[Chaennie] Tình đầu dành hết cho em
Chương 23 - Gặp lại
Hôm sau đến công ty, trên bàn làm việc đã có sẵn một tách cafe, thư ký Dương pha cafe rất ngon đó cũng là một điều khiến Phác Thái Anh rất thích vì cô là một người nghiện cafe. Khi còn ở nước ngoài Phác Thái Anh vì phải chăm chỉ học tập nên nhiều hôm cô phải thức đêm và cafe là không thể thiếu.
Thư ký Dương sau khi báo cáo lịch làm việc của ngày hôm nay cho Phác Thái Anh thì cô còn đưa cho Phác Thái Anh ba tập hồ sơ.
"Phác tổng, hôm nay chúng ta có ba người đến xin việc. Có hai người tôi thấy rất có năng lực, Phác tổng có thể xem qua" Thư ký Dương nhận xét.
Phác Thái Anh đặt tách cafe đang cầm xuống, mở tập hồ sơ ra xem xét. Phác Thái Anh thấy người thứ nhất hồ sơ có vẻ rất tốt, tốt nghiệp trường có tiếng và thành tích khá tốt, nhưng cô không phỏng vấn nên cũng không biết thực sự năng lực ra sao.
Khi lật đến hồ sơ của người thứ hai, Phác Thái Anh giật mình, cô tròn mắt nhìn vào tấm ảnh thẻ và tên người. Là Trân Ni, không thể sai được, chính là Kim Trân Ni, đã 7 năm rồi cô mới được nhìn thấy em ấy.
Phác Thái Anh đơ người ra khiến thư ký Dương ngạc nhiên.
"Phác tổng... Phác tổng"
"Hửm..." Phác Thái Anh giật mình.
"Chị làm sao vậy? Cô gái này làm sao à?" Thấy Phác Thái Anh nhìn chằm chằm vào tấm ảnh thẻ trong tập hồ sơ, thư ký Dương liền hỏi.
"Không có gì. Cô gái này trong quá trình phỏng vấn thế nào?" Phác Thái Anh xem kĩ lại hồ sơ của Kim Trân Ni và hỏi.
"Thấy trưởng bộ phận nói là cô gái này trả lời rất phỏng vấn rất tốt, cũng rất tự tin, nhìn vào hộ sơ thì quá trình học tập cũng rất khá"
"Tuyển cô ấy cho tôi" Phác Thái Anh không chút do dự nói.
"Hả?? Phác tổng, chỉ vậy thôi sao? Bình thường chị xem xét rất kĩ lưỡng mà, có bao giờ chị đưa ra quyết định nhanh như vậy đâu" Thư ký Dương khó hiểu. Bình thường Phác Thái Anh xem xét rất kĩ thì mới tuyển người, đó là lý do vì sao chị ấy luôn chọn được người có năng lực tốt. Nhưng lần này chỉ vừa mới xem qua đã nói muốn tuyển ngay.
"Cứ tuyển cô ấy cho tôi" Phác Thái Anh nhất quyết.
Thư ký Dương chỉ có thể vâng lời. Sau khi thư ký Dương ra khỏi phòng Phác Thái Anh ôm mặt thở dài. Đã 7 năm trôi qua, cô chưa hề gặp lại Kim Trân Ni, Phác Thái Anh không nghĩ Kim Trân Ni lại đến công ty của cô xin việc.
Từ lúc chia tay Kim Trân Ni, Phác Thái Anh chưa yêu một người nào khác, cô vẫn luôn nhớ về một người con gái luôn ủng hộ cô mọi lúc, bất kể cô thành công hay thất bại, sau bao nhiêu năm Phác Thái Anh vẫn không thể quên được Kim Trân Ni, người từng là cả thế giới của cô.
Đúng là muốn quên một người thì phải dành cả một đời để quên.
Kim Trân Ni ở nhà, cô nhảy cẫng lên vì mình được nhận vào làm ở Phác thị. Nhờ anh trai giới thiệu, biết Phác thị đang cần tuyển người cho một bộ phận đúng với chuyên ngành của cô, Kim Trân Ni liền không bỏ qua cơ hội được vào làm ở Phác thị, một công ty trang sức có tiếng nhất cả nước.
Cuộc sống của Kim Trân Ni giờ cũng đã tốt hơn trước, cô vẫn nhớ Phác Thái Anh, vẫn còn in sâu mối tình năm 17 tuổi trong tâm trí. Nhớ lại chuyện của bảy năm trước khi cô là người nói lời chia tay với Phác Thái Anh, Kim Trân Ni đã rất đau buồn và tự trách bản thân mình rất nhiều.
Tâm trạng của Kim Trân Ni lúc đó không khá hơn Phác Thái Anh, cô nhốt mình trong phòng và tự dằn vặt bản thân, cô đã khóc rất nhiều vì đã làm tổn thương người mình yêu nhất. Kim Trân Ni vẫn giữ chiếc dây chuyền của Phác Thái Anh, vật duy nhất cô còn lại của Phác Thái Anh.
Thứ hai đầu tuần Kim Trân Ni đến Phác thị làm việc, lúc mới đầu cô còn khá lúng túng vì công ty này rất lớn, cô còn vào lộn phòng khác khiến bản thân thật xấu hổ. May mắn Kim Trân Ni lại gặp được thư ký Dương, thư ký Dương đã hướng dẫn Kim Trân Ni tận tình.
"Chị Dương cảm ơn chị về ngày hôm nay, không có chị chắc em không biết phải làm gì nữa" Kim Trân Ni cúi đầu cảm ơn.
"Không có gì. Em đi làm buổi đầu vẫn còn nhiều thứ chưa biết mà, có gì cứ hỏi chị, không thì hỏi mấy anh chị cùng phòng" Thư ký Dương cười.
"Mọi người ở đây thật tốt, em thật may mắn khi được vào làm ở Phác thị" Kim Trân Ni sau khi tiếp xúc với mọi người thì thấy ai cũng nhiệt tình giúp đỡ cô, họ đều rất tốt.
"Vậy thì em phải cảm ơn Phác tổng rồi, Phác tổng là người đã nhận em vào làm. Thật ra Phác tổng đối với nhân viên của mình rất tốt, còn rất thân thiện với mọi người, khiến cả công ty đều rất ngưỡng mộ".
"Phác tổng sao? Nói mới nhớ, hôm nay em chưa gặp được tổng giám đốc. Mới vào đã có rất nhiều người khen tổng giám đốc của công ty mình, em thật tò mò" Kim Trân Ni khi vào đến công ty, nói chuyện với anh chị cùng phòng thì thấy họ có vẻ rất ngưỡng mộ tổng giám đốc của mình. Giờ chị Dương cũng nói như vậy khiến bản thân cảm thấy có chút tò mò không biết Phác tổng là người như thế nào. Chắc chắn rất đẹp trai và lịch lãm.
"Giờ này Phác tổng đang nghỉ ngơi, em có thể vào chào một tiếng" thư ký Dương nhìn đồng hồ nói.
"Như vậy có làm phiền Phác tổng không ạ?" Kim Trân Ni ái ngại.
"Phác tổng luôn luôn quan tâm mọi người vậy nên kể cả nhân viên mới thì cũng muốn gặp một lần để phá vỡ khoảng cách giữa nhân viên và sếp. Phác tổng không muốn nhân viên lúc nào cũng phải e ngại mình. Những người trước đây khi mới vào công ty cũng như vậy nên em không phải ngại".
Thư ký Dương dắt Kim Trân Ni đến phòng làm việc của Phác Thái Anh, cô gõ nhẹ cửa, rồi cùng Kim Trân Ni đi vào.
Phác Thái Anh đang vừa uống cafe vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dạng vẫn nhàn nhã như bình thường.
"Phác tổng, Trân Ni, nhân viên mới của công ty muốn đến đây chào chị một tiếng" Thư ký Dương giới thiệu.
Kim Trân Ni đứng sau thư ký Dương nghe xong liền đi lên cúi đầu xuống.
"Phác tổng, em là Kim Trân Ni nhân viên mới của công ty, em sẽ chăm chỉ làm việc để đóng góp sức mình vào việc làm cho công ty ngày một lớn mạnh" Kim Trân Ni khi biết Phác tổng là nữ thì hình tượng lúc trước liền biến mất.
Phác Thái Anh thản nhiên quay mặt lại, nhìn thấy người mà cô rất muốn được gặp lại giờ đã ở ngay trước mắt. Phác Thái Anh thực sự rất muốn chạy lại ôm lấy nhưng bây giờ cô không thể làm vậy, nghĩ đến những gì Kim Trân Ni đã nói. Phác Thái Anh lại cảm thấy đau nhói trong tim, Kim Trân Ni giờ chỉ cách cô ba bước chân nhưng khoảng cách trong tâm thì đã cách xa vạn dặm.
Kim Trân Ni lúc đứng thẳng người lại và nhìn Phác tổng thì cô liền hoảng hốt, Kim Trân Ni không tin vào mắt mình, cô loạng choạng lùi lại phía sau. Trong lòng nổi lên một cảm giác lạ, cô không nghĩ là Phác Thái Anh lại ở đây và Phác Thái Anh lại là tổng giám đốc của cô.
" Chị... Chị Thái Anh" Kim Trân Ni đưa tay che miệng.Vote ⭐️ giúp mình 🫶
Thư ký Dương sau khi báo cáo lịch làm việc của ngày hôm nay cho Phác Thái Anh thì cô còn đưa cho Phác Thái Anh ba tập hồ sơ.
"Phác tổng, hôm nay chúng ta có ba người đến xin việc. Có hai người tôi thấy rất có năng lực, Phác tổng có thể xem qua" Thư ký Dương nhận xét.
Phác Thái Anh đặt tách cafe đang cầm xuống, mở tập hồ sơ ra xem xét. Phác Thái Anh thấy người thứ nhất hồ sơ có vẻ rất tốt, tốt nghiệp trường có tiếng và thành tích khá tốt, nhưng cô không phỏng vấn nên cũng không biết thực sự năng lực ra sao.
Khi lật đến hồ sơ của người thứ hai, Phác Thái Anh giật mình, cô tròn mắt nhìn vào tấm ảnh thẻ và tên người. Là Trân Ni, không thể sai được, chính là Kim Trân Ni, đã 7 năm rồi cô mới được nhìn thấy em ấy.
Phác Thái Anh đơ người ra khiến thư ký Dương ngạc nhiên.
"Phác tổng... Phác tổng"
"Hửm..." Phác Thái Anh giật mình.
"Chị làm sao vậy? Cô gái này làm sao à?" Thấy Phác Thái Anh nhìn chằm chằm vào tấm ảnh thẻ trong tập hồ sơ, thư ký Dương liền hỏi.
"Không có gì. Cô gái này trong quá trình phỏng vấn thế nào?" Phác Thái Anh xem kĩ lại hồ sơ của Kim Trân Ni và hỏi.
"Thấy trưởng bộ phận nói là cô gái này trả lời rất phỏng vấn rất tốt, cũng rất tự tin, nhìn vào hộ sơ thì quá trình học tập cũng rất khá"
"Tuyển cô ấy cho tôi" Phác Thái Anh không chút do dự nói.
"Hả?? Phác tổng, chỉ vậy thôi sao? Bình thường chị xem xét rất kĩ lưỡng mà, có bao giờ chị đưa ra quyết định nhanh như vậy đâu" Thư ký Dương khó hiểu. Bình thường Phác Thái Anh xem xét rất kĩ thì mới tuyển người, đó là lý do vì sao chị ấy luôn chọn được người có năng lực tốt. Nhưng lần này chỉ vừa mới xem qua đã nói muốn tuyển ngay.
"Cứ tuyển cô ấy cho tôi" Phác Thái Anh nhất quyết.
Thư ký Dương chỉ có thể vâng lời. Sau khi thư ký Dương ra khỏi phòng Phác Thái Anh ôm mặt thở dài. Đã 7 năm trôi qua, cô chưa hề gặp lại Kim Trân Ni, Phác Thái Anh không nghĩ Kim Trân Ni lại đến công ty của cô xin việc.
Từ lúc chia tay Kim Trân Ni, Phác Thái Anh chưa yêu một người nào khác, cô vẫn luôn nhớ về một người con gái luôn ủng hộ cô mọi lúc, bất kể cô thành công hay thất bại, sau bao nhiêu năm Phác Thái Anh vẫn không thể quên được Kim Trân Ni, người từng là cả thế giới của cô.
Đúng là muốn quên một người thì phải dành cả một đời để quên.
Kim Trân Ni ở nhà, cô nhảy cẫng lên vì mình được nhận vào làm ở Phác thị. Nhờ anh trai giới thiệu, biết Phác thị đang cần tuyển người cho một bộ phận đúng với chuyên ngành của cô, Kim Trân Ni liền không bỏ qua cơ hội được vào làm ở Phác thị, một công ty trang sức có tiếng nhất cả nước.
Cuộc sống của Kim Trân Ni giờ cũng đã tốt hơn trước, cô vẫn nhớ Phác Thái Anh, vẫn còn in sâu mối tình năm 17 tuổi trong tâm trí. Nhớ lại chuyện của bảy năm trước khi cô là người nói lời chia tay với Phác Thái Anh, Kim Trân Ni đã rất đau buồn và tự trách bản thân mình rất nhiều.
Tâm trạng của Kim Trân Ni lúc đó không khá hơn Phác Thái Anh, cô nhốt mình trong phòng và tự dằn vặt bản thân, cô đã khóc rất nhiều vì đã làm tổn thương người mình yêu nhất. Kim Trân Ni vẫn giữ chiếc dây chuyền của Phác Thái Anh, vật duy nhất cô còn lại của Phác Thái Anh.
Thứ hai đầu tuần Kim Trân Ni đến Phác thị làm việc, lúc mới đầu cô còn khá lúng túng vì công ty này rất lớn, cô còn vào lộn phòng khác khiến bản thân thật xấu hổ. May mắn Kim Trân Ni lại gặp được thư ký Dương, thư ký Dương đã hướng dẫn Kim Trân Ni tận tình.
"Chị Dương cảm ơn chị về ngày hôm nay, không có chị chắc em không biết phải làm gì nữa" Kim Trân Ni cúi đầu cảm ơn.
"Không có gì. Em đi làm buổi đầu vẫn còn nhiều thứ chưa biết mà, có gì cứ hỏi chị, không thì hỏi mấy anh chị cùng phòng" Thư ký Dương cười.
"Mọi người ở đây thật tốt, em thật may mắn khi được vào làm ở Phác thị" Kim Trân Ni sau khi tiếp xúc với mọi người thì thấy ai cũng nhiệt tình giúp đỡ cô, họ đều rất tốt.
"Vậy thì em phải cảm ơn Phác tổng rồi, Phác tổng là người đã nhận em vào làm. Thật ra Phác tổng đối với nhân viên của mình rất tốt, còn rất thân thiện với mọi người, khiến cả công ty đều rất ngưỡng mộ".
"Phác tổng sao? Nói mới nhớ, hôm nay em chưa gặp được tổng giám đốc. Mới vào đã có rất nhiều người khen tổng giám đốc của công ty mình, em thật tò mò" Kim Trân Ni khi vào đến công ty, nói chuyện với anh chị cùng phòng thì thấy họ có vẻ rất ngưỡng mộ tổng giám đốc của mình. Giờ chị Dương cũng nói như vậy khiến bản thân cảm thấy có chút tò mò không biết Phác tổng là người như thế nào. Chắc chắn rất đẹp trai và lịch lãm.
"Giờ này Phác tổng đang nghỉ ngơi, em có thể vào chào một tiếng" thư ký Dương nhìn đồng hồ nói.
"Như vậy có làm phiền Phác tổng không ạ?" Kim Trân Ni ái ngại.
"Phác tổng luôn luôn quan tâm mọi người vậy nên kể cả nhân viên mới thì cũng muốn gặp một lần để phá vỡ khoảng cách giữa nhân viên và sếp. Phác tổng không muốn nhân viên lúc nào cũng phải e ngại mình. Những người trước đây khi mới vào công ty cũng như vậy nên em không phải ngại".
Thư ký Dương dắt Kim Trân Ni đến phòng làm việc của Phác Thái Anh, cô gõ nhẹ cửa, rồi cùng Kim Trân Ni đi vào.
Phác Thái Anh đang vừa uống cafe vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dạng vẫn nhàn nhã như bình thường.
"Phác tổng, Trân Ni, nhân viên mới của công ty muốn đến đây chào chị một tiếng" Thư ký Dương giới thiệu.
Kim Trân Ni đứng sau thư ký Dương nghe xong liền đi lên cúi đầu xuống.
"Phác tổng, em là Kim Trân Ni nhân viên mới của công ty, em sẽ chăm chỉ làm việc để đóng góp sức mình vào việc làm cho công ty ngày một lớn mạnh" Kim Trân Ni khi biết Phác tổng là nữ thì hình tượng lúc trước liền biến mất.
Phác Thái Anh thản nhiên quay mặt lại, nhìn thấy người mà cô rất muốn được gặp lại giờ đã ở ngay trước mắt. Phác Thái Anh thực sự rất muốn chạy lại ôm lấy nhưng bây giờ cô không thể làm vậy, nghĩ đến những gì Kim Trân Ni đã nói. Phác Thái Anh lại cảm thấy đau nhói trong tim, Kim Trân Ni giờ chỉ cách cô ba bước chân nhưng khoảng cách trong tâm thì đã cách xa vạn dặm.
Kim Trân Ni lúc đứng thẳng người lại và nhìn Phác tổng thì cô liền hoảng hốt, Kim Trân Ni không tin vào mắt mình, cô loạng choạng lùi lại phía sau. Trong lòng nổi lên một cảm giác lạ, cô không nghĩ là Phác Thái Anh lại ở đây và Phác Thái Anh lại là tổng giám đốc của cô.
" Chị... Chị Thái Anh" Kim Trân Ni đưa tay che miệng.Vote ⭐️ giúp mình 🫶