Chạy Trời không thoát khỏi tay ta!! (BHTT- Hoàn-tự viết)
Chương 9: Tọa Bình
"Hừm, adi, Thư adi hình như đang rất giận... hay là để con mở cửa...""Linh Nhi, con không được..."CẠCH... ÉTTTTTT... =)))Địch ở không đâu xa, mà là ở ngay bên cạnh. Chưa dứt câu thì Tú Linh đã mở cửa, ngay lập tức Thúy Vân xông vào, thấy mẫu đè tử, tay trong tay tình tứ, tung y lộn xộn, mồ hôi nhễ nhại. Liền đi đến xách tai Hoạn Thư."Ngươi là đồ chết tiệt, ta xử tội ngươi trước vì dám đánh nữ nhi của ta...""Ah... đau... khoan đã... Vân... đau quá... tiểu tử nhà ngươi... ta... ui da... ta tính xổ với ngươi sau... ah nương tử à... đau quá!!"Tú Linh kéo y phục treo trên móc phủ lên người Vương Hoạn Hạt, thấy vị công chúa kia đứng im đó nhìn Vương Hoạn Hạt không nói gì. Tú Linh thở dài đi ra"Ta giúp muội lần này nữa thôi. Không có lần sau. Đừng chọc giận a di các nàng nữa."Lạnh lùng vậy? Hồi nhỏ Linh Nhi ngoan hiền vậy mà. Dễ thương vậy mà... cơ mà... đẹp Là được. Vương Hoạn Hạt quay lại thấy ai kia đang chăm chăm nhìn mình. Ánh mắt có chút gì đó lạ lẫm. Đây đâu phải ánh mắt trêu ghẹo bình thường nhìn. Đây là... đau? Xót xa?Bên này, Tần Mỹ Giang bấu vạt áo mím môi nhìn vết trầy trên chân của Vương Hoạn Hạt, do đánh trận với mẫu thân kia mà tèm lem nhem nhuốc, quần áo xộc xệch trông tội. 2 tháng ở với nàng, chưa lần nào để nàng ta chịu thiệt hay đụng chạm tay chân vào việc gì, chính bản thân Tần Mỹ Giang cũng không hiểu mình bị làm sao? Có lẽ là vì thấy có lỗi chăng? Có lỗi vì sự bất cẩn của mình mà đi hại đời con nhà người ta.Tự dưng nhìn nàng ta ngồi dưới nền đất lạnh toát, vô tư vô lo phủi bụi bẩn trên y phục. Tần Mỹ Giang, tâm can nàng khó chịu lạ kỳ nên quay lưng lại chẳng nhìn nữa.Tên này hắn nhìn gì lắm vậy chứ? Vương Hoạn Hạt đứng lên phủi chân, có vẻ nàng ta đã quen với việc trầy trụa này rồi, cơ mà... đây là dịp trả đũa rồi. Dám ghẹo cô nương. Ta ghẹo lại ngươi đây. Vương Hoạn Hạt lén lút đi từ phía sau bám lấy Tần Mỹ Giang. Đưa tay sờ mông nàng ấy."Hm... công chúa à~".....Tú Linh cùng A Thảo hai người ra chợ mua ít thức ăn. Cũng lâu lắm rồi không cùng tiểu thư nhà mình đi ra ngoài. Ở Vương gia thì bị Vương Hoạn Hạt chia cắt, vào triều đình thì tiểu thư bận rộn dạy học, lại còn có nữ vương đại đế kia bám theo hoài. Cứ tưởng là được yên ổn hảo hảo chăm sóc được tiểu thư vài canh giờ nữa chứ.Thế... tại sao lại có nấm lùn Bảo Yến đi theo cả hai vậy chứ? Dáng vóc nhỏ nhắn chạy lon ton đuổi hoa bắt bướm chẳng quan tâm sự đời."Hả? À hai ngươi đừng quan tâm ta, chỉ là công chúa bảo ta đi ra ngoài cùng hai người mua đồ thôi."Nhỏ Bảo Yến nếu trừ khoảng hống hách kiêu ngạo ra thì cái gì cũng giỏi cả. Có lẽ được công chúa nuông chìu quá hóa tự kiêu. Nói là không cần để ý nàng nhưng nàng cứ dám dính theo sau A Thảo khác gì gà con theo mẹ đâu.Đi dần đến chiều tà, một đám người đang nhốn nháo trong con hẻm nhỏ, Tú Linh đáng lẽ sẽ không quan tâm lắm chỉ cho đến khi nàng thấy một tiểu cô nương đang bị bao vây. Liền chạy đến bảo họ dừng tay."Các người mau dừng tay lại. Ta gọi quan huyện bắt các ngươi."Đám người bịt mặt đen không quan tâm liền tiếp tục lôi kéo nữ nhân nhỏ, A Thảo kéo tay Tú Linh lùi lại một bước. Bảo Yến nhanh chóng chạy đến lanh lẹ như một con sóc, bế nữ nhân nhỏ kia chạy."Tú tiểu thư, người mau bế tiểu nữ đó chạy đi, ở đây để ta với mặt than lo.""Mặt?? Mặt than???"A Thảo đần mặt ra nhìn tiểu thư nhà mình bế tiểu nữ kia chạy trốn. Gì chứ? Ta nào biết đánh đấm? Phải nói là ta không thể? Ngươi đừng tưởng ngươi có một chút nhan sắc dễ thương mà sai vặt ta, ta chỉ nguyện nghe lời..."Chạy lẹ!!!"Bảo Yến kéo tay A Thảo chạy trốn một đường khác.Con nhóc này... cái gì mà để nàng ta lo liệu, hai người chạy như chạy giặt thế này mà. Tiểu thư, người ráng bình an nhé......"Tiểu muội muội... muội tên gì? Nhà ở đâu để ta đưa muội về."Đưa tiểu cô nương ngồi xếp chân ngay ngắn, hai tay ôm cái bánh màn thầu nhai nhai, Tú Linh kéo khăn tay lau mặt tèm lem cho tiểu cô nương."Tọa Bình."Nghe giọng với vóc dáng thế thì chắc cũng tầm mười hai. Gương mặt trắng phúng phính dễ thương hiện lên sau lớp bùn đất."Thần tiên tỷ tỷ... nhà tỷ ở đâu, cho ta ở nhà tỷ vài ngày đi."