[Chỉnh sửa] (BHTT, Tự Viết) Thần, Vì Yêu Mà Điên Đảo.

Chương 2: Bữa Ăn Sáng Chậm Rãi.



Khi ánh nắng mặt trời hoàn toàn thức tỉnh phiến lục địa, dịu dàng lướt qua những tòa nhà cũ kỹ, thắp sáng con phố nhỏ quen thuộc trong mắt Tư Lăng.

Tư Lăng rời khỏi phòng ngủ của mình, kiểm tra hành lang và quét tước một chút. Đi xuống tầng dưới, một cánh cửa theo phong cách cũ kỹ để hắn cảm nhận được sự quen thuộc của thời đại cũ.

Chậm rãi tra chìa khóa trên tay vào ổ, âm thanh "cạch" nhỏ bé kêu lên, trong không gian yên tĩnh của buổi sáng dễ dàng nghe thấy.

Cánh cửa cũ kỹ mở ra, một không gian khác mà hắn gần ba mươi năm sinh hoạt cũng lộ diện.

Hương thơm dịu nhẹ của gỗ và cà phê của hôm qua vẫn còn vương vấn đến tận sáng hôm nay, dù cho chưa đến lúc mở cửa.

Cửa tiệm nhỏ của gia đình, truyền từ đời ông nội đến cha hắn, sau khi cha hắn mất hai mươi năm trước, hắn được thừa kế cửa tiệm nhỏ này đến bây giờ.

Cửa tiệm nhỏ, ấm cúng với màu nâu của bàn gỗ nâu bóng loáng bị ánh nắng chiếu vào, những hạt bụi bị thổi bay lên không trung, lơ lửng trong không khí bởi làn gió đi vào khi mở cửa tạo nên khung cảnh như một bức họa thơ mộng.

Tư Lăng vươn tay lấy từ cái móc treo tạp dề màu đen mặc vào, bước chân tiến về quầy pha chế, kiểm tra máy móc trong quầy không có vấn đề gì và vệ sinh chúng một lần trước khi dùng theo thói quen.

Sau khi tự pha cho mình một ly cà phê đen nguyên chất, cầm lấy chiếc ly dành riêng cho mình, bên mũi thoang thoảng mùi thơm nồng nàn và quyến rũ.

Hương thơm của ly cà phê và bên trong máy pha cà phê lan tỏa khắp ngóc ngách của cửa tiệm, Tư Lăng chậm rãi  nghiêng ly sứ, đôi mắt nhắm lại để gia tăng những giác quan còn lại trên khuôn mặt để cảm nhận hương vị của cà phê.

Vị đắng và thơm của cà phê thuần túy lan tỏa khắp đầu lưỡi, để khuôn mặt của Tư Lăng khẽ cau lại.

Tư Lăng đặt nhanh ly sứ trắng xuống, tiếng "cách" va chạm mạnh giữa mặt bàn và đế ly vang lên, để Tư Lăng trên khuôn mặt có chút ngượng ngùng hồng hào.

Ánh mắt của hắn như đang xin lỗi cà phê đen thơm ngon trong ly, đặt chiếc ly ở gần máy tính tiền để tiện lúc uống một chút cho đắng tỉnh táo.

Tư Lăng đứng trong căn bếp luôn được vệ sinh sạch sẽ, tiếng va chạm giữa lửa cùng kim loại không quá lâu vang lên.

Kim giờ di chuyển tới con số mười hai la mã màu đen trên mặt đồng hồ gỗ, tiếng chuông ngân "keng keng" vang dài, vừa hay bên ngoài một vài bóng dáng đã tiếp cận cánh cửa treo bảng hiệu "Falicitas".

Lúc người bên ngoài đẩy cửa vào trong, cái chuông gắn trên một góc của cánh cửa gỗ vì bị tác động mà rung lắc, bên trong chiếc chuông một thanh kim loại có đầu hình cầu va chạm vào thân chuông, vang trong không gian cửa tiệm yên tĩnh.

Vị khách này tựa hồ là khách quen của cửa tiệm, vị khách đặt chiếc cặp da bên cạnh mình, ngồi lên ghế tại quầy pha chế để nhìn tấm lưng của Tư Lăng.

Mái tóc nâu sáng, mềm mại và hơi xoăn nhẹ, phủ xuống gò má, tạo nên vẻ ngoài vừa thanh lịch vừa cuốn hút như một thần tượng nổi tiếng hâm mộ.

Dưới làn tóc ấy, đôi mắt xanh dương sâu thẳm như mặt biển, ánh lên sự tự tin và điềm tĩnh hiếm có được ở độ tuổi trẻ như Tư Lăng.

Vị khách lẳng lặng nhìn Tư Lăng chăm chú làm việc của mình, không nỡ lên tiếng cắt ngang hành động đứng bếp như đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật của hắn, nhưng bỏ chút thời gian nhìn hắn làm việc, cũng xem như một giải pháp thư giãn trước khi đi làm.

Tư Lăng mặc một chiếc áo cổ lọ màu trắng tinh khiết, đơn giản nhưng đầy tinh tế.

Chất liệu của áo toát lên sự mềm mại, ôm sát lấy cơ thể, khéo léo tôn lên vóc dáng cao lớn, rắn chắc của chính hắn.

Chiếc áo này càng làm nổi bật làn da trắng hồng của Tư Lăng, tạo nên sự tương phản nhẹ nhàng nhưng đầy quyến rũ dễ khiến người ta say đắm.

Ở tai trái đeo một chiếc khuyên tròn nhỏ màu bạc, không quá nổi bật nhưng đủ để thể hiện phong cách riêng, thêm phần cá tính và một chút bí ẩn.

Tư Lăng rõ ràng cũng nghe được tiếng chuông vang kia, đối phương không đánh gãy hành động của mình để Tư Lăng cảm ơn trong lòng.

Đôi mắt của Tư Lăng tựa sáng lên mỗi khi nhìn vào món ăn mình tạo ra, từng chi tiết nhỏ đều được chăm chút kỹ lưỡng, như thể hắn đang dồn hết tâm huyết và tình cảm vào đó.

Sau một khoảng thời gian ngắn hoàn thành bữa ăn sáng, Tư Lăng cầm lấy từng cái dĩa sứ trắng đặt trước mặt đối phương, trên mặt cũng nâng lên độ cong nhẹ.

"Chú Ryoma, mời dùng, hôm nay là cơm trắng, cá hồi nướng, trứng cuộn, rau muối và súp miso."

"Sau bữa ăn, giúp chú làm thêm một ly cà phê đen nguyên chất, không cần bỏ đường vào."

Tư Lăng điểm đầu, xoay người khởi động máy pha cà phê chuẩn bị trước đổ cà phê vào bình giữ nhiệt.

"Sau khi dùng xong, chú hãy trả lại cho cháu nhé."

Vị khách gật nhẹ đầu, người đàn ông Ryoma chắp tay trước ngực, trong mắt lộ ra một tia thành kính.

"Itadakimasu."

Người đàn ông Ryoma chậm rãi nâng lên đôi đũa, động tác vô cùng thành thục này biểu hiện ra việc này trước giờ đều như vậy.

Tư Lăng nhìn người đàn ông Ryoma gắp lấy miếng cá nướng đặt trong miệng, khẽ gật đầu như tán thưởng, húp một ngụm súp miso, dường như hương vị ấm áp của súp vào buổi sáng để người đàn ông cảm nhận được sự thư thái, thoải mái.

Tư Lăng đặt thêm một ly trà xanh cho người đàn ông, những món ăn này muốn thưởng thức tuyệt nhất nên vài lúc ăn thưởng một ngụm trà xanh thanh lọc vị giác, ăn như vậy mới không thấy những món ăn khác bị ảnh hưởng.

Khi bữa sáng gần kết thúc, người đàn ông nhẹ nhàng đặt đũa xuống, thở một hơi dài đầy mãn nguyện.

Ánh mắt nghiêm nghị lộ ra khó có dịu dàng, sâu lắng, phản chiếu sự hài lòng trọn vẹn với từng món ăn. 

"Cảm ơn, vất vả cho cậu rồi."

Tư Lăng nhìn có một vài vị khách đi vào, gật đầu chào bọn họ, cánh tay vươn ra xếp lại vật dụng còn sót lại đặt vào chậu rửa.

"Không vấn đề gì cả, chú Ryoma nên đi rồi, nếu trễ hơn sẽ không kịp lên máy bay đấy."

Người đàn ông nhìn Tư Lăng một cái, từ trong bóp da rút ra một tờ 10 đô đặt lên quầy rồi rời đi.

Tư Lăng thu lại tờ tiền bỏ vào trong máy tính tiền, sau đó Tư Lăng bắt đầu phục vụ cho những khách hàng khác vừa vào trong.

Chương trước Chương tiếp
Loading...