[Chaennie] Tình đầu dành hết cho em
Chương 19 - Phát hiện
Lăng Thiên Hàn cả buổi sáng ngày cuối tuần hôm đó tính khí trở nên nóng nảy, đã vậy không hiểu sao lại đụng đâu hỏng đó. Có lẽ cứ vừa làm vừa nghĩ lại nụ hôn của hai người con gái hôm qua thì lại thấy tức giận.
Kim Trân Ni trước giờ rất bình thường, hồi học cấp 2 còn rất thích mấy nam idol không hiểu sao từ lúc chuyển về trường này lại thích con gái, chắc chắn là do Phác Thái Anh lôi kéo. Lăng Thiên Hàn càng nghĩ càng thấy bực mình, cậu ta không muốn để người con gái của mình bị người khác kéo vào thứ bệnh hoạn như vậy.
Đúng lúc Lăng Thiên Hàn ra ngoài vứt rác thì gặp mẹ của Kim Trân Ni đi ngang qua, vốn mẹ của Kim Trân Ni rất quý cậu, vừa nhìn đã cười rất tươi.
"Thiên Hàn, Trân Ni dạo này học hành sao rồi? Nó có khá lên được chút nào không?" Mẹ Kim Trân Ni đứng lại bắt chuyện.
"Dì Kim, hôm nay Trân Ni không đến nhà cháu học"
"Hả? Sao lại như vậy được? Nó nói với dì là đi học mà" mẹ của Kim Trân Ni giật mình, con bé này lại trốn đi chơi đâu rồi.
"Con học cùng nó, dạo gần đây có thấy nó qua lại với ai không? Dì thấy nó suốt ngày ôm điện thoại, nhiều lúc bữa cơm còn trốn đi nghe điện thoại rất mờ ám. Có phải nó thích thằng nào rồi đúng không con?" Mẹ của Kim Trân Ni để ý thấy con gái mình dạo này ôm cái điện thoại khư khư không cho ai động vào liền sinh nghi.
"Dì Kim, Trân Ni có phải thích con gái hay không?"
"Con nói linh tinh cái gì vậy? Trân Ni sao lại thích con gái được cơ chứ, con gái dì sao lại giống mấy đứa trên tivi. Con có ý gì?" Mẹ Kim Trân Ni nghe xong thì giãy nảy, con gái bà rất bình thường.
"À dạ con xin lỗi, là do con nói linh tinh. Chắc Trân Ni hôm nay đi học nhà bạn khác, con có chút việc phải vào nhà bây giờ" Lăng Thiên Hàn biết mẹ của Kim Trân Ni không hề biết gì vội vàng vào trốn vào nhà.
Mẹ của Kim Trân Ni nghe xong trong lòng có chút nghĩ ngợi "Sao tự dưng hôm nay thằng bé Thiên Hàn lại hỏi mình chuyện đó?"
Trong lúc đó tại nhà Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni vui vẻ ở bên nhau tận hưởng buổi sáng chủ nhật vì chiều Phác Thái Anh sẽ phải trở về trường.
Kim Trân Ni đến nhà Phác Thái Anh từ sớm nên cả hai đều chuẩn bị đồ ăn sáng cùng nhau, ăn sáng xong thì ra phòng khách ngồi xem tivi cùng nhau. Kim Trân Ni ở trong vòng tay của Phác Thái Anh thì rất hạnh phúc và vui vẻ, cô không xem tivi mà lại ngước lên nhìn khuôn mặt trắng mịn của Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh ngồi xem tivi không để ý Kim Trân Ni ở trong lòng đang chăm chú nhìn mình, lúc sau cô nhận ra Kim Trân Ni nhìn mình không chớp mắt thì liền nở một nụ cười tươi rồi hôn lên trán của nàng.
"Trân Ni em biết không? Mỗi ngày tôi đều nhớ em rất nhiều, không lúc nào là tôi ngừng nghĩ về em, chỉ muốn được ôm em như thế này mọi lúc" Phác Thái Anh nói ra lòng mình.
"Em cũng rất nhớ chị, nhớ tất cả mọi thứ về chị, lúc nào cũng chỉ muốn được nằm trong vòng tay của chị như lúc này. Thái Anh em yêu chị rất nhiều, đến mức em không kiểm khống chế được bản thân ngừng suy nghĩ về chị" Kim Trân Ni ôm Phác Thái Anh chặt hơn.
"Tôi cũng yêu em, Trân Ni, em là đã thay đổi cuộc đời tôi rất nhiều. Trước đây tôi từng oán trách ông trời đã lấy đi của tôi tất cả, nhưng giờ ông ấy trả lại cho tôi một Kim Trân Ni mà tôi yêu nhất. Kể từ lúc ba mẹ mất tôi chưa từng thấy hạnh phúc nhưng khi ở bên em, tôi nhận ra hạnh phúc ở xung quanh mình" Phác Thái Anh đối với chuyện tình cảm thì không bao giờ che giấu, cô luôn muốn nói hết lòng mình cho người mình yêu.
"Dạo này chị nói chuyện khác xưa quá, học được mấy câu ngôn tình như hôm qua ở đâu vậy?" Kim Trân Ni nghe xong thì tất nhiên rất sung sướng hạnh phúc, cô đỏ mặt, quay sang trêu ngược lại Phác Thái Anh.
"Câu đó học của mấy bạn khách hàng vào uống trà sữa, lúc nào tôi bưng đồ lên mấy bạn ấy cũng nói câu đấy với tôi. Dần dần nghe quen lại thấy hay" Phác Thái Anh ngại ngùng xoa đầu, mấy bạn khách hành lúc nào cũng luôn tìm cô mà trêu chọc, không chỉ có nam mà còn cả nữ.
"Chị, chỉ làm bưng bê thôi mà cũng thả thính người ta hay sao?" Kim Trân Ni nói bằng một giọng khác hẳn. Cô chắc chắn đang ghen, chị Thái Anh rất xinh đẹp, nếu giữ khuôn mặt lạnh lùng thì nhìn rất ngầu nữa. Cô sao lại không nghĩ đến sẽ có rất nhiều người vây quanh chị ấy nhỉ.
"Không có... tôi thề với em. Tôi chỉ có nhiệm vụ bưng bê thôi, tôi không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em. Mấy cô gái đó đâu có bằng Trân Ni của tôi" Phác Thái Anh nhìn ánh mắt sắc như dao của Kim Trân Ni đang nhìn mình thì sợ hãi.
"Được rồi em tin chị, cấm chị không được liếc mắt đưa tình với người khác không thì..." Kim Trân Ni đưa tay gạch ngang cổ.
Phác Thái Anh nhìn thấy thì run rẩy, không ngờ Trân Ni cũng có lúc đáng sợ như vậy.
Một lúc sau, Kim Trân Ni phải về vì bình thường lúc này là cô học xong rồi, nếu không về thì mẹ sẽ mắng chết cô. Phác Thái Anh cảm thấy hụt hẫng, thời gian ở cùng Kim Trân Ni luôn luôn trôi nhanh như vậy.
Kim Trân Ni trước khi về thì có nhắc nhở Phác Thái Anh chiều nay đi đường cẩn thận, lúc nào đến nơi thì gọi cho cô, cũng không cần Phác Thái Anh đi cùng ra bến xe vì muốn Phác Thái Anh nghỉ ngơi để chiều đi. Lúc về còn không quên hôn lên môi Phác Thái Anh một cái khiến Phác Thái Anh say đắm đứng bất động một chỗ. Kim Trân Ni nhìn bộ dạng của Phác Thái Anh thì buồn cười đi ra điểm dừng xe.
Kim Trân Ni bắt Phác Thái Anh không được trở về mà không báo cho mình một tiếng, vậy nên mỗi lần Phác Thái Anh trở về Kim Trân Ni đều ra tận nơi đón.
Cứ đi đi về về thấm thoắt cũng gần hết năm học, Kim Trân Ni bận rộn ôn thi, thời gian nói chuyện với Phác Thái Anh cũng không được nhiều như trước. Phác Thái Anh tất nhiên thông cảm cho nàng, cô cũng muốn em ấy tập trung ôn thi thật tốt, có thể lên đây học cùng mình.
Một hôm Kim Trân Ni dậy muộn, cuống cuồng chuẩn bị đồ để đi học cô không để ý là mình quên mang theo điện thoại. Mẹ của Kim Trân Ni thì lên tầng phơi quần áo, tiện thể bà rút hết quần áo cũ, gập gọn gàng rồi đem quần áo của Kim Trân Ni vào phòng cất cho cô.
Khi vừa bỏ quần áo vào tủ đồ thì bà nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Nhìn thấy trên bàn là chiếc điện thoại mà Kim Trân Ni lúc nào cũng ôm khư khư. Mẹ cô liền cầm lên xem thì ở trên màn hình hiện lên một tin nhắn "học tập tốt nha, chị yêu em".
Kim Trân Ni cùng Phác Thái Anh rất hay nhắn tin cho nhau một tin nhắn động viên vào buổi sáng, chỉ là buổi sáng hôm nay bị mẹ của Kim Trân Ni nhìn thấy. Cả hai không hề hay biết, bà Kim sau khi nhìn thấy ba từ "chị yêu em" thì giãy nãy, lúc này bà mới nghĩ đến câu hỏi của Lăng Thiên Hàn lúc trước.
Bà Kim không nghĩ là con gái mình như vậy lại thích một đứa con gái sao? Bà muốn xem thêm nhưng điện thoại bị khóa ko xem được những cái khác. Bà Kim lúc này lửa giận bừng bừng, chỉ muốn biết người gửi tin nhắn kia là ai và nghi ngờ của mình có đúng hay không.Vote ⭐️ giúp mình 🫶
Kim Trân Ni trước giờ rất bình thường, hồi học cấp 2 còn rất thích mấy nam idol không hiểu sao từ lúc chuyển về trường này lại thích con gái, chắc chắn là do Phác Thái Anh lôi kéo. Lăng Thiên Hàn càng nghĩ càng thấy bực mình, cậu ta không muốn để người con gái của mình bị người khác kéo vào thứ bệnh hoạn như vậy.
Đúng lúc Lăng Thiên Hàn ra ngoài vứt rác thì gặp mẹ của Kim Trân Ni đi ngang qua, vốn mẹ của Kim Trân Ni rất quý cậu, vừa nhìn đã cười rất tươi.
"Thiên Hàn, Trân Ni dạo này học hành sao rồi? Nó có khá lên được chút nào không?" Mẹ Kim Trân Ni đứng lại bắt chuyện.
"Dì Kim, hôm nay Trân Ni không đến nhà cháu học"
"Hả? Sao lại như vậy được? Nó nói với dì là đi học mà" mẹ của Kim Trân Ni giật mình, con bé này lại trốn đi chơi đâu rồi.
"Con học cùng nó, dạo gần đây có thấy nó qua lại với ai không? Dì thấy nó suốt ngày ôm điện thoại, nhiều lúc bữa cơm còn trốn đi nghe điện thoại rất mờ ám. Có phải nó thích thằng nào rồi đúng không con?" Mẹ của Kim Trân Ni để ý thấy con gái mình dạo này ôm cái điện thoại khư khư không cho ai động vào liền sinh nghi.
"Dì Kim, Trân Ni có phải thích con gái hay không?"
"Con nói linh tinh cái gì vậy? Trân Ni sao lại thích con gái được cơ chứ, con gái dì sao lại giống mấy đứa trên tivi. Con có ý gì?" Mẹ Kim Trân Ni nghe xong thì giãy nảy, con gái bà rất bình thường.
"À dạ con xin lỗi, là do con nói linh tinh. Chắc Trân Ni hôm nay đi học nhà bạn khác, con có chút việc phải vào nhà bây giờ" Lăng Thiên Hàn biết mẹ của Kim Trân Ni không hề biết gì vội vàng vào trốn vào nhà.
Mẹ của Kim Trân Ni nghe xong trong lòng có chút nghĩ ngợi "Sao tự dưng hôm nay thằng bé Thiên Hàn lại hỏi mình chuyện đó?"
Trong lúc đó tại nhà Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni vui vẻ ở bên nhau tận hưởng buổi sáng chủ nhật vì chiều Phác Thái Anh sẽ phải trở về trường.
Kim Trân Ni đến nhà Phác Thái Anh từ sớm nên cả hai đều chuẩn bị đồ ăn sáng cùng nhau, ăn sáng xong thì ra phòng khách ngồi xem tivi cùng nhau. Kim Trân Ni ở trong vòng tay của Phác Thái Anh thì rất hạnh phúc và vui vẻ, cô không xem tivi mà lại ngước lên nhìn khuôn mặt trắng mịn của Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh ngồi xem tivi không để ý Kim Trân Ni ở trong lòng đang chăm chú nhìn mình, lúc sau cô nhận ra Kim Trân Ni nhìn mình không chớp mắt thì liền nở một nụ cười tươi rồi hôn lên trán của nàng.
"Trân Ni em biết không? Mỗi ngày tôi đều nhớ em rất nhiều, không lúc nào là tôi ngừng nghĩ về em, chỉ muốn được ôm em như thế này mọi lúc" Phác Thái Anh nói ra lòng mình.
"Em cũng rất nhớ chị, nhớ tất cả mọi thứ về chị, lúc nào cũng chỉ muốn được nằm trong vòng tay của chị như lúc này. Thái Anh em yêu chị rất nhiều, đến mức em không kiểm khống chế được bản thân ngừng suy nghĩ về chị" Kim Trân Ni ôm Phác Thái Anh chặt hơn.
"Tôi cũng yêu em, Trân Ni, em là đã thay đổi cuộc đời tôi rất nhiều. Trước đây tôi từng oán trách ông trời đã lấy đi của tôi tất cả, nhưng giờ ông ấy trả lại cho tôi một Kim Trân Ni mà tôi yêu nhất. Kể từ lúc ba mẹ mất tôi chưa từng thấy hạnh phúc nhưng khi ở bên em, tôi nhận ra hạnh phúc ở xung quanh mình" Phác Thái Anh đối với chuyện tình cảm thì không bao giờ che giấu, cô luôn muốn nói hết lòng mình cho người mình yêu.
"Dạo này chị nói chuyện khác xưa quá, học được mấy câu ngôn tình như hôm qua ở đâu vậy?" Kim Trân Ni nghe xong thì tất nhiên rất sung sướng hạnh phúc, cô đỏ mặt, quay sang trêu ngược lại Phác Thái Anh.
"Câu đó học của mấy bạn khách hàng vào uống trà sữa, lúc nào tôi bưng đồ lên mấy bạn ấy cũng nói câu đấy với tôi. Dần dần nghe quen lại thấy hay" Phác Thái Anh ngại ngùng xoa đầu, mấy bạn khách hành lúc nào cũng luôn tìm cô mà trêu chọc, không chỉ có nam mà còn cả nữ.
"Chị, chỉ làm bưng bê thôi mà cũng thả thính người ta hay sao?" Kim Trân Ni nói bằng một giọng khác hẳn. Cô chắc chắn đang ghen, chị Thái Anh rất xinh đẹp, nếu giữ khuôn mặt lạnh lùng thì nhìn rất ngầu nữa. Cô sao lại không nghĩ đến sẽ có rất nhiều người vây quanh chị ấy nhỉ.
"Không có... tôi thề với em. Tôi chỉ có nhiệm vụ bưng bê thôi, tôi không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em. Mấy cô gái đó đâu có bằng Trân Ni của tôi" Phác Thái Anh nhìn ánh mắt sắc như dao của Kim Trân Ni đang nhìn mình thì sợ hãi.
"Được rồi em tin chị, cấm chị không được liếc mắt đưa tình với người khác không thì..." Kim Trân Ni đưa tay gạch ngang cổ.
Phác Thái Anh nhìn thấy thì run rẩy, không ngờ Trân Ni cũng có lúc đáng sợ như vậy.
Một lúc sau, Kim Trân Ni phải về vì bình thường lúc này là cô học xong rồi, nếu không về thì mẹ sẽ mắng chết cô. Phác Thái Anh cảm thấy hụt hẫng, thời gian ở cùng Kim Trân Ni luôn luôn trôi nhanh như vậy.
Kim Trân Ni trước khi về thì có nhắc nhở Phác Thái Anh chiều nay đi đường cẩn thận, lúc nào đến nơi thì gọi cho cô, cũng không cần Phác Thái Anh đi cùng ra bến xe vì muốn Phác Thái Anh nghỉ ngơi để chiều đi. Lúc về còn không quên hôn lên môi Phác Thái Anh một cái khiến Phác Thái Anh say đắm đứng bất động một chỗ. Kim Trân Ni nhìn bộ dạng của Phác Thái Anh thì buồn cười đi ra điểm dừng xe.
Kim Trân Ni bắt Phác Thái Anh không được trở về mà không báo cho mình một tiếng, vậy nên mỗi lần Phác Thái Anh trở về Kim Trân Ni đều ra tận nơi đón.
Cứ đi đi về về thấm thoắt cũng gần hết năm học, Kim Trân Ni bận rộn ôn thi, thời gian nói chuyện với Phác Thái Anh cũng không được nhiều như trước. Phác Thái Anh tất nhiên thông cảm cho nàng, cô cũng muốn em ấy tập trung ôn thi thật tốt, có thể lên đây học cùng mình.
Một hôm Kim Trân Ni dậy muộn, cuống cuồng chuẩn bị đồ để đi học cô không để ý là mình quên mang theo điện thoại. Mẹ của Kim Trân Ni thì lên tầng phơi quần áo, tiện thể bà rút hết quần áo cũ, gập gọn gàng rồi đem quần áo của Kim Trân Ni vào phòng cất cho cô.
Khi vừa bỏ quần áo vào tủ đồ thì bà nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Nhìn thấy trên bàn là chiếc điện thoại mà Kim Trân Ni lúc nào cũng ôm khư khư. Mẹ cô liền cầm lên xem thì ở trên màn hình hiện lên một tin nhắn "học tập tốt nha, chị yêu em".
Kim Trân Ni cùng Phác Thái Anh rất hay nhắn tin cho nhau một tin nhắn động viên vào buổi sáng, chỉ là buổi sáng hôm nay bị mẹ của Kim Trân Ni nhìn thấy. Cả hai không hề hay biết, bà Kim sau khi nhìn thấy ba từ "chị yêu em" thì giãy nãy, lúc này bà mới nghĩ đến câu hỏi của Lăng Thiên Hàn lúc trước.
Bà Kim không nghĩ là con gái mình như vậy lại thích một đứa con gái sao? Bà muốn xem thêm nhưng điện thoại bị khóa ko xem được những cái khác. Bà Kim lúc này lửa giận bừng bừng, chỉ muốn biết người gửi tin nhắn kia là ai và nghi ngờ của mình có đúng hay không.Vote ⭐️ giúp mình 🫶