[Chaennie] Thần tượng là bạn gái tôi

Chương 28: Tức giận



Tại buổi tiệc trong một nhà hàng lớn ở thành phố A.

Cả đội CDG đang ăn mừng cho chức vô địch lần đầu tiên của mình, mọi người hôm nay ai cũng rất vất vả và cũng đã nhận được phần thưởng xứng đáng với những lỗ lực mà mình đã bỏ ra.

Trải qua năm trận đấu căng thẳng đến phút cuối, khi mà IE và CDG cùng nhau thắng hai game làm trận chung kết phải dùng trận thứ năm để phân biệt nhà vô địch, nhưng cuối cùng CDG là những người chơi tốt hơn nên họ đã đánh bại đương kim vô địch Iris Esports và trở thành tân vương ở mùa giải mới.

Cả khán đài như nổ tung với màn trình diễn của CDG, hai đội đều đã cống hiến hết mình cho một trận chung kết đáng nhớ, khán giả vô cùng hào hứng khi mà cả hai đội ai cũng có những tình huống ăn miếng trả miếng rất căng thẳng. Kim Trân Ni ngồi dưới cổ vũ mà nhiều lần cô sắp khóc đến nơi, bởi trong những tình huống CDG đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc rồi mà họ lại có thể lật ngược thành thắng.

Cuối cùng CDG là những người bản lĩnh hơn, họ hôm nay thi đấu bằng 200% sức lực của mình, đây chính là chức vô địch đầu tiên của cả đội không chỉ riêng Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa. Cả đội đứng giữa một khán đài lớn trong tiếng hò reo và vỗ tay của khán giả, mọi người cùng nhau nâng cao chiếc cúp vô địch giải đấu khi ấy ban tổ chức cho nổ pháo giấy để cả đội ăn mừng. Một màn lung linh như vậy đã tô điểm cho một kỷ niệm đáng nhớ đối với Phác Thái Anh, đây là thời gian hạnh phúc nhất mà cô có được, cô hiểu như thế nào là cố gắng và được đền đáp, cô hiểu thế nào là lỗ lực hết sức mình, tham gia giải đấu khiến Phác Thái Anh cảm thấy thế nào là cạnh tranh khốc liệt.

Qua giải đấu này Phác Thái Anh đã trưởng thành hơn rất nhiều, khoảng thời gian mà cô ở cùng mọi người trong gaming house, được các đàn anh chỉ bảo, những lúc cả đội cùng nhau bày trò để giải khuây,.. tất cả dù ngắn ngủi nhưng là khoảng thời gian vui vẻ nhất từ trước đến giờ. Bởi vì Phác Thái Anh vô địch giải đấu trong nước nên sẽ rất nhanh chóng tham gia chung kết thế giới, giải đấu LMHT lớn nhất toàn cầu sau đó dù kết quả có ra sao, Phác Thái Anh sẽ giải nghệ và sang nước ngoài để học tập.

Đêm nay, CDG ăn mừng rất lớn, mọi người ai nấy cũng vui, chẳng mấy khi có được niềm vui này, Phác Thái Anh cũng uống rất nhiều nhưng mà cô đã xin phép Kim Trân Ni trước, ăn xong cô sẽ về nhà Kim Trân Ni ngủ.

Đêm muộn bữa tiệc cũng tàn, Phác Thái Anh say khướt không biết trời đất đâu nhưng mà cô được Lạp Lệ Sa và Kim Trí Tú thuê xe đưa đến chung cư của Kim Trân Ni, khi đến chung cư Kim Trí Tú gọi điện cho Kim Trân Ni xuống bên dưới nhà.

"Say đến mức này sao?" Kim Trân Ni vừa nhìn thấy Phác Thái Anh say đến bất tỉnh nhân sự liền nhăn mặt không vui.

Sau khi giao phó Phác Thái Anh cho Kim Trân Ni, Lạp Lệ Sa cùng Kim Trí Tú cũng bắt xe trở về nhà, phải rất khó khăn Kim Trân Ni mới có thể đưa được Phác Thái Anh vào trong nhà, hơn nữa trên người của em ấy nồng lặc mùi rượu. Lần này có lẽ vì vui quá nên Phác Thái Anh đã uống rượu rồi, thậm chí còn uống rất nhiều là đằng khác, Kim Trân Ni rất giận vì lúc nào cô cũng nhắc là chỉ được uống một chút thôi, họ hàng của Kim Trân Ni có một người đã mất bởi vì nghiện rượu vậy nên cô rất ghét mùi của thứ này.

Vất vả lắm Kim Trân Ni mới thay được quần áo cho con người đang bất tỉnh nhân sự kia, cả người Phác Thái Anh bởi vì rượu mà đỏ lên, như vậy rất là nguy hiểm, một lần trước ở công viên Thái Diệu, Kim Trân Ni đã sợ đến chết rồi mà bây giờ Phác Thái Anh còn dám lặp lại một lần nữa. Kim Trân Ni không cấm Phác Thái Anh uống nhưng em ấy vẫn còn nhỏ mà cô chỉ cho phép uống một chút để không thất lễ với mọi người nhưng xem ra người kia không thèm để ý lời nói của mình.

Đắp chăn xong xuôi cho Phác Thái Anh, Kim Trân Ni bởi vì tức giận nên cũng không thể ngủ cùng một con người bốc lên toàn mùi rượu như vậy, cô sang phòng bên cạnh ngủ riêng, mặc kệ người kia.

Sáng hôm sau,

Phác Thái Anh đầu óc choáng váng tỉnh dậy, cảm nhận đầu vẫn còn ong ong cả lên, cả người cũng mệt mỏi, nhìn xung quanh, đây là phòng của chị bé mà. Phác Thái Anh giật mình, chết rồi hôm qua lỡ uống nhiều rượu quá, chị bé chắc chắn sẽ giết cô mất, chạy ra bên ngoài Phác Thái Anh tìm quanh nhà cũng không thấy Kim Trân Ni đâu, chỉ có đồ ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn và một mảnh giấy note ở trên bàn nhắc nhở cô ăn rồi nghỉ ngơi.

Kim Trân Ni phải đến studio để chụp hình và quay video cho công ty, bận bịu đến tối mới trở về.

Vừa nghe tiếng mở cửa, Phác Thái Anh giống con cún con nhanh chóng chạy ra ngoài đón chủ nhân trở về, hơn nữa còn bày ra bộ mặt ngoan ngoãn đợi Kim Trân Ni thay đồ xong liền nhào tới ôm lấy.

Nhưng mà Kim Trân Ni rất lạnh lùng không thèm để ý đến Phác Thái Anh: "Đừng nháo, chị mệt mỏi". Giọng nói tỏa ra băng hàn.

Phác Thái Anh ủ rũ liên tục bám riết lấy Kim Trân Ni để người kia vui "Chị bé giận em sao?" Phác Thái Anh đôi mắt long lanh nhìn Kim Trân Ni.

Nhưng mọi cố gắng của Phác Thái Anh chỉ nhận lại sự lạnh nhạt của Kim Trân Ni, cho đến tối khi cả hai ăn tối và tắm rửa xong cùng nhau lên giường, Kim Trân Ni nói ra một câu nhẹ như lông hồng nhưng đối với Phác Thái Anh lại nặng như cả ngọn núi.

"Đêm nay em sang phòng kia ngủ đi, không thì ra sofa ngủ" Kim Trân Ni lướt mạng xã hội không thèm để ý đến người kia.

Một câu nói khiến Phác Thái Anh sợ hãi, cảm giác như bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục vậy, trái tim liền bị hóa đá, Phác Thái Anh mếu máo như sắp khóc đến nơi rồi.

"Em xin lỗi mà" Phác Thái Anh mếu máo ôm lấy Kim Trân Ni nhưng người kia vẫn chỉ nhìn vào màn hình điện thoại mà không thèm để ý.

Sự hờ hững của Kim Trân Ni làm Phác Thái Anh hoảng loạn, Phác Thái Anh giật lấy chiếc điện thoại để người kia chỉ có thể chú ý đến mình, nhưng rồi chỉ nhận lại một cái trừng mắt của chị bé.

Từ Kim Trân Ni bị giật điện thoại cũng mặc kệ, cô trượt người xuống lấy chăn trùm lên người muốn ngủ sớm, mặc dù nhìn khuôn mặt Phác Thái Anh rất đáng thương nhưng mà không được mềm lòng, cô càng mềm lòng em ấy sẽ càng được nước làm tới, nhà phải có nóc.

Chui vào trong chăn ngủ cùng Kim Trân Ni, nhưng mà Phác Thái Anh không thể ôm lấy đối phương vì một mực bị từ chối, qua mấy lần nháo của Phác Thái Anh, Kim Trân Ni lại càng tức giận.

"Giờ em ngủ ở đây thì chị sẽ sang phòng bên ngủ, tạm thời chúng ta ngủ riêng đi" Kim Trân Ni hất chăn ra rồi bật dậy nhăn nhó mặt mày đi ra khỏi phòng.

Phác Thái Anh sợ hãi đuổi theo ôm lấy Kim Trân Ni không buông, một mực năn nỉ người kia bớt giận, sẽ không có lần sau nữa.

Kim Trân Ni bị ôm liền giãy giụa, nhưng mà cô nhìn Phác Thái Anh đã rơi nước mắt rồi, đôi mắt đỏ hoe, cái mũi đỏ phồng lên nhìn rất đáng thương, đôi môi thì cứ run run mếu máo nhìn như một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi vậy. Kim Trân Ni vừa giận vừa thương nhưng mà không thể bỏ qua dễ như vậy được, ít nhất đêm nay cho em ấy nằm ăn năn một đêm.

Nhất quyết Kim Trân Ni lớn tiếng "Chị nói bỏ chị ra".

Phác Thái Anh nhìn sự kiên định và lạnh lùng của Kim Trân Ni liền sững sờ, cô để Kim Trân Ni đi vào phòng kia còn mình thì đứng im bất động ở phòng khách nhìn bóng lưng người ấy rời đi.

Vào trong phòng, Kim Trân Ni nhận ra, mình làm vậy có hơi quá đáng với em ấy hay không, bộ dạng của Phác Thái Anh rất giống đứa trẻ bị mẹ mắng, nhưng thôi cho em ấy một đêm để kiểm điểm lại bản thân, ngày mai nếu Anh Anh thành khẩn nhận lỗi cô sẽ tha thứ.

Vote ⭐️ giúp mình 🫶

Chương trước Chương tiếp
Loading...