Cô có yêu em không ?
Chap 4: Tâm tư
Tối nay nó và cô cũng nhau đi chơi. Nó chạy xe đến đón cô, bấm chuông thì cô bước ra làm nó đứng hình.
-"Tụi bây...." nó không biết nói gì mặt thì đỏ như trái cà. -"Hahaha...ahaha" hai đứa kia thành công trêu chọc thì cười như điên.-"Im coi... vui lắm hả" nó bị trêu như thế thì cũng có quạo một chút.-"Được được...được rồi tha cho nó đi" Vũ Phong nghĩ giỡn rồi quay qua nói với Gia Mẫn dừng lại. Vui thôi đừng vui quá nhé.-"Mày định như thế này quài à " Gia Mẫn nghiêm túc hỏi.-"Như vậy không tốt hơn sao ?" nó gục mặt xuống.-"Yêu mà không nói là ngu " Gia Mẫn nói tiếp, nhỏ không muốn bạn mình phải buồn như vậy thà nói ra cho nhẹ lòng. Gia Mẫn nói vậy thì có người kia rất nhột nghen.-"Tao sợ" giọng nó buồn bả-"Nói để biết người ta có tình cảm với mày hay không. Mày không nói thì tình cảm của mày và cô chỉ dừng lại ở mức cô trò không hơn không kém" nhỏ biết là nó rất buồn như phải giúp nó vượt qua nếu như cứ vậy thì cả hai không thể tiến cũng không thể lùi.Nó im lặng và cả Vũ Phong nữa hai đứa thấy nhỏ nói rất đúng yêu là phải nói cũng như đói là phải ăn. Rất nhiều câu hỏi lại xuất hiện trong đầu nó. Phải nó phải thử một lần để biết cô có tình cảm với nó không. Nó cũng rất sợ điều ngược lại.-"Được..c...tao sẽ tỏ tình cô ấy" kiên quyết nói.-"Tao tin mày " Vũ Phong không im lặng nữa ủng hộ bạn mình-"Cố lên mày còn có tụi tao mà " Gia Mẫn động viên nó.-"Cảm ơn hai đứa mày, bạn tốt của tao."Kết thúc giờ học cả ba cũng nhau ra về hôm nay cô bận việc nên nó được nghĩ một bữa. Nó đến làm sớm thì chị Hà Phương ngạc nhiên-"Hôm nay không học sao nhóc ?" Hà Phương thắc mắc hỏi.-"Cô bận việc nên em được nghĩ ạ" nó vừa mang đồng phục vừa nói, nhưng lại không buộc được cái dây tạp dề -"Thế thì hôm nay làm chăm chỉ nhé " Hà Phương lại gần giúp nó buộc cái tạp dề.-"Bộ mọi hôm em không chăm chỉ sao chị ?" nó vừa cười vừa nói chọc chị.-"Xong rồi..." Hà Phương buộc giúp nó.-"Cảm ơn chị " nó cười tươi.-"Không có gì, bắt đầu làm việc thôi em." chị đi ra quầy tính tiền. Làm việc xong thì về nhà nó nghĩ đến những lời Gia Mẫn nói thì bắt đầu suy nghĩ. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì nó quyết định là sẽ nói cho cô biết nó thích cô. Đúng nói ra còn hơn không nói a, nếu nói ra cô không đồng ý thì nó sẽ vẫn theo đuổi cô lấy thời gian chứng mình tình cảm của nó. Yêu cô thì phải chấp nhận thôi tiến cũng không được buông cũng không xong.
-"Tụi bây...." nó không biết nói gì mặt thì đỏ như trái cà. -"Hahaha...ahaha" hai đứa kia thành công trêu chọc thì cười như điên.-"Im coi... vui lắm hả" nó bị trêu như thế thì cũng có quạo một chút.-"Được được...được rồi tha cho nó đi" Vũ Phong nghĩ giỡn rồi quay qua nói với Gia Mẫn dừng lại. Vui thôi đừng vui quá nhé.-"Mày định như thế này quài à " Gia Mẫn nghiêm túc hỏi.-"Như vậy không tốt hơn sao ?" nó gục mặt xuống.-"Yêu mà không nói là ngu " Gia Mẫn nói tiếp, nhỏ không muốn bạn mình phải buồn như vậy thà nói ra cho nhẹ lòng. Gia Mẫn nói vậy thì có người kia rất nhột nghen.-"Tao sợ" giọng nó buồn bả-"Nói để biết người ta có tình cảm với mày hay không. Mày không nói thì tình cảm của mày và cô chỉ dừng lại ở mức cô trò không hơn không kém" nhỏ biết là nó rất buồn như phải giúp nó vượt qua nếu như cứ vậy thì cả hai không thể tiến cũng không thể lùi.Nó im lặng và cả Vũ Phong nữa hai đứa thấy nhỏ nói rất đúng yêu là phải nói cũng như đói là phải ăn. Rất nhiều câu hỏi lại xuất hiện trong đầu nó. Phải nó phải thử một lần để biết cô có tình cảm với nó không. Nó cũng rất sợ điều ngược lại.-"Được..c...tao sẽ tỏ tình cô ấy" kiên quyết nói.-"Tao tin mày " Vũ Phong không im lặng nữa ủng hộ bạn mình-"Cố lên mày còn có tụi tao mà " Gia Mẫn động viên nó.-"Cảm ơn hai đứa mày, bạn tốt của tao."Kết thúc giờ học cả ba cũng nhau ra về hôm nay cô bận việc nên nó được nghĩ một bữa. Nó đến làm sớm thì chị Hà Phương ngạc nhiên-"Hôm nay không học sao nhóc ?" Hà Phương thắc mắc hỏi.-"Cô bận việc nên em được nghĩ ạ" nó vừa mang đồng phục vừa nói, nhưng lại không buộc được cái dây tạp dề -"Thế thì hôm nay làm chăm chỉ nhé " Hà Phương lại gần giúp nó buộc cái tạp dề.-"Bộ mọi hôm em không chăm chỉ sao chị ?" nó vừa cười vừa nói chọc chị.-"Xong rồi..." Hà Phương buộc giúp nó.-"Cảm ơn chị " nó cười tươi.-"Không có gì, bắt đầu làm việc thôi em." chị đi ra quầy tính tiền. Làm việc xong thì về nhà nó nghĩ đến những lời Gia Mẫn nói thì bắt đầu suy nghĩ. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì nó quyết định là sẽ nói cho cô biết nó thích cô. Đúng nói ra còn hơn không nói a, nếu nói ra cô không đồng ý thì nó sẽ vẫn theo đuổi cô lấy thời gian chứng mình tình cảm của nó. Yêu cô thì phải chấp nhận thôi tiến cũng không được buông cũng không xong.