Chúng Ta Thuộc Về Nhau [GL, Việt, Tomboy, Truyện Ngắn, Teenfiction, 16+, Hoàn]

CHƯƠNG 5



Cả hai đi siêu thị xong thì về nhà Tùng Anh nấu ăn, An Vi có dịp trổ tài của mình cho Tùng Anh xem ( không biết tin được không chời :))) nên nói:

- Tùng Anh làm bài tập chưa? Chưa làm thì làm đi, An Vi nấu cho.

- Vậy được không? - Tùng Anh gãi đầu hỏi.

- Được mà, cứ yên tâm.

Nói rồi An Vi đi xuống bếp bắt đầu công việc của mình, để lại Tùng Anh ngồi làm bài trên phòng khách.

...

1h sau...

2h sau...

- Vi ơi! Có cơm chưa zậy? Lâu quá à. - Nó lên tiếng.

- Xong rồi nè, 5 phút nữa là ok. - An Vi đáp vọng lên.

- Rồi Tùng Anh xuống ăn đi. Xong xuôi hết rồi nè.

Nghe gọi, nó vội gom sách vở lại và đi xuống bàn ăn. Nó hỏi:

- Ủa nấu món gì vậy Vi?

- Món canh chua cá. - Vi đáp.

- Ừa, ngon á. - Nói rồi nó lấy giá múc canh. Nó lại ngẩng đầu lên hỏi:

- Ủa canh chua cá mà sao không thấy cá vậy?

An Vi cười gượng nói:

- Lúc nãy có mua cá nhưng mà hồi nãy làm cá á, nó trơn quá nên lở tay buông nó ra, nó rơi xuống cống rồi. (:D). Tùng Anh ăn đỡ canh chua không đi. Cũng ngon lắm à.

- Ơ vậy cũng được. (hic tội nghịp nó) Vậy còn món này là gì vậy? - Nó chỉ món kế bên hỏi.

- Là chả giò chiên. - Vi đáp.

- Nhưng sao đen thui vậy? - Nó hỏi.
[Cừu: chiên bằng than nên đen. :D]

- Tại đang chiên mà lo niêm canh nên khét 1 tí, nhưng không sao đâu, nhìn bề ngoài nó như vậy chứ ăn được mà!

- Thế còn đĩa rau này là sao?

- Gì mà rau, nó là mì ý đó. Mì ý xào thịt bò với cải bẹ xanh đó.

- Sao toàn thấy cải không à?

- Tại...mấy cọng mì to quá nên Vi bằm nhuyễn chung với thịt bò luôn rồi!

- Chời ạ. - Nó khẽ reo lên.

- Yên tâm đi, bảo đảm ngon mà. - Vi cất tiếng.

- Ừm, chịu thôi. Không ăn đói sao. (>.<)

Tùng Anh lấy một muỗng canh húp thử:

- Oh my god, chua quá! Kiểu này ăn vào là đi súc ruột chứ chẳng chơi đâu! - Nó nhăn nhó la lên.

- Ơ...vậy ăn mì ý đi. - An Vi cười trừ.

Nó lại ăn thử mì:

- Chời ơi, vị gì kinh quá! - Nói xong là nó nôn ran ngay.

- Vi xin lỗi! (=,=)

Thế là cuối cùng 2 đứa đã chọn 1 cách ngắn gọn đó là...nấu mì gói ăn.

....

Ăn xong cả hai dọn chén bát và cùng nhau đi rửa. An Vi hậu đậu sao mà lúc rửa chén làm vỡ chén nên bị xướt một miếng vào tay chảy máu.

- AAAA. Đau quá Tùng Anh ơi.

Đang rửa quay sang thấy tay An Vi chảy máu nó cầm tay Vi lên, ngậm lấy ngón tay bị thương đó. Trong khoảnh khắc ấy, An Vi không còn nhớ đến ngón tay bị thương của mình nữa mà tâm trí cô đã dành cho Tùng Anh. Ánh mắt cô nhìn Tùng Anh thật trìu mến, nó chứa sự say mê, yêu thương trong đó. Tùng Anh nhả tay cô ra và bước ra phòng khách lấy bông băng vào băng bó cho cô. Trong lúc Tùng Anh tập trung băng cho An Vi, cô đã không kiềm lòng mình được nên đã lấy tay còn lại vuốt lên tóc Tùng Anh, Tùng Anh do tập trung chuyên môn nên không để ý gì mấy đến chuyện đó. Thế nhưng không chỉ dừng lại tại đó, An Vi đã chồm lên phía trước hôn nhẹ lên trán Tùng Anh.

- Ơ Vi làm gì vậy? Tùng Anh giật mình, hai mắt tròn xoe nhìn An Vi.

- Vi rất thích Tùng Anh, Tùng Anh có biết không? Thích nhiều lắm, thích từ lúc mới gặp nhau kìa, càng ngày tình cảm đó càng lớn dần trong tim mình. Và bây giờ mình không thể kiềm nén nó nữa.

- Vi... Tùng anh bối rối.

- Tùng Anh làm người yêu mình nhé? - An Vi cướp lời.

- Nhưng..tụi mình không thể. Vi biết Tùng Anh không bình thường mà!

An Vi vội nắm tay Tùng Anh nói:

- Đừng nói vậy, chính Vi cũng không bình thường từ khi gặp Tùng Anh, nhưng Vi không thể lừa dối con tim mình nữa. Vi thích Tùng Anh.

Tùng Anh gạt tay Vi ra nói:

- Xin lỗi, Tùng Anh không thể đưa Vi vào thế giới này, khi bước vào thì Vi sẽ không thế thoát ra được. Sẽ không có tương lai đâu. Xã hội này không chấp nhận loại tình cảm của chúng ta đâu.

- Nhưng Vi thích Tùng Anh là được rồi. mặc kệ cái xã hội này. - Vi nói mà rưng rưng nước mắt.

- Xin lỗi, Tùng Anh không thể.

Nó vừa dứt lời thì cũng là lúc An Vi bỏ chạy ra khỏi nhà với hai hàng nước mắt. Nó đứng sững lai. Nó không đuổi theo. Nó muốn đuổi theo lắm chứ. Nhưng đuổi theo thì nó sẽ nói gì với An Vi đây? Thôi thì cứ từ từ đợi Vi nguôi giận đã.

...

Còn về phía An Vi, cô về tới nhà là bay vào phòng ngồi khóc. Cô đau lắm chứ. Lần đầu tiên cô biết thích một người là như thế nào, biết nhớ nhung thế mà lại bị từ chối. Cảm giác mọi thứ như sụp đổ. Nằm trên giường khóc, mệt quá nên cô thiếp đi trong nước mắt.

...

Tùng Anh lặng lẽ bước lên phòng mình, ngồi xuống giường, nhìn lại tấm hình của nó và Tú chụp mà lòng nó rối bời. Nó nói với Tú:

- Hôm nay Vi đã thỗ lộ lòng mình ra cho Anh, thế nhưng Tùng Anh vẫn chưa sẵn Sàng Tú à. Tùng Anh vẫn chưa thể mở lòng mình ra với bất cứ tình yêu nào khác được, Tùng Anh vẫn còn yêu Tú. Nói đến đây thì nước mắt nó cũng bắt đầu rơi. Nó với tay cầm lấy tấm hình trên đầu giường ôm vào lòng. Và nó cũng thiếp đi trong nước mắt....

Sáng thứ 2 vào đến lớp, Tùng Anh chợt mỉm cười khi nhìn thấy An Vi đang nhìn mình.

- Vi sao rồi, chuyện hôm rồi, mình... – Nó hỏi.

- Không sao đâu, Vi quên rồi. – Vi đáp.

- Vi không sao chứ, Tùng Anh xin lỗi. - Nó hơi cuối mặt xuống.

- Vi bình thường mà. Tùng Anh đừng lo cho Vi – Vi trả lời với vẻ mặt tỉnh bơ.

- Vậy mình vẫn là bạn chứ? - Nó nhìn thẳng vào mắt An Vi.

- Ừm, vẫn là bạn. - Cô trả lời. (trả lời vậy chứ trong đầu An Vi đã nghĩ " Vi không muốn chúng mình là bạn, Vi muốn mình là 1 đôi")

...

Cả tuần nay, kể từ cuộc nói chuyện hôm đó, nó và Vi đã có phần xa cách nhau hơn. Mặc dù ngồi kế nhau nhưng chả ai nói gì với ai. Mỗi lần chuông vừa reo hết giờ là nó lại xách cặp bước đi ra khỏi lớp nhanh chóng, không đợi Vi theo cùng như mọi khi nữa. Nó không biết tại sao nó lại muốn trốn tránh Vi nữa, nhưng nó buộc lòng phải làm vậy. Riêng An Vi cô buồn lắm khi thấy Tùng Anh tránh né mình, nhưng cô không biết phải làm sao nên cứ đành nghĩđó cũng là cách tốt để cô quên đi Tùng Anh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...