[Chaennie] Thần tượng là bạn gái tôi
Chương 44: Ghen
Ngày hôm sau,
Phác Thái Anh không đến quán cafe được, công ty cũng không đến chỉ lười biếng ở nhà, nhưng mà cô là lười biếng ra bên ngoài chứ không phải lười biếng không làm gì, dù chỉ sử dụng được một tay nhưng Phác Thái Anh vẫn ghi chép, soạn thảo, xem văn kiện của công ty. Bận rộn chẳng có thời gian để nghỉ ngơi, buổi chiều bỗng nhiên đang ngồi trong phòng làm việc lại nhận được tin nhắn của Kim Trân Ni, đặt tờ văn kiện trên tay xuống, Phác Thái Anh cong môi cầm lấy điện thoại.
Kim Trân Ni: [Em có đang bận không? Quán chị hôm nay thử nghiệm đồ ăn, có muốn thử không?]
Thử nghiệm đồ ăn? Có sao? Bao nhiêu ngày mình đến quán thì không thử nghiệm đúng hôm nay cô phải ở nhà thì lại thử nghiệm đồ ăn.
Phác Thái Anh: [Em không bận, chị muốn em đến quán sao? Giờ công nhận em là khách hàng rồi à?] Phác Thái Anh trêu chọc.
Kim Trân Ni ở bên này đọc tin nhắn xong đôi má hơi phiến đỏ.
Kim Trân Ni: [Không có, chỉ là chị có chút đồ ăn, dù sao em cũng bị thương trong quán chị mà. Em đang bị thương không phải đến, cho chị địa chỉ chị sẽ đem đến cho]
Đọc địa chỉ của mình cho Kim Trân Ni, cúp máy xong Phác Thái Anh khuôn miệng cong tớn, mặc dù Kim Trân Ni phủ nhận nhưng mỗi dòng tin nhắn của chị ấy đều chứa đựng sự quan tâm thấy rõ. Chị ấy vẫn còn cảm xúc đối với tình yêu của hai người, Phác Thái Anh đây xem như có thật nhiều hi vọng.
Khoảng ba mươi phút sau Kim Trân Ni lái xe đến, trên tay cầm hai hộp đồ ăn rất lớn, nhưng mà cái mà Kim Trân Ni sốc nhất chính là Phác Thái Anh ở trong một tòa chung cư cao cấp nổi tiếng bậc nhất thành phố A, Phoenix. Những người ở đây đều là giới nhà giàu, hơn nữa bọn họ còn là những người nổi tiếng tên tuổi vang dội trong và ngoài nước.
Số tiền bỏ ra mua một căn hộ chung cư ở đây có thể ăn cả đời sung túc, đến cái hầm gửi xe của Phoenix cũng trưng bày hàng loạt các siêu xe nổi tiếng, nhìn lại chiếc Mazda quèn của mình Kim Trân Ni thật đau lòng a. Phác Thái Anh rốt cuộc bán quần áo kiểu gì mà có thể giàu đến vậy, cầm hộp đồ ăn trên tay, Kim Trân Ni theo địa chỉ đi lên tầng 11 của toàn nhà, bên trong nguy nga như một lâu đài lớn, những tiện ích bậc nhất thế giới đều có hết trong tòa chung cư này.
Kim Trân Ni bao nhiêu năm đi làm cực khổ, dành ra hơn mười năm làm việc cũng để được một số tiền để mua nhà mua xe mở tiệm cafe nhỏ, cuộc sống rất tốt và ổn định nhưng mà bảo cô mua một phòng ở chung cư Phoenix thì chắc cô làm thêm chục năm nữa chắc may ra mới đủ tiền.
Ấn chuông phòng 1102 không lâu sau một nữ nhân cao ráo xinh đẹp, mặc một bộ đồ ngủ màu trắng nhìn rất sang trọng quý phái, Phác Thái Anh ra mở cửa mời Kim Trân Ni vào nhà. Bây giờ Kim Trân Ni giống như một cô gái từ vùng thôn quê lên thành phố hiện đại, tròn mắt nhìn xung quanh, thật sự là muốn sống ở Phoenix thì phải giàu đến mức nào cơ chứ? Mọi thứ đều rất tân tiến, sang trọng, căn hộ chung cư của Kim Trân Ni không có nhỏ nhưng mà so với căn phòng này của Phác Thái Anh chắc chỉ bằng một phòng khách.
Trong lúc Kim Trân Ni còn đang trầm trồ thì Phác Thái Anh liền kéo tay ép người kia vào tường, hành động này khiến Kim Trân Ni giật mình nhìn Phác Thái Anh.
"Em làm gì vậy?" Kim Trân Ni vùng vẫy nhưng Phác Thái Anh vừa cao vừa khỏe hơn cô nên dù chỉ bằng một tay phải cũng rất dễ dàng chế ngự.
Phác Thái Anh cúi người tưởng chừng sẽ cưỡng hôn Kim Trân Ni nhưng cô không làm vậy mà chỉ ghé vào tai người trước mặt nói nhỏ "Em nhớ ngày xưa mỗi lần một trong hai chúng ta trở về đều sẽ làm hành động này". Nói xong cũng rất nghiêm túc thả Kim Trân Ni ra.
Đối với câu nói của Phác Thái Anh, một chút kí ức lại ùa về trong tâm trí của Kim Trân Ni, đúng như lời Phác Thái Anh nói hai người trước kia rất hay làm điều này và nó thực sự ngọt ngào, đôi má của Kim Trân Ni đỏ lên sau đó cô đẩy Phác Thái Anh ra.
Để thoát khỏi tình cảnh ngượng ngùng này, Kim Trân Ni giơ túi đồ ăn lên, Phác Thái Anh liền chỉ vào trong bếp, Kim Trân Ni đi theo đằng sau, vẫn là trạng thái trầm trồ như cũ dường như mọi đồ vật trong nhà Phác Thái Anh đều sáng lấp lánh, trên tủ để đồ trưng bày hàng loạt những chai rượu vang quý hiếm và đắt tiền, trên tường cũng là những tác phẩm nghệ thuật mà Kim Trân Ni chỉ có thể lên mạng ngắm nhìn nó. Đến nhà bếp cũng bóng loáng không một vết bẩn, lấy tông màu trắng và nâu của gỗ làm chủ đạo, Kim Trân Ni nhìn thôi cũng thích mắt đây chính là gu của cô.
Kim Trân Ni để túi đồ ăn lên bàn, từ bên trong lấy ra vài chiếc hộp có bánh ngọt, hoa quả, vài món đồ mới có của quán và một hộp cafe nhỏ.
Ngồi đối diện nhau, Kim Trân Ni mở đồ ăn ra, đưa cho Phác Thái Anh thử, nhìn khuôn mặt vừa ăn vừa trầm ngâm suy nghĩ của Phác Thái Anh rất hút hồn, khí chất thực sự rất cao, Kim Trân Ni có chút mê mẩn nhưng sau đó ngay lập tức lắc lắc cái đầu để mình thôi bị đắm chìm trong nhan sắc kia.
"Thấy thế nào? Ngon không?" Kim Trân Ni ngóng chờ câu trả lời.
"Đối với người không ăn được ngọt như em thì miếng bánh này hơi ngọt một chút nhưng với người khác thì độ ngọt đã đạt mức vừa đủ, chấm điểm 8/10. Mấy món kia thì cho 9/10 đi, dù sao cũng là đồ chị làm" Phác Thái Anh mỉm cười nhìn Kim Trân Ni.
Nghe xong đáp án, Kim Trân Ni cũng đại khái rất hài lòng nhưng mà chân mày cũng hơi cau lại một chút lẩm bẩm trong miệng "Rõ ràng Minh Thoái nói độ ngọt này là đủ rồi mà nhỉ".
Phác Thái Anh tay phải cầm dĩa ăn bánh bỗng nghe thấy hai chữ "Minh Thoái" mọi hành động liền khựng lại, cơn tức giận tràn nhập trong người, trừng mắt nhìn Kim Trân Ni ở phía đối diện. Chiếc dĩa trên tay cũng bị cô đập mạnh xuống bàn, Kim Trân Ni yên nghe thấy tiếng động lớn liền giật nảy mình, nhìn Phác Thái Anh nghi hoặc.
"Cái gì?" Phác Thái Anh khẩu khí không hề vui vẻ.
Hể?... Kim Trân Ni nhìn ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ của đối phương tức thì hiểu ra mình lỡ miệng mất rồi sao?
"Sao vậy?" Kim Trân Ni nhìn Phác Thái Anh đang ăn bỗng dừng lại liền cảm thấy lạ.
Phác Thái Anh buông chiếc dĩa trên tay xuống đẩy hộp bánh kem về phía Kim Trân Ni "Không ăn nữa, em no rồi".
"Nhưng mà em chỉ vừa mới ăn được hai miếng, đồ ăn vẫn còn nguyên a" Kim Trân Ni buồn bực, bao nhiêu công cô chuẩn bị mà người kia chỉ ăn đúng một chút.
Phác Thái Anh đứng dậy "Em còn có công việc phải làm, chị cứ việc ngồi chơi" Cái ngữ khí tức giận không cần nhìn cũng có thể biết.
Để Kim Trân Ni ngồi một mình trong sự ngỡ ngàng Phác Thái Anh quay trở lại bàn làm việc, một tay cầm bản báo cáo chăm chú xem, nhưng mà khó hiểu thật, cô đọc mãi mà không vào đầu chữ nào. Cái tâm trạng này thật ảnh hưởng đến công việc mà, Phác Thái Anh bực bội đặt tập báo cáo xuống rồi đi ra tủ lấy một chai rượu uống.
"Anh Anh, làm gì vậy?" Nhìn thấy Phác Thái Anh uống rượu, Kim Trân Ni không hài lòng.Vote ⭐️ giúp mình 🫶
Phác Thái Anh không đến quán cafe được, công ty cũng không đến chỉ lười biếng ở nhà, nhưng mà cô là lười biếng ra bên ngoài chứ không phải lười biếng không làm gì, dù chỉ sử dụng được một tay nhưng Phác Thái Anh vẫn ghi chép, soạn thảo, xem văn kiện của công ty. Bận rộn chẳng có thời gian để nghỉ ngơi, buổi chiều bỗng nhiên đang ngồi trong phòng làm việc lại nhận được tin nhắn của Kim Trân Ni, đặt tờ văn kiện trên tay xuống, Phác Thái Anh cong môi cầm lấy điện thoại.
Kim Trân Ni: [Em có đang bận không? Quán chị hôm nay thử nghiệm đồ ăn, có muốn thử không?]
Thử nghiệm đồ ăn? Có sao? Bao nhiêu ngày mình đến quán thì không thử nghiệm đúng hôm nay cô phải ở nhà thì lại thử nghiệm đồ ăn.
Phác Thái Anh: [Em không bận, chị muốn em đến quán sao? Giờ công nhận em là khách hàng rồi à?] Phác Thái Anh trêu chọc.
Kim Trân Ni ở bên này đọc tin nhắn xong đôi má hơi phiến đỏ.
Kim Trân Ni: [Không có, chỉ là chị có chút đồ ăn, dù sao em cũng bị thương trong quán chị mà. Em đang bị thương không phải đến, cho chị địa chỉ chị sẽ đem đến cho]
Đọc địa chỉ của mình cho Kim Trân Ni, cúp máy xong Phác Thái Anh khuôn miệng cong tớn, mặc dù Kim Trân Ni phủ nhận nhưng mỗi dòng tin nhắn của chị ấy đều chứa đựng sự quan tâm thấy rõ. Chị ấy vẫn còn cảm xúc đối với tình yêu của hai người, Phác Thái Anh đây xem như có thật nhiều hi vọng.
Khoảng ba mươi phút sau Kim Trân Ni lái xe đến, trên tay cầm hai hộp đồ ăn rất lớn, nhưng mà cái mà Kim Trân Ni sốc nhất chính là Phác Thái Anh ở trong một tòa chung cư cao cấp nổi tiếng bậc nhất thành phố A, Phoenix. Những người ở đây đều là giới nhà giàu, hơn nữa bọn họ còn là những người nổi tiếng tên tuổi vang dội trong và ngoài nước.
Số tiền bỏ ra mua một căn hộ chung cư ở đây có thể ăn cả đời sung túc, đến cái hầm gửi xe của Phoenix cũng trưng bày hàng loạt các siêu xe nổi tiếng, nhìn lại chiếc Mazda quèn của mình Kim Trân Ni thật đau lòng a. Phác Thái Anh rốt cuộc bán quần áo kiểu gì mà có thể giàu đến vậy, cầm hộp đồ ăn trên tay, Kim Trân Ni theo địa chỉ đi lên tầng 11 của toàn nhà, bên trong nguy nga như một lâu đài lớn, những tiện ích bậc nhất thế giới đều có hết trong tòa chung cư này.
Kim Trân Ni bao nhiêu năm đi làm cực khổ, dành ra hơn mười năm làm việc cũng để được một số tiền để mua nhà mua xe mở tiệm cafe nhỏ, cuộc sống rất tốt và ổn định nhưng mà bảo cô mua một phòng ở chung cư Phoenix thì chắc cô làm thêm chục năm nữa chắc may ra mới đủ tiền.
Ấn chuông phòng 1102 không lâu sau một nữ nhân cao ráo xinh đẹp, mặc một bộ đồ ngủ màu trắng nhìn rất sang trọng quý phái, Phác Thái Anh ra mở cửa mời Kim Trân Ni vào nhà. Bây giờ Kim Trân Ni giống như một cô gái từ vùng thôn quê lên thành phố hiện đại, tròn mắt nhìn xung quanh, thật sự là muốn sống ở Phoenix thì phải giàu đến mức nào cơ chứ? Mọi thứ đều rất tân tiến, sang trọng, căn hộ chung cư của Kim Trân Ni không có nhỏ nhưng mà so với căn phòng này của Phác Thái Anh chắc chỉ bằng một phòng khách.
Trong lúc Kim Trân Ni còn đang trầm trồ thì Phác Thái Anh liền kéo tay ép người kia vào tường, hành động này khiến Kim Trân Ni giật mình nhìn Phác Thái Anh.
"Em làm gì vậy?" Kim Trân Ni vùng vẫy nhưng Phác Thái Anh vừa cao vừa khỏe hơn cô nên dù chỉ bằng một tay phải cũng rất dễ dàng chế ngự.
Phác Thái Anh cúi người tưởng chừng sẽ cưỡng hôn Kim Trân Ni nhưng cô không làm vậy mà chỉ ghé vào tai người trước mặt nói nhỏ "Em nhớ ngày xưa mỗi lần một trong hai chúng ta trở về đều sẽ làm hành động này". Nói xong cũng rất nghiêm túc thả Kim Trân Ni ra.
Đối với câu nói của Phác Thái Anh, một chút kí ức lại ùa về trong tâm trí của Kim Trân Ni, đúng như lời Phác Thái Anh nói hai người trước kia rất hay làm điều này và nó thực sự ngọt ngào, đôi má của Kim Trân Ni đỏ lên sau đó cô đẩy Phác Thái Anh ra.
Để thoát khỏi tình cảnh ngượng ngùng này, Kim Trân Ni giơ túi đồ ăn lên, Phác Thái Anh liền chỉ vào trong bếp, Kim Trân Ni đi theo đằng sau, vẫn là trạng thái trầm trồ như cũ dường như mọi đồ vật trong nhà Phác Thái Anh đều sáng lấp lánh, trên tủ để đồ trưng bày hàng loạt những chai rượu vang quý hiếm và đắt tiền, trên tường cũng là những tác phẩm nghệ thuật mà Kim Trân Ni chỉ có thể lên mạng ngắm nhìn nó. Đến nhà bếp cũng bóng loáng không một vết bẩn, lấy tông màu trắng và nâu của gỗ làm chủ đạo, Kim Trân Ni nhìn thôi cũng thích mắt đây chính là gu của cô.
Kim Trân Ni để túi đồ ăn lên bàn, từ bên trong lấy ra vài chiếc hộp có bánh ngọt, hoa quả, vài món đồ mới có của quán và một hộp cafe nhỏ.
Ngồi đối diện nhau, Kim Trân Ni mở đồ ăn ra, đưa cho Phác Thái Anh thử, nhìn khuôn mặt vừa ăn vừa trầm ngâm suy nghĩ của Phác Thái Anh rất hút hồn, khí chất thực sự rất cao, Kim Trân Ni có chút mê mẩn nhưng sau đó ngay lập tức lắc lắc cái đầu để mình thôi bị đắm chìm trong nhan sắc kia.
"Thấy thế nào? Ngon không?" Kim Trân Ni ngóng chờ câu trả lời.
"Đối với người không ăn được ngọt như em thì miếng bánh này hơi ngọt một chút nhưng với người khác thì độ ngọt đã đạt mức vừa đủ, chấm điểm 8/10. Mấy món kia thì cho 9/10 đi, dù sao cũng là đồ chị làm" Phác Thái Anh mỉm cười nhìn Kim Trân Ni.
Nghe xong đáp án, Kim Trân Ni cũng đại khái rất hài lòng nhưng mà chân mày cũng hơi cau lại một chút lẩm bẩm trong miệng "Rõ ràng Minh Thoái nói độ ngọt này là đủ rồi mà nhỉ".
Phác Thái Anh tay phải cầm dĩa ăn bánh bỗng nghe thấy hai chữ "Minh Thoái" mọi hành động liền khựng lại, cơn tức giận tràn nhập trong người, trừng mắt nhìn Kim Trân Ni ở phía đối diện. Chiếc dĩa trên tay cũng bị cô đập mạnh xuống bàn, Kim Trân Ni yên nghe thấy tiếng động lớn liền giật nảy mình, nhìn Phác Thái Anh nghi hoặc.
"Cái gì?" Phác Thái Anh khẩu khí không hề vui vẻ.
Hể?... Kim Trân Ni nhìn ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ của đối phương tức thì hiểu ra mình lỡ miệng mất rồi sao?
"Sao vậy?" Kim Trân Ni nhìn Phác Thái Anh đang ăn bỗng dừng lại liền cảm thấy lạ.
Phác Thái Anh buông chiếc dĩa trên tay xuống đẩy hộp bánh kem về phía Kim Trân Ni "Không ăn nữa, em no rồi".
"Nhưng mà em chỉ vừa mới ăn được hai miếng, đồ ăn vẫn còn nguyên a" Kim Trân Ni buồn bực, bao nhiêu công cô chuẩn bị mà người kia chỉ ăn đúng một chút.
Phác Thái Anh đứng dậy "Em còn có công việc phải làm, chị cứ việc ngồi chơi" Cái ngữ khí tức giận không cần nhìn cũng có thể biết.
Để Kim Trân Ni ngồi một mình trong sự ngỡ ngàng Phác Thái Anh quay trở lại bàn làm việc, một tay cầm bản báo cáo chăm chú xem, nhưng mà khó hiểu thật, cô đọc mãi mà không vào đầu chữ nào. Cái tâm trạng này thật ảnh hưởng đến công việc mà, Phác Thái Anh bực bội đặt tập báo cáo xuống rồi đi ra tủ lấy một chai rượu uống.
"Anh Anh, làm gì vậy?" Nhìn thấy Phác Thái Anh uống rượu, Kim Trân Ni không hài lòng.Vote ⭐️ giúp mình 🫶