[Chaennie] Tình đầu dành hết cho em
Chương 26 - Bệnh
"Trân Ni dậy đi, chúng ta đến nơi rồi" Phác Thái Anh dừng xe, thấy Kim Trân Ni ngủ say quá liền lay lay người em ấy dậy.
Kim Trân Ni giật mình tỉnh giấc, cô ngủ sao? Trời ơi! Cô chỉ định giả vờ nhắm mắt thôi ai ngờ lại ngủ luôn chứ, không biết lúc ngủ bản thân có nói gì linh tinh không? Thật xấu hổ quá...
Kim Trân Ni mở cửa ra ngoài, đây không phải là quê của cô sao? Chỗ này là quán ăn gần trường học mà ngày xưa cô cùng Phác Thái Anh hay đi ăn. Kim Trân Ni không nghĩ Phác Thái Anh lại lái xe về tận đây để ăn, cô nhìn Phác Thái Anh với một ánh mắt khó hiểu và chỉ nhận lại là một nụ cười.
Phác Thái Anh thấy Kim Trân Ni vẫn đứng đực người ra thì liền kéo tay em ấy vào quán, quán ăn này sau bao nhiêu năm vẫn duy trì tốt, quán cũng được sửa sang lại khang trang hơn.
Cả hai gọi đồ rồi, ra bàn trống ngồi. Kim Trân Ni thật không hiểu Phác Thái Anh đang suy nghĩ cái gì nữa. Lái xe từ thành phố K về thành phố X để đi ăn một bữa ăn bình thường, cô còn nghĩ Phác Thái Anh sẽ chọn một nhà hàng sang trọng và đắt đỏ nữa chứ.
"Chị thật sự muốn ăn ở đây sao?" Kim Trân Ni hỏi.
"Đúng vậy, làm sao à? Chỗ này ăn rất ngon" Phác Thái Anh cười nói.
"Nhưng chị lái xe hai tiếng để về đây ăn thôi sao? Sao chị không chọn mấy quán ở thành phố K cho gần"
"Tôi chọn chỗ này vì muốn nhớ lại lúc tôi còn đi học và cũng muốn rẽ qua nhà cũ nữa. Em không muốn về gặp bố mẹ sao?"
"Tất nhiên muốn nhưng..." Nghe thấy Phác Thái Anh nói vậy Kim Trân Ni không dám hỏi nữa.
Đồ ăn được mang ra, cả hai đều im lặng, Phác Thái Anh thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Kim Trân Ni còn Kim Trân Ni thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phác Thái Anh. Ăn xong Kim Trân Ni chủ động ra trả tiền rồi cả hai ra xe, Phác Thái Anh lái xe đưa Kim Trân Ni về nhà của em ấy.
"Em cứ chơi với bố mẹ đến chiều tôi sẽ qua đón em" trước khi đi Phác Thái Anh có nhắc nhở.
Kim Trân Ni chỉ gật đầu rồi đi vào nhà, không suy nghĩ linh tinh nữa, cô trong lòng cũng vui mừng vì gặp lại bố mẹ, từ lúc nhận việc là hơn một tháng rồi cô chưa về nhà.
Phác Thái Anh lái xe về nhà cũ của mình, căn nhà vẫn như xưa, bàn ghế và đồ đạc được Phác Thái Anh phủ một lớp vải trắng lên. Thỉnh thoảng cô có thuê người về dọn dẹp nữa, căn nhà này có rất nhiều kỉ niệm của gia đình nên Phác Thái Anh dù không ở nhưng vẫn giữ cho nó được sạch sẽ.
Phác Thái Anh có sang nhà cô Trịnh mẹ của Mạc Thiên Trúc chơi, cô lấy chút quà mình đã chuẩn bị sẵn để tặng cho hai người. Mạc Thiên Trúc không lâu trước đã làm đám cưới với Đình Phong, mối tình của hai người rất đẹp, cả hai yêu nhau từ cấp 3 rồi lớn lên vẫn có thể duy trì mối quan hệ tốt đẹp và rồi về chung một nhà.
Hiện tại cả hai đang đi hưởng tuần trang mật.
Kim Trân Ni về nhà đột xuất khiến bố mẹ không khỏi bất ngờ, nhà có ba anh em thì đều đi làm xa nhà hết rồi. Hai ông bà ở nhà cũng thấy buồn, hôm nay Kim Trân Ni về khiến cả hai vui mừng không tả.
"Trân Ni sao con bảo là tuần này không về? Con về một mình sao?" mẹ hỏi cô.
"Con có việc đột xuất nên con được về, Tổng giám đốc đưa con về"
"Hả? Tổng giám đốc đích thân đưa con về... Trân Ni con mới đi làm được một tháng mà đã quen với tổng giám đốc rồi sao? Con gái mẹ giỏi thật *cười gian xảo" mẹ của Kim Trân Ni nghe thấy tổng giám đốc đích thân đưa con gái mình về thì sung sướng vô cùng. Chắc chắn tổng giám đốc là một người vô cùng đẹp trai và lịch lãm, Trân Ni mà quen được thì thật là tốt quá.
"Mẹ à, mẹ hiểu nhầm rồi" Kim Trân Ni nhìn biểu cảm của mẹ thì biết bà ấy đã hiểu nhầm rồi nhưng cô còn không kịp giải thích thì đã bị ba mẹ kéo vào bếp lấy hàng loạt đồ bảo cô chiều mang đi.
Đến chiều Kim Trân Ni đứng ở cửa đợi Phác Thái Anh, Kim Trân Ni bảo ba mẹ không cần tiễn mình, cứ ở trong nhà là được nên cả hai đều không biết tổng giám đốc của Kim Trân Ni là nữ.
Lên xe Kim Trân Ni xách theo một túi đồ, đều là đồ ăn bố mẹ bắt cô mang đi. Phác Thái Anh nhìn mà cảm thấy thích lây vì cô chưa bao giờ biết được cảm giác này như thế nào.
Lái xe về thành phố K, Phác Thái Anh cũng bảo Kim Trân Ni nghỉ ngơi nhưng em ấy từ chối vì lúc ở nhà đã nghỉ rồi.
Cả hai thỉnh thoảng vẫn im lặng vì đều không biết phải nói gì.
"Em có bạn trai chưa?" Phác Thái Anh hỏi.
"Em chưa có" Kim Trân Ni bất ngờ về câu hỏi này. Từ lúc chia tay với Phác Thái Anh cô vẫn chưa hề yêu ai khác.
"Còn cậu bạn Lăng Thiên Hàn"
"Cậu ấy đi làm ở cùng thành phố K nhưng hơi xa chỗ của em nên thỉnh thoảng mới đến và rủ em đi chơi"
Phác Thái Anh nghe xong trong lòng có chút ghen tuông nổi lên, Kim Trân Ni ở riêng cùng với Lăng Thiên Hàn sao? Nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì sao? Phác Thái Anh càng nghĩ càng bực mình, bàn tay xiết chặt tay lái.
Về đến thành phố K, Kim Trân Ni chỉ đường cho Phác Thái Anh về nhà của mình, cô đang ở một tòa chung cư bình dân vì chưa đủ tiền mua nhà.
Kim Trân Ni mời Phác Thái Anh vào nhà chơi nhưng bị từ chối vì Phác Thái Anh còn phải về chuẩn bị giấy tờ cho ngày mai.
Kim Trân Ni dù biết ở cùng Phác Thái Anh khiến cô hơi khó xử nhưng bị từ chối cũng khiến cô hơi hụt hẫng.
----------------
Mấy ngày sau, Phác Thái Anh suốt ngày lấy cớ để rủ Kim Trân Ni đi ăn cùng mình, Kim Trân Ni khó xử vô cùng nhưng "Sếp nói nhân viên phải nghe" cô đâu thể làm gì khác.
Hôm nay, Phác Thái Anh thấy trong người không khỏe lắm, nhưng cô chỉ nghĩ là chắc tại buổi sáng ngủ dậy người có hơi mệt mỏi thôi.
Phác Thái Anh đến công ty, cơ thể hôm nay thấy hơi nặng nề, cô vẫn cố gắng vào phòng làm việc ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi, đưa tay lên xoa bóp đầu. Lát sau, thư ký Dương vào đưa tài liệu cho Phác Thái Anh thấy Phác tổng hôm nay sắc mặt hơi nhợt nhạt, cô có nhắc nhở chị ấy nghỉ ngơi. Nhưng chỉ nhận lại được cái gật đầu, khi thư ký Dương vừa ra khỏi phòng thì lại nghe thấy trong phòng có tiếng động mạnh.
Thư ký Dương mở cửa ta thì thấy Phác Thái Anh đăng nằm dưới đất mắt nhắm lại, miệng thở dốc, thư ký Dương hoảng hốt lại gần lay người Phác Thái Anh, thì thấy người Phác tổng nóng ran. Thư ký Dương lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.
Hôm đó cả công ty bị một phen náo loạn, Kim Trân Ni vì hôm nay đến công ty muộn nên không biết chuyện, phải khi mấy anh chị cũng phòng nói thì cô mới biết tin. Nghe xong không cần nghĩ ngợi gì, Kim Trân Ni liền bắt xe đến bệnh viện
Phác Thái Anh bị sốt cộng với làm việc quá sức nên người trở nên yếu đi. Bác sĩ nói không quá nghiêm trọng nhưng vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Kim Trân Ni sau khi nghe xong bệnh tình của Phác Thái Anh thì tảng đá trong lòng cô mới được thả xuống.
Ở bệnh viện chỉ có thư ký Dương đưa Phác Thái Anh đến bệnh viện cũng ở lại từ lúc đấy. Thấy Kim Trân Ni đến, thư ký Dương nhờ Kim Trân Ni trông chừng Phác tổng còn mình về sắp xếp và hoàn thành công việc giúp Phác tổng.
Kim Trân Ni vâng lời, cô vào phòng của Phác Thái Anh thấy chị ấy đang ngủ, cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh. Khuôn mặt xinh đẹp thường ngày hôm nay lại trở nên nhợt nhạt khiến Kim Trân Ni nhìn mà cảm thấy rất đau lòng.Vote ⭐️ giúp mình 🫶
Kim Trân Ni giật mình tỉnh giấc, cô ngủ sao? Trời ơi! Cô chỉ định giả vờ nhắm mắt thôi ai ngờ lại ngủ luôn chứ, không biết lúc ngủ bản thân có nói gì linh tinh không? Thật xấu hổ quá...
Kim Trân Ni mở cửa ra ngoài, đây không phải là quê của cô sao? Chỗ này là quán ăn gần trường học mà ngày xưa cô cùng Phác Thái Anh hay đi ăn. Kim Trân Ni không nghĩ Phác Thái Anh lại lái xe về tận đây để ăn, cô nhìn Phác Thái Anh với một ánh mắt khó hiểu và chỉ nhận lại là một nụ cười.
Phác Thái Anh thấy Kim Trân Ni vẫn đứng đực người ra thì liền kéo tay em ấy vào quán, quán ăn này sau bao nhiêu năm vẫn duy trì tốt, quán cũng được sửa sang lại khang trang hơn.
Cả hai gọi đồ rồi, ra bàn trống ngồi. Kim Trân Ni thật không hiểu Phác Thái Anh đang suy nghĩ cái gì nữa. Lái xe từ thành phố K về thành phố X để đi ăn một bữa ăn bình thường, cô còn nghĩ Phác Thái Anh sẽ chọn một nhà hàng sang trọng và đắt đỏ nữa chứ.
"Chị thật sự muốn ăn ở đây sao?" Kim Trân Ni hỏi.
"Đúng vậy, làm sao à? Chỗ này ăn rất ngon" Phác Thái Anh cười nói.
"Nhưng chị lái xe hai tiếng để về đây ăn thôi sao? Sao chị không chọn mấy quán ở thành phố K cho gần"
"Tôi chọn chỗ này vì muốn nhớ lại lúc tôi còn đi học và cũng muốn rẽ qua nhà cũ nữa. Em không muốn về gặp bố mẹ sao?"
"Tất nhiên muốn nhưng..." Nghe thấy Phác Thái Anh nói vậy Kim Trân Ni không dám hỏi nữa.
Đồ ăn được mang ra, cả hai đều im lặng, Phác Thái Anh thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Kim Trân Ni còn Kim Trân Ni thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phác Thái Anh. Ăn xong Kim Trân Ni chủ động ra trả tiền rồi cả hai ra xe, Phác Thái Anh lái xe đưa Kim Trân Ni về nhà của em ấy.
"Em cứ chơi với bố mẹ đến chiều tôi sẽ qua đón em" trước khi đi Phác Thái Anh có nhắc nhở.
Kim Trân Ni chỉ gật đầu rồi đi vào nhà, không suy nghĩ linh tinh nữa, cô trong lòng cũng vui mừng vì gặp lại bố mẹ, từ lúc nhận việc là hơn một tháng rồi cô chưa về nhà.
Phác Thái Anh lái xe về nhà cũ của mình, căn nhà vẫn như xưa, bàn ghế và đồ đạc được Phác Thái Anh phủ một lớp vải trắng lên. Thỉnh thoảng cô có thuê người về dọn dẹp nữa, căn nhà này có rất nhiều kỉ niệm của gia đình nên Phác Thái Anh dù không ở nhưng vẫn giữ cho nó được sạch sẽ.
Phác Thái Anh có sang nhà cô Trịnh mẹ của Mạc Thiên Trúc chơi, cô lấy chút quà mình đã chuẩn bị sẵn để tặng cho hai người. Mạc Thiên Trúc không lâu trước đã làm đám cưới với Đình Phong, mối tình của hai người rất đẹp, cả hai yêu nhau từ cấp 3 rồi lớn lên vẫn có thể duy trì mối quan hệ tốt đẹp và rồi về chung một nhà.
Hiện tại cả hai đang đi hưởng tuần trang mật.
Kim Trân Ni về nhà đột xuất khiến bố mẹ không khỏi bất ngờ, nhà có ba anh em thì đều đi làm xa nhà hết rồi. Hai ông bà ở nhà cũng thấy buồn, hôm nay Kim Trân Ni về khiến cả hai vui mừng không tả.
"Trân Ni sao con bảo là tuần này không về? Con về một mình sao?" mẹ hỏi cô.
"Con có việc đột xuất nên con được về, Tổng giám đốc đưa con về"
"Hả? Tổng giám đốc đích thân đưa con về... Trân Ni con mới đi làm được một tháng mà đã quen với tổng giám đốc rồi sao? Con gái mẹ giỏi thật *cười gian xảo" mẹ của Kim Trân Ni nghe thấy tổng giám đốc đích thân đưa con gái mình về thì sung sướng vô cùng. Chắc chắn tổng giám đốc là một người vô cùng đẹp trai và lịch lãm, Trân Ni mà quen được thì thật là tốt quá.
"Mẹ à, mẹ hiểu nhầm rồi" Kim Trân Ni nhìn biểu cảm của mẹ thì biết bà ấy đã hiểu nhầm rồi nhưng cô còn không kịp giải thích thì đã bị ba mẹ kéo vào bếp lấy hàng loạt đồ bảo cô chiều mang đi.
Đến chiều Kim Trân Ni đứng ở cửa đợi Phác Thái Anh, Kim Trân Ni bảo ba mẹ không cần tiễn mình, cứ ở trong nhà là được nên cả hai đều không biết tổng giám đốc của Kim Trân Ni là nữ.
Lên xe Kim Trân Ni xách theo một túi đồ, đều là đồ ăn bố mẹ bắt cô mang đi. Phác Thái Anh nhìn mà cảm thấy thích lây vì cô chưa bao giờ biết được cảm giác này như thế nào.
Lái xe về thành phố K, Phác Thái Anh cũng bảo Kim Trân Ni nghỉ ngơi nhưng em ấy từ chối vì lúc ở nhà đã nghỉ rồi.
Cả hai thỉnh thoảng vẫn im lặng vì đều không biết phải nói gì.
"Em có bạn trai chưa?" Phác Thái Anh hỏi.
"Em chưa có" Kim Trân Ni bất ngờ về câu hỏi này. Từ lúc chia tay với Phác Thái Anh cô vẫn chưa hề yêu ai khác.
"Còn cậu bạn Lăng Thiên Hàn"
"Cậu ấy đi làm ở cùng thành phố K nhưng hơi xa chỗ của em nên thỉnh thoảng mới đến và rủ em đi chơi"
Phác Thái Anh nghe xong trong lòng có chút ghen tuông nổi lên, Kim Trân Ni ở riêng cùng với Lăng Thiên Hàn sao? Nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì sao? Phác Thái Anh càng nghĩ càng bực mình, bàn tay xiết chặt tay lái.
Về đến thành phố K, Kim Trân Ni chỉ đường cho Phác Thái Anh về nhà của mình, cô đang ở một tòa chung cư bình dân vì chưa đủ tiền mua nhà.
Kim Trân Ni mời Phác Thái Anh vào nhà chơi nhưng bị từ chối vì Phác Thái Anh còn phải về chuẩn bị giấy tờ cho ngày mai.
Kim Trân Ni dù biết ở cùng Phác Thái Anh khiến cô hơi khó xử nhưng bị từ chối cũng khiến cô hơi hụt hẫng.
----------------
Mấy ngày sau, Phác Thái Anh suốt ngày lấy cớ để rủ Kim Trân Ni đi ăn cùng mình, Kim Trân Ni khó xử vô cùng nhưng "Sếp nói nhân viên phải nghe" cô đâu thể làm gì khác.
Hôm nay, Phác Thái Anh thấy trong người không khỏe lắm, nhưng cô chỉ nghĩ là chắc tại buổi sáng ngủ dậy người có hơi mệt mỏi thôi.
Phác Thái Anh đến công ty, cơ thể hôm nay thấy hơi nặng nề, cô vẫn cố gắng vào phòng làm việc ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi, đưa tay lên xoa bóp đầu. Lát sau, thư ký Dương vào đưa tài liệu cho Phác Thái Anh thấy Phác tổng hôm nay sắc mặt hơi nhợt nhạt, cô có nhắc nhở chị ấy nghỉ ngơi. Nhưng chỉ nhận lại được cái gật đầu, khi thư ký Dương vừa ra khỏi phòng thì lại nghe thấy trong phòng có tiếng động mạnh.
Thư ký Dương mở cửa ta thì thấy Phác Thái Anh đăng nằm dưới đất mắt nhắm lại, miệng thở dốc, thư ký Dương hoảng hốt lại gần lay người Phác Thái Anh, thì thấy người Phác tổng nóng ran. Thư ký Dương lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.
Hôm đó cả công ty bị một phen náo loạn, Kim Trân Ni vì hôm nay đến công ty muộn nên không biết chuyện, phải khi mấy anh chị cũng phòng nói thì cô mới biết tin. Nghe xong không cần nghĩ ngợi gì, Kim Trân Ni liền bắt xe đến bệnh viện
Phác Thái Anh bị sốt cộng với làm việc quá sức nên người trở nên yếu đi. Bác sĩ nói không quá nghiêm trọng nhưng vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Kim Trân Ni sau khi nghe xong bệnh tình của Phác Thái Anh thì tảng đá trong lòng cô mới được thả xuống.
Ở bệnh viện chỉ có thư ký Dương đưa Phác Thái Anh đến bệnh viện cũng ở lại từ lúc đấy. Thấy Kim Trân Ni đến, thư ký Dương nhờ Kim Trân Ni trông chừng Phác tổng còn mình về sắp xếp và hoàn thành công việc giúp Phác tổng.
Kim Trân Ni vâng lời, cô vào phòng của Phác Thái Anh thấy chị ấy đang ngủ, cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh. Khuôn mặt xinh đẹp thường ngày hôm nay lại trở nên nhợt nhạt khiến Kim Trân Ni nhìn mà cảm thấy rất đau lòng.Vote ⭐️ giúp mình 🫶