[cover][đản xác] Ngoài Ý Muốn
Chap 112
Đêm khuya, Trần Chỉ Lịch đọc vài trang truyện tranh rồi ngủ quên trên chiếc giường lớn của mẹ, một cánh tay vắt ra ngoài chăn.
Trần Kha tắt đèn ngủ, lặng lẽ rời khỏi giường, đi vòng sang bên kia giường, dịch góc chăn lên cho con, nhìn chằm chằm một lúc, thì mở điện thoại ra, vào wechat nhấp vào gọi điện thoại cho khung trò chuyện hiển thị mới nhất ở trên đầu.
Tràn đầy mong đợi, lại bị đối phương cúp máy, Trần Kha bất mãn mặt lạnh như mặt đá cẩm thạch gõ chữ, oán trách đồi phương vô nhân đạo.
Còn chưa gửi đi thì nhận được một bức ảnh từ đối phương, khung cảnh phía trong đó rất quen thuộc với Trần Kha, con đường đi vài bước rẽ một cái là đến trước cửa nhà cô.sau khi đi mấy bước trên đường, rẽ vào một góc đường thì đã ở ngay trước cửa nhà anh.
Cô phấn khởi lên và nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Bên kia đang gõ..." trên màn hình với ánh mắt mong đợi.
Dưới bức ảnh xuất hiện một dòng chữ mới: [Ra ngoài có tiện không?]]
Tiếp theo là một dòng khác: [Nếu không tiện, thì bảo dì Vương ra là được.]
Nói xong, Trịnh Đan Ny quay đầu nhìn An Ca đang nằm ở ghế sau xe ngủ như heo, đứa nhỏ này biết cô đến gặp Trần Móng Heo, cho dù biết không được gặp Lịch Lịch, cũng muốn đến thăm mẹ Trần "bệnh nặng".
Điện thoại không có tin nhắn mới, Trịnh Đan Ny nghĩ với tính tình Trần Kha, cho dù có không tiện thì cũng sẽ tiện, nên cô nhìn đầu xe, nhàm chán đếm từ đầu.
Tuyết đêm qua chất thành đống hai bên đường, đã tan không ít, tuy nhiên khi ra ngoài trời vẫn lạnh, Trịnh Đan Ny muốn lái xe đến nhà Trần Kha đợi, nhưng cô lại sợ ba mẹ cô ấy sẽ nhìn thấy cô, lại khó mà giải thích, cho nên đợi ở chỗ này, không dễ bị phát hiện cũng không quá xa.
Đếm đến chín mươi, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong bóng tối ở góc đường.
Bóng dáng mảnh khảnh tiến đến gần, ánh đèn xe chiếu vào cô, như thể nhân vật chính đột nhiên xuất hiện trên sân khấu, xung quanh là ánh đèn sân khấu.
Khoảnh khắc ánh sáng chiếu vào Trần Kha, Trịnh Đan Ny đẩy cửa xe ra, suýt chút nữa lao ra ngoài.
Trần Kha tưởng đâu Khóc Nhè sẽ trao cho cô một cái ôm thật chặt, thế là dang rộng hai tay, chiếc áo khoác không cài khuy của cô theo chuyển động mở ra, để lộ chiếc váy ngủ bên trong. Chỉ trong chốc lát, đối phương đã nắm lấy hai bên áo của cô, khép chặt lại.
Cô có chút hụt hơi, còn chưa kịp thở, Trịnh Đan Ny một tay kéo áo khoác, một tay ôm eo cô, đẩy cô vào bên trong xe, bất mãn nói: "Sao khoác mỗi cái áo khoác ra thế, Trần Móng Heo chị giỏi thật đó, trời lạnh thế này, chân cũng bị chị đông lạnh cứng, để xem thử chị làm gì được nữa."
"Ôm..." Trần Kha quay người ôm cô, đối với lời phàn nàn của Trịnh Đan Ny vào tai này ra tai kia.
Trịnh Đan Ny xoay người, Trần Kha ôm hụt, lập tức bị nhét vào ghế phụ.
Trịnh Đan Ny theo sát lên xe, giây tiếp theo thấy Trần Kha phấn khởi sắp mở miệng, thì làm động tác im lặng, chỉ ra hàng ghế phía sau.
Trần Kha nhìn về phía ngón tay của cô, im lặng, ánh mắt nhu hòa thành một vũng nước suối.
Dưới ánh mắt yêu thương của hai người mẹ, cái mũi nhỏ của An Ca nhăn lại, vô thức lăn qua cọ lại, để mông đối mặt hai người, rồi ngủ tiếp.
Trịnh Đan Ny phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng véo tai Trần Kha, đè giọng thấp mức có thể: "Bị lạnh rồi bệnh, không ai thèm quan tâm chị đâu nhé."
Trần Kha đã nhìn thấy túi giữ nhiệt Trịnh Đan Ny đặt giữa tựa tay, tự mình mở ra, cười ranh mãnh: "Giờ không phải là em đang quan tâm chị sao?"
"Ăn đi." Trịnh Đan Ny tìm một cái thìa đưa cho cô, ngước mặt nhìn Trần Kha ăn chậm rãi, "Em đưa lần này nữa thôi, ngày mai sẽ gửi thực đơn cho dì Vương nấu cho chị ăn."
"Không không." Trần Kha vội nuốt, rồi lắc đầu không ngừng, "Cháo dì ấy nấu sao bằng cháo của em."
Trịnh Đan Ny khoa trương nói: "Em đem nguyên liệu và gia vị nói chính xác đến 0,1 gam, thế được chưa?"
Trần Kha lúng túng nghĩ: "Vẫn khác, dì ấy thiếu cái gì đó."
"Cái gì?" Trịnh Đan Ny nhìn chằm chằm vào đôi môi của Trần Kha, trên môi dính nước, ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong xe, tạo ra một màu sắc hồng hào khác.
Môi hơi hé mở, miệng làm động tác quyến rũ: "Yêu."
Sau đó, mím môi dưới ngượng ngùng.
Trịnh Đan Ny khó hiểu nghiêng đầu, buộc ánh mắt không được dừng lại lâu, sợ bản thân ảo giác: "Thiếu yêu thì thiếu yêu, đừng có làm cái bản mặt đó."
Đem danh từ nói thành động từ, kích thích ai chứ?
Trần Kha đang tập trung ăn cháo sửng sốt: "Mặt chị thì sao?"
Trịnh Đan Ny nhìn không ra, nhìn vẻ mặt tổng thể của Trần Kha thì có vẻ khá nghiêm túc, chắc do bản thân nhạy cảm quá rồi, nói sang chuyện khác: "Chị nói đến đoạn chị ôm mẹ chị, sau đó thì sao nữa?"
Trần Kha ôm hộp thủy tinh, trong đầu quay về quá khứ cách đây không lâu, sau đó nghiêm túc trả lời vấn đề: "Không có."
Nhìn phản ứng của cô ngơ ngác lại đáng yêu, Trịnh Đan Ny nhịn không được đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Trần Kha.
Sau khi xoa xong, Trần Kha chớp mắt, chải thẳng mái tóc rối bù.
Trịnh Đan Ny có chút khó hiểu: "Trước đây chị chưa từng ôm bà ấy à, bà ấy không vui sao?"
"Không nói lời nào đã bỏ đi rồi." Trần Kha cảm thấy chuyện này đối với mẹ cô cũng không có gì khó hiểu, nhưng mà chuyện cô tự ý thêm mấy đứa con, mẹ cô cũng không hỏi nhiều, coi như phản ứng cũng không tệ đi.
Trịnh Đan Ny thở dài, nhận lấy hộp cơm từ trong tay Trần Kha, múc một thìa cháo đưa lên miệng Trần Kha, thở dài: "Tội nghiệp Trần Móng Heo của em."
Trần Kha không để bụng, còn cười ha ha rồi nuốt cháo trong miệng để Khóc Nhè đút tiếp.
"Lúc ôm mẹ chị, cảm giác chị thế nào?" Trịnh Đan Ny hỏi.
Trần Kha nghĩ nghĩ, mơ hồ nói:"Ấm."
Trịnh Đan Ny bật cười: "Chứ không thì sao? Người sống sờ sờ chả lẽ lại lạnh?"
"Không phải." Trần Kha cười sửa cho đúng, "Là ấm lòng, lạ là chị không chán ghét, chị cũng chưa bao giờ chủ động ôm mẹ chị."
Nghĩ lại, bị động ôm cũng không có, cho dù mẹ cô có chủ động thì con người cô trước khi gặp Khóc Nhè, có khả năng khó mà chấp nhận.
"Chỉ là...." Trần Kha không biết nên miêu tả thế nào, cau mày u sầu.
Trịnh Đan Ny cau mày, nhét thêm một muỗng cháo vào miệng.
Trần Kha nhìn cô, sau đó mày lại giãn ra, liếm môi, ghé sát vào tai Trịnh Đan Ny; "Mẹ nhỏ à, chị vẫn thích em."
Hơi nóng ẩm ướt chạm vào vành tai nhạy cảm của Trịnh Đan Ny, cô không khỏi rụt cổ lại, xấu hổ vô thức nhìn An Ca đang ngủ say, sau đó nhanh chóng nhét từng thìa cháo vào miệng Trần Kha: "Ăn nhanh lên đi, ăn no rồi về ngủ."
"Chị muốn ngủ với mẹ nhỏ...."
Không biết Trần Kha học được cái giọng điệu kệch cỡm này ở đâu ra, Trịnh Đan Ny bất động trợn mắt: "Mẹ nhỏ không muốn ngủ với chị."
Trần Kha nâng cằm, kinh ngạc nhìn cô, vẻ mặt sáng ngời.
"Gì đây?" Trịnh Đan Ny phát hiện bản thân hình như bị hố.
"Giờ em mới chịu nhận là mẹ nhỏ của chị hả?" Trần Kha lất điện thoại ra, gõ chữ.
"Không phải." Trịnh Đan Ny thấy đôi khi Trần Móng Heo rất trẻ con, điện thoại của cô vang lên nhắc nhở, người cô theo dõi đã cập nhật bài viết trên weibo, cô mở màn hình ra xem một bài đăng của Trần Kha.
[Người ta chịu thừa nhận rồi, đăng lên đây để làm kỷ niệm]
Trịnh Đan Ny bất lực phàn nàn: "Mẹ chị có biết chị trẻ con thế không hả?"
"Mẹ nhỏ biết là được rồi." Trần Kha bày ra vẻ mặt vô tội, chờ Trịnh Đan Ny đóng hộp cơm xong, nhẹ nhàng kéo tay cô.
Gặp nhau chỉ được 10 phút, lại sắp phải xa nhau, còn luyến tiếc, Trịnh Đan Ny nghiêng người hôn lên môi Trần Kha, lúc hai môi tách ra, Trần Kha quay đầu nhìn An Ca đang ngủ say, rồi nhỏ giọng nói phất tay chào tạm biệt với An Ca.
Lúc cô quay người lại, Trịnh Đan Ny cười với cô: "Chúc em bé xíu mại của chúng ta ngủ ngon."
Trần Kha ngẩn người, sau đó chợt hiểu, phối hợp với giọng điệu của đối phương, nói không được tự nhiên, có chút thẹn, "Xíu mại nói chúc ngủ ngon với mẹ Khóc Nhè ngủ ngon."
"Trần Móng Heo cũng ngủ ngon." Trịnh Đan Ny nói xong, giấu ý cười đi, nghiêm túc dặn dò: "Phải giữ ấm, giữ gìn sức khoẻ, bớt làm em lo đi."
Trần Kha cười đồng ý.
"Lúc không thoải mái phải nói cho em biết, em không tiện đến thì có thể nhờ dì Vương."
"Tiện mà, ba mẹ chị không có quan tâm chị đi ra ngoài làm gì đâu." Trần Kha tự cho bản thân rất rõ thói quen sinh hoạt của ba mẹ, giờ này hẳn đã ngủ rồi.
Trịnh Đan Ny nhìn ánh mắt mong đợi của Trần Kha, vừa bất lực vừa khắc chế hôn Trần Kha lần nữa.
Có lẽ là do chén cháo chứa đầy tình yêu kia, hoặc là nụ hôn dây dưa triền miên kia, Trần Kha đi ngược gió lạnh về nhà, nhưng điều cô cảm nhận được chính là hơi ấm vừa rồi còn chưa tiêu tan trong xe.
Khi bước vào trong nhà, lại nhớ đến Khóc Nhè vừa mới tách ra, trong lòng lại mất mát.
Đột nhiên có tiếng người kéo cô thoát khỏi cảm xúc này: "Con đi đâu vậy?"
Trần Kha vẫn mặc áo khoác, để lộ bắp chân mịn màng, cô nhìn chiếc ghế sofa đơn trong đại sảnh, mẹ cô đang đứng dậy đi về phía cô.
"Con không ngủ được, ra ngoài đi dạo, mẹ chưa ngủ à?" Trần Kha ngạc nhiên nhưng không hoảng, nói xong định đi lên lầu.
Thẩm Thấm gọi cô lại: "Con lại đây."
Trần Kha đút hai tay vào túi quần, bất lực xoay người.
Cô tưởng mẹ sẽ trách cô mặc quá ít quần áo khi đi ra ngoài, mẹ cô quả thật đã nói như vậy, sau đó dùng ánh mắt quái lạ nhìn chằm chằm vào môi cô, Trần Kha vô cớ đưa tay lên xoa xoa khóe miệng, đâu có dính gì.
"Tối nay ăn đều nôn ra hết rồi, mẹ sợ con nửa đêm sẽ đói, nên nấu cháo gạo kê co con, lúc mang qua phòng thì không thấy con ở trong phòng, nên ngồi ở đây chờ." Thẩm Thấm giải thích, bảo Trần Kha đi đến nhà ăn.
Trần Kha ngồi xuống bàn ăn, nhìn chén cháo kê tầm thường trước mặt: "Mẹ bảo dì Vương nấu à?"
Cô ăn hết cháo hải sản Khóc Nhè nấu, không ăn được gì nữa.
Thẩm Thấm ngồi đối diện Trần Kha: "Là mẹ nấu."
Tim Trần Kha như bị người ta đánh nhẹ vào, cô ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thấm, cô không chắc lắm, nhưng dường như khi mẹ cô nhìn cô, có chút khác biệt so với trước đây.
Cô múc một thìa và ăn với vẻ nghi ngờ.
Từ nhỏ, ở trong nhà có dì giúp việc, cho nên không lục lại được ký ức mẹ tự tay nấu đồ ăn cho cô.
Lúc mới quen biết Khóc Nhè, còn hâm mộ An Ca có người mẹ nấu ăn ngon, nhưng mà mẹ cô chỉ nấu một chén cháo không thêm bất cứ gia vị nào, như vậy đối với Trần Kha đã ngon rồi.
Cô thấy mình dường như có thể ăn nhiều hơn một chút.
Trong ấn tượng của Thẩm Thấm, Trần Kha là một người rất kén ăn, từ nhỏ đã như vậy, nhìn con gái cúi đầu ăn cháo, nghĩ đến cái ôm vô cớ hôm nay, trong lòng liền nóng bừng.
Bà đoán Lịch Lịch bị bệnh, đã thay đổi tính cách của Trần Kha, hoặc có thể là một tình huống khác, nhưng Thẩm Thấm cảm thấy tình huống này đáng lẽ phải xảy ra từ lâu chứ không phải ở giai đoạn không đúng lúc này.
Trần Kha như vậy nhìn có vẻ xa lạ, nhưng bà lại cảm giác như mình đã bắt được thứ gì đó, có thể đến gần và chạm vào nó.
"Kha Kha." Thẩm Thấm thăm dò gọi.
Trần Kha cầm thìa nhìn bà.
Thẩm Khâm hỏi: "Có phải con có người yêu thích rồi không?"
Trần Kha không có trực tiếp phủ nhận, ngược lại hỏi: "Rõ ràng lắm sao mẹ?"
Trần Kha tắt đèn ngủ, lặng lẽ rời khỏi giường, đi vòng sang bên kia giường, dịch góc chăn lên cho con, nhìn chằm chằm một lúc, thì mở điện thoại ra, vào wechat nhấp vào gọi điện thoại cho khung trò chuyện hiển thị mới nhất ở trên đầu.
Tràn đầy mong đợi, lại bị đối phương cúp máy, Trần Kha bất mãn mặt lạnh như mặt đá cẩm thạch gõ chữ, oán trách đồi phương vô nhân đạo.
Còn chưa gửi đi thì nhận được một bức ảnh từ đối phương, khung cảnh phía trong đó rất quen thuộc với Trần Kha, con đường đi vài bước rẽ một cái là đến trước cửa nhà cô.sau khi đi mấy bước trên đường, rẽ vào một góc đường thì đã ở ngay trước cửa nhà anh.
Cô phấn khởi lên và nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Bên kia đang gõ..." trên màn hình với ánh mắt mong đợi.
Dưới bức ảnh xuất hiện một dòng chữ mới: [Ra ngoài có tiện không?]]
Tiếp theo là một dòng khác: [Nếu không tiện, thì bảo dì Vương ra là được.]
Nói xong, Trịnh Đan Ny quay đầu nhìn An Ca đang nằm ở ghế sau xe ngủ như heo, đứa nhỏ này biết cô đến gặp Trần Móng Heo, cho dù biết không được gặp Lịch Lịch, cũng muốn đến thăm mẹ Trần "bệnh nặng".
Điện thoại không có tin nhắn mới, Trịnh Đan Ny nghĩ với tính tình Trần Kha, cho dù có không tiện thì cũng sẽ tiện, nên cô nhìn đầu xe, nhàm chán đếm từ đầu.
Tuyết đêm qua chất thành đống hai bên đường, đã tan không ít, tuy nhiên khi ra ngoài trời vẫn lạnh, Trịnh Đan Ny muốn lái xe đến nhà Trần Kha đợi, nhưng cô lại sợ ba mẹ cô ấy sẽ nhìn thấy cô, lại khó mà giải thích, cho nên đợi ở chỗ này, không dễ bị phát hiện cũng không quá xa.
Đếm đến chín mươi, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong bóng tối ở góc đường.
Bóng dáng mảnh khảnh tiến đến gần, ánh đèn xe chiếu vào cô, như thể nhân vật chính đột nhiên xuất hiện trên sân khấu, xung quanh là ánh đèn sân khấu.
Khoảnh khắc ánh sáng chiếu vào Trần Kha, Trịnh Đan Ny đẩy cửa xe ra, suýt chút nữa lao ra ngoài.
Trần Kha tưởng đâu Khóc Nhè sẽ trao cho cô một cái ôm thật chặt, thế là dang rộng hai tay, chiếc áo khoác không cài khuy của cô theo chuyển động mở ra, để lộ chiếc váy ngủ bên trong. Chỉ trong chốc lát, đối phương đã nắm lấy hai bên áo của cô, khép chặt lại.
Cô có chút hụt hơi, còn chưa kịp thở, Trịnh Đan Ny một tay kéo áo khoác, một tay ôm eo cô, đẩy cô vào bên trong xe, bất mãn nói: "Sao khoác mỗi cái áo khoác ra thế, Trần Móng Heo chị giỏi thật đó, trời lạnh thế này, chân cũng bị chị đông lạnh cứng, để xem thử chị làm gì được nữa."
"Ôm..." Trần Kha quay người ôm cô, đối với lời phàn nàn của Trịnh Đan Ny vào tai này ra tai kia.
Trịnh Đan Ny xoay người, Trần Kha ôm hụt, lập tức bị nhét vào ghế phụ.
Trịnh Đan Ny theo sát lên xe, giây tiếp theo thấy Trần Kha phấn khởi sắp mở miệng, thì làm động tác im lặng, chỉ ra hàng ghế phía sau.
Trần Kha nhìn về phía ngón tay của cô, im lặng, ánh mắt nhu hòa thành một vũng nước suối.
Dưới ánh mắt yêu thương của hai người mẹ, cái mũi nhỏ của An Ca nhăn lại, vô thức lăn qua cọ lại, để mông đối mặt hai người, rồi ngủ tiếp.
Trịnh Đan Ny phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng véo tai Trần Kha, đè giọng thấp mức có thể: "Bị lạnh rồi bệnh, không ai thèm quan tâm chị đâu nhé."
Trần Kha đã nhìn thấy túi giữ nhiệt Trịnh Đan Ny đặt giữa tựa tay, tự mình mở ra, cười ranh mãnh: "Giờ không phải là em đang quan tâm chị sao?"
"Ăn đi." Trịnh Đan Ny tìm một cái thìa đưa cho cô, ngước mặt nhìn Trần Kha ăn chậm rãi, "Em đưa lần này nữa thôi, ngày mai sẽ gửi thực đơn cho dì Vương nấu cho chị ăn."
"Không không." Trần Kha vội nuốt, rồi lắc đầu không ngừng, "Cháo dì ấy nấu sao bằng cháo của em."
Trịnh Đan Ny khoa trương nói: "Em đem nguyên liệu và gia vị nói chính xác đến 0,1 gam, thế được chưa?"
Trần Kha lúng túng nghĩ: "Vẫn khác, dì ấy thiếu cái gì đó."
"Cái gì?" Trịnh Đan Ny nhìn chằm chằm vào đôi môi của Trần Kha, trên môi dính nước, ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong xe, tạo ra một màu sắc hồng hào khác.
Môi hơi hé mở, miệng làm động tác quyến rũ: "Yêu."
Sau đó, mím môi dưới ngượng ngùng.
Trịnh Đan Ny khó hiểu nghiêng đầu, buộc ánh mắt không được dừng lại lâu, sợ bản thân ảo giác: "Thiếu yêu thì thiếu yêu, đừng có làm cái bản mặt đó."
Đem danh từ nói thành động từ, kích thích ai chứ?
Trần Kha đang tập trung ăn cháo sửng sốt: "Mặt chị thì sao?"
Trịnh Đan Ny nhìn không ra, nhìn vẻ mặt tổng thể của Trần Kha thì có vẻ khá nghiêm túc, chắc do bản thân nhạy cảm quá rồi, nói sang chuyện khác: "Chị nói đến đoạn chị ôm mẹ chị, sau đó thì sao nữa?"
Trần Kha ôm hộp thủy tinh, trong đầu quay về quá khứ cách đây không lâu, sau đó nghiêm túc trả lời vấn đề: "Không có."
Nhìn phản ứng của cô ngơ ngác lại đáng yêu, Trịnh Đan Ny nhịn không được đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Trần Kha.
Sau khi xoa xong, Trần Kha chớp mắt, chải thẳng mái tóc rối bù.
Trịnh Đan Ny có chút khó hiểu: "Trước đây chị chưa từng ôm bà ấy à, bà ấy không vui sao?"
"Không nói lời nào đã bỏ đi rồi." Trần Kha cảm thấy chuyện này đối với mẹ cô cũng không có gì khó hiểu, nhưng mà chuyện cô tự ý thêm mấy đứa con, mẹ cô cũng không hỏi nhiều, coi như phản ứng cũng không tệ đi.
Trịnh Đan Ny thở dài, nhận lấy hộp cơm từ trong tay Trần Kha, múc một thìa cháo đưa lên miệng Trần Kha, thở dài: "Tội nghiệp Trần Móng Heo của em."
Trần Kha không để bụng, còn cười ha ha rồi nuốt cháo trong miệng để Khóc Nhè đút tiếp.
"Lúc ôm mẹ chị, cảm giác chị thế nào?" Trịnh Đan Ny hỏi.
Trần Kha nghĩ nghĩ, mơ hồ nói:"Ấm."
Trịnh Đan Ny bật cười: "Chứ không thì sao? Người sống sờ sờ chả lẽ lại lạnh?"
"Không phải." Trần Kha cười sửa cho đúng, "Là ấm lòng, lạ là chị không chán ghét, chị cũng chưa bao giờ chủ động ôm mẹ chị."
Nghĩ lại, bị động ôm cũng không có, cho dù mẹ cô có chủ động thì con người cô trước khi gặp Khóc Nhè, có khả năng khó mà chấp nhận.
"Chỉ là...." Trần Kha không biết nên miêu tả thế nào, cau mày u sầu.
Trịnh Đan Ny cau mày, nhét thêm một muỗng cháo vào miệng.
Trần Kha nhìn cô, sau đó mày lại giãn ra, liếm môi, ghé sát vào tai Trịnh Đan Ny; "Mẹ nhỏ à, chị vẫn thích em."
Hơi nóng ẩm ướt chạm vào vành tai nhạy cảm của Trịnh Đan Ny, cô không khỏi rụt cổ lại, xấu hổ vô thức nhìn An Ca đang ngủ say, sau đó nhanh chóng nhét từng thìa cháo vào miệng Trần Kha: "Ăn nhanh lên đi, ăn no rồi về ngủ."
"Chị muốn ngủ với mẹ nhỏ...."
Không biết Trần Kha học được cái giọng điệu kệch cỡm này ở đâu ra, Trịnh Đan Ny bất động trợn mắt: "Mẹ nhỏ không muốn ngủ với chị."
Trần Kha nâng cằm, kinh ngạc nhìn cô, vẻ mặt sáng ngời.
"Gì đây?" Trịnh Đan Ny phát hiện bản thân hình như bị hố.
"Giờ em mới chịu nhận là mẹ nhỏ của chị hả?" Trần Kha lất điện thoại ra, gõ chữ.
"Không phải." Trịnh Đan Ny thấy đôi khi Trần Móng Heo rất trẻ con, điện thoại của cô vang lên nhắc nhở, người cô theo dõi đã cập nhật bài viết trên weibo, cô mở màn hình ra xem một bài đăng của Trần Kha.
[Người ta chịu thừa nhận rồi, đăng lên đây để làm kỷ niệm]
Trịnh Đan Ny bất lực phàn nàn: "Mẹ chị có biết chị trẻ con thế không hả?"
"Mẹ nhỏ biết là được rồi." Trần Kha bày ra vẻ mặt vô tội, chờ Trịnh Đan Ny đóng hộp cơm xong, nhẹ nhàng kéo tay cô.
Gặp nhau chỉ được 10 phút, lại sắp phải xa nhau, còn luyến tiếc, Trịnh Đan Ny nghiêng người hôn lên môi Trần Kha, lúc hai môi tách ra, Trần Kha quay đầu nhìn An Ca đang ngủ say, rồi nhỏ giọng nói phất tay chào tạm biệt với An Ca.
Lúc cô quay người lại, Trịnh Đan Ny cười với cô: "Chúc em bé xíu mại của chúng ta ngủ ngon."
Trần Kha ngẩn người, sau đó chợt hiểu, phối hợp với giọng điệu của đối phương, nói không được tự nhiên, có chút thẹn, "Xíu mại nói chúc ngủ ngon với mẹ Khóc Nhè ngủ ngon."
"Trần Móng Heo cũng ngủ ngon." Trịnh Đan Ny nói xong, giấu ý cười đi, nghiêm túc dặn dò: "Phải giữ ấm, giữ gìn sức khoẻ, bớt làm em lo đi."
Trần Kha cười đồng ý.
"Lúc không thoải mái phải nói cho em biết, em không tiện đến thì có thể nhờ dì Vương."
"Tiện mà, ba mẹ chị không có quan tâm chị đi ra ngoài làm gì đâu." Trần Kha tự cho bản thân rất rõ thói quen sinh hoạt của ba mẹ, giờ này hẳn đã ngủ rồi.
Trịnh Đan Ny nhìn ánh mắt mong đợi của Trần Kha, vừa bất lực vừa khắc chế hôn Trần Kha lần nữa.
Có lẽ là do chén cháo chứa đầy tình yêu kia, hoặc là nụ hôn dây dưa triền miên kia, Trần Kha đi ngược gió lạnh về nhà, nhưng điều cô cảm nhận được chính là hơi ấm vừa rồi còn chưa tiêu tan trong xe.
Khi bước vào trong nhà, lại nhớ đến Khóc Nhè vừa mới tách ra, trong lòng lại mất mát.
Đột nhiên có tiếng người kéo cô thoát khỏi cảm xúc này: "Con đi đâu vậy?"
Trần Kha vẫn mặc áo khoác, để lộ bắp chân mịn màng, cô nhìn chiếc ghế sofa đơn trong đại sảnh, mẹ cô đang đứng dậy đi về phía cô.
"Con không ngủ được, ra ngoài đi dạo, mẹ chưa ngủ à?" Trần Kha ngạc nhiên nhưng không hoảng, nói xong định đi lên lầu.
Thẩm Thấm gọi cô lại: "Con lại đây."
Trần Kha đút hai tay vào túi quần, bất lực xoay người.
Cô tưởng mẹ sẽ trách cô mặc quá ít quần áo khi đi ra ngoài, mẹ cô quả thật đã nói như vậy, sau đó dùng ánh mắt quái lạ nhìn chằm chằm vào môi cô, Trần Kha vô cớ đưa tay lên xoa xoa khóe miệng, đâu có dính gì.
"Tối nay ăn đều nôn ra hết rồi, mẹ sợ con nửa đêm sẽ đói, nên nấu cháo gạo kê co con, lúc mang qua phòng thì không thấy con ở trong phòng, nên ngồi ở đây chờ." Thẩm Thấm giải thích, bảo Trần Kha đi đến nhà ăn.
Trần Kha ngồi xuống bàn ăn, nhìn chén cháo kê tầm thường trước mặt: "Mẹ bảo dì Vương nấu à?"
Cô ăn hết cháo hải sản Khóc Nhè nấu, không ăn được gì nữa.
Thẩm Thấm ngồi đối diện Trần Kha: "Là mẹ nấu."
Tim Trần Kha như bị người ta đánh nhẹ vào, cô ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thấm, cô không chắc lắm, nhưng dường như khi mẹ cô nhìn cô, có chút khác biệt so với trước đây.
Cô múc một thìa và ăn với vẻ nghi ngờ.
Từ nhỏ, ở trong nhà có dì giúp việc, cho nên không lục lại được ký ức mẹ tự tay nấu đồ ăn cho cô.
Lúc mới quen biết Khóc Nhè, còn hâm mộ An Ca có người mẹ nấu ăn ngon, nhưng mà mẹ cô chỉ nấu một chén cháo không thêm bất cứ gia vị nào, như vậy đối với Trần Kha đã ngon rồi.
Cô thấy mình dường như có thể ăn nhiều hơn một chút.
Trong ấn tượng của Thẩm Thấm, Trần Kha là một người rất kén ăn, từ nhỏ đã như vậy, nhìn con gái cúi đầu ăn cháo, nghĩ đến cái ôm vô cớ hôm nay, trong lòng liền nóng bừng.
Bà đoán Lịch Lịch bị bệnh, đã thay đổi tính cách của Trần Kha, hoặc có thể là một tình huống khác, nhưng Thẩm Thấm cảm thấy tình huống này đáng lẽ phải xảy ra từ lâu chứ không phải ở giai đoạn không đúng lúc này.
Trần Kha như vậy nhìn có vẻ xa lạ, nhưng bà lại cảm giác như mình đã bắt được thứ gì đó, có thể đến gần và chạm vào nó.
"Kha Kha." Thẩm Thấm thăm dò gọi.
Trần Kha cầm thìa nhìn bà.
Thẩm Khâm hỏi: "Có phải con có người yêu thích rồi không?"
Trần Kha không có trực tiếp phủ nhận, ngược lại hỏi: "Rõ ràng lắm sao mẹ?"