[Chaennie] Ngự tỷ lão sư

Chương 31: Chăm sóc



Vì Phác Thái Anh bị sốt cho nên không thể không ở lại bệnh viện quan sát một đêm, các nàng ở được an bài ở phòng bệnh cao cấp nhất, là phòng đỉnh của đỉnh, giống như 'phòng tổng thống' trong các khách sạn cao cấp.

Phác Thái Anh ngồi dựa trên giường lớn mềm mại, tivi trước mặt không thể khống chế ánh nhìn của cô, cô hiện tại đang ngắm bảo bối làm nước cho mình, trong lòng thầm mắng Ngô Phi, đều vì hắn mới khiến bảo bối nhà mình mệt mỏi như vậy.

"Ni Ni bảo bối, muộn rồi, đừng làm nữa, qua đây cùng em ngủ a"

Kim Trân Ni cầm ly nước đi đến bên cạnh Phác Thái Anh ngồi xuống, đưa ly nước đến gần, kê ống hút vào miệng cô.

"Uống nước ép bổ sung vitaminC a, tôi đi tắm, sau đó chúng ta cùng ngủ" Nói xong, nhìn Phác Thái Anh uống cạn ly nước ép, vươn tay lau miệng cho cô, hôn lên môi cô cái rồi mới đứng dậy đi đến phòng tắm.

Không biết có do sốc tâm lý hay vì phát sốt, Phác Thái Anh vốn muốn đợi Kim Trân Ni tắm xong cùng ngủ, nhưng bất tri bất giác mí mắt nhíu lại, cô nghiêng đầu ngủ gục rồi. Kim Trân Ni tắm xong đi ra nhìn thấy Phác Thái Anh gục sang một bên, dịch truyền cũng xong rồi, nàng tìm y tá đến rút kim cho Phác Thái Anh, sau đó nàng giúp cô điều chỉnh lại tư thế thoải mái, tắt tivi, chính mình chui vào lòng Phác Thái Anh ngủ.

Ngô Phi sau khi tập kích được xe Phác Thái Anh thì vô cùng sảng khoái, lại không biết nhất cử nhất động của hắn đều có người giám sát, không can thiệp động tác của hắn không có nghĩa là không hành động, hắn gây ra càng nhiều chuyện thì càng nhiều chứng cứ, Ngô Phi bây giờ sướng rồi, đến sàn nhảy vui vẻ điên cuồng, còn kêu mấy tiểu thư đến phục vụ, cùng nhau chơi đùa đến khuya mới thiếp đi.

Trên đời có câu là vui quá hóa buồn, Ngô Phi âm thầm đắc ý, rốt cuộc oán khí trong lòng cũng giải được, ai biết sáng hôm sau, hắn còn đang ngon giấc trên giường thì bị người kêu tỉnh, vừa định chửi ầm lên, dám quấy rầy cảm giác thoải mái khó có được của hắn, lại mơ hồ nhìn thấy một đám người mặc cảnh phục đứng trong phòng hắn.

"Các ngươi là người nào? Làm sao vào được đây, đây là nhà của tôi, cho dù là cảnh sát cũng là phạm pháp đó, tôi sẽ kiện các ngươi" Ngô Phi lớn tiếng nói.

"Anh tỉnh rượu chưa, tôi còn chưa có nghe ai nói khoác mà không biết ngượng, đem cái chỗ này cho là nhà, tôi đếch cần biết anh là thằng nào, anh bây giờ mặc quần áo vào rồi theo tôi đi" nói xong hắn ra lệnh cho một cảnh sát khác đem quần áo ném lên giường, sau đó rời khỏi phòng.

Ngô Phi trên giường yên lặng cả buổi mới nhớ ra đây là hộp đêm, không phải xui vậy chứ, tối qua vì quá vui vẻ hắn đã tìm little girl chúc mừng, lại bị cảnh sát bắt được, hắn bồn chồn không yên, vội vã mặc quần áo vào, hắn đến cửa sổ nhìn nhìn, tốt, hoàn hảo là tầng một, chạy trốn dễ dàng, hắn láo liên nhìn một vòng quanh phòng để xem có lưu lại dấu vết gì của mình không, đột nhiên nhìn thấy ở góc tường có cái gì đó phản quang.

Ngô Phi thầm kêu không tốt, vội vàng đi qua xem, quả nhiên là camera, xem ra hôm nay nếu mình chạy, đoán chừng có người sẽ tìm đến mình dọa dẫn tống tiền, suy tư cả buổi, Ngô Phi thà chịu bị bắt đến đồn cảnh sát còn hơn tổn hao tiền của, ngừng suy nghĩ, hắn cười kinh thường cái camera, đi ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Ngô Phi đi ra, mấy cảnh sát quay lưng ra hiệu với nhau cười cười. Ngô Phi đang lục lại ký ức xem có phải mình đã từng đắc tội đám cảnh sát này không, nghĩ đi nghĩ lại, không có a, chính mình về nước chưa bao lâu, như thế nào đắc tội cảnh sát được, ngồi trên xe cảnh sát, Ngô Phi không ngừng suy tư, đem tất cả những chuyện xảy ra sau khi về nước sắp xếp lại một lần, cũng không nghĩ ra được manh mối gì.

Ngô Phi làm sao có thể biết tất cả chuyện này là do Liêu Huy sau khi nhận được tình báo bày ra, cho hắn ở đồn cảnh sát hai ngày, hảo hảo nếm thử trái đắng.

Dự định ban đầu là, nếu hắn chạy, Liêu Huy sẽ cho người đánh cho hắn một trận, cướp hết ví tiền điện thoại, ai nghĩ đến tên Ngô Phi này thật sự là xem trọng tiền tài hơn tính mạng, thà ngồi tù chứ không muốn mất tiền.

Sau khi đến đồn cảnh sát, Ngô Phi như con chuột chạy qua đường, sợ có người nhận ra hắn, hắn bị đưa đến phòng lấy khẩu cung, ngồi đợi trong đó, nhưng không có người đến lấy khẩu cung. Ngô Phi vốn đã tính toán muốn mời luật sư, nhưng là đám cảnh sát chậm chạp không cho người đến, Ngô Phi vô cùng buồn bực, nhìn đồng hồ trên tay, đã qua hơn ba tiếng, Ngô Phi ngồi đến mông đều run lên, oán khí bốc lên đỉnh đầu, nghĩ muốn lao ra khỏi phòng chửi đám cánh sát kia, nhưng lại sợ bị nhận ra, cho nên chỉ có thể ngồi chờ.

Thêm hai tiếng nữa trôi qua, rốt cuộc có người đi vào, một thân hình cao lớn mặc cảnh phục, đứng trước bàn nhìn Ngô Phi cười cười.

"Ngô Phi, đúng không? Tổng giám đốc công ty cổ phần tập đoàn Đông Á"

Lời này vừa ra, Ngô Phi không khỏi run chân, thầm kêu không tốt, nhưng nghĩ lại, nếu hắn đã biết thì không có gì sợ nữa rồi, lập tức đứng bật dậy, bày ra thái độ.

"Đã biết tôi là ai thì đừng lảm nhảm nữa, không muốn tôi gọi luật sư tới thì mau thả tôi đi"

"Anh nghĩ mình đang ở đâu? Có muốn tôi tìm phóng viên, đài truyền hình đến đưa tin sáng nay không"

Ngô Phi nghe nói như thế, có chút chột dạ, nhưng lúc này tuyệt đối không chịu thua.

"Tôi làm gì phạm pháp, ngươi nói đi, cho dù tôi có ngủ ở hộp đêm cũng không thể chứng minh điều gì, tôi không nhiều lời với ngươi, gọi luật sư cho tôi, tôi không muốn nói chuyện với ngươi" nói xong còn trừng mắt nhìn vị cảnh sát kia, miệng bắt đầu thổi sáo.

Cảnh sát không hề để ý tới Ngô Phi, cầm hồ sơ đi ra khỏi phòng, để lại Ngô Phi trong phòng đắc ý.

Phác Thái Anh ngủ thẳng đến giờ cơm trưa mới tỉnh lại, mở mắt, ngẩn người nhìn trần nhà, lúc Kim Trân Ni vào phòng nhìn thấy Phác Thái Anh mở to mắt, trực tiếp đi đến bên cạnh cô, vuốt cái trán lấm tấm mồ hôi, ôn nhu nói "Chaengie, làm sao vậy? Đang nghĩ cái gì?"

Phác Thái Anh hồi phục tinh thần, vươn tay nắm lấy tay Kim Trân Ni trên đầu mình, đưa lên miệng hôn một cái.

"Ni Ni, chị có cảm thấy em cho chị thêm rất nhiều phiền toái?"

"Chaengie, như thế nào em lại nghĩ như vậy? Sao em có thể là phiền toái của tôi, tôi không thích em nghĩ như vậy"

"Không phải chị vì em mà thêm nhiều việc phải xử lý" Phác Thái Anh ấm ức nói.

"Chaengie, em là người yêu của tôi, tôi không thích em nghĩ như vậy, tôi chưa từng cảm thấy sự xuất hiện của em mang đến phiền toái cho tôi, tôi chỉ biết sự xuất hiện của em mang cho tôi thêm nhiều hạnh phúc ấm áp vui vẻ trong cuộc sống. Chaengie, tôi dù sao cũng lớn hơn em vài tuổi, tôi rất rõ tôi muốn gì, cũng rất rõ tình cảm của tôi đối với em. Tôi biết trước kia em trải qua chuyện tình đau thương, khó tránh khỏi trong lòng sẽ có chướng ngại, sẽ hoài nghi năng lực của bản thân, nhưng tôi không cho phép em có những suy nghĩ kia, hôm nay vì ngươi bệnh nên tôi tha cho, nếu còn lập lại tôi sẽ xử em trọng tội. Em chỉ cần nhớ kỹ, trong lòng tôi em là ưu tú nhất. Bây giờ mau rời giường ăn cơm, còn uống thuốc nữa a"

Kim Trân Ni nói xong quay người đến sofa ngồi xem tivi, để lại một mình Phác Thái Anh ngồi đó cảm động.

Kim Trân Ni nói thế lại càng làm Phác Thái Anh đau lòng, cô minh bạch Kim Trân Ni nói những lời này là có dụng ý, tự mắng mình suy nghĩ viễn vong khiến bảo bối thương tâm, cô rời giường đến phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Kim Trân Ni nhìn xem Phác tôm luộc suy nghĩ thông suốt, trong lòng mới yên tĩnh trở lại. Những gì Phác Thái Anh nói lúc nãy lại khiến lòng nàng sinh ra căng thẳng, cho nên mới không cho Phác tôm luộc tiếp tục nói, chỉ trấn an cô, sau đó dùng ngữ khí mệnh lệnh làm cho cô bỏ đi cái ý niệm kia, khá tốt là phương pháp này vẫn rất hiệu quả, tốt nhất chính là bình thường mình đã ân cần dạy bảo con tôm luộc đó. Xem ra sau này phải thêm thời gian truyền thụ tư tưởng của mình cho tôm luộc, phải làm cho tôm luộc 'ngộ đạo' mới được.

Phác Thái Anh từ trong phòng tắm đi ra, như con cún con vui vẻ chạy đến bên Kim Trân Ni, không quên tặng chủ nhân một nụ hôn nồng nhiệt, Kim Trân Ni cưng chiều nhéo yêu mũi Phác Thái Anh, lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Tiếp theo đó là nàng lấy cháo đút cho Phác Thái Anh, nàng múc từng muỗng thổi nguội, Phác Thái Anh há to miệng chờ đồ ăn đến, ưm, ăn thật ngon, Ni Ni bảo bối đút ăn thật là ngon, Phác Thái Anh vẻ mặt vui vẻ thỏa mãn.

"Bây giờ là bản tin thời sự, rạng sáng hôm nay tổng bộ thành phố đã tiến hành hành động càn quét tệ nạn, bắt được 59 đối tượng, trong đó có tổng giám đốc công ty cổ phần tập đoàn Đông Á..."

Nghe tin tức từ tivi truyền đến, Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni đồng thời nhìn lên tivi, chứng kiến Ngô Phi quần áo không chỉnh tề đi ra từ hộp đêm, có chút kinh ngạc.

"Ni Ni, đây là chuyện gì?"

"Tôi cũng không rõ lắm, không phải người của em làm sao?"

"Không biết a, đến giờ em cũng chưa có thông báo gì cho Liêu Huy"

"Vậy là Ngô Phi xui xẻo, xem ra hôm qua hắn tập kích xe chúng ta xong thì rất đắc ý, cho nên đi hộp đêm cuồng hoan.

"Em cũng nghĩ thế, bất quá cái này cũng quá đúng lúc đi, chẳng lẽ thực sự là trùng hợp như vậy?"

"Ngoan ah, đừng suy nghĩ nhiều, dù sao mặc kệ là trùng hợp hay là gì, ít nhất thì hắn đã vui quá hóa cuồng, lên tivi thế này, tổng bộ Đông Á bên kia cũng phải cân nhắc lại vị trí của hắn. Chaengie, em nói xem tôi có nên giúp hắn một tay, cho hắn trực tiếp xuống đài"

"Không nên ah, hắn xuống đài rồi em chơi với ai, cũng không còn thú vị, chị nói có đúng không?"

"Cũng có lý, được rồi, cho hắn ở vị trí thêm một thời gian ngắn ah" Kim Trân Ni nói rồi tiếp tục đút cháo cho Phác Thái Anh.

Kỳ thật trong lòng Phác Thái Anh có chút tính toán, nghĩ đến lần này Ngô Phi gặp xui xẻo chắc chắn không phải ngẫu nhiên, chẳng lẽ là Liêu Huy? Đoán chừng chỉ có hắn, chắc là chuyện quả boom đã bị ba mẹ biết, cho nên họ mới dặn dò Liêu Huy tìm người âm thầm bảo vệ mình, tối qua không lộ mặt đoán chừng là vì sợ vỡ kế hoạch, hơn nữa cũng biết chất lượng xe rất tốt, haha, Phác Thái Anh vừa nghĩ đến đã thấy vui vẻ, cười đến phun cháo ra.

"Chaengie, em thật ở dơ quá, ăn mà còn cười, xem xem, phun hết ra rồi này, coi chừng sặc ah" Kim Trân Ni lấy khăn giấy trên bàn, cẩn thận lau cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh có chút thẹn thùng gãi gãi đầu.

"Ách... người ta nhìn thấy Ngô Phi bị cảnh sát bắt nên vui mà"

"Có vậy đi nữa thì em cũng không nên vừa ăn cháo vừa cười, về sau không cho phép như vậy"

Phác Thái Anh nhìn dáng vẻ nữ cường nhân lải nhải mình, thật sự là yêu đến điên rồi. Kéo Kim Trân Ni qua, lưu lại trên cổ nàng một cái ấn ký đỏ tươi hình ô mai. Phác Thái Anh nhìn kiệt tác trên cổ Kim Trân Ni rất là thỏa mãn, kỹ thuật của mình ngày càng tốt, màu sắc cùng hình dạng đều rất ưa thích.

Kim Trân Ni nhìn vẻ mặt thưởng thức kiệt tác của Phác Thái Anh, có chút không cam lòng, vốn định đáp lễ bằng một cái dấu ô mai, nhưng nhìn vết sẹo còn lưu trên cổ Phác Thái Anh thì không đành lòng cắn lên.

Kim Trân Ni vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái ấn ký do chính mình tạo ra, mỗi lần nhìn thấy vết tích kia, Kim Trân Ni đều thấy khó chịu. Ngẫm lại, con tôm luộc thường thích giả ngu với mình, để mình cắn ra nông nổi này đều không phản kháng, trong lòng không khỏi thở dài một hơi. Ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh cũng đang nhìn mình.

"Ni Ni bảo bối, em nói đây là dấu ấn tình yêu, không cho phép suy nghĩ lung tung" Kim Trân Ni gật gật đầu.

"Chaengie, tay có còn đâu không? Bác sĩ nói ít nhất hai tháng mới có thể tháo băng"

"Không đau nữa, hai tháng qua rất nhanh, đừng lo lắng, may mắn ngày hôm qua chị không có bị thương" Phác Thái Anh vui vẻ nói, sau đó nghĩ tới điều gì lại nghiêm túc nói "Ni Ni, em muốn thương lượng với chị một việc, có được không?"

Kim Trân Ni nhìn Phác Thái Anh biểu lộ nghiêm túc, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ừ một tiếng.

"Đợi hết học kỳ này em muốn mang chị đi gặp ba mẹ em. Về phần ba mẹ chị, em không muốn nói gì, cũng sẽ không nói gì, em tin tưởng chị có thể xử lý tốt. Còn có, học kỳ sau là em đi thực tập rồi, em muốn gửi đơn ở công ty chị, làm từ dưới thấp làm lên, em muốn cả đời cùng chị một chỗ, em không muốn chị ở trên cao mệt mỏi, em hy vọng thông qua việc học hành tôi luyện sẽ tích góp được kinh nghiệm, có thể giúp chị, chia sẻ gánh nặng trên vai chị" Phác Thái Anh nuốt một ngụm nước bọt nói tiếp "Em hy vọng khi em có năng lực cùng chị kinh doanh Kim thị, chúng ta sẽ cùng về nhà chị, em dùng thân phận người yêu nói với ba mẹ chị em muốn cưới chị"

Kim Trân Ni nghe Phác Thái Anh nói về kế hoạch tương lai của các nàng không khỏi rơi nước mắt, nàng biết cô bé này sẽ không phụ nàng, tuy có lúc cô lo lắng cùng tự ti cần nàng cổ vũ, Kim Trân Ni thật muốn khóc, muốn đem áp lực khó khăn mấy năm nay bộc phát ra hết, vì cuối cùng thì kiếp này nàng đã gặp được người hiểu nàng.

Phác Thái Anh vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Kim Trân Ni, nàng biết đây là nước mắt cảm động. Đem nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, hy vọng bờ vai của mình có thể gánh vác áp lực cho nàng, giúp nàng thoải mái vui vẻ.

Phác Thái Anh ôm Kim Trân Ni cho đến khi tâm tình nàng hồi phục, nhẹ nhàng nói "Ni Ni, chị có nghĩ đến cuộc sống tương lai của chúng ta không?"

"Có ah, tôi nghĩ tới đợi ba mẹ tôi đồng ý, chúng ta sẽ kết hôn, sau đó danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ"

Phác Thái Anh cười cười vuốt tóc Kim Trân Ni "Chỉ có vậy thôi sao, haha, em nghĩ nhiều lắm ah"

Kim Trân Ni ủ trong lòng Phác Thái Anh vẻ mặt chờ mong "Chaengie nhà chúng ta nghĩ cái gì đây ah?"

"Em hy vọng chúng ta về sau sẽ có con nha, sản nghiệp nhà chị lớn như vậy đương nhiên phải có người kế thừa, nếu không ba mẹ chị có lẽ sẽ vì chuyện này mà không đồng ý cho chúng ta cùng một chỗ, hơn nữa em cũng thật thích trẻ con, như vậy nhà chúng ta mới viên mãn nha"

Nghe Phác Thái Anh nói đến vấn đề em bé, Kim Trân Ni rõ ràng đỏ mặt, nghĩ về sau sẽ có cục cưng, trong lòng cảm thấy hưng phấn, vì để tránh tôm luộc thấy mình thẹn thùng, nàng lại núp sâu vào lòng cô.

Không nghe Kim Trân Ni trả lời, nội tâm đột nhiên cảm thấy trống trải, có phải nói đến chuyện này làm Ni Ni mất hứng không, hay là Ni Ni không thích trẻ con.

"Ni... Ni... kia... có phải chị không thích em bé không?" Phác Thái Anh e dè hỏi.

"Không có ah, tôi thích, chỉ là đột nhiên nghe em nói, tôi có chút không biết phản ứng làm sao"

"Haha, thì ra nữ vương nhà em cũng có lúc không biết phải làm sao ah" Phác Thái Anh cười lớn.

Nghe Phác Thái Anh chê cười mình, Kim Trân Ni dùng sức đánh lên đùi Phác Thái Anh một cái. Phác Thái Anh nhìn xem nữ vương chơi xấu, cười càng lớn, quả thật rất là vui vẻ, ôm Kim Trân Ni vừa cười vừa nói.

"Ni Ni bảo bối, về sau chỉ có thể đối với em làm vẻ mặt đùa nghịch, không cho phép làm với người khác, em muốn bản quyền đọc nhất vô nhị"

Kim Trân Ni bị lời nói của Phác Thái Anh chọc cười rồi, vươn tay nựng mặt Phác Thái Anh.

"Thật tốt quá Ni Ni, chúng ta đều thích em bé, vậy chờ chúng ta kết hôn, chúng ta sẽ có cục cưng, ngéo tay nào"

Phác Thái Anh giơ ngón út tay phải ra, Kim Trân Ni nhìn vẻ mặt cô nhóc nghiêm túc cũng đưa ngón tay phải ra, hai ngón út ôm lấy nhau, sau đó ngón cái ịnh một cái, hai người thỏa thuận thành công.

Phác Thái Anh hoàn thành tâm nguyện, rất là vui vẻ, nói năng cũng lộn xộn "Ni Ni, cũng may là em bị thương ngón út tay trái, nếu em bị là ngón trỏ và ngón giữa tay phải, vậy chẳng phải hai tháng chị đều không thể khoái lạc sao"

Kim Trân Ni nghe cái này không nói lời nào, rất là im lặng, nghĩ đến người này đổi chủ đề cũng nhanh quá rồi, như thế nào vừa nói xong hài tử đã lái qua việc này, nói chuyện không nên nói, đúng là đáng ghét mà.

Kim Trân Ni sờ sờ lên mặt mình, còn tốt là không có bị lời nói vừa rồi làm cho xấu hổ, con tôm luộc này thật là càng ngày nói chuyện càng lớn mật, không được, đợi vết thương khỏi, nhất định phải tìm thời gian giáo dục lại con tôm luộc xấu xa ăn nói không biết kiêng kị này.

Ngô Phi lúc này còn đang ngồi trong phòng hỏi cung, trên mặt đất cơm rơi lả tả, vừa nảy có một viên cảnh sát đến đưa cơm trưa cho Ngô Phi, Ngô Phi nhìn thấy dùng loại thức ăn này tiếp đãi mình, rất là sinh khí, trực tiếp vung tay lên, đem toàn bộ đổ hết ra đất.

Đúng lúc này điện thoại trong túi quần vang lên, Ngô Phi nhìn xem là luật sư của mình, vội vã tiếp điện thoại.

"Ngô tổng, không tốt rồi, tôi vừa nhận được tin tức buổi sáng ngài bị bắt đã bị đài truyền hình đưa tin"

"Cái gì? Không phải kêu anh ém xuống sao? Như thế nào lại bị đưa tin, hơn nữa, tôi nhớ lúc đó không có người của đài truyền hình"

Nghĩ tới đây, trong lòng Ngô Phi đã minh bạch, chuyện này khẳng định có người giở trò, muốn hủy thanh danh của hắn, rốt cuộc là ai làm?

Ngô Phi nhất thời không nghĩ ra, quan hệ gần đây của hắn, Phác Thái Anh, không có khả năng, tối qua mới tập kích nàng, hiện tại nhất định còn ở bệnh viện, Kim Trân Ni, rất có thể, Ngô Phi đang nghĩ chợt nghe âm thanh trong điện thoại, "Ngô tổng, ngài không nên gấp, bây giờ tôi lập tức đến, trước tôi nộp tiền bảo lãnh ngài ra, sau đó chúng ta bàn bạc kỹ hơn" trước mắt chỉ có thể như vậy.

Sau khi cúp điện thoại, tâm tình Ngô Phi rất là không ổn, phiền muộn tìm trong túi điếu xì gà, nhưng mò tới mò lui cũng không thấy, hắn tức giận đến hung hăng đạp ngã ghế.

Lấy di động ra, bấm điện thoại, "Alo, Trân Ni"

Kim Trân Ni vốn đang hưởng thụ hơi ấm của Phác Thái Anh, chợt nghe di động vang lên, lấy ra xem, thì ra là tên Ngô Phi lâu rồi không làm phiền mình, do dự cả buổi, nhìn thấy Phác Thái Anh khoác tay, ý bảo mình nghe đi, mới bấm nút nhận cuộc gọi.

"Có chuyện gì sao? Ngô tổng"

"Cũng không có gì, chỉ muốn nhắc nhở cô, thân thể hai bác không tốt, Ngôn Tín nên lấy hiếu đạo vi tiên* (hiếu là gốc, hiếu là trên trước, hiếu là tất cả), đừng có làm ra những việc không phong nhã"

Kim Trân Ni nghe được khiêu khích, không nhịn được, cau mày.

"Ngô tổng thế nào lại có nhã hứng nhắc tới hiếu đạo với tôi, chắc hẳn là nhìn thấy mình trên tivi rồi"

Ngô Phi hung hăng nghiến răng "Thì ra Trân Ni hy vọng nhìn thấy tôi trên tivi sao? Sớm nói a, tôi càng hy vọng truyền thông đưa tin chúng ta xác định quan hệ"

"Ngô tổng thật biết nói đùa, chớ có tìm tôi làm trò cười, tôi vẫn là khuyên Ngô tổng một câu, nhìn sự việc không nên nhìn bề ngoài, cho dù tôi muốn làm vậy, e là lúc này cũng không thể, nói đến thế thôi, Ngô tổng tự giải quyết cho tốt ah" nói xong Kim Trân Ni ngắt điện thoại.

Ngô Phi nghe Kim Trân Ni nói, suy nghĩ một chút, cảm thấy không sai, nàng hôm qua ắc hẳn là trụ tại bệnh viện chăm sóc nữ nhân kia, làm sao có thể lập tức gây phiền toái cho mình, kỳ quái nhất chính là, không nhìn thấy phóng viên quay phim chụp hình, như thế nào lại có đoạn phim lên sóng truyền hình đây. Cái này thật là bất khả tư nghị. Ngô Phi càng nghĩ càng không rõ.

Lúc này chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, mở của chính là luật sư của mình đi cùng cảnh sát. Viên cảnh sát nhìn cơm rơi ghế ngã trên mặt đất, "Ngô tổng thật là có nhã hứng nha. Luật sư ngươi đã đến, ngươi có thể đi" Ngô Phi giống như chó đội lốt người sửa sang quần áo, phủi phủi ống quần, ưởng ngực thẳng lưng, nghênh ngang đi ra ngoài.

Ngô Phi vừa ra khỏi cục cảnh sát liền nhìn thấy một đám phóng viên ùa tới vây lấy hắn, ngươi một câu ta một câu hỏi vấn đề của mình.

"Ngô tổng, xin ngài nói một chút về việc ở hộp đêm"

"Ngô tổng, gần đây trên thương trường ngài được xem như quý ông thành đạt, về việc bị tổ càn quét tệ nạn bắt, ngài muốn đáp lại như thế nào?"

Ngô Phi nghe chất vấn, nội tâm bốc hỏa, nhưng lại không tiện phát tác, chỉ có thể tránh mà không đáp, che mặt đi đến xe do luật sư mở đường, vội vàng tiến vào trong xe, luật sư lập tức đóng cửa, hắn ngồi ở ghế phụ lái trên chiếc xe màu đen rời khỏi đám đông.

Trên xe, Ngô Phi xoa xoa huyệt thái dương, luật sư biết rõ thói quen của Ngô Phi, vội vàng châm điếu xì gà cho hắn. Ngô Phi hút vài hơi, khôi phục chút ít tinh thần, nhìn luật sư nói "Làm gì bây giờ?"

Luật sư cau mày suy nghĩ, "Hiện tại chỉ có thể đến đài truyền hình tìm người cung cấp phim"

Ngô Phi nghĩ nghĩ, xem ra lần này phải dùng nhiều tiền đào cho ra người này, thật không cam lòng, hung hăng nện xuống ghế ngồi, thầm nghĩ "Tiểu tử, đừng để lão tử tra được ngươi, nếu không cho ngươi đi chầu ông bà"

Vote ⭐️ nhé 🫶

Chương trước Chương tiếp
Loading...