[COVER/BHTT] KHÔNG BUÔNG THA NĂM THÁNG_CHAESOO (BLACKPINK)

Chương 1



Mây đen âm u dày đặc, phía chân trời sấm sét vang rền, mưa to xối xả rơi xuống.

Park Chaeyoung giật mình mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà gấp gáp thở dốc. Một lát sau, nàng hốt hoảng mò tay xuống gối nằm, vừa tìm được điện thoại liền liếc nhìn thời gian.

Trong nháy mắt liền thở phào nhẹ nhõm.

Thật sự đã trở về, nàng thật sự đã sống lại một năm trước.

Vừa chợp mắt hoàng hôn đã buông xuống, bên ngoài lại thêm một trận mưa.

Trong căn phòng trống trải và lạnh lẽo, những lá cây đua nhau in bóng lên bức tường xám ngắt, tựa như một bức tranh vẽ, tia sáng của hoàng hôn như tô thêm màu sắc nhàn nhạt.

Nàng nhắm mắt lại.

Đã là ngày thứ ba mươi nàng sống lại, ròng rã một tháng, nàng vẫn không thể thích ứng nổi với dòng chảy ngược của thời gian.

Trong một tháng này, mỗi khi ngủ nàng đều sẽ mơ thấy một cái ác mộng.

Trong mơ, là kiếp trước của nàng.

Nàng là Nhị tiểu thư của tập đoàn họ Park.

Trong mắt đa số người, nàng thật may mắn được ông trời ưu ái khi sinh ra trong một gia đình giàu có.

Quả thực, chỉ xét riêng về thân phận bối cảnh, nàng đã đứng trên vô số người. Nửa đời trước, tuy không thể nói là suôn sẻ, nhưng lại không gặp bất cứ trở ngại lớn lao gì.

Bước ngoặt là năm năm trước.

Năm năm trước...

Park Chaeyoung vừa nghĩ, ngón tay không chịu được mà co lại, túm chặt lấy ga trải giường.

Năm năm trước, vì hỗ trợ cho công ty của mình, nàng đánh cắp tài liệu mật thương mại, nàng giả vờ tiếp cận đối thủ một mất một còn với nhà họ Park - Tập đoàn họ Kim, Chủ tịch Kim Jisoo.

Kim gia và Park gia, là một trong những gia đình bề thế có tiếng trong nước.

Mà Kim Jisoo, là con gái duy nhất của nhà họ Kim, được mọi người vây quanh ngưỡng mộ mà lớn lên, tuổi còn trẻ đã ngồi ghế CEO địa vị cao, có đầu óc, tầm nhìn xa trông rộng, thủ đoạn khôn khéo lại kiêu ngạo, tại thương trường đổ máu khắp nơi, cô vẫn luôn là một bông hoa vươn cao trong vũng bùn.

Người muốn theo đuổi cô xếp thành hàng, e rằng còn có thể vượt qua biển cả. Đáng tiếc, lại chưa ai thành công lấy được khối băng sơn này. Những kẻ theo đuổi đều bị sự thờ ơ lãnh đạm của cô làm hao mòn đến không còn một xác.

Nhưng Chaeyoung không như thế, nàng không hề yêu cô, nàng chỉ vì công việc mà phải nằm vùng, là do ba nàng cày cắm, làm nội ứng bên trong.

Vì lẽ đó, chuyện "mài giũa tảng băng" lại đặc biệt có kiên trì. Mặt dày bám đuôi, khiến đối phương nhận biết mình. Mỗi ngày lặp lại, chào buổi sáng, chúc ngủ ngon. Khi cô tan làm sẽ lái xe đưa đón, mỗi tuần kiên trì không hẹn mà gặp ở đủ mọi nơi. Tự tay vì cô mà xuống bếp, chăm sóc cuộc sống của cô thật tốt, hết thảy những gì tốt đẹp nhất trong tình yêu nàng đều sẽ dành tặng cô.

Không nghi ngờ gì, ngay cả cục băng cũng không chịu được ngọn lửa dịu dàng lâu ngày liếm láp.

Không biết từ khi nào, ánh nhìn của Kim Jisoo đối với nàng ngày càng ôn nhu. Tảng băng ẩn dưới mi mắt, đã vì nàng mà hòa tan.

Ban đầu, cô sẽ tránh né tay nàng, nhưng lúc sau cô sẽ chủ động nắm chặt lấy.

Từ lúc vừa nhìn thấy nàng đã nhăn nhó, đến khi nàng vừa xuất hiện sẽ tươi cười mà đáp lại.

Park Chaeyoung bỏ ra ròng rã một năm, cuối cùng đã thành công mở khóa trái tim của Jisoo, trở thành bạn gái đầu tiên của cô. Sau đó, Jisoo thậm chí còn giới thiệu nàng cho người nhà.

Ba mẹ của cô qua đời sớm, trong nhà chỉ còn duy nhất ông nội. Kim lão gia đối xử với nàng vô cùng tốt, luôn thân thiết cùng nàng kề tai nói nhỏ, nói rằng cháu gái này của ông từ nhỏ không có ba mẹ thương yêu, khiến cô trở thành một người trầm tính, lớn như vậy lần đầu tiên mới bỏ xuống hết thảy phòng bị đi yêu một người, khuyên nàng phải cùng cô giữ lấy mối quan hệ tốt đẹp này.

Ông nói, loại tính cách giống như Kim Jisoo, đã nhận định ai, cả đời chỉ có người đó, đến chết mới thôi.

Ông nói: "Chaeyoung, con là mạng sống của tiểu Soo."

Nàng không phải là chưa từng do dự.

Nhưng mà, nhà họ Park rất cần đống tài liệu kia, ba nàng và chị gái cũng chậm rãi bắt đầu hành động, cách mục tiêu càng lúc càng gần. Lúc đó, bọn họ không cho nàng thở lấy hơi, thúc giục, uy hiếp, bức bách, liên tục gây áp lực. Bọn họ luôn luôn nhắc nhở nàng, nàng là người nhà họ Park, nàng phải trợ giúp công ty hoàn thành cái kế hoạch này.

Cuối cùng vào một hôm nọ, nhân lúc Jisoo đang đi công tác vào buổi tối, nàng đã trộm lấy tài liệu mật của Kim thị.

Cực kì thuận lợi, suôn sẻ trót lọt đến mức không cần phải vì Kim Jisoo mà "trao thân".

Hoàn thành xong nhiệm vụ, tất nhiên nàng không cần phải ở lại bên cạnh cô nữa.

Nên trở về nhà rồi.

Mối quan hệ được xác lập trong hai năm qua, giống như một trò cười. Tốn bao công sức để nàng trở thành bạn gái của Kim Jisoo, đến cuối cùng lại chẳng giúp được là bao cho nhà họ Park.

Ngày đó, Park Chaeyoung trở về nhà, cắt đứt mọi liên lạc với cô.

Dù cá nhân nàng không làm việc gì trái pháp luật, nhưng lại thấy rất có lỗi với Kim gia và Jisoo.

Dù sao thì... Nàng đã lừa dối tình cảm của người khác. Một thời gian dài nàng nhốt mình trong phòng, mặc kệ là ai đến tìm, nàng đều trốn như rùa rút đầu, không muốn gặp người.

Tháng ngày nàng quyết định rời xa Jisoo, đều thật dày vò. Chaeyoung không hiểu rõ tại sao bản thân lại thấy khó chịu, chỉ có thể không ngừng lặp lại.

"Chỉ là áy náy, chỉ là mặc cảm tội lỗi mà thôi. Là do bản thân chưa quen với việc trong cuộc sống không có hình bóng của người kia."

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Bốn năm sau, Chaeyoung cũng dần nguôi ngoai. Ngay lúc nàng nghĩ rằng có thể nói lời tạm biệt với quá khứ, điện thoại bỗng dưng hiện lên một tin tức chấn động, đem nàng đẩy vào vực sâu không đáy trong nháy mắt.

[ Chủ tịch Kim thị nhảy lầu tự sát ]

Tự sát.

Người kia... Tự sát...

Đám tang hôm đó, Park Chaeyoung không rõ bản thân làm sao đến được nghĩa trang. Nàng vẫn nhớ kỹ, Kim lão gia đứng ở một bên bia mộ ẩn nhẫn khóc. Chị em tốt tự xưng của Jisoo khi còn sống, Hong Suzu không kìm nén được muốn xông lên đánh nàng, lại bị vệ sĩ Kim gia ôm eo ngăn cản.

Chị ta hét lớn vào mặt nàng: "Con mẹ nó, là bởi vì mày, ròng rã bốn năm trời chị ấy mới không buông bỏ được. Chị ấy tin tưởng mày như thế, cả đời chỉ yêu mỗi một người, tại sao lại nhẫn tâm đối xử với chị ấy như vậy? Mày đối với chị ấy có ý nghĩa gì? Mày cũng biết chị ấy yêu mày nhiều bao nhiêu. Nếu ngày đó giải thích rõ ràng, cũng không phải không có khả năng chị ấy sẽ tha thứ cho mày, tại sao chỉ đi mà không quay đầu nhìn lại? Park Chaeyoung mày là người hả? Con mẹ nó mày vứt lương tâm cho chó gặm à?!"

Chaeyoung quỳ gối trước bia mộ của Jisoo khóc không ra hơi. Nàng hận chính mình, đến tận giờ phút này mới thông suốt, hóa ra, đau đớn không thành lời của bốn năm qua, là bởi vì nàng cũng thích cô.

Nàng yêu Kim Jisoo.

Nàng chợt hiểu lý do chị ấy kết liễu đời mình.

Người yêu đã bỏ đi, cũng quyết định không bao giờ trở về, sự tuyệt vọng đó có thể dồn ép một người vào ngõ cụt. Nàng tự làm tự chịu, hiện tại cũng dấn thân vào ngõ cụt rồi, không thể lựa chọn điều gì nữa, cũng không thể quay đầu lại.

Vì thế nàng nức nở nhắm mắt lại, dùng hết toàn bộ sức lực cơ thể, hướng về bia mộ của chị mà đập đầu thật mạnh.

Ngày hôm đó, máu tươi loang lổ dội lên bia đá cẩm thạch.

Nàng đã nếm qua tư vị của cái chết.

Chỉ có người đã chết mới biết rõ, khoảnh khắc mất đi sinh mệnh có bao nhiêu thống khổ, nếu may mắn được sống lại một lần, nàng rất muốn thay đổi cái quá khứ bi thương này. Trải qua cảm giác tuyệt vọng của cái chết, con người ta mới hiểu rõ, đâu là điều mà trái tim thật sự cần.

Nàng muốn Kim Jisoo.

Lần này, nàng chỉ cần duy nhất Kim Jisoo.

Nhưng đáng tiếc thay, nàng chỉ trọng sinh về một năm trước. Hiện tại đang là năm thứ ba kể từ khi bọn họ chia tay, vào thời điểm này, không chừng là lúc mà chị ấy nản lòng thoái chí, vướng chặt vào khúc mắt của bản thân.

Đúng thật là như thế.

Từ ngày đầu tiên mà nàng sống lại, nàng đã liều lĩnh đến Kim thị, đến thử nhà cũ của Kim gia, các loại địa điểm mà chị có khả năng đến, nàng đều đi qua nhưng ngay cả mặt nàng cũng không muốn nhìn.

Sống lại được một tháng rồi, tiến triển nhanh nhất cũng chỉ thấy bóng lưng của chị, gọi tên chị vài lần.

Nàng từ trên giường ngồi dậy, nhìn đồng hồ đã bảy giờ tối.

Mỗi buổi tối nàng đều đứng dưới nhà cũ của Kim gia mà đợi, mỗi đêm đều sẽ thấy chị tan làm về nhà.

Kim Jisoo làm lơ nàng.

Nhưng ít nhất, nàng có thể nhìn thấy cô vẫn còn sống. Chaeyoung mặc quần áo tử tế, đơn giản thu dọn rồi cầm ô đi xuống lầu.

Kang quản gia đang đi lên cầu thang, thấy nàng liền khom lưng chào hỏi: "Chào Nhị tiểu thư."

Nói xong lại hỏi: "Nhị tiểu thư định đi đâu vậy? Ngoài trời đang mưa rất to đấy."

"Tôi đến Kim gia."

Kang quản gia nghe xong, liếc mắt nhìn dưới lầu, nhỏ giọng nói: "Hôm nay Đại tiểu thư sẽ về nhà, cô tốt nhất nên ở nhà chờ nàng, đừng chọc cho Đại tiểu thư không vui."

Chaeyoung biết tin chị mình sẽ về nhà, mặt hơi nhăn lại.

"Kang quản gia." Nàng miễn cưỡng cười nhạt: "Tôi phải đi."

Kang quản gia cũng không nhiều lời, cúi đầu dạ vâng.

Nói xong, nàng không hề do dự mà đi xuống lầu.

Đang lúc đổi giày, cửa ra vào đột nhiên bị mở, mùi của nước mưa quện cùng mùi nồng của nước hoa xộc thẳng vào mũi nàng.

Khó chịu.

Thật không đúng lúc.

Người phụ nữ cao gầy với mái tóc xoăn thu ô đi tới trước mặt nàng, điềm tĩnh ung dung như khắc vào xương cốt. Nhìn thấy Chaeyoung đang đổi giày, nàng ta cầm lấy ô, hơi nhếch môi, hỏi: "Đi đâu vậy?"

Chaeyoung hơi khom lưng, như bị một đám mây đen che phủ, trong giọng nói hạ thấp mấy phần: "Em..."

Alice dù dang bận vẫn ung dung nhìn nàng, ngữ khí châm chọc mỉa mai: "Em dạo này rất hay đi ra ngoài."

Chaeyoung không cùng nàng ta tranh luận nhiều, chỉ nói: "Em chỉ đi gặp người em muốn gặp."

"Thật không?" Alice đem ô đưa cho Kang quản gia, kéo lên ống tay áo bị nước mưa dội ướt: "Ba năm qua không muốn gặp cô ta, gần đây sao lại đột nhiên nổi hứng muốn gặp?"

"..."

Alice tháo xuống chiếc đồng hồ dính nước mưa trên tay, giọng nói chậm rãi, giống như đang cảnh cáo: "Nhà họ Kim là đối thủ của chúng ta, em nên biết điều một chút, qua lại với tên Chủ tịch kia không phải điều tốt lành gì."

"..."

Chaeyoung ngẩng đầu nhìn về hướng của chị gái, mi mắt đỏ lên: "Nếu không tốt đẹp gì cho cam, tại sao lúc trước lại muốn em tiếp cận chị ấy?"

Alice Park đứng hình, hồi lâu không tiếp lời.

Mắt thấy bầu không khí nghiêm trọng, Kang quản gia sợ hãi xen mồm: "Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, hà tất vì người ngoài mà cãi nhau."

Alice nhàn nhạt nở nụ cười, không nhanh không chậm nói: "Em đừng có quên, lý do em vâng lời ngủ đông bên cạnh Kim Jisoo hai năm là gì. Làm sao vậy? Không muốn ở nhà yên ổn nghe lời?"

Sự uy hiếp đối với người từng trải qua cái chết như Chaeyoung chẳng đáng là gì, nàng không quan tâm mà đáp lại: "Tùy ý đi, không có vấn đề gì."

Alice thấy thái độ của nàng như thế, nhíu mày: "Em nghiêm túc sao?"

"Vâng."

Alice không nhịn được, cười lạnh, chế nhạo nàng: "Nực cười. Em cho rằng sau khi trải qua chuyện bị phản bội, cô ta vẫn tha thứ cho em sao? Đừng đối đầu với gia đình, người ta cũng không cần em nữa, nếu chống đối thì em ngay cả nhà cũng không có mà về."

"Em không quan tâm."

"Vậy em quan tâm cái gì?"

"..."

Nàng nâng lên mi mắt: "Từ giờ về sau, em chỉ quan tâm chị ấy."

Park Chaeyoung đổi giày xong, dứt khoát đứng dậy rời đi, ngay cả cửa cũng không kịp đóng, gió mang theo mưa lùa vào khe cửa, khiến Alice một thân ướt sũng.

Alice sửng sốt hồi lâu, nhớ tới cô em gái nhu nhược yếu đuối trước kia, chưa bao giờ cãi lời của một ai, nàng ta chỉ vào bóng lưng đã biến mất trong màn mưa, do dự hỏi Kang quản gia:

"Hôm nay nó có uống rượu không?"

* * *

Ở một góc đường cách nhà cũ của Kim Gia không xa, một chiếc xe Bentley màu đen thanh lịch dừng lại. Trợ lý Jihan đang ngồi ghế lái bên trong xe, ngáp một cái, hỏi:

"Kim tổng, chị ngồi trên xe hơn một tiếng rồi, khi nào mới định xuống xe vào nhà?"

*ảnh minh họa*

Cạnh cửa sổ phía sau xe có một cô gái đang ngồi. Trong đêm tối, làn da của cô hiện ra ánh sáng trắng mỏng manh lạnh lẽo, đôi mi đen nhánh giống như hàng lúa bị gió đêm thổi cong, u nhã mềm mại nằm dưới mi mắt. Tuy cô đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng eo lưng vẫn theo thói quen ưỡn thẳng, tao nhã và thanh thoát. Hai tay cô buông lỏng xuống người. Trên ngón trỏ của tay phải đeo một chiếc nhẫn trắng bằng ngọc xa hoa tinh xảo.

Đôi mắt cô vừa nhấc, nhìn về phía xa của một góc phố, nhàn nhạt đáp: "Đợi một chút."

Đợi thêm chút nữa đi.

Jihan lại ngáp một cái.

Lúc trước Kim Jisoo thỉnh thoảng sẽ về nhà cũ, tần suất một lần một tuần, còn lại đều sẽ ở căn hộ riêng gần công ty. Chuyện là từ khi phát hiện Nhị tiểu thư của Park Gia đứng trước cửa nhà chờ đợi, Jisoo mỗi ngày đều đúng hẹn trở về nhà.

Nhìn qua giống như Nhị tiểu thư đang đợi Kim tổng.

Nhưng trên thực tế, Kim tổng mới là người đang đợi Nhị tiểu thư.

Nếu không phải vậy, tại sao người nào đó trễ hơn một giờ, hai người các nàng cũng phải ngây ngốc ở đây chờ hơn một giờ cơ chứ?

Chỉ chốc lát sau, phía đằng xa kia, trong màn mưa bụi thấp thoáng một bóng người quen thuộc, tóc dài bị mưa xối ướt hơi cuộn lên, áo sơmi nhạt màu bị nước mưa thấm vào dán chặt lên thân hình mảnh mai gầy gò.

Jihan trong tích tắc nhận ra đó là Nhị tiểu thư.

Không biết có phải là do gấp quá hay không, Nhị tiểu thư họ Park cũng không có bung dù, trên người bị dội đến ướt nhẹp, vừa đi vừa nhảy mũi, lạnh đến cả người đều run bần bật.

Phía sau xe có động tĩnh, Jihan theo bản năng đưa mắt nhìn về kính chiếu hậu.

Mà hình ảnh phản chiếu ở trong, là Kim Jisoo đang nhăn nhó cau mày, tay phải của cô nắm lấy chiếc ô.

Đầu ngón tay siết chặt.

* * *

Chú thích:

1. Nhà cũ (老宅): mọi người còn có thể hiểu là "Nhà cổ", đã có nhiều thế hệ người nhà họ Kim ở trong này rồi, kiểu tổ tiên từng sinh sống và để lại/truyền lại cho con cháu đời sau ấy.

2. Dòng thời gian:

- 5 năm trước Park Chaeyoung tiếp cận Kim Jisoo. (Dòng thời gian của hiện tại)

- 1 năm bỏ ra cua gái.

- 1 năm hai người chính thức quen nhau.

- Sau đó Park Chaeyoung rời khỏi Kim Jisoo 4 năm (Tổng cộng kiếp trước là 6 năm) ==> Chết ==> Quay về 3 năm trước.

Chương trước Chương tiếp
Loading...