[Chaennie] Tình đầu dành hết cho em

Chương 11 - Hi vọng



"Chị Thái Anh" Kim Trân Ni đứng ở cửa ra vào của nhà thi đấu nhìn thấy Phác Thái Anh thì đưa tay lên vẫy.

Phác Thái Anh đang tập luyện trước trận đấu, nghe thấy tiếng Kim Trân Ni gọi thì đưa mắt nhìn về phía em ấy, ném nốt một quả rồi đi ra gặp. Kim Trân Ni đi xem cùng với hai bạn cùng lớp rất ngưỡng mộ Phác Thái Anh, hai bạn ấy vừa nghe đến việc đi xem học tỷ thi đấu thôi liền năm nỉ Kim Trân Ni cho đi theo.

"Đến sớm vậy?" Phác Thái Anh hỏi.

"Đến sớm để còn được ngồi chỗ đẹp" Kim Trân Ni vừa nói vừa cười.

"Đây là hai bạn của em, Hà Vi và Phương Hàn" Kim Trân Ni giới thiệu hai người bạn của mình.

"Chào học tỷ" Cả hai người bạn đồng thanh đáp.

Phác Thái Anh gật đầu. Kim Trân Ni cùng hai người bạn lên hàng ghế thứ hai ngồi vị trí này rất đẹp để xem, vì ba người đến sớm nên vẫn chưa hết ghế, chỉ cần đến muộn một chút nữa thôi là đã tìm không ra chỗ ngồi rồi. Giải bóng rổ này rất lớn, tập hợp cả những trường có tiếng nữa nên người ta đến xem rất là đông, những trận vòng bảng người xem đã đến rất nhiều nói gì đến trận bán kết.

30p sau trận đấu sắp sửa bắt đầu, người xem đã ngồi kín hết chỗ, ở bán kết cao trung X sẽ thi đấu với cao trung M, một đội bóng rất mạnh, trận đấu này thực sự rất khó khăn với trường X vì bên trường M có một bạn được lợi thế về chiều cao, có thể vừa phòng thủ và ghi điểm dễ dàng. Hai đội làm mấy nghi lễ trước khi vào trận, khi trọng tài thổi tiếng còi bắt đầu, tất nhiên nhờ lợi thế về chiều cao mà cao trung M có bóng trước và ghi điểm trước.

Phác Thái Anh từ lúc vào trận khó có thể ghi điểm vì có tận hai người bên đội M kèm cô, đồng đội muốn đưa bóng cho cũng không được. Tỷ số hiện tại đã là 16-5 nghiêng về trường M, Phác Thái Anh được đồng đội giúp chặn lại hai người kia mà có thể thoát ra, giành bóng và ghi thêm điểm, nhưng vì bên kia có một bạn rất cao nên việc lên rổ là rất khó khăn, Phác Thái Anh đã rất cố gắng nhưng rất nhiều quả bị bạn ấy chặn lại. Cao trung X cũng rất biết cách để cho đối thủ không tạo thêm khoảng cách, nếu đã không ghi được điểm thì cũng sẽ không để đội bạn dễ dàng mà ghi điểm.

Trận đấu đã rất căng thẳng rồi, Kim Trân Ni cùng đội cổ vũ của trường X đang rất lo lắng vì trường M quả thực rất khó ăn. Sau giờ nghỉ giải lao, đội trường X đang thi đấu cải thiện hơn, có lẽ trong giờ nghỉ giải lao họ đã lấy lại được tinh thần từ lời khuyên của thầy giáo, Phác Thái Anh không ghi điểm nữa mà cô chuyền cho đồng đội nhiều hơn.

Đó cũng là một cách để chiến thắng, từ hàng ghế dự bị của trường X vào sân là Lam Tịch, nhìn thì có vẻ hơi thấp bé hơn mấy bạn khác nhưng cô gái này rất thông minh, biết cách chọn chỗ để giúp đồng đội có bóng dễ dàng. Có lẽ cũng vì dáng người nhỏ bé mà mấy cầu thủ đội bên không chú ý đến Lam Tịch, họ còn không cho người kèm cô lại chỉ chú ý đến Phác Thái Anh.

Một cầu thủ nhỏ cũng có thể thay đổi trận đấu, từ lúc Lam Tịch vào sân đã làm trường M trở nên lúng túng, vì nếu không kèm cô ấy lại cũng không được mà kèm lại thì Phác Thái Anh sẽ có cơ hội. Kết thúc trận đấu trường M cay đắng để thua với pha lật kèo của trường X, người có công lớn nhất đối với trường X không phải Phác Thái Anh mà là Lam Tịch, cô gái nhỏ nhắn khi vào sân không được ai chú ý nhưng đã tạo nên một sự bất ngờ lớn.

Cả đội vây quanh Lam Tịch, vui vẻ ôm lấy cô ấy, Phác Thái Anh cũng ra và khen ngợi Lam Tịch rất nhiều. Cùng ngày nhưng cao trung X phải đón nhận một tin buồn và một tin vui, tin vui tất nhiên là đội bóng rổ nữ lọt vào chung kết còn đội bóng rổ nam thì phải dừng chân ở bán kết, mọi người nửa vui nửa tiếc nuối cho đội nam, thu dọn đồ đạc rồi về trường. Về đến trường, sau khi được thầy giáo thể dục nhắc nhở và khen ngợi thì cả đội cũng được về nhà, Phác Thái Anh ra đến cổng trường thì nhìn thấy Kim Trân Ni đứng đợi mình từ bao giờ.

Kim Trân Ni nhìn thấy Phác Thái Anh ra thì nở một nụ cười tươi tiến lại.

"Chúc mừng chị, hôm nay mọi người chơi rất tốt"

"Vẫn ở đây đợi tôi sao? Muộn rồi sao không về nhà?" Phác Thái Anh hỏi.

"Em muốn về cùng chị"

Hai người vừa đi vừa nói chuyện đa số là Kim Trân Ni nói nhiều hơn, cô không ngừng khen Phác Thái Anh và cả đội đến mức Phác Thái Anh không biết nói gì chỉ thở dài lắc đầu.

Cả hai người lên xe, Phác Thái Anh nhường Kim Trân Ni ngồi vào ghế trong, Kim Trân Ni vì buổi trưa không ngủ nên lúc lên xe thì ngáp ngắn ngáp dài, mắt liền muốn nhắm lại, lúc đầu thì cô hơi gật gù, lúc sau, trong vô thức dựa vào vai Phác Thái Anh mà ngủ. Phác Thái Anh đang nghe nhạc thấy Kim Trân Ni dựa vào vai mình thì ngồi im cố gắng không cử động cánh tay.

Phác Thái Anh thấy Kim Trân Ni ngủ rất ngon thì miệng có hơi cong lên rồi nghe nhạc tiếp. Một lúc sau, xe dừng ở bến gần nhà Phác Thái Anh, cô rất muốn xuống nhưng nhìn khuôn mặt ngủ ngon lành của Kim Trân Ni cô không đành bỏ cánh tay ra. Bất đắc dĩ Phác Thái Anh ngồi lại nhìn xe chạy qua bến nhà mình, một lát sau Kim Trân Ni tỉnh lại, mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ 'đã gần về đến nhà rồi sao?'.

"Học tỷ sao chị vẫn ở đây?" Kim Trân Ni bất ngờ vì quay sang Phác Thái Anh vẫn ngồi trên xe, đã đi qua bến gần nhà Phác Thái Anh lâu rồi.

"Tôi ngủ quên" Phác Thái Anh lấy lý do.

"Không phải chứ, là do em đúng không? Sao chị không gọi em dậy?" Kim Trân Ni lúc tỉnh dậy thấy mình dựa vào vai học tỷ ngủ thì đoán được có lẽ tại mình làm chị ấy không về được.

"Không sao, cũng tại tôi ngủ quên, lát đến bến có thể bắt xe ngược lại" Phác Thái Anh tất nhiên không trách Kim Trân Ni, là cô muốn để cho em ấy dựa vào mình một chút nữa, mặc dù có chút mỏi tay nhưng là cô muốn làm vậy.

"Học tỷ em xin lỗi" Kim Trân Ni hối hận, cô trách bản thân ngủ không biết trời đất báo hại học tỷ phải vất vả.

"Tôi đã nói không sao rồi" Phác Thái Anh cau mày, em gái này tại sao cứ quan trọng hóa vấn đề lên như vậy.

Kim Trân Ni không thể nói thêm được gì nữa, nhưng thật sự là dựa vào vai học tỷ rất êm khiến cô ngủ say như chết. Đến bến gần nhà mình Kim Trân Ni cùng Phác Thái Anh xuống xe, Kim Trân Ni chưa về vội mà ngồi lại đợi xe cùng Phác Thái Anh.

"Học tỷ nếu chị đã không thích em thì đừng cho em hi vọng được không?" Kim Trân Ni cúi mặt nói.

"Tôi cho em hi vọng gì cơ?" Phác Thái Anh không hiểu.

"Chị không biết là chỉ cần những hành động nhỏ của chị cũng khiến em ngày càng thích chị hơn, nhưng chị đã có người mình thích rồi em vẫn là không còn cơ hội nữa" Kim Trân Ni buồn bã nói.

"Vậy em sẽ không nói chuyện với tôi nữa sao?"

"Không phải, em thích chị không phải tình cảm chị em bình thường. Em không muốn ngừng nói chuyện với chị, không muốn phải xa cách chị nhưng như vậy giống như là em đang tự hành hạ bản thân mình", "Em phải làm sao bây giờ?"

"Vậy em hãy làm gì mà em thích, không biết chừng sẽ có ngày tôi sẽ thay đổi thì sao"

Phác Thái Anh nói xong cũng vừa lúc xe đến, cô không nhìn Kim Trân Ni mà đi thật nhanh lên xe. Kim Trân Ni ngồi im bất động mà suy nghĩ đến câu nói của Phác Thái Anh, trong lòng cô lại có thêm một tia hi vọng nữa.

Vote ⭐️ giúp mình 🫶

Chương trước Chương tiếp
Loading...