Chồng tôi là ác ma 🔞
Chap 9
Quản gia Choi đang mang đồ ăn lên phòng vừa đi đến cửa đã nghe tiếng khóc ba gai của cô chủ nhỏ nhà này, nó lại đòi sữa ghiền hơi mẹ nữa rồi. Cứ mỗi lần Minjeong đặt con xuống nôi là đứa nhỏ lại khóc toáng lên rồi, cho nên nàng cứ phải ôm con khư khư trong lòng đến khi Jinna ngủ say mới dám đặt nhẹ xuống.Ôm con hằng ngày nên mùi hương dầu dược liệu bám hết lên người nàng, có khi con ọc sữa em cũng ôm lấy vuốt lưng không để ý đến mình. May mà có dì Choi giúp em đỡ đần nên cũng bớt cực, kể ra có hơi đau lòng nhưng từ khi ra về từ bệnh viện Jimin chỉ nhìn con được đôi lần cả tháng nay nó không đến thăm con dù họ cùng ở trong một ngôi nhà nên Minjeong cũng có chút tủi thân."Em bé lại khóc nữa rồi, thôi nào cô chủ nhỏ qua tôi nào. Để cho mẹ cháu còn phải ăn cơm nữa.""Dì Choi?" Em quay người từ từ đưa đứa bé cho bà."Tiểu thư ăn cơm đi, Jinna chắc là ăn no nên chướng bụng. Xem nào bụng to như vậy bảo sao không khó chịu kêu la đây." Bà xoa xoa bụng đứa nhỏ trên tay."Hồi nãy con bé háo ăn quá nên con không dứt ra được, với sữa nhiều căng sữa chảy nhiều quá nên...""Không sao đâu! Tiểu thư đừng lo lắng quá, lần sau đừng cho cô chủ nhỏ ăn quá nhiều là được rồi. Tiểu thư ăn cháo đi, sáng giờ tiểu thư chưa ăn gì mà.""Dạ."Quản gia Choi bồng bế dỗ dành một hồi là Jinna đã ngưng khóc, miệng chóp chép mắt nhắm lên nhắm xuống. Tiểu oan gia nhà này chắc là đã buồn ngủ lắm rồi, bà nhắm nhìn đứa bé này bao nhiêu lần cũng chỉ tìm được vài nét nhỏ giống Minjeong còn lại tổng thể rất giống Yu Jimin.Mới ra đời một tháng thôi mà nét nào nét nấy y như mommy của nó, vậy mà con người tệ bạc đó đến nhìn con còn chưa được 5 lần. Ở bệnh viện được mấy lần thăm khám về nhà rồi thì càng không thấy mặt, nhất là khi Minjeong phải tách phòng riêng ngủ cho việc ở cử cũng như tránh quấy rầy nó, sợ Jinna khóc sẽ làm ồn.Nghĩ đến nhiêu đây thôi bà chỉ lắc đầu phán xét, đến độ bác sĩ Miyoung ở bệnh viện còn đến thăm khám cho nàng còn gặp mặt Jinna nhiều hơn người tạo ra nó. Bà đặt Jinna xuống nôi, lại kế Minjeong đang ăn rót một ly sữa cho nàng. Minjeong sinh xong thì gầy vô cùng, chỉ béo ở bụng thôi chứ da vẻ xanh xao, mặt mày mệt mỏi do tối nào nửa đêm nghe tiếng con khóc là phải thức cùng."Tiểu thư ăn xong thì uống ly sữa, dạo này tiểu thư xanh xao quá. Tôi vào xả nước ra trước cho tiểu thư."Nghe vậy Minjeong gật đầu cảm ơn bà, hơn ai hết em biết dì Choi lo cho mình thế nào nhất là từ khi ba mình không còn thì chỉ có dì Choi đối xử hết lòng với em. Sinh xong vết thương còn đau nên Minjeong rất ít ra khỏi phòng, thậm chí đi tắm cũng phải nhờ đến tay bà, mỗi đêm còn dỗ dành Jinna khi con bé giật mình thức giấc cũng là nhờ bà đỡ đần."Nước có nóng quá không tiểu thư? Có cần tôi tôi xả thêm nước không?""Dạ được rồi. Nước đủ ấm, dì không cần xả thêm đâu." Minjeong đáp lại lời bà.Hiện giờ em đang ngồi trong bồn tắm, dì choi đang kỳ lưng và vai giúp em. Tay bà chợt dừng lại, trên vai và dưới cổ Minjeong có một số vết sẹo nhỏ chúng như có vật gì đâm vào vậy, bà lo lắng liền chạm nhẹ vào những nơi đó."Minjeong! Con bị thương à? Lúc nào vậy sao không nói với ta."Bị hỏi bất ngờ Minjeong đứng hình một lúc rồi mới trả lời bà."Cháu không bị thương, mấy cái vết đó là Jimin cắn. Chị ấy bảo nó sẽ sớm liền da lại nên lúc đó cháu không nói với dì."Quản gia Choi từ bất ngờ chuyển sang kinh ngạc, cái gì thế này, làm gì có một người chồng nào nỡ đối xử với vợ mình như thế. Trên lưng nàng không chỉ một vết mà đến hai, ba vết do bị cắn thủng thịt nên mới để lại sẹo thế này."Sau này chủ tịch có làm vậy với con thì nhớ nói với ta, nếu không lưng của con sẽ có rất nhiều sẹo đó."Minjeong gật đầu đồng ý trước câu nói của bà, sau đó em lại hỏi bà một câu."Có phải từ khi sinh Jinna, người con rất hôi không?""Sao tiểu thư lại hỏi vậy? Không có đâu chỉ là mùi dầu dược liệu, do con nằm kế em bé nên dính phải là điều bình thường thôi. Bà mẹ nào mới sinh cũng có mùi này, một thời gian Jinna cứng cáp rồi sẽ không cần dầu này nữa.""Dạ. Con hiểu rồi."Nhắc đến việc này bà lại thấy kỳ lạ, tối qua lúc bà chưa lên đây hình như bà thấy Yu Jimin có vào phòng rồi đi ra thì phải."Hôm qua chủ tịch vào phòng tiểu thư, cô ấy không làm gì con chứ?" Bà lo lắng hỏi.Minjeong có chút bối rối đáp lại bà."Chị ấy chỉ vào phòng thăm Jinna rồi đi ra thôi, không có làm gì Minjeong hết."Bà nghe vậy thì đỡ lo phần nào, kỳ lưng và vai cho Minjeong xong, bà cũng ra ngoài. Đợi khi nào em tắm rửa thay đồ xong thì bà sẽ dìu em ra ngoài.Khi quản gia Choi đi rồi em mới bớt bối rối phần nào, thật ra mọi chuyện không phải như vậy tối qua Jimin đã rất tức giận, còn mắng chửi em sau đó thì bỏ đi.------------------------------------Yu Jimin vừa tiếp đối tác xong đã về, do uống hơi nhiều nên đã say một chút. Nó bước từng bước lên bật thang rồi nhìn về phía phòng của nàng và con, cũng đã lâu rồi nó chưa vào thăm hai mẹ con của em.Do đứng không vững mở cửa đẩy vào tường khá mạnh khiến tiếng va đập lớn, bé con đang ngủ cũng bị tiếng động kia làm cho giật mình mà thức dậy.Tiếng khóc la o oe đã bắt đầu, đứa nhỏ không ngừng khóc mà ngày càng khóc dữ hơn. Minjeong thì đang ở trong nhà vệ sinh nặn bớt sữa ra, chúng căng và đau không ngừng chảy làm ướt áo khiến em khó chịu nhưng vừa nghe tiếng con khóc thì liền chạy ra bế Jinna lên vuốt ve ru đứa nhỏ.Định qua gặp nàng một chút vậy mà đứa nhỏ khóc la om sòm làm nó vô cùng mất hứng, liền cáu bẩn mắng chửi nàng không biết nuôi con."Có đứa nhỏ dỗ cũng không xong, mày định giết chết con tao à?""Không có, em đâu có. Con giật mình nên mới khóc đó chứ?""Cái gì? Mày định đổ thừa cho tao à. Có làm mẹ cũng làm không xong."Minjeong cắn răng chịu đựng, em không muốn cãi nhau to tiếng như vậy càng làm ảnh hưởng con mà thôi. Chỉ im lặng vừa ôm con vuốt ve, vừa phải nghe những lời nặng nhẹ của nó.Con vừa ngủ nàng nhẹ nhàng đặt xuống, đứa nhỏ rời khỏi vòng tay Minjeong thẳng lưng lên chưa kịp đi thay đồ liền bị ôm từ đằng sau nhào tới, cánh tay nó siết mạnh eo nàng vòng qua không muốn cho em chạy thoát. Môi hôn mạnh vào phía sau gáy rồi dời xuống cổ, cơ thể lúc nãy bị sữa chảy ướt còn rít rít rất khó chịu chưa thay đồ phải chạy ra đây dỗ con, nàng khó chịu phản ứngđẩy nó ra bản thân chống cự những cái hôn phía sau lưng mình đồng thời cũng đẩy bàn tay đang chui vào áo của mình.Vùng vẫy một hồi Yu Jimin bị nàng đẩy mạnh về phía bàn bản thân nó đùi bị trúng vào cạnh bàn nhăn mặt, đưa mắt nhìn nàng đi lại gần giơ tay lên cao định đánh nàng thì Minjeong quỳ xuống cầu xin."Em xin chị, chị hãy thương em và con."Trước lời nói của nàng, nó rụt tay lại nhìn em."Mày nhìn lại mày đi có gì hơn người ta không? Làm cho con nín khóc cũng không làm được, bản thân thì hôi hám bẩn thiểu. Mày như vậy mà muốn tao thương yêu mày sao?"Chửi mắng xong thì mở cửa tức giận bỏ đi mặc kệ người trong phòng có chịu nổi hay không, nó không quan tâm.Hôm nay tiếp khách phải vào bar nói chuyện, nhìn mấy cô chân dài nồng mùi nước hoa khiến nó chịu không nổi phải nhìn liên tục, về đến nhà nhìn bộ dạng vợ mình đầu bù tóc rối lại bị từ chối nên khó chịu thốt ra mấy lời chửi mắng.Nó tựa đầu vào ghế nhắm mắt, tối qua tức giận vì bị nàng cự tuyệt nên khó chịu nói ra mấy lời không được tốt đẹp cho lắm. Mà cũng tại nàng mà thôi, tại sao nàng toàn làm những điều khiến nó khó chịu như vậy chứ.Thứ ký gõ cửa vào phòng, cô ta đưa hợp đồng rồi chờ chữ ký."Hôm nay có lịch hẹn gì không?""Dạ có. Chủ tịch có lịch hẹn ăn cơm với bên LS của ông Luis."Nó khó hiểu hỏi lại thư ký."Có sao? Tôi nhớ lần trước tôi và phó tổng đã đi ký hợp đồng rồi mà.""Đúng vậy nhưng sau đó ông ta có mời ngài ăn tối, và ngài đã đồng ý.""Được rồi. Giữ nguyên lịch hẹn."Nữ thư ký cúi đầu ra ngoài.Nó nhấc máy lên gọi cho Giselle."Alo! Có chuyện gì mà mày gọi tao gấp vậy?""Tối nay đi ăn với thư ký của Luis thế tao đi, tao muốn về sớm.""Mày quên là tối nay tao phải bay đi công tác ở Thượng Hải à? Nếu mệt thì hủy đi dù sao cũng chỉ là ăn tối, hợp đồng đã ký rồi mà.""Hazzz! Không hủy được lỡ hứa với ông ta rồi, mày biết lão là người trọng mặt mũi mà."Nó thở dài rồi cúp máy, hôm nay định về nhà thăm con ăn cơm với nàng dù gì cũng lâu rồi cả hai chưa cùng nhau ngồi một bàn, vậy mà bây giờ lại phải tiếp khách.Lại một bữa tối phải uống rượu, bước vào nhà hàng thứ làm ả bất ngờ vì đây thực sự chỉ là ăn cơm không có rượu chỉ là rượu nhấp môi mà thôi. Yu Jimin nhìn ngay bên cạnh ông Luis chính là nữ thư ký nóng bỏng, hôm nay cô ta mặc đầm body khoét cổ sâu khiến người ta phải chú ý ngay cả ả cũng không ngoại lệ.Trên bàn ăn sau đó chỉ là những cuộc nói chuyện về thương trường và cá nhân, ăn rồi lại uống. Ông ta đúng là một lão già nghiện rượu, mỗi lần nâng ly là phải cạn hết. Uống một hồi lão chóng mặt mượn cớ ra ngoài để đi vệ sinh để lại không gian riêng tư cho ả và cô thư ký của mình."Nghe nói chị Yu vừa mới có con, không biết là trai hay gái?" Khi chỉ còn hai người, nữ thư ký kia bắt đầu hỏi chuyện."Là gái.""Vậy chắc hẳn là giống chị lắm! Mà nếu giống chị thì quá tuyệt vời còn gì vừa đẹp vừa giỏi." Cô ta cố nhìn ả bằng cặp mắt đưa tình long lanh."Cảm ơn thư ký Jung đã quan tâm.""Vợ chị chắc là có phúc lắm mới có một người chồng như chị, chủ tịch Kim vừa mất liền có người chống đỡ nếu không có chị thì Kim thị sớm đã tiêu tan rồi."Không bỏ cuộc Jung Shin-e tiếp tục tâng bốc ả để nhận sự chú ý."Cô quá khen, chỉ là may mắn và mọi người giúp đỡ mà thôi."Cô ta lơ đễnh bước gần lại bên cạnh ả cố tình cúi người thật thấp xuống để Jimin nhìn thấy sâu trong lớp áo đó là gì, Yu Jimin dĩ nhiên có phản ứng nhìn không chớp mắt nhưng tay hơi rụt lại."Vậy chị có muốn thêm một may mắn không?" Jung Shin-e rót một ít rượu cho vào ly của mình, rồi lại ám sát gần thân thể rót rượu cho ả.Yu Jimin không cưỡng nổi do một phần vì rượu tác động, một phần bị bỏ đói lâu ngày nên lý trí mất đi phần nào.Khi cô ta đắc ý muốn ngồi hẳn xuống đùi ả thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Luis đã quay trở lại vẻ mặt châm chọc khi thấy thân cảnh vừa rồi."E là tôi vào không đúng lúc rồi.""Không phải. Thư ký Jung chỉ là đang rót rượu giùm tôi thôi, ngài đừng phiền.""Đúng đó giám đốc, tôi và chị Yu chỉ là uống rượu thôi.""À! Vậy là tôi đã nghỉ nhiều rồi."Không bao lâu sau thì Yu Jimin và bên phía Luis chào tạm biệt nhau, trước khi đi nữ thư ký kia ra dấu hiệu sẽ gặp vào lần sau, ả nhìn theo cười khẩy rồi về biệt thự Kim gia. Không thể chối bỏ một điều, Jung Shin-e thật sự rất nóng bỏng và biết cách nói chuyện.Về nhà lúc đi ngang qua phòng em và con, nó khựng lại một chút rất muốn vào nhưng không biết Minjeong đang làm gì? Nàng đã ngủ chưa? Suy nghĩ một lúc nó trực tiếp đẩy cửa vào, em đang cho con ti sữa.Nghe tiếng động Minjeong quay qua thấy ả đứng sững sờ ở đó, em ngại ngùng quay mặt đi còn tưởng là dì Choi vào."Chị vào thăm Jinna ạ? Con đang ăn, chị chờ một chút con ăn xong em đưa cho chị bế nhé!"Nó đóng cửa lại, đi thẳng lại giường trực tiếp xem con. Minjeong hơi nhích ra khi cảm nhận nó càng ngày càng gần hơn."Con bé có quấy phá em nhiều không? Đói à sao ăn nhanh thế." Nó đưa tay sờ sờ mặt Jinna, nhìn vào nơi con bé đang ăn bất giác nó nuốt nước bọt vào trong.Ngực nàng căng tròn, coi bộ là rất nhiều sữa. Tuy hằng ngày phải cho con ăn nhưng lại không bị thâm lại còn rất trắng, đầu ti còn hồng hào hơn rất nhiều. Thấy vậy nó cố tình chạm tay mặt con để cánh tay thì cố tình vòng qua eo nàng chạm lướt lên khoảng to tròn kia cạ vào đầu ngực của nàng.Cảm nhận được nhiệt độ càng ngày càng nóng, Jimin ngày càng gần Minjeong nhích ra ngoài càng rõ hơn, hành động này khiến nó không vui hỏi nàng."Tôi có mùi khó chịu hay sao mà em cứ nhích ra xa thế?" Tay cũng rụt lại, cau mày nhìn em.Trước câu hỏi có phần gay gắt kia Minjeong không phản ứng gì nhiều chỉ đặt con xuống kéo áo che lại, nàng lại tủ lấy quần áo mới định vào phòng tắm thì bị nó ngăn lại."Em ăn gan trời hay sao mà dám không trả lời câu hỏi của tôi? Muốn làm phản hả?"Ả hung hăng bấm chặt tay em khiến nó đỏ lên."Em chỉ muốn đi tắm, đi tắm thì mới được nói chuyện với chị.""Ai ra cái luật đó cho cô hả?""Hôm qua chẳng phải chị đã bảo em rất hôi sao? Nếu em không thơm tho thì chị sẽ đánh em, chửi em đúng không?""Thì..." Nó nhất thời cứng họng buông tay nàng, Minjeong được thả lỏng quay lưng đi về phía phòng tắm, lúc nãy em không biết mình lấy đâu ra dũng khí để chất vấn nó như vậy.Cửa phòng tắm đóng lại, thái độ đó của em là sao đang oán trách nó à? Dì Choi cũng vừa vào phòng, nó quay mặt qua thấy Jinna cũng đang ngủ thiếp đi. Yu Jimin nói mấy lời với bà rồi đi lên phòng.Vừa đi tiếp đối tác về đã vào thăm nàng, nó chợt nhận ra bản thân cũng chưa tắm liền lấy đồ đi tắm rồi qua phòng làm việc. Làm một chút việc chỉ gồm ký kết hợp đồng và xem doanh thu thế mà nhìn lại đồng hồ đã 23h, bật người dựa vào ghế nó mệt mỏi ấn vào trán mình lại nhớ dáng vẻ của Jung Shin-e từng cái đá mắt, nhướng mày cho đến giọng nói của cô ta khiến nó không khỏi nghĩ đến.Rồi ả lại chợt nhớ đến nàng, không biết giờ này Minjeong đã ngủ chưa, lời nói tối nay là đang giận hờn nó sao?Từ phòng làm việc có thể đi thẳng qua phòng ngủ nhưng không, ả đi xuống một tầng lầu mở cửa phòng mà Minjeong và con đang ở. Quả nhiên là em và con đang ngủ, hai người một lớn một nhỏ ngủ rất say.Do giường rộng tránh làm con thức giấc nên nàng để con một bên cách mình cũng không quá gần mình, bản thân nằm sát bên giường sợ khi ngủ lại cử động mà quơ trúng con.Do đang ở cử nên Minjeong mặc đồ khá thoải mái, toàn là váy lụa ngủ mỏng tơn khiến nó vừa nhìn đã dâng lên xúc cảm mãnh liệt.Đưa bàn tay sờ vào chân nàng rồi vuốt lên đùi, cảm nhận được lướt trên làn da láng mịn khiến nó kiềm không được tay cứ miết lên miết xuống đến nóng hết cả người. Kéo váy nàng cao lên ngực, khi ngủ Minjeong không mặc áo lót nên càng gợi tình nhìn một hồi đưa tay từ từ nhẹ nhàng nhất có thể cởi bỏ quần lót của nàng. Kéo nữa chừng em đột nhiên trở người khiến chiếc quần kia dừng ngay đầu gối, nó không dám động mạnh sợ em sẽ thức.Sữa bắt đầu căng lên, chảy ra từng giọt li ti khiến ngực nàng ẩm ướt bóng loáng y như những trái dâu đỏ mộng chờ người ta hái.Cổ họng đã nóng rang từ lúc nào có nuốt nước bọt bao nhiêu lần cũng không bớt khô nóng, nó biết bản thân mình cần làm gì. Không suy nghĩ thêm nữa, ả tự động cởi áo choàng ra ngoài người bản thân cũng tuột boxer ngang đùi lại gần Minjeong lật người em lại.Cầm hai cổ chân vợ mình ả tách ra kẹp ngang hông, đầu của cự vật đã xưng tấy lên vừa cứng vừa căng đến đỏ rát một phát bất ngờ đẩy mạnh vào trong."Ưm..Tuyệt!" Một tiếng rên thỏa mãn, đã rất lâu rồi ả chưa đụng vào chỗ này thật sự hút hoa huyệt rất chặt.Đưa gậy vào hang rồi nhưng vẫn không dám động mạnh sợ Minjeong thức dậy lại la lên sẽ làm hỏng chuyện, ả nhẹ nhàng chà xát chúng vào thành vách bên trong nàng rồi nhấp nhẹ cố gắng đẩy hông vừa phải, thế mà ngực của nàng lại to tròn mà nảy lên theo từng nhịp nắc của ả, Yu Jimin nhịn không được cúi đầu đưa miệng cắn mút dòng sữa kia.Răng chạm vào, không những hút mà còn cắn vào đầu ti lấy răng dây dây, Minjeong bắt đầu cảm giác có gì đó tác động lên mình cơ thể em bắt đầu ngứa ngấy khó chịu muốn đẩy vật nặng đang nằm trên bụng, đẩy hoài đẩy mãi vẫn không bớt nặng em khó chịu mở mắt.Một cảnh tượng nghĩ lạ mà quen, Yu Jimin đang ngồi trên em nhấp mạnh vào hoa huyệt. Thấy Minjeong đã tỉnh giấc ả không cả nể gì nữa liền nhấp mạnh hơn, cho hông vào xuyên xỏ hết cỡ nguyên cây gậy cứng ngắt thô to cho hết vào trong đụng đến tử cung mà đâm mạnh."AH~AH~ Jimin...Ah....Chị đang..Làm gì vậy...Ưm..."Minjeong khó nhọc thở ra từng câu đứt quãng, em đau quá chỗ đó một tháng nay không ai chạm vào bây giờ lại bị ả lỗ mảng khai phá như vậy khiến em đau đớn nhăn mặt.Từ nãy giờ đến khi Minjeong thức ả chưa từng nhả đầu ngực ra, ôm lấy nó cắn nút như trẻ con hết hút bên này rồi lại đổi đầu qua bên kia."Làm gì? Em tự mình thấy rồi còn hỏi?"Ả vừa nói vừa đẩy hông mạnh lên, bao lâu rồi ả sắp điên mất rồi. Nguồn năng lượng thừa này bấy lâu nay không có chỗ xả, bây giờ có cơ hội liền không chút lưu tình mà dập mạnh, ả bắt đầu không kiểm soát dùng hết sức đâm mạnh vào hoa tâm, ở trên nàng kẹp hai chân sau hông dập mạnh xuống dưới."Ah! kẽo kẹt~ két két...""Jimin..Đừng mà...Con thức."Lực mạnh mà đóng vào nàng hai túi tinh đập mạnh vào mông khiến chỗ trắng trẻo kia đã sớm lưu lại những vệt đỏ, em sợ con thức khi chiếc giường bắt đầu rung chuyển mà phát ra những tiếng kêu, đây là chiếc giường cỡ lớn được đóng bằng gỗ tốt rất chắc nhưng vẫn không thể im lặng trước sự mạnh mẽ cường bạo thô bỉ này của ả."Kệ đi..Con không thức đâu.." Nói xong lại giã mạnh vào mặc kệ Minjeong đau đớn cầu xin hai tay nàng bóp vào vai ả muốn con người này dừng lại, nhưng bao nhêu đó thì chống làm sao lại được sự động dục của con người này ả đưa đầu lại gần cổ em bắt đầu hôn khi đã cắn mút chán chê hai khuôn ngực ở dưới, chúng nhớp nháp đầy nước bọt của người đàn bà này, Yu Jimin hôn rồi hít hà hương thơm trên cổ em."Em thật là thơm, ngoan đừng có giãy nữa em càng động càng lớn tiếng mà thôi.""Phạch..Phạch...Phạch...Phạch~~""Ah~."Mùi hương kích thích lại khiến bên dưới không kiểm soát nổi mà đóng mạnh vào, Minjeong chịu không nổi kêu lên không được, em không chịu nổi nữa, Jinna sẽ thức vì những tiếng động đó."Đừng ở đây, con thức xin chị mà..."Em nhìn qua thấy Jinna đã lấy tay quặc vào miệng rồi ngủ tiếp, bé con có phải đã đói rồi hay không mà ngậm tay thế kia.Thấy Minjeong liên tục kêu la vì sợ con thức, nàng còn chống chế giằng co, ả ngưng lại một nhịp bế nàng đứng thẳng dậy về ghế sô pha nhưng vẫn không rút thân dưới ra, quần lót của nàng đã rơi xuống mắt cá chân.Đặt mạnh nàng xuống hàng ghế da lạnh lẽo, úp nàng xuống nằm sấp lại, tay đặt vào bụng nắm eo nàng cho mông chổng lên bắt lấy mông húc mạnh vào lỗ nhỏ kia."Ah..Không...""Đã đổi chỗ rồi em còn muốn cái gì nữa."Tư thế này hoa huyệt nàng nuốt trọn, nước tình ào ạt chảy ra biết em đã lên đỉnh, ả cười độc ác đẩy mạnh hơn đùi trong cảm nhận được mông em đụng vào càng phấn khích."Sướng quá...Sướng quá đi thôi.""Bập...Bập...Bập.."Đẩy mạnh vào ả rít qua kẻ răng."Thật sướng đúng không? Đừng cố nén nữa mà. Em rất thơm, rất khít tôi đâm sướng lắm đó."Hai chân nàng quỳ trên ghế tay chống phía trước, ả thì không muốn quỳ nữa liền dùng tư thế cẩu thú ở trên đẩy mạnh xuống. Tư thế này quả nhiên vừa tiện vừa sướng, ả có thể vừa nói chuyện bên tai em vừa bóp nặn thỏa thích bầu ngực căng này lại còn đâm vào rất sâu.Minjeong cố nén lại, em nắm tóc của mình khống chế chỉ rên rỉ thật khẽ trong miệng."Ưm..Dừng lại đi, dì Choi sẽ lên đó.""Thôi nào bé dâm của tôi, em đừng lo cứ rên đi mà. Lâu rồi không nghe em rên, tôi nhớ giọng em rên rỉ tên tôi, cầu xin tôi lắm đó.""Đừng lo tôi đã bảo quản gia rồi, bà ta sẽ không lên đâu.""Rên đi nào! Thú vui tình dục của tôi. Sao em lại im lặng thế kia, muốn làm mạnh hơn phải không?"Bất ngờ kéo bàn tay nàng đang che miệng ra, bị rụt mạnh vào đấu gối khiến Minjeong đau đớn nằm sấp xuống, mặt đập xuống thân ghế em đau đớn bật khóc.Dưới đây ả không quan tâm em chịu nổi hay không vẫn tì mạnh xuống lưng khiến Minjeong không ngồi dậy được, ả dùng cái tư thế cưỡi ngựa mà nắc vào em. Cái sự cứng miệng của em khiến ả nổi điên dùng tay ấn đầu em xuống ghế không cho ngóc đầu lên, Minjeong nghẹt mũi đến không thở nổi nếu đây là ghế gỗ thì mũi em đã bị gãy rồi.Hết ấn mạnh đầu xuống ghế rồi lại nắm đầu dựt tóc ra sau, Minjeong đau đớn nước mắt hai hàng chảy ra, em có lỗi gì đâu mà Jimin lại đối xử tàn nhẫn với em như vậy chứ."Để xem mày còn cứng đầu được không? Sao lại khóc hả? Oan ức lắm à, đau khổ lắm à?"Ả điên rồi, ả hét lớn vào mặt em khi nắm tóc vợ mình giật mạnh ra sau lưng."Đau em, buông tóc em ra đi. Em đau đầu quá Jimin, làm ơn.""Buông sao?"Ả cố tình nắm mạnh hơn, giựt mạnh hơn."AH..Đau..""Em xin chị, chị muốn gì em cũng được đừng làm đừng ở đây mà... Đừng nắm tóc em nữa.."Để nói được mấy lời này, em đã chảy ra rất nhiều nước mắt. Không chỉ vì đau đớn mà còn là vì sự tủi hổ ê chề từ chính kẻ đầu ấp tay gối của mình mang lại."Chỉ cần làm chỗ khác là em sẽ kêu lên đúng không?"Minjeong gật đầu nước mắt nước mũi em đã lem nhem, mặt vẫn úp vào thân ghế ngồi."Được."Ả bế em ngồi dậy, dùng tư thế đối mặt Minjeong đau đớn bên trong bụng em đã gồ lên hình dáng kích thước của cự vật. Ả đưa tay khoác áo choàng lên cho cả hai cầm lấy quần lót rồi bước lên phòng, chỉ có vài bậc thang nhưng lại khiến ả mệt đến hít thở không thông mở cửa ra chưa khóa lại đã trực tiếp vồ mạnh lên giường khiến mặt lưng và gáy của em tiếp xúc với niệm, chịu không nổi va đập em rít lên đau đớn nhăn mặt.Quản gia Choi thấy ả đóng cửa phòng mới an tâm vào phòng trông cô chủ nhỏ, bà chỉ lắc đầu rồi pha sữa cho Jinna.Ở trên phòng Yu Jimin giở mọi loại cực hình biến trái tra tấn nàng, do phòng đã có cách âm ả mở những cuộn phim quay lén Minjeong hồi trước bắt em vừa xem vừa banh chân ra cho ả đâm vào, Minjeong rên rỉ đến thấu trời em đau quá đùi em tê tái, nơi đó bắt đầu hiện lên những vết bầm xanh do bị thút đẩy va đập chà sát không ngừng."Đau em, rát quá! Jimin..Xin chị nhẹ..Nhẹ lại...Em chịu không nổi. Ưm..."Từng tiếng kêu của em càng làm cho dục vọng bấy lâu nay của ả trỗi dậy mạnh hơn mà thôi, ả bắt đầu tác động vật lý lên em khi làm tình chưa đủ thỏa mãn, mặc dù nãy giờ vẫn không ngừng nhấp vào rút ra rồi lại đẩy nguyên cây vào hết cỡ."CHÁT~"Không phải một tiếng mà là nhiều tiếng "Chát~chát..." lập đi lập lại.Ả tát mạnh vào mặt em không phải một cái mà là nhiều cái, tát đến hai bên mặt đỏ rát vẫn không tha chỉ khi khóe miệng em đổ máu tươi mới dừng lại. Vừa xong tiếp tục đưa tay xuống cổ siết mạnh, Minjeong mất thở mắt trợn lên đưa tay cào vào bàn tay đang đặt trên cổ mình, đợi đến khi em sắp chết ngạt đến nơi ả mới buông tay."Sao. Có phải tôi vừa chơi em vừa đánh em thế này rất kích thích có phải không?""Không. Em đau, em khó thở đừng siết nữa.."Quanh cổ em đã có những vết hằn, phía dưới không kiểm soát đẩy mạnh, lực ma sát mạnh đến nổi ả có thể cảm nhận được từng nếp gấp trong thành tử cung đang co bóp vì mình, cự vật như được chôn sâu hút mạnh vào trong khiến ả khoái trí nghĩ rằng em cũng đang sung sướng giống ả, mặc kệ người nằm dưới đau đớn la lên, ả chỉ cần biết bản thân thỏa mãn là được.Hành hạ em đến khi đồng hồ điểm 3h sáng ả vẫn chưa có ý định dừng lại, bàn tay gân guốc vẫn ấn bụng em xuống không cho ngồi dậy hông cường tráng đẩy mạnh vào."Đồ chơi dâm đãng à! Em muốn tôi bắn bao nhiêu lần nữa hả? Tôi bắn nhiều thế này vẫn chưa đủ với chỗ chứa này đúng không?" Nhìn bụng em nhô lên, rồi lại lồi lõm vì hình thù cự vật của mình, ả độc ác ấn xuống ép bụng khiến Minjeong đau đến mất thở."Em...Đủ rồi, chị đừng bắn vào nữa em đau bụng quá!" Minjeong ôm lấy bụng mình khóc nức nở."Chẳng phải một tháng là đã làm được rồi sao? Tụi bác sĩ chỉ gạt người, em xem mình dâm đãng như vậy. Nếu tôi không làm em thì em cũng sẽ kiếm thằng khác thỏa mãn đúng không?"Ả vừa nói vừa đẩy mạnh, Minjeong không hiểu mình có phải đang ở địa ngục không. Em không tài nào hiểu nổi từng câu từng chữ mà ả đặt ra nữa rồi, hiện tại em chỉ thấy bản thân đau đớn, ê chề và sự nhục nhã từ kẻ có hôn thú với mình mang lại mà thôi.Khi bắn xong một lần nữa lúc này Yu Jimin mới đổ gục vào người em, do vừa vận động xong chính nó cũng cảm thấy mệt mõi. Mọi khi làm xong Minjeong đều chịu không nổi mà thiếp đi nhưng hôm em không ngất, mắt lại mở em không ngủ được, hay nói chính xác em bị chồng mình giày vò đau đớn đến không ngủ được.Trông em bây giờ thật sự thảm hại đến tàn khóc, mái tóc thì rối, trên giường rải rác tóc và máu của em, bị ả đánh đập áp bức đến nổi lem những vết máu từ miệng ra trên giường, mặt thì sưng phù đến biến dạng những vết bầm xanh đã hiện lên, e là ngày mai sẽ chuyển thành tím đỏ.Biết mình cuồng dục quá tay nên nhìn Minjeong như vậy trong lòng nó cũng có chút áy náy. Đây là lần đầu tiên nó thấy em vô hồn như vậy."Em có sao không? Chị thoa thuốc cho em nha!"Yu Jimin ôm em từ sau lưng tay ả cố nhẹ nhàng vệt vào những vết thương của em xoa xoa trông có vẻ đau xót, ả đang an ủi cho chính tác phẩm mà mình đã làm ra.Minjeong không nói gì chỉ im lặng, mắt đỏ lên nhưng em không khóc vì em không thể rơi một giọt nước mắt nào nữa rồi.Biết chắc chắn là nàng rất phẫn nộ nhưng ả cũng không biết làm sao chỉ thấy em im lặng, ả cố gắng lấy lòng em hôn thật khẽ lên những vết thương rồi tỏ vẻ an ủi nhưng trông Minjeong chẳng quan tâm lắm, lòng nàng đã chết lặng rồi.
"Minjeong à! Chị đã biết lỗi rồi mà. Em muốn gì cũng được, chị sẽ đền bù cho em, đừng im lặng nữa có được không?" Ả vừa nói vừa vén tóc mai lên mà hôn vào phía mặt đã tím tái của em, nơi đã mà ả đã tát đau cả tay.
"Em muốn ngủ với con, chị đừng bắt em lên đây nữa được không?"
"Cô.." Dù tức giận trước câu nói của em nhưng ả vẫn cố gắng nhẹ nhàng.
"Chị biết em giận nhưng đừng có rời xa chị mà, con thì chị sẽ cho người chăm, mỗi sáng em chơi với con là được rồi cần gì phải ngủ chăm chi cho mệt."
"Em không sợ mệt." Đúng vậy Minjeong không sợ mệt, em chỉ sợ cái cảnh bản thân bị bạo lực tình dục trong cái căn phòng này, nó ám ảnh đến mức khiến em phát điên vì sợ hãi."Đủ rồi đó. Một, hai cứ cố đòi xuống đó làm gì? Cô là vợ tôi, cô không ở đây làm vợ tôi thì ai làm hả?"Đáp lại ả cũng vẫn là sự im lặng từ người kia, Yu Jimin tức giận quật người em về phía mình giữ chặt hai tay em trên đầu."Tôi nói một lần nữa. Em ở đây, từ ngày mai quản gia Choi sẽ thay em làm cái việc chăm con. Tôi cấm em ra khỏi phòng trừ khi tôi cho phép, nếu không tôi đập què chân em thì đừng có hối hận."Trong Kim gia bây giờ lệnh của nó là lệnh trời không ai dám cãi, sáng ra vừa xuống nhà đã ra lệnh cho mọi người dọn dẹp phòng óc đem đồ đạc của nàng về phòng cũ, giao Jinna cho quản gia Choi chăm sóc mỗi đêm.Bà Choi vừa nghe là biết đã có chuyện, lên phòng thăm khám Minjeong thì thấy nàng ngồi bên cửa sổ mà khóc, bà vội vàng lại hỏi em có chuyện gì Minjeong cũng không trả lời chỉ gục lên vai bà khóc tiếp. Thấy thế bà để yên một lúc đến khi Minjeong ngước mặt lên, nhìn những vết sưng nơi khóe miệng và rãnh mắt đôi môi nứt nẻ tứa máu thì bà vô cùng hoảng hốt kêu lên."Minjeong! Con bị sao thế này để ta lấy thuốc thoa cho con, mặt đã sưng như thế này rồi."Bà lo lắng thoa thuốc đỏ lên vết thương, rồi lấy dầu xoa vào cho mặt em bớt sưng lên, Minjeong không nói gì chỉ im lặng nước mắt rơi lã chã. Ngày xưa khi ba Kim còn sống ông bao bọc cưng chiều con gái vô hạng, Minjeong khi đó là một cô gái chưa trải sự đời ngây thơ cộng thêm tai nạn quái gỡ lấy IQ của em nhưng điều đó không có nghĩa em là một kẻ điên mất nhận thức, từ lúc lấy Yu Jimin cuộc đời em chưa bao giờ được một ngày an nhiên, khi có thai thì được coi những tin tức tìm hiểu về cảm xúc của mẹ và con rồi những câu chuyện tình cảm gia đình.
Thật đau lòng khi Minjeong nhận ra rằng chồng của em không yêu thương em một chút nào, trong lúc mang thai Minjeong đã có dấu hiệu trầm cảm, lúc vừa khi sinh xong lại có một cú sốc lớn khiến tâm lý em càng bất ổn hơn bây giờ lại bị cường bạo như này càng khiến em đau đớn và tổn thương tinh thần nhiều hơn."Jimin nói sẽ nhốt con trong phòng, thậm chí tối qua còn đánh con. Con đau lắm! Jimin không thương con đúng không?"Trước lời bày tỏ và câu hỏi chạnh lòng kia bà không biết trả lời Minjeong thế nào, chính bà cũng không biết Jimin đối với em là gì mà năm lần bảy lượt làm tổn thương em đến vậy. Mọi chuyện nhìn vào tình cảnh bà có thể đón được phần nào, chỉ là hiện thực quá tàn khóc bà không thể làm Minjeong tổn thương thêm nữa, chỉ cúi đầu im lặng lo lắng chăm sóc cho em như con gái của mình."Dù chủ tịch không thương tiểu thư nhưng vẫn còn rất nhiều người khác thương tiểu thư , đừng buồn nữa chắc trong lúc tức giận cô ấy mới nói như vậy với con, sẽ không sao đâu."Bà cố an ủi em trong tuyệt vọng, bác sĩ Hwang đã nói giai đoạn này Minjeong rất dễ trầm cảm và phát bệnh nên mọi người tránh làm tổn thương về tinh thần của em."Tiểu thư hãy ăn uống chăm sóc sức khỏe để có sữa cho Jinna ăn nữa chứ, vài hôm bác sĩ Hwang đến sẽ khám lại cho con.""Là chị Miyoung đúng không dì? Sao Kang Joon, anh ấy không đến thăm con nữa vậy? còn có Ningning cũng không đến.""À! Tiểu thư Ningning chắc ở xa, còn bác sĩ Kang cũng phải đi xa làm việc nên bác sĩ Hwang sẽ khám cho con."Thật ra những lời vừa rồi quản gia Choi đều là nói dối, bà làm sao có thể nói rằng Kang Joon đã bị Yu Jimin đuổi việc ở Kim gia, ả còn cấm túc cậu ấy đến thăm em, còn Hwang Miyoung là một bác sĩ phụ trách cho Minjeong từ khi mới sinh đến hiện tại, Yu Jimin thậm chí tên cô ấy là gì cũng không biết chỉ giao phó cho bà tìm người giỏi mà khám bệnh cho em.
----------------------------------Vài hôm sau đó Yu Jimin cảm thấy không khí trong nhà quá tẻ nhạt liền tìm một quán bar uống rượu, trong tiếng nhạc xập xình giữa hàng tá cô gái lắc qua lắc lại dường như ả chẳng chấm nổi ai."Damn it! Những con nhỏ ở đây thật quá tầm thường."Khi rượu đã vào nhiều ly nhưng chẳng có ai làm cho nó hứng thú, quá vô vị nó muốn bỏ về nhưng lại không về. Vì sao à? Vì nó đã quá chán nản khi phải đối diện với gương mặt lạnh lùng vô cảm của vợ mình, nó không tài nào hiểu được Minjeong bị làm sao thế. Từ sau khi sinh nở xong em không còn là em của lúc trước, cứ như em đang dần lấy lại lý trí vậy, cách nói chuyện không giống một đứa trẻ yếu mềm dễ khóc dễ khi dễ như trước kia.
"Chào chị! Chúng ta có duyên thật đó."Một giọng nói quen tai gợi lên trong tiếng nhạc ồn ào, nó nhìn qua."Ồ! Chẳng phải là thư ký Jung sao. Người đẹp sao lại đến nơi ồn ào này vậy?"Nó buông lời trêu trọc khi nhìn thấy cô thư ký trẻ đẹp nóng bỏng của Luis."Giống như chị thôi, đi tìm niềm vui." Jung Shin-e không cả nể mà tiến lại gần cụng ly với nó."Sao em biết tôi đến đây tìm niềm vui?""Nếu cô vợ nhỏ của chị ở nhà làm cho chị vui thì chị đã không đến đây rồi đúng không?" Jung Shin-e chĩa một ngón vào ngực ả trêu đùa."Em thật là sâu sắc, thảo nào giám đốc Luis lại trọng dụng em đến như vậy. Em khác xa với người phụ nữ kia." Yu Jimin nắm lấy ngón tay Shin-e buông lời gợi tình."Em làm sao mà bằng vợ của chị được? Có đúng không?""Ai nói? Em xinh đẹp nóng bỏng, thông minh. Cô ta không hấp dẫn như em đâu." "Chị lại đùa giỡn với người ta rồi, nói gì thì nói thì Kim tiểu thư cũng là vợ của chị, em làm sao mà bằng cô ấy trong lòng chị được có đúng không?" Jung Shin-e vừa nói vừa ngồi lên đùi, tay vòng qua cổ Yu Jimin nũng nịu, nhìn dáng vẻ này của cô ta, ả vô cùng hứng thú đặt tay lên eo ôm lấy."Thật ra. Tôi đã chán cô ta lắm rồi, em có biết không? Bây giờ đụng vào người cô ta tôi cũng ngán ngẫm. Chẳng qua có con rồi nên phải chịu đựng, em biết đó con tôi còn quá nhỏ tôi không thể bỏ mẹ nó được.""Những lời chị nói có thật không vậy? Em thì dễ tin người lắm á! Đừng có gạt em nha.""Tôi có gạt em đâu, nếu em muốn tôi chứng minh liền. Cưng có chịu không?" Đôi tay ả siết lấy eo chặt hơn, Jung Shin-e cúi đầu thì thầm vào tai ả."Em rất muốn xem khả năng của chị đó."Cả hai nhìn mỉm cười đầy ý đồ, không lâu sau khi gọi phục vụ tính tiền cả hai cùng vào thang máy nhấn nút lên tầng 5."Ưm..Thôi mà! Từ từ thôi làm gì như hổ đói vậy?"Jung Shin-e cố đẩy đầu ả ra khỏi cổ mình, vừa đóng cửa thang máy là Yu Jimin lao vào muốn xé toạc đồ của cô ta ra, một tay thì sờ mó tay kia kia thì nắm cổ hun hít đầy dục vọng không lẽ ở nhà chán vợ đến mức không muốn sinh hoạt hay sao?"Ai bảo em đẹp quá làm gì? Ai mà chịu nổi đằng nào mà chẳng làm, chơi luôn ở đây cho nó hấp dẫn."Nói xong nó lại gần ôm ấp cô ta mà hôn vồ vập, Jung Shin-e cũng điên cuồng đáp trả khi thang máy đã đến tầng bấm cửa mở ra, Yu Jimin không chậm trễ kéo Jung Shin-e thẳng đến cửa phòng nhưng vẫn chưa từng rời môi.Jung Shin-e vô cùng kích thích liền trèo kéo trên người nó gợi tình nhiều hơn, cửa mở chưa kịp đóng, giường đã bị lún xuống. Nó mạnh bạo quăng cô ta lên giường đóng cửa lại cởi đồ, cầm lấy bao cao su có sẵn trong phòng xé ra đeo vào, không nhiều lời đến giữa chân cô ta đâm mạnh vào."AH~ Sâu quá! Sướng quá Jimin...Ưm." Jung Shin-e vô cùng kích thích hứng tình, đây không phải lần đầu của cô ta nhưng Yu Jimin quá mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên cô ta kích thích đến nổi chưa được một phút đã muốn lên đỉnh.
Hơi rượu càng lúc càng thấm vào Yu Jimin chơi càng hăng, nhìn cô ta trước mặt mơ hồ đối với nó đây chính điều mà bản thân muốn làm nhất, muốn ai đó rên rỉ khóc la dưới thân mình, Jung Shin-e quá nóng bỏng nếu không phải là nó thì cũng là một người đàn ông khác thôi.Làm tình với cô ta rất khác như khi làm tình với nàng, Minjeong chỉ biết khóc và kêu la làm cái gì cũng bắt ả chỉ dạy, còn Jung Shin-e thì không cô ta vô cùng chuyện nghiệp khiến nó rất thỏa mãn mà rên lên, cứ như thế cả hai đôi cẩu nữ này đã vui vẻ suốt đêm với nhau.Trong khi bên ngoài Yu Jimin đang chìm đắm trong niềm vui mới lạ thì trong nhà ngực Minjeong vô cùng đau nhói, em không hiểu vì sao tim mình lại đập mạnh như vậy bức bối đến không ngủ được. Dưới lầu thì Jinna không ngừng kêu khóc, con bé kêu la khóc đến khàn cả giọng. Minjeong nghe được thì chạy xuống dỗ con, nghĩ Jinna đói nên mới khóc như vậy nhưng nàng càng đưa vào con bé càng khóc dữ hơn. Mặt Jinna bắt đầu đỏ lên, trán cũng ấm nóng chắc là bị sốt rồi cả nàng và quản gia Choi lấy nước lau mình nhưng con bé vẫn không hề giảm nóng mà khóc còn dữ dội hơn, Minjeong không biết làm gì ôm con khóc theo muốn đưa con bé đi bệnh viện gần nhất nhưng mới 2 giờ sáng, vệ sĩ đang ngủ dưới tầng hầm rất say xuống đó đánh thức chuẩn bị xe cũng phải 30 phút mà bệnh viện gần nhất cũng chạy khoảng 20 phút mới đến nơi.
Quản gia Choi cũng nóng ruột, không biết làm sao đang tính gọi cấp cứu thì nhớ ra bác sĩ Hwang có để lại số điện thoại bà lập tức gọi ngay cho cô hi vọng cô còn thức.Một, hai, ba,... Cuối cùng cũng có người bắt máy."Xin hỏi là ai vậy? Đã khuya thế này...""Tôi đây, người nhà Kim gia đây. Xin lỗi bác sĩ nhưng tôi có chuyện gấp lắm." Quản gia Choi gấp đến nổi không để Hwang Miyoung nói hết lời.Bác sĩ Hwang nghe đến Kim Minjeong cũng tỉnh dậy nghe điện thoại."Có chuyện gì sao? Cô Kim bị bệnh hay có triệu chứng gì bất thường sao?""Không! Là Jinna con bé đột nhiên sốt cao người nóng rang, tôi chườm nước nãy giờ nhưng con bé vẫn không bớt."Bà kể hết hiện trạng của Jinna cho cô nghe."Được rồi bác bình tĩnh đi! Đừng lau nước nữa mở cửa phòng thông thoáng ra, quần áo cũng đừng mặc nhiều quá. Có máy lạnh thì tắt đi mở quạt máy xoay đầu thôi, sau đó lấy lọ thuốc tôi đưa hôm trước đổ ra ly hai muỗng pha với nước cho bé uống. Sau 10 phút xem bé có đỡ nóng không?"Quản gia Choi nghe vậy thì tắt điện thoại làm theo từng lời hướng dẫn của bác sĩ Hwang, đúng thật Jinna uống thuốc xong không những đỡ nóng mà còn ngủ ngoan không khóc la nữa. Minjeong cũng hết khóc ôm con kêu bà gọi điện cảm ơn bác sĩ Hwang."Không sao đâu! Đó là trách nhiệm của cháu, Jinna chắc là bị sốc nhiệt mà thôi. Lần sau đừng cho bé nằm ở nhiệt độ cao quá hay thấp quá thân nhiệt con nít sẽ chịu không nổi, bây giờ tạm ổn rồi để ngày mai cháu qua thăm khám lại cho cô Kim rồi coi luôn Jinna.""Dạ cảm ơn bác sĩ Hwang, thật may nếu không có cô tôi không biết làm sao nữa. Tôi và Minjeong rất cảm ơn cô.""Bác không cần khách sáo như vậy, chuyện nên làm mà."
Cuộc điện thoại tắt đi, Jinna cũng đã thoải mái hơn mắt con bé đã nhắm lại không kêu khóc vì khó chịu nữa.
Đồng hồ đã điểm 2h30p Minjeong vẫn đang ôm con trong lòng, chỉ còn Yu Jimin thì vẫn chưa về.
: Viết cái chap này tôi cũng cảm thấy nhân vật chính tồi quá các bạn ạ, chắc tôi nhập một vai vào đây tán vào mặt ả mấy phát quá :)).Nóng thì nóng nhưng nhớ vote cho tớ nha, đừng giận quá mà bỏ tớ tội nghiệp lắm nha mấy bà.
"Minjeong à! Chị đã biết lỗi rồi mà. Em muốn gì cũng được, chị sẽ đền bù cho em, đừng im lặng nữa có được không?" Ả vừa nói vừa vén tóc mai lên mà hôn vào phía mặt đã tím tái của em, nơi đã mà ả đã tát đau cả tay.
"Em muốn ngủ với con, chị đừng bắt em lên đây nữa được không?"
"Cô.." Dù tức giận trước câu nói của em nhưng ả vẫn cố gắng nhẹ nhàng.
"Chị biết em giận nhưng đừng có rời xa chị mà, con thì chị sẽ cho người chăm, mỗi sáng em chơi với con là được rồi cần gì phải ngủ chăm chi cho mệt."
"Em không sợ mệt." Đúng vậy Minjeong không sợ mệt, em chỉ sợ cái cảnh bản thân bị bạo lực tình dục trong cái căn phòng này, nó ám ảnh đến mức khiến em phát điên vì sợ hãi."Đủ rồi đó. Một, hai cứ cố đòi xuống đó làm gì? Cô là vợ tôi, cô không ở đây làm vợ tôi thì ai làm hả?"Đáp lại ả cũng vẫn là sự im lặng từ người kia, Yu Jimin tức giận quật người em về phía mình giữ chặt hai tay em trên đầu."Tôi nói một lần nữa. Em ở đây, từ ngày mai quản gia Choi sẽ thay em làm cái việc chăm con. Tôi cấm em ra khỏi phòng trừ khi tôi cho phép, nếu không tôi đập què chân em thì đừng có hối hận."Trong Kim gia bây giờ lệnh của nó là lệnh trời không ai dám cãi, sáng ra vừa xuống nhà đã ra lệnh cho mọi người dọn dẹp phòng óc đem đồ đạc của nàng về phòng cũ, giao Jinna cho quản gia Choi chăm sóc mỗi đêm.Bà Choi vừa nghe là biết đã có chuyện, lên phòng thăm khám Minjeong thì thấy nàng ngồi bên cửa sổ mà khóc, bà vội vàng lại hỏi em có chuyện gì Minjeong cũng không trả lời chỉ gục lên vai bà khóc tiếp. Thấy thế bà để yên một lúc đến khi Minjeong ngước mặt lên, nhìn những vết sưng nơi khóe miệng và rãnh mắt đôi môi nứt nẻ tứa máu thì bà vô cùng hoảng hốt kêu lên."Minjeong! Con bị sao thế này để ta lấy thuốc thoa cho con, mặt đã sưng như thế này rồi."Bà lo lắng thoa thuốc đỏ lên vết thương, rồi lấy dầu xoa vào cho mặt em bớt sưng lên, Minjeong không nói gì chỉ im lặng nước mắt rơi lã chã. Ngày xưa khi ba Kim còn sống ông bao bọc cưng chiều con gái vô hạng, Minjeong khi đó là một cô gái chưa trải sự đời ngây thơ cộng thêm tai nạn quái gỡ lấy IQ của em nhưng điều đó không có nghĩa em là một kẻ điên mất nhận thức, từ lúc lấy Yu Jimin cuộc đời em chưa bao giờ được một ngày an nhiên, khi có thai thì được coi những tin tức tìm hiểu về cảm xúc của mẹ và con rồi những câu chuyện tình cảm gia đình.
Thật đau lòng khi Minjeong nhận ra rằng chồng của em không yêu thương em một chút nào, trong lúc mang thai Minjeong đã có dấu hiệu trầm cảm, lúc vừa khi sinh xong lại có một cú sốc lớn khiến tâm lý em càng bất ổn hơn bây giờ lại bị cường bạo như này càng khiến em đau đớn và tổn thương tinh thần nhiều hơn."Jimin nói sẽ nhốt con trong phòng, thậm chí tối qua còn đánh con. Con đau lắm! Jimin không thương con đúng không?"Trước lời bày tỏ và câu hỏi chạnh lòng kia bà không biết trả lời Minjeong thế nào, chính bà cũng không biết Jimin đối với em là gì mà năm lần bảy lượt làm tổn thương em đến vậy. Mọi chuyện nhìn vào tình cảnh bà có thể đón được phần nào, chỉ là hiện thực quá tàn khóc bà không thể làm Minjeong tổn thương thêm nữa, chỉ cúi đầu im lặng lo lắng chăm sóc cho em như con gái của mình."Dù chủ tịch không thương tiểu thư nhưng vẫn còn rất nhiều người khác thương tiểu thư , đừng buồn nữa chắc trong lúc tức giận cô ấy mới nói như vậy với con, sẽ không sao đâu."Bà cố an ủi em trong tuyệt vọng, bác sĩ Hwang đã nói giai đoạn này Minjeong rất dễ trầm cảm và phát bệnh nên mọi người tránh làm tổn thương về tinh thần của em."Tiểu thư hãy ăn uống chăm sóc sức khỏe để có sữa cho Jinna ăn nữa chứ, vài hôm bác sĩ Hwang đến sẽ khám lại cho con.""Là chị Miyoung đúng không dì? Sao Kang Joon, anh ấy không đến thăm con nữa vậy? còn có Ningning cũng không đến.""À! Tiểu thư Ningning chắc ở xa, còn bác sĩ Kang cũng phải đi xa làm việc nên bác sĩ Hwang sẽ khám cho con."Thật ra những lời vừa rồi quản gia Choi đều là nói dối, bà làm sao có thể nói rằng Kang Joon đã bị Yu Jimin đuổi việc ở Kim gia, ả còn cấm túc cậu ấy đến thăm em, còn Hwang Miyoung là một bác sĩ phụ trách cho Minjeong từ khi mới sinh đến hiện tại, Yu Jimin thậm chí tên cô ấy là gì cũng không biết chỉ giao phó cho bà tìm người giỏi mà khám bệnh cho em.
----------------------------------Vài hôm sau đó Yu Jimin cảm thấy không khí trong nhà quá tẻ nhạt liền tìm một quán bar uống rượu, trong tiếng nhạc xập xình giữa hàng tá cô gái lắc qua lắc lại dường như ả chẳng chấm nổi ai."Damn it! Những con nhỏ ở đây thật quá tầm thường."Khi rượu đã vào nhiều ly nhưng chẳng có ai làm cho nó hứng thú, quá vô vị nó muốn bỏ về nhưng lại không về. Vì sao à? Vì nó đã quá chán nản khi phải đối diện với gương mặt lạnh lùng vô cảm của vợ mình, nó không tài nào hiểu được Minjeong bị làm sao thế. Từ sau khi sinh nở xong em không còn là em của lúc trước, cứ như em đang dần lấy lại lý trí vậy, cách nói chuyện không giống một đứa trẻ yếu mềm dễ khóc dễ khi dễ như trước kia.
"Chào chị! Chúng ta có duyên thật đó."Một giọng nói quen tai gợi lên trong tiếng nhạc ồn ào, nó nhìn qua."Ồ! Chẳng phải là thư ký Jung sao. Người đẹp sao lại đến nơi ồn ào này vậy?"Nó buông lời trêu trọc khi nhìn thấy cô thư ký trẻ đẹp nóng bỏng của Luis."Giống như chị thôi, đi tìm niềm vui." Jung Shin-e không cả nể mà tiến lại gần cụng ly với nó."Sao em biết tôi đến đây tìm niềm vui?""Nếu cô vợ nhỏ của chị ở nhà làm cho chị vui thì chị đã không đến đây rồi đúng không?" Jung Shin-e chĩa một ngón vào ngực ả trêu đùa."Em thật là sâu sắc, thảo nào giám đốc Luis lại trọng dụng em đến như vậy. Em khác xa với người phụ nữ kia." Yu Jimin nắm lấy ngón tay Shin-e buông lời gợi tình."Em làm sao mà bằng vợ của chị được? Có đúng không?""Ai nói? Em xinh đẹp nóng bỏng, thông minh. Cô ta không hấp dẫn như em đâu." "Chị lại đùa giỡn với người ta rồi, nói gì thì nói thì Kim tiểu thư cũng là vợ của chị, em làm sao mà bằng cô ấy trong lòng chị được có đúng không?" Jung Shin-e vừa nói vừa ngồi lên đùi, tay vòng qua cổ Yu Jimin nũng nịu, nhìn dáng vẻ này của cô ta, ả vô cùng hứng thú đặt tay lên eo ôm lấy."Thật ra. Tôi đã chán cô ta lắm rồi, em có biết không? Bây giờ đụng vào người cô ta tôi cũng ngán ngẫm. Chẳng qua có con rồi nên phải chịu đựng, em biết đó con tôi còn quá nhỏ tôi không thể bỏ mẹ nó được.""Những lời chị nói có thật không vậy? Em thì dễ tin người lắm á! Đừng có gạt em nha.""Tôi có gạt em đâu, nếu em muốn tôi chứng minh liền. Cưng có chịu không?" Đôi tay ả siết lấy eo chặt hơn, Jung Shin-e cúi đầu thì thầm vào tai ả."Em rất muốn xem khả năng của chị đó."Cả hai nhìn mỉm cười đầy ý đồ, không lâu sau khi gọi phục vụ tính tiền cả hai cùng vào thang máy nhấn nút lên tầng 5."Ưm..Thôi mà! Từ từ thôi làm gì như hổ đói vậy?"Jung Shin-e cố đẩy đầu ả ra khỏi cổ mình, vừa đóng cửa thang máy là Yu Jimin lao vào muốn xé toạc đồ của cô ta ra, một tay thì sờ mó tay kia kia thì nắm cổ hun hít đầy dục vọng không lẽ ở nhà chán vợ đến mức không muốn sinh hoạt hay sao?"Ai bảo em đẹp quá làm gì? Ai mà chịu nổi đằng nào mà chẳng làm, chơi luôn ở đây cho nó hấp dẫn."Nói xong nó lại gần ôm ấp cô ta mà hôn vồ vập, Jung Shin-e cũng điên cuồng đáp trả khi thang máy đã đến tầng bấm cửa mở ra, Yu Jimin không chậm trễ kéo Jung Shin-e thẳng đến cửa phòng nhưng vẫn chưa từng rời môi.Jung Shin-e vô cùng kích thích liền trèo kéo trên người nó gợi tình nhiều hơn, cửa mở chưa kịp đóng, giường đã bị lún xuống. Nó mạnh bạo quăng cô ta lên giường đóng cửa lại cởi đồ, cầm lấy bao cao su có sẵn trong phòng xé ra đeo vào, không nhiều lời đến giữa chân cô ta đâm mạnh vào."AH~ Sâu quá! Sướng quá Jimin...Ưm." Jung Shin-e vô cùng kích thích hứng tình, đây không phải lần đầu của cô ta nhưng Yu Jimin quá mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên cô ta kích thích đến nổi chưa được một phút đã muốn lên đỉnh.
Hơi rượu càng lúc càng thấm vào Yu Jimin chơi càng hăng, nhìn cô ta trước mặt mơ hồ đối với nó đây chính điều mà bản thân muốn làm nhất, muốn ai đó rên rỉ khóc la dưới thân mình, Jung Shin-e quá nóng bỏng nếu không phải là nó thì cũng là một người đàn ông khác thôi.Làm tình với cô ta rất khác như khi làm tình với nàng, Minjeong chỉ biết khóc và kêu la làm cái gì cũng bắt ả chỉ dạy, còn Jung Shin-e thì không cô ta vô cùng chuyện nghiệp khiến nó rất thỏa mãn mà rên lên, cứ như thế cả hai đôi cẩu nữ này đã vui vẻ suốt đêm với nhau.Trong khi bên ngoài Yu Jimin đang chìm đắm trong niềm vui mới lạ thì trong nhà ngực Minjeong vô cùng đau nhói, em không hiểu vì sao tim mình lại đập mạnh như vậy bức bối đến không ngủ được. Dưới lầu thì Jinna không ngừng kêu khóc, con bé kêu la khóc đến khàn cả giọng. Minjeong nghe được thì chạy xuống dỗ con, nghĩ Jinna đói nên mới khóc như vậy nhưng nàng càng đưa vào con bé càng khóc dữ hơn. Mặt Jinna bắt đầu đỏ lên, trán cũng ấm nóng chắc là bị sốt rồi cả nàng và quản gia Choi lấy nước lau mình nhưng con bé vẫn không hề giảm nóng mà khóc còn dữ dội hơn, Minjeong không biết làm gì ôm con khóc theo muốn đưa con bé đi bệnh viện gần nhất nhưng mới 2 giờ sáng, vệ sĩ đang ngủ dưới tầng hầm rất say xuống đó đánh thức chuẩn bị xe cũng phải 30 phút mà bệnh viện gần nhất cũng chạy khoảng 20 phút mới đến nơi.
Quản gia Choi cũng nóng ruột, không biết làm sao đang tính gọi cấp cứu thì nhớ ra bác sĩ Hwang có để lại số điện thoại bà lập tức gọi ngay cho cô hi vọng cô còn thức.Một, hai, ba,... Cuối cùng cũng có người bắt máy."Xin hỏi là ai vậy? Đã khuya thế này...""Tôi đây, người nhà Kim gia đây. Xin lỗi bác sĩ nhưng tôi có chuyện gấp lắm." Quản gia Choi gấp đến nổi không để Hwang Miyoung nói hết lời.Bác sĩ Hwang nghe đến Kim Minjeong cũng tỉnh dậy nghe điện thoại."Có chuyện gì sao? Cô Kim bị bệnh hay có triệu chứng gì bất thường sao?""Không! Là Jinna con bé đột nhiên sốt cao người nóng rang, tôi chườm nước nãy giờ nhưng con bé vẫn không bớt."Bà kể hết hiện trạng của Jinna cho cô nghe."Được rồi bác bình tĩnh đi! Đừng lau nước nữa mở cửa phòng thông thoáng ra, quần áo cũng đừng mặc nhiều quá. Có máy lạnh thì tắt đi mở quạt máy xoay đầu thôi, sau đó lấy lọ thuốc tôi đưa hôm trước đổ ra ly hai muỗng pha với nước cho bé uống. Sau 10 phút xem bé có đỡ nóng không?"Quản gia Choi nghe vậy thì tắt điện thoại làm theo từng lời hướng dẫn của bác sĩ Hwang, đúng thật Jinna uống thuốc xong không những đỡ nóng mà còn ngủ ngoan không khóc la nữa. Minjeong cũng hết khóc ôm con kêu bà gọi điện cảm ơn bác sĩ Hwang."Không sao đâu! Đó là trách nhiệm của cháu, Jinna chắc là bị sốc nhiệt mà thôi. Lần sau đừng cho bé nằm ở nhiệt độ cao quá hay thấp quá thân nhiệt con nít sẽ chịu không nổi, bây giờ tạm ổn rồi để ngày mai cháu qua thăm khám lại cho cô Kim rồi coi luôn Jinna.""Dạ cảm ơn bác sĩ Hwang, thật may nếu không có cô tôi không biết làm sao nữa. Tôi và Minjeong rất cảm ơn cô.""Bác không cần khách sáo như vậy, chuyện nên làm mà."
Cuộc điện thoại tắt đi, Jinna cũng đã thoải mái hơn mắt con bé đã nhắm lại không kêu khóc vì khó chịu nữa.
Đồng hồ đã điểm 2h30p Minjeong vẫn đang ôm con trong lòng, chỉ còn Yu Jimin thì vẫn chưa về.
: Viết cái chap này tôi cũng cảm thấy nhân vật chính tồi quá các bạn ạ, chắc tôi nhập một vai vào đây tán vào mặt ả mấy phát quá :)).Nóng thì nóng nhưng nhớ vote cho tớ nha, đừng giận quá mà bỏ tớ tội nghiệp lắm nha mấy bà.