[cover][đản xác] Ngoài Ý Muốn

chap 58



Trong bếp, dì Trương đang canh máy rửa chén đang chạy, thò đầu về phía phòng khách, Lịch Lịch và cô nhóc tên An Ca đang chơi xe đua điều khiển từ xa, hai đứa có vẻ rất thân thiết.

Trần Kha và mẹ An Ca hình như cũng đã quen biết lâu rồi, đây là lần đầu tiên dì Trương thấy cô chủ đưa bạn về nhà ngoài Liễu Dĩ Tư, nhưng đây cũng không phải chuyện hiếm lạ.

Kỳ lạ nhất chính là cảnh tượng bà vừa nhìn thấy, Trần Kha cái người vô tâm vô tri kia thế mà lại quỳ xuống thay dép cho người khác? Phải biết rằng đến tã của con gái cô chủ còn chưa đích tay thay lần nào!

Dì Lý bước từng bước nhỏ đi tới, hai người nhìn nhau, giống như có gì muốn nói.

"Bà...." Dì Trương mở miệng.

"Tôi nói...." Dì Lý cũng đồng thời mở miệng.

Hai người cùng sửng sốt, dì Trương lau tay nói: "Bà nói trước đi."

Dì Lý ôm một chồng khăn trải giường trên tay: "Trên lầu không có mấy phòng được trải khăn trải giường sao? Cô chủ bảo tôi tháo hết đi. Bà nói xem sao lại thế này?"

2

"Cô ấy không muốn cô Hàn ngủ lại ở đây à?" Không thể nào, xem thái độ nhiệt tình của cô chủ với cô Hàn, như muốn giữ lại ba ngày ba đêm.

"Thật khó hiểu." Dì Lý suy nghĩ một lúc rồi hỏi, "Bà Trương, bà định nói gì?"

Dì Trương mím môi: "Không có gì, chỉ là tôi thấy cô chủ lần này về có hơi kỳ lạ thôi."

Máy rửa chén dừng lại, dì Lý giúp bà lấy chén đĩa và đũa ra, lo lắng nói: "Cô chủ thì thôi không nói, nhưng mà cô bé Lịch Lịch này... trông không ổn."

"Bà nói tôi mới để ý." Dì Trương nhớ tới mấy tháng trước Lịch Lịch ngất xỉu ở trong vườn, sau đó được Trần Kha đưa đến bệnh viện, rồi nhập viện nằm luôn trong đó, còn kêu bà Vương đi vào trong đó.

Trần Kha rất ít khi ở nhà, khi ở nhà lại rất ít nói, bọn họ không có việc gì thì hiếm khi nói chuyện với cô ấy. Khi hỏi dì Vương trên WeChat, bà chỉ nói Lịch Lịch cần nhập viện để hồi phục sức khoẻ, nhưng không nói gì thêm.

"Sắc mặt có chút tái nhợt." Dì Lý thấp giọng nói ra phát hiện của mình: "Sắc mặt cũng không tốt lắm, bà nhìn An Ca đi, cũng tầm Lịch Lịch mà gương mặt ửng hồng."

"Bà nói xem có thể nào...." Dì Trương và dì Lý nhìn nhau, không dám nói gì.

Dì Lý nhanh chóng phủ nhận: "Không thể nào... Nếu đứa trẻ này xảy ra chuyện lớn thì vợ chồng ông chủ đã về từ lâu rồi."

"Bà không nghĩ đến chuyện cô chủ giấu ba mẹ à?"

Dì Lý bị dì Trương nói đến mức bối rối đến mức nhét cái đĩa vào trong ngực bà ấy: "Làm việc đi, bớt lo mấy chuyện này lại."

Trịnh An Ca nắm lấy điều khiển từ xa, tập trung điều khiển chiếc Ferrari màu đỏ dưới đất, đuổi theo chiếc Porsche màu trắng của Lịch Lịch khắp phòng khách.

Trần Chỉ Lịch lại bị An Ca vượt qua, không chịu nhận thua nói: "Thêm lần nữa đi!"

"Được!" Trịnh An Ca tìm thấy một con ong vàng trong đống đồ chơi, vừa đặt nó xuống, đã nghe mẹ hối đi về nhà.

"An Ca, ngày mai con phải đi học."

Trịnh An Ca nghịch nghịch tay cầm, chỉ nhìn về phía con ong vàng: "Mẹ nhớ nhầm rồi, ngày mai là chủ nhật, An Ca không cần phải đi học."

"Đã 8 giờ rồi." Trịnh Đan Ny ngồi ở trên sô pha, liếc nhìn Trần Kha bên cạnh đang nhắn tin cho ai đó trên WeChat, chán nản lấy điện thoại ra đọc tin nhắn trên weibo.

Trần Kha cùng đối phương nói chuyện xong, rồi kéo Trịnh Đan Ny đi lên lầu.

"Tôi muốn đưa An Ca về nhà." Trịnh Đan Ny đi lên cầu thang mấy bước thì có chút bất đắc dĩ nói

"Lịch Lịch hiếm khi về nhà, sao cô không để An Ca chơi với con bé một lát." Trần Kha dừng lại ở cửa phòng thứ ba trên tầng hai, vặn tay nắm cửa, bật đèn lên, để Trịnh Đan Ny đi vào trước.

Căn phòng rất rộng rãi, trên sàn có một tấm thảm bò lớn, chất đầy đồ chơi, nhiều món được đóng gói trong hộp, chưa mở ra. Ở giữa là chiếc giường đôi kiểu châu Âu được trải ga hoạt hình màu hồng và chú gấu Winnie the Pooh nằm cạnh gối.

Trịnh Đan Ny đi vào nhìn chung quanh, sau đó quay đầu hỏi Trần Kha: "Đây là Lịch Lịch phòng?"

"Ừ, không phải tôi nói muốn cho cô xem album ảnh của Lịch Lịch sao?" Trần Kha sắp xếp lại một chồng album trên giá sách trong góc.

Trịnh Đan Ny ngồi xếp bằng trên tấm thảm lót, đặt mấy album Trần Kha đưa tới bên cạnh, mở một cuốn bắt đầu xem.

"Ngồi dưới đất không thấy lạnh à?" Trần Kha hỏi cô.

"Không." Trịnh Đan Ny ngơ ngác nhìn người nhỏ bé trong cuốn album, lơ đãng trả lời.

Trần Kha nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó ngồi lên thảm bò tới gần cô: "Đây là bức ảnh chụp đầy tháng, tôi đưa con bé đi chụp."

Trịnh Đan Ny chỉ vào ảnh Lịch Lịch đang cười trước ống kính, vừa cười vừa nói: "Bức ảnh này giống hệt tấm tôi chụp hồi đầy tháng! Ngay cả động tác cũng giống nhau, chỉ nằm như thế này thôi."

"Vậy lần sau cô sẽ cho tôi xem ảnh của cô nha?"

"Không được rồi, nó ở chỗ ba mẹ tôi.... E là sẽ không bao giờ lấy lại được." Trịnh Đan Ny cười nhưng trong nụ cười đó lại có phần chua chát, rất nhanh đã cúi đầu xem tiếp album.

"Khóc Nhè." Trần Kha dán vào người cô, chọc vào cánh tay cô, thấy cô không để ý tới mình, lại chọc cô tiếp, "Chờ chuyện của Lịch Lịch giải quyết xong, tôi sẽ về nhà với cô để giải thích với ba mẹ cô."

"Bọn họ cho rằng chúng ta là một đôi, còn giải thích gì nữa?" Trịnh Đan Ny xem xong một cuốn album ảnh, mở một cuốn khác cũng không ngẩng đầu lên.

Trần Kha ngẩng mặt, tựa đầu vào bải vai Trịnh Đan Ny thở dài: "Xem ra cũng không có gì có thể giải thích. Chúng ta đúng là một đôi."

Trịnh Đan Ny nhích mông, ngẩng đầu nhìn Trần Kha, lạnh lùng nói: "Không thể nào."

Trần Kha cũng nhích theo, lại tựa đầu vào vai cô, cười tự tin: "Sớm hay muộn thôi mà."

Trịnh Đan Ny nhìn Trần Kha một lát, sau đó nhanh chóng quay đi.

"Khóc Nhè." Thật lâu sau, Trần Kha lại gọi.

"Gì?" Trịnh Đan Ny đang xem cuốn album ảnh thứ tư, là một ít ảnh chụp đời sống sinh hoạt bình thường của Lịch Lịch, ở phía dưới còn có ghi chú, chữ viết hình như là do Trần Kha viết.

"Tôi rất yêu Lịch Lịch", nhìn những bức ảnh của con từ khi sinh ra đến nay, cảm xúc đặc biệt rõ ràng. "Nhưng mẹ tôi không làm gương tốt cho tôi học theo, cho nên tôi không biết phải làm thế nào để thể hiện tình yêu với Lịch Lịch."

Trong khoảnh khắc Trịnh Đan Ny ngước mắt nhìn cô ấy, cô bị nụ cười dịu dàng trên mặt Trần Kha làm cho mê hoặc, trong lòng đột nhiên run lên, có lẽ là vì những lời cô ấy sắp nói tiếp theo.

"Khóc Nhè nhà chúng ta... ở trong mắt An Ca, chính là người mẹ tốt nhất thế giới này, cho nên tôi nghĩ mẹ cô nhất định rất thương yêu cô, bà ấy cũng là người mẹ tốt vô cùng." Trần Kha ôm lấy Trịnh Đan Ny vỗ nhẹ vai cô, "Cô tốt như vậy, đương nhiên mẹ cô cũng thương xót cô."

Trịnh Đan Ny không nhịn được khi nghe Trần Kha dùng giọng xúc động nói câu "Khóc Nhè nhà chúng ta", thế là nước mắt như bờ đê bị vỡ, mấy năm nay không được gia đình chấp nhận, cô tưởng ngoài An Ca ra thì cô đã không còn nhà.

Sẽ không còn ai xem cô là một đứa trẻ nữa, cho nên khi gặp được Trần Kha, Trịnh Đan Ny gần như đã quên mất cảm giác được dỗ dành như một đứa trẻ khi cô khóc.

Trịnh Đan Ny lắc đầu, cúi đầu, hít một hơi, chỉ vào Trần Kha.

"Tôi?" Trần Kha không hiểu Trịnh Đan Ny muốn biểu đạt cái gì, cau mày suy tư, "Ừm... Khóc Nhè, thật ra thì cũng giống thế, tôi rất yêu cô, nhưng mà.... Lần đầu tiên đi thích người khác, tôi không biết phải thể hiện tình cảm của mình như thế nào đối với cô...."

Trịnh Đan Ny lau nước mắt, tức giận ngắt lời nàng: "Tôi biết."

Trần Kha cụp mắt xuống, cười giả vờ không quan tâm, vẻ mặt có chút xấu hổ, sau đó nhìn Trịnh Đan Ny với đôi mắt lấp lánh, mím môi, lại lẩm bẩm: "Biết thì tốt, biết thì tốt..."

Trịnh Đan Ny bị bộ dáng ngốc nghếch của Trần Kha chọc cười, cô khịt mũi, mũi chảy ra một dòng nước.

"Ối." Trần Kha vươn tay áo định lau đi, nhưng nhìn nước mũi, có chút do dự, cô thậm chí còn không xoa nước mũi của mình lên quần áo, bởi vì cô không làm được.

Trịnh Đan Ny tưởng đâu Trần Kha chê, có ý trả thù, liền dùng mu bàn tay lau nước mũi, trực tiếp xoa lên Trần Kha quần áo.

Nước mũi vừa làm bẩn quần áo, Trần Kha lập tức biến thành một con mèo sợ hãi nhảy dựng lên.

Trịnh Đan Ny dùng tay lau mũi chỉ vào Trần Kha, tay kia che bụng cười lớn.

"Buồn cười sao?" Trần Kha tức giận hỏi, sau khi hỏi xong liền tức giận cười lớn.

"Ha ha ha..." Trịnh Đan Ny dùng sức gật đầu, phản ứng vừa rồi của Trần Kha thật là buồn cười.

Trần Kha thở dài, đứng dậy rời khỏi phòng.

Trịnh Đan Ny nghe được tiếng đóng cửa chói tai của Trần Kha, cô ngừng cười, hơi chột dạ, Trần Móng Heo giận thật rồi à?

Hình như cô cũng hơi quá đáng rồi, thấy Trần Móng Heo đối xử tốt với mình rồi xem như đó là chuyện hiển nhiên, cô và cô ấy vốn dĩ không cùng một thế giới, nếu thật sự ở bên nhau thì còn có một chặng đường dài cần phải đi.

Trịnh Đan Ny ở trong phòng băn khoăn, nghĩ mọi thứ đều không phù hợp, tóm lại là không hợp.

Cửa mở, cô ngẩng đầu lên nhìn.

Trần Kha mang khăn giấy đến, ngồi trước mặt Trịnh Đan Ny rút ra hai tờ rồi gấp lại với kích thước vừa phải, sau đó đặt lên chóp mũi cô.

"Xì mũi đi." Cô ấy còn mang theo gói khăn giấy ướt, đợi xong còn phải lau tay cho Khóc Nhè.

Trịnh Đan Ny nhìn vào mắt cô ấy, sửng sốt ba giây, mới khịt mũi để nước mũi còn sót lại chảy ra.

Xong xuôi, Trần Kha gói lại ném sang một bên, bất đắc dĩ lắc đầu: "Chậc, đã nói cô là nước mũi tinh rồi còn không chịu."

Cầm tay Khóc Nhè cẩn thận lau, Trần Kha còn chưa kịp ngẩng đầu đã bị người ta kéo vào trong ngực.

Trần Kha không kịp phản ứng, suýt chút nữa ngã người về phía trước, nhưng lại nhận ra người đang ôm mình là Khóc Nhè, nên kịp thời dùng tay đỡ lấy, không ngờ lại đè Trịnh Đan Ny xuống phía dưới.

Trịnh Đan Ny ôm cổ cô, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô không chớp mắt.

Trần Kha nhìn đôi mắt ươn ướt kia, thân thể không nhịn được nhích lại gần, Chu Cần gửi đến cho cô đoạn video dạy cách hôn chuẩn, cô chuẩn bị giao bài tập đầu tiên cho Khóc Nhè.

Cô từ nhỏ đã có yêu cầu cực kỳ cao đối với bản thân, mỗi bài tập về nhà cô nhận được khi học đều đạt điểm A, nên cô tin tưởng rằng lần này cô sẽ có thể thỏa mãn được.

Trịnh Đan Ny lần này không muốn trốn tránh, một cái Trần Móng Heo sẵn lòng tiếp nước mũi của cô, thì giờ làm gì với cô ấy cũng đáng giá.

Trần Kha cảm thấy hơi thở bản thân hỗn loạn đến mức không thể điều khiển được môi mình, run rẩy hé mở môi ra.

Cô sắp chạm tới rồi...

Thật sự, muốn hôn thật rồi....

Sau khi môi chạm môi mới có thể đưa đầu lưỡi ra, cô nhớ kỹ.

Khi Trịnh Đan Ny ngửi thấy mùi thơm thanh mát trên cổ Trần Kha, trong lòng ngứa ngáy, thỏa mãn nhắm mắt lại, hơi nóng trên môi dần dần tiến đến, khiến cô càng ngày càng không thể khống chế được.

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Trịnh Đan Ny nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng mở mắt ra, đồng thời đẩy Trần Kha ra.

"An Ca, trong phòng của mình có rất nhiều đồ chơi, cậu muốn gì thì chọn." Trần Chỉ Lịch đi vào, nhìn thấy mẹ cô và dì Trịnh, mặt hai người đều đỏ bừng, giống như bị sốt vậy.

"A, mẹ và dì Trần." Trịnh An Ca chạy đến đống đồ chơi bên cạnh và bắt đầu lục lọi.

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?" Trần Chỉ Lịch nhìn cuốn album ảnh trên mặt đất, "Mẹ đang xem ảnh của Lịch Lịch à?"

"Đúng vậy." Trần Kha lập tức đáp lại lời của con, đem album ảnh đặt lên giá sách, "An Ca, buổi tối con ngủ ở đây với Lịch Lịch, có chuyện gì thì gọi dì giúp việc dưới lầu, dì và mẹ con có việc cần phải làm."

"Gì chứ?" Trịnh Đan Ny vừa mới bình tĩnh lại thì đã bị Trần Kha kéo ra khỏi phòng.

Đi dọc hành lang vài bước, Trần Kha đẩy cửa một phòng ngủ khác ra, Trịnh Đan Ny còn chưa kịp xem xét cách bố trí của căn phòng, cô liền nghe thấy tiếng cửa đóng rồi khóa lại, ngay sau đó đối phương áp sát đến gần cô.

Trịnh Đan Ny thích chiêu này, là một chiêu bá đạo chưa từng được cô viết trong truyện.

"Cô đây là. . . " Trịnh Đan Ny nhìn sâu vào đôi mắt Trần Kha, trong đôi mắt kia vẫn là cái nóng bỏng vừa rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...