Chờ Người [GL-Thuần Việt- Tự Viết]
Chương 40: Con muốn thôi chồng
Bà Huệ thở dài, con gái lớn đều theo chồng hết, chỉ còn lại đôi vợ chồng già lủi thủi một mình. Bốn đứa con gái ngày nào quấn quýt lấy má đòi má dẫ đi chợ mà giờ đây đứa nào cũng đã có một tấm chồng, bà chắc cũng yên tâm mà chờ ngày về với ông bà rồi."Sao con chưa ngủ." bà thấy cô hai vẫn chưa ngủ giờ này mà còn lọ mọ đi ra đây, chắc nó cũng có tâm sự y như bà.Cô hai vén một bên mái tóc dài đang được xõa ra tùy ý ra sau vành tai, cô không biết nên trả lời má của mình thế nào nữa, chẳng lẽ lại nói Sơn có con riêng ở ngoài và anh ấy đang mắc một loại bệnh chỉ ở phường bậy bạ mới có hay sao. Và cô đây cũng khá là may mắn khi không chung đụng với Sơn nhiều, chuyện giường chiếu vợ chồng chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà nhờ vậy cô không bị lây căn bệnh quái ác đó."Con thấy trong buồng hơi nóng, ra đây cho mát một tí." cô hai lấy chiếc kẹp tóc nhanh kẹp lại mái tóc đang lòa xòa của mình, cô cầm lên chiếc quạt được đan gọn gàng bằng lá dừa nhẹ phe phẩy trước mặt để tạo gió. Mặc dù thời tiết hiện tại cũng không nóng nực gì cho kham, nhưng mà chỉ lý do này có thể đem ra để bạo biện cho hiện tại trong lòng cô đang như lửa đốt."Ừ, ra đây chút rồi ngủ sớm."Gương mặt bà Huệ đượm buồn, bà không biết tại sao mỗi lần nhìn đứa con gái lớn này của mình thì dường như nó có một cái gì đó giấu giếm bà và nó đang tự ôm sự buồn bực khó chịu đó trong lòng không nói ra. Con bà đẻ thì bà hiểu hết, chỉ có điều nó giấu bà quá kỹ mà thôi."Có gì muốn nói với má không con?" bà Huệ thấy cô hai tự dưng gối đầu xuống đùi bà rồi khóc thút thít thì cũng biết rằng nó đã chịu đựng chuyện gì đó tới cực điểm rồi, bà nhẹ vuốt sống lưng cô ôn tồn nói."Con không biết làm gì bây giờ nữa má ơi." cô hai ôm lấy bàn tay bà Huệ và coi nó là thứ để mình dựa dẫm ngay lúc này, cô vừa cho người đi điều tra thêm về cô ta và chỉ trong vòng chưa đầy nửa ngày đã có hàng trăm hàng vạn câu trả lời về việc Sơn đi đâu và làm những gì. Từ nam ra bắc Sơn lấy chừng mấy chục cái tên khác nhau để lừa gạt con gái người khác, cặp kè từ già tới trẻ ăn ở không chừa một phường điếm nào cả.Bà Huệ xoa đầu của con mình, mặc dù nó đã lớn cũng hai mươi mốt tuổi rồi nhưng mà đối với bà nó vẫn là một đứa nhỏ chập chững tập đi và còn bập bẹ gọi cha gọi má, "Con gái của má có gì buồn nói má nghe, nói ra hết đi con, đừng có giấu trong bụng càng buồn thêm đó đa.""Con muốn thôi chồng, con không ở với anh ta nữa." cô hai uất ức nói ra, đem lòng thương một kẻ từng giở trò đồi bại với mình và bây giờ chỉ nhận lại một nhát đâm chí mạng. Chỉ trách cô quá khờ mà thôi."Sao vậy con?" bà Huệ nhíu mày, chẳng lẽ thằng đó mần cái gì con gái bà mà làm cho nó tức tới độ muốn thôi nhau, thời buổi này mặc dù vợ được quyền thôi chồng nhưng mà mới cưới chưa được bao lâu mà mần như vậy thì người ta cười cho thối mũi."Anh ta có con riêng bên ngoài, sống lang chạ nên mắc bệnh bậy bạ dẫn tới vô sinh, bạn học cũ của con là đốc tờ khám cho anh ta." chỉ mới vừa tầm sáng nay khi gặp nhau thì người kia mới nói cho cô biết, đám cưới của cô anh ta cũng có đi nên mặt của Sơn anh ta biết chỉ có điều lâu quá chưa gặp nên khi Sơn tới khám bệnh thì nhất thời quên mất."Trời đất, rồi cha con hay chưa?""Chưa nữa má, con sợ cha rầy con.""Rầy cái chi không biết, đợi nó về ba mặt một lời. Cho nó giải thích ngọn nghành ra xong rồi viết giấy thôi nó đi, có cha có má nó không dám mần chi con đâu."Sao mà con của bà lại mắc hoàn cảnh tréo nghoe như vậy, còn chồng của bà nữa, nhìn ai cũng trúng mà kỳ này lại nhìn trúng thằng sở khanh rồi. Khổ cho con gái bà quá.Thắm từ nãy giờ đứng ở sau tường nghe hết, nàng cũng muốn nói thêm về chuyện mà Sơn ở sau lưng cha mình ăn chặn tiền ra sao nhưng mà thấy chế hai buồn như vậy rồi nên nàng không nói nữa, nàng chỉ khẽ lau nước mắt rồi trở về giường mà thôi. Chờ khi về tới nhà đi, tao sẽ cho mày biết kết cục khi phản bội chế hai tao là như thế nào.Đến tầm gần trưa vẫn như thường lệ Anna đi tới nhà của nàng để dạy học, cô ngẫm nghĩ có lẽ dạy nàng chừng một tháng nữa là cô đã hoàn thành công việc rồi, nên là cô bắt đầu nhận dạy thêm những nhà khác chủ yếu là kiếm thêm tiền để lo cho mấy đứa nhỏ ở nhà. Cô không biết tụi nó từ đâu lại tự kéo tới ngày một đông bây giờ đã hơn hai chục đứa, mà đuổi đi thì cô thật không đành nên căn nhà nhỏ hiện tại toàn là tiếng cười của con nít thêm với việc chiều cô đi dạy về là đã có một đám nhóc đứng chờ cô sẵn rồi nên mặc dù mệt và tiền cũng không còn bao nhiêu nhưng Anna vẫn thấy rất vui.Bởi vì Thắm đang dỗ con ngủ nên là Anna ngồi chờ và cô hai tiếp chuyện với cô ấy để cô đỡ buồn chứ khách tới nhà mà để người ta ngồi một mình thì không phải phép, Anna nhìn đôi mắt hơi sưng đỏ của cô hai thì nghĩ là cô ấy có lẽ đã khóc vào đêm qua, nhưng thân người ngoài nên Anna không dám nói chen vào hai người chỉ nói xã giao vài câu cho phải phép mà thôi."À mà cô hai thích ăn cái gì ấy nhỉ?" Anna bâng quơ hỏi cô hai rằng cô ấy thích ăn thứ gì tại vì Anna cũng chẳng còn câu chuyện gì để nói nữa rồi."Tôi thích ăn đồ ngọt, miễn là bánh ngọt tôi đều thích." cô hai cười nhẹ, nụ cười xinh đẹp như một ánh nắng sớm sưởi ấm cho những đóa hoa oải hương đang vươn mình đón lấy những sự ấp áp mà tia nắng kia mang lại. Anna ví mình như đóa hoa kia còn nụ cười ấy lại là ánh nắng bao phủ cả một cánh đồng oải hương bát ngát."À vậy cô ăn macaron chưa?""Tôi ăn rồi, tôi khi trước ở trường có đầu bếp làm. Nhưng từ khi về đây rồi chẳng mấy khi được ăn, vài ngày trước em Thắm có cho tôi một hộp." cô hai khi có người quan tâm về sở thích của mình thì cũng rất niềm nở trả lời, cô lâu rồi cũng không có ai hỏi về vấn đề chị em này nọ nên là cô được dịp này cùng Anna tán gẫu chốc sau bức tường ngăn cách giữa người lạ đã biến mất.Cònq Anna về việc ngại ngùng khi nhớ về lúc cô ấy thoa thuốc cho mình cũng giảm đi đôi chút, "Đầu bếp nhà tôi làm ngon lắm, có dịp tôi sẽ tặng cô." Anna thật tình bộc bạch, dù sao chỗ từ anh cô tới đây cũng không xa nên có thể nhờ anh ấy cho người đem bánh tới giúp, dù có hơi cực thân một tí nhưng mà cho cô ấy ăn thì Anna rất sẵn lòng."Vậy tôi cám ơn cô trước." cô hai cười để lộ ra răng khểnh nhỏ xinh, mà nụ cười này lại lần nữa khiến cho Anna đánh mấy hồi trống trong lồng ngực. Cô ấy thở phù phù ra vài cái để giải tỏa đi cái sự bức bách trong người mình hiện giờ, chắc cô điên mất rồi nên mới có cái ý đồ đê tiện là đè cô hai ra hôn. Anna nhận thức mình thích phụ nữ rất sớm từ hồi bản thân còn ở bên Pháp và cô cũng từng yêu một cô gái bằng tuổi mình vào năm mình mười sáu tuổi đến sâu đậm, nhưng mà cô ấy và cô bởi sự cấm cản từ gia đình mà đã âm thầm chia tay trong êm đẹp và cô đã quyết khóa cánh cửa trái tim mình lại cho tới khi gặp cô hai. Một cô gái người An Nam lại khiến cô một lần nữa trở lại về sự rung động đầu đời, cô xin thề rằng cô chỉ mới động lòng từ lúc mà cô hai thoa thuốc cho cô thôi chứ hơn gần hai năm nay cô dạy học cho Thắm vẫn chạm mặt cô hai nhưng mà cô có ý đồ gì đâu, chỉ mới đây thôi. Nếu mà cô hai biết có lẽ Anna sẽ bị tát một cái và bị đuổi ra khỏi nhà mất."Cô Anna ơi em xong rồi." Thắm ló cái đầu ra cười hì hì gọi Anna vào trong để dạy mình học, nàng tập trung nghe Anna giảng bài còn Khanh thì giăng mùng xuống cho cục cưng của hai người không bị muỗi chích rồi cũng đi ra để cho nàng tập trung để học hành. Khanh ngồi xuống ghế rót cho mình ly trà thơm, cô còn một nỗi niềm trong lòng mình là chưa gặp được anh hai, cô muốn tìm anh ấy để mà còn báo với anh rằng cô vẫn bình an. Chứ thật ra cô biết rằng mọi người có lẽ nghĩ cô đã chết khi ở con sông kia rồi, tháng đó nước vừa lạnh vừa chảy xiết như vậy cộng thêm việc cô bị thương khá nặng, còn sống đó là một chuyện quá phi thường rồi.Nước trà bốc khói nghi ngút chứng tỏ là mới được châm và ấm trà sau khi châm xong luôn được giữ nóng ở trong một cái vỏ dừa được khoét rỗng ruột, vỏ dừa khô khá dày và lót thêm một lớp vải nhung bên trong nhờ đó mà ấm trà có thể luôn âm ấm suốt mấy tiếng đồng hồ mà không cần thay đổi nước liên tục."Khiêm nó ngủ rồi hả con?" bà Huệ chậm rãi đi ra, thấy cô ngồi ở đó thì cũng ngồi xuống buôn chuyện cùng cô, hai người nói chuyện khá ăn ý nên là cứ kể về chuyện này chuyện kia, bà nói Khanh thêu thùa giỏi vậy nên tự thêu một cặp gối cho mình, tới lúc đám cưới là vừa đẹp luôn.Mà Khanh nghe bà Huệ nói xong thì cũng thấy hợp lý nên là cô cũng bắt đầu lấy mớ vải trong tủ ra rồi lấy kim chỉ với khung thêu bắt đầu tự mình ngồi trên bộ đi văng thêu một cặp gối uyên ương, bà Huệ ngồi bên cạnh vừa têm trầu vừa nhìn cô thêu mà tấm tắc khen đẹp, là con trai đúng là tiếc quá phải chi con gái chắc nhiều đứa mê lắm à đa.