[cover][đản xác] Ngoài Ý Muốn

Chap 54



Trịnh Đan Ny từng viết một đoạn văn.

Tình yêu là một thứ vô hình, nhưng có hình ảnh chân thực ngay khi bạn nhìn vào mắt ai đó. Đó là hình ảnh phản chiếu của bạn trong mắt đối phương, kèm theo trong đó cất chứa đầy dịu dàng.

Lúc này, cô nhìn thấy tình yêu trong mắt Trần Kha.

"Không giận đó chớ?" Trần Kha lau đi vết môi, nhẹ nhàng nhéo má Trịnh Đan Ny, vừa hỏi vừa thăm dò quan sát biểu cảm của đối phương.

Trịnh Đan Ny sửng sốt một chút, nhờ Trần Kha nhắc cô mới tức giận, các cô chưa xác định mối quan hệ, chưa được cô đồng ý thế mà lại dám hôn, thật là càng rỡ.

"Giận." Trịnh Đan Ny hất tay Trần Kha ra, còn lặp lại, "Rất giận."

Trần Kha nâng gọng kính trên sống mũi lên, ánh mắt sắc bén lướt từ má Trịnh Đan Ny đến môi, nhớ đến động tác cạy mở trong phim kia, nhìn chằm chằm một lúc, rồi có gì đó thôi thúc phải thực hành ngay.

Nửa thân trên vô thức nghiêng về phía người Trịnh Đan Ny, môi cũng mất kiểm soát mà run lên, sự thôi thúc này càng mãnh liệt khi ngửi được mùi sữa thơm trên người Khóc Nhè ở cự ly gần.

Đối phương nhích lên một tấc thì cô sẽ lùi lại một tấc.

Nhìn thẳng vào đôi mắt Trần Kha, cô lại có suy nghĩ thoải hiệp, cho nên Trịnh Đan Ny kịp thời né ra, nhưng mà giây tiếp theo vô tình dừng lại giữa môi và răng người này.

Hình ảnh quen thuộc khiến máu người ta nóng lên, đầu lưỡi hồng hồng mềm mại đáng yêu.

Nhưng lúc này, cô phát hiện bản thân đã mất tiếng, không nói ra được câu "Ngậm miệng lại", hoặc là thật ra trong thâm tâm cô lúc này không mong Trần Móng Heo làm gì tiếp.

Cơ thể Trần Kha nhích về phía trước, Trịnh Đan Ny đã quên lùi lại, tay vẫn chắn ở trước người.

Trần Kha lại nhích về phía trước, sau đó dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ vi diệu.

Trịnh Đan Ny bất tri bất giác nhìn chỗ tay mình, cùng lúc đó Trần Kha nghi hoặc cúi đầu nhìn.

"Mẹ ơi, cô giáo dạy bọn con, ngực của con gái không được tuỳ tiện sờ." Trịnh An Ca đọc to kiến thức tự vệ học được ở trường mẫu giáo, thuận tiện dạy cho Lịch Lịch, "Lịch Lịch nhớ kỹ nha, ngực con gái với chỗ mặc quần lót không thể để người khác tuỳ tiện sờ."

Trịnh Đan Ny thu tay lại, sắc mặt biến thành màu gan heo, nghĩ thầm bản thân không cố ý chạm vào.

Trần Kha ho nhẹ, hơi đỏ mặt, không nói gì, tiến triển có chút ngoài ý muốn, dù cô có sốt ruột đến đâu thì cũng chưa đến mức bỏ qua bước hôn làm chuyện thế, cô vẫn chưa sẵn sàng.

Nhưng cô lại không phản kháng hành vi này, chỉ cần Khóc Nhè thích, cái gì cô cũng có thể thử.

"Nhớ rồi!" Trần Chỉ Lịch lặp lại lời An Ca, nhìn hai người lớn hỏi: "Nhưng mẹ và dì Trịnh đâu phải là người khác? Hai người hình như cũng là bạn tốt giống như An Ca và mình, đúng không?"

Trịnh An Ca nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Thế là sờ được hả?"

Trần Chỉ Lịch lại hỏi: "Hay là không sờ được?"

Dì Vương bưng một đĩa hoa quả đi tới, theo thói quen nói: "Cái gì không được sờ với sờ?"

Trần Chỉ Lịch đang muốn trả lời, Trịnh Đan Ny liền tiến lên ôm lấy con, vội vàng chuyển chủ đề: "Không phải hôm nay muốn đến rạp chiếu phim sao?"

Hai cô bé nhìn nhau rồi đồng loạt cười toe toét, Trịnh An Ca giơ 5 ngón tay phải lên, Trần Chỉ Lịch phối hợp đập tay với cô nhóc.

"Nhưng eo của tôi..." Tuy cảm thấy đỡ hơn nhưng vẫn nên nghỉ ngơi, Trần Kha không dám ra ngoài làm gì.

Trịnh An Ca thường được mẹ dẫn đi xem phim, lần này đi không được thì lần khác đi, nhưng cô nhóc nhớ rõ Lịch Lịch chưa từng đến rạp chiếu phim, cũng mong chờ rất lâu, lần này nhất định không được để Lịch Lịch thất vọng.

Cô nhóc nhìn thấy nụ cười trên mặt Lịch Lịch dần biến mất, nhanh chóng tiến tới nắm tay dì Trần: "Dì Trần, nếu eo của dì còn đau, An Ca sẽ hôn dì một lần nữa nha, đi đi, chúng ta đi xem phim đi."

Trần Kha đỡ eo, con đã nói như thế cô làm sao từ chối được?

Đang muốn đồng ý, lại nghe Trịnh Đan Ny đề nghị, "Dì Trần đau eo không cần đi, mẹ mang hai đứa đi nhé."

"Được ạ!" Bọn nhỏ đồng thời reo hò, giống như chỉ cần người lớn đồng ý là hai đứa vui mừng không thôi.

"Vậy nhé, đợi Lịch Lịch truyền thuốc xong thì đi." Trịnh Đan Ny nói, rồi mở điện thoại ra tìm bộ phim thích hợp đặt chỗ trước.

Trần Kha bị bỏ lại một mình nghển cổ nhìn màn hình điện thoại di động của Trịnh Đan Ny, tâm trạng vừa mất mát vừa không cam lòng.

"Còn chỗ không?" Cô nhìn vào chỗ đặt chỗ màu đỏ phía trên.

"Chỉ có hàng ghế trước, hàng sau là hàng couple." Trịnh Đan Ny chọn ghế couple, cô nghiêng mặt nhìn Trần Kha: "Cô xác định Lịch Lịch có thể đi ra ngoài chứ?"

"Tôi có hỏi bác sĩ rồi, cẩn thận chút là được, thỉnh thoảng đi ra ngoài hít thở chút không khí cũng được." Trần Kha nhìn Khóc Nhè trả tiền, sau đó nhắc nhở cô: "Ghế cô đặt có thể ngồi được 4 người."

Trịnh Đan Ny lập tức hiểu ý: "Muốn đi à?"

Trần Kha chớp mắt, gật đầu.

"Eo của cô không còn đau nữa hả?"

"Đau thì đau... nhưng cô không thể bỏ rơi tôi mang con đi xem phim." Thế này sao mà được, chẳng phải lúc trước Khóc Nhè nói các cô là người một nhà sao, bản thân cô vẫn còn nhớ kỹ.

Trịnh Đan Ny cố ý làm ra vẻ mặt do dự, khiến Trần Kha lo lắng.

"Không phải đã nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi sao, sao lại không giữ lời?" Trần Kha suy nghĩ đơn giản, cho dù lúc trước không hiểu rõ Khóc Nhè chịu trách nhiệm cái gì, nhưng chuyện hôm nay sờ ngực cô, cô phải ra vẻ mới được.

"Sao không giữ lời chứ?" Thái độ Trịnh Đan Ny dịu đi, nở nụ cười, "Tôi không phải sợ eo của cô không chịu nổi sao?"

"Muốn đi." Trần Kha làm ra thái độ lạnh lùng, chỉ liếc nhìn cô một cái rồi gõ chữ trước máy tính.

"Đi đi, chỗ ngồi đã đặt sẵn cho cô rồi." Thấy Trần Kha không nhìn mình, thế là lấy điện thoại ra quơ quơ trước mặt Trần Kha.

Trần Kha ngước mắt nhìn, khóe môi thẳng tắp chậm rãi nhếch lên, sau đó Trịnh Đan Ny cũng cong môi theo, hai người cười rạng rỡ.

Nếu đã làm hoà, đương nhiên Trần Kha cũng không gồng nữa mà hỏi: "Liễu Dĩ Tư nói chúng ta làm cái gì?"

Sắc mặt Trịnh Đan Ny vừa mới tươi tỉnh, trong nháy mắt mây đen kéo tới ầm ầm: "Cô giả ngu hay thật sự không biết?"

"Biết thì hỏi cô làm gì?" Trần Kha nghi hoặc.

Trịnh Đan Ny sợ người này lại lấy câu chịu trách nhiệm ra nói, ỉu xìu nói: "Tình."

"Tình cái gì?" Tình gì thì phải nói rõ chứ.

"Nghe không hiểu thì thôi." Trịnh Đan Ny mở máy tính cô mang theo ra.

"Rốt cuộc là gì chứ?"" Trần Kha lại hỏi.

"Tôi gõ chữ đây, không được phép nói chuyện." Trịnh Đan Ny giơ tay chỉ vào cô.

Trần Kha khá là nghe lời, sau đó không nói chuyện nữa.

Mười phút sau, điện thoại của Trịnh Đan Ny vang lên, cô mở tin nhắn WeChat mới nhận được, thế mà lại là tin nhắn của Trần Kha gửi đến: [Cô ấy hỏi làm gì là gì thế, liên quan gì đến tình?"

Trịnh Đan Ny lạnh lùng gửi cho cô một cái biểu cảm "đừng chọc vào", hỏi lại: "Cô không thể ghép hai chữ lại được à?"

Trần Kha lập tức ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Không có chuyện như vậy!"

"Đương nhiên là không!" Trịnh Đan Ny tức giận lấy ra một miếng dưa Vương dì cắt ra cắn một miếng, "Không cho phép nói chuyện, không cho phép gửi tin nhắn, trước khi đi ra ngoài mà không cập nhật được chương mới là tại cô."

"Hả?" Trần Kha bổ sung ý kiến của mình vào trong văn kiện Chu Cần gửi tới, viết xong ngẩng đầu nhìn Khóc Nhè, người này không chú ý cô đang nhìn cô ấy, ánh sáng màn hình máy tính phản chiếu vào trong đôi mắt đen của cô ấy, như thể đang đắm chìm trong đó, ở một thế giới khác.

Cô ấy nên tạo ra loại thế giới nào bằng bàn phím?

Nghĩ đến tinh thần phấn chấn của Nhóc Nhè khi nói chuyện với Liễu Dĩ Tư về các tác phẩm của cô ấy, Trần Kha đã đặt hàng online mua toàn bộ tác phẩm của Phi Vân Ca.

Đó là những cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà thời thiếu nữ cô từng khịt mũi coi thường, nhưng người tạo ra nó lại là Khóc Nhè, Trần Kha hy vọng chủ đề của hai người ngoài con ra thì còn có nhiều chuyện để nói hơn.

Buổi chiều, Chu Cần gọi điện xác nhận Trần Kha tối mai sẽ không tham dự bữa tiệc thương mại.

Trần Kha cúp điện thoại, Trịnh Đan Ny cũng đánh dấu chấm kết thúc chương.

Cô hỏi Trần Kha: "Cô tham dự tiệc tối kiểu gì? Có đi thảm đỏ không?"

"Đi thảm đỏ?" Câu nói này rất mới mẻ, Trần Kha cảm thấy buồn cười, "Chỉ có người nổi tiếng đi tham gia liên hoan phim mới đi thảm đỏ."

"Vậy sao...." Trịnh Đan Ny u sâu ôm trán, "Tôi thường viết vị tổng giám đốc nào đó đi dự bữa tiệc tối, sánh vai với người nổi tiếng nào đó đi trên thảm đó, hoá ra sai à?"

"Có lẽ tổng giám đốc công ty có liên quan tới ngành giải trí sẽ như vậy? Ngành của tôi không liên quan gì tới bên đó, đi tiệc tối chẳng qua cũng chỉ ăn cơm uống rượu, giao lưu tình cảm, làm quen với mấy nhân vật mới, đôi khi cũng có phát biểu trên sân khấu." Trần Kha đề nghị, "Nếu có hứng thú lần sau tôi dẫn cô đi nhé?"

Trịnh Đan Ny mắc chứng sợ xã hội, phụ huynh trong trường mẫu giáo còn không muốn làm quen, miễn bàn đến chuyện tham gia vào cái vòng của Trần Kha rồi ép bản thân gượng cười.

"Không cần, không cần, tôi cần viết truyện cho nên mới hỏi cô một chút thôi."

Trần Kha hỏi: "Tiểu thuyết cô viết đều là về tổng tài này nọ à?"

"Hầu hết là vậy." Trịnh Đan Ny chán ghét nói, "Truyện về mấy tổng tài nổi tiếng lắm, viết truyện nào là nổi tiếng truyện đó. Tôi từng viết một cuốn, trong đó nhân vật chính là một người bán mì lạnh nướng, không có tổng tài chả ai xem. Cuộc sống này ép tôi phải viết truyện tổng tài kiếm tiền, thế là tôi đành sửa là chủ tịch tập đoàn ăn uống giả nghèo bán mì lạnh nướng, cuối cùng còn nổi tiếng, chuyển thể thành phim, hai ngày trước còn chiếu trên TV kìa, <<Hứa với em một thời thanh xuân>>, có xem không?"

2

Trần Kha lắc đầu hỏi: "Tôi không xem truyền hình, mì lạnh nướng ăn ngon không?"

"Ăn ngon chứ, này cũng do tôi ăn mì lạnh nướng mới nghĩ ra được đó, vốn dĩ tên truyện là <<Chua ngọt cay không hành>>, nghe tên hay biết mấy thế mà chẳng ai xem." Trịnh Đan Ny bình thường không cảm giác gì, nói tới đây đột nhiên thấy độc giả thật thiển cận.

Trần Kha im lặng nhìn cô, trong mắt có chút mong đợi.

Trịnh Đan Ny sống lưng lạnh hết cả lên: "Gì thế?"

"Tôi muốn ăn mì lạnh nướng." Trần Kha chưa từng nghe qua loại đồ ăn này, nhưng theo miêu tả của Khóc Nhè, nhất là nếu cô ấy làm, chắc sẽ ngon lắm.

Trịnh Đan Ny ngẩng đầu thở dài, thật may khi cô không nói cho Trần Móng Heo cô còn một cuốn có nhân vật bán hoa, cái đó còn phiền phức hơn cả mì lạnh nướng nhiều.
1

Trần Kha tò mò: "Vậy trước kia cô chưa từng biết tổng tài nào, sao lại viết tiểu thuyết thế?"

"Trước kia?" Trịnh Đan Ny nghi hoặc nhìn cô.

"Bây giờ thì biết tôi." Trần Kha ngẩng mặt chỉ vào mình.

"Vậy thì sao?"

"Tôi có thể cho cô một số lời khuyên."

"Ví dụ như?" Trịnh Đan Ny không ôm kỳ vọng cho lắm, Trần Kha ở trước mặt cô như trẻ con, có thể cho cô lời khuyên gì?

"Cô sẽ viết nhà cao cửa rộng, biệt thự siêu xe, lúc đi làm thì mặc đồ hiệu đúng không." Trần Kha cùng cô phân tích kỹ lưỡng, "Do cô chưa từng trải qua nên viết ra mấy cái kia chỉ lừa người nào không biết."

Trịnh Đan Ny khẽ cau mày: "Vậy thì sao?"

Trần Kha ngồi thẳng dậy, đưa ra đề nghị thích đáng: "Tôi dẫn cô về nhà tôi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...