[Chaennie] Tình đầu dành hết cho em
Chương 13 - Loser
Giờ nghỉ giải lao, Phác Thái Anh vẫn hi vọng Mạc Thiên Trúc sẽ đến, cô nhìn lại khán đài một hồi nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng Mạc Thiên Trúc đâu. Đúng là một trận chung kết gay cấn, cả hai bên đều cố gắng ghi được nhiều điểm nhất có thể, Trường X chỉ hơn trường A có 2 điểm, liệu sau giờ giải lao Phác Thái Anh cùng đồng đội có thể tiếp tục dẫn trước được hay không khán giả đều rất mong chờ được xem tiếp.
Trận đấu bắt đầu, Phác Thái Anh cố gắng ghi thêm điểm nhưng lại bị cầu thủ đội bên kèm chặt hơn. Trong một tình huống, Phác Thái Anh đang đứng đón bóng thì bị một cầu thủ bên trường A lao vào cướp, tình huống vào bóng thô bạo đã làm cô bị đau ở đầu gối, Phác Thái Anh ngã xuống sàn, chỉ biết ôm đầu gối mà nhăn mặt.
Nhanh chóng đội y tế vào xem, trận đấu phải dừng lại một hồi, khán giả xung quanh xì xào bàn tán, đa phần họ lo lắng vì nghĩ Phác Thái Anh không thể thi đấu được nữa. Kim Trân Ni ngồi trên khán đài run lên vì lo sợ, cô cầu nguyện đừng để việc xấu xảy ra với Phác Thái Anh. Phác Thái Anh được hai nhân viên y tế dìu đứng lên, nhưng một chân của cô không thể đi được bình thường nữa, cô được hai người dìu vào phòng y tế.
Đội bóng trường X rất lúng túng, họ mất đi cầu thủ chủ chốt, điều đó sẽ là một bất lợi rất lớn, thầy giáo phải thay Phác Thái Anh ra vì cô không thể thi đấu tiếp được. Kim Trân Ni lo lắng liền chạy theo Phác Thái Anh vào phòng y tế, ở đây, bác sĩ đã cố gắng làm mọi thứ có thể để Phác Thái Anh bớt đau.
Phác Thái Anh cảm thấy chân mình đã đỡ hơn liền đòi ra thi đấu tiếp nhưng bị bác sĩ ngăn lại vì nếu cô cố chấp thi đấu nữa sẽ gây ảnh hưởng rất lớn, cô không thể tiếp tục thi đấu, ít nhất là trong trận đấu này nếu không điều xấu nhất sẽ xảy ra. Kim Trân Ni nghe vậy liền ngồi xuống bên cạnh Phác Thái Anh đưa tay nắm lấy bàn tay học tỷ, tay kia của Phác Thái Anh đưa lên che đi đôi mắt đã đỏ hoe.
Đây là lần đầu tiên cô khóc kể từ khi Phác Thái Anh tỉnh lại trong bệnh viện ngày đó, cô khóc vì sợ mình không thể thực hiện được lời hứa cuối cùng với ba, mọi chuyện giờ đang theo một chiều hướng tệ nhất, Phác Thái Anh không thể thi đấu và trường A thì có cơ hội vươn lên dẫn trước trường X. Kim Trân Ni biết giờ Phác Thái Anh đang rất buồn, cô cũng buồn cho học tỷ vì trận đấu này thực sự rất quan trọng đối với Phác Thái Anh.
"Chị Thái Anh, chị hãy tin vào đồng đội mình, mọi người sẽ cố gắng hết sức để đánh bại trường A" Kim Trân Ni nói.
"Tôi muốn thi đấu tiếp" Phác Thái Anh bật người dậy.
"Không được, bác sĩ đã nói chị không thể tiếp tục thi đấu" Kim Trân Ni liền nhanh chóng can ngăn.
"Em bỏ tôi ra, tôi có thể tiếp tục thi đấu" Phác Thái Anh vẫn cố chấp.
"Hiện tại chị không thấy đau nữa cũng chỉ là tác dụng của thuốc, chị mà thi đấu tiếp chỉ làm vết thương nặng thêm thôi. Chị muốn mình không đi lại được nữa sao?"
"Em biết trận đấu này quan trọng với tôi thế nào không? Tôi muốn thực hiện lời hứa cuối cùng với ba mình, tôi phải làm được... aaaaa..." Phác Thái Anh nước mắt đã rơi xuống, nhưng cô vừa động đậy thì từ chân lại truyền đến một cơn đau nhói.
"Chị đừng động đậy, nếu ba chị nhìn thấy chị vì một lời hứa mà không thể đi lại được nữa thì ông ấy có muốn chị thực hiện nó không? Chị đã cố gắng hết sức rồi, có lẽ điều đó đã đủ để ông ấy tự hào về chị" Kim Trân Ni thấy Phác Thái Anh kêu thì hoảng sợ, cô có chút tức giận, lớn tiếng nói.
Phác Thái Anh bị Kim Trân Ni quát lên thì ngồi im, nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô lúc này cảm thấy bản thân thật có lỗi, đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt mình. Kim Trân Ni nhìn thấy Phác Thái Anh khóc như một đứa trẻ thì biết mình đã phản ứng thái quá thì vội vàng nói câu xin lỗi.
Lát sau, Phác Thái Anh đã ngừng khóc, cả căn phòng bây giờ rơi vào trầm mạc. Khi trọng tài thổi tiếng còi kết thúc trận đấu, cả khán đài phấn khích vui mừng, các đồng đội của Phác Thái Anh thi đấu đã cố gắng hết sức, họ đã muốn giành chiến thắng vì Phác Thái Anh nhưng Diệp Tử Lan đã chơi quá hay, cô ấy là người đã mang về chiến thắng cho trường A với một quả ném ba điểm cuối cùng. Trường A chiến thắng trường X với cách biệt một điểm, trên sân hai tâm trạng trái ngược nhau, trường A thì vui mừng ôm lấy nhau còn trường X thì cay đắng ngồi khụy xuống sân, có những giọt nước mắt đã lăn dài trên má của họ.
Thầy giáo đã ra an ủi mọi người, nhưng nước mắt của 5 người trên sân vẫn cứ rơi, họ đã để đối thủ ngược dòng ở giây cuối cùng, điều đó thật đáng trách. Cả đội trường X tiến vào phòng y tế với những đôi mắt đỏ hoe, Phác Thái Anh nhìn mọi người thì cũng biết được kết quả. Những người thi đấu cùng cô từ đầu mùa giải tiến đến bên giường, cúi mặt xuống đồng thanh nói xin lỗi vì đã không thể mang về chiến thắng cho cô.
Phác Thái Anh nghe vậy thì cũng thấy nghẹn ở cổ, cô đưa tay nắm lấy tay từng người.
"Mọi người đã cố gắng hết sức rồi "
"Nhưng..." Một người lên tiếng.
"Không sao, chúng ta đã làm rất tốt rồi, tôi mới là người có lỗi vì đã không thể cùng mọi người chiến đấu đến phút cuối cùng" Phác Thái Anh cúi đầu.
Mọi người an ủi nhau rồi ra nhận giải, Phác Thái Anh thì không thể di chuyển nên nhờ người nhận hộ. Cao trung A nhận được huy chương vàng và chiếc cúp của giải, còn cao trung X thì được trao huy chương bạc, người nhận giải đồng là trường M vì đã đánh bại trường Y trong trận đấu tranh giải ba.
Khi lễ trao giải kết thúc thì mọi người cũng về hết, Phác Thái Anh vẫn chưa thể đi lại được bình thường nên phải chống nạng một bên. Khi về đến trường, cô đi lấy đồ rồi cũng về, một bạn nói sẽ chở cô về bằng xe nhưng cô từ chối vì nhà hai người ngược đường mà chân cô nếu chống nạng thì cũng đi được.
Khi ra đến cổng trường, Phác Thái Anh vẫn luôn thấy một hình bóng quen thuộc đứng đợi cô, Kim Trân Ni vừa nhìn thấy Phác Thái Anh thì vội chạy thật nhanh đỡ học tỷ.
"Vẫn đứng đợi tôi sao?" Phác Thái Anh nói.
"Em muốn về cùng chị mà chân chị như này để một mình em thấy không yên tâm" Kim Trân Ni cười nói.
"Được rồi, giờ về cùng em cũng thành thói quen của tôi"
Kim Trân Ni nghe xong thì cười sung sướng, cô dìu Phác Thái Anh ra điểm đợi xe. Trên đường đi, Kim Trân Ni nhìn chằm chằm tấm huy chương bạc của Phác Thái Anh đeo ở cổ vì nó rất đẹp.
"Thích nó đến vậy sao?"
"Nó rất đẹp mà" Kim Trân Ni gật đầu nói.
"Nếu là màu vàng sẽ đẹp hơn" Phác Thái Anh nói bằng một giọng ỉu xìu.
"Màu bạc cũng rất đẹp mà" Kim Trân Ni biết Phác Thái Anh lại nghĩ về thất bại vừa rồi.
"Em đeo nó đi" Phác Thái Anh lấy tay tháo ra rồi đeo lên cổ Kim Trân Ni.
Kim Trân Ni nhìn thấy tấm huy chương thích thú cười rất tươi, Phác Thái Anh nhìn khuôn mặt của Kim Trân Ni mà cũng thấy buồn cười.
"Chị đã hứa gì với ba vậy?" Kim Trân Ni tò mò hỏi.
"Ngày xưa, lúc còn đi học ba chị cũng từng là một cầu thủ bóng rổ của trường, ba là cầu thủ giỏi, cùng đội bóng của trường giành chiếc cúp này khi nó lần đầu tiên tổ chức. Lúc nhỏ chị đã hứa với ba là lớn lên cũng sẽ giành chiếc cúp này. Nhưng cuối cùng lại thất hứa rồi" Phác Thái Anh im lặng một hồi rồi mới lên tiếng.
"Em nghĩ ba chị đã rất tự hào về chị rồi, giải nhì cũng là một thành tích lớn mà" Kim Trân Ni an ủi.
"Mong là vậy" Phác Thái Anh cong môi.Vote ⭐️ giúp mình 🫶
Trận đấu bắt đầu, Phác Thái Anh cố gắng ghi thêm điểm nhưng lại bị cầu thủ đội bên kèm chặt hơn. Trong một tình huống, Phác Thái Anh đang đứng đón bóng thì bị một cầu thủ bên trường A lao vào cướp, tình huống vào bóng thô bạo đã làm cô bị đau ở đầu gối, Phác Thái Anh ngã xuống sàn, chỉ biết ôm đầu gối mà nhăn mặt.
Nhanh chóng đội y tế vào xem, trận đấu phải dừng lại một hồi, khán giả xung quanh xì xào bàn tán, đa phần họ lo lắng vì nghĩ Phác Thái Anh không thể thi đấu được nữa. Kim Trân Ni ngồi trên khán đài run lên vì lo sợ, cô cầu nguyện đừng để việc xấu xảy ra với Phác Thái Anh. Phác Thái Anh được hai nhân viên y tế dìu đứng lên, nhưng một chân của cô không thể đi được bình thường nữa, cô được hai người dìu vào phòng y tế.
Đội bóng trường X rất lúng túng, họ mất đi cầu thủ chủ chốt, điều đó sẽ là một bất lợi rất lớn, thầy giáo phải thay Phác Thái Anh ra vì cô không thể thi đấu tiếp được. Kim Trân Ni lo lắng liền chạy theo Phác Thái Anh vào phòng y tế, ở đây, bác sĩ đã cố gắng làm mọi thứ có thể để Phác Thái Anh bớt đau.
Phác Thái Anh cảm thấy chân mình đã đỡ hơn liền đòi ra thi đấu tiếp nhưng bị bác sĩ ngăn lại vì nếu cô cố chấp thi đấu nữa sẽ gây ảnh hưởng rất lớn, cô không thể tiếp tục thi đấu, ít nhất là trong trận đấu này nếu không điều xấu nhất sẽ xảy ra. Kim Trân Ni nghe vậy liền ngồi xuống bên cạnh Phác Thái Anh đưa tay nắm lấy bàn tay học tỷ, tay kia của Phác Thái Anh đưa lên che đi đôi mắt đã đỏ hoe.
Đây là lần đầu tiên cô khóc kể từ khi Phác Thái Anh tỉnh lại trong bệnh viện ngày đó, cô khóc vì sợ mình không thể thực hiện được lời hứa cuối cùng với ba, mọi chuyện giờ đang theo một chiều hướng tệ nhất, Phác Thái Anh không thể thi đấu và trường A thì có cơ hội vươn lên dẫn trước trường X. Kim Trân Ni biết giờ Phác Thái Anh đang rất buồn, cô cũng buồn cho học tỷ vì trận đấu này thực sự rất quan trọng đối với Phác Thái Anh.
"Chị Thái Anh, chị hãy tin vào đồng đội mình, mọi người sẽ cố gắng hết sức để đánh bại trường A" Kim Trân Ni nói.
"Tôi muốn thi đấu tiếp" Phác Thái Anh bật người dậy.
"Không được, bác sĩ đã nói chị không thể tiếp tục thi đấu" Kim Trân Ni liền nhanh chóng can ngăn.
"Em bỏ tôi ra, tôi có thể tiếp tục thi đấu" Phác Thái Anh vẫn cố chấp.
"Hiện tại chị không thấy đau nữa cũng chỉ là tác dụng của thuốc, chị mà thi đấu tiếp chỉ làm vết thương nặng thêm thôi. Chị muốn mình không đi lại được nữa sao?"
"Em biết trận đấu này quan trọng với tôi thế nào không? Tôi muốn thực hiện lời hứa cuối cùng với ba mình, tôi phải làm được... aaaaa..." Phác Thái Anh nước mắt đã rơi xuống, nhưng cô vừa động đậy thì từ chân lại truyền đến một cơn đau nhói.
"Chị đừng động đậy, nếu ba chị nhìn thấy chị vì một lời hứa mà không thể đi lại được nữa thì ông ấy có muốn chị thực hiện nó không? Chị đã cố gắng hết sức rồi, có lẽ điều đó đã đủ để ông ấy tự hào về chị" Kim Trân Ni thấy Phác Thái Anh kêu thì hoảng sợ, cô có chút tức giận, lớn tiếng nói.
Phác Thái Anh bị Kim Trân Ni quát lên thì ngồi im, nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô lúc này cảm thấy bản thân thật có lỗi, đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt mình. Kim Trân Ni nhìn thấy Phác Thái Anh khóc như một đứa trẻ thì biết mình đã phản ứng thái quá thì vội vàng nói câu xin lỗi.
Lát sau, Phác Thái Anh đã ngừng khóc, cả căn phòng bây giờ rơi vào trầm mạc. Khi trọng tài thổi tiếng còi kết thúc trận đấu, cả khán đài phấn khích vui mừng, các đồng đội của Phác Thái Anh thi đấu đã cố gắng hết sức, họ đã muốn giành chiến thắng vì Phác Thái Anh nhưng Diệp Tử Lan đã chơi quá hay, cô ấy là người đã mang về chiến thắng cho trường A với một quả ném ba điểm cuối cùng. Trường A chiến thắng trường X với cách biệt một điểm, trên sân hai tâm trạng trái ngược nhau, trường A thì vui mừng ôm lấy nhau còn trường X thì cay đắng ngồi khụy xuống sân, có những giọt nước mắt đã lăn dài trên má của họ.
Thầy giáo đã ra an ủi mọi người, nhưng nước mắt của 5 người trên sân vẫn cứ rơi, họ đã để đối thủ ngược dòng ở giây cuối cùng, điều đó thật đáng trách. Cả đội trường X tiến vào phòng y tế với những đôi mắt đỏ hoe, Phác Thái Anh nhìn mọi người thì cũng biết được kết quả. Những người thi đấu cùng cô từ đầu mùa giải tiến đến bên giường, cúi mặt xuống đồng thanh nói xin lỗi vì đã không thể mang về chiến thắng cho cô.
Phác Thái Anh nghe vậy thì cũng thấy nghẹn ở cổ, cô đưa tay nắm lấy tay từng người.
"Mọi người đã cố gắng hết sức rồi "
"Nhưng..." Một người lên tiếng.
"Không sao, chúng ta đã làm rất tốt rồi, tôi mới là người có lỗi vì đã không thể cùng mọi người chiến đấu đến phút cuối cùng" Phác Thái Anh cúi đầu.
Mọi người an ủi nhau rồi ra nhận giải, Phác Thái Anh thì không thể di chuyển nên nhờ người nhận hộ. Cao trung A nhận được huy chương vàng và chiếc cúp của giải, còn cao trung X thì được trao huy chương bạc, người nhận giải đồng là trường M vì đã đánh bại trường Y trong trận đấu tranh giải ba.
Khi lễ trao giải kết thúc thì mọi người cũng về hết, Phác Thái Anh vẫn chưa thể đi lại được bình thường nên phải chống nạng một bên. Khi về đến trường, cô đi lấy đồ rồi cũng về, một bạn nói sẽ chở cô về bằng xe nhưng cô từ chối vì nhà hai người ngược đường mà chân cô nếu chống nạng thì cũng đi được.
Khi ra đến cổng trường, Phác Thái Anh vẫn luôn thấy một hình bóng quen thuộc đứng đợi cô, Kim Trân Ni vừa nhìn thấy Phác Thái Anh thì vội chạy thật nhanh đỡ học tỷ.
"Vẫn đứng đợi tôi sao?" Phác Thái Anh nói.
"Em muốn về cùng chị mà chân chị như này để một mình em thấy không yên tâm" Kim Trân Ni cười nói.
"Được rồi, giờ về cùng em cũng thành thói quen của tôi"
Kim Trân Ni nghe xong thì cười sung sướng, cô dìu Phác Thái Anh ra điểm đợi xe. Trên đường đi, Kim Trân Ni nhìn chằm chằm tấm huy chương bạc của Phác Thái Anh đeo ở cổ vì nó rất đẹp.
"Thích nó đến vậy sao?"
"Nó rất đẹp mà" Kim Trân Ni gật đầu nói.
"Nếu là màu vàng sẽ đẹp hơn" Phác Thái Anh nói bằng một giọng ỉu xìu.
"Màu bạc cũng rất đẹp mà" Kim Trân Ni biết Phác Thái Anh lại nghĩ về thất bại vừa rồi.
"Em đeo nó đi" Phác Thái Anh lấy tay tháo ra rồi đeo lên cổ Kim Trân Ni.
Kim Trân Ni nhìn thấy tấm huy chương thích thú cười rất tươi, Phác Thái Anh nhìn khuôn mặt của Kim Trân Ni mà cũng thấy buồn cười.
"Chị đã hứa gì với ba vậy?" Kim Trân Ni tò mò hỏi.
"Ngày xưa, lúc còn đi học ba chị cũng từng là một cầu thủ bóng rổ của trường, ba là cầu thủ giỏi, cùng đội bóng của trường giành chiếc cúp này khi nó lần đầu tiên tổ chức. Lúc nhỏ chị đã hứa với ba là lớn lên cũng sẽ giành chiếc cúp này. Nhưng cuối cùng lại thất hứa rồi" Phác Thái Anh im lặng một hồi rồi mới lên tiếng.
"Em nghĩ ba chị đã rất tự hào về chị rồi, giải nhì cũng là một thành tích lớn mà" Kim Trân Ni an ủi.
"Mong là vậy" Phác Thái Anh cong môi.Vote ⭐️ giúp mình 🫶