[Chaennie] Thần tượng là bạn gái tôi

Chương 11: Ngày đầu xấu hổ



"Chị... chị... aaaa!!!" Phác Thái Anh bất ngờ quá bản thân cũng đứng không vững, hoảng loạn lùi về phía sau ai ngờ đụng phải bệ đá ở vòi phun nước liền lập tức ngồi bịch xuống.

Nhìn bộ dạng lúng túng và hoảng hốt của đối phương, Kim Trân Ni đứng ôm bụng cười.

"Em có cần phải phản ứng như vậy không?"

Ngay tức khắc khuôn mặt Phác Thái Anh đỏ đến đáng sợ, cô không thể tin được người mà bấy lâu nay cô nói chuyện lại là chị Ruby Jane, sau đó liền lấy tay tự tát vào mặt mình một cái.

"A!.... Đau...." Phác Thái Anh cảm nhận được đau đớn sau đó vẫn tròn mắt nhìn Kim Trân Ni.

"Em làm gì vậy?" Kim Trân Ni nhìn thấy trong lòng không khỏi thương sót ngồi xuống ngay bên cạnh Phác Thái Anh nhìn vào một bên má em ấy.

Chị Ruby Jane ngồi xuống ngay bên cạnh, Phác Thái Anh không tự chủ được mà tự dưng đứng bật dậy, ngượng chết cô mất, tim đập muốn rớt ra ngoài rồi.

"Chị... chị là Ruby Jane..." Phác Thái Anh đến nói cũng không được mạch lạc.

Kim Trân Ni không muốn em ấy phải ngượng ngùng khi mình là Ruby Jane: "Không... bây giờ chị chỉ là Kim Trân Ni bình thường đi gặp một người bạn thôi"

Trong một quán cafe.

Từ đầu đến giờ, Phác Thái Anh không dám nói lấy một câu, chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào ly nước ở trên bàn, thỉnh thoảng nhìn trộm Kim Trân Ni một cái, khi bị phát hiện liền xấu hổ quay mặt đi, làm cái gì cũng tỏ ra rất lễ phép, khác hẳn với khi nói chuyện qua game, Kim Trân Ni không muốn em ấy ngượng ngùng đến vậy.

"Sao em không nói gì? Không phải em nói muốn chăm chỉ nói chuyện với chị sao?" Kim Trân Ni châm chọc.

"Ách... em... em... chỉ không nghĩ, người chơi game cùng em bao lâu nay lại là chị" Phác Thái Anh ấp úng nói.

"Vậy em hụt hẫng khi gặp chị sao?" Kim Trân Ni vẻ mặt trùng xuống.

Đang nhìn ly nước cam của Kim Trân Ni, Phác Thái Anh vội vàng nhìn thẳng mắt đối phương sau đó vội vàng xua tay: " Không... không... không, em chỉ bất ngờ thôi ạ"

"Chết rồi, chị ấy xinh quá, nhìn chị ấy tiếp có lẽ mình sẽ bị đắm chìm trong ánh mắt và mùi hương của chị ấy mất" nội tâm đang gào thét của Phác Thái Anh.

"Đừng quá ngượng ngùng như vậy, chị muốn giữa chúng ta thoải mái một chút" Kim Trân Ni nhìn Phác Thái Anh nói.

Hít một hơi thật sâu, Phác Thái Anh thả lỏng cơ thể sau đó cố gắng thật tự nhiên trước mặt chị Ruby Jane "như vậy, lần trước ở Tank Gaming chị đã biết em là ai rồi sao?"

"Đúng vậy"

"Ách... vậy mà em không nhận ra sớm, lúc thi đấu em có lén nhìn chị mà thấy chị cũng đang nhìn em, lúc đó em còn nghĩ là do em tưởng tượng ra" Phác Thái Anh xấu hổ cúi đầu chỉnh lại gọng kính của mình, đây là hành động mà mỗi lần cô ngượng ngùng đều sẽ làm.

Kim Trân Ni bật cười, em gái này đúng thật rất dễ thương a.

Sau khi uống nước xong cả hai cùng nhau đi xem phim. Bởi vì Kim Trân Ni hiếm lắm mới có một ngày nghỉ nên đã đi chơi thì đi chơi một thể, cả hai vào một rạp chiếu phim bên trong trung tâm thương mại lớn nhất thành phố A, trong lúc Kim Trân Ni đang mua vé xem phim thì Phác Thái Anh chạy sang quầy mua nước và đồ ăn.

Cả buổi xem phim, Kim Trân Ni ngồi chăm chú theo dõi bộ phim mà cô đã đợi từ lâu còn Phác Thái Anh thì không để ý lắm đến màn hình lớn trước mắt, tầm mắt của cô bây giờ chỉ có người ngồi bên cạnh, cả hai cũng không nói chuyện quá nhiều nhưng dù sao đây là buổi đầu tiên nên sẽ không được tự nhiên cho lắm cũng là điều dễ hiểu.

"Em không xem phim sao?" Kim Trân Ni thỉnh thoảng liếc mắt sang nhìn người ngồi cạnh lại nhận ra em ấy lúc nào cũng đang nhìn mình.

"A... dạ... em có" Phác Thái Anh vội vàng nhìn vào màn hình lớn trước mặt giả bộ xem phim, nhưng kể cả có xem thì tâm trí cũng chẳng đặt lên bộ phim để hiểu nội dung của nó.

Khi kết thúc phim mọi người đều đi ra bên ngoài, khi ra khỏi phòng chiếu ánh điện cũng sáng hơn rất nhiều. Bỗng nhiên Phác Thái Anh nhìn thấy đằng sau quần chị Ruby Jane có một chấm đỏ không lớn nhưng có thể nhìn thấy, hôm nay Kim Trân Ni mặc một bộ đồ sáng màu nên Phác Thái Anh dễ dàng nhìn ra cũng nhờ thói ngượng ngùng cúi đầu mà đi của cô, vội vàng Phác Thái Anh đi sát người Kim Trân Ni sau đó nhìn lại phía sau xem có ai phát hiện ra nó không nhưng thật may mấy người khác không ai để ý.

"Chị! Đứng im một chút" Phác Thái Anh bất ngờ kéo tay Kim Trân Ni lại.

Cởi chiếc áo sơ mi khoác ngoài của mình ra Phác Thái Anh nhanh chóng lấy hai ống buộc quanh phần bụng của Kim Trân Ni sau đó lại chủ động kéo tay người kia vào nhà vệ sinh. Kim Trân Ni cũng ngầm hiểu, thực xấu hổ a, không nghĩ nó lại tới vào ngày hôm nay, Phác Thái Anh ghé vào tai Kim Trân Ni nói nhỏ sau đó đẩy nhẹ Kim Trân Ni vào phòng vệ sinh còn mình thì chạy xuống tầng dưới của trung tâm thương mại.

Vào một quán bán mĩ phẩm và đồ dùng phụ nữ, Phác Thái Anh mua thứ cần phải mua cho ngày ấy, sau đó lại chạy đến một nơi bán quần áo.

"Phác Tiểu Thư" nhân viên quầy hàng vừa nhìn thấy Phác Thái Anh liền chào. Bởi vì trung tâm thương mại này thuộc quyền sở hữu của Phác Gia mà hãng thời trang nổi tiếng nhất cả nước và cũng rất nổi tiếng ở nước ngoài Doris cũng là hãng thời trang của gia tộc họ Phác.

Ra quầy bán quần, Phác Thái Anh lấy một cái quần nhìn khá giống chiếc quần mà Kim Trân Ni đang mặc, sau đó nói lại với nhân viên rồi vội vàng cầm một túi đen nhỏ cùng túi đựng quần chạy lên tầng năm của trung tâm thương mại cũng là nơi có rạp chiếu phim.

Đi vào nhà vệ sinh, Phác Thái Anh gõ cửa buồng vệ sinh có Kim Trân Ni sau đó từ bên trên đưa vào bên trong một chiếc túi lớn.

"Chị, đồ em đã để hết ở bên trong túi, em đứng bên ngoài đợi"

"Cảm ơn em nhiều nha" Kim Trân Ni thật lòng vui mừng, nếu hôm nay mà không có Thái Anh chắc bản thân cô sẽ xấu hổ chết mất.

Khoảng mười năm phút sau, Kim Trân Ni sau khi đã thay đồ và sửa soạn xong xuôi liền ra bên ngoài, trên tay cầm một túi giấy bên ngoài có ghi kí hiệu của hãng Doris và chiếc áo sơ mi của Phác Thái Anh.

Bây giờ người xấu hổ ngược lại lại là Kim Trân Ni, ấn tượng về lần đầu gặp nhau tại sao lại là việc này cơ chứ, hình tượng sụp đổ hết rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Kim Trân Ni, Phác Thái Anh biết chị ấy đang ngượng nhiều lắm, lúc ra ngoài trời cũng đã tối, hôm nay cô không phải stream nên thời gian vẫn còn rất nhiều. Cả hai cùng nhau đến một nhà hàng, trong thời gian đợi món ăn mang lên Kim Trân Ni vẫn còn đỏ mặt về chuyện kia.

"Chị xin lỗi, lần đầu tiên lại có ấn tượng không hay cho lắm"

Phác Thái Anh đang uống nước nghe thấy vậy liền vội vàng lắc đầu: "Không sao đâu chị... chuyện này là con gái làm sao mà tránh khỏi được, dù sao cũng tốt mà"

"Hả? Sao lại tốt?" Kim Trân Ni nhăn nhó mặt mày hỏi, con gái đến tháng là một chuyện cực kì kinh khủng, tốt chỗ nào cơ chứ?

"Aaa... ý em là thanh lọc cơ thể là chuyện tốt mà" Phác Thái Anh lại cúi đầu chỉnh lại gọng kính của mình.

Hiểu được ý của Phác Thái Anh, Kim Trân Ni liền mỉm cười, nụ cười hoàn toàn khiến Phác Thái Anh bị mê đắm.

"Mà... em vào hẳn Doris mua quần cho chị, em có biết đồ của Doris đắt đến mức nào hay không?" Kim Trân Ni nhìn chiếc quần mình đang mặc, may mắn Phác Thái Anh lấy đúng size của cô nên mặc rất vừa vặn.

"A... lúc đó em thấy chỗ nào bán quần áo là em vào luôn à. Tiền đánh giải của em vẫn còn, bình thường cũng không tiêu gì đến, coi như là tặng quà lần đầu gặp mặt cho chị" chẳng lẽ lại nói đấy là cửa hàng của nhà em, như vậy thật khoe mẽ quá.

"Ngốc quá, ở đây cũng có nhiều shop đồ rẻ hơn mà" Kim Trân Ni cảm thấy có lỗi khi để một cô tân sinh viên phải mua một món đồ đắt tiền như vậy.

"Không sao đâu, chị cứ nhận đi"

Đồ ăn cũng vừa được mang lên, không khí cũng trở nên gượng gạo đôi chút nhưng mà sau đó vẫn là cuộc nói chuyện vui vẻ.

Vote ⭐️ giúp mình 🙇‍♀️🫶🙇‍♂️

Chương trước Chương tiếp
Loading...