[Chaennie] Thần tượng là bạn gái tôi
Chương 38: Nói chuyện
Phác Thái Anh quay đầu lại, trước mắt là hai người bạn thân đã rất lâu rồi không gặp lại, Kim Trí Tú ở bên cạnh Lạp Lệ Sa sau khi nhìn thấy Phác Thái Anh liền lấy tay che miệng tỏ vẻ rất bất ngờ, Lạp Lệ Sa cũng chẳng kém cạnh. Đã bảy năm trôi qua, Phác Thái Anh biệt vô âm tín, chẳng cho ai biết lý do tại sao lại rời đi, bảy năm dài đằng đẵng cũng chẳng một lần quay về hay liên lạc cho mọi người.
Lúc hai người kia tiến lại gần, Phác Thái Anh hơi nhăn nhó mặt mày, cô không biết phải đối diện với họ như nào nữa.
"Cậu đúng thật là Phác Thái Anh, tại sao bây giờ mới quay trở về?" Kim Trí Tú xúc động đến phát khóc nhảy bổ vào ôm lấy Phác Thái Anh.
Cái ôm bất ngờ này Phác Thái Anh không từ chối cũng đưa tay lên vỗ vỗ lưng an ủi Kim Trí Tú, cô biết giải thích sao bây giờ?
"Cậu đã đi đâu? Cậu có biết mọi người tìm cậu mấy năm nay rồi không? Tại sao lại bỏ đi mà không nói một lời?" Lạp Lệ Sa ngữ khí có hơi tức giận nói.
"Trí Tú, Sa Sa, xin lỗi đã đi lâu như vậy. Xin lỗi vì đã không thể dự đám cưới của hai người" Phác Thái Anh áy náy nói.
Kim Trí Tú lau nước mắt rồi nắm lấy tay Phác Thái Anh nói: "Được rồi, trở về là tốt rồi, mọi chuyện để sau hẵng nói".
"Chị ấy biết cậu trở về chưa?" Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh hỏi.
Nghe câu hỏi của bạn mình, Phác Thái Anh chỉ cứng họng mà lắc đầu, vốn dĩ trở về để gặp Kim Trân Ni mà lại không hề có dũng khí để gặp mặt chị ấy, Phác Thái Anh trong lòng tự cười mỉa mai chính bản thân mình.
Cả ba người đi vào một quán cafe ở gần đấy ngồi nói chuyện.
"Anh Anh, tại sao cậu lại bỏ đi đột ngột như vậy? Hơn nữa còn không để lại bất cứ một cách liên lạc nào. Cậu có biết mọi người rất lo cho cậu hay không" Lạp Lệ Sa nói.
"Tớ xin lỗi vì đã bỏ đi lâu như vậy" Phác Thái Anh buồn bã.
Nhìn khuôn mặt chồng mình hơi căng thẳng, Kim Trí Tú liền giải vây "Được rồi, bỏ qua chuyện cũ đi anh. Anh Anh cậu thay đổi rất nhiều đó, lúc mới đầu tớ không thể tin vào mắt mình luôn. Cậu nuôi tóc dài, không còn đeo kính, hơn nữa cách ăn mặc cũng trái với sở thích của cậu, giống như trở thành một con người khác vậy".
Phác Thái Anh nghe xong nhìn lại người mình, khác đến vậy sao? Thì lớn rồi cách ăn mặc làm sao có thể trẻ con như trước được, với cả bên Châu âu họ cũng thường mặc kiểu này khi đi làm, chắc bởi vì lâu ngày không gặp nên Kim Trí Tú mới bất ngờ như vậy thôi.
"Tớ đeo kính áp trong nên không đeo kính nữa, tớ phải tiếp quản công ty của gia đình nên phải sang nước ngoài du học nhiều năm. Thật xin lỗi vì đã không liên lạc với mọi người. Hai cậu mấy năm qua cuộc sống thế nào? Mau mau sinh một tiểu Sa Sa để tớ còn bế nào" Phác Thái Anh trêu chọc.
Nghe đến đây, hai người kia mặt đỏ chín như cà chua, bởi vì bọn họ vừa hôm qua có làm chuyện đấy nên giờ giữa thanh thiên bạch nhật nghĩ lại thì có hơi ngượng ngùng. Nhưng mà sau khi biết Phác Thái Anh là thiên kim tiểu thư của tập đoàn thời trang Doris, Kim Trí Tú và Lạp Lệ Sa há hốc mồm, bọn họ chơi với một đại tiểu thư của tập đoàn thời trang đứng đầu cả nước bao nhiêu năm nay mà không hề hay biết.
Khác hẳn với những con nhà giàu khác, anh em nhà Phác Gia không thích việc mình được sinh ra trong một gia đình tài phiệt mà kiêu ngạo, cả bốn anh em đều rất biết lễ nghĩa trên dưới chứ không bao giờ ỷ lại vào tài sản của gia đình mà coi trời bằng vung. Phác Thái Anh thì lại càng khác hẳn, cũng bởi vì chuyện ở quá khứ, sau lần xóa trí nhớ ấy, Phác Thái Anh cũng trở thành một cô gái nhút nhát không hề muốn tiết lộ về thân phận của mình.
"Anh Anh, tớ biết nhà cậu rất giàu nhưng mà giàu đến vậy thì tớ chưa hề nghĩ đến. Cậu sinh ra cách vạch đích bao nhiêu năm ánh sáng vậy?" Lạp Lệ Sa vẫn còn rất sốc.
Bỏ qua chuyện xuất thân của Phác Thái Anh đi, Phác Thái Anh khuôn mặt rơi vào trầm tư khi nhớ đến Kim Trân Ni, nhìn thấy vậy hai người trước mặt ngay lập tức hiểu ra, bọn họ đành thở dài mà kể lại.
"Cậu có biết mấy năm qua chị Trân Ni sống thống khổ như nào không? Khi cậu biến mất, chị ấy nhiều đêm không ngủ được, thậm chí còn phải dùng đến thuốc, rồi một ngày chị ấy vì dùng quá liều mà suýt nữa mất mạng. Nhưng thật may mắn ông trời không cướp chị Trân Ni đi, mỗi ngày mỗi ngày chị ấy đều cố gắng tìm kiếm thông tin của cậu, thậm chí còn đến gặp ông bà của cậu để hỏi chuyện, nhưng chẳng ai trong gia đình cậu tiết lộ dù chỉ một chút thông tin" Kim Trí Tú kể lại cuộc sống của Kim Trân Ni trong vòng bảy năm qua.
Mỗi câu mỗi chữ Kim Trí Tú nói, như một nhát dao cứa thẳng vào trái tim của Phác Thái Anh, chính bản thân cô đã đem người mình yêu nhất đẩy xuống vực thẳm, vậy mà Kim Trân Ni vẫn luôn cố gắng thoát khỏi nơi vực thẳm ấy để tìm kiếm cô.
Nhìn Phác Thái Anh chỉ dám cúi đầu mà nghe, hai người trước mặt chỉ thở dài, Kim Trí Tú rất thương chị Trân Ni, từ lâu Kim Trí Tú và Lạp Lệ Sa luôn luôn coi Kim Trân Ni là chị gái, có chuyện gì cũng sẽ giúp đỡ cô. Nhìn Kim Trân Ni vì tìm kiếm Phác Thái Anh mà hành hạ bản thân mình đến rời rạc hết cả người, bảy năm qua đối với Kim Trân Ni mà nói cuộc sống chẳng có gì ngoài bóng tối, sự hiu quạnh và nỗi buồn.
Phác Thái Anh đem đến cho Kim Trân Ni tình yêu, niềm vui, hạnh phúc tất cả mọi thứ nhưng để rồi khi mà Kim Trân Ni đang rất thỏa mãn hưởng thụ cảm giác được yêu thương thì Phác Thái Anh đột ngột biến mất khỏi thế giới của Kim Trân Ni. Nó giống như đưa một thứ gì đó lên cao rồi đột ngột thả xuống vậy, sẽ tan vỡ từ trong ra ngoài, Kim Trân Ni bây giờ cũng vậy chẳng còn gì ngoài một trái tim đã hóa đá và một cơ thể héo mòn.
Buổi tối, bố mẹ của Lạp Lệ Sa biết Phác Thái Anh trở về liền làm cơm rồi mời cô sang ăn cùng với gia đình.
Sau bữa ăn, Phác Thái Anh trở về nhà của ông bà, phòng của cô vẫn còn đấy, chẳng một chút thay đổi, ông bà vẫn luôn luôn cho người quét dọn phòng của Phác Thái Anh nên từ trước đến nay vẫn rất sạch sẽ. Căn phòng này vẫn y nguyên như hồi cô học cấp ba, lúc mà cô còn đang hâm mộ Ruby Jane, quanh phòng chỗ nào cũng là những poster hình cosplay của Kim Trân Ni, Phác Thái Anh vừa vào đã không thể chịu đựng được mà rơi lệ.
Bảy năm qua cô đã cố gắng để bản thân chìm trong công việc, lúc nào cũng giữ bản thân thật là bận rộn để quên đi Kim Trân Ni, còn chẳng dám dùng mạng xã hội vì sợ rằng đâu đó hình ảnh của Kim Trân Ni sẽ hiện lên. Nhưng mà dù cách nào đi chăng nữa hình bóng Kim Trân Ni vẫn luôn luôn hằng sâu trong tâm trí của Phác Thái Anh chưa hề phai mờ đi dù chỉ là một chút. Thỉnh thoảng Phác Thái Anh lại mơ thấy Kim Trân Ni, trở lại những tháng ngày cả hai người vẫn còn rất nồng cháy.
Giữa đêm bởi vì Phác Thái Anh không thể ngủ được nên đã lẻn ra ngoài mua rượu về uống, uống xong lại ngồi hút thuốc, Kim Trân Ni còn có thể tha thứ cho cô hay không?Vote ⭐️ giúp mình 🫶
Lúc hai người kia tiến lại gần, Phác Thái Anh hơi nhăn nhó mặt mày, cô không biết phải đối diện với họ như nào nữa.
"Cậu đúng thật là Phác Thái Anh, tại sao bây giờ mới quay trở về?" Kim Trí Tú xúc động đến phát khóc nhảy bổ vào ôm lấy Phác Thái Anh.
Cái ôm bất ngờ này Phác Thái Anh không từ chối cũng đưa tay lên vỗ vỗ lưng an ủi Kim Trí Tú, cô biết giải thích sao bây giờ?
"Cậu đã đi đâu? Cậu có biết mọi người tìm cậu mấy năm nay rồi không? Tại sao lại bỏ đi mà không nói một lời?" Lạp Lệ Sa ngữ khí có hơi tức giận nói.
"Trí Tú, Sa Sa, xin lỗi đã đi lâu như vậy. Xin lỗi vì đã không thể dự đám cưới của hai người" Phác Thái Anh áy náy nói.
Kim Trí Tú lau nước mắt rồi nắm lấy tay Phác Thái Anh nói: "Được rồi, trở về là tốt rồi, mọi chuyện để sau hẵng nói".
"Chị ấy biết cậu trở về chưa?" Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh hỏi.
Nghe câu hỏi của bạn mình, Phác Thái Anh chỉ cứng họng mà lắc đầu, vốn dĩ trở về để gặp Kim Trân Ni mà lại không hề có dũng khí để gặp mặt chị ấy, Phác Thái Anh trong lòng tự cười mỉa mai chính bản thân mình.
Cả ba người đi vào một quán cafe ở gần đấy ngồi nói chuyện.
"Anh Anh, tại sao cậu lại bỏ đi đột ngột như vậy? Hơn nữa còn không để lại bất cứ một cách liên lạc nào. Cậu có biết mọi người rất lo cho cậu hay không" Lạp Lệ Sa nói.
"Tớ xin lỗi vì đã bỏ đi lâu như vậy" Phác Thái Anh buồn bã.
Nhìn khuôn mặt chồng mình hơi căng thẳng, Kim Trí Tú liền giải vây "Được rồi, bỏ qua chuyện cũ đi anh. Anh Anh cậu thay đổi rất nhiều đó, lúc mới đầu tớ không thể tin vào mắt mình luôn. Cậu nuôi tóc dài, không còn đeo kính, hơn nữa cách ăn mặc cũng trái với sở thích của cậu, giống như trở thành một con người khác vậy".
Phác Thái Anh nghe xong nhìn lại người mình, khác đến vậy sao? Thì lớn rồi cách ăn mặc làm sao có thể trẻ con như trước được, với cả bên Châu âu họ cũng thường mặc kiểu này khi đi làm, chắc bởi vì lâu ngày không gặp nên Kim Trí Tú mới bất ngờ như vậy thôi.
"Tớ đeo kính áp trong nên không đeo kính nữa, tớ phải tiếp quản công ty của gia đình nên phải sang nước ngoài du học nhiều năm. Thật xin lỗi vì đã không liên lạc với mọi người. Hai cậu mấy năm qua cuộc sống thế nào? Mau mau sinh một tiểu Sa Sa để tớ còn bế nào" Phác Thái Anh trêu chọc.
Nghe đến đây, hai người kia mặt đỏ chín như cà chua, bởi vì bọn họ vừa hôm qua có làm chuyện đấy nên giờ giữa thanh thiên bạch nhật nghĩ lại thì có hơi ngượng ngùng. Nhưng mà sau khi biết Phác Thái Anh là thiên kim tiểu thư của tập đoàn thời trang Doris, Kim Trí Tú và Lạp Lệ Sa há hốc mồm, bọn họ chơi với một đại tiểu thư của tập đoàn thời trang đứng đầu cả nước bao nhiêu năm nay mà không hề hay biết.
Khác hẳn với những con nhà giàu khác, anh em nhà Phác Gia không thích việc mình được sinh ra trong một gia đình tài phiệt mà kiêu ngạo, cả bốn anh em đều rất biết lễ nghĩa trên dưới chứ không bao giờ ỷ lại vào tài sản của gia đình mà coi trời bằng vung. Phác Thái Anh thì lại càng khác hẳn, cũng bởi vì chuyện ở quá khứ, sau lần xóa trí nhớ ấy, Phác Thái Anh cũng trở thành một cô gái nhút nhát không hề muốn tiết lộ về thân phận của mình.
"Anh Anh, tớ biết nhà cậu rất giàu nhưng mà giàu đến vậy thì tớ chưa hề nghĩ đến. Cậu sinh ra cách vạch đích bao nhiêu năm ánh sáng vậy?" Lạp Lệ Sa vẫn còn rất sốc.
Bỏ qua chuyện xuất thân của Phác Thái Anh đi, Phác Thái Anh khuôn mặt rơi vào trầm tư khi nhớ đến Kim Trân Ni, nhìn thấy vậy hai người trước mặt ngay lập tức hiểu ra, bọn họ đành thở dài mà kể lại.
"Cậu có biết mấy năm qua chị Trân Ni sống thống khổ như nào không? Khi cậu biến mất, chị ấy nhiều đêm không ngủ được, thậm chí còn phải dùng đến thuốc, rồi một ngày chị ấy vì dùng quá liều mà suýt nữa mất mạng. Nhưng thật may mắn ông trời không cướp chị Trân Ni đi, mỗi ngày mỗi ngày chị ấy đều cố gắng tìm kiếm thông tin của cậu, thậm chí còn đến gặp ông bà của cậu để hỏi chuyện, nhưng chẳng ai trong gia đình cậu tiết lộ dù chỉ một chút thông tin" Kim Trí Tú kể lại cuộc sống của Kim Trân Ni trong vòng bảy năm qua.
Mỗi câu mỗi chữ Kim Trí Tú nói, như một nhát dao cứa thẳng vào trái tim của Phác Thái Anh, chính bản thân cô đã đem người mình yêu nhất đẩy xuống vực thẳm, vậy mà Kim Trân Ni vẫn luôn cố gắng thoát khỏi nơi vực thẳm ấy để tìm kiếm cô.
Nhìn Phác Thái Anh chỉ dám cúi đầu mà nghe, hai người trước mặt chỉ thở dài, Kim Trí Tú rất thương chị Trân Ni, từ lâu Kim Trí Tú và Lạp Lệ Sa luôn luôn coi Kim Trân Ni là chị gái, có chuyện gì cũng sẽ giúp đỡ cô. Nhìn Kim Trân Ni vì tìm kiếm Phác Thái Anh mà hành hạ bản thân mình đến rời rạc hết cả người, bảy năm qua đối với Kim Trân Ni mà nói cuộc sống chẳng có gì ngoài bóng tối, sự hiu quạnh và nỗi buồn.
Phác Thái Anh đem đến cho Kim Trân Ni tình yêu, niềm vui, hạnh phúc tất cả mọi thứ nhưng để rồi khi mà Kim Trân Ni đang rất thỏa mãn hưởng thụ cảm giác được yêu thương thì Phác Thái Anh đột ngột biến mất khỏi thế giới của Kim Trân Ni. Nó giống như đưa một thứ gì đó lên cao rồi đột ngột thả xuống vậy, sẽ tan vỡ từ trong ra ngoài, Kim Trân Ni bây giờ cũng vậy chẳng còn gì ngoài một trái tim đã hóa đá và một cơ thể héo mòn.
Buổi tối, bố mẹ của Lạp Lệ Sa biết Phác Thái Anh trở về liền làm cơm rồi mời cô sang ăn cùng với gia đình.
Sau bữa ăn, Phác Thái Anh trở về nhà của ông bà, phòng của cô vẫn còn đấy, chẳng một chút thay đổi, ông bà vẫn luôn luôn cho người quét dọn phòng của Phác Thái Anh nên từ trước đến nay vẫn rất sạch sẽ. Căn phòng này vẫn y nguyên như hồi cô học cấp ba, lúc mà cô còn đang hâm mộ Ruby Jane, quanh phòng chỗ nào cũng là những poster hình cosplay của Kim Trân Ni, Phác Thái Anh vừa vào đã không thể chịu đựng được mà rơi lệ.
Bảy năm qua cô đã cố gắng để bản thân chìm trong công việc, lúc nào cũng giữ bản thân thật là bận rộn để quên đi Kim Trân Ni, còn chẳng dám dùng mạng xã hội vì sợ rằng đâu đó hình ảnh của Kim Trân Ni sẽ hiện lên. Nhưng mà dù cách nào đi chăng nữa hình bóng Kim Trân Ni vẫn luôn luôn hằng sâu trong tâm trí của Phác Thái Anh chưa hề phai mờ đi dù chỉ là một chút. Thỉnh thoảng Phác Thái Anh lại mơ thấy Kim Trân Ni, trở lại những tháng ngày cả hai người vẫn còn rất nồng cháy.
Giữa đêm bởi vì Phác Thái Anh không thể ngủ được nên đã lẻn ra ngoài mua rượu về uống, uống xong lại ngồi hút thuốc, Kim Trân Ni còn có thể tha thứ cho cô hay không?Vote ⭐️ giúp mình 🫶