[cover][đản xác] Ngoài Ý Muốn
chap 49
"Vậy..." Trần Kha một tay chống xuống đất, mông nằm trên mặt đất còn ngồi chưa vững, hai chân còn yếu ớt, trong nháy mắt, lại quỳ xuống trước mặt Trịnh Đan Ny.
Trịnh Đan Ny chỉ lo cười, tuỳ ý đưa tay đỡ Trần Kha: "Bình thân bình thân, không cần hành lễ."
"Không phải thế." Trần Kha run rẩy đứng lên, dựa vào góc bàn, "Chân tôi tê rồi."
"Ồ." Trịnh Đan Ny rót một ly nước, bình tĩnh uống một ngụm, tựa như chưa nói gì.
Trần Kha nín thở, chậm rãi chờ đợi, thấy cô uống nửa ly nước mà không có biểu hiện gì, nhịn không được nữa, cẩn thận chọc vào vai Trịnh Đan Ny hai cái.
"Hả?" Trịnh Đan Ny áp môi vào mép ly, cười toe toét trước vẻ mặt hoang mang của Trần Kha.
"Ở bên nhau chứ." Trần Kha vô thức kéo dài thanh âm, nghe như đang làm nũng.
Trịnh Đan Ny ôm ly nước lắc đầu: "Không."
"Tại sao?" Trần Kha nắm lấy góc cổ áo Trịnh Đan Ny kéo nhẹ, "Cô thích tôi, tôi cũng thích cô, hai bên đều có tình ý, này chẳng phải bách niên hảo hợp sao."
Kỹ năng tán tỉnh của Trần Kha đã thành công chiếm được tim Trịnh Đan Ny, thế nhưng thật đáng tiếc, Trịnh Đan Ny chỉ do dự trong chốc lát, vội vàng lắc đầu: "Không được."
Thích và ở bên nhau là hai việc khác nhau, mấu chốt là bản thân Trịnh Đan Ny cũng không hiểu mình thích Trần Kha cái gì.
Trần Móng Heo đẹp thật đó, nhưng bản thân cô không phải là người hời hợt chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài, Trần Móng Heo có tiền đó, nhưng bản thân cô cũng không tham tiền, hơn nữa nếu so với người bình thường, thì cô cũng có tiền mà.
Nếu nói thì coi như bản thân bị Trần Móng Heo thu hút đi... Trịnh Đan Ny cảm thấy bản thân như mắt mù tai điếc, không thể suy nghĩ rõ ràng, chứ sao lại đi thích một người vô tâm như thế chứ.
Miệng thì nói không nhưng nội tâm lại rất muốn hẹn hò yêu đương với Trần Kha, nhưng lúc này cả hai đều mơ hồ, chưa sẵn sàng ở bên nhau.
Trịnh Đan Ny khẳng định mình rất thích Trần Kha, cô chưa bao giờ tin say rượu làm loạn là do cảm xúc nhất thời, say rượu chỉ là cái cớ để làm loạn, thực chất ra làm một chuyện mà khi tỉnh táo không dám làm.
Sao bản thân cô lại biến thành người như thế? Thật là tệ.
Trần Kha lần lượt bị từ chối, âm thầm khích lệ bản thân bá đạo chiếm thế chủ động, thế là lại chọc Trịnh Đan Ny.
"Này, có chuyện gì cứ nói, sao cứ chọc tôi hoài thế." Chọc tới chọc lui, chọc khiến người ta ngứa.
"Trước mắt không ở bên nhau."
Trần Kha như đã hiểu, Trịnh Đan Ny rất hài lòng: "Ừ."
"Vậy thì khi nào mới ở bên nhau?" Trần Kha nghĩ kỹ rồi, đây là cái vấn đề sớm muộn gì cũng thành.
Trịnh Đan Ny nói rõ ràng với cô: "Chờ cô hiểu rõ hết vấn đề của tôi."
"Được." Trần Kha không có ý kiến phản đối, chỉ cần cô không bỏ cuộc, thì không tin sẽ không chạm được vào điểm mấu chốt của Trịnh Đan Ny.Chuyện đã giải quyết xong, Trịnh Đan Ny đuổi Trần Kha đi: "Vậy cô đi về đi, tôi đi đánh máy."
Trần Kha không rời đi mà lấy tập tin PDF trong điện thoại ra, đưa trước mặt Trịnh Đan Ny.
"Trước kia chỉ nhắc sơ qua với cô, bây giờ tôi phải nghiêm túc giải thích với cô về kỹ thuật này." Cô phóng to trang bên trong của tài liệu, là phần giới thiệu về một công ty công nghệ.
"Ý cô là gì?" Trịnh Đan Ny không hiểu Trần Kha có ý gì, cô nhìn thoáng qua, trong ảnh là hình ảnh một phòng thí nghiệm, bên cạnh có mấy thùng đựng trong suốt cực lớn xếp cạnh nhau. Bức ảnh nhỏ hiển thị cận cảnh của thùng chứa đầy chất lỏng màu hồng, phải nhìn kỹ mới thấy bên trong có một vật hình cầu.
"Tôi có thể đợi, nhưng Lịch Lịch thì không. Nửa đêm hôm qua tôi đã liên lạc với công ty công nghệ kia và tìm được nhân viên chịu trách nhiệm nuôi dưỡng Lịch Lịch..."
Mặc dù cảm giác thất tình khiến tim Trần Kha đau, thế nhưng chuyện của Lịch Lịch vẫn ưu tiên hàng đầu, Trần Kha có thể nghe lời Trịnh Đan Ny bất cứ chuyện gì, nhưng chỉ chuyện này cô quyết sẽ không bao giờ thoả hiệp.
Ánh mắt Trịnh Đan Ny tối sầm, cô chăm chú nhìn điện thoại di động của Trần Kha, thở dài, sau đó duỗi tay ra.
Trần Kha nói không sai, đứa nhỏ Lịch Lịch kia không thể chờ được, mỗi ngày trôi qua là một hy vọng sống sót giảm đi. Trịnh Đan Ny cũng nghĩ đến chuyện đó, cô cho rằng sinh thêm một đứa để cứu Lịch Lịch, đối với đứa bé kia thật không công bằng, nhưng mỗi ngày Lịch Lịch đều phải tiêm thuốc truyền dịch để duy trì sự sống, chờ một hy vọng khó nắm lấy, ở trước tình hình bệnh ngày càng nghiêm trọng, công bằng có cần mang ra để nói không?
"Không có nhiều người sử dụng công nghệ này. Thứ nhất, vì chi phí cao và không nhiều gia đình có đủ khả năng chi trả. Thứ hai, số lượng máy ấp trứng của công ty có hạn. Suy cho cùng, thời gian thụ thai của một đứa trẻ trong máy ấp cũng giống như thời gian của một đứa trẻ bình thường, đều là gần 10 tháng. Nhưng cô có thể yên tâm, kỹ thuận này bây giờ đã thành thục rất nhiều rồi." Nhìn thấy thái độ của Trịnh Đan Ny đã thay đổi, Trần Kha đem ra một phần lớn lịch sử phát triển công nghệ và những kỷ lục đoạt giải.
Không ngờ Trịnh Đan Ny lại rút tay lại, từ xa nhìn màn hình điện thoại, sau đó chỉ nhìn ly nước trong tay, không nhìn Trần Kha.
Cô khó khăn nói: "Cô quyết định đi."
Trần Kha hiểu được sự vướng mắc trong lòng cô ấy, đưa ra quyết định này thực sự rất khó khăn, cô muốn an ủi nên nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô ấy.
Cổ họng Trịnh Đan Ny cuộn lên vài lần, cô nắm lấy tay Trần Kha đặt trên vai mình, khi ngẩng mặt lên nhìn lần nữa, hai mắt đã đỏ hoe.
"Lại khóc à?" Trần Kha cười nhạo cô ấy, nhưng mà tim cô cũng đau theo, cô dùng giọng điệu thoải mái an ủi: "Lịch Lịch với An Ca sắp có em gái, này là chuyện tốt mà."
Nghĩ đến hai đứa con của mình, Trịnh Đan Ny càng lo lắng hơn, chuyện này nên giải thích thế nào với bọn nhỏ đây? Chuyện khiến cô lo lắng nhất, chính là đứa con này vì Lịch Lịch mà đến với thế giới này, nếu như Lịch Lịch không chờ được đến ngày đứa trẻ ra đời, hoặc nếu cuối cùng tế bào gốc không khớp, liệu sau này cô có thể nhìn thẳng vào đứa trẻ này không?Cô dụi dụi mắt, bướng bỉnh khịt mũi: "Sao cô biết là em gái hả?"
"Em trai..." Trần Kha hơi cau mày chán ghét, "Cũng được."
"Tư tưởng trọng nữ khinh nam của cô thì thôi bỏ qua đi, sao đến con nhà mình của ghét là sao?" Trịnh Đan Ny đang cảm thấy buồn lại bị phản ứng của Trần Kha chọc cười.
"Tôi đến con gái còn không chăm sóc tốt, còn bắt tôi chăm con trai nữa à?" Trần Kha hoảng sợ dang tay ra, này không phải điên rồi sao?
Trịnh Đan Ny giả vờ thờ ơ, bình tĩnh nói: "Tôi đâu có bảo cô chăm con cho tôi, con của tôi, thì tôi chăm."
Trần Kha bị vứt xó bên ngoài lập tức phản ứng: "Đã nói rồi mà, là con của hai ta."
Trịnh Đan Ny làm vẻ mặt vô cảm nhìn cô: "Cô đã nghĩ kỹ để trả lời những vấn đề đó với tôi chưa, sao giờ lại xưng đôi ta gì nữa đây."
"Cô thật là...." Trần Kha chọc Trịnh Đan Ny đến nghiện, như gà mổ thóc nói không ngừng: "Giở trò không chịu trách nhiệm đúng không?"
Cái Trần Kha nói không chịu trách nhiệm là trước đó Trịnh Đan Ny đã nói cả hai sẽ cùng chăm đứa con kia, giờ lại lật lọng không chịu thừa nhận.
Trịnh Đan Ny nghe vậy, máu dồn lên não, xấu hổ đến tức giận, người này nhỏ mọn như thế, còn bày đặt nói bản thân là tổng tài bá đạo?
Cô có thể dạy Trần Móng Heo làm sao để bá đạo chỉ trong vài phút!
Cô nắm lấy của tay Trần Kha, dùng sức kéo cô ấy đến trước mặt cô, lúc này phải khéo léo nắm chắc sức để người này vừa khéo đặt mông lên đùi cô, đồng thời khoá chặt ánh mắt cô ấy, cố tình dùng giọng nói trầm thấp, đồng thời cũng âm thầm thả ra chút hơi thở.
Đây là điểm mấu chốt, biểu cảm phải để lộ ra sự tự tin, đôi môi cong lên tà mị, lông mày cũng nhướng theo.
"Người phụ nữ này, cô đang đùa với lửa."
2Vị tổng tài bá đạo dưới ngòi bút của Trịnh Đan Ny là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ, nếu đã có thể viết mức đó, thì đương nhiên lúc thực hành cũng rất hoàn hảo.
Chỉ là cô không ngờ Trần Móng Heo đến tuổi này còn ngây thơ như vậy, còn không bằng thiếu nữ mười mấy tuổi, Trịnh Đan Ny chỉ mới làm mẫu như thế, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn sắc mặt Trần Kha rõ ràng đã có thay đổi rất lớn.
Trần Kha loạng choạng ngã ngồi trên đùi Trịnh Đan Ny, chưa còn chưa ngồi ổn định, thì đã choáng khi nhìn thấy ánh sáng kỳ lạ trong mắt cô ấy, ngay sau đó nghe được câu nói nhấn nhá từng chữ kiêu, bỗng nhiên toàn thân nóng bừng, khó chịu.
Cô thấy mình đang tan chảy.
Rất thích, rất thích ở bên Khóc Nhè.
Trịnh Đan Ny chỉ muốn trêu chọc Trần Kha, ánh mắt đầy bất đắc dĩ nhìn Trần Kha ngây ngốc, hình như cô diễn cũng ổn lắm.
"Nhìn thấy chưa, đây mới là bá đạo?" Trịnh Đan Ny đẩy đẩy người trên người cô, thân thể thơm tho mềm mại rất phù hợp để ôm ngủ, cô bỗng nhiên lại nhớ đến đêm đó, nói không muốn ở bên người này, thế nhưng trong đầu lại không nhịn được luôn suy nghĩ tới mất chuyện bậy bạ kia, hoá ra bản thân lại dối trá đến thế.
Cả người Trần Kha tê dại, cô dùng ánh mắt mê ly nhìn Trịnh Đan Ny, lồng ngực cảm thấy ấm áp, chính là hơi thở của mùa xuân.
Thấy cô không nhúc nhích, Trịnh Đan Ny lại đẩy cô thêm hai lần: "Cô hiểu chưa? Tổng tài bá đạo phải như thế."
Trần Kha mãi không chịu đi xuống, cơ thể Trịnh Đan Ny dán lên người cô, lại suy nghĩ đến những thứ không đứng đắn, xấu hổ đến mức vành tai đỏ lên.
Hai bên tai đỏ bừng như sắp chảy máu, Trần Kha thấy đáng yêu cô cùng, giơ tay nghịch nghịch, Trịnh Đan Ny rụt vui, vội vang né.
Trần Kha ý thức được điều gì, bắt chước giọng điệu vừa rồi của Trịnh Đan Ny, nhẹ nhàng vòng tay qua vai, ghé sát vào tai cô ấy: "Là như vậy sao?"
Xong rồi, bá đạo thì không học được, còn cách quyến rũ người ta không cần thầy dạy cũng học tốt.
Trịnh Đan Ny u sần đỡ trán, hướng phát triển cốt truyện có vấn đề, Trần Kha ở bên ngoài là người rất mạnh mẽ, sao lại thụ hơn cô thế này?
Nhìn thấy phản ứng của Trịnh Đan Ny, Trần Kha biết bản thân làm cô ấy thất vọng rồi, chán nản đứng dậy, nhìn đồng hồ thấy từ lúc đi khỏi bệnh viện đã được 2 tiếng, đã hứa với Lịch Lịch rồi không thể nuốt lời, khẽ ngập ngừng: "Tôi đi trước nha."
Trịnh Đan Ny không có lý do gì giữ người lại, thật thà gật đầu: "Đi đi."
Trần Kha cảm thấy bầu không khí hiện tại có chút lúng túng, nên đổi chủ đề; "Cô có muốn đi Mỹ với tôi không? Ý tôi nói là phải sử dụng mấy phôi thai đó...."
Trịnh Đan Ny tiễn cô tới cửa, ngắt lời: "Không được, cô đi giải quyết đi, tôi ở lại chăm sóc An Ca với Lịch Lịch."
"Haizz." Trần Kha đáp lại, "Được rồi, vậy cô nhớ gửi cho tôi mấy giấy tờ lần trước tôi đã nói."
"Ừ." Trịnh Đan Ny nhìn Trần Kha đi ra cửa nhà, rồi lại xoay người nhìn cô.
"Vậy tôi đi nha?" Trần Kha dùng câu hỏi chứ không phải câu khẳng định.
Mà Trịnh Đan Ny lại khẳng định: "Đi đi."
"Tạm biệt." Trần Kha vẫn đứng tại chỗ nói.
Trịnh Đan Ny nhìn cô mấy giây, cúi đầu mở điện thoại: "Sắp tới 4 giờ rồi, tôi đi đón An Ca rồi đi qua xem Lịch Lịch."
"Được." Trần Kha nghe thế mới chịu rời đi, đi vài bước thì không nghe thấy tiếng đóng cửa, thắc mắc quay đầu nhìn lại, thấy Trịnh Đan Ny vẫn đứng dựa vào khung cửa, nhìn cô mỉm cười.
Trong thời tiết đầu đông, luôn có những cơn gió xuân thổi vào mặt, khiến tâm trạng người ta xáo trộn.
"Tôi nhất định sẽ làm rõ được vấn đề của cô." Cô đặt mục tiêu, trong vòng ba ngày, cô phải bắt được Khóc Nhè.
Trịnh Đan Ny bình tĩnh vẫy tay: "Tạm biệt."
Trần Móng Heo rốt cuộc cũng chịu đi, trước khi bước vào thang máy, Trịnh Đan Ny nhìn cô ấy, đột nhiên lại có ý nghĩ xấu xa thế là làm động tác cổ vũ.
Cô đóng cửa lại, chạy vào phòng ngủ rồi nhảy lên chiếc giường lớn.
Tim cô đập thình thịch, có thứ gì đó dâng lên, Trịnh Đan Ny ôm ngực, cười lăn lộn trên giường.
Trần Móng Heo, cái đồ ngốc này....
Sao có thể đáng yêu như thế chứ!
Trịnh Đan Ny chỉ lo cười, tuỳ ý đưa tay đỡ Trần Kha: "Bình thân bình thân, không cần hành lễ."
"Không phải thế." Trần Kha run rẩy đứng lên, dựa vào góc bàn, "Chân tôi tê rồi."
"Ồ." Trịnh Đan Ny rót một ly nước, bình tĩnh uống một ngụm, tựa như chưa nói gì.
Trần Kha nín thở, chậm rãi chờ đợi, thấy cô uống nửa ly nước mà không có biểu hiện gì, nhịn không được nữa, cẩn thận chọc vào vai Trịnh Đan Ny hai cái.
"Hả?" Trịnh Đan Ny áp môi vào mép ly, cười toe toét trước vẻ mặt hoang mang của Trần Kha.
"Ở bên nhau chứ." Trần Kha vô thức kéo dài thanh âm, nghe như đang làm nũng.
Trịnh Đan Ny ôm ly nước lắc đầu: "Không."
"Tại sao?" Trần Kha nắm lấy góc cổ áo Trịnh Đan Ny kéo nhẹ, "Cô thích tôi, tôi cũng thích cô, hai bên đều có tình ý, này chẳng phải bách niên hảo hợp sao."
Kỹ năng tán tỉnh của Trần Kha đã thành công chiếm được tim Trịnh Đan Ny, thế nhưng thật đáng tiếc, Trịnh Đan Ny chỉ do dự trong chốc lát, vội vàng lắc đầu: "Không được."
Thích và ở bên nhau là hai việc khác nhau, mấu chốt là bản thân Trịnh Đan Ny cũng không hiểu mình thích Trần Kha cái gì.
Trần Móng Heo đẹp thật đó, nhưng bản thân cô không phải là người hời hợt chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài, Trần Móng Heo có tiền đó, nhưng bản thân cô cũng không tham tiền, hơn nữa nếu so với người bình thường, thì cô cũng có tiền mà.
Nếu nói thì coi như bản thân bị Trần Móng Heo thu hút đi... Trịnh Đan Ny cảm thấy bản thân như mắt mù tai điếc, không thể suy nghĩ rõ ràng, chứ sao lại đi thích một người vô tâm như thế chứ.
Miệng thì nói không nhưng nội tâm lại rất muốn hẹn hò yêu đương với Trần Kha, nhưng lúc này cả hai đều mơ hồ, chưa sẵn sàng ở bên nhau.
Trịnh Đan Ny khẳng định mình rất thích Trần Kha, cô chưa bao giờ tin say rượu làm loạn là do cảm xúc nhất thời, say rượu chỉ là cái cớ để làm loạn, thực chất ra làm một chuyện mà khi tỉnh táo không dám làm.
Sao bản thân cô lại biến thành người như thế? Thật là tệ.
Trần Kha lần lượt bị từ chối, âm thầm khích lệ bản thân bá đạo chiếm thế chủ động, thế là lại chọc Trịnh Đan Ny.
"Này, có chuyện gì cứ nói, sao cứ chọc tôi hoài thế." Chọc tới chọc lui, chọc khiến người ta ngứa.
"Trước mắt không ở bên nhau."
Trần Kha như đã hiểu, Trịnh Đan Ny rất hài lòng: "Ừ."
"Vậy thì khi nào mới ở bên nhau?" Trần Kha nghĩ kỹ rồi, đây là cái vấn đề sớm muộn gì cũng thành.
Trịnh Đan Ny nói rõ ràng với cô: "Chờ cô hiểu rõ hết vấn đề của tôi."
"Được." Trần Kha không có ý kiến phản đối, chỉ cần cô không bỏ cuộc, thì không tin sẽ không chạm được vào điểm mấu chốt của Trịnh Đan Ny.Chuyện đã giải quyết xong, Trịnh Đan Ny đuổi Trần Kha đi: "Vậy cô đi về đi, tôi đi đánh máy."
Trần Kha không rời đi mà lấy tập tin PDF trong điện thoại ra, đưa trước mặt Trịnh Đan Ny.
"Trước kia chỉ nhắc sơ qua với cô, bây giờ tôi phải nghiêm túc giải thích với cô về kỹ thuật này." Cô phóng to trang bên trong của tài liệu, là phần giới thiệu về một công ty công nghệ.
"Ý cô là gì?" Trịnh Đan Ny không hiểu Trần Kha có ý gì, cô nhìn thoáng qua, trong ảnh là hình ảnh một phòng thí nghiệm, bên cạnh có mấy thùng đựng trong suốt cực lớn xếp cạnh nhau. Bức ảnh nhỏ hiển thị cận cảnh của thùng chứa đầy chất lỏng màu hồng, phải nhìn kỹ mới thấy bên trong có một vật hình cầu.
"Tôi có thể đợi, nhưng Lịch Lịch thì không. Nửa đêm hôm qua tôi đã liên lạc với công ty công nghệ kia và tìm được nhân viên chịu trách nhiệm nuôi dưỡng Lịch Lịch..."
Mặc dù cảm giác thất tình khiến tim Trần Kha đau, thế nhưng chuyện của Lịch Lịch vẫn ưu tiên hàng đầu, Trần Kha có thể nghe lời Trịnh Đan Ny bất cứ chuyện gì, nhưng chỉ chuyện này cô quyết sẽ không bao giờ thoả hiệp.
Ánh mắt Trịnh Đan Ny tối sầm, cô chăm chú nhìn điện thoại di động của Trần Kha, thở dài, sau đó duỗi tay ra.
Trần Kha nói không sai, đứa nhỏ Lịch Lịch kia không thể chờ được, mỗi ngày trôi qua là một hy vọng sống sót giảm đi. Trịnh Đan Ny cũng nghĩ đến chuyện đó, cô cho rằng sinh thêm một đứa để cứu Lịch Lịch, đối với đứa bé kia thật không công bằng, nhưng mỗi ngày Lịch Lịch đều phải tiêm thuốc truyền dịch để duy trì sự sống, chờ một hy vọng khó nắm lấy, ở trước tình hình bệnh ngày càng nghiêm trọng, công bằng có cần mang ra để nói không?
"Không có nhiều người sử dụng công nghệ này. Thứ nhất, vì chi phí cao và không nhiều gia đình có đủ khả năng chi trả. Thứ hai, số lượng máy ấp trứng của công ty có hạn. Suy cho cùng, thời gian thụ thai của một đứa trẻ trong máy ấp cũng giống như thời gian của một đứa trẻ bình thường, đều là gần 10 tháng. Nhưng cô có thể yên tâm, kỹ thuận này bây giờ đã thành thục rất nhiều rồi." Nhìn thấy thái độ của Trịnh Đan Ny đã thay đổi, Trần Kha đem ra một phần lớn lịch sử phát triển công nghệ và những kỷ lục đoạt giải.
Không ngờ Trịnh Đan Ny lại rút tay lại, từ xa nhìn màn hình điện thoại, sau đó chỉ nhìn ly nước trong tay, không nhìn Trần Kha.
Cô khó khăn nói: "Cô quyết định đi."
Trần Kha hiểu được sự vướng mắc trong lòng cô ấy, đưa ra quyết định này thực sự rất khó khăn, cô muốn an ủi nên nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô ấy.
Cổ họng Trịnh Đan Ny cuộn lên vài lần, cô nắm lấy tay Trần Kha đặt trên vai mình, khi ngẩng mặt lên nhìn lần nữa, hai mắt đã đỏ hoe.
"Lại khóc à?" Trần Kha cười nhạo cô ấy, nhưng mà tim cô cũng đau theo, cô dùng giọng điệu thoải mái an ủi: "Lịch Lịch với An Ca sắp có em gái, này là chuyện tốt mà."
Nghĩ đến hai đứa con của mình, Trịnh Đan Ny càng lo lắng hơn, chuyện này nên giải thích thế nào với bọn nhỏ đây? Chuyện khiến cô lo lắng nhất, chính là đứa con này vì Lịch Lịch mà đến với thế giới này, nếu như Lịch Lịch không chờ được đến ngày đứa trẻ ra đời, hoặc nếu cuối cùng tế bào gốc không khớp, liệu sau này cô có thể nhìn thẳng vào đứa trẻ này không?Cô dụi dụi mắt, bướng bỉnh khịt mũi: "Sao cô biết là em gái hả?"
"Em trai..." Trần Kha hơi cau mày chán ghét, "Cũng được."
"Tư tưởng trọng nữ khinh nam của cô thì thôi bỏ qua đi, sao đến con nhà mình của ghét là sao?" Trịnh Đan Ny đang cảm thấy buồn lại bị phản ứng của Trần Kha chọc cười.
"Tôi đến con gái còn không chăm sóc tốt, còn bắt tôi chăm con trai nữa à?" Trần Kha hoảng sợ dang tay ra, này không phải điên rồi sao?
Trịnh Đan Ny giả vờ thờ ơ, bình tĩnh nói: "Tôi đâu có bảo cô chăm con cho tôi, con của tôi, thì tôi chăm."
Trần Kha bị vứt xó bên ngoài lập tức phản ứng: "Đã nói rồi mà, là con của hai ta."
Trịnh Đan Ny làm vẻ mặt vô cảm nhìn cô: "Cô đã nghĩ kỹ để trả lời những vấn đề đó với tôi chưa, sao giờ lại xưng đôi ta gì nữa đây."
"Cô thật là...." Trần Kha chọc Trịnh Đan Ny đến nghiện, như gà mổ thóc nói không ngừng: "Giở trò không chịu trách nhiệm đúng không?"
Cái Trần Kha nói không chịu trách nhiệm là trước đó Trịnh Đan Ny đã nói cả hai sẽ cùng chăm đứa con kia, giờ lại lật lọng không chịu thừa nhận.
Trịnh Đan Ny nghe vậy, máu dồn lên não, xấu hổ đến tức giận, người này nhỏ mọn như thế, còn bày đặt nói bản thân là tổng tài bá đạo?
Cô có thể dạy Trần Móng Heo làm sao để bá đạo chỉ trong vài phút!
Cô nắm lấy của tay Trần Kha, dùng sức kéo cô ấy đến trước mặt cô, lúc này phải khéo léo nắm chắc sức để người này vừa khéo đặt mông lên đùi cô, đồng thời khoá chặt ánh mắt cô ấy, cố tình dùng giọng nói trầm thấp, đồng thời cũng âm thầm thả ra chút hơi thở.
Đây là điểm mấu chốt, biểu cảm phải để lộ ra sự tự tin, đôi môi cong lên tà mị, lông mày cũng nhướng theo.
"Người phụ nữ này, cô đang đùa với lửa."
2Vị tổng tài bá đạo dưới ngòi bút của Trịnh Đan Ny là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ, nếu đã có thể viết mức đó, thì đương nhiên lúc thực hành cũng rất hoàn hảo.
Chỉ là cô không ngờ Trần Móng Heo đến tuổi này còn ngây thơ như vậy, còn không bằng thiếu nữ mười mấy tuổi, Trịnh Đan Ny chỉ mới làm mẫu như thế, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn sắc mặt Trần Kha rõ ràng đã có thay đổi rất lớn.
Trần Kha loạng choạng ngã ngồi trên đùi Trịnh Đan Ny, chưa còn chưa ngồi ổn định, thì đã choáng khi nhìn thấy ánh sáng kỳ lạ trong mắt cô ấy, ngay sau đó nghe được câu nói nhấn nhá từng chữ kiêu, bỗng nhiên toàn thân nóng bừng, khó chịu.
Cô thấy mình đang tan chảy.
Rất thích, rất thích ở bên Khóc Nhè.
Trịnh Đan Ny chỉ muốn trêu chọc Trần Kha, ánh mắt đầy bất đắc dĩ nhìn Trần Kha ngây ngốc, hình như cô diễn cũng ổn lắm.
"Nhìn thấy chưa, đây mới là bá đạo?" Trịnh Đan Ny đẩy đẩy người trên người cô, thân thể thơm tho mềm mại rất phù hợp để ôm ngủ, cô bỗng nhiên lại nhớ đến đêm đó, nói không muốn ở bên người này, thế nhưng trong đầu lại không nhịn được luôn suy nghĩ tới mất chuyện bậy bạ kia, hoá ra bản thân lại dối trá đến thế.
Cả người Trần Kha tê dại, cô dùng ánh mắt mê ly nhìn Trịnh Đan Ny, lồng ngực cảm thấy ấm áp, chính là hơi thở của mùa xuân.
Thấy cô không nhúc nhích, Trịnh Đan Ny lại đẩy cô thêm hai lần: "Cô hiểu chưa? Tổng tài bá đạo phải như thế."
Trần Kha mãi không chịu đi xuống, cơ thể Trịnh Đan Ny dán lên người cô, lại suy nghĩ đến những thứ không đứng đắn, xấu hổ đến mức vành tai đỏ lên.
Hai bên tai đỏ bừng như sắp chảy máu, Trần Kha thấy đáng yêu cô cùng, giơ tay nghịch nghịch, Trịnh Đan Ny rụt vui, vội vang né.
Trần Kha ý thức được điều gì, bắt chước giọng điệu vừa rồi của Trịnh Đan Ny, nhẹ nhàng vòng tay qua vai, ghé sát vào tai cô ấy: "Là như vậy sao?"
Xong rồi, bá đạo thì không học được, còn cách quyến rũ người ta không cần thầy dạy cũng học tốt.
Trịnh Đan Ny u sần đỡ trán, hướng phát triển cốt truyện có vấn đề, Trần Kha ở bên ngoài là người rất mạnh mẽ, sao lại thụ hơn cô thế này?
Nhìn thấy phản ứng của Trịnh Đan Ny, Trần Kha biết bản thân làm cô ấy thất vọng rồi, chán nản đứng dậy, nhìn đồng hồ thấy từ lúc đi khỏi bệnh viện đã được 2 tiếng, đã hứa với Lịch Lịch rồi không thể nuốt lời, khẽ ngập ngừng: "Tôi đi trước nha."
Trịnh Đan Ny không có lý do gì giữ người lại, thật thà gật đầu: "Đi đi."
Trần Kha cảm thấy bầu không khí hiện tại có chút lúng túng, nên đổi chủ đề; "Cô có muốn đi Mỹ với tôi không? Ý tôi nói là phải sử dụng mấy phôi thai đó...."
Trịnh Đan Ny tiễn cô tới cửa, ngắt lời: "Không được, cô đi giải quyết đi, tôi ở lại chăm sóc An Ca với Lịch Lịch."
"Haizz." Trần Kha đáp lại, "Được rồi, vậy cô nhớ gửi cho tôi mấy giấy tờ lần trước tôi đã nói."
"Ừ." Trịnh Đan Ny nhìn Trần Kha đi ra cửa nhà, rồi lại xoay người nhìn cô.
"Vậy tôi đi nha?" Trần Kha dùng câu hỏi chứ không phải câu khẳng định.
Mà Trịnh Đan Ny lại khẳng định: "Đi đi."
"Tạm biệt." Trần Kha vẫn đứng tại chỗ nói.
Trịnh Đan Ny nhìn cô mấy giây, cúi đầu mở điện thoại: "Sắp tới 4 giờ rồi, tôi đi đón An Ca rồi đi qua xem Lịch Lịch."
"Được." Trần Kha nghe thế mới chịu rời đi, đi vài bước thì không nghe thấy tiếng đóng cửa, thắc mắc quay đầu nhìn lại, thấy Trịnh Đan Ny vẫn đứng dựa vào khung cửa, nhìn cô mỉm cười.
Trong thời tiết đầu đông, luôn có những cơn gió xuân thổi vào mặt, khiến tâm trạng người ta xáo trộn.
"Tôi nhất định sẽ làm rõ được vấn đề của cô." Cô đặt mục tiêu, trong vòng ba ngày, cô phải bắt được Khóc Nhè.
Trịnh Đan Ny bình tĩnh vẫy tay: "Tạm biệt."
Trần Móng Heo rốt cuộc cũng chịu đi, trước khi bước vào thang máy, Trịnh Đan Ny nhìn cô ấy, đột nhiên lại có ý nghĩ xấu xa thế là làm động tác cổ vũ.
Cô đóng cửa lại, chạy vào phòng ngủ rồi nhảy lên chiếc giường lớn.
Tim cô đập thình thịch, có thứ gì đó dâng lên, Trịnh Đan Ny ôm ngực, cười lăn lộn trên giường.
Trần Móng Heo, cái đồ ngốc này....
Sao có thể đáng yêu như thế chứ!