Cover [ Jensoo ] BÀ CHỦ, CÓ KHÁCH ĐẾN!

6.CHIẾC GIƯỜNG CÓ KÍCH THƯỚC 1M8 X 2M



 

Kể từ ngày nhận ra mình đối với thân thể nữ nhân có rung động, Trí Tú luôn có cảm giác lo sợ những gì Trân Ni nói. Đúng là cô không kỳ thị người đồng tính, nhưng không có nghĩa cô chấp nhận mình là người đồng tính. Dù sao hai khái niệm đó cũng khác nhau, hơn nữa Trí Tú đối với giới tính của bản thân vốn còn rất mơ hồ.

" Đi học ổn chứ? " Mấy ngày nay ngoại trừ lúc ở quán ăn có chuyện cần trao đổi, ngoài ra lúc về nhà dọn dẹp hầu như Trí Tú đều không có mở miệng nói chuyện.

" Mới vào cũng chỉ học tư tưởng Mác Lê Nin thôi, cũng chưa đi vào chuyên ngành nhiều " Trả lời xong mới thấy dư thừa, chị ấy từng học qua đương nhiên biết rõ rồi.

Chương trình học Trân Ni không có hứng thú hỏi qua, cái chị muốn hỏi là mối quan hệ của Trí Tú ở lớp thôi. Con bé từ dưới quê lên, có những chuyện vẫn cần thời gian thích ứng. Tính tình của Trí Tú thẳng thắn, có những chuyện lại không thể cứng như khúc gỗ được.

" Trong lớp có ai cùng quê không? " Đa phần trong một lớp cũng sẽ có người cùng tỉnh, tiện thể quen biết nhau sau này cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.

" Có khoảng 5,6 người gì đó, nhưng tôi không qua lại với họ " Cùng tỉnh nhưng không cùng huyện, nhưng Trí Tú vẫn là né càng xa càng tốt. Cô là trốn nhà bỏ lên đây, thật sự rất sợ có ai đó nhận ra mình.

Chuyện Trí Tú trốn ba mẹ lên đây học, Trân Ni cũng nghe kể qua. Đối với cha dượng của Trí Tú cũng không ít chán ghét, có đôi khi còn khuyên con bé nên nói mẹ bỏ ông ta. Sau đó kêu bà dọn lên đây ở luôn, bất quá Trân Ni sẽ nhận thêm bà ấy làm phụ việc ở quán cơm. Dù sao phụ giúp quán cơm cũng nhẹ hơn so với tuổi này còn đi làm ruộng làm vườn, sống cùng với một người đàn ông không ra gì.

" Hỏi thật nha, chị tại sao lại quan tâm đến nhà tôi quá vậy? " Cho dù có là bạn thân của chị hai, cũng đâu cần lo cho gia đình chị ấy. Hơn nữa chị hai chết cũng lâu rồi, vốn những chuyện này cũng nên phai nhạt dần.

Mỗi lần Trí Tú nhắc đến chuyện này, Trân Ni đều nói sang chuyện khác. Nhưng chị ấy biết nếu như mình cứ mập mờ không nói rõ, một ngày nào đó sẽ khiến cho Trí Tú cảm thấy nghi ngờ. Cuối cùng đành tùy tiện đưa ra một lý do, phần muốn đánh lạc hướng Trí Tú, phần cũng muốn chọc ghẹo con bé.

" Tại tôi thích em " Chỉ nói một câu thôi, đã làm cho Trí Tú xém một chút lại làm bể chén bát. Điều này lại khiến cho Trân Ni thêm phần thích thú, càng được nước lấn tới.

" Chị nói thật hay chỉ muốn ghẹo tôi vậy? "

Chẳng phải bình thường chị ta luôn chê cô quê mùa, không có điểm thu hút. Nhưng cũng có thể ăn thịt ăn cá nhiều quá, bây giờ thèm ăn rau đồng rau ruộng cũng nên. Trước đây cậu Phú có nhắc qua Huỳnh Nhã, có khi nào cô ấy cũng là một nạn nhân của chị.

" Thích em cũng không hẳn, là thích cảm thấy bẻ một cô gái luôn cho mình là thẳng thôi " Nói thật lòng chính là vậy, việc khiến Trí Tú nhận ra giới tính của mình chính là chuyện Trân Ni có hứng thú.

" Chị làm không được đâu, tôi sẽ không để mình thành chiến lợi phẩm của chị " Biết người biết ta sợ gì thua cuộc, nếu biết rõ chị ta cố tình muốn bẻ cô, vậy cô cứng hơn một chút đề phòng chị ta là được rồi.

Có thể nói căn bản Trân Ni không nghĩ là nghiêm túc khai sáng giới tính cho Trí Tú, nhưng con bé càng thách thức chị lại càng khiến chị phải làm cho bằng được. Dù sao cũng có thể vì chuyện này đánh tan sự chú ý của Trí Tú về chuyện Trí Phương, một công đôi việc.

Kể từ cái hôm Trân Ni nói rằng thích bẻ cong người khác, Trí Tú đối với Trân Ni luôn hết mực đề phòng. Có điều mấy ngày sau đó không nhìn thấy điểm bất thường, cuối cùng Trí Tú cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua chị ta chỉ có ý muốn chọc ghẹo cô ngay lúc đó thôi.

" Kể từ ngày mai em dọn đến nhà tôi ở, phòng của em ở quán ăn giao lại cho cậu Phú "

Ở quán ăn chỉ có một phòng dành cho nhân viên, căn phòng đó có thể chứa được ba người ngủ cùng. Nhưng ai nấy đều có nhà riêng nên chỉ có Trí Tú ngủ lại, hôm qua khu nhà của cậu Phú bị người ta đòi lại không cho thuê nữa, cậu ấy chỉ có thể đến quán ngủ nhờ. Cô nam quả nữ làm sao có thể ngủ cùng một phòng, Trân Ni lại không thể để cậu Phú đến nhà mình ngủ. Cách duy nhất chính là đưa Trí Tú về nhà, nhường lại phòng ở quán ăn cho cậu Phú.

" Em không muốn dọn đến nhà tôi cũng được, tự ra ngoài thuê phòng đi " Nét mặt đó là ý gì đây? Có biểu hiện không phục việc chị ấy nhường phòng cho cậu Phú sao?

Không có tiền đâu có quyền lên tiếng, tuy rằng đồng thời là nhân viên, nhưng dường như Trân Ni đối với cậu Phú này rất để tâm. Trí Tú nghe dì hai nói cậu ấy là bà con xa của chị, cho nên cậu Phú đối với chuyện của Trân Ni cũng quan tâm nhiều hơn cách nhân viên quan tâm bà chủ, ngược lại Trân Ni cũng không thể xem nhẹ cậu ấy được.

" Dù sao cứ di chuyển qua lại giữa nhà và quán ăn cũng phiền phức, lại tốn kém. Dọn đến nhà chị thì dọn thôi, mà không có chuyện gì đừng lên gác nha " Căn gác lửng đó vốn dĩ cô từng ở qua một đêm, so với phòng ở quán ăn còn rộng hơn. Nhưng Trân Ni nếu như còn lên gác hù cô kiểu đó, cô xác định lâu ngày dài tháng sẽ bị bệnh tim mất.

" Nhà của tôi, tôi thích đi đâu em làm gì quản được. Hay em sợ một ngày nào đó em chống cự không nổi, sẽ cùng tôi..."

Bỏ đi, Trân Ni nhìn thấy Trí Tú gai ốc cũng nổi lên hết liền không muốn dọa con bé nữa. Thật ra chuyện muốn Trí Tú dọn đến ở không phải mới đây, một mình ở trong căn nhà đó quá mức lạnh lẽo, mỗi đêm nằm mơ thấy Trí Phương đều khiến cho Trân Ni phải giật mình liền thức tới sáng. Trong ba năm qua số lần chị ấy mơ thấy Trí Phương không sao đếm xuể, nhưng kể từ sau khi Trí Tú tìm đến, liền hạn chế hơn rất nhiều. Có vẻ như chỉ cần Trân Ni đối tốt với Trí Tú, Trí Phương cũng sẽ không tìm chị ấy báo mộng nữa.

" Nè, làm gì vậy? " Nhìn thấy rất nhiều người đứng trước nhà Trân Ni, Trí Tú đi học về liền cảm thấy kỳ lạ.

" Đây là tiền thu mua đồ của cô, lần sau có gì bán nhớ gọi cho tôi nha " Nhân viên bên phía thu mua đồ cũ đưa tiền thanh lý cho Trân Ni, sau đó cũng nhanh chóng chuyển toàn bộ số đồ này ra bên ngoài.

Được biết toàn bộ đồ cũ trên gác đều đã đượcTrân Ni đem bán hết, ngay cả cái giường cô dùng để ngủ qua cũng bán luôn. Không phải chị ấy nhẫn tâm để cho cô nằm với một manh chiếu vậy thôi chứ? Căn gác lửng chất đầy ắp đồ đạc bây giờ trổng rỗng đến đáng thương.

" Chiều có tiết học không? " Số tiền bán đồ cũ này cũng tạm được, còn hơn là chở hết ra ngoài đống rác.

" Không có, chị lại muốn đưa tôi đi đâu à? " Nếu như chỉ là đến quán phụ giúp chị ấy sẽ không hỏi câu này, xem ra lại muốn đưa cô đi mua cái gì đó đúng hơn. Sao mà hào phóng thế nhỉ? Không phải chị ấy thật sự thích cô đó chứ?

" Em nằm trên một chiếc giường mà nam nữ từng quan hệ trên đó, bao cao su cũng nhét đầy ở chân giường mà không cảm thấy ghê tởm à? " Dạo trước Trí Tú chỉ ngủ nhờ một đêm, nên Trân Ni không chú tâm chuyện này. Nhưng bây giờ là ở lại dài hạn, đương nhiên không thể để con bé chịu thiệt thòi.

Không nói cũng không cảm thấy ghê, nói xong nhớ lại mới thấy ghê thật. Tuy Trí Tú đã dọn căn gác đó rất sạch, mấy thể loại chị ấy nói cô cũng đã bỏ hết rồi. Nhưng nghe chị ấy kể lại bọn họ lúc còn ở đây quan hệ bừa bãi, nằm trên giường đó cũng có một chút ám ảnh. Có điều ăn nhờ ở đậu sao dám đòi hỏi, bây giờ Trân Ni có ý muốn mua giường khác cho cô đương nhiên mừng còn không kịp.

" Bà chủ, tiền mua giường có tính vào tiền tôi thiếu chị không? " Cái gì cũng phải hỏi kỹ, lỡ như chị ta cứ mua rồi lại cộng dồn, sau này cô bán thân cũng không đủ tiền trả nợ.

" Những gì mua xong để lại ở nhà của tôi thì là của tôi, sau này em dọn đi em cũng đâu có đem cái gì ở nhà tôi đi được " Con bé ám ảnh chuyện tiền bạc cũng thật nặng, cái gì cũng nghĩ người ta sẽ ghi nợ cho nó được mà.

Nói như vậy chính là không tính tiền cái giường với cô, nhưng Trí Tú cũng không thể không biết liêm sỉ, lúc đi mua giường cố tình chọn cái rẻ nhất. Nhưng Trân Ni quả nhiên không hài lòng, liền chọn cái nhân viên tư vấn thuộc dạng gỗ tốt. Tiền một cái giường gần bằng tiền học phí của cô hôm trước luôn, tiếc của, thật sự rất tiếc của.

" Chị muốn lấy giường kích thước bao nhiêu? " Nhân viên sau khi tư vấn xong chất liệu gỗ, màu sơn, liền hỏi qua kích thước khách hàng mong muốn.

" Đủ cho một mình tôi nằm thì kích thước bao nhiêu? " Trí Tú không rành về mặt này cho lắm, đương nhiên phải hỏi qua nhân viên tư vấn.

Ở đây loại kích thước nào cũng có, giường đôi, giường đơn, giường dùng cho gia đình quả thật vô cùng phong phú. Chiếc giường có kích thước chiều rộng 1m2 chiều dài 1m8 đó khiến cho Trân Ni không hài lòng, giá không chênh lệch bao nhiêu cần gì chọn chiếc giường nằm gò bó quá vậy.

" Lấy loại chiều rộng 1m8, chiều dài 2m " Không thể giao cho Trí Tú chọn đồ được, thật sự lúc nào cũng không hợp ý của Minh Triệu.

Lúc đầu Trí Tú cũng không hình dung ra được kích thước Trân Ni nói, nhưng sau khi bên nội thất giao giường đến đúng là khiến cho Trí Tú trợn tròn mắt ra nhìn. Kích thước này chẳng phải là quá mức lạc lõng khi cô nằm một mình trên đó sao? Giường càng lớn càng cảm thấy trống trãi, nửa đêm ngủ cũng sợ có đứa ngủ kế bên. Nói chung quy là tâm lý chung của những người sợ ma như Trí Tú, chiếc giường này thật sự quá mức ám ảnh rồi.

" Bà chủ, chị thích giường lớn hay đổi giường của chị cho tôi, chị lấy cái này đi " Giường trong phòng của Trân Ni nhỏ hơn nhiều so với của cô, nếu được thì vẫn có thể trao đổi đôi bên cùng có lợi.

" Em có biết lúc tôi và và bạn gái cũ của tôi ân ái, chính là ở trên chiếc giường em muốn đổi đó làm qua không? Em thích ngủ trên một chiếc giường có mùi vị của tôi, em muốn gián tiếp cảm nhận nó hay sao? "

Nữa rồi, chị ta lại bị ma nhập nữa rồi. Những lời biến thái như vậy cũng có thể nói ra, Trí Tú nghe xong lập tức im miệng không dám có ý kiến gì nữa. Cô có thể khẳng định nếu như cô còn nói tiếp, Trân Ni sẽ kể cho cô nghe luôn cả diễn biến trong những lần đó.

Bé con thật dễ dạy, nói vài câu liền có thể an phận không dám nói thêm nửa tiếng. Chuyện Trân Ni nói với Trí Tú chẳng qua chỉ muốn hù con bé một chút, không ngờ con bé lại tin sái cổ. Phải, chị ấy từng có bạn gái, nhưng Huỳnh Nhã chính là...bỏ đi, nhắc đến càng khiến bản thân chịu không ít phiền não.

Em muốn thử mùi vị của tôi sao? Em muốn gián tiếp cảm nhận nó?

Cả một ngày hôm đó Trí Tú bị hai câu nói này của Trân Ni làm cho bản thân run rẩy, mùi vị của nữ nhân? Cảm nhận nó? Làm sao để cảm nhận nó, mà mùi vị của nữ nhân là cái gì mới được chứ? Cô cũng là con gái, chị ấy cũng là con gái. Cái gì chị ấy có, cô cũng có. Cần gì phải muốn hay không muốn, đâu có nhu cầu.

Nhưng mà con gái với con gái lúc làm chuyện đó sẽ ra sao nhỉ? Công cụ dùng để làm là cái gì mới được? Trí Tú đối với chuyện này càng lúc càng có thắc mắc, cuối cùng phải dùng đến chiếc điện thoại hôm trước Trân Ni mua cho cô tra một chút thông tin. Sau khi biết được loại hình thức quan hệ giữa con gái với nhau, Trí Tú liền vô thức đưa tay của mình lên nhìn qua, đến bây giờ mới biết tay còn có loại công dụng này.

Tiện thể cô cũng tra cái gọi là mùi vị của nữ nhân mà Trân Ni nói, sống mười tám năm trên đời lần đầu tiên Trí Tú biết con gái cũng có thể xuất dịch. Trước giờ chỉ nghĩ là con trai khi đến lúc cao trào mới xuất ra mấy thứ đó, đâu có biết con gái cũng có thể có nhưng là xuất theo dạng khác. Còn có hình ảnh minh họa, Trí Tú trong một buổi chiều tối chịu quá nhiều đả kích.

" Vương Trí Tú, đi xuống nấu cơm "

Tiếng gọi thất thanh truyền đến từ dưới nhà, Trí Tú giống như đang làm chuyện xấu bị phát giác, xém một chút liền làm rớt điện thoại. Lúc đi xuống cầu thang nhìn thấy Trân Ni diện đầm hai dây đi vào bếp, một vài hình ảnh ở trong phòng thay đồ số 8, cùng với vừa rồi nhìn thấy qua điện thoại, thật sự khiến cho Trí Tú không thể không nghĩ lung tung.

To be continued...

Chương trước Chương tiếp
Loading...