người yêu nhau là khai giảng học kỳ sau của năm hai, sau khi xếp hạng năm học ra tới.Đấy là sau khi Mục Hạ chuyển chuyên ngành, lần đầu tiên tham gia kỳ thi cuối kỳ của học viện khoa máy tính.Lần thi này, vì chênh bốn điểm mà cô đã thế chỗ Hàn Thư Nhan - người hạng nhất ba học kỳ liên tiếp, vinh dự bước lên đứng đầu.Ngày đó, Hàn Thư Nhan đã nhìn bảng điểm thật lâu.Chạng vạng về đến ký túc xá, cô ta đã chủ động tỏ tình với Mục Hạ.Mục Hạ chỉ hỏi cô ta một câu 'tớ khi yêu đương dính người lắm đấy, cậu có thể chấp nhận sao'. Cô ta nói 'được', vì thế, hai người từ người xa lạ làm bạn cùng phòng ktx chưa đến hai tuần đã biến thành người yêu.Hai năm sau đó, Mục Hạ cũng chẳng dính người như Hàn Thư Nhan tưởng tượng, cũng có thể chỉ là cô ta không muốn lãng phí thời gian ở cùng với cô.Mục Hạ cũng không để ý, cô ghi nhớ rõ ràng mỗi một ngày lễ quan trọng, đã trao rất nhiều niềm vui bất ngờ lớn bé to nhỏ.Một lần chuẩn bị dài nhất là hết gần một tháng, còn vào cuối kỳ. Tuy là như vậy, cô vẫn dùng ưu thế tuyệt đối thi được hạng nhất chuyên ngành.Cô như thế không chỉ sẽ không khiến Hàn Thư Nhan cảm động, trái ngược, cô ta chán ghét kiểu người không cần nỗ lực nhiều là có thể tỏa sáng rực rỡ liền này. Chỉ cần có mặt cô, thì mãi mãi sẽ không có ai nhìn đến dáng vẻ cô ta đi sớm về khuya ngâm mình ở thư viện.Cô ta đố kỵ.Đến bây giờ.Mệt rồi."Mục Hạ, chia tay đi." Hàn Thư Nhan nói.Nụ cười của Mục Hạ cứng đờ vài giây, khôi phục rất nhanh: "Được, vẫn là phải xin lỗi với cậu, không biết hóa ra cậu chán ghét tớ như vậy, nói đến thì, có từng yêu thích chưa? Một chút xíu?" Mục Hạ chập song song ngón tay, đã mô phỏng khoảng cách không đến một centimet.Màu con ngươi Hàn Thư Nhan sẫm xuống, đôi tay buông thõng bên người bóp thật chặt: "Không có, một giây cũng không có. Từ nhỏ tớ đã yêu thầm một người, người đó chín chắn điềm tĩnh, sự nghiệp thành công, tất cả cố gắng của tớ đều là vì đuổi kịp người đó, ở bên cạnh cậu chỉ là muốn thấy thiên tài khoa máy tính ăn nói khép nép ở trước mặt tớ là bộ dáng gì.""À, rõ rồi." Mục Hạ đan mười ngón vào nhau, hai cánh tay nâng hướng tới trước, khó tả không tẹo hình tượng nào mà thoáng vươn vai duỗi người, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Thư Nhan, biểu cảm lạnh nhạt mà cô ta chưa từng thấy bao giờ: "Nhan Nhan, hỏi cậu một câu cuối cùng, cậu có biết khi tớ không giả vờ ngốc - ngọt - non thì là cái người thế nào không?"Người Hàn Thư Nhan lạnh toát, vô cớ sợ hãi Mục Hạ như vậy: "Là thế nào?" Cô ta hỏi, trong giọng nói mang theo vẻ run rẩy không dễ phát hiện.Mục Hạ buông tay, ánh mắt trầm xuống có tính áp bức cực: "Lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo."————Chạng vạng, Mục Hạ một mình quay về ký túc xá.Bạn cùng phòng ktx đều có mặt, trong phòng không bật đèn, bầu không khí như thể ma ám dọa người vô cùng.Mục Hạ không dám đi vào, rén rén mà dán ở cạnh cửa nói: "Mấy cậu làm gì đấy?""Không làm gì." Nhạc Thiến ngoắc ngoắc ngón tay với cô, giọng điệu chắc chắn: "Tụi tớ biết hết rồi, chuyện dự án chính là Hàn Thư Nhan giở trò nhỉ?"Mục Hạ cười gượng hai tiếng, lết bàn chân, chầm chậm mà hơi di chuyển vào đến: "Chuyện không thể nào, đừng đoán mò."Nhạc Thiến 'hừ' lạnh lùng: "Thế Hàn Thư Nhan chột dạ cái gì? Vừa rồi lớp trưởng lại đây nói cô ta muốn đổi ký túc xá.""Năm bốn đổi ký túc xá?" Mục Hạ kinh ngạc, chợt ngẫm nghĩ lại thì đổi rồi cũng tốt, bớt được khó chịu phiền lòng: "Đổi đi đâu rồi?" Cô hỏi.Nhạc Thiến bĩu môi, khinh thường mà chỉ về một hướng: "306, ở với đám người kỳ quặc bất thường khoa công nghệ đối phó thông tin kia.""...... ha." Hình dung này còn rất độc đáo.Mục Hạ ghé vào khung giường, cánh tay dò qua đến, rồi tiện thể bỏ vào trong miệng cục táo tàu sấy giòn từ trên bàn trưởng phòng ktx, ngồm ngoàm mà nói: "Sao hôm nay mọi người ở ký túc xá hết vậy, điện thoại mấy anh rể chúng ta nợ tiền cước, không cách nào gọi các cậu ra ngoài đi dạo rồi à?""Câm miệng được chưa nhỏ kia, còn không phải đều là vì cậu." Trưởng phòng ktx ngửa người ra sau, rồi lấy nửa túi táo còn lại qua đây cho Mục Hạ hết: "Hàn Thư Nhan làm việc này quá thiếu đạo đức, tụi này sợ tâm trạng cậu không tốt, hết dám đi ra ngoài."Mục Hạ nhận lấy rồi lại quẳng một cục vô trong miệng, chẳng phản bác nữa.Chuyện mọi người đều có thể nhìn ra được thì nói nhiều vô ích."Mộc Mộc, nếu cậu cảm thấy khó chịu thì khóc ra đi, không ai cười cậu đâu." Nhạc Thiến đau lòng mà nói.Bị người miễn cưỡng có thể ví như gần gũi nhất đâm từ sau lưng một nhát tàn nhẫn như vậy, không buồn mới lạ đấy.Mục Hạ chỉ cười không nói lời nào, quẳng từng một cục táo giòn vào trong miệng nhai đến giòn giã.Nhạc Thiến thật sự không nhìn tiếp được bộ dáng nuốt giận vào lòng hèn yếu này của cô nữa, vén tay áo một cái, khí phách mà nói: "Đi, chị dẫn cậu đi uống rượu ! Một say giải ngàn sầu !"Trưởng phòng ktx hùa theo đầu tiên: "Tớ cũng đi, 'nhặt xác' cho hai cậu."Chị cả: "Tớ kêu xe."Chị thứ hai mới lên bậc theo sau khi Hàn Thư Nhan vừa đi: "Tớ mở cửa."Chị ba Nhạc Thiến vạch đen đầy đầu: "Giải tán giải tán, chỗ tớ dẫn Mộc Mộc đi rất nguy hiểm, không thích hợp với các cậu."Nói xong, Nhạc Thiến không màng ba người còn lại truy hỏi, đã gấp rút kéo lấy Mục Hạ thoát khỏi hiện trường.Trên tàu điện ngầm không lâu sau đó, Mục Hạ rốt cuộc nhớ tới hỏi Nhạc Thiến: "Chúng ta đi đâu vậy?"Nhạc Thiến chợt cười đáng khinh, sáp đến nói giọng khe khẽ bên tai cô: "Bar les, tìm chị gái xinh đẹp chơi."---------Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/394321225)Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.