[Chaennie] Ngự tỷ lão sư

Chương 41: Bị chia cách



Các nàng như thế nào cũng không nghĩ ra lần này trở về chính là một cuộc khảo nghiệm cả thể xác lẫn tinh thần.

Phác Thái Anh kéo vali đón taxi đi đến Kim thị, sau khi đi vào, biết Kim Trân Ni còn đang họp, nên cô ngồi chờ trong phòng làm việc.

Kim Trân Ni từ phòng họp đi ra, mang theo hàn khí một đường đi về văn phòng của mình, đem tất cả người xung quanh đông cứng.

Đến văn phòng, nhìn thấy Phác Thái Anh đang ngồi ở sofa đợi, rốt cuộc dỡ lớp mặt nạ xuống, hướng Phác Thái Anh mỉm cười ngọt ngào, Phác Thái Anh nhìn thấy Ni Ni bảo bối trở về, liền đi đến ôm nàng, hôn hôn cổ nàng, Kim Trân Ni từ trong khẩn trương trầm tĩnh lại, tựa vào người Phác Thái Anh, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, người này quả thật lúc nào cũng có thể làm mình an tâm, cảm giác được cánh môi Phác Thái Anh xâm nhập cổ mình, Kim Trân Ni cười vui vẻ, tránh né Phác Thái Anh, véo hai má cô lắc lư cưng chiều "Chaengie hư, không cho phép quậy ah, thời gian không còn sớm, chúng ta phải đi thôi"

Nàng tặng cho Phác Thái Anh nụ hôn, rồi đi đến phòng thay đồ, Phác Thái Anh thầm trêu chọc Ni Ni bảo bối một phen, kiểu giận dỗi của tiểu nữ nhân này thật làm cho cô không thể không yêu.

Kim Trân Ni thay quần áo thường ngày, nàng bình thường khi ở chung với cô đều là mặc như vậy, hơn nữa Phác Thái Anh cũng có nói thích nàng mặc như vậy. Phác Thái Anh nhìn bảo bối thay quần áo xong, liền nắm tay nàng, một tay kéo vali đi ra khỏi văn phòng, các nàng vào thang máy chuyên dụng xuống lầu, Phác Thái Anh lái xe chở Kim Trân Ni đến sân bay.

Có lẽ do tối qua không ngủ được, lại thêm sáng nay tinh thần khẩn trương họp hơn ba tiếng, Kim Trân Ni lên xe không lâu liền ngủ rồi. Phác Thái Anh nhìn nàng mà đau lòng, lại nghĩ cũng may, từ Kim thị đến sân bay mất cả tiếng, có thể để bảo bối ngủ thêm một chút, nghĩ rồi tấp xe vào ven đường, quay ra ghế sau lấy cái chăn đắp cho nàng, sợ nàng cảm lạnh, sau đó mới tiếp tục lái xe.

Một tiếng mười phút trôi qua, rốt cuộc đến sân bay, khi Phác Thái Anh nhìn thấy gần tới thì cô đánh thức Kim Trân Ni, sợ nàng ngủ quá ấm áp ra ngoài sẽ bị cảm lạnh, Phác Thái Anh lái xe vào bãi đỗ xe, đánh thức Kim Trân Ni, hai người xuống, Kim Trân Ni kéo Phác Thái Anh vào lối đi dành cho khách quý, Phác Thái Anh có chút khó hiểu nhìn Kim Trân Ni "Ni Ni, làm sao chị biết mấy gã kia mua cho chúng ta vé máy bay hãng hàng không này?"

"Vì đây là hãng hàng không dưới cờ Kim thị, ba tôi đã cho người đến tiếp chúng ta, khẳng định là dùng máy bay tư nhân, chúng ta trực tiếp đi vào là được"

Lời này của Kim Trân Ni như dội nước sôi Phác Thái Anh, khiến cô sợ run người, thầm nghĩ chuyện làm ăn của Kim gia rốt cuộc lớn cỡ nào ah, chẳng trách trước đó Ngô Phi trăm phương ngàn kế trèo lên cái ghế con rể, Phác Thái Anh đột nhiên có chút thấu hiểu ba mẹ Kim Trân Ni vì sao không muốn nữ nhân thân cận nàng, đại gia nghiệp cũng nên tìm người tài giỏi quản lý, có lẽ trong nội tâm họ, nam nhân vẫn đáng tin hơn.

Phác Thái Anh nghĩ như vậy có chút thương cảm, cô chú ý tới Kim Trân Ni còn chưa phát hiện mình như vậy, vội vàng khôi phục vẻ mặt không sao cả, gã đàn ông kia sớm đợi bên trong, nhìn thấy Kim Trân Ni, lập tức cung kính chào.

"Đại tiểu thư, vất vả rồi, máy bay đã sẵn sàng, mời đi theo tôi" nói xong vươn tay làm tư thế xin mời, Kim Trân Ni gật đầu, kéo tay Phác Thái Anh đến cửa đăng ký, vali trên tay Phác Thái Anh cũng bị gã đàn ông kia xách đi.

Sau khi vào máy bay, Phác Thái Anh cảm thấy cái máy bay tư nhân này không chân thực, thiết kế bên trong không xa hoa, mà theo phong cách điền viên phong quang, để cho người ta cảm thấy như lạc vào thế giới thiên nhiên rộng lớn. Kim Trân Ni không có tâm tư thưởng thức thiết kế này, chỉ lôi kéo Phác Thái Anh đến phòng ngủ tư nhân, sau khi đóng chặt cửa, ôm Phác Thái Anh mà bắt đầu vận động thân mật.

Từ khi Phác Thái Anh bị gãy tay đến khi trúng đạn, các nàng đã không có vận động, lửa nóng trong lòng kích thích, hai người ngươi truy ta đuổi rất náo nhiệt, nửa phút đều không cần tới, hai người đã vận động kịch liệt đến giường lớn, trong lòng Kim Trân Ni có khát vọng, hơn nữa là lần này đi hung hiểm vạn phần, có thể cùng Chaengie trở về hay không rất khó dự đoán, mặc dù mình sẽ không bỏ cuộc, nhưng là có câu, tay vặn không qua khỏi đùi* ("trứng chọi với đá" hay "châu chấu đá xe"), nếu quả thật có gì thì chỉ có thể lấy lui mà tiến, phải chu toàn cho Chaengie trước.

Nội tâm Phác Thái Anh cũng nghĩ đến điểm ấy, nhưng là cô cùng Kim Trân Ni có một chút bất đồng, đó là cô sẽ không bao giờ lui bước, dù là nửa bước cũng không. Nếu như Kim Trân Ni nói cho Phác Thái Anh biết ý nghĩ tay vặn không qua khỏi đùi kia, như vậy Phác Thái Anh nhất định sẽ nói nàng tay có thể thực vặn không qua khỏi đùi, nhưng là bản thân sẽ đánh gãy đùi kia có thể vặn qua.

Phác Thái Anh thì nghĩ tuyệt đối không buông bỏ Kim Trân Ni, còn Kim Trân Ni biết hổ dữ không ăn thịt con, ba mẹ nàng nhất định yêu thương con, không nỡ để nữ nhi chịu khổ, vì lẽ đó nàng khóc một chút là không hề gì, chỉ cần bảo bối nhà nàng mạnh khỏe, như là là đủ rồi.

Thời gian trên máy bay dùng để vận động thân mật quả thật thích hợp, gần hai tháng không 'yêu nhau', khiến hai thân thể vừa sát vào đã nóng hổi, nước suối lưu động khiến các nàng có cùng tâm ý, ngón tay như con cá, du lịch trong ao của đối phương, trong giây lát con cá vượt qua sóng cả, đạt đến đáy nước.

Hai người vuốt ve mặt nhau, cười với nhau, bay mấy giờ là hai người vận động gần đó giờ, đến cuối cùng rõ ràng hai con cá còn tại trong hai cái ao mà hai người đã ngủ rồi. Cho đến khi tiếng đập cửa vang lên, hai người mới ý thức được trình độ điên cuồng của nhau, ngượng ngùng cho hai con cá từ trong ao chui ra.

Phác Thái Anh nghe nam nhân đến nói còn nửa giờ là hạ cánh, cô bế Kim Trân Ni đi tắm rửa, bởi vì khi nảy vận động quá sức, hai người đều có chút đứng không vững, tứ chi vô lực, cho nên rất nhanh tắm xong lại leo lên giường nghỉ ngơi.

Sau khi máy bay đáp xuống, quần áo chỉnh tề, Phác Thái Anh nắm tay Kim Trân Ni chuẩn bị đi ra phòng ngủ. Đột nhiên nhớ ra cái gì, Phác Thái Anh quay người ôm Kim Trân Ni, thì thầm bên tai nàng "Ni Ni, em muốn chị đáp ứng em, bất luận như thế nào chị cũng không thể buông bỏ em, bất luận em có chịu tổn thương gì, chị cũng không thể thỏa hiệp"

Phác Thái Anh vẫn là hiểu Kim Trân Ni nhất, cô biết Kim Trân Ni sẽ không để mình chịu tổn thương, nếu như ba Kim thật muốn dùng đến cách này bức bảo bối nhà mình, nàng nhất định thỏa hiệp, cho nên Phác Thái Anh muốn bảo bối đáp ứng yêu cầu này.

Kim Trân Ni lúc này mắt đã ướt, quả nhiên Chaengie hiểu rõ nàng nhất, nhưng là cái này vạn lần nàng không thể đáp ứng, nàng bình tĩnh lại, thu hồi nước mắt, nghiêm mặt nói "Chaengie, tôi có thể đáp ứng em, bất luận như thế nào trong nội tâm tôi vĩnh viễn không buông bỏ em, bất luận tôi hành động như thế nào cũng chỉ có một mục đích là cùng em một chỗ".

Phác Thái Anh nhìn vẻ mặt kiên định của Kim Trân Ni, trong lòng thở dài, được rồi, đi một bước tính một bước ah, Phác Thái Anh nắm tay Kim Trân Ni ra khỏi phòng ngủ.

Mấy gã đàn ông đã xếp hàng tại cửa khoang, nhìn thấy Kim Trân Ni liền khom người cúi đầu, Phác Thái Anh nhìn thấy dưới phi cơ sớm đã có chiếc Bentley đứng chờ, không nhịn được nắm chặt tay Kim Trân Ni, cẩn thận dẫn nàng đi xuống, đợi hai người xuống tới nơi, có tên đàn ông đứng bên cạnh đưa tay mở cửa xe, Phác Thái Anh để Kim Trân Ni lên trước, cô mới lên theo, đóng cửa, xe chậm rãi rời khỏi sân bay tới nhà Kim Trân Ni.

Phác Thái Anh ngồi trong xe, có chút khẩn trương, lòng bàn tay túa mồ hôi, Kim Trân Ni cảm nhận được Phác Thái Anh bất an, mỉm cười hôn cô, làm cô an tâm một chút, Phác Thái Anh được hôn, nhìn nhìn Kim Trân Ni. Lúc này thành phố T đã bắt đầu sáng đèn, những ngọn đèn hoa lệ chói mắt. Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni dưới ánh đèn mờ, xinh đẹp khó tả, nàng lúc này không phải là người được học sinh ca tụng là ngự tỷ lão sư, cũng không phải là băng sơn nữ vương trong công ty, nàng chỉ là Ni Ni bảo bối của cô, là người từng giây từng phút cô đều muốn yêu thương, là nữ nhân của cô, nữ nhân này trước mặt cô chưa bao giờ ngụy trang, đối với cô luôn là mặt chân thật nhất, mềm mại nhất, Phác Thái Anh hiểu Kim Trân Ni phải gánh vác trọng trách đại nghiệp, cũng hiểu tại sao nàng trước mặt người khác phải cường ngạnh, càng biết nàng tận lực che dấu cảm xúc trước ba mẹ.

Cho nên càng không thể bỏ nữ nhân này, nữ nhân làm đau lòng người, Phác Thái Anh nghĩ đến đây, tiếp theo nắm chặt tay Kim Trân Ni, nhìn xem mỹ nhân lúc này khiến cho người động tâm, nghiêng người hôn lên môi nàng, nụ hôn hàm chứa kiên định cùng truyền đạt quyết tâm.

Xe rốt cuộc lái vào cổng lớn Kim gia, lái xe xuống mở cửa, Phác Thái Anh nắm tay Kim Trân Ni trực tiếp đi vào trong nhà.

Kim Trân Ni nhìn thấy ba mẹ mình ngồi trên sofa đợi các nàng, nội tâm an tĩnh lại, xem ra nàng nghĩ không sai, sự tình đã được lên kế hoạch hết "Ba mẹ, con mang Phác Thái Anh về rồi" Kim Trân Ni bình tĩnh nói.

"Con chào hai bác" Phác Thái Anh lễ phép chào hỏi.

Ba Kim nhìn thấy nữ nhi của mình nắm tay nữ nhân, trong lòng lập tức nổi nóng, liếc Phác Thái Anh, "Các con đã đến đây biết rõ là vì cái gì, ta cũng không nhiều lời, các ngươi lập tức chia tay, hai nữ nhân cùng một chỗ còn ra cái thể thống gì"

"Đúng vậy, các con không những là hai nữ nhân, còn là cô trò, các con có biết liêm sỉ, có hiểu luân thường đạo đạo lý, có biết câu một đời làm thầy suốt đời làm cha" mẹ Kim bè theo. (Ngạn ngữ Trung Quốc)

Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni trong lòng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, biết rõ sau khi đi vào sẽ nghe những lời không muốn nghe, "Ba mẹ, con đã dám dẫn Phác Thái Anh về đây, thì đã nghĩ nói cho hai người biết, con muốn cùng em ấy một chỗ, con không cầu ba mẹ hiểu được con, chỉ xin ba mẹ không phản đối, xã hội hiện tại tìm một người yêu thương con mà không phải vì tài sản Kim gia thật khó, con thật vất vả tìm được một người con yêu, con sẽ không buông tay, ba mẹ hiểu rõ tính cách của con, xin hai người không nói ra những lời tổn thương người khác" Kim Trân Ni không cam lòng yếu thế.

Phác Thái Anh nhìn xem Kim gia ai cũng ngôn từ kịch kiệt, trong lòng không thoải mái, có thể nói ta, bảo bối thì không, bình sinh ngay cả ta cùng bảo bói một chỗ, ta cũng không nỡ nói nàng cái gì, hừ, "Hai bác, con kính hai bác là trưởng bối, nhưng không có nghĩa là con nhận thức công kích của hai bác đối với chúng con, hai bác có thể nói con, xin không nói nữ nhi của mình" Phác Thái Anh lý sự, trong lòng vẫn không thoải mái, trên mặt hiện ra nét côn đồ vô lại.

Ba Kim nhìn hai nàng nắm tay, lại nghe lời phản bác, một bước đi đến trước, tách hai tay đang nắm chặt của các nàng.

Lúc này ba Kim nháy mắt với mẹ Kim, mẹ Kim lĩnh hội, đi đến trước, giơ tay tát Phác Thái Anh một cái, Phác Thái Anh nhìn thấy mẹ Kim tiếp theo chuyển hướng sang bảo bối nhà mình, vội vàng bước một bước dài đứng chắn trước Kim Trân Ni, kết quả là ăn thêm một cái tát trời giáng của mẹ Kim.

Kim Trân Ni nhìn thấy cảnh này, lửa giận bốc lên, tiến lên lạnh lùng nhìn ba mẹ mình "Ba mẹ đánh con, con nhận, nhưng ba mẹ không có quyền đánh con gái người khác. Em ấy là người yêu của con, ba mẹ đánh chó cũng phải nể mặt chủ"

Mẹ Kim sớm có chuẩn bị, biết rõ con gái mình sẽ bênh vực con bé kia, không nhanh không chậm nói, "Đánh con đương nhiên phải đánh, còn đánh con bé là thay ba mẹ con bé dạy dỗ nó. Có thể giáo dục con gái thành như vậy, cũng không ngại mất mặt"

Phác Thái Anh vừa nghe mẹ Kim nói đụng chạm đến ba mẹ mình, không dễ dàng tha thứ, lên tiếng "Bác gái, bác có thể mắng con, nhưng xin bác không mang ba mẹ con ra đây, bác cũng là bậc ba mẹ, nếu có người sau lưng mắng bác, bác sẽ cảm thấy như thế nào, lại nói bác không có tư cách nói ba mẹ con"

Kim Trân Ni không để ý ba mẹ mình, quay người vuốt ve gương mặt Phác Thái Anh, hôn lên má cô, ba Kim chứng kiến con gái không để ý đến mình, còn làm ra hành vi như vậy, lập tức hét lớn "Người đâu, đem đại tiểu thư đưa về phòng, trông chừng cẩn thận, không cho đại tiểu thư ra khỏi cửa nửa bước"

Phác Thái Anh vừa nghe ba Kim ngang ngược chuyên quyền, nghiến răng keng két, nắm chặt tay Kim Trân Ni kéo vào trong lòng, Kim Trân Ni gắt gao ôm lấy Phác Thái Anh, gả vệ sĩ đi đến tách hai nàng ra, Kim Trân Ni giữ lấy áo Phác Thái Anh, gả xé rách áo khoác Phác Thái Anh, đưa Kim Trân Ni lên lầu, Kim Trân Ni chưa từng bị ai đối đãi như thế, nàng không ngừng giẫy giụa lạnh băng nói ra "Ba, ba đối đãi với con như vậy, ba có con coi con là con gái của ba không, nếu ba mẹ khư khư cố chấp, con sẽ cho ba biết cái gì là hối hận"

Phác Thái Anh vốn định chạy qua, nhưng bị một tên vệ sĩ khác giữ chặt, căn bản là cô đã bị lời nói vừa rồi của mẹ Kim chọc giận, lại chứng kiến Ni Ni bảo bối của mình bị cưỡng chế mang đi, không hề do dự, vung lên một quyền, thoát khỏi tay tên vệ sĩ kia, sau tam quyền lưỡng cước, cuối cùng hạ đo ván ba tên, vừa định chạy tới, thì từ ngoài cửa hơn mười tên chạy vào. Phác Thái Anh biết rõ hôm nay mình bất luận như thế nào cũng không thể mang Kim Trân Ni ra khỏi đây, tuy rằng trước đây mình đã qua huấn luyện thân thủ, nhưng một chọi mười kết quả cũng quá rõ ràng, thành ngữ cũng có câu yếu không địch lại mạnh, nhưng là nếu mình bỏ cuộc chẳng phải đồng nghĩa mình nhận thua, mặc dù cố gắng cũng nhiều phần thắng, nhưng không có gắng thì liền không có bất kỳ phần thắng nào.

Phác Thái Anh bị hơn mười tên đàn ông không ngừng công kích, cô vốn vừa ra viện, thể lực cùng cơ năng còn chưa hồi phục, vừa rồi quật ngã ba tên kia, đã đạt đến cực hạn, lúc này còn không ngừng bị công kích, Phác Thái Anh rốt cuộc không trụ được nữa, bị một quyền trúng bụng, trước mắt tối sầm, bất tĩnh ngã trên mặt đất.

Sau khi bị cưỡng chế trở về phòng, Kim Trân Ni mặt không biểu tình, không nói chuyện, chỉ ngồi đó nghe âm thanh dưới lầu, một lát sau, tiếng đánh nhau đột nhiên không còn, tiếng gì cũng không còn, Kim Trân Ni làm sao không biết trạng thái sức khỏe của Phác Thái Anh, nàng vừa rồi chứng kiến cô quật ngã ba tên kia, bờ môi đã tím tái, nhưng bây giờ nàng không thể làm gì, cách làm của ba mẹ triệt để làm tâm nàng rét lạnh, cho dù muốn chia rẽ các nàng, cũng không nên dùng thủ đoạn kịch kiệt như vậy.

Kim Trân Ni không biết là vì cảm xúc kịch liệt hay là cấp hỏa công tâm, lúc này nàng phát hiện tay mình lạnh buốt, còn có run run, người ta khi kích động hoặc tức giận đều biểu lộ triệu chứng như vậy, nàng không biết Phác Thái Anh bây giờ ra sao rồi, nhưng là hiện tại bên ngoài im bặt, Phác Thái Anh nhất định là thể lực chống đỡ hết nổi hoặc là đã bị những tên vệ sĩ kia đánh ngã rồi.

Kim Trân Ni không có rơi lệ, nàng tuyệt đối không để rơi một giọt nước mắt nào, dù là muốn khóc cũng phải đem nước mắt chảy ngược vào trong.

Kim Trân Ni không ngừng suy nghĩ, làm như thế nào có thể ra ngoài cứu bảo bối, nhưng là lúc này nàng có nghĩ nát óc cũng không ra, trên người không có di động, điện thoại bàn trong phòng đã bị cắt, internet không thể dùng, nàng không biết còn có thể dựa vào ai, mọi chuyện như đã được chuẩn bị hết thảy, đến cửa sổ cũng đã đóng đinh, suy nghĩ đến đây thì Kim Trân Ni biết chính mình cùng Phác Thái Anh trở về chuyến này đã sớm bị ba mẹ sắp đặt tất cả, xem ra ba mẹ sẽ tìm đến mình nói điều kiện, bây giờ mình chỉ có thể chờ xem, mặc kệ ba mẹ ra điều kiện gì, mình cũng sẽ đồng ý, như vậy bảo bối mới có thể bình an rời khỏi chỗ này, mới có thể tìm cứu viện.

Kim Trân Ni suy nghĩ như vầy, bất luận như thế nào nàng cũng muốn cùng Phác Thái Anh một chỗ, ba mẹ có đưa ra điều kiện bắt nàng lập gia đình, nàng cũng sẽ không do dự đồng ý, nàng tin tưởng Chaengie sẽ biết khổ tâm của nàng, sẽ hiểu nàng.

Khi ở trên máy bay nàng không có đáp ứng thỉnh cầu của Chaengie, đến lúc không khống chế được tình hình, lui một bước vẫn là tất yếu, Kim Trân Ni so với Phác Thái Anh lớn hơn vài tuổi, hơn nữa còn ngồi ghế chủ tịch vài năm, cách suy nghĩ cùng cân nhắc sự tình vẫn là cẩn thận toàn diện hơn, nàng bây giờ đang ở đây chờ ba mẹ đến đàm phán, bất luận như thế nào cũng muốn bảo vệ Phác Thái Anh chu toàn, nàng không bao giờ quên được thống khổ lần trước thiếu chút nữa là mất đi bảo bối.

Sau khi bị trúng một quyền ở bụng, Phác Thái Anh hôn mê bất tỉnh, đợi cô tỉnh lại đã thấy mình trong một căn phòng trang trí rất xa hoa, trên tay dán kim truyền dịch, cô không biết mình ở nơi nào, nhưng là cô biết đây nhất định là kiệt tác của ba mẹ Kim Trân Ni, nhìn kim truyền dịch trên tay, trong nội tâm cô yên tâm một chút, cô biết nếu như ba mẹ Kim Trân Ni thật muốn tách các nàng ra, cô bây giờ đã sớm ở trên chuyến bay nào đó rồi, không có khả năng ở lại chỗ này, cũng không có khả năng gọi bác sĩ truyền dịch cho cô.

Phác Thái Anh vốn định đứng dậy đến cửa sổ nhìn, nghiệm chứng ý nghĩ của mình có chính xác không, nhưng là vừa mới dùng sức, toàn thân đau đớn như bị xé rách, hồi tưởng chính mình trước khi ngất đi cùng mấy tên vệ sĩ kia so chiêu, hiệu tại toàn thân đau nhức, Phác Thái Anh lắc đầu cười khổ, cắn răng chịu đau, vất vả từ trên giường đứng lên, vịn tường, đi đến trước cửa sổ nhìn nhìn, đúng rồi, quả nhiên giống với suy nghĩ của mình, mình vẫn còn ở trong nhà Kim Trân Ni, như vậy mình an tâm rồi, tối thiểu Ni Ni bảo bối cũng ở nơi này, các nàng còn chưa rời xa, Phác Thái Anh tự an ủi mình.

Lúc này chợt nghe tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, Phác Thái Anh biết mình bây giờ là đơn đả độc đấu, chỉ đứng tại chỗ bất động chờ, sau tiếng mở khóa, là ba Kim xuất hiện, "Ô, đứa nhỏ này nhanh như vậy đã tỉnh rồi sao, khi cô bất tỉnh, ta nghĩ đem cô tiễn đi"

Phác Thái Anh híp mắt nhìn người đàn ông trung niên "Bất luận bác có đưa con đi đến nơi khỉ ho cò gáy nào đi nữa, con cũng sẽ quay về, Ni Ni ở đâu con sẽ ở đó" Phác Thái Anh không cam lòng yếu thế nói, cau mày kiên định.

Ba Kim sớm đoán được Phác Thái Anh sẽ nói như vậy, ngồi xuống ghế, móc bật lửa ra, không ngừng bật tắt, "Đứa trẻ này, đừng cậy mạnh, lúc cần nhượng bộ thì nên nhượng bộ, nước chúng ta có câu người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cô cảm thấy cô hiện tại có cái gì đấu với ta, nói cách khác, cô cảm thấy cô có bản lĩnh gì khiến ta yên tâm giao con gái ta cho cô".

Phác Thái Anh nghe ba Kim lời lẽ sắc bén, trong lòng ê ẩm, đúng vậy ah, mình đến cùng có thực lực gì mà chống lại đại thương gia, lại không có năng lực gì để lão gia tử này đem con gái gả cho mình, nội tâm Phác Thái Anh không ngừng run lên, quanh quẩn trong đầu là lời nói của ba Kim, lúc này cô hít sâu một hơi, trấn định tư tưởng, đột nhiên Phác Thái Anh cười nhẹ, chống lại ánh mắt khinh thường của ba Kim.

"Bác trai, bác nói rất đúng, con không có gì để đấu lại bác, nếu như trong mắt bác tiền tài và địa vị có thể lấy được con gái bác, con Phác Thái Anh đây tuyệt đối có năng lực đó, tiền tài đúng là đáng ngưỡng mộ, nhưng tình yêu giá rất cao, con có tình yêu chân thành nhất tâm dành cho con gái bác, con sẽ ở bên nàng chăm sóc nàng mọi lúc, nàng mệt mỏi con sẽ pha cho nàng ly sữa nóng, sẽ massage vai cho nàng, con tin bác đã cho người điều tra lý lịch của con và bác cũng đã xem qua thành tích của con ở trường, con tin chỉ cần con cố gắng tích lũy vài năm kinh nghiệm, con sẽ không thua kém bất kỳ tổng giám đốc hay giám đốc tuổi trẻ tài cao nào, nếu bác lấy cớ gia thế không tốt, con không phải ngậm chìa khóa vàng mà ra đời để chối bỏ con, con không phục"

Phác Thái Anh liên tục nói ra suy nghĩ của mình, cô hiện tại chỉ cố là cố gắng đánh cược, hy vọng ít nhất có thể làm ba Kim cho mình một cơ hội để chứng minh bản thân.

Ba Kim nghe Phác Thái Anh nói hợp lý, trong lời nói còn ý tứ không bỏ cuộc, ông lạnh mặt, nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, không nói thêm gì nữa, một lát sau, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Phác Thái Anh nhìn ba Kim đi rồi, cô nghĩ có lẽ ba Kim có chút thay đổi sau khi nghe mình nói, nếu không sẽ không suy tư như vậy.

Kim Trân Ni ngồi sững sờ trong phòng, đến mẹ Kim bước vào cũng không biết, "Ni Ni" mẹ Kim kêu nữ nhi mình. Kim Trân Ni hồi phục tinh thần, nhìn mẹ mình, đột nhiên cảm thấy tình thân giữa hai người giống như càng lúc càng mờ nhạt, nàng không nói gì, chỉ nhìn mẹ mình, mẹ Kim nhìn nữ nhi, không để ý nàng u sầu, "Ni Ni, nghe lời mẹ, đoạn tuyệt với Phác Thái Anh đi, con xem mẹ với ba con cũng lớn tuổi rồi, về sau gia nghiệp đều giao cho con, không tìm một nam nhân thành thục ổn trọng giúp con, chúng ta làm sao yên tâm".

Mẹ Kim tiếp tục tận tình thuyết phục nữ nhi, hy vọng có thể làm nàng nghe lời. Kim Trân Ni biết chắc mẹ mình nhất định đến khuyên răng một phen, cười lạnh vài tiếng.

"Mẹ, vấn đề này con nghĩ chúng ta không cần nhiều lời, con đã quyết định sẽ không thay đổi, mẹ biết tính của con, con tôn kính mẹ là mẹ của con, nhưng là con có quyền lựa chọn hạnh phúc cho mình, nếu ba mẹ bởi vì gia nghiệp cùng sỉ diện mà ép con buông bỏ hạnh phúc của mình, thì xin lỗi, con không thể"

Kim Trân Ni nói ra lời này, không chỉ để mẹ nàng nghe, nàng tin tưởng mẹ nàng sẽ đem những lời này thuật lại với ba nàng, nàng hiện tại chính là muốn xao sơn chấn hổ*, cho thấy lập trường của mình.

* ý là công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đối phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không chiến mà thắng. Sau này được dùng với nghĩa rộng: cố ý cảnh báo, khiến người ta phải chấn động.

Mẹ Kim bị lời nói của Kim Trân Ni khiến cho dỡ khóc dỡ cười, bà nuôi nữ nhi hơn hai mươi năm, bây giờ nàng vì nữ nhân kia mà dùng ngữ khí cảnh cáo nói chuyện với mình, nghĩ tới đây mẹ Kim nổi giận, không để ý đến Kim Trân Ni, xoay người đi ra ngoài, lúc đi ra còn không quên dặn dò vệ sĩ canh chừng cẩn thận, không để nàng ra khỏi cửa nửa bước, nhìn xem mẹ đối đãi với mình như vậy, Kim Trân Ni có chút muốn khóc, nàng không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào, nàng không rõ ba mẹ vì sao giam cầm nàng, trong mắt họ tiền cùng sĩ diện thật sự quan trọng hơn con gái mình sao?

Vote ⭐️ nhé 🫶

Chương trước Chương tiếp
Loading...