Chồng tôi là ác ma 🔞
Chap 4
Những ngày sau đó ả vẫn cứ nhởn nhơ thực hiện cái kế hoạch khốn nạn của mình, Minjeong thì luôn luôn sợ hãi, mỗi lần bị xâm hại em thường khóc rất nhiều.Có lần quản gia Choi tinh ý phát hiện mắt em sưng húp thì lo lắng hỏi."Tiểu thư! Cô khóc sao? Có chuyện gì vậy nói cho tôi nghe đi."Ngay kế bên bà, ánh mắt thâm sâu của Yu Jimin nhìn thẳng vào em. Ánh mắt đó nói rằng nếu em dám hở môi thì sẽ bị trừng phạt thích đáng, Minjeong chỉ đành nức nở nuốt xuống, mắt đổ lệ nói với bà."Con không sao...Con...Con nhớ appa.." Sau đó là một tràng khóc to.Yu Jimin âm thầm cười trong bụng, quản gia Choi thì lại gần vuốt ve em, bà cứ nghĩ do ông chủ đi công tác lâu nên Minjeong nhớ cũng là lẽ đương nhiên, đây là lần đầu ông chủ đi gần một tháng trời như vậy."Tiểu thư yên tâm, ông chủ sắp về rồi. Hai ngày nữa thôi."Nghe được lời an ủi em ngừng khóc nhưng vẫn còn hít mũi, hai ôm chặt lấy bà. Minjeong ôm lấy bà thật lâu, chỉ khi có người lạ bên cạnh Yu Jimin mới ngừng nói những lời đáng sợ đó với em, càng không dám bắt em làm những điều ghê tởm đó.Sau một khoảng thời gian công tác bên nước ngoài để giải quyết một số rắc rối lớn, Kim Changho đã trở về Kim Gia. Khỏi phải nói, khi về biệt thự ông liền lên phòng con gái đầu tiên."Minjeong! Con đang làm gì đó." Mở cửa phòng ra, thấy con gái cưng đang vẽ tranh, ông cất tiếng.Khỏi phải nói Minjeong vui mừng đến mức nào, nghe được giọng nói thân yêu của bố, em liền buông bút chạy đến ôm lấy ông như một đứa trẻ."Appa! Appa về rồi. Con nhớ appa lắm." Em gục đầu lên vai bố như muốn nói bao điều chịu đựng nhưng rồi lại thôi.Ông biết Minjeong rất nhớ mình, lần này đi lâu như vậy quả thật có vấn đề, bây giờ ngây cả người trong gia đình cũng muốn tranh giành tài sản của ông. Ông sợ rằng mai này, nếu như ông có chuyện gì thì Minjeong sẽ bơ vơ bị họ vứt bỏ. Tài sản này bọn họ sẽ xâu xé, chiếm đoạn và làm hại con ông.Nghĩ tới ông lại đau đầu không thôi, bây giờ có ai lại yêu thương chấp nhận lấy một bé ngây thơ như con gái ông chứ. Bọn họ chỉ muốn lợi dụng Minjeong mà thôi, nghĩ tới là ông không đành lòng. Một người đàn ông hơn ba mươi năm đối đầu với bao nhiêu cơn sóng dữ, vậy mà bây giờ lại bất giác rơi nước mắt."Appa, appa khóc sao? Có phải appa còn đau không?" Nhìn bố khóc, Minjeong lại nhớ về tuần trước, Yu Jimin cho người đánh ông nên liền lo lắng hỏi."Không! Ta không có đau. Mắt ta đột nhiên có bụi thôi." Ông mỉm cười trấn tĩnh con gái nhỏ."Appa nói thật không? Con thấy chú kia đánh appa mạnh lắm. Appa không đau thật sao?"Kim Changho khó hiểu nhìn con gái mình."Ai đánh appa mà con thấy? Mà thấy ở đâu?""Con..Con thấy...Con..Huhuhuhu" Lúc này em mới nhớ ra là nó bắt em giữ bí mật, nhưng em lại lỡ nói ra mất rồi. Bây giờ Minjeong vừa hối hận vừa lắc đầu khóc."Thôi..Thôi..Đừng khóc. Ta không hỏi nữa." Minjeong vẫn còn nức nở, ông nhìn một màn như vậy liền nghi ngờ.Đảo mắt quanh một vòng phòng em, ông liền chú ý một vài đóm sáng phát ra từ gốc tủ và tivi. "Minjeong à! Bây giờ tới giờ cơm rồi, rửa tay xuống ăn đi con. Ta thay đồ rồi xuống sau." Minjeong gật gật đầu rồi xuống lầu.Nhìn con gái đi ra khỏi phòng ông mới đóng cửa, đóng luôn màn. Mở flat lên kiểm tra quả nhiên có rất nhiều camera giấu kín trong phòng Minjeong. Ông cung tay tức giận, là kẻ nào dám chứ? Ai lại có gan đặt camera ngang nhiên như vậy trong Kim gia?Dù rất tức giận nhưng ông vẫn âm thầm gỡ hết đóng camera đó xuống, sau đó thay đồ xuống ăn cơm như chẳng có gì.Đã lâu mới được cùng ăn cơm với bố, em đương nhiên rất vui. Ăn cũng được nhiều hơn, quản gia cũng dành nhiều lời khen cho Minjeong."Tiểu Thư thật là giỏi đã ăn đến bát thứ ba rồi.""Ở nhà con bé ăn ít lắm sao?""Dạ không ạ! Tiểu thư vẫn ăn uống điều độ, chỉ là ít khi chịu xuống nhà ăn ạ."Nghe đến đây ông liền nghi vấn "vậy ai là người mang cơm lên cho Minjeong? Là bà à?""Dạ ông chủ. Lúc đầu là tôi nhưng sau này tiểu thư có vẻ quý mến Jimin, nên sau này chủ yếu là cô ấy mang lên.""Vậy là chuyện cơm nước của Minjeong là một tay cô ta à?""Vâng ạ. Cô chủ rất thích cô ấy, họ thường xem hoạt hình và vẽ tranh cùng nhau. Nhờ vậy mà cô chủ chịu ăn uống nhiều hơn đó ạ.""Tôi hiểu rồi. Cô ta làm rất tốt. Tối nay kêu Jimin lên phòng gặp tôi, tôi muốn thưởng riêng cho cô ta.""Dạ."Quản gia Choi vui mừng nghĩ mình vừa giúp đỡ Jimin một phen, trong mắt bà nó là một đứa trẻ hiền lành tốt bụng. Cái gì cũng biết làm, đặc biệt là vô cùng lễ phép. Hình như hoàn cảnh của nó rất khó khăn thì phải? Bà hi vọng ông chủ có thể chiếu cố nó. Một phần vì bà nghĩ nó cần tiền, một phần bà hi vọng nó được trọng dụng hơn.Yu Jimin nghe tin Kim Changho muốn gặp riêng thì có chút lo sợ, nhưng sau khi nghe bà Choi nói một số lời, còn bảo là ông ta muốn thưởng riêng cho nó. Tuy bớt đi phần nào lo lắng, nhưng nó vẫn nghi ngờ, trước khi vào phòng liền nhắn tin báo hiệu trước cho Giselle ở nhà.Lấy hết can đảm mở cửa bước vào."Chào ông chủ." Nó cúi đầu chào ông.Kim Changho mỉm cười nhẹ nhàng nhìn nó, nhưng trong đôi mắt đầy thâm ý."Cô biết tôi kêu cô lên đây vì chuyện gì chứ?""Dạ không...Cháu không biết ạ.""Hóa ra là quản gia Choi chưa nói gì với cháu sao?"Nó nghĩ ngợi rồi liền gật đầu đáp lại lời ông.Ông lại cười, tháo mắt kính xuống bàn."Quản gia Choi bảo với tôi, nhờ cháu mà Minjeong hòa đồng và ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Tôi chỉ muốn thưởng công cho cháu ít tiền."Nói xong ông hướng mắt vào xấp tiền trên mặt bàn, bao nhiêu đó ít nhiều cũng 5 triệu won."Chuyện nên làm của cháu, chủ tịch đừng quá đề cao.""Vậy là cô chê bao nhiêu tiền này?""Không ạ. Cháu không có ý đó." Hôm nay đột nhiên lại bị ông ta bắt lỗi, Yu Jimin có chút áp lực từ người đàn ông này."Vậy cô có ý gì?""Dạ..Cháu.""Khốn kiếp." Sau đó là tiếng đập bàn tức giận của ông, hai tên vệ sĩ trong góc đột nhiên tiến tới giữ chặt Yu Jimin."Mày gan lắm! Dám giở trò trong nhà tao."Ông ném một xuống một mớ camera giấu kín tìm thấy được trong phòng Minjeong, chúng rải đều khắp sàn."Từ đó đến giờ chưa ai dám qua mặt tao, sao mày dám?" Nói xong ông ra hiệu cho hai tên vệ sĩ to cao đánh nó một trận.Một tên giữ, tên còn lại không ngừng đấm vào bụng và mặt, thậm chí nó còn bị đá vào bên sườn. Yu Jimin như bị tê liệt, từ bé đến giờ sống ở đầu đường xó chợ qua biết bao nhiêu khu ổ chuột rồi, gặp bao nhiêu tên côn đồn. Đây chính là lần đầu tiên nó bị người ta đánh đến thê thảm như vậy."Ông chủ có hiểu lầm gì ở đầy rồi, cháu không có..""Còn già hàm? Tụi bây đánh mạnh vô cho tao."Không nói hai lời, bọn đàn em đánh đến như mặt của ả sưng như đầu heo, máu mũi máu miệng đều ra như tắm mới dừng lại. Vừa buông tay Yu Jimin đã chịu không nổi ngã xập xuống sàn."Mục đích của mày là gì? Ai sai mày đến đây?"Mọi chuyện đã bại lộ hết rồi, Yu Jimin ôm bụng ngước mắt lên nhìn ông. Lúc này nó mới thể hiện toàn bộ biểu cảm của mình trên mặt.Lấy tay quẹt khóe miệng dính máu, sau đó dùng lưỡi liếm quanh miệng nó cười đểu trả lời."Ông già. Ông hỏi tôi? Chẳng phải là ông mang tôi đến đây sao? Ông còn hỏi làm gì?"Kim Changho nghiến răng nhìn kẻ trước mặt, muốn ra lệnh cho đám đàn em đánh nó thêm một trận."Trước khi đánh chết tôi, tôi có cái cho ông xem. Ông mà từ chối sẽ hối hận cả đời đó.""Mày định lừa tao hả con nhóc, mày tưởng ba cái trò gian manh của mày qua mắt được tao sao?""Ông không muốn xem thật sao? Là một số món quà từ con gái cưng của ông đấy?"Nhắc tới Minjeong quả nhiên mặt ông đã biến sắc, đôi mắt suy tính liền dừng lại."Cái gì? Mau lấy điện thoại nó lại đây."Nó mỉm cười đắc ý mở sẵn một đoạn phim đen, chỉ là nhân vật chính không ai khác mà là Minjeong và người đang nằm trên em không ai ngoài Yu Jimin. Ông Kim nhìn vào điện thoại hận không thể giết chết kẻ khốn này ngay lập tức."Tao sẽ giết chết mày. Con chó! Mày dám làm thế với con tao.""Ông định giết chết tôi thật sao? Cho ông biết, nếu ông giết chết tôi thì cũng chẳng sao. Chỉ là ngày mai cái phim sẽ chiếu trên mọi nền tảng trang web đen, à quên! Không chỉ một clip đó đâu, còn nhiều lắm. Một tháng ông đi tôi quay được nhiều lắm, lại còn nhiều góc khác nhau rất mới lạ.""Mày..Mày muốn gì?" Dù ông rất muốn bắn chết Yu Jimin ngay lập tức nhưng phải cố dằn lại, ông biết tên này dám nói dám làm, nó đã cho ông xem chắc chắn là có chuẩn bị.""Sợ rồi sao? Tôi chỉ muốn cùng ông thương lượng một chút, kêu hai tên này ra ngoài đi."Thật không ngờ bao năm trên thương trường chưa lùi bước với ai, vậy mà bây giờ lại bị một con nhỏ nhải ranh uy hiếp. Không còn cách nào khác, ông ra lệnh cho hai người vệ sĩ ra ngoài.Trong phòng bây giờ chỉ còn Kim Changho và nó, Yu Jimin dù rất đau nhưng vẫn cố ôm bụng ngồi lên ghế."Mày muốn gì? Nói mau.""Ông thẳng thắng thật. Đơn giản lắm tôi muốn cưới con gái ông."Ông nhếch mép khinh bỉ "mày nghĩ mày đủ tư cách à! Ngay cả lau giày cho con tao còn không đáng."Đối diện trước vẻ mặt khinh bỉ kia nó bình tĩnh vô cùng, cứ như đã trải qua biết bao số lần vậy."Trước kia đúng là tôi không có tư cách, nhưng bây giờ ông nghĩ con gái ông còn giá lắm hay sao?""Mày...""Nếu người ta thấy được hình ảnh tiểu thư Kim gia bị cưỡng bức, còn bị quay lại đăng lên mạng. Chà! Nhiều người xem lắm à. Lúc đó đứa con vàng ngọc của ông không chỉ một mình tôi xâm phạm mà là bị cả thế giới xâm phạm. Bọn đàn ông thấp hèn ngoài kia chắc sẽ tải về rồi còn in ra đĩa bán luôn ấy chứ.""Chó chết.. Mày là ai." Ông cung tay tức giận, nếu có khẩu súng trước mặt ông đã cầm lên nã vào đầu kẻ khốn này một viên đạn, ông đã đem nó về trọng dụng nó và đây là cách nó trả ơn cho ông?"Ba vợ à! Con nói nãy giờ mà ba không hiểu hả? Ông đã mang tôi về đây thì xem như ta đã có duyên, tôi chỉ muốn làm con rể của ông, giúp ông đỡ đần Kim gia mà thôi.""Mày láo! Mày nghĩ tao không dám giết mày à.""Tingting~~"Âm thanh thông báo từ điện thoại ông reo lên."Xem đi rồi muốn chém muốn giết tùy ông."Ông nhẫn nhịn mở điện thoại lên, đó là một tài khoản lạ. Ông trợn mắt nhìn những bức ảnh đã được làm mờ của Minjeong, và rất nhiều đoạn clip khác như nó nói.Ông bỏ điện xuống mắt đỏ ngầu tức giận."Mấy cái đó còn chưa full HD, nếu ông giết chết tôi thì ngày mai bảo đảm full HD không che được bao phủ mọi nền tảng."Ông không ngờ con cáo con này cao tay như vậy, nó có đồng phạm mà ông lại không biết người này, nếu vậy những lời nó nói là thật. Chỉ cần ông bứt dây động rừng thì con gái ông sẽ tổn hại mãi mãi, nhưng cái yêu cầu kia thì không được. Ông không tiếc tài sản này, cái ông tiếc chính là không muốn đứa con gái thân yêu của mình ngã vào tay kẻ ác."Cô có biết con gái của tôi còn chưa đủ tuổi để kết hôn không? Bây giờ nếu tổ chức lễ cưới, cô nghĩ cô sẽ không bị dòm ngó?"Nó cười khẩy "tôi cũng không cần mặc đồ cưới hay làm một cái đám cưới thế kỷ gì đó đâu, tôi chỉ có giấy kết hôn với Minjeong là được. Ông nói với người ta một tiếng họ liền nâng tuổi con ông lên có gì đâu mà khó, Minjeong dù sao cũng không được bình thường tôi cũng không muốn khoa trương."Đồ chó chết! Con khốn này ngang nhiên ngồi trong nhà ông chê bai con gái ông, Kim Changho đã cố kiềm nén từ nãy đến giờ, hiện tại tay vẫn đang cung lại."Chuyện này vẫn cần thời gian, pháp luật không phải nói qua mặt là qua mặt được đâu.""Không sao? Ba cứ từ từ kiếm cách, chừng nào xong thì con và Minjeong kết hôn sau cũng được."Ông thét mắt ra lửa với những lời quá đỗi ngạo mạng."Đã kết hôn gì đâu mà cô lại ngang nhiên gọi tôi như thế?""Vậy thôi. Trong thời gian chờ ông giải quyết, tôi muốn vào công ty làm việc. Được chứ?"Con cáo này? Muốn đặt chân vào Kim thị? Nó nghĩ đặt chân vào Kim thị dễ như vậy sao? Ông vẫn chưa bỏ qua đâu, nhưng vì con nên ông phải thỏa hiệp. Bây giờ trong mắt ông Yu Jimin không khác gì một cây gai tốt nhất nên phải nhổ đi."Cô cứ ở đây làm vệ sĩ, từ từ tôi sẽ sắp xếp sau."Cái lão già này? Đông không chịu, tây cũng không chịu. Rõ ràng là muốn giở trò, ông tưởng tôi ngu lắm hay sao?"Được nhưng tôi phải được toàn quyền vào phòng Minjeong.""Không được."Nó đã hại đời con gái ông, bây giờ còn đặt điều kiện này đương nhiên là không được."Tôi và Minjeong sớm muộn gì mà không lấy nhau, với lại cái gì làm cũng đã làm, ông còn muốn giữ cái gì? Hay là muốn cái này sớm được tung ra?""Mày... Thôi được, nhưng nếu con tao mà bị thương thì mày đừng trách.""Ông yên tâm đi. Tôi đã chăm sóc con ông tốt thế nào, ông không thấy sao? Bọn người làm kia đều khen tôi đó."Nó cười lớn như trêu ngươi ông, rồi đi ra khỏi phòng.Sau một cuộc thỏa thuận cuối cùng Kim Changho lại là người nhún nhường, ông không biết khi nào mình mới có thể nhổ bỏ cái gai này, hiện tại chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà nghe theo cái yêu cầu khốn kiếp đó.Mỗi lần đi làm ông đều dặn mọi người phải trông trừng Minjeong thật kỹ, việc cơm nước ông yêu cầu bà Choi nên tự mình chăm sóc cho em, nhưng chỉ nhiêu thì đâu thể nào cản trở Yu Jimin được. Cấm hai hôm thì sẽ có một hôm ả tự tiện bước vào Minjeong, dù Minjeong sợ hãi không dám nói ra, nhưng ông thừa biết nó đã làm gì. Mỗi lần biết chuyện ông chỉ muốn giết chết nó.Không hiểu sao Yu Jimin lấy đâu ra được một số chuyện mật của công ty, đỉnh điểm là ba lô hàng ông trốn thuế trong năm nay. Đó cũng là lý do vì sao ông bị bọn người trong gia tộc uy hiếp, chiếc ghế chủ tịch này lung lay hơn bao giờ hết."Ông không tin là tôi có thể giúp ông sao?""Một kẻ học còn không hết cấp ba như cô, muốn giúp tôi. Chuyện hài cuối tuần à!""Đừng vội vàng như thế! Ông hãy suy nghĩ thật kỹ đi." Nói xong Yu Jimin bước ra ngoài, bỏ lại trên bàn một tập tài liệu và vẫn là cái thái độ đó. Ông không biết vì sao nó lại có những thông tin mật này, nhưng rõ ràng những thông tin này giúp đỡ ông rất nhiều. Ông bắt đầu dè chừng với con cáo hoang này, những điều ả làm chính là chứng mình ả có năng lực sao?Rõ ràng chỉ một tên vệ sĩ quèn, tại sao cái gì nó cũng biết? Đối thủ ông thuê người điều tra hơn nửa năm chưa có tin tức gì, vậy mà Yu Jimin lại có đưa ra một số lại tài liệu mật, cuối cùng Yu Jimin là được ai giúp đỡ chứ?Làm được chuyện này nó lại càng đắc ý hơn, ông Kim chắc chắn cũng đã trọng dụng nó nào một phần nào đó.Yu Jimin thật sự muốn lập công để lấy con gái ông như vậy, được thôi ông sẽ lợi dụng ả tới cùng và đồng thời cũng có cách thành toàn cho Minjeong."Con gái ráng chịu đựng một chút, xin con đừng trách ta."Yu Jimin sớm biết ông sẽ không đơn giản mà chấp nhận yêu cầu của mình, bằng chứng là ông cố tình kéo dài chuyện giấy tờ. Không phải ông ta không làm được, mà ông ta không muốn làm.Dù nó đã cố tình chứng minh cho ông thấy, số tài liệu kia chính là nhờ vào Giselle. Nó biết được Giselle có được hảo cảm với con gái của ông Lee nên muốn cô tiếp cận cô bé kia, đương nhiên đó không phải là chuyện dễ dàng gì chẳng qua cô nhóc kia quá khờ khạo cố chứng minh gia thế của bản thân, để rồi một phút sơ xuất Giselle đã có thể xâm nhập vào máy chủ công ty thành công đánh cắp số thông tin kia.Nó không biết Kim Changho còn muốn chơi trò gì với nó nữa đây, nhưng ông muốn thử thách trí thông minh của Yu Jimin thì ông đã lầm rồi.Ngày hôm nay ông bất ngờ thông báo với mọi người, Kang Joon sẽ thường xuyên ở Kim gia. Một trong những lý do ông nêu ra chính là để trị bệnh cho Minjeng, Yu Jimin liếc mắt liền nhìn ra.Ông ta chính là biết Kang Joon có ý tứ với Minjeong, nên muốn Minjeong tiếp xúc gần để tạo tình cảm. Mấy năm nay ông không tác hợp cho hai người chính là không tin tưởng Kang Joon sẽ không thật lòng với con gái mình, nhưng bây giờ Yu Jimin đã dòm ngó con gái ông thì nó lại khác.Mấy hôm nay ông dò hỏi Kang Joon điều tra thì thấy đời tư của anh ta rất sạch sẽ chỉ đi làm rồi về nhà, mỗi lần ông nhắc đến Minjeong mắt Kang Joon sáng hẳn lên, nhất là khi nghe ông đề nghị ngày nào cũng chăm sóc riêng cho em.Yu Jimin sớm đã biết tâm tư của ông chính là muốn tên bác sĩ kia bồi đắp tình cảm với con gái của mình, nghĩ tới ả chỉ cười lạnh."Ông giỏi lắm! Để tôi cho tên bác sĩ kia sáng mắt."Yu Jimin ghét nhất là bị người ta qua mặt, tuy ả không có học thức cao nhưng từng ấy năm lang thang giang hồ làm sao mà không biết được mấy cái trò này, ông ta chính là muốn lợi dụng nó để đạt mục đích sau đó âm thầm xóa sổ đây mà.Tên bác sĩ sáng lán kia coi bộ rất để cô tiểu thư này, nếu Minjeong lấy hắn rồi thì chuyện kia cũng không là gì, Kim Changho có thể dùng tài sản để bù đắp cho anh ta cũng như danh tiếng con gái mình. Sau đó âm thầm trừ khử Yu Jimin.Ông ta thà giao con cho một kẻ xa lạ mà có học thức, còn hơn đưa Minjeong cho một tên đầu trộm đuôi cướp, với ông cái máu thấp hèn của nó đã ăn vào tủy, làm sao có chuyện chung mân với con ông, nó không xứng.Càng nghĩ Yu Jimin càng muốn cho ông ta một bài học, muốn ông ta phải bẽ mặt trước người con rể ưu tú mà mình đã chọn.Hôm nay nó lại vào phòng của em, Minjeong đã quá quen với việc nó xuất hiện. Dường như giờ đây căn phòng này không còn của riêng em nữa, nó là nơi trú ngụ mà Yu Jimin luôn tìm tới mỗi khi muốn.Bờ vai khẽ rung khi bị nó chạm vào."Sao vậy? Đang làm cái gì mà phải sợ." Biết em sợ nó cố tình đưa tay vào lớp da bên trong sờ soạng."Em.. Em đang làm bài."Gương mặt em càng lúc càng sợ hãi, em đưa tập lên cho nó thấy là em không hề nói dối."Làm xong chưa?""Minjeong làm gần xong rồi. Còn ba câu nữa.""Còn ba câu nữa? Để xong chuyện rồi làm.""Chuyện gì ạ?" Em ngây ngô hỏi nó khi bản thân không biết gì."Lại đây, tao muốn! Làm xong cho mày học bài."Vừa nói vừa tay xuống đũng quần, kéo khóa, hành động này Minjeong rõ hơn bao giờ hết, em biết nó đang muốn làm gì."Hôm nay..Hôm nay đừng làm được không? Em.. Đau bụng."Đang cởi quần động tác liền dừng lại, nhưng sau đó nó nhanh chóng cởi nốt phần vải còn lại. Xong xuôi nó hướng mặt đi tới bàn của em."Đau bụng hay chờ anh bác sĩ kia tới? Mày cũng như thằng cha mày vậy, thật giống nhau."Yu Jimin nâng mặt em lên sau đó liền bóp cằm em thật mạnh."Muốn ngủ với thằng đó hả?"Minjeong mắt cay cay sau đó đỏ hoe, từng giọt nước mắt rơi xuống. Em tuy kém trí hơn người ta nhưng em biết những điều Yu Jimin nói vừa rồi là gì, em không hiểu tại sao bản thân luôn bị nó ăn hiếp, còn bị sỉ nhục bằng những lời lẽ thô thiển như vậy. Đã không ít lần nó làm vậy với em, coi em như món đồ ra sức chà đạp phát tiết, xong việc thì bị nó mắng nhiết giễu cợt bằng những lời nói dung tục.Nhìn em lắc đầu mắt rưng rưng, em không biết bây giờ trông em không những không đáng thương mà còn khơi gợi dục vọng trong nó nhiều hơn, nó muốn hạ nhục em, muốn em rên la tên nó, muốn em thản thốt cầu xin nó trong sự tuyệt vọng.Không thể chịu đựng thêm Yu Jimin bế bổng em lên, mang đến giường liền quăng mạnh thân hình nó bé xuống, nó là vậy không chút nào nhẹ nhàng với em. Bởi lẽ nó không yêu Minjeong mà chỉ muốn chiếm lấy thể xác em để phục vụ nhu cầu bản thân, nên việc em đau hay không với nó không quan trọng.Bàn tay thuần thục cởi đồ em ra, Minjeong rất sợ em không muốn làm theo chút nào nhưng lại sợ không nghe lời sẽ bị đánh, dù có bố ở đây nhưng em cảm thấy không còn ai có thể bảo vệ mình được nữa, em đã rơi sâu vào cái hố mà ác ma đã đào ra rồi.Nhìn thân thể trắng muốt e ấp ngại ngùng, đôi vai rung lên thể hiện em sợ hãi đến mức nào. Ném phăng đi chiếc gối em đang ôm, nó mạnh mẽ nắm hai cổ chân kéo mạnh lại gần mình sau đó liền tách ra hai bên."Đừng...Đừng mà!" Em ấm ức muốn khóc."AH...Đau quá!"Thân thể căng trướng không chút phòng bị mạnh mẽ ra vào, nó đã quá quen với những cầu xin của em, lần nào cũng thế."Thả lỏng...Nắm chặt cổ tao. Nhanh!"Bên dưới của ả cũng đang đau vì đột ngột đi vào lại không có dịch bôi trơn nên ran rát khó chịu vô cùng, đưa hai ngón tay vào miệng em ra lệnh."Mút mau!"Minjeong vừa đau vừa sợ ngoan ngoãn mút lấy tay ả, đến khi đủ ẩm ướt Yu Jimin liền đưa xuống rút cự vật đẩy hai ngón tay vào khấy mạnh."Ui...Ui...Jimin..." Nó bất ngờ nhìn lên em, phía vẫn đang đưa hai ngón tay vào thoa đều hoa huyệt."Mày vừa kêu tao là gì?""J..Ji..Min""HAHHA! Mày học ở đâu ra vậy?"Em không học ở đâu cả, Minjeong làm vậy vì em thấy trong những bộ phim Yu Jimin cho em xem, bộ nào nhân vật bị ép làm cũng kêu tên người phía trên, như vậy mới giảm bớt đau đớn hơn."Giỏi! Mày thông minh được một chút rồi! Ngoan.. Chiều tao thì tao còn suy nghĩ lại."Nó hứng thú khi em gọi tên nó, làm tình được ôm cổ kêu tên cũng không tồi đó chứ! Nghĩ vậy thân thể hưng phấn chọc vào mạnh hơn."Ưm...Ưm...Minjeong...Minjeong muốn đi vệ sinh."Nó tà ác biết em đang động tình liền chọc khấy mạnh hơn, chỉ vài phút sau Minjeong đã ra, cơ thể cao trào mắt mờ mịt như có sương che phủ."Hưm...Ahhhhh"Nhìn lớp dịch nhớp nháp dưới tay, nó vui sướng đưa lên mặt xem xét."Đã đủ trơn rồi nhỉ?"Không đợi em phản ứng, nhấc mạnh eo em lên mạnh mẽ dùng vật căng cứng đi vào."Ahshiii~ Quá đã!"Đẩy hong mạnh mẽ như muốn vật chết em, cơ thể va chạm khiến Minjeong mê sảng rên la, trán em sau cuộc dạo đầu liền nhạy cảm chả mồ hôi, cơ thể em mềm mại như miếng gối vậy vắt mạnh một cái liền ra nước.Mắt mờ mờ nhìn người đang động hông ra vào cơ thể mình, cự long lúc nào cũng to lớn cứng thô phình hẳn lên bụng em một đường dài ghê rợn."Sao? Có sướng chưa? Hửm."Đôi tay rắn chắc nắm lấy cổ em mạnh bạo, bên dưới đẩy mạnh vào. Nó không muốn em tạo khoảng cách nào giữa hai thân thể."Ưm~Ưm..Buông ra đi mà!"Em khó chịu cào lên bàn tay đặt trên cổ mình.Bên dưới lại càng dồn dập ra vào "Huỵt! Huỵt! Hừ! Hừ!"Yu Jimin gầm gừ, ra vào thêm mạnh hơn, không hiểu sao nhìn người con gái dưới thân thống khổ cầu xin, ả lại càng thoải mái hưng phấn rất nhiều. Nơi giao hợp kêu "ọc ẹt" những âm thanh dâm đãng phát ra, khi nước tình trong cơ thể em chảy ra tưới thẳng lên cư vật, Yu Jimin tác động mạnh vào. Cự căn to lấp đầy cả khoảng trống khiến bên trong em như một dòng suối không chảy ra được.Cơ thể gầm gừ ả cảm nhận bản thân đã muốn xuất, liền ôm lấy thân thể nhỏ bé môi chặn lại tiếng la, bên dưới không ngừng đóng mạnh vào càng lúc càng sâu lại gia tăng tốc độ.Những âm thanh hôn hít " Chụt! Chụt!" vang vọng, nó ôm trọn đôi môi em bằng cái hôn mãnh liệt tay giữ lấy cổ, bên dưới không ngừng động hong khiến em chỉ có thế ú ớ trong miệng, đôi tay nhỏ đặt lên vai ả không ngừng cào cấu biểu hiện sự khó thở."Ah...BẬP~Bập~Bập~Bập~Bập..."Thân dưới không chế được trào phúng bắn mạnh vào trong."Ahshi~Shiba...Tuyệt thật.""Ưm..Hít..hít"Bên dưới sau khi bắn ra vẫn lì lợm ở trong không chịu rút, Minjeong trướng bụng chỉ có thể ấm ức tự khóc than một mình.Sự thật là vẫn chưa xong, hít thở vài cái định hình lại, liền ôm em ngồi dậy còn bản thân ả thì dựa vào đầu giường."Đừng làm tư thế này đau lắm!"Ả bắt em ngồi dậy, cưỡi thẳng lên cậy gậy to mà nhún, Minjeong sợ lắm em sợ nhất là cái tư thế này nó rất đau. Lần nào làm em cũng như chết đi sống lại vậy."Ngồi lên! nhanh! Bốp!""Ah..." Ả vỗ mạnh lên mông em, sau đó trên mông liền có dấu tay."Không muốn cũng phải muốn!""Phịch!""Áhhhhh"Minjeong đau đớn xiết mạnh bắp tay ả, Yu Jimin tàn nhẫn nắm eo em đẩy mạnh hoa huyệt tiếp nhận gậy thịt to lớn. Giờ đây cự long hoàn toàn vào trong, ả ra sức đẩy mạnh hông nắc mạnh vào trong.Tay to vừa ôm eo nhận xuống bên dưới cự long không ngừng đẩy lên, Minjeong chỉ muốn ngất xĩu ngay lập tức nhưng cơn nhói ở ngực khiến em bừng tỉnh.Yu Jimin ôm sát lại thân mình, bên dưới banh rộng chân nắc vào, ở trên đây ả dùng khuôn miệng ấm nóng chăm sóc kỹ lưỡng vòng ngực tròn trịa của em, nơi đây không ngừng bị xâm phạm. Không biết đã bị thâm tím bao nhiêu lần, ả say mê nó say mê cơ thể này. Từng tấc da tấc thịt này chỗ nào cũng làm ả thỏa mãn khi chạm vào.Do Minjeong từ nhỏ được cưng nựng, nên ăn uống vô cùng đủ chất khiến cơ thể cũng gọi là phát triển. Da dẻ vừa trắng vừa mịn, đầu vú lúc nào cũng hồng hào bị ả nắn nhẹ đã săn lại. "Chụt! Chụt! Chụt!" Chiếc miệng bú nút vô cùng thành thục, tay chặn lưng em lại không cho xích ra, tay còn lại ôm lấy eo nhỏ cho phía dưới hung hăng nắc vào, lại còn được nghe âm thanh rên rỉ như mèo kêu phát ra từ miệng của em mỗi khi làm tình, thử hỏi quân tử nào mà chịu nổi chứ!"Có cảm nhận được không?""Bạch~bạch~bạch~bạch~bạch.""Có...Đừng vào nữa mà!"Em nhóm người dậy muốn thói lui liền bị ả tét mông một cái mạnh."Ngồi yên! Để tao ra."Làm tình với mấy đứa ngốc rất khó chịu, ả tự nhủ có gì đau mà em lại la như vậy chứ, đàn bà không phải ai cũng thích bị chơi như thế này sao?Yu Jimin thở mạnh, động thời hông cũng mạnh mẽ mà gia tăng tốc độ nắc lên, hai túi tinh bị va đập mạnh cũng trở nên nhạy cảm chúng va thẳng vào mông em không ngừng đẩy đưa."Hừ...Nhún đi!"Yu Jimin ra lệnh khoảng khắc này nó muốn Minjeong biết em đã hoàn toàn thuộc về nó, em không có đường lui. Đẩy mạnh thêm vài chục cái, cự long liền chịu không kích thích phun trào bắn mạnh bên trong tử cung."Ahhhhhhhhh"Cả em và ả đều hét lên, chỉ khác là Minjeong hét lên vì cực hình mình phải chịu đựng thì nó lại hét lên vì sung sướng, bên dưới to như vậy cũng không ngăn được những dòng chảy của tinh dịch, chúng chảy ra ngoài ứ động trên thân vật cả hai.Miệng hoa huyệt sưng to đến không khép lại được, nhìn chúng cũng thấy được Minjeong đang đau đớn thế nào. Tưởng chừng đã thỏa mãn nhưng không, Yu Jimin lật người em lại đưa hai ngón tay vào cúc huyệt."Không!" em la lên, nơi đó chưa từng bị ai xâm phạm lại chật hẹp như vậy? Ả muốn chơi cửa sau."Yên! Để cho tao chơi nào."Nhân lúc cự vật vẫn còn trơn vì dính tinh dịch và dâm thủy của em, ả độc ác khai thông bằng hai ngón tay sau đó liền đút mạnh vật to vào mông."AH! Không! Không! Đừng mà...Đau lắm!"Đúng thật khi quan hệ bằng đường sau nó đau gấp mười lần hoa huyệt, Yu Jimin còn không dùng bao mà đi thẳng vào thật sự không an toàn. Nhưng kẻ động dục này thì quan tâm sao? Nói thật nếu Minjeong có chết ngay trên cái giường này ả cũng chẳng quan tâm, đó chính là vì số mệnh của em quá yểu mà thôi.Tìm hiểu đã lâu, trước giờ chưa bao giờ có cơ hội chơi thử. Hôm nay vì muốn trúc giận lên em cho thỏa cơn thịnh nộ, liền mạnh bạo lôi em ra chơi.Cự căn đi vào một nửa là Minjeong đã cắn răng muốn chết ngất tại chỗ, em cảm nhận như có một cái máy nội soi đang khoang thẳng vào người em vậy.Còn Yu Jimin thì rùng mình vì khoái cảm, hai tay giữ chặt mông ép vào bằng được mới buông tay."AHHHHHHHHHHHHHH!" Khi đưa vào thành công Minjeong la lên rồi ngất xĩu, em đã quá mệt cơ thể em đã bị lấy hết sức rồi. Bây giờ lại bị cường bạo như vậy, thân thể nhỏ bé như tách ra làm đôi làm sao mà chịu nổi.Thấy Minjeong đã đổ gục xuống, ả càng hưng phấn động mạnh hông vào trong. Mấy ai trong đời lại chịu được khoái cảm này đâu chứ, bên trong tuy hẹp ra vào có khó khăn một chút nhưng lại cực kỳ khít khao ôm lấy cự căn, khiến ả muốn bắn ra ngay lập tức nhưng cố kiềm lại.Hăng say động hông ra vào như một cái máy, không biết đã trải qua bao nhiêu phút, giờ đây ả chỉ thấy cơ thể mình cũng chảy mồ hôi như tắm, còn nơi giao hợp hình như là có chảy máu.Do cấu tạo hai lỗ nhỏ của hoa huyệt và cúc khác nhau, Mà Yu Jimin lại mạnh bạo như thế hỏi sao cái chỗ ấy không rách cho được, đã hiểu ra vấn đề nhưng ả vẫn làm ngơ, bây giờ phải cho ả bắn xong thì mới tính tiếp.Đến khi cao trào cũng đã hơn bốn mươi phút sau, lỗ nhỏ cúc huyệt không ngừng chạy ra dịch trắng là tinh dịch, trong đó còn trộn lẫn với máu, lần này có thể là rất nặng, Minjeong chảy rất nhiều máu cơ thể cũng có dấu hiệu co giật.Yu Jimin đứng nhìn thở hắc, vẫn bình tĩnh chạy vào tắm rửa không để ý tới hơi thổ yếu ớt trên giường, mặc quần áo vào cũng không được chỉnh tề, áo sơ mi bỏ ngoài quần, quần áo nhăn nhúm. Ả đi thẳng xuống lầu trong bộ dạng ai nhìn vào cũng biết chuyện gì vừa xảy ra, đúng lúc này cả ông Kim và bác sĩ Lee đều đứng ở cửa.Ông nhìn thấy nó bước xuống cầu thang thì trợn mắt, bộ dạng này của Yu Jimin ông vừa nhìn là đã biết. Máu huyết sôi sục Kim Changho hai tay nắm lấy cổ áo tên ác ma này."Mày làm gì trên đó? Con khốn, mày đã làm gì?"Nhìn mặt ông tức tối bao nhiêu thì Yu Jimin càng thỏa mãn bấy nhiêu, bản thân cũng đã thấm mệt đến đi còn không vững, nếu ông ta biết con gái ông bị nó chơi đến bán sống bán chết liệu ông ta có một nhát đâm chết nó không nhỉ?"Ông muốn biết thì tự lên xem đi."Kim Changho lập tức quăng ả sang một bên trực tiếp chạy lên lầu, Kang Joon và quản gia cũng cảm thấy ngạc nhiên với những gì vừa diễn ra, bọn họ thấy ông chạy lên lầu thì chạy theo.Lúc lên tới cửa Kim Changho la lên một tiếng đầy tức giận."Không được vào! Quản gia Choi mau gọi cấp cứu."Tất cả mọi người đều không được vào ngay cả Kang Joon, chỉ duy nhất bà Choi được phép vào.Bước vào bà không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy ông chủ hai mắt đỏ ngầu đầy đau khổ trùm chăn ôm lấy con gái. Bà nhìn sang Minjeong thì cảnh tượng hãi hùng trước mắt khiến bà ôm miệng, cô chủ nhỏ của họ đang nằm trên giường, không có mảnh vải nào ga giường nhăn nhúm trên đó có cả máu, trong không gian bà có thể ngửi thấy mùi hoang ái nồng nặc của những vệt đục ngầu trên giường.Bà đã sống với Minjeong từ lúc em còn nhỏ đến bây giờ, tận sâu trong lòng bà đã xem Minjeong như con gái của mình vậy, từ nhỏ đến lớn chỉ một cái ngã chân của em bà cũng đau lòng, vậy mà bây giờ mọi thứ lại thành ra thế này.Ông Kim kêu bà chăm sóc cho Minjeong trong lúc chờ xe tới, ông bước xuống lầu đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Yu Jimin bị đám vệ sĩ trấn áp."Đem nó vào nhà kho."Bọn vệ sĩ tuân lệnh, sau đó mang Yu Jimin đi.Nhìn Minjeong đang được cấp cứu mà lòng ông đau như cắt, bác sĩ bảo em bị nhiễm trùng do bị quan hệ bằng đường sau, hiện giờ đã cầm máu nhưng phải mất một thời gian để lành hẳn, nếu không thì vết thương tái lại nhiễm trùng sẽ rất nguy kịch.Với quyền lực của ông chuyện này hoàn toàn được giấu kín, hồ sơ cũng được giữ bí mật. Làm xong việc ông trở về nhà với đôi mắt đằng đằng sát khí.Bước vào nhà kho cái ông nhìn thấy là Yu Jimin đang nằm trên sàn, mặt đã bê bết máu, nó bị đánh từ lúc bị lôi vào đây đến bây giờ. Nó chính là phạm tội tày trời, chưa một ai dám đối xử với con gái của ông như vậy, thế mà nó lại dám, thậm chí còn làm cho Minjeong sống không bằng chết.Bước lại gần nhìn kẻ dưới chân, ông dùng chân đạp một phát vào đầu nó. Vết thương từ đầu lại rỉ máu ra nhiều hơn.Nó la lên đau đớn nhưng lại nhìn ông rồi cười.Ông ghét cay ghét đắng nụ cười này của nó, bao nhiêu đây thì đã là gì so với Minjeong. Con gái ông còn đang hôn mê trong bệnh viện kia kìa."Tại sao? Tại sao mày lại muốn phá gia đình tao? Minjeong con bé có tội gì chứ tại sao?" Ông nắm lấy cổ áo nó gằn lên tức giận.Yu Jimin thừa biết mình phải đối mặt với cửa tử nhưng vẫn rất hả hê dùng giọng điệu đùa cợt trả lời."Chính ông. Ông chính là kẻ hại chết con gái ông, không phải là tôi.""Láo! Láo! Mày còn dám láo." Ông mạnh tay đấm vào mặt nó hai cái khiến Yu Jimin ngã khụy xuống."Chẳng phải ông thì là ai? Ông đừng tưởng tôi không biết, ông muốn tác hợp cho con gái ông và tên bác sĩ kia đúng không? Ông thách đố tôi thì tôi phải trả lời thôi.""Chó chết! Mày chết đi. Chết đi." Ông liên tục đấm mạnh vào nó, ông muốn giết chết nó trừ khử nó có vậy ông mới hả dạ.Ông chính là muốn tác hợp cho Kang Joon và Minjeong, bây giờ con khốn này dám hạ nhục con ông không thương tiếc, tên bác sĩ kia anh ta chắc chắn đã biết hết mọi chuyênh khi chứng kiến một màn vừa rồi. Chắc chắn cũng sẽ bỏ chạy mà thôi, ai lại chọn cưới một đứa con gái vừa không bình thường lại bị người ta cưỡng bức, nghĩ đến ông lại nhớ hình ảnh Minjeong bê bết máu trên giường là huyết máu của ông lại sôi sục.Bên đây Giselle hoàn toàn nghe được âm bên kia, cô chắp tay không ngừng đổ mồ hôi. Giselle biết tội lỗi của Yu Jimin có nhận được hậu quả này là còn quá nhẹ, nhưng nếu như thế này mà kéo dài thật sự nó sẽ bị đánh đến chết mất."Ông định sẽ giết chết tôi sao? Ông đừng quên..."Đang nói rất mạch lạc bỗng nhiên nó im bậc lại, Kim Changho chỉa thẳng khẩu súng lục lên trán nó. Nhìn vào mắt ông, nó biết bản thân không thể thương lượng nữa rồi, bắt giác Yu Jimin cảm thấy sợ hãi thấp giọng van nài."Ông bình tĩnh đi, tôi thật sự chỉ muốn cưới Minjeong, tôi sẽ không làm tổn hại cô ấy. Với lại..Dù sao cô ấy cũng không thể lấy ai ngoài tôi nên..""Im miệng."Không gian im lặng bao trùm, khẩu súng vẫn giữ nguyên vị trí."Mày nghĩ tao tin mày sao? Tao sẽ tiễn mày đi một đoạn."Biết không ăn thua nó đành dùng chiêu cuối cùng."Ông thực sự muốn làm vậy sao? Ông nên nhớ nếu tôi có chuyện gì thì thanh danh con gái ông cũng sẽ không giữ được, ngay từ đầu nếu ông đồng ý thì con ông đã không tổn thương chính ông đã ép tôi. Suy nghĩ kỹ lại đi."Tay ông rung rung, quả nhiên một lời này có hiệu quả khiến ông lung lay."BẰN! BẰN! BẰN!"Ba tiếng súng vang lên, máu chảy ra thành vũng. Giselle trố mắt không hiểu cục diện bên kia thế thế nào, không gian hoàn toàn im lặng theo tiếng súng. Để lại mọi thứ cho đám đàn em giải quyết, ông rời đi đến bệnh viện nhìn Minjeong đang phải truyền dịch ông đau lòng rơi nước mắt."Xin hãy tha thứ cho ta. Minjeong!"
BN: đố mọi người biết chuyện gì đã xảy ra?
BN: đố mọi người biết chuyện gì đã xảy ra?