[cover][đản xác] Ngoài Ý Muốn

Chap 92



Một giờ sau khi sự việc kia xảy ra, Trịnh Đan Ny tắm xong đi ra, đứng thất thần trước cửa sổ kiểu Pháp trong phòng Trần Kha.

Khuôn mặt cô được phản chiếu trên kính, một bức chân dung mờ ảo với cái cau mày quen thuộc.

Trịnh Đan Ny cố nhớ lại hồi ức lúc bốn tuổi, cũng là cùng tuổi với An Ca và Lịch Lịch, ngoại trừ những cảnh sống chung với ba mẹ, còn lại thì không thể nhớ ra.

Nếu như vậy thì đợi đến lúc hai đứa con trưởng thành chắc sẽ không nhớ rõ đến cảnh hai người phụ nữ cởi quần áo ở trong máy tính nhỉ? Có phải cũng không nhớ được bản thân từng cầm đồ vật khó mở miệng nói tên đem thành đũa thần rồi sắm vài nàng tiên không?

Trong lúc đang lo lắng cho hai đứa con thì đột nhiên suy nghĩ về Trần Kha đột nhiên chen vào, Trịnh Đan Ny không rõ ngoài việc Trần Kha giấu chuyện nhận đồ của Liễu Dĩ Tư thì liệu có đang giấu cô chuyện khác không.

Có khi không chỉ một chuyện.

Theo giác quan thứ sáu của cô, đến cả đeo nhẫn cho cô mà Trần Móng Heo cũng không nhịn được vội vàng đưa ra, thì chuyện mà người này giấu trong lòng lâu như thế chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Thật ra cô đã sớm cảm giác ra được, chẳng qua đầu óc bị trận vui sướng tối hôm qua của Trần Móng Heo dẫn dắt làm cho mụ mị, giờ nghĩ lại, người này chủ động lại càng bất ổn.

Nhớ lại cái đêm người này ở New York gọi video với cô, cách cả Thái Bình Dương cũng không ngăn được sự tức giận của cô ở phương diện nào đó với người này.

Chẳng qua là không muốn nói ra, nhưng Trần Móng Heo sau khi trải qua chuyện đó, có lẽ bản thân cũng nghĩ đến chuyện nằm hưởng thụ.

Phải rồi, lúc trước còn cùng uống rượu cùng trò chuyện, thế mà hai người trước còn nghe Trần Kha kiêng rượu?

Ngón giữa của bàn tay phải bắt đầu vô thức xoa xoa ngón cái, sự ham muốn của cơ thể vẫn luôn đi trước suy nghĩ.

Trần Kha thu dọn những đồ chơi nhỏ đó xong, vốn định ném vào thùng rác, nhưng gần đây lại đang phân loại rác, cô không rõ những thứ này là loại rác gì, cũng không muốn đi hỏi mấy dì trong nhà, sợ bị hiểu lầm, mà bản thân cô cũng do dự, thật ra đem vứt mấy cái này cũng tiếc.

Trong phòng ngủ có một cái két sắt, nếu để ở đó thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.

Trần Kha nghĩ đơn giản, mở cửa đi vào, nhìn thấy bóng người đứng trước cửa sổ, vội vàng giấu chiếc túi sau lưng.

Hoàn toàn không biết hàng loạt hành động của mình được phản chiếu trong kính, Trịnh Đan Ny nheo mắt lạnh lùng nhìn Trần Kha, thấy người này đang thả nhẹ bước chân làm như người vô hình, định rời đi, Trịnh Đan Ny hơi nghiêng mặt nói: "Quay lại đây."

Bị bắt được, Trần Kha giật thót tim, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, xoay người đóng cửa, từ từ đi đến phía sau Trịnh Đan Ny, nếu đối phương không mở miệng nói chuyện thì cô cũng không lên tiếng.

Trịnh Đan Ny thì đợi Trần Kha chủ động nhận sai, lưng quay về phía Trần Kha, bất động như tượng.

Trần Kha nắm chặt cái túi, không dám thở bình thường, bế tắc khoảng 5 phút, có chút mâu thuẫn mà gọi: "Vợ ơi?"

Nếu bản thân cô thích Khóc Nhè gọi là chồng, chỉ nghe một tiếng gọi đã bay tới tận đám mây, nếu vậy chắc Khóc Nhè cũng thích cô gọi là vợ đi ha?

Trịnh Đan Ny khoanh tay, kinh ngạc nhướng mày.

Ai cho phép người này gọi cô như vậy?

"Vợ ơi." Thấy Khóc Nhè không có bực tức, Trần Kha coi như là thích nghe, thế là khe khẽ gọi tiếp, ném túi trong tay vào góc.

"Chị sai rồi." Thái độ nhận sai của Trần Kha tốt đến mức khiến người ta không nỡ trách móc, còn giải thích: "Chị không biết đồ của Liễu Dĩ Tư em không cần, cho nên lúc cậu ấy đưa cho chị thì chị cứ nghĩ là sẽ có ích cho nên lấy, sau đó để trong cốp xe, lúc nghe em nói không thích, chị cứ để mãi trong đó không có lấy ra, hôm nay lúc về nhà thì bị dì Vương tưởng là đồ chơi của bọn nhỏ thế nên mới đem nó vào nhà, vợ à, làm ơn nhìn rõ sự việc phân xử đúng sai, cái này đâu thể trách chị được đâu đúng không?"

Trịnh Đan Ny mặc chiếc váy ngủ rộng thùng thình của Trần Kha, khoanh tay, im lặng trầm tư.

Quả thực cũng không thể hoàn toàn trách Trần Móng Heo, Trịnh Đan Ny không tức giận chuyện này, cô đang nghĩ chuyện khác.

"Chị bỏ trong két sắt khoá...." Trần Kha quan sát chú ý đến biểu cảm của Trịnh Đan Ny, thấy như đã mềm lòng, thế là thừa cơ hội được một tấc tiến một thước.

Trịnh Đan Ny đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, trong đó ẩn chứa mấy làn sương mù mà Trần Kha không thể hiểu được nhưng lại khiến tim cô đập nhanh, Trần Kha sửng sốt một lát, sau đó lập tức nhếch lên khóe miệng, rồi chờ được xử lý.

"Đi khóa cửa lại." Trịnh Đan Ny nâng cằm, bình tĩnh nói.

Trần Kha không hề dừng lại, đi tới khóa cửa lại, sau đó xoay người, Trịnh Đan Ny dứt khoát đi về phía cô, đứng ở trước mặt cô.

Cô nghiêng đầu khó hiểu, đối với Trịnh Đan Ny mà nói, hành động này giống như một con chó husky có chỉ số IQ thấp.

Kéo dây áo ngủ ra, tấm vải lụa rộng lập tức lỏng ra, Hàn Bồi Vân vừa nhẹ nhàng kéo ra, chiếc áo ngủ liền rơi xuống đất, lộ ra chiếc áo ngủ có dây buộc thấp bên dưới.

Trần. Husky. Heo. Kha. đứng hình, đồng tử đột nhiên giãn ra.

Trịnh Đan Ny ngồi ở mép giường, mái tóc dài vừa mới gội dù đã sấy nhưng vẫn còn ướt, ngoan ngoãn rũ bên ngực, dáng người không cao, nhưng tỷ lệ rất tốt, một chân bắt chéo, trong ánh mắt tràn đầy mê hoặc, ngón tay đưa lên ngoắc Trần Kha.

Trịnh Đan Ny vốn không hay mặc khiêu gợi bây giờ bày ra tư thế quyến rũ, Trần Kha suýt chút nữa ôm tim mà hét lên tại chỗ.

Ánh sáng chiếu vào trên người cô, toàn thân cô như được bao bọc bởi một lớp vàng ấm áp, Trần Kha liếc nhìn thêm mấy cái, cảm thấy có chút không chân thực, liền bước ra một bước dài, ngồi xuống bên cạnh.

Trước khi cô kịp sáp đến, thì Trịnh Đan Ny đã nhẹ nhàng chạm vào môi cô, khóa động tác, tay chậm rãi chạm vào kính mắt của cô rồi từ từ lấy nó ra.

Cố tình thả chậm động tác lại càng khơi dậy con tim đang xao xuyến, Trịnh Đan Ny nắm chắc điểm này, quả nhiên, cô chưa kịp để mắt kính lên tủ đầu giường, ánh mắt Trần Kha đã chìm vào cảnh say đắm, chạm vào môi cô.

Cắn câu.

Trần Kha đắm chìm trong nụ hôn với cảm xúc mênh mông, không hề phát hiện đôi môi kia cong lên với đường cong cực kỳ nguy hiểm.

Tối hôm qua đã có kinh nghiệm, Trần Kha tự cho bản thân có thể khống chế toàn cục diện.

Trịnh Đan Ny cởi áo khoác cô, cô phối hợp.

Cởi cúc áo sơ mi của cô, cô cũng phối hợp.

Chờ đến khi thắt lưng thả lỏng, Trần Kha lập tức vang lên chuông báo động, lập tức rời khỏi nụ hôn triền miên kia.

Quả nhiên....

Trịnh Đan Ny liếm liếm môi dưới có chút sưng đỏ vì bị hôn, ánh mắt sắc bén nhìn Trần Kha đang cúi đầu đeo thắt lưng lại.

"Trần Kha..." Trịnh Đan Ny quỳ xuống sau lưng cô, duỗi tay ra, ôm chặt đầu cô vào trong ngực.

Hành động này hoàn toàn không có tình cảm, cộng thêm cái gọi tên đầy đủ kia khiến Trần Kha sợ hãi,tưởng đâu Trịnh Đan Ny muốn bóp cổ mình, mưu sát chồng.

"Sao không tiếp tục?" Trịnh Đan Ny thổi vào tai cô, giọng nói dịu dàng đến lạ thường.

Cổ Trần Kha lạnh buốt, đây không phải là Khóc Nhè thiện nhân giải ý, là yêu nữ muốn ăn thịt người.

Vô thức nắm lấy thắt lưng: "Chị chưa tắm"

"Em không ngại." Trịnh Đan Ny chậm rãi nói, tựa như nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi không để lại chút nước bọt nào.

"Chị nghĩ nếu chị chủ động cũng không cần thiết cởi quần áo đúng không...." Trần Kha cố gắng quay mặt lại nhìn biểu cảm của Trịnh Đan Ny, nhưng bị ôm quá chặt, cô đành bỏ cuộc.

Trịnh Đan Ny ngắt lời cô: "Chị đã chủ động rồi, đến lượt em."

Trần Kha nghe xong lời này, tim đập thình thịch.

Toang rồi, lần này không trốn được.

"Không phải chị rất thích được em chạm vào à?" Trịnh Đan Ny lè đầu lưỡi vuốt ve một mảng da nhỏ sau tai Trần Kha, người trong ngực cô run rẩy, cô hình như nghe được tiếng tim đập như sấm của người này.

"Không...." Trần Kha thở không ra hơi.

"Không thích?" Trịnh Đan Ny hôn lên một bên mặt Trần Kha.

Trần Kha không ngừng than khổ trong lòng, cô thích muốn chết đi được, hơn nữa, sao dám nói không thích được đây? Đã đến nước này, mà nói không thích có khác nào chặt đầu không.

"Không phải...." Cô khó khăn lên tiếng.

Trịnh Đan Ny cười nhẹ: "Nói cách khác, là thích."

"Thích..." Trần Kha có linh hoạt, "Nhưng phải kiềm chế."

Trịnh Đan Ny không ăn bộ dạng này: "Khắc chế cái quỷ, em mới chạm vào chị có một lần, khó lắm mới ngủ chung với nhau sao phải kiềm chế? Với thể lực cộng với kỹ năng của em, phải lăn lộn đến 3,4 giờ sáng lận đó."

Nếu là trước kia, Trần Kha sẵn lòng cùng người này đánh 300 hiệp, cho dù cái eo già này vứt đi cũng chơi! Nhưng giờ tình huống khó nói được, lúc này nhẹ nhàng nói: "Em tha cho chị đi mà...."

Môi Trịnh Đan Ny khẽ mở ra, thốt một chữ: "Cởi."

Trần Kha lại nảy ra một ý tưởng, cho rằng có thể cứu bản thân thoát khỏi khốn cùng: "Cái màu trắng giống bánh gạo nếp mà Liễu Dĩ Tư đưa, nói dùng rất tốt, chị cho em thử nghiệm nha?"

"Cho em á?" Trịnh Đan Ny cười lạnh hỏi: "Em nên cho chị thử thì đúng hơn."

Trần Kha không dám lên tiếng, cô muốn khóc rồi.

"Có phải có nhiều đũa thần phải không? Cái nào cũng thử hết thì sao? Thử xong hết lập tức có thể thành tiên." Trịnh Đan Ny không thích mấy thứ đó, nhưng không có nghĩa là không dùng, cái gì cô chẳng từng viết qua, đương nhiên hiểu hết.

"Chị sai rồi." Trần Kha tưởng đâu Khóc Nhè vẫn còn đang giận cô việc này, nên là cái đó ra trừng phạt.

"Được." Nhìn Trịnh Đan Ny không có gì giống như tức giận hết, còn cười nói: "Lấy thân chuộc tội."

"Chị...." Trần Kha có hỏi riêng bác sĩ, ba tháng đầu phải kiềm chế, cô vốn định chờ đến khi bụng lớn đến mức không thể giấu được thì nói cho Khóc Nhè biết, nhưng mà không ngờ được lại nhanh đến mức này.

"Hoặc là, chị cho em một cái lý do mà em không được chạm vào chị." Trịnh Đan Ny dẫn dắt một hồi đã đi đến trọng điểm, cô đã kẹt ở chỗ này chờ Trần Móng Heo lâu rồi.

Đến lúc này rồi, mà Trần Kha còn muốn giãy giụa: "Chị tới kỳ."

Trịnh Đan Ny hồi lâu không lên tiếng, cô đang suy nghĩ lời này có phải là thật hay không, dù sao bản thân cũng là người phân rõ trắng đen, không thể đổ oan cho người ta.

Nghĩ đến điều gì đó, cô lạnh lùng nói: "Hình như tháng trước chị cũng không tới kỳ."

Trần Kha không chút suy nghĩ phủ nhận: "Có tới."

Trịnh Đan Ny do dự.

Trần Kha giải thích: "Chuyện riêng tư như vậy em không biết cũng là bình thường."

Trịnh Đan Ny không có ý định buông tha: "Mấy ngày rồi?"

"Hình như..." Thật ra thì có thể nói dối là hôm nay mới có, nhưng mà Trần Kha khẩn trương đến mức do dự.

Trịnh Đan Ny hiểu, Trần Móng Heo lại đang nói dối.

"Lúc chị nói dối, vành tai sẽ đỏ."

Thực tế thì tai Trần Kha đang bình thường, nhưng nghe Trịnh Đan Ny nói thế, đột nhiên đỏ bừng.

Có chút đang yêu, Trịnh Đan Ny đè ý cười xuống, tiếp tục lạnh giọng uy hiếp: "Có tới tháng cũng không sao, em không sợ dính máu, rửa là xong."

"Khóc... Khóc Nhè...." Trần Kha sợ hãi lắp bắp, cô không tin tối nay Khóc Nhè lại muốn cô đến thế, cô cảm giác giống như Trịnh Đan Ny đã biết được chuyện gì rồi, lại không chịu nói trực tiếp với cô, mà ép cô phải chủ động nói.

"Vậy em làm nha?" Trịnh Đan Ny dùng một tay, lần nữa cởi bỏ cúc áo mà Trần Kha đã cài lại.

Trần Kha đè cái tay đang lộn xộn kia lại, nắm chặt lấy: "Không được!"

"Cho em một lý do, chứ nếu không...." Trịnh Đan Ny cười tươi như hoa, cắn vào tai Trần Kha, nói ra những lời như cầm thú: "Sẽ mạnh hơn."

Sớm hay muộn gì cũng phải nói! Thôi thì sẵn đêm nay, để bão ập tới dữ dội hơn.

Trước khi bàn tay đó thò vào cổ áo cô, Trần Kha đã nhắm mắt lại nói: "Chị có thai."

Nói xong, tim cô thắt lại, Trần Kha không thấy được biểu cảm của Trịnh Đan Ny, chỉ biết cánh tay ôm cổ cô càng ngày càng siết chặt.

Cô sắp nghẹt thở rồi!

"Của ai?" Trịnh Đan Ny đã có đáp án, nhưng sợ Trần Kha xác nhận, vô thức hỏi.

"Của em!" Trần Kha sợ Khóc Nhè hiểu lầm cô ở ngoài làm bậy, nên dưới tình huống cấp bách lại tự tin nói.

Trịnh Đan Ny hít một hơi thật sâu, khó nhọc thở ra lần nữa, người này nói còn tự tin dễ sợ, đây là chuyện đáng để kiêu ngạo hay không?

Chẳng trách mấy ngày nay cô luôn cảm thấy bất an, Trần Móng Heo giấu kỹ thật đó, chuyện mà đã giấu toàn là chuyện trí mạng.

"Cho nên cặp song sinh cấy vào tử cung nhân tạo...thật ra là chị mang?" Trịnh Đan Ny cố gắng bình tĩnh lại và cùng Trần Kha làm rõ sự việc.

"Không phải."

Trịnh Đan Ny như hiểu nhưng lại thà rằng bản thân không hiểu: "Không phải cái gì?"

Trần Kha khó mở miệng ra được, chột dạ nói: "Không phải chị muốn cho Lịch Lịch thêm nhiều cơ hội sao... nên lại thụ tinh thêm một cái nữa?"

Ba đứa con? Bao gồm Lịch Lịch và An Ca, cô có tận 5 đứa con?

Trước mắt Trịnh Đan Ny tối sầm đi, 5 đứa con, nhiều hơn một bàn mạt chược một người, vừa đủ để thành lập một đội chơi bóng rổ.

Trần Kha cam chịu nhắm mắt lại, cùng lắm thì bị mắng hoặc bị đánh, đánh chắc chắn là không nỡ rồi, cô biết Khóc Nhè chỉ mạnh miệng chứ lòng thì yếu.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hơi thở của người phía trên đầu đã trở nên bình tĩnh hơn, Trần Kha tưởng đâu Khóc Nhè đã buông tha, liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đầu của cô đã bị giữ trong một thời gian dài và cổ cô rất đau.

"Em đang suy nghĩ một vấn đề." Ánh mắt Trịnh Đan Ny trống rỗng.

"Vấn đề gì?" Trần Kha làm ra thái độ ngoan ngoãn nghe lời.

Trịnh Đan Ny nói mà không có bất cứ cảm xúc nào: "Trong phim võ hiệp người ta bẻ cổ như thế nào vậy? Cần bao nhiêu lực mới có thể giết chết một người? Từ góc nào mà tới?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...