Cô Lái Đò - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 14: Bí Ẩn 6
Thẩm A Cầm còn muốn hỏi thêm nhưng Tần Ngôn không muốn nhắc lại nữa. Tần Ngôn chỉ hỏi đã khỏe hơn chưa, nếu đã khỏe hơn thì quay về Phụng Lâu tìm Liễu trà rồi nghỉ thêm một đêm, ngày mai đi tìm bà Du. Thẩm A Cầm thu dọn đồ đạc, thuyền nan cập bến, hai người xuống thuyền.Dương Thành không có lệnh giới nghiêm ban đêm, tuy vậy các cửa hàng vẫn đóng cửa sớm. Đường phố vắng lặng, trên con đường lát đá chỉ có hai bóng người của Tần Ngôn và Thẩm A Cầm.Tần Ngôn vốn khoanh tay, khi buông xuống thì thấy có chút lạnh lẽo mơ hồ dính vào mu bàn tay cô, rồi cào nhẹ vào lòng bàn tay cô."Làm gì vậy?" Cô không dừng lại, chỉ hơi nghiêng đầu.Thẩm A Cầm hỏi: "Em có thể nắm tay cô A Ngôn không?""Không thấy sao?" Giọng điệu của Tần Ngôn hơi nhẹ lại, mang theo một chút dịu dàng.Sự dịu dàng này khiến Thẩm A Cầm bạo dạn hơn , lắc đầu, suy nghĩ rồi nói: "Chỉ muốn nắm tay cô A Ngôn."Cô không biết đây có tính là khuyết điểm của mình không. Thế nhưng vì Tần Ngôn đã nói lời thật lòng với mình, cô không muốn giấu diếm nữa: "Từ nhỏ em đã vậy. Còn con nít thích dựa vào mẹ, mẹ mất, thích ôm A Hoàng, A Hoàng mất, giờ chị em kết nghĩa..."Cô nói, thấy không ổn, liếc nhìn sắc mặt của Tần Ngôn, mím môi lại.Tần Ngôn lại như có như không cười: "Chị sẽ không biến mất."Cô nói xong, đưa tay về phía Thẩm A Cầm, một động tác đưa.Chị không ngại những lời mình nói không may. Thẩm A Cầm yên tâm, tiến lên nắm tay Tần Ngôn, thật chặt. Cùng là con gái nhưng tay Tần Ngôn rất mềm mại, nhưng khớp xương lại nổi rõ hơn Thẩm A Cầm đôi chút, nắm rất thoải mái.Thẩm A Cầm vừa cười vừa nói: "Đúng vậy, cô A Ngôn là thần tiên. Không biết thần tiên nhìn người là hình dáng gì nhỉ? Kiến, hay mèo con ạ? Em cứ muốn làm một con mèo con ấy, luôn được bế, được dắt thì tốt rồi."Tần Ngôn nhíu mày, bóp nhẹ tay, hỏi: "Bế?""Cô A Ngôn đừng hiểu lầm." Thẩm A Cầm vội nói, "Không phải, em không muốn thế với cô A Ngôn.""Ừm," Tần Ngôn thờ ơ, "Chị có bế nổi em đâu."Nếu có thể bế thì sẽ bế sao? Câu này Thẩm A Cầm không hỏi.Đây không phải là lần đầu tiên cô nắm tay người khác, nhưng với Tần Ngôn lại không giống. Tuy nhiên nó khác ở điểm nào thì cô không quá chắc chắn."Em có mấy người chị em kết nghĩa?" Tần Ngôn tiếp lời cô ấy vừa nói, hỏi."Một ạ.""Thường xuyên nắm tay?""Ừm, thường xuyên nắm tay.""Như hôm qua, từng làm chưa?" Tần Ngôn lại hỏi."Chưa." Thẩm A Cầm thành thật trả lời."Ừm."A Cầm không hiểu Tần Ngôn hỏi để làm gì, nghĩ rằng chị sẽ không nói thêm nữa, không ngờ Tần Ngôn lại suy nghĩ, rồi nói thêm: "Phản ứng của em khác với những người chị từng gặp.""Ý chị là sao?" Thẩm A Cầm thắc mắc. Tần Ngôn nhớ lại: "Chị từng gặp qua những cô gái trên thuyền sau khi trải qua chuyện phong nguyệt, họ không chắc chị có nghe thấy hay không, chỉ dám liếc nhìn chị, e thẹn, đỏ mặt không nói." Thẩm A Cầm thường trả lời nhanh, nhưng lúc này lại trầm ngâm, cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi ngẩng lên, nhìn Tần Ngôn với nụ cười dịu dàng. "Cô A Ngôn, chị có biết không, em đã bị bán bốn lần." Tần Ngôn mở to mắt, lại thấy Thẩm A Cầm lắc đầu: "Không phải như chị nghĩ đâu. Tuy rằng lần nào cũng trốn thoát trước khi bị làm nhục. Song mỗi khi bị trói, trong lòng em luôn nghĩ rất nhiều." "Em không biết làm thế nào mới không đau lòng, vì vậy, luôn cố gắng nghĩ chuyện này nhẹ nhàng hơn đôi chút, cố nhẹ hơn đôi chút." "Chuyện như vậy đối với em mà nói vốn không liên quan gì đến phong nguyệt." "Em không thích, em không muốn, em không để ý, cũng không trân trọng. Vậy em sao có thể e thẹn được?""Hôm nay nhờ cô A Ngôn giúp đỡ là may mắn của em, chị rất nhẹ tay." Cô lại quay đầu về, muốn nhìn mũi chân mình nhưng không thấy, bèn cúi đầu nhìn chân Tần Ngôn. Tần Ngôn khựng lại, nhưng không dừng lại, chỉ bóp nhẹ tay, nói: "Chị biết rồi." Thẩm A Cầm nghĩ rằng chị sẽ nói "Ừm", nhưng chị lại nói ba từ. Thẩm A Cầm không biết có gì khác biệt, song cô cảm thấy có chút quan tâm kỳ lạ. Đắc Phượng Lâu yên tĩnh, người hầu dựa vào cửa ngủ gật, thấy hai người thì nuốt ngáp vào, ân cần mời họ lên lầu. Tần Ngôn bảo người hầu mang đồ ăn lên, người hầu nhận tiền lẻ, vui vẻ đi làm. Liễu Trà vẫn chưa ngủ, vừa ngâm chân vừa cầm một cuốn thực đơn học chữ. Tần Ngôn đóng cửa lại: "Cầm ngược rồi." Liễu Trà dựng tai lên như mèo, mắt sáng lên. Cô nàng không lau chân mà đi giày ướt ra: "Về rồi đấy à?" Thẩm A Cầm cười: "Ừm. A Trà chưa nghỉ ngơi sao?" "Các chị không về thì sao em ngủ được?" Liễu Trà rót trà cho hai người, vui vẻ, "Nếu chị ấy bỏ chạy thì ai trả tiền phòng đây?" Thẩm A Cầm mỉm cười, đi đến bàn ngồi xuống. Liễu Trà đưa cốc cho Thẩm A Cầm: "Chị khỏi hẳn rồi à?" Thẩm A Cầm nhận lấy, cầm trong tay: "Vẫn hơi khó chịu, nhưng gần như đã khỏi rồi." Liễu Trà cười khúc khích hai tiếng, hỏi: "Sao mà khỏi vậy?" Câu cuối cố tình kéo dài một chữ "vậy", cực dễ thương. Đủ để ném câu hỏi về phía Thẩm A Cầm, rồi đưa mắt nhìn Tần Ngôn. Tần Ngôn không để ý, cầm cốc uống trà. Liễu Trà rất ấm ức, hai người có bí mật rồi. Thiếu nữ hoàn toàn bị bỏ rơi, bèn nói móc: "Nếu chị không nói thì ngày mai em cũng đi uống một ly. Chị cứu chị ấy, không lẽ lại không cứu em. Để em xem, hai người đã làm gì." Tần Ngôn nhấp một ngụm trà: "Ném xuống sông ngâm cả đêm." Thẩm A Cầm cúi đầu cười. "Thật sao?" Liễu Trà liếc nhìn qua lại giữa hai người, rõ ràng là không tin, "Ngâm chị ấy dưới sông cả đêm với cái cơ thể thế à? Lừa quỷ à?" Tần Ngôn nói: "Ừm. Lừa quỷ." Liễu Trà cứng họng, lầm bầm rồi im lặng. May mà có tiếng gõ cửa, đồ ăn được mang đến nhanh như nước chảy, thiếu nữ nhìn mà thèm thuồng, không quan tâm chuyện khác. Ăn uống no nê thì trời đã tối muộn, ba người rửa mặt rồi lên giường nghỉ ngơi.Tần Ngôn quen sống trên thuyền, chẳng câu nệ tiểu tiết. Ba người luôn ở chung một khoang và toàn là con gái, cũng chẳng có gì bất tiện. Song bởi không muốn tốn thêm tiền thuê phòng cho Liễu Trà, nên việc ở chung là chuyện đương nhiên.Nhưng đêm nay khác biệt. Ngôi nhà đã bén rễ xuống đất, khác hẳn với khi còn lênh đênh trên mặt nước. Nó vững chãi và trầm ổn, dễ dàng kéo những giấc mơ phù phiếm của màn đêm xuống mặt đất. Ánh trăng không thể len vào trong thuyền, nhưng có thể xuyên qua song cửa sổ để xâm chiếm căn nhà. Trăng nửa trên bàn, nửa trước cửa sổ, như một tấm gấm bị ném bữa xuống đất.Thẩm A Cầm đã từng nói về mùi hương của mái chèo, Tần Ngôn không cảm nhận được, nhưng mùi hương trong căn nhà này lại rất xa lạ, như thể là hoa nhài và quế được đốt cùng nhau.Không còn tiếng nước dập dềnh, tiếng động nhỏ của người bên cạnh trở nên rõ ràng hơn, có thể nghe thấy tiếng thở hơi nặng hơn bình thường của Liễu Trà khi ngủ và cả động tác cô nàng không yên quấn chân vào chăn. Tất nhiên, còn có Thẩm A Cầm đang nghiêng người về phía cô, hơi thở phả vào tai, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần. Cô cảm thấy có một nguồn nhiệt áp vào, mềm mại và cọ vào cánh tay qua lớp áo mỏng. Thứ đó bị ép phẳng đôi chút nên nó không cam lòng, nó muốn vùng vẫy. Chủ nhân của nó lại dựa sát vào Tần Ngôn hơn, cọ xát thêm lần nữa, sự phản kháng mềm mại đó càng dữ dội hơn, cào thẳng vào cánh tay Tần Ngôn. Tần Ngôn mở mắt, liếc nhìn Thẩm A Cầm, thấp giọng hỏi: "Làm gì vậy?" "Em..." Thẩm A Cầm khó nói, "Cô A Ngôn bảo em nhịn, em đã nhịn mấy canh giờ rồi, nhưng A Trà... không yên."Liễu Trà khi ngủ cựa quậy nhiều, lúc thì gác chân lên eo cô, lúc lại vắt tay qua. Thẩm A Cầm đang bị trúng thuốc thế nên tự nhiên cảm thấy khó chịu, theo bản năng dựa vào Tần Ngôn, nhưng vừa dựa vào, lại xảy ra chuyện. "Khó chịu sao?" Giọng Tần Ngôn rất trầm, trong đêm tối giống như tiếng cát cọ xát trên giấy. "Ừm." Thẩm A Cầm cắn môi, trên cổ nổi lên những hạt mồ hôi li ti. Tần Ngôn nghiêng người sang, đỡ lấy vai Thẩm A Cầm, đổi tư thế cho đối phương: "Nằm sấp xuống, đừng lên tiếng." Tay từ phía sau luồn vào, định vén lớp áo lên. Thẩm A Cầm run rẩy, nắm cổ tay Tần Ngôn, yếu ớt nói: "Đừng." "... Đừng ở đây." Liễu Trà vẫn còn ở bên. Tần Ngôn suy nghĩ rồi nhẹ nhàng dìu Thẩm A Cầm dậy, giúp đi giày, dắt người đến đầu kia của căn phòng, vòng qua bình phong, buông tay: "Dựa vào tường, cố gắng chịu." Thẩm A Cầm khó nhọc vịn vào bệ cửa sổ, tay Tần Ngôn từ phía sau đưa tới, lần này thành thạo hơn, nhưng khác. Khi ở trên thuyền, Tần Ngôn chỉ đưa tay ra và không hề di chuyển. Tuy nhiên lần này, Thẩm A Cầm rõ ràng cảm thấy chị tiến lại gần hơn, tay phải đỡ vai cô, nghiêng người về phía cô, dù không chạm vào nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở của Tần Ngôn, cùng với động tác dần dần và chung một nhịp điệu. Tần Ngôn rất chậm rãi, không hề vội vàng. Thẩm A Cầm cảm nhận được động tác khác với hôm qua. Đầu ngón tay hơi cong lại, khi Thẩm A Cầm sắp không kìm nén được nữa thì dùng sức. Như thể tự học thành tài, lại như thể cố ý thưởng thức khoảnh khắc cô sắp mất kiểm soát. Rồi sau đó Tần Ngôn buông tay khỏi vai Thẩm A Cầm, ngón tay đặt lên môi, nói: "Suỵt." Thẩm A Cầm cảm thấy Tần Ngôn không nên là quỷ sai, quỷ sai sẽ không nói "suỵt" một cách đương nhiên bà bình tĩnh như vậy. Thế nhưng cô cũng không nên là thần, thần sẽ không nói một cách đầy dục vọng như vậy, khiến người ta không thể dừng lại. Sự cứu rỗi của chị đến nhanh, dường như Thẩm A Cầm chỉ mê muội trong một giây. Tần Ngôn lui ra, Thẩm A Cầm vịn vào bệ cửa sổ nghỉ. Cô nghe thấy Tần Ngôn đang lau sạch ngón tay của mình, sau đó đưa khăn tay cho cô, để cô tự dọn dẹp. Thẩm A Cầm nói lời cảm ơn, tuy vậy không dám nhìn Tần Ngôn.Cô không hiểu tại sao lòng mình lại dấy lên chút bối rối.Cho đến khi Tần Ngôn khẽ nói: "Em khác với lần trước."Lần trước em tuyệt vọng cầu xin, bất chấp tất cả để tìm kiếm sự giải thoát, còn lần này..."Lúc đầu em đã nắm lấy chị và em không muốn trước mặt người khác. Lúc nãy em lại mở mắt mấy lần và em còn ý thức len lén nhìn chị.""Tai em bây giờ đỏ ửng và mặt cũng vậy.""Dược tính không phải là không thể chịu đựng, chỉ là - em thích."Lời nói của Tần Ngôn thật dịu dàng, không hề có nửa lời trách móc, chẳng có cảm xúc khác. Cuối cùng, cô dìu Thẩm A Cầm, người đã được cô chỉnh trang gọn gàng: "Nếu dược tính đã qua thì đây lần cuối cùng.""Được." Thẩm A Cầm được dìu đi, hai má đỏ bừng như ráng chiều.