[Chaennie] Ngự tỷ lão sư
Chương 6: Cuộc sống làm trợ lý bắt đầu
Bạn học Phác sau khi bị ép tiếp nhận hiệp ước không bình đẳng của Kim Trân Ni đã bắt đầu cuộc sống trợ lý của mình. Thời gian lên lớp của đại học năm 3 trên cơ bản là rất ít, chương trình học đều được sắp xếp vào buổi sáng. Ngay khi Phác Thái Anh đáp ứng Kim Trân Ni, Kim ngự tỷ đã bắt bạn học Phác phải viết thời khóa biểu buổi sáng của cô cho mình. Phác Thái Anh không can tâm viết ra, sau đó không khách khí nói:
"Bắt đầu từ chiều mai em sẽ đi làm, còn bây giờ em muốn về" nói xong bước đi không thèm nhìn lại.
Kim Trân Ni nhìn con tôm nhỏ đi rồi, cũng mất hứng, vốn muốn cùng cô đi ăn cơm, có biết bao nhiêu hứng thú muốn câu dẫn bé cưng, ai ngờ cô hoàn toàn không lưu luyến mình, một phát đi luôn.
Hừ, Kim Trân Ni vì việc này mà tâm tính phúc hắc lại nổi lên, trên mặt nàng hiện ra một bộ dáng xấu xa, chờ xem, con tôm nhỏ, ta sẽ cho ngươi cuộc sống trợ lý khó quên. Tại trạm chờ xe bus, bạn học Phác đang đứng chờ đột nhiên rùng mình.
Phác Thái Anh về tới trường học đã là năm giờ chiều, nhìn thời gian không cách giờ cơm tối là bao nhiêu, ngẫm lại quay đầu đi đến căn tin, mua hai phần cơm trở về. Đoán chừng con heo lười kia nhất định chưa ăn cơm, mình không đi mua heo lười chắc chắn sẽ không đến căn tin chen chúc. Về đến phòng chợt nghe tiếng con heo kia đang tám điện thoại với tên bạn trai nào đó, Phác Thái Anh đem cơm để lên bàn rồi đi rửa tay, sau đó lại đến phòng bếp lấy muỗng đũa, Lạp Lệ Sa nghe được âm thanh biết Phác Thái Anh đã về, cúp điện thoại, xụ mặt xông ra trách móc người bạn cùng phòng.
"Cậu đi đâu thế hả? Có biết bỏ tớ chết đói không hả? Không phải chỉ đi nộp bản kiểm điểm thôi sao? Làm gì mà nộp luôn đến giờ cơm tối mới về! Đói chết lão nương a! Các người không phải xảy ra gian tình gì đó chứ? Nói tỷ tỷ ta nghe" Lạp Lệ Sa tặc lưỡi, cười cười nói.
Phác Thái Anh nhìn thấy cái mặt cười đến xấu xa của người kia, lại nghĩ đến từ ngày mai chiều đến tối mình không ở lại trường, dựa vào quan hệ của cô và Lạp Lệ Sa, từ sau khi ở cùng một phòng ký túc xá, Lạp Lệ Sa vẫn luôn đó xử tốt với cô, dù hơi lười một chút, nhưng vẫn luôn quan tâm lẫn nhau, cho nên quyết định thẳng thắn nói với Lạp Lệ Sa.
"Heo, đã có một số việc xảy ra với tớ và lão sư, tớ sẽ cho cậu biết, nhưng cậu phải hứa giữ bí mật, ok?"
Lạp Lệ Sa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phác Thái Anh, nhẹ gật đầu, cô biết rõ Phác Thái Anh bình thường rất ít khi nghiêm túc như vậy. Phác Thái Anh tin tưởng Lạp Lệ Sa, cho nên đem chuyện xảy ra sau khi đi gặp Kim Trân Ni tất cả kể cho Lạp Lệ Sa nghe.
"Wao, tiểu tử cậu thật là có số đào hoa a, nói một chút về hình dáng lão sư cho tớ nghe đi" Lạp Lệ Sa nghe xong câu chuyện của Phác Thái Anh cũng rất là không tưởng tượng nổi, nhưng nghĩ lại, cái này gọi là người ngốc có phúc của người ngốc a.
"Tỷ tỷ, cậu có thể đừng đùa tớ không? Tớ đã đủ thê thảm lắm rồi" Phác Thái Anh nói xong lời này, lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lạp Lệ Sa nói "về sau, buổi chiều và buổi tối tớ không có ở đây, cậu nhớ kỹ nhất định phải ăn cơm, không thì cũng sẽ bị bệnh bao tử như tớ, khó chịu lắm đó. Xong rồi, ăn cơm thôi, có muốn tớ hâm nóng lại không? Cậu buổi trưa chưa ăn gì chắc chắn là đói bụng".
Phác Thái Anh nói xong đưa một phần cơm cho Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa nghe Phác Thái Anh nói mà trong nội tâm có chút cảm động, nghĩ đến bản thân về sau phải tự thân vận động đi mua đồ ăn, thiệt là đau thương.
Ngày hôm sau, xong tiết học, Phác Thái Anh trở về lấy một số vật dụng đơn giản, vai đeo ba lô, trong đó có bộ đồng phục của Kim ngự tỷ cho cô, đi đến tập đoàn Kim thị. Đến đại sảnh, Phác Thái Anh trực tiếp gọi điện thoại cho Kim Trân Ni, nói mình đã đến, kết quả nghe Kim ngự tỷ nói đừng lên trên, cứ chờ dưới lầu, chuẩn bị cùng nàng đi họp ở chi nhánh.
Qua mười phút, đã thấy Kim ngự tỷ giẫm giày cao gót đi ra, đi theo sau là quản lý, Kim ngự tỷ nhìn lướt qua con tôm nhỏ đang ngẩn người, sau đó chui vào trong xe thương vụ, quản lý đi theo leo lên một chiếc xe khác ở đằng sau, Kim ngự tỷ ngồi một hồi nhìn thấy con tôm nhỏ kia vẫn chưa nhúc nhích, bất đắc dĩ nói "Phác Thái Anh, lên xe" Phác Thái Anh vừa nghe vội vàng chạy tới, lên xe.
Ngồi trên xe, Phác Thái Anh cảm thấy rất không được tự nhiên, nhìn nhìn Kim ngự tỷ đang cúi đầu xem văn kiện, rồi lại quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đồng phục cho em ngày hôm qua đâu rồi, không phải nói em phải mặc sao?" Kim Trân Ni vừa nói vừa xem tài liệu trong tay.
"Trong ba lô, em bình thường không có thói quen mặc váy"
"Bây giờ liền thay"
Sau khi Phác Thái Anh nghe mệnh lệnh của Kim Trân Ni, vẻ mặt kinh ngạc, nghĩ thầm, lão sư ngươi không phải chứ, muốn đùa cái gì đây, bây giờ muốn ta thay đồ, không nói đến có ngươi ở đây, ở trên còn có lái xe, không đổi, nói cái gì cũng không đổi.
"Em còn lề mề cái gì?" Kim ngự tỷ nhìn con tôm luộc xoắn xuýt, có chút không vui.
Nghe Kim Trân Ni nói, Phác Thái Anh mất hứng, trừng mắt nhìn Kim Trân Ni, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Kim ngự tỷ nhìn thấy con tôm nhỏ tức giận, lập tức nở nụ cười, không nghĩ tới người này sinh khí đáng yêu như vậy nha. Sau đó ấn cái nút bên cửa xe, liền có tấm rèm dày kéo lại phân cách trước và sau xe "Tốt rồi, hiện tại chỉ có em và tôi, còn không mau thay" Kim Trân Ni ý xấu nhìn cô, một bộ dạng tiểu nhân đắc ý.
Lại nhìn Phác Thái Anh, bộ dạng thà chết không khuất phục, xấu hổ hồng mặt, trừng lớn mắt nhìn Kim Trân Ni.
Kim Trân Ni nhìn chằm chằm con tôm luộc bất động, nhìn vẻ bộ dáng này, thật sự là muốn cười, nhưng là lúc này phải nhịn xuống, chân mày giật giật, linh quang chợt lóe, lấy điện thoại di động ra, giữ điện thoại trong tay nói:
"Chào hiệu trưởng, tôi là Kim Trân Ni, có một số chuyện tôi muốn nói với ngài"
BẶC~ một tiếng, điện thoại đã bị che lại rồi, nhìn Phác Thái Anh nắm lấy tay mình, Kim Trân Ni cảm giác thân thể như bị điện giật, đây là lần đầu tiên Phác Thái Anh chạm vào mình, nắm tay mình, cảm giác thật ấm áp, tuy là chưa có ái tình bên trong, nhưng Kim Trân Ni vẫn rất là thỏa mãn.
Lúc Phác Thái Anh ý thức được mình nắm tay Kim Trân Ni, lập tức rút tay về, nghĩ đến vừa rồi Kim Trân Ni xấu xa gọi điện thoại cho hiệu trưởng cáo trạng, mà bắt đầu run, một bên nhìn Kim Trân Ni cười xấu xa, một bên bắt đầu cởi quần áo, trong nội tâm ai oán cực điểm.
Phác Thái Anh nghĩ thầm "Không phải muốn tôi cởi quần áo sao, cởi thì cởi, muốn nhìn tôi sao, lão tử cho cô nhìn".
Sự thật chứng mình con thỏ nóng nảy cũng cắn người, lời này đúng, bạn học Phác của chúng ta từ sau khi bị ức hiếp, quyết định từ nay về sau làm mặt dày, bắt đầu phản kháng.
Nhìn thấy Phác Thái Anh cởi bỏ T-shirt cùng quần jean, trên người chỉ còn lại nội y, Kim Trân Ni không tự giác đỏ mặt, xem làn da lúa mạch kia, rõ ràng trong nội tâm có một tia dục vọng, Kim ngự tỷ vội vàng chỉnh tốt tâm tốt.
"Nhìn em như sân bay, vậy mà cũng sợ cởi. Muốn lão sư dạy em làm sao để có bộ ngực lớn không?" Kim Trân Ni nói xong, vẫn không quên dùng tia lửa điện quét qua người Phác Thái Anh.
Phác tôm nhỏ lúc này đang nổi nóng, nghe nói như vậy càng tức hơn, lão hổ không phát huy ngươi cho là mèo bệnh à, ngươi đừng cho là dễ khi dễ, nghĩ tới đây, Phác Thái Anh trên mặt lộ ra bộ dáng tươi cười, má lúm đồng tiền liền tùy ý hiện ra, điều này lại làm cho Kim Trân Ni sững sờ, Phác Thái Anh không vội mặc quần áo vào, mà thân thể thoáng cái nhích tới gần Kim Trân Ni. Hai tay chặn hai bên người Kim Trân Ni, cười tà mị nhìn gương mặt người xấu luôn thích khi dễ mình, vẻ mặt tà ác, lại để cho Kim Trân Ni run lên, thân thể sau khi dời đi Phác Thái Anh cũng không nói chuyện, chỉ nhìn xem nàng, mà lúc này mặt Kim Trân Ni càng đỏ hơn.
Phác Thái Anh lại gần nhìn nàng, làm nàng càng cảm thấy toàn thân như bị giật điện. Nghe mùi hương trên người Phác Thái Anh, cảm nhận hơi thở của Phác Thái Anh, nhìn má lúm đồng tiền kia, Kim Trân Ni có cảm giác mình bị chứng cuồng má lúm đồng tiền, mỗi lần nhìn thấy lúm đồng tiền trên mặt con tôm nhỏ là nàng là không thể bình tĩnh.
Sau khi nhìn thấy nụ cười nhiễm một tia tà ác của Phác Thái Anh, Kim Trân Ni kịp phản ứng, con tôm này là cố tình trêu chọc mình rồi đây, muốn nhìn thấy mình xấu hổ, Kim ngự tỷ nghĩ tới đấy, lập tức khôi phục khuôn mặt băng sơn, đem con tôm kia luộc lên lần nữa, nàng lại lấy tài liệu ra xem, hoàn toàn không để ý tới con tôm nhỏ đang ở bên kia dương dương tự đắc. Lần chiến tranh này của ngự tỷ với tôm luộc, bạn học Phác phản công thắng lợi.
Thời gian cứ như vậy, không nhanh không chậm trôi qua, bạn học Phác hiện tại hoàn toàn trở thành tùy tùng của Kim ngự tỷ, mỗi ngày đều bị Kim ngự tỷ trêu chọc, nhưng chỉ cần không chạm vào giới hạn của Phác Thái Anh, Phác tôm nhỏ vẫn thật ngoan.
Trong hai tháng này Kim Trân Ni không câu dẫn hay khiêu khích tôm luộc, nàng sợ chính mình hàng động quá nhanh sẽ dọa tôm luộc chạy mất.
Nàng coi như lĩnh giáo được bộ dạng phản công của tôm luộc, cho nên hai tháng này, nàng chỉ để Phác Thái Anh chuẩn bị cơm trưa, trà chiều, bữa tối hoặc làm chân chạy hay xoa bóp vai gì đó.
Hai tháng sau, một ngày xế chiều, Phác Thái Anh ra ngoài mua trà chiều trở về, nhìn thấy ở đại sảnh công ty một thân ảnh quen thuộc, nhìn kỹ, là Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh lặng lẽ đi tới, vỗ vai Lạp Lệ Sa một cái, cười nói:
"Heo, sao cậu tới đây, không trốn trong chăn ở ký túc xá à?" Lạp Lệ Sa bị Phác Thái Anh làm giật mình, nghe Phác Thái Anh nói xong, Lạp Lệ Sa nhéo lỗ tai Phác Thái Anh "Tiểu tử, hai tháng không giáo dục cậu, cậu liền muốn nhảy lên đầu tớ ngồi đúng không?"
"Tỷ tỷ, đau đau, là tớ sai, tớ sai rồi" Phác Thái Anh xin tha cho lỗ tai mình. Kim Trân Ni vừa tới liền nhìn thấy hai nàng, nhíu mày, cùng mỹ nhân bên cạnh tiến vào.
Phác Thái Anh nhìn thấy Kim Trân Ni trở về, liền cùng Lạp Lệ Sa nói "Tớ có việc rồi, tan tầm không có việc gì tớ mời cậu đi ăn" nói xong liền chạy đi, lại bị Lạp Lệ Sa nắm trở lại "Tớ thật vất vả tới đây tìm cậu, cậu cũng không tiếp đãi tớ một cái đã chạy đi, tớ thiệt thương tâm quá". Phác Thái Anh nghe Lạp Lệ Sa nói, cảm giác mình là không đúng, liền lôi kéo Lạp Lệ Sa tiến vào thang máy.
Trong thang máy, Phác Thái Anh dặn dò Lạp Lệ Sa, không được tùy tiện nói bừa, Lạp Lệ Sa lên tiếng đáp ứng. Phác Thái Anh đem Lạp Lệ Sa dắt vào phòng khách, đúng lúc này phòng khách giống như không có người, sau khi lấy trà và dĩa trái cây cho Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh cầm trà chiều đưa cho chị thư ký, nhờ chị thư ký đưa vào.
Phác Thái Anh chuẩn bị trở về đưa Lạp Lệ Sa tham quan xung quanh, còn chưa đi tới phòng khách đã nghe được tiếng cãi nhau, Phác Thái Anh sãi dài bước đến phòng khách, đẩy cửa vào, nhìn thấy Lạp Lệ Sa bị nữ nhân vừa rồi đi cùng Kim Trân Ni lôi kéo, nữ nhân kia trên mặt có nước mắt, mà Lạp Lệ Sa lại là biểu lộ phiền chán (vì phiền phức mà chán ghét). Phác Thái Anh không biết làm sao, đứng ở cửa nhìn hai nàng, hai người kia giống như hóa đá, Kim Trân Ni tiếp xong điện thoại trở về, thấy con tôm nhỏ đứng tại cửa phòng khách không nhúc nhích, biểu tình còn rất kinh ngạc.
Được rồi, đi qua đó xem thôi, Lạp Lệ Sa nhìn thấy Kim Trân Ni, hất tay ra, đi thẳng không quay đầu lại. Mà nữ nhân xinh đẹp kia đang bất động liền chạy theo, thoắt cái xông ra ngoài, chỉ để lại bạn học Phác cùng Kim ngự tỷ không hiểu rõ sự tình.
Sau khi hai người biến mất, Kim Trân Ni phản ứng trước, lôi kéo tôm luộc về phòng làm việc của mình, lúc Phác Thái Anh lấy lại tinh thần đã thấy mình ngồi trong văn phòng. Nhìn Kim ngự tỷ đang thưởng thúc trà chiều, cô cũng không khách khí ngồi trên ghế salon, hỏi"Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Kim ngự tỷ không có trả lời, ngược lại hỏi "Em rất quan tâm cái người tên Lạp Lệ Sa kia sao?"
"Tụi em ở cùng phòng ký túc xá, bạn ấy đối xử với em rất tốt, rất quan tâm em, em đương nhiên cũng sẽ quan tâm bạn ấy" Phác Thái Anh bĩu môi.
"Chỉ cho phép em quan tâm tôi" Kim Trân Ni ra lệnh.
"Dạ dạ, lão sư của tôi" Phác Thái Anh không muốn cùng Kim ngự tỷ dây dưa cho nên rất thoải mái trả lời.
Kim Trân Ni biết Phác Thái Anh đã hiểu rõ tính tình của mình, biết nàng chẳng muốn cùng mình dây dưa, nhìn như con tôm nhỏ khéo léo biết điều, nhưng kỳ thực là tiểu lão hổ. Nàng biết rõ Phác Thái Anh cho tới nay vẫn luôn nhường nhịn nàng, biết rõ Phác Thái Anh đối với mình cũng có cảm giác, nếu không sẽ không vì mình đi làm thâu đêm, mua đồ ăn khuya cho mình, mỗi lần mình gục trên bàn sẽ lấy áo đắp cho mình, những chuyện bình thường mới thật sự làm toát lên một người quan tâm vô cùng cẩn thận.
Kim ngự tỷ nghĩ đến những thứ này, lại nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Phác Thái Anh, nói "Vừa rồi, người đi cùng tôi là bạn tôi, Kim Trí Tú. Nhưng chuyện gì xảy ra tôi cũng không rõ lắm. Tôi biết em đang lo lắng cho bạn em, như vậy đi, hôm nay tan tầm sớm, quay về xem bạn em đi" nói xong, nàng đứng dậy, cầm văn kiện đi họp.Trong văn phòng chỉ còn Phác Thái Anh, bạn học Phác sờ sờ mũi, nhớ tới những lời của ngự tỷ, đột nhiên nở nụ cười, hì hì, xem ra ở chung thời gian dài, người nọ cũng không phải chán ghét.Vote ⭐️ nhé 🫶
"Bắt đầu từ chiều mai em sẽ đi làm, còn bây giờ em muốn về" nói xong bước đi không thèm nhìn lại.
Kim Trân Ni nhìn con tôm nhỏ đi rồi, cũng mất hứng, vốn muốn cùng cô đi ăn cơm, có biết bao nhiêu hứng thú muốn câu dẫn bé cưng, ai ngờ cô hoàn toàn không lưu luyến mình, một phát đi luôn.
Hừ, Kim Trân Ni vì việc này mà tâm tính phúc hắc lại nổi lên, trên mặt nàng hiện ra một bộ dáng xấu xa, chờ xem, con tôm nhỏ, ta sẽ cho ngươi cuộc sống trợ lý khó quên. Tại trạm chờ xe bus, bạn học Phác đang đứng chờ đột nhiên rùng mình.
Phác Thái Anh về tới trường học đã là năm giờ chiều, nhìn thời gian không cách giờ cơm tối là bao nhiêu, ngẫm lại quay đầu đi đến căn tin, mua hai phần cơm trở về. Đoán chừng con heo lười kia nhất định chưa ăn cơm, mình không đi mua heo lười chắc chắn sẽ không đến căn tin chen chúc. Về đến phòng chợt nghe tiếng con heo kia đang tám điện thoại với tên bạn trai nào đó, Phác Thái Anh đem cơm để lên bàn rồi đi rửa tay, sau đó lại đến phòng bếp lấy muỗng đũa, Lạp Lệ Sa nghe được âm thanh biết Phác Thái Anh đã về, cúp điện thoại, xụ mặt xông ra trách móc người bạn cùng phòng.
"Cậu đi đâu thế hả? Có biết bỏ tớ chết đói không hả? Không phải chỉ đi nộp bản kiểm điểm thôi sao? Làm gì mà nộp luôn đến giờ cơm tối mới về! Đói chết lão nương a! Các người không phải xảy ra gian tình gì đó chứ? Nói tỷ tỷ ta nghe" Lạp Lệ Sa tặc lưỡi, cười cười nói.
Phác Thái Anh nhìn thấy cái mặt cười đến xấu xa của người kia, lại nghĩ đến từ ngày mai chiều đến tối mình không ở lại trường, dựa vào quan hệ của cô và Lạp Lệ Sa, từ sau khi ở cùng một phòng ký túc xá, Lạp Lệ Sa vẫn luôn đó xử tốt với cô, dù hơi lười một chút, nhưng vẫn luôn quan tâm lẫn nhau, cho nên quyết định thẳng thắn nói với Lạp Lệ Sa.
"Heo, đã có một số việc xảy ra với tớ và lão sư, tớ sẽ cho cậu biết, nhưng cậu phải hứa giữ bí mật, ok?"
Lạp Lệ Sa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phác Thái Anh, nhẹ gật đầu, cô biết rõ Phác Thái Anh bình thường rất ít khi nghiêm túc như vậy. Phác Thái Anh tin tưởng Lạp Lệ Sa, cho nên đem chuyện xảy ra sau khi đi gặp Kim Trân Ni tất cả kể cho Lạp Lệ Sa nghe.
"Wao, tiểu tử cậu thật là có số đào hoa a, nói một chút về hình dáng lão sư cho tớ nghe đi" Lạp Lệ Sa nghe xong câu chuyện của Phác Thái Anh cũng rất là không tưởng tượng nổi, nhưng nghĩ lại, cái này gọi là người ngốc có phúc của người ngốc a.
"Tỷ tỷ, cậu có thể đừng đùa tớ không? Tớ đã đủ thê thảm lắm rồi" Phác Thái Anh nói xong lời này, lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lạp Lệ Sa nói "về sau, buổi chiều và buổi tối tớ không có ở đây, cậu nhớ kỹ nhất định phải ăn cơm, không thì cũng sẽ bị bệnh bao tử như tớ, khó chịu lắm đó. Xong rồi, ăn cơm thôi, có muốn tớ hâm nóng lại không? Cậu buổi trưa chưa ăn gì chắc chắn là đói bụng".
Phác Thái Anh nói xong đưa một phần cơm cho Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa nghe Phác Thái Anh nói mà trong nội tâm có chút cảm động, nghĩ đến bản thân về sau phải tự thân vận động đi mua đồ ăn, thiệt là đau thương.
Ngày hôm sau, xong tiết học, Phác Thái Anh trở về lấy một số vật dụng đơn giản, vai đeo ba lô, trong đó có bộ đồng phục của Kim ngự tỷ cho cô, đi đến tập đoàn Kim thị. Đến đại sảnh, Phác Thái Anh trực tiếp gọi điện thoại cho Kim Trân Ni, nói mình đã đến, kết quả nghe Kim ngự tỷ nói đừng lên trên, cứ chờ dưới lầu, chuẩn bị cùng nàng đi họp ở chi nhánh.
Qua mười phút, đã thấy Kim ngự tỷ giẫm giày cao gót đi ra, đi theo sau là quản lý, Kim ngự tỷ nhìn lướt qua con tôm nhỏ đang ngẩn người, sau đó chui vào trong xe thương vụ, quản lý đi theo leo lên một chiếc xe khác ở đằng sau, Kim ngự tỷ ngồi một hồi nhìn thấy con tôm nhỏ kia vẫn chưa nhúc nhích, bất đắc dĩ nói "Phác Thái Anh, lên xe" Phác Thái Anh vừa nghe vội vàng chạy tới, lên xe.
Ngồi trên xe, Phác Thái Anh cảm thấy rất không được tự nhiên, nhìn nhìn Kim ngự tỷ đang cúi đầu xem văn kiện, rồi lại quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đồng phục cho em ngày hôm qua đâu rồi, không phải nói em phải mặc sao?" Kim Trân Ni vừa nói vừa xem tài liệu trong tay.
"Trong ba lô, em bình thường không có thói quen mặc váy"
"Bây giờ liền thay"
Sau khi Phác Thái Anh nghe mệnh lệnh của Kim Trân Ni, vẻ mặt kinh ngạc, nghĩ thầm, lão sư ngươi không phải chứ, muốn đùa cái gì đây, bây giờ muốn ta thay đồ, không nói đến có ngươi ở đây, ở trên còn có lái xe, không đổi, nói cái gì cũng không đổi.
"Em còn lề mề cái gì?" Kim ngự tỷ nhìn con tôm luộc xoắn xuýt, có chút không vui.
Nghe Kim Trân Ni nói, Phác Thái Anh mất hứng, trừng mắt nhìn Kim Trân Ni, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Kim ngự tỷ nhìn thấy con tôm nhỏ tức giận, lập tức nở nụ cười, không nghĩ tới người này sinh khí đáng yêu như vậy nha. Sau đó ấn cái nút bên cửa xe, liền có tấm rèm dày kéo lại phân cách trước và sau xe "Tốt rồi, hiện tại chỉ có em và tôi, còn không mau thay" Kim Trân Ni ý xấu nhìn cô, một bộ dạng tiểu nhân đắc ý.
Lại nhìn Phác Thái Anh, bộ dạng thà chết không khuất phục, xấu hổ hồng mặt, trừng lớn mắt nhìn Kim Trân Ni.
Kim Trân Ni nhìn chằm chằm con tôm luộc bất động, nhìn vẻ bộ dáng này, thật sự là muốn cười, nhưng là lúc này phải nhịn xuống, chân mày giật giật, linh quang chợt lóe, lấy điện thoại di động ra, giữ điện thoại trong tay nói:
"Chào hiệu trưởng, tôi là Kim Trân Ni, có một số chuyện tôi muốn nói với ngài"
BẶC~ một tiếng, điện thoại đã bị che lại rồi, nhìn Phác Thái Anh nắm lấy tay mình, Kim Trân Ni cảm giác thân thể như bị điện giật, đây là lần đầu tiên Phác Thái Anh chạm vào mình, nắm tay mình, cảm giác thật ấm áp, tuy là chưa có ái tình bên trong, nhưng Kim Trân Ni vẫn rất là thỏa mãn.
Lúc Phác Thái Anh ý thức được mình nắm tay Kim Trân Ni, lập tức rút tay về, nghĩ đến vừa rồi Kim Trân Ni xấu xa gọi điện thoại cho hiệu trưởng cáo trạng, mà bắt đầu run, một bên nhìn Kim Trân Ni cười xấu xa, một bên bắt đầu cởi quần áo, trong nội tâm ai oán cực điểm.
Phác Thái Anh nghĩ thầm "Không phải muốn tôi cởi quần áo sao, cởi thì cởi, muốn nhìn tôi sao, lão tử cho cô nhìn".
Sự thật chứng mình con thỏ nóng nảy cũng cắn người, lời này đúng, bạn học Phác của chúng ta từ sau khi bị ức hiếp, quyết định từ nay về sau làm mặt dày, bắt đầu phản kháng.
Nhìn thấy Phác Thái Anh cởi bỏ T-shirt cùng quần jean, trên người chỉ còn lại nội y, Kim Trân Ni không tự giác đỏ mặt, xem làn da lúa mạch kia, rõ ràng trong nội tâm có một tia dục vọng, Kim ngự tỷ vội vàng chỉnh tốt tâm tốt.
"Nhìn em như sân bay, vậy mà cũng sợ cởi. Muốn lão sư dạy em làm sao để có bộ ngực lớn không?" Kim Trân Ni nói xong, vẫn không quên dùng tia lửa điện quét qua người Phác Thái Anh.
Phác tôm nhỏ lúc này đang nổi nóng, nghe nói như vậy càng tức hơn, lão hổ không phát huy ngươi cho là mèo bệnh à, ngươi đừng cho là dễ khi dễ, nghĩ tới đây, Phác Thái Anh trên mặt lộ ra bộ dáng tươi cười, má lúm đồng tiền liền tùy ý hiện ra, điều này lại làm cho Kim Trân Ni sững sờ, Phác Thái Anh không vội mặc quần áo vào, mà thân thể thoáng cái nhích tới gần Kim Trân Ni. Hai tay chặn hai bên người Kim Trân Ni, cười tà mị nhìn gương mặt người xấu luôn thích khi dễ mình, vẻ mặt tà ác, lại để cho Kim Trân Ni run lên, thân thể sau khi dời đi Phác Thái Anh cũng không nói chuyện, chỉ nhìn xem nàng, mà lúc này mặt Kim Trân Ni càng đỏ hơn.
Phác Thái Anh lại gần nhìn nàng, làm nàng càng cảm thấy toàn thân như bị giật điện. Nghe mùi hương trên người Phác Thái Anh, cảm nhận hơi thở của Phác Thái Anh, nhìn má lúm đồng tiền kia, Kim Trân Ni có cảm giác mình bị chứng cuồng má lúm đồng tiền, mỗi lần nhìn thấy lúm đồng tiền trên mặt con tôm nhỏ là nàng là không thể bình tĩnh.
Sau khi nhìn thấy nụ cười nhiễm một tia tà ác của Phác Thái Anh, Kim Trân Ni kịp phản ứng, con tôm này là cố tình trêu chọc mình rồi đây, muốn nhìn thấy mình xấu hổ, Kim ngự tỷ nghĩ tới đấy, lập tức khôi phục khuôn mặt băng sơn, đem con tôm kia luộc lên lần nữa, nàng lại lấy tài liệu ra xem, hoàn toàn không để ý tới con tôm nhỏ đang ở bên kia dương dương tự đắc. Lần chiến tranh này của ngự tỷ với tôm luộc, bạn học Phác phản công thắng lợi.
Thời gian cứ như vậy, không nhanh không chậm trôi qua, bạn học Phác hiện tại hoàn toàn trở thành tùy tùng của Kim ngự tỷ, mỗi ngày đều bị Kim ngự tỷ trêu chọc, nhưng chỉ cần không chạm vào giới hạn của Phác Thái Anh, Phác tôm nhỏ vẫn thật ngoan.
Trong hai tháng này Kim Trân Ni không câu dẫn hay khiêu khích tôm luộc, nàng sợ chính mình hàng động quá nhanh sẽ dọa tôm luộc chạy mất.
Nàng coi như lĩnh giáo được bộ dạng phản công của tôm luộc, cho nên hai tháng này, nàng chỉ để Phác Thái Anh chuẩn bị cơm trưa, trà chiều, bữa tối hoặc làm chân chạy hay xoa bóp vai gì đó.
Hai tháng sau, một ngày xế chiều, Phác Thái Anh ra ngoài mua trà chiều trở về, nhìn thấy ở đại sảnh công ty một thân ảnh quen thuộc, nhìn kỹ, là Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh lặng lẽ đi tới, vỗ vai Lạp Lệ Sa một cái, cười nói:
"Heo, sao cậu tới đây, không trốn trong chăn ở ký túc xá à?" Lạp Lệ Sa bị Phác Thái Anh làm giật mình, nghe Phác Thái Anh nói xong, Lạp Lệ Sa nhéo lỗ tai Phác Thái Anh "Tiểu tử, hai tháng không giáo dục cậu, cậu liền muốn nhảy lên đầu tớ ngồi đúng không?"
"Tỷ tỷ, đau đau, là tớ sai, tớ sai rồi" Phác Thái Anh xin tha cho lỗ tai mình. Kim Trân Ni vừa tới liền nhìn thấy hai nàng, nhíu mày, cùng mỹ nhân bên cạnh tiến vào.
Phác Thái Anh nhìn thấy Kim Trân Ni trở về, liền cùng Lạp Lệ Sa nói "Tớ có việc rồi, tan tầm không có việc gì tớ mời cậu đi ăn" nói xong liền chạy đi, lại bị Lạp Lệ Sa nắm trở lại "Tớ thật vất vả tới đây tìm cậu, cậu cũng không tiếp đãi tớ một cái đã chạy đi, tớ thiệt thương tâm quá". Phác Thái Anh nghe Lạp Lệ Sa nói, cảm giác mình là không đúng, liền lôi kéo Lạp Lệ Sa tiến vào thang máy.
Trong thang máy, Phác Thái Anh dặn dò Lạp Lệ Sa, không được tùy tiện nói bừa, Lạp Lệ Sa lên tiếng đáp ứng. Phác Thái Anh đem Lạp Lệ Sa dắt vào phòng khách, đúng lúc này phòng khách giống như không có người, sau khi lấy trà và dĩa trái cây cho Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh cầm trà chiều đưa cho chị thư ký, nhờ chị thư ký đưa vào.
Phác Thái Anh chuẩn bị trở về đưa Lạp Lệ Sa tham quan xung quanh, còn chưa đi tới phòng khách đã nghe được tiếng cãi nhau, Phác Thái Anh sãi dài bước đến phòng khách, đẩy cửa vào, nhìn thấy Lạp Lệ Sa bị nữ nhân vừa rồi đi cùng Kim Trân Ni lôi kéo, nữ nhân kia trên mặt có nước mắt, mà Lạp Lệ Sa lại là biểu lộ phiền chán (vì phiền phức mà chán ghét). Phác Thái Anh không biết làm sao, đứng ở cửa nhìn hai nàng, hai người kia giống như hóa đá, Kim Trân Ni tiếp xong điện thoại trở về, thấy con tôm nhỏ đứng tại cửa phòng khách không nhúc nhích, biểu tình còn rất kinh ngạc.
Được rồi, đi qua đó xem thôi, Lạp Lệ Sa nhìn thấy Kim Trân Ni, hất tay ra, đi thẳng không quay đầu lại. Mà nữ nhân xinh đẹp kia đang bất động liền chạy theo, thoắt cái xông ra ngoài, chỉ để lại bạn học Phác cùng Kim ngự tỷ không hiểu rõ sự tình.
Sau khi hai người biến mất, Kim Trân Ni phản ứng trước, lôi kéo tôm luộc về phòng làm việc của mình, lúc Phác Thái Anh lấy lại tinh thần đã thấy mình ngồi trong văn phòng. Nhìn Kim ngự tỷ đang thưởng thúc trà chiều, cô cũng không khách khí ngồi trên ghế salon, hỏi"Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Kim ngự tỷ không có trả lời, ngược lại hỏi "Em rất quan tâm cái người tên Lạp Lệ Sa kia sao?"
"Tụi em ở cùng phòng ký túc xá, bạn ấy đối xử với em rất tốt, rất quan tâm em, em đương nhiên cũng sẽ quan tâm bạn ấy" Phác Thái Anh bĩu môi.
"Chỉ cho phép em quan tâm tôi" Kim Trân Ni ra lệnh.
"Dạ dạ, lão sư của tôi" Phác Thái Anh không muốn cùng Kim ngự tỷ dây dưa cho nên rất thoải mái trả lời.
Kim Trân Ni biết Phác Thái Anh đã hiểu rõ tính tình của mình, biết nàng chẳng muốn cùng mình dây dưa, nhìn như con tôm nhỏ khéo léo biết điều, nhưng kỳ thực là tiểu lão hổ. Nàng biết rõ Phác Thái Anh cho tới nay vẫn luôn nhường nhịn nàng, biết rõ Phác Thái Anh đối với mình cũng có cảm giác, nếu không sẽ không vì mình đi làm thâu đêm, mua đồ ăn khuya cho mình, mỗi lần mình gục trên bàn sẽ lấy áo đắp cho mình, những chuyện bình thường mới thật sự làm toát lên một người quan tâm vô cùng cẩn thận.
Kim ngự tỷ nghĩ đến những thứ này, lại nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Phác Thái Anh, nói "Vừa rồi, người đi cùng tôi là bạn tôi, Kim Trí Tú. Nhưng chuyện gì xảy ra tôi cũng không rõ lắm. Tôi biết em đang lo lắng cho bạn em, như vậy đi, hôm nay tan tầm sớm, quay về xem bạn em đi" nói xong, nàng đứng dậy, cầm văn kiện đi họp.Trong văn phòng chỉ còn Phác Thái Anh, bạn học Phác sờ sờ mũi, nhớ tới những lời của ngự tỷ, đột nhiên nở nụ cười, hì hì, xem ra ở chung thời gian dài, người nọ cũng không phải chán ghét.Vote ⭐️ nhé 🫶