[COVER/BHTT] KHÔNG BUÔNG THA NĂM THÁNG_CHAESOO (BLACKPINK)
Chương 16
Thành phố X, Bae Gia. Alice tỉ mỉ đặt lễ vật trong tay xuống, cười híp mắt trò chuyện với người đàn ông trước mặt: "Hiệu trưởng Bae, đã một tháng trôi qua kể từ khi bác nhậm chức Hiệu trưởng của đại học X, hôm nay cháu mới có thời gian đến thăm bác, thật xấu hổ quá đi." Bae Saein tươi cười vung tay, kêu Alice ngồi xuống bàn trà gỗ bên cạnh, rót một chén trà đỏ mới pha cho nàng ta. "Khách sáo gì chứ? Bác vẫn thích giống trước kia, cháu gọi bác là bác Bae hơn." "Thời gian trôi qua nhanh thật, bác từng là cố vấn học tập của cháu năm đó, bây giờ đã lên chức Hiệu trưởng rồi. À mà bác làm Hiệu trưởng rồi, vậy giảng viên chuyên ngành tài chính hiện tại là ai vậy?" Ông vuốt vuốt chòm râu, giọng nói tràn đầy kiêu ngạo: "Là con gái bác. Nó tên Bae Suzy, dạo này nó đang làm mấy cái báo cáo đăng lên tạp chí, rất hay, nếu rảnh rỗi cháu cứ tìm đọc." Alice hơi sửng sốt: "Suzy là con gái bác à?" Nàng ta nhớ mang máng em gái của mình từng yêu thầm một giáo viên tên Bae Suzy, nhưng lại không biết người đó là con gái của Bae Saein. Ông hớp miếng trà, tỏ vẻ bình tĩnh: "Sao vậy, cháu không nghe em gái nhắc qua tên nó hả." Alice lòng tràn đầy hứng thú: "Bác biết chuyện đó giữa hai người?" Ông nhún nhún vai: "Đâu chỉ là biết, năm đó tụi nhỏ đang quen nhau, mỗi ngày bác đều phải kêu Suzy lên văn phòng, viết báo cáo kiểm điểm bản thân." Dừng lại hai giây rồi nói tiếp: "Khi đó em gái cháu còn quá nhỏ, bác thấy Suzy không nên làm lỡ cuộc đời của một đứa bé. Ừm, hiện tại Chaeyoung cũng lớn rồi phải không?" "Vâng, nó hai mươi tám tuổi rồi." "Suzy dạo này có vẻ như muốn nối lại tình xưa, ngày nào bác cũng thấy nó ngồi một mình trong phòng ngắm album ảnh của nó với Chaeyoung. Thú thật đứa bé kia không tệ, rất hiểu chuyện, nó từng tặng bác lá trà do chính nó sấy khô. Hai đứa nó hợp lại cũng tốt, Suzy mãi chẳng chịu kết hôn, bác đoán rằng trong lòng nó vẫn còn nhung nhớ Chaeyoung." Alice nhướng mày: "Đúng là vậy rồi." "Ái chà, mà cháu đến tìm bác vì chuyện gì thế? Có chuyện cứ nói thẳng, không cần khách sáo đâu." "Muốn... hợp tác với bác chuyện công việc." "Thì ra là mục đích này." "Năm nay Kim gia cũng ngỏ ý muốn bắt tay hợp tác, hiện tại bác còn đang quan sát, cháu đừng gấp gáp." Hai người đang nói chuyện thì âm thanh của ổ khóa vang lên. Một lát sau, Bae Suzy đi vào. Ông đứng dậy giới thiệu: "Suzy, đây là tiểu Park tổng, Alice Park." Ông do dự, nói thêm một câu: "Chị gái của Chaeyoung." Bae Suzy nhìn Alice vài giây. Sau đó, nàng cởi bao tay ra, bắt tay: "Xin chào." Alice lộ ra một nụ cười thân thiện: "Cô giáo Bae, ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nào cùng nhau ăn một bữa cơm nhé? Tôi sẽ mời Chaeyoung đến cho chị." Bae Suzy im lặng, nói: "Lần trước tôi gặp em ấy, dáng vẻ như đang xích mích với người trong nhà." "Dù cho nó quậy cỡ nào, tóm lại nó vẫn là người của nhà họ Park. Cô giáo Bae cũng hiểu mà, nó rất nghe lời, tôi sẽ gọi điện thoại bảo nó đến ăn với chị một bữa cơm."Suzy nhàn nhạt nở nụ cười: "Lòng tốt của em tôi chân thành ghi nhớ. Nhưng em ấy đang ở cùng một chỗ với Jisoo, đừng ép buộc em ấy." Alice hơi nghiêng đầu: "Kim Jisoo?" Ý cười của nàng ta ngày càng sâu, không rõ nói: "Chị không cần lo lắng cái này, giao cho tôi là được." Suzy cau mày: "Có ý gì?" Alice Park không hề trả lời, chỉ nói mấy câu khách sáo, sau đó lễ phép nói lời chào tạm biệt với Bae Saein. Lúc gần đi, nàng ta mới dò hỏi số điện thoại của Suzy. Alice ra khỏi Bae gia thì thấy Jiyoon đang dựa vào cửa xe nhìn điện thoại, nhàn rỗi đến mức còn mua thêm hai cốc cà phê. Alice đột nhiên nắm lấy đầu vai của Jiyoon, oán trách: "Sao không ở trong xe đợi? Không biết bên ngoài đang lạnh lắm à?" Jiyoon đẩy vai, né tránh sự đụng chạm của Alice, cúi đầu đem cốc cà phê đưa cho nàng ta: "... Cà phê của cậu." Alice nhận lấy, sờ soạng chiếc cốc giấy: "Lạnh luôn rồi, ném nó đi, tôi dẫn cậu đi mua cốc cà phê mới." Jiyoon cố tình tỏ vẻ không nghe, không nói một lời đưa cốc cà phê lên miệng bắt đầu uống. Đây là tiền của nàng mà, nàng không nỡ lòng chà đạp. Alice ôm lấy Jiyoon lên xe. Jiyoon ngồi xong, nàng ta rất săn sóc giúp nàng thắt đai an toàn. "Tiền tháng này tôi đã gửi cho ba mẹ cậu rồi, bọn họ ở trên núi sống rất tốt, cậu đừng lo lắng nhiều." Alice Park giọng điệu rất ôn nhu, như là đem sự dịu dàng của một đời dành hết cho người con gái trước mặt: "Tôi còn quyên góp một ít tiền cho ủy hội trong thôn, để bọn họ đem ngôi trường tiểu học cậu từng theo sửa chữa lại, chờ khi hết bận, tôi dẫn cậu về thăm nơi đó." Kim Jiyoon siết chặt cốc cà phê, giọng điệu lạnh lùng: "Mọi người trong thôn nhìn thấy tôi và cậu ở cùng nhau, sẽ đoán ra quan hệ giữa hai bên. Ba mẹ tôi cũng sẽ biết, tôi và những cô gái bán thân khác trong thôn cơ bản không có gì khác nhau." Alice im lặng, lát sau mới mở lời: "Được được, tôi không đi." Xe chạy đến giao lộ vòng tròn, trên đường xe cộ qua lại không ngớt. Jiyoon nhìn đô thị phồn hoa ngoài cửa sổ, cảm giác được so với hai mươi năm trước không có gì khác lắm. Có lẽ... nếu nàng không đến nơi này hai mươi năm trước, mọi thứ bây giờ sẽ khác hẳn. Lúc nhỏ, nàng là đứa trẻ bình thường nhất trong thôn, rảnh rỗi sẽ giúp ba mẹ làm ruộng, khi đi học sẽ ngồi trong phòng học lấm lem bùn đất để nghe giảng. Lớp hai hồi tiểu học, một người lạ trên thành phố tìm đến gia đình nàng, ngỏ ý muốn giúp đỡ gia đình, đem nàng lên thành phố học tập. Yêu cầu duy nhất chính là, phải ở chung với người nhà của bọn họ, ở cạnh tiểu thư nhà bọn họ cùng nhau học hành, cùng nhau lớn lên. Lúc đó, người trong cả thôn đều cảm thấy nàng là đứa nhỏ may mắn nhất, có thể được người nhà giàu gửi gắm hy vọng. Nhưng rất lâu về sau nàng mới biết được, nàng chỉ là một món quà tặng mà Park Chahyun tặng cho con gái của mình. Năm đó Park Chahyun dẫn một đứa con hoang tên Park Chaeyoung về nhà, Alice vô cùng tức giận. Chahyun vì đền bù cho con gái cưng, hắn đã sai người đến nông thôn, đem đứa trẻ dễ nhìn nhất làm giao dịch, sau đó tặng cho nàng ta. Ngày đầu tiên Kim Jiyoon đến Park gia, Alice liền ngang ngược khống chế nàng ở bên cạnh mình. Ăn cơm muốn nàng theo, đi ngủ cũng muốn nàng theo, Jiyoon đi vệ sinh, Alice cũng không cho phép nàng xa cách nàng ta quá mười phút. Kỳ thực từ bé đến lớn, Alice đối xử với nàng không tính là tệ. Lúc nhỏ ở trường học che chở cho nàng, không cho những đứa bé trai khác bắt nạt nàng. Lớn rồi thì mang nàng theo làm trợ lý bên người, lương rất cao chứ không hề thấp. Chỉ là nàng ta đối xử với nàng tựa như cưng chiều một con chó con. Không có tôn trọng, không có bình đẳng, chỉ có cố chấp khư khư giữ lấy. Jiyoon không rõ, tình cảm mà Alice dành cho nàng có phải là tình yêu hay không, nàng chỉ biết, nàng không yêu Alice Park. Kim Jiyoon cũng không yêu Park Chaeyoung, tuy rằng lúc nào Alice Park cũng cho là thế. Chaeyoung có gì đó rất giống nàng, đều là loại người bò lên từ dưới đáy của xã hội, ăn nhờ ở đậu biết nghe lời, thực sự quá giống. Vì lẽ đó, giữa một đống người hầu của Park gia, nàng chỉ có thể kết bạn với Chaeyoung. Nhưng tất nhiên, nàng kết bạn với Chaeyoung, càng làm cho Alice căm hận đứa em gái này. Những năm qua, nàng đã rất ít nói chuyện với Chaeyoung, nhưng Alice vẫn nóng lòng chèn ép em gái mình, mỗi lần ức hiếp xong sẽ ở trước mặt mình thong thả khoe khoang. Một bên khoe khoang, một bên vội vàng tìm tòi cảm xúc trong ánh mắt của nàng. Alice tựa hồ rất muốn chứng minh, trong lòng của Kim Jiyoon, chính mình so với Park Chaeyoung quan trọng hơn nhiều. "Một lát họp chuyện trong công ty xong, tôi dẫn cậu đi ăn món Pháp." Alice dịu giọng hỏi nàng: "Muốn ăn món gì? Tôi gọi đầu bếp chuẩn bị trước." Jiyoon nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe: "Lúc nãy ở trong nhà của Hiệu trưởng Bae, cậu vẫn chưa ăn?" "Vốn là muốn uống ít trà, ăn ít bánh, nào ngờ lại gặp Bae Suzy đang về nhà..." Giọng điệu nàng ta thay đổi: "Cậu biết Bae Suzy chứ? Là giáo viên mà con nhóc Chaeyoung kia từng thầm mến." Jiyoon trầm mặc, khẽ nói: "Tôi biết." Nàng bằng tuổi với Chaeyoung, cũng học chung một trường đại học. Năm đó lúc Chaeyoung theo đuổi Bae Suzy, nàng không ít lần ở giữa đổ thêm dầu vào lửa. Alice lại hỏi: "Jiyoon, cậu cảm thấy nó ở bên cạnh Kim Jisoo tốt hơn, hay là ở bên cạnh Bae Suzy tốt hơn?" Lông mày của Jiyoon nhăn nhó: "Chuyện này cậu hỏi tôi làm gì? Chaeyoung yêu ai thì ở cạnh người đó thôi." "Sao cậu y hệt nó vậy? Suy nghĩ quá đơn giản rồi. Thân phận của nó là con gái nhà họ Park, hôn nhân của nó phải vì nhà họ Park mà cống hiến, nó có liên hệ máu mủ với nhà này, không phải nói bỏ đi liền có thể thật sự bỏ đi." "Còn cậu thì sao? Cậu cũng là con gái của nhà họ Park?" Alice không hề lúng túng, đáp lời: "Tôi đương nhiên cũng sẽ như thế, đợi đến lúc thích hợp, tôi cũng sẽ gả cho bên có lợi đối với nhà họ Park. Khi cậu ngồi ở vị trí của tôi thì sẽ hiểu, không có gì là không thể trở thành thủ đoạn trên sàn đấu được." Kim Jiyoon há hốc, muốn nói lại thôi. Đến cuối cùng cũng không hỏi ra vấn đề trăn trở trong lòng mình. - Vậy còn tôi thì sao? Nàng lập tức cảm thấy thật buồn cười. Nàng biết rõ rằng bản thân không yêu Alice, nhưng khi nghe được Alice Park không có cho nàng bất kỳ danh phận nào thì, có chút cảm giác thất bại. Alice nhìn thời gian trên điện thoại, đột ngột chuyển đề tài: "Gọi cho Park Chaeyoung đi." Jiyoon nhất thời không phản ứng kịp: "Cái gì?" "Dùng điện thoại của cậu, gọi cho em gái tôi." "Cậu muốn làm gì?" Từ khi Chaeyoung bỏ nhà đi, Alice không có chủ động liên lạc với nàng. "Nó kéo số điện thoại của tôi vào danh sách đen rồi, tôi không gọi được. Mượn điện thoại của cậu một tí thôi mà, hỏi han nó hai ba câu." Jiyoon hơi do dự, cũng vô lực phản kháng, chỉ đành cầm điện thoại của mình gọi cho Chaeyoung. Điện thoại chờ rất lâu, gần như sắp tắt máy thì, bên kia đã có người nhận. Alice không chờ người bên kia mở miệng, nói trước một bước: "Biết chỗ bên em không tiện, tôi sẽ nói ngắn gọn, trong vòng ba ngày, tranh thủ lấy được bảng báo giá mới nhất của Kim Jisoo. Đối tác lần này rất quan trọng, nhà họ Park phải tranh giành cho bằng được, em hiểu chưa? Đừng ở Kim gia lâu quá mà quên mất em muốn làm gì." Nàng ta tiếp tục cười lạnh một cái: "Em gởi vào hòm thư của chị, chị đợi tin tức của em." Dứt lời, Alice ngắt điện thoại, không cho đối phương cơ hội để trả lời. Jiyoon nắm chặt nắm đấm, vừa muốn nói, lại phát hiện ra một chuyện trọng yếu hơn. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Alice: "Bây giờ là tám giờ tối?" Alice Park khẽ cong môi: "Tôi biết mà." Jiyoon kinh ngạc: "Cậu biết Chaeyoung đúng tám giờ mỗi ngày đều đi tắm, vì vậy-" Lời nói của Alice nhẹ như mây gió: "Không sai, người vừa nghe điện thoại, là Kim Jisoo."