[COVER/BHTT] KHÔNG BUÔNG THA NĂM THÁNG_CHAESOO (BLACKPINK)
Chương 36
Kim thị quả nhiên hào phóng, sân khấu kịch chiêu đãi các nhân viên vô cùng xa hoa. Buổi biểu diễn là một màn kịch ngắn kéo dài trong một tiếng rưỡi do các diễn viên nhập vai, tạo cảnh rất chân thực, sân khấu còn xoay tròn khi nội dung vở kịch đến phần cao trào, có người nói hàng ghế cuối cùng cũng phải ít hơn hai ngàn, chứ đừng nói tới công ty bao chỗ ngồi cho bọn họ đều ở mấy hàng đầu tiên. Xem biểu diễn trực tiếp thế này, theo logic thì cách càng gần càng có cảm giác đắm chìm, đúng là góc nhìn và cảm nhận cũng phụ thuộc vào vị trí cụ thể. Vị trí của Chaeyoung rất bất lợi, không thể nhìn thấy được toàn cảnh sân khấu, lại còn ngồi kế cái thác nước nhân tạo, bọt nước không ngừng bắn tung tóe vào mặt nàng. Quả là rất có cảm giác 'đắm chìm', hiện giờ nàng cảm giác bản thân như một viên đá cuội đang nằm trong thác nước vậy. Bộ phận tiếp thị được xếp vào hàng đầu tiên, vị trí hiếm có thôi rồi, nhưng chỗ chính giữa không tới lượt nàng ngồi, nàng chỉ là một thư ký nhỏ bé, chỉ có thể ngồi ở trong góc mà thôi. Nàng lau nước trên mặt, hối hận vì không mang áo mưa theo. Vở kịch sắp bắt đầu, đèn của khán đài bỗng tối sầm lại. Sau lưng có tiếng bước chân sột soạt, vài nhân viên trong bộ phận tiếp thị phản xạ có điều kiện quay đầu lại nhìn, hóa ra là Jihan đi tới. Jihan ép cổ họng hỏi: "Trong số mấy người, ai muốn đi mua đồ uống cho Kim tổng?" Mọi người đã ngồi ổn định, đương nhiên không muốn làm chân chạy vặt, liền sai khiến Chaeyoung đi mua. Jihan thực hiện được gian kế bèn cười trộm, ánh mắt ra hiệu với Chaeyoung đi cùng nàng. Bọn họ vòng tới phía sau sân khấu, Jihan đưa nàng bước lên bậc thang, đi tới phòng khách lầu hai rồi mở cửa, cười hì hì chìa tay ra: "Mời Nhị tiểu thư vào."Phòng khách khá tối nhưng vô cùng rộng rãi, ở giữa có một chiếc ghế sofa và một bàn trà. Bức tường đối diện với sân khấu có một cửa sổ lớn, kích thước bằng một nửa bức tường, từ nơi đó có thể rõ ràng xem được vở kịch. Jisoo tùy ý ngồi trên sofa, không giống như dáng vẻ đoan trang thường ngày khi cô ngồi trước mặt ông nội. Thấy Chaeyoung đi vào, cô chỉ về một bên khác của sofa: "Ngồi." Nàng không ngồi xuống ngay mà tò mò tiến đến trước cửa sổ nhìn xuống, phát hiện nơi này là vị trí trung tâm nhất, tầm nhìn cực kì tốt. Có một vũ nữ đang treo mình trên không trung, cách nàng rất gần, tựa như chỉ cần đưa tay ra là có thể bắt được làn váy của nàng ấy. Chaeyoung không khỏi cảm thán: "Vị trí này cũng quá tốt rồi." Jisoo đang bắt chéo chân liền thả xuống, cùng với âm thanh vải vóc ma sát với sofa, cô chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh nàng. "Tất nhiên, đây là vị trí VIP nhất trong rạp." Jisoo chống cánh tay trên bệ cửa sổ, ánh đèn sân khấu chiếu vào mặt."Em nhìn xem, có tiền thật tốt, mãi mãi được ngồi ở nơi tốt nhất. Vì vậy em phải nỗ lực làm việc, năm sau tranh thủ thăng chức, tăng tiền lương, một ngày nào đó trong tương lai không xa cố gắng phấn đấu vượt qua số tiền tôi kiếm được." "Chị quá coi trọng em, nếu em có năng lực vượt qua được chị thì đã sớm đoạt quyền soán vị ở Park thị rồi. Hơn nữa, chị cũng biết công việc của thư ký mà, chỉ là một trợ thủ giúp đỡ người khác mà thôi, nào có cơ hội thăng chức chứ." Jisoo trầm tư chốc lát, nói: "Nếu em cảm thấy vị trí hiện tại không ổn, vậy chờ thêm hai tháng, tôi tìm cơ hội chuyển em đến phòng kiểm toán." "Được rồi, em nhàn nhã làm một thư ký nhỏ bé cũng tốt lắm, bớt áp lực, sống cũng thoải mái." Đối với loại hành vi không có chí tiến thủ của Chaeyoung, Jisoo chỉ khẽ cười, không tiếp tục thuyết phục nàng thêm: "Tùy em vậy." Nàng mím mím môi, lặng lẽ móc ra một cái hộp nhỏ từ túi tiền, liếc nhìn Jisoo bên cạnh.Cầm trong lòng bàn tay một lúc, nàng mới ho khan một tiếng, ánh mắt né tránh đưa cho Jisoo. Cô nhìn thấy cái nơ con bướm khéo léo trên hộp, tiện tay nhận lấy: "Quà cho tôi? Cũng đúng, trước đây khi theo đuổi tôi, em cũng tặng không ít quà cáp, có lẽ đây là một trong những cách em theo đuổi người tình." Chaeyoung cười trong ngượng ngùng: "Không giống nhau, trước đây đồ tặng chị đều do ba em mua rồi gửi cho em tặng chị, lần này em dùng chính tiền lương của mình mua. Em... mấy ngày trước vừa lãnh được phần lương đầu tiên trong đời, ý nghĩa rất đặc biệt, em không muốn lãng phí tiêu hết, em cảm thấy... nhất định phải sử dụng để mua cái gì đó cho chị." Jisoo vô thức nắm cái hộp. Lát sau, cô từ từ siết chặt đầu ngón tay, vững vàng nâng niu ở trong tay. Cô nhìn chăm chú hoa văn trên hộp, ngắm một hồi lâu mới chậm rãi nhìn về phía nàng: "... Bây giờ có thể mở ra không?" "Tất nhiên là được." Jisoo sợ rằng ở bên bệ cửa sổ mở hộp thì đồ vật bên trong sẽ bị rơi xuống, bèn trở về sofa ngồi, bật tính năng đèn pin của điện thoại, cả hai tay cẩn thận tách nắp hộp ra khỏi phần thân. Dưới ánh đèn flash của điện thoại, lớp nhung đen mỏng manh phản chiếu ra ánh sáng trắng tinh xảo. Chính giữa lớp nhung đen là hai chiếc khuy măng sét màu xanh lam đậm. Hoa văn đá quý ở giữa tao nhã lại không kém phần cổ kính sang trọng, vòng bạc xung quanh tô điểm cho đá quý xanh thẫm, màu bạc phối hợp với màu xanh lam, cực kì giống cỗ khí chất trên người Jisoo. Lạnh lùng cùng thâm trầm không thấy đáy. Khuy măng sét thuộc nhãn hiệu Tateossian của Anh. Không xa xỉ như mấy loại đắt tiền tận mười mấy đến hai mươi vạn tệ, nhưng loại này cũng không rẻ, hai chiếc này ước chừng có giá khoảng bốn đến năm ngàn tệ, đối với Chaeyoung mà nói, hẳn đã dùng hết số tiền lương hiện có của mình.
*ảnh minh họa*
"Không đúng, lúc nãy nữ diễn viên cầm bánh màu trắng. khẳng định không phải là bánh nén trà." Kim Jisoo: "..." "Khán giả dưới sân khấu đều lau nước mắt, còn em lại ở đây thảo luận với tôi chuyện mấy cái bánh." Cô cười nàng: "Tôi còn tưởng màn kịch này sẽ khiến em cảm động, còn gọi Jihan mua mấy bao khăn giấy chuẩn bị trước." Chaeyoung nhìn sân khấu, nhàn nhạt cười: "Thật ra vừa nãy em cũng sắp khóc, nhưng chị ngồi kế bên, khóc thật xấu hổ." "Cho nên lúc sắp khóc lại bàn chuyện cái bánh với tôi?" "... Ừm." Jisoo đỡ sofa đứng lên, cầm bao khăn giấy còn chưa khui trên bàn trà, mở ra miệng bao nhét vào trong tay nàng: "Vậy tôi ra ngoài trước, em khóc xong tôi sẽ vào." "Đừng." Nàng theo bản năng kéo ống tay áo của Jisoo, bật thốt: "Chị đừng đi." Gò má nàng ửng hồng, dừng một chút, âm thanh nhỏ đi: "Em... em chẳng qua cảm thấy có chút mất mặt." Jisoo nhìn nàng chăm chú, nhẹ giọng nói: "Khóc trước mặt tôi, không mất mặt." Chaeyoung khịt khịt mũi, đôi mắt ướt át nhìn cô: "Vậy chị không được đi." Jisoo rũ mắt, lông mi phủ bóng ở dưới mi mắt. "Tôi không đi." Nàng ậm ừ, kéo tay áo Jisoo, để cô ngồi xuống bên cạnh mình, Jisoo thuận theo ngồi xuống, nàng vẫn chưa chịu buông tay, vẫn bám chặt lấy ống tay áo của Jisoo. Jisoo hơi do dự, vẫn quyết định rút ống tay áo ra khỏi đôi tay của Chaeyoung, lại nâng tay lên, cúi đầu vuốt nhẹ chiếc khuy măng sét bằng đá mắt hổ cài trên ống tay, khẽ cau mày. "... Cẩn thận tí đi, đừng làm hỏng nó." Park Chaeyoung: ???