[cover][đản xác] Ngoài Ý Muốn

Chap 89



Phản ứng của Trần Kha cũng giống như Trịnh Đan Ny, trong đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng mà phản ứng của cô nhanh hơn, nhanh chóng hỏi ý tứ của đối phương: "Em thấy thế nào?"

Trịnh Đan Ny dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Trần Kha, người này có độc đúng không!

Một câu vui đùa của trẻ con thôi mà, có đến mức phải nghiêm túc thảo luận không vậy?

Trần Kha hơi cau mày, giống như đang suy nghĩ, tự hỏi rồi tự trả lời: "Chị thấy...cũng không thể không được."

Trịnh Đan Ny càng thêm kinh hãi nói không nên lời, còn dám nói không thể không được? Không thể không được cái quần!

Hai đứa như chị em, Lịch Lịch thì là con ruột của cô, An Ca cũng không khác mấy là con ruột, cô làm sao có thể nhìn thẳng vào chữ kết hôn được chứ?

"Chị điên rồi à?" Cô liếc mắt lạnh lùng nhìn Trần Kha, gằn từng chữ một.

Dì Trương và dì Lý thấy tình hình không ổn, một người thì nói trong bếp còn đồ nấu chưa xong, một người thì chạy ra vườn hái rau.

Trần Kha cười khẽ, ngồi xuống bên cạnh Lịch Lịch rồi ôm con gái, sau đó nhìn Trịnh Đan Ny, trong mắt hiện lên cảm xúc kìm nén: "Coi như cho một hy vọng đi."

Cảm xúc trong mắt đối phương trực tiếp phản ánh vào trong mắt cô, Trịnh Đan Ny đột nhiên cứng đờ, một cảm giác bi thương dâng trào sâu trong cổ họng.

"Được." Cô nhếch khóe miệng, biết bản thân cười cũng không đẹp, bất an cắn môi dưới.

Được sự đồng ý của mẹ Trịnh, Trần Chỉ Lịch rất vui vẻ, cô bé kể cho hai mẹ nghe những gì An Ca đã nói với mình: "An Ca nói nhóc béo trong lớp thích An Ca, nhưng mà An Ca không thích cậu ta, An Ca nói chỉ thích con thôi."

Hai mẹ nhìn cô bé mỉm cười, lắng nghe con gái nói chuyện không xen vào câu nào, Trần Chỉ Lịch nói không thấy chán, mỗi khi đổi một đề tài đều xoay quanh An Ca.

Từ lúc nhập viện đến giờ, cuộc sống của cô bé cũng như mọi ký ức hình như đều có liên quan đến An Ca.

Trần Chỉ Lịch nói xong những gì bản thân muốn nói, sau đó lại quăng đề tài sang cho mẹ mình.

Trần Kha nhất thời không biết nên nói gì, rũ mắt xuống, rồi thoáng nhớ tới gì đó, trong mắt lóe lên tia sáng: "Năm ngoái, chị có đặt mua căn biệt thự ở Nhật Hồ phía tây thành phố, chắc sẽ bàn giao trong tháng 6 năm nay."

"Hả?" Trịnh Đan Ny nhìn cô đầu khó hiểu.

"Khi đó chỉ tuỳ tiện mua để ủng hộ bạn, nên quên bẵng đi." Trần Kha kiểm tra điện thoại hai lần, xác nhận lúc đó đã ký hợp đồng và thanh toán tiền, ngẩng mặt cong khoé môi, nhìn Trịnh Đan Ny đầy lấy lòng.

"Biệt thự mà cũng tuỳ tiện mua được à?" Trịnh Đan Ny cũng biết sơ sơ về tài sản của Trần Kha, nhưng không chịu nổi được cách tiêu tiền của người này.

Trần Kha có sao nói vậy: "Có giảm giá mà, biệt thự sân vườn."

Vừa nghe giống như là món hời, Trịnh Đan Ny nghi hoặc hỏi: "Phía tây là trung tâm thành phố mới, căn nhà kia của chị bao nhiêu tiền?"

"5000...."

Trần Kha vừa mở miệng, Trịnh Đan Ny liền hít một hơi.

"Không phải nói có giảm giá sao?" Thật sự không biết nên nói con người Trần Móng Heo này sao cho vừa, nói phá của sao được, dù sao người ta cũng có nhiều tiền.

"Có giảm." Trần Kha gật đầu, giải thích với Trịnh Đan Ny: "Căn của chị là căn có vị trí tốt nhất trong đó, nên bớt được mất số lẻ, cũng là mấy trăm nghìn mà."

"Được rồi, được rồi, được rồi." Người này nói chuyện sao trong ý còn muốn cô khen ngợi, Trịnh Đan Ny vờ cười hợp tác: "Tiết kiệm tiền, Trần tổng thật lợi hại."

Bỏ ra chục triệu đổi lấy giảm giá mấy trăm nghìn, cái giảm giá này... tính ra cũng chỉ giảm 9,9%, sao đồ ngốc Trần Móng Heo lại vui vẻ như thế chứ, giống như bản thân nhặt được món hời lớn vậy?

Trịnh Đan Ny ghim trong lòng, không muốn nói chuyện với người này nữa, ngồi sang sô pha đơn, lướt Weibo.

Trần Kha cảm thấy kỳ lạ, đưa ipad cho Lịch Lịch xem sau đó chen vào ngồi bên cạnh Trịnh Đan Ny, hai người chen chúc trên cùng một cái sô pha đơn.

"Gì đây?" Trịnh Đan Ny rất khó hiểu, Trần Móng Heo chỉ là mua nhà thôi, sao lại cao hứng đến thế?

Trần Kha phát hiện Khóc Nhè không hiểu ý của cô, liền hỏi: "Em không hiểu sao?"

Trịnh Đan Ny rời mắt khỏi điện thoại, thản nhiên nhìn người này: "Em hiểu gì?"

Lúc này Trần Chỉ Lịch ngẩng đầu, chớp mắt to hai cái, không hề suy nghĩ buột miệng nói: "Mẹ muốn tặng căn nhà mới cho mẹ Trịnh."

Trịnh Đan Ny giật mình, vội vàng từ chối: "Không cần!"

Cái này khác với ý mà Trần Kha muốn biểu đạt, cô nhanh chóng làm sáng tỏ: "Ý chị là sau này chúng ta có thể chuyển đến căn đó...ở cùng nhau."

Trịnh Đan Ny a một tiếng, cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình quá khoa trương, có chút xấu hổ.

"Sẵn tiện..." Trần Kha nhìn thấy trên mặt Trịnh Đan Ny vừa mới xuất hiện hai cái ửng hồng, không khỏi cười lớn: "Tặng em?"

Trần Chỉ Lịch làm một cử chỉ kiêu hãnh: "Con đoán đúng rồi."

Trịnh Đan Ny nhìn thẳng vào điện thoại, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, không nhìn thấy chữ nào trên màn hình, không ngừng lẩm bẩm: "Không cần, không cần, không cần..."

Trần Kha nắm tay cô, cầm lấy điện thoại, để cô tập trung nhìn mình: "Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, hình như chưa từng mua cho em thứ gì có giá trị."

Trịnh Đan Ny nhìn Trần Kha, hai cái ửng hồng trên mặt dần dần lan ra tới tận mang tai.

Có loại bá đạo tổng tài gì mà cô chưa viết? Cái loại thích tiêu tiền cho người mình yêu, cô viết tận bốn năm cuốn! Nhưng đến lúc nó áp lên người cô, cô phát hiện bản thân lại không nhận được, từ yêu đương sản sinh ra thành bao nuôi, đừng nói đến chuyện có biết bao nhiêu xấu hổ.

Cô hốt hoảng giơ tay trái lên, quơ quơ trước mặt Trần Kha, rồi lại bỏ xuống.

"Chị đã mua nhẫn kim cương cho em." Trịnh Đan Ny đặt tay lên đầu gối, ngồi thẳng lưng, tư thế khá dè dặt.

"Cái này..." Trần Kha lại nắm tay cô, Trịnh Đan Ny không hiểu hành động này Trần Kha có ý gì, cô chỉ biết đối phương đột nhiên dùng lòng bàn tay nắm chặt chiếc nhẫn cùng ngón giữa của mình.

Lòng bàn tay vốn luôn lạnh lẽo của đối phương giờ lại tràn ngập hơi nóng thiêu đốt, Trịnh Đan Ny nghĩ tới một cảnh tượng không thích hợp với trẻ con, chợt rùng mình.

"Bản thân nó không có giá trị, nhưng nếu nó chứa đựng tâm ý của chị, nó là vô giá." Trần Kha nói lời này, giống như một đứa trẻ xin kẹo của người lớn, "Nhưng mà nói sẽ tặng nhẫn cho chị, rồi nhẫn đâu?"

Trịnh Đan Ny nhận ra bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, Trần Kha chỉ muốn chạm vào chiếc nhẫn kim cương lớn mà cô ấy tặng.

Trở lại vấn đề Trần Kha vừa nêu ra, cô tưởng lúc trước Trần Móng Heo chỉ tùy tiện nói, hơn nữa bản thân cũng chưa đồng ý ngay với lời cầu hôn kia, cho nên tặng lại cái gì chứ?

"Không có." Trịnh Đan Ny nói xong câu đó, liền thấy ánh sáng trong mắt Trần Kha vụt tắt.

Không thể nhìn thẳng vào mắt đối phương, rất đáng thương, như thể một giây tiếp theo ấm ức mà rơi nước mắt.

Nghĩ đến Trần Móng Heo đối với mình tốt như thế nào, Trịnh Đan Ny không nhịn được, áy náy hỏi: "Bây giờ đi mua thì sao?"

Trần Kha lập tức hưng phấn, vớ lấy áo khoác: "Đi!"

"Đi thật hả?" Trịnh Đan Ny không ngờ Trần Kha lại chấp niệm với nhẫn như vậy.

Trần Kha cầm áo khoác, lúng túng chuyển từ tay trái sang tay phải, thận trọng hỏi: "Không đi thật à?"

"Đi thì có thể, nhưng mà đi thì...." Trịnh Đan Ny hối hận vì lời đề nghị vừa rồi của cô, cô không giống Trần Kha dễ dàng bốc đồng như thế, trước giờ làm gì luôn cẩn trọng.

Việc tặng nhẫn cũng thế, phải chờ đến thời điểm thích hợp, để cô có thời gian sẵn sàng tạo một buổi cầu hôn hoành tráng cho Trần Móng Heo.

Nhìn thấy bộ dáng khó xử của Trịnh Đan Ny, Trần Kha tự cười an ủi bản thân: "Thôi được rồi, em đồng ý mang nhẫn chị tặng, cũng rất thoả mãn rồi."

Sợ Trần Kha suy nghĩ lung tung, Trịnh Đan Ny không muốn Trần Kha hoài nghi tình cảm bản thân dành cho cô ấy, cho nên bình ổn tâm trạng, trịnh trọng hứa hẹn: "Nhẫn em sẽ tặng chị, nhưng không phải tùy hứng mà tặng, em phải đi lựa nhẫn, sắp xếp khung cảnh, vào lúc chị mất cảnh giác, tạo cho chị một bất ngờ."

Trần Kha hiểu được ý của Trịnh Đan Ny, mặc dù bản thân có mất mát, nhưng cũng không một hai đòi phải như thế, cô tin chắc đợi đến lúc Lịch Lịch khỏi bệnh, Khóc Nhè của cô nhất định sẽ đáp lại.

Khoan đã, sao nghe giống như bản thân mình tặng nhẫn quá tuỳ tiện nhỉ?

"Chị tặng nhẫn cho em... có được coi là bất ngờ không?" Trần Kha thiếu kinh nghiệm, không có chút tự giác nào.

Trịnh Đan Ny ôm trán, không nỡ đả kích Trần Kha thêm, cho nên làm cái gật đầu trái lương tâm.

"Được rồi." Trần Kha hài lòng, cô lại nói: "Vậy chờ đến khi bàn giao nhà, chúng ta sống chung nha?"

Trịnh Đan Ny làm vẻ mặt u sầu nhìn cô: "Chuyện này nói sau đi."

Tưởng đâu Trịnh Đan Ny không đồng ý, Trần Kha lại bắt đầu lý luận: "Chỗ này thỉnh thoảng ba mẹ chị cũng sẽ về, chị không muốn họ can thiệp vào chuyện của chúng ta, cho nên muốn dọn ra ngoài. Ở bên nhà em không phải không được, nhưng mà đến khi các con được sinh ra, thì căn hộ hai phòng ngủ của em sẽ không đủ không gian."

Các con? Trịnh Đan Ny không xác định được là Trần Kha có dùng sai từ hay không, nhưng mà nghe từ này sao giống như các cô sẽ có rất nhiều con thế?

Trần Chỉ Lịch đang chăm chú xem phim hoạt hình, lại ngẩng đầu lên, đánh yểm hộ thêm cho mẹ: "Mẹ Trịnh ơi, mẹ đồng ý với mẹ đi mà, con cũng rất muốn ở cùng mẹ."

Trịnh Đan Ny trêu chọc cô bé: "Con là muốn ở cùng An Ca thì đúng hơn."

Chút tâm tư bé nhỏ của Trần Chỉ Lịch, chỉ cần liếc mắt một cái cũng bị người lớn nhìn thấy, đôi mắt to tròn của cô bé vì cười mà giống như đã biến mất.

"Nhà mới cũng cần thông gió, cũng không thể dọn liền qua được." Trịnh Đan Ny cuối cùng cũng đồng ý, "Em chuyển đến ở cũng được, nhưng mà đừng bao giờ tặng cho em."

Trần Kha đang lướt điện thoại, thì ngước mắt lên, nhẹ nhàng nhìn vào mắt Trịnh Đan Ny, giọng điệu mềm mại chuẩn xác đến mức chạm vào trái tim: "Của chị thì là của em, cả người chị cũng đều là của em."

Ai nào ngờ những lời thả thính ở cấp này đã không đủ đả động đến Khóc Nhè, Trịnh Đan Ny chỉ khẽ cười.

Sau đó, Trịnh Đan Ny lấy điện thoại di động từ trong tay Trần Kha, nhìn cô chơi đùa hồi lâu, nguyên lai là đang xem lịch sử trò chuyện giữa Diệp Đằng và mình, không khỏi trợn tròn mắt.

Người phụ nữ này quá ghim cũng lâu quá đi.

Về hành vi nhìn lén điện thoại của đối phương, Trần Kha biết mình sai, nhưng vẫn không nhịn được hỏi xác nhận: "Người này lại hẹn em đi ăn à?"

"Chị không nhìn thời gian rồi mới nói được à, là hai tháng trước đó, ngày nào em cũng đi với chị, có đi ăn với anh ta hay không chẳng lẽ chị không biết?"

Trần Kha nghiêng người lại nhìn một cái, Trịnh Đan Ny cũng hào phóng để cho cô nhìn.

Đọc xong thấy nhẹ nhõm nhưng vẫn phải nhắc nhở: "Người này có ý đồ gây rối với em, cần block."

Trịnh Đan Ny nhẹ nhàng kéo vành tai Trần Kha, buồn cười nói: "Em nói với anh ta em có chồng rồi."

Lông mày Trần Kha giãn ra, sau đó lại như thể không tin được mà nhướng lên, chỉ vào bản thân.

Trịnh Đan Ny gật đầu, hỏi: "Chứ nếu không là ai?"

"Nhưng em đâu có gọi chị là chồng." Cái danh xưng này vừa xa lạ vừa mới lạ.

"Em chỉ lừa anh ta, chị đừng coi là thật." Cô bực mình thật, sao Trần Móng Heo lại thế này chứ? Bản thân chỉ đang nói chuyện đã xảy ra mà.

"Chị muốn nghe." Trần Kha ghé sát vào tai Trịnh Đan Ny, biết rõ Khóc Nhè không chống đỡ được chiêu này, thế này mặt dày khẽ nói: "Mẹ nhỏ...."

"Chồng à!" Trịnh Đan Ny mím môi, thốt lên.

Chương trước Chương tiếp
Loading...