[Chaennie] Gặp được vợ yêu!
Chương 10 - Sóng gió
Mọi thứ trở lại bình thường, Kim Jennie vẫn đi học, hàng ngày cũng đối diện với những ánh mắt len lén xăm soi nàng, chỉ không còn càn gỡ như trước, ngưỡng mộ có, ganh ghét, sợ sệt có chỉ có là họ không thể hiện quá nhiều như lúc trước và cũng không ai dám làm gì nàng nữa.
Cả đám Na Min Hee và Bora gặp nàng cũng không dám buông lời châm chọc như trước, thể hiện thái độ rõ nước sông không phạm nước giếng. Nhưng điều quan trọng là các thầy cô trong trường tỏ ra rất quan tâm đến nàng, cư xử hoàn toàn khác trước, hỏi ra mới biết chị xã nàng là người đầu tư tài trợ cho trường mỗi năm.
Haizz... sức mạnh đồng tiền có khác, bây giờ nàng có thể đến trường học mà không còn sợ điều gì nữa vì nàng có một chị xã cực bản lĩnh mà, đặc biệt rất yêu thương vợ, nhiều lúc nghĩ vu vơ nàng sợ lắm, sợ một ngày không có cô bên cạnh, làm sao nàng sống được đây. Tình yêu thật đáng sợ, ở cạnh nhau mới mấy tháng mà nàng cứ tưởng họ đã là vợ chồng già, họ hiểu ý nhau đến lạ lùng, mỗi cử chỉ, ánh mắt có thể đoán được đối phương nghĩ gì? Hết giờ học nàng ra về vừa đến cổng trường gặp một người mặc vest đen chặn lại.
"Kim tiểu thư mời cô theo tôi, chủ tịch Park muốn gặp cô"
Ra khỏi cửa khách sạn Kim Jennie thẩn thờ như vừa bị vắt kiệt sức. Nàng đón taxi mà không nói địa chỉ, chỉ nói chạy đâu cũng được vì trong tâm trí bây giờ mù mịt phương hướng bởi vì từng câu nói của ông ta cứ vang lên trong đầu nàng:
"Tôi không muốn nói vòng vo, chắc cô đã biết tôi là ai. Tôi không chấp nhận cô là con dâu tôi, Park Chaeyoung vì đang giận tôi nên nó mới cưới cô để chọc giận tôi, thật ra nó đã có vị hôn thê ở Mỹ, đó cũng là đứa con dâu chính tay tôi chọn và chỉ có con bé mới xứng đáng bước vào cửa Park gia"
"Cô Kim, cô ra điều kiện đi. Tôi sẽ đáp ứng nếu nằm trong khả năng của tôi. Chỉ cần cô rời xa Chaeyoung để nó trở về gia đình và với người vợ chưa cưới còn đang chờ đợi nó quay về thực hiện nghĩa vụ" kèm theo những lời nói là tấm hình đưa trước mặt nàng trong hình là một đôi nữ nữ đứng cạnh nhau, họ còn rất trẻ người nữ cao hơn với khuôn mặt không cảm xúc, nhưng người con gái đứng kế bên rất đẹp và đang cười rất hạnh phúc.
Tuy họ chỉ đứng bên nhau bình thường nhưng sao nàng thấy khó thở, tim đau như ai bốp nghẹt thế này, thì ra cô đã có vợ chưa cưới, thì ra nàng đã cướp lấy hạnh phúc của người con gái khác, vậy tình cảm cô dành cho cô gái trong hình là gì nếu không yêu sao cô lại đính hôn với nàng ta.
Vậy những lời yêu thương, cô nói với nàng có ý nghĩa gì? Nàng tin cô, nàng muốn nghe chính miệng cô nói, nếu đúng là sự thật lấy nàng để chọc tức ba cô và người cô yêu là cô gái kia nàng sẵn sàng ra đi không một lời trách móc. Nhưng sao nghĩ đến phải rời xa cô tim nàng đau như ai đang cào cấu cắn xé vậy. Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt lúc nào không hay, nàng kêu xe ngừng, xuống xe nàng mệt mỏi ngồi xuống bên đường khóc nức nở. Cứ ngỡ là tìm được hạnh phúc thì ra đó là hạnh phúc vay mượn, bây giờ nàng phải trả lại cho người ta rồi sao.
Thật sự trong cuộc đời này không ai cần nàng sao? Đúng... nàng muốn chính miệng cô nói giống như lúc nãy nàng đã nói với ba cô: "Tôi không cần thứ gì hết. Vì tình cảm tôi dành cho Park Chaeyoung không thứ gì có thể đánh đổi được hết. Tôi sẽ ra đi khi chính miệng chị ấy nói không cần tôi và thừa nhận những gì ngài nói là đúng sự thật"
Nhưng bây giờ tâm trang nàng rất hoang mang nàng sợ gặp cô, cô sẽ thừa nhận những điều đó là sự thật thì nàng phải làm sao? Chia tay với cô thật sao? Nàng muốn gọi điện cho cô, nghe tiếng cô nhưng điện thoại hết pin từ bao giờ rồi. Nhìn sang bên đường thấy có một khách sạn lớn đọc địa chỉ nàng mới biết nãy giờ xe chở nàng đi xa đến vậy. Cũng tốt tối nay nàng sẽ ở lại khách sạn này điều tiết lại cảm xúc và chuẩn bị tâm lí để gặp cô.
Tại văn phòng, Park Chaeyoung đứng ngồi không yên, làm gì mà từ chiều giờ cô gọi nàng không được. Buổi chiều cô cho người tới rước nàng tan học, kẹt xe nên đến trễ, tới trường không thấy bóng dáng nàng đâu. Cô bận họp, tan họp nghe tài xế nói lại, cô nghĩ nàng đợi không được nên về trước hoặc đi đâu đó với bạn bè, cô tưởng chút nữa nàng sẽ gọi cho cô, cô lo ký mấy công văn, ký xong vẫn không thấy cuộc gọi nào nên cô điện cho nàng thì điện thoại nàng lại khóa máy. Bây giờ đã là sáu giờ tối, điện về biệt thự họ nói nàng chưa về, vậy nàng đã đi đâu? Không biết cô lo lắng sắp điên rồi sao? Park Chaeyoung cầm áo khoác và chìa khóa ra khỏi phòng đụng phải trợ lí Choi sắc mắt rất xấu.
"Tổng giám đốc chủ tịch vừa trở về nước sáng nay. Còn nữa tôi nghĩ chủ tịch đã gặp Kim tiểu thư. Vì khi tôi đến trường hỏi thăm thì nghe bảo vệ nói lúc ra về tiểu thư được một người mặc vest đen lịch sự mời đi"
Park Chaeyoung nắm tay thành nắm đấm "Nhắn địa chỉ khách sạn của ông ấy ở cho tôi. Còn nữa bằng mọi cách phải tìm được cô ấy"
"Vâng, Tổng giám đốc"
"Cô chủ" vệ sĩ mở cửa gặp cô lịch sự chào hỏi.
Park Chaeyoung không buồn trả lời đi thẳng vào trong phòng, nhìn người trước mắt, ông vẫn vậy vẫn vẻ mặt lạnh lùng cao cao tại thượng như ngày nào, dù có làm tổn thương người khác như thế nào nhưng với ông là bình thường vậy đó.
"Ông đã làm gì cô ấy?"
"Nó không thích hợp với con"
Park Chaeyoung nhếch miệng, ngồi xuống dựa vào thành ghế, chân chéo lại với bộ dáng lười nhát, đôi mắt nheo lại sắc như dao nhìn người đối diện không nhanh không chậm mở miệng:
"Ông có quyền gì nói câu đó. Cô ấy là người phụ nữ của tôi cũng chính là vợ của Park Chaeyoung tôi. Chỉ cần tôi thấy thích hợp là được, ông hiểu không? Tôi không cho phép ai làm tổn thương cô ấy bao gồm cả ông"
"Mày muốn chống đối tao? Vì con nhỏ đó, mày nên nhớ tao vẫn còn là chủ tịch của tập đoàn -R-"
Cô ngồi thẳng dậy nghiêng người về phía trước tay gõ gõ lên bàn, môi nhếch lên tiếng nói trầm thấp nhả ra từng chữ:
"Vâng. Thưa chủ tịch, làm sao tôi quên được. À mà ngài có biết chuyện các bạn già của ngài đã bán lại cổ phần cho tôi không?"
"Chậc chậc không nhiều, giờ trong tay tôi đang nắm có khoảng 55%"
"Mày... mày... tại sao họ lại bán cổ phẩn cho mày? Tại sao tao không biết? Mày đã dùng thủ đoạn gì?"
"Hahha thủ đoạn? Ông tưởng tôi là ông sao? Ông tưởng họ trung thành với ông sao? Không phải tôi học ông lấy tiền giải quyết vấn đề sao? Nhưng tôi biết đâu là điểm dừng đúng lúc, tôi không tàn nhẫn như ông, triệt đi cơ hội hay đường sống, thấy người khác tổn thương lấy làm niềm vui. Còn nữa việc ông cài Alex bên cạnh tôi mà có một việc ông không biết, rằng từ lâu ông ta đã trở thành người của tôi, thắc mắc đúng không? Haha đơn giản ông ấy bất mãn cách làm việc đối nhân xử thế của ông nên những gì tôi làm qua tai ông đã trở thành vấn đề khác"
"Mày... mày muốn thao túng công ty, muốn lật đổ tao?"
"Không. Nể mặt ông là ba tôi. Chức chủ tịch đó ông cứ giữ lấy, tôi chưa vội"
"Mà quên nói ông nghe một chuyện, ông có biết công ty RP đang làm mưa làm gió mà bao công ty ở các nước muốn hợp tác là của ai không?"
Như không thể tin vào điều mình mới nghe ông trợn to mắt nhìn Park Chaeyoung, cô cười cười gật đầu, chân mày nhếch lên.
"Đúng, đó là sự thật. Tập đoàn RP là của tôi. Tôi muốn chứng minh cho ông thấy tôi không dựa vào ông cũng có thể thành công được. Còn vì sao tôi vẫn ở lại -R- và phát triển nó là vì nó là công sức là tài sản mà ông ngoại và mẹ tôi đã tốn công gầy dựng"
"Nó chưa bao giờ là của ông nếu phải đó là do ông chiếm đoạt mà có được. Khi tất cả có trong tay ông vứt bỏ mẹ tôi không thương tiếc, dùng quyền lực ép bà rời xa tôi. Đến khi bà hấp hối ông cũng không cho mẹ con tôi gặp nhau"
Nói đến đây hai tay cô nắm chặt, trong mắt giờ này còn lại sự đau thương và thù hận. Cô đứng bật dậy nhìn người đàn ông ngồi trên ghế hai tay bóp chặt thành ghế nhìn cô với vẻ mặt hốt hoảng.
"Đây là lần cuối cùng tôi nói với ông, nếu không muốn tôi hận ông thêm thì đừng đụng chạm đến cô ấy. Cô ấy là người quan trọng nhất cuộc đời này của tôi. Cả đời ông chỉ biết dùng quyền lực để chi phối người khác nên có lẽ ông không bao giờ biết yêu thương một người là như thế nào. Ông tự hỏi chính mình đi, cả cuộc đời này ông có thấy hạnh phúc không?"
Nói rồi cô nhìn ông một lần nữa, đôi mắt ông đỏ ngầu, chân mày nhíu chặt như đang kiềm chế gì đó. Rồi cô xoay người đi thẳng ra cửa. Cô không có tâm trạng xem ông ta nghĩ gì, giờ lòng cô nóng như lửa đốt cô còn phải đi tìm vợ cô nữa. Lên xe cô chạy như điên đến căn nhỏ của nàng, mở cửa đi vào trong nhà không có một ai, bàn ghế bám bụi chứng tỏ đã lâu không có người ở. Nàng không về đây vậy nàng đã đi đâu, cô cảm thấy mình thở không thông nữa rồi, trái tim đau nhói, cổ họng như bị ai bóp chặt.Anh bất lực ngồi xuống ghế, bao nhiêu kỉ niệm ùa về chính nơi đây cô đã cưỡng hôn nàng, ép nàng kết hôn cùng cô. Không được, cô không thể nào để nàng rời xa cô.
"Reng... reng" tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ của cô. Cô vội vã nghe máy.
"Có tin tức gì chưa? Được... được. Cám ơn cậu"
Tìm được nàng xem cô xử nàng như thế nào.
Cô lo lắng đến chết còn nàng lại chơi trò mất tích trốn ở khách sạn tự kỷ. Nếu không phải nàng dùng thẻ do cô cho, để thuê phòng, cô không biết bao giờ mới tìm được nàng. Càng nghĩ càng tức giận, sao cô có thể yêu một người vô tâm như vậy chứ.
Kim Jennie khóc mệt nên ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, khi bị tiếng đập cửa làm ồn nàng mới choàng tỉnh, ra mở cửa. Vừa mở cửa ra, hai mắt mở lớn miệng cũng không khép lại được. Miệng lắp bắp nói nửa ngày chưa xong.
"Sao chị... chị... ưm"
Chưa nói hết câu đã bị cô ôm chầm lấy hôn mãnh liệt. Không phải là hôn nữa mà giống như gặm cắn lấy môi nàng, nàng cảm giác như môi mình dám lắm bị rách da cũng nên
"Ưm... đau... đau... Chaeyoung... ưm"
Cô không cho nàng cơ hội để nói, cô cắn nuốt hết lời nàng vào trong bụng. Cô lấy chân đá cửa phòng lại, bế thốc nàng lên. Kim Jennie chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy mình bị ném trên giường. Đầu óc còn đang chấn động vì cú ném đó, đã thấy cô xé nát quần áo nàng, cởi sạch quần áo mình, hơi tỉnh táo được tý thì cô đã đè nàng dưới thân cho vật nóng đi vào, không hề có bước dạo đầu, Kim Jennie đau đớn hét lớn lên. Nàng chưa bao giờ thấy cô mạnh bạo đối với nàng như vậy. Nhìn vào mắt cô, nàng thấy có ngọn lửa như muốn thêu đốt nàng. Nàng biết cô đang tức giận, lần đầu tiên nàng thấy cô tức giận như vậy.
"Á... đau... Chaeyoung... em đau"
Đau sao? Nỗi đau này, có đau bằng của cô không. Nghĩ vậy cô không nhẹ hơn mà ra vào mạnh hơn, đầu khom xuống vừa mút, vừa cắn vào cổ nàng. Kim Jennie đau đớn lại nghĩ đến sự việc xảy ra hôm nay nàng không cầm được nước mắt, uất ức khóc nghẹn ngào thành tiếng.
"Buông... chị buông em ra... Huhuuuu..."
Nàng lấy tay đẩy đầu cô ra, nhưng cô cứ như cục đá không hề nhúch nhích hết gặm lại cắn, phía dưới thì ra vào như cuồng phong đến khi cô gầm nhẹ bắn hết dịch nóng vào nàng. Cô như mệt mỏi, thần kinh căng thẳng cả buổi tối như sắp chết đến nơi, bây giờ ôm nàng vào người dùng tình dục để chứng tỏ nàng đang hiện hữu bên cạnh cô, sao cô lại không biết nàng đau, nhưng cô không kiềm chế được tức giận, cô ngã gục lên người nàng, mặt úp vào hỏm vai nàng. Nhưng Kim Jennie bây giờ đang uất ức, cảm xúc hỗn loạn, nghĩ đến chuyện cô đã có vợ sắp cưới mà còn cưới nàng. Cơn tức giận xông lên, đâu còn tỉnh táo biết cô nghĩ gì, huống hồ cô mới cường bạo nàng xong.
"Chị đi ra... đi ra cho tôi... tôi ghét chị... ghét chị... ghét chị. Tôi sẽ không yêu chị nữa... huhu... chị tránh xa tôi ra, trở về tìm hạnh phúc của chị đi"
Vừa nói vừa khóc tay nàng vừa đánh vào lưng cô. Nghe nàng nói ghét mình, không thương cô nữa, cô ngẩng mặt lên nhìn nàng, nhìn nét mặt nàng, cô biết những gì nàng nói là nghiêm túc, tim cô như thắt lại, lo lắng, sợ sệt, sợ nàng xảy ra chuyện gì, bây giờ đổi lại câu nói này của nàng. Cô tức giận không còn suy nghĩ nổi điều gì, nắm lấy hai tay nàng giam trên đầu nhìn nàng với vẻ đau lòng:
"Tôi yêu em, lo lắng cho em, chạy khắp nơi tìm em vì em tôi không tiếc làm điều gì. Nhưng đổi lại câu nói này của em, có lẽ tình yêu của tôi đặt nhầm người rồi, Kim Jennie từ hôm nay em được tự do"
Nói rồi cô ngồi dậy lấy áo mặc vào, Jennie như chết điến vì từng lời cô nói.
"Chị nói yêu nàng vì nàng không tiếc làm điều gì, lo lắng, chạy khắp nơi tìm nàng. Chị... chị còn trả tự do cho nàng, chị không cần nàng nữa"
Nhìn vô mắt chị, nàng thấy được sự thất vọng, đau lòng và cô đơn, nàng đang làm gì thế rõ ràng biết chị ấy yêu thương nàng đến thế. Nàng có linh cảm nếu lần này cô ra khỏi nơi đây họ sẽ mất nhau vĩnh viễn.
Không... không nàng không muốn, nàng nghĩ kĩ rồi dù là hạnh phúc trộm được nàng bằng lòng, dù biết là ích kỉ nàng đành xin lỗi cô gái kia vậy. Nghĩ thế Kim Jennie quên thân mình đang trần truồng thấy Park Chaeyoung chuẩn bị mặc áo xong nàng không nghĩ nhiều leo thẳng ngồi lên đùi cô, tay ôm cổ cô đầu vùi vào cổ cô khóc lớn nghẹn ngào.
"Đừng đi... huhu...em...em sai rồi... em yêu chị ,rất yêu chị Park Chaeyoung. Huhu... đừng đi mà chị"
Nói năng lộn xộn nàng không biết diễn tả như thế nào bây giờ trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ, nếu để cô đi nàng sẽ mất cô mãi mãi.
Park Chaeyoung ngẩng người ra, thấy nàng nói những lời đó, khóc thảm thiết như đứa trẻ mất kẹo, tim cô nhũng ra còn đâu mà tức giận gì được nữa. Cô yêu nàng nhiều đến vậy sao bỏ nàng được, tại vì tức giận nên mất lí trí mới nói như vậy. Cô kéo tay nàng xuống để an ủi và lao nước mắt cho nàng. Ai ngờ nàng tưởng cô kéo nàng ra để đi, nàng cuống quýt ôm cổ cô càng chặt hơn, khóc càng nức nở.
"Huu..hu.. chị... chị không thương em nữa sao? Chị... hức... chị không cần em nữa sao? Huhu... Em...em... biết mình xấu xa đi cướp... cướp... hạnh phúc của người khác nhưng... nhưng em yêu chị. Em... em... biết không được làm như vậy phải để chị trở về thực hiện lời hứa của mình với cô gái ấy nhưng em... huuhu... tim em đau... đau lắm Chaeyoung! Chị nói đi bây giờ em phải làm sao... huu...hu..."
Thấy nàng khóc thở không nổi cô đau lòng muốn chết, nhưng khoang nàng đang nói cái gì thế? Gì mà cướp hạnh phúc của người khác, rồi trở về thực hiện lời hứa của chị với cô gái nào? Hình như có sự hiểu lầm nào ở đây mới khiến vợ ngốc nghếch của cô đau lòng như vậy.
-------------------Vote ⭐️ hộ mình 🫶
Cả đám Na Min Hee và Bora gặp nàng cũng không dám buông lời châm chọc như trước, thể hiện thái độ rõ nước sông không phạm nước giếng. Nhưng điều quan trọng là các thầy cô trong trường tỏ ra rất quan tâm đến nàng, cư xử hoàn toàn khác trước, hỏi ra mới biết chị xã nàng là người đầu tư tài trợ cho trường mỗi năm.
Haizz... sức mạnh đồng tiền có khác, bây giờ nàng có thể đến trường học mà không còn sợ điều gì nữa vì nàng có một chị xã cực bản lĩnh mà, đặc biệt rất yêu thương vợ, nhiều lúc nghĩ vu vơ nàng sợ lắm, sợ một ngày không có cô bên cạnh, làm sao nàng sống được đây. Tình yêu thật đáng sợ, ở cạnh nhau mới mấy tháng mà nàng cứ tưởng họ đã là vợ chồng già, họ hiểu ý nhau đến lạ lùng, mỗi cử chỉ, ánh mắt có thể đoán được đối phương nghĩ gì? Hết giờ học nàng ra về vừa đến cổng trường gặp một người mặc vest đen chặn lại.
"Kim tiểu thư mời cô theo tôi, chủ tịch Park muốn gặp cô"
Ra khỏi cửa khách sạn Kim Jennie thẩn thờ như vừa bị vắt kiệt sức. Nàng đón taxi mà không nói địa chỉ, chỉ nói chạy đâu cũng được vì trong tâm trí bây giờ mù mịt phương hướng bởi vì từng câu nói của ông ta cứ vang lên trong đầu nàng:
"Tôi không muốn nói vòng vo, chắc cô đã biết tôi là ai. Tôi không chấp nhận cô là con dâu tôi, Park Chaeyoung vì đang giận tôi nên nó mới cưới cô để chọc giận tôi, thật ra nó đã có vị hôn thê ở Mỹ, đó cũng là đứa con dâu chính tay tôi chọn và chỉ có con bé mới xứng đáng bước vào cửa Park gia"
"Cô Kim, cô ra điều kiện đi. Tôi sẽ đáp ứng nếu nằm trong khả năng của tôi. Chỉ cần cô rời xa Chaeyoung để nó trở về gia đình và với người vợ chưa cưới còn đang chờ đợi nó quay về thực hiện nghĩa vụ" kèm theo những lời nói là tấm hình đưa trước mặt nàng trong hình là một đôi nữ nữ đứng cạnh nhau, họ còn rất trẻ người nữ cao hơn với khuôn mặt không cảm xúc, nhưng người con gái đứng kế bên rất đẹp và đang cười rất hạnh phúc.
Tuy họ chỉ đứng bên nhau bình thường nhưng sao nàng thấy khó thở, tim đau như ai bốp nghẹt thế này, thì ra cô đã có vợ chưa cưới, thì ra nàng đã cướp lấy hạnh phúc của người con gái khác, vậy tình cảm cô dành cho cô gái trong hình là gì nếu không yêu sao cô lại đính hôn với nàng ta.
Vậy những lời yêu thương, cô nói với nàng có ý nghĩa gì? Nàng tin cô, nàng muốn nghe chính miệng cô nói, nếu đúng là sự thật lấy nàng để chọc tức ba cô và người cô yêu là cô gái kia nàng sẵn sàng ra đi không một lời trách móc. Nhưng sao nghĩ đến phải rời xa cô tim nàng đau như ai đang cào cấu cắn xé vậy. Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt lúc nào không hay, nàng kêu xe ngừng, xuống xe nàng mệt mỏi ngồi xuống bên đường khóc nức nở. Cứ ngỡ là tìm được hạnh phúc thì ra đó là hạnh phúc vay mượn, bây giờ nàng phải trả lại cho người ta rồi sao.
Thật sự trong cuộc đời này không ai cần nàng sao? Đúng... nàng muốn chính miệng cô nói giống như lúc nãy nàng đã nói với ba cô: "Tôi không cần thứ gì hết. Vì tình cảm tôi dành cho Park Chaeyoung không thứ gì có thể đánh đổi được hết. Tôi sẽ ra đi khi chính miệng chị ấy nói không cần tôi và thừa nhận những gì ngài nói là đúng sự thật"
Nhưng bây giờ tâm trang nàng rất hoang mang nàng sợ gặp cô, cô sẽ thừa nhận những điều đó là sự thật thì nàng phải làm sao? Chia tay với cô thật sao? Nàng muốn gọi điện cho cô, nghe tiếng cô nhưng điện thoại hết pin từ bao giờ rồi. Nhìn sang bên đường thấy có một khách sạn lớn đọc địa chỉ nàng mới biết nãy giờ xe chở nàng đi xa đến vậy. Cũng tốt tối nay nàng sẽ ở lại khách sạn này điều tiết lại cảm xúc và chuẩn bị tâm lí để gặp cô.
Tại văn phòng, Park Chaeyoung đứng ngồi không yên, làm gì mà từ chiều giờ cô gọi nàng không được. Buổi chiều cô cho người tới rước nàng tan học, kẹt xe nên đến trễ, tới trường không thấy bóng dáng nàng đâu. Cô bận họp, tan họp nghe tài xế nói lại, cô nghĩ nàng đợi không được nên về trước hoặc đi đâu đó với bạn bè, cô tưởng chút nữa nàng sẽ gọi cho cô, cô lo ký mấy công văn, ký xong vẫn không thấy cuộc gọi nào nên cô điện cho nàng thì điện thoại nàng lại khóa máy. Bây giờ đã là sáu giờ tối, điện về biệt thự họ nói nàng chưa về, vậy nàng đã đi đâu? Không biết cô lo lắng sắp điên rồi sao? Park Chaeyoung cầm áo khoác và chìa khóa ra khỏi phòng đụng phải trợ lí Choi sắc mắt rất xấu.
"Tổng giám đốc chủ tịch vừa trở về nước sáng nay. Còn nữa tôi nghĩ chủ tịch đã gặp Kim tiểu thư. Vì khi tôi đến trường hỏi thăm thì nghe bảo vệ nói lúc ra về tiểu thư được một người mặc vest đen lịch sự mời đi"
Park Chaeyoung nắm tay thành nắm đấm "Nhắn địa chỉ khách sạn của ông ấy ở cho tôi. Còn nữa bằng mọi cách phải tìm được cô ấy"
"Vâng, Tổng giám đốc"
"Cô chủ" vệ sĩ mở cửa gặp cô lịch sự chào hỏi.
Park Chaeyoung không buồn trả lời đi thẳng vào trong phòng, nhìn người trước mắt, ông vẫn vậy vẫn vẻ mặt lạnh lùng cao cao tại thượng như ngày nào, dù có làm tổn thương người khác như thế nào nhưng với ông là bình thường vậy đó.
"Ông đã làm gì cô ấy?"
"Nó không thích hợp với con"
Park Chaeyoung nhếch miệng, ngồi xuống dựa vào thành ghế, chân chéo lại với bộ dáng lười nhát, đôi mắt nheo lại sắc như dao nhìn người đối diện không nhanh không chậm mở miệng:
"Ông có quyền gì nói câu đó. Cô ấy là người phụ nữ của tôi cũng chính là vợ của Park Chaeyoung tôi. Chỉ cần tôi thấy thích hợp là được, ông hiểu không? Tôi không cho phép ai làm tổn thương cô ấy bao gồm cả ông"
"Mày muốn chống đối tao? Vì con nhỏ đó, mày nên nhớ tao vẫn còn là chủ tịch của tập đoàn -R-"
Cô ngồi thẳng dậy nghiêng người về phía trước tay gõ gõ lên bàn, môi nhếch lên tiếng nói trầm thấp nhả ra từng chữ:
"Vâng. Thưa chủ tịch, làm sao tôi quên được. À mà ngài có biết chuyện các bạn già của ngài đã bán lại cổ phần cho tôi không?"
"Chậc chậc không nhiều, giờ trong tay tôi đang nắm có khoảng 55%"
"Mày... mày... tại sao họ lại bán cổ phẩn cho mày? Tại sao tao không biết? Mày đã dùng thủ đoạn gì?"
"Hahha thủ đoạn? Ông tưởng tôi là ông sao? Ông tưởng họ trung thành với ông sao? Không phải tôi học ông lấy tiền giải quyết vấn đề sao? Nhưng tôi biết đâu là điểm dừng đúng lúc, tôi không tàn nhẫn như ông, triệt đi cơ hội hay đường sống, thấy người khác tổn thương lấy làm niềm vui. Còn nữa việc ông cài Alex bên cạnh tôi mà có một việc ông không biết, rằng từ lâu ông ta đã trở thành người của tôi, thắc mắc đúng không? Haha đơn giản ông ấy bất mãn cách làm việc đối nhân xử thế của ông nên những gì tôi làm qua tai ông đã trở thành vấn đề khác"
"Mày... mày muốn thao túng công ty, muốn lật đổ tao?"
"Không. Nể mặt ông là ba tôi. Chức chủ tịch đó ông cứ giữ lấy, tôi chưa vội"
"Mà quên nói ông nghe một chuyện, ông có biết công ty RP đang làm mưa làm gió mà bao công ty ở các nước muốn hợp tác là của ai không?"
Như không thể tin vào điều mình mới nghe ông trợn to mắt nhìn Park Chaeyoung, cô cười cười gật đầu, chân mày nhếch lên.
"Đúng, đó là sự thật. Tập đoàn RP là của tôi. Tôi muốn chứng minh cho ông thấy tôi không dựa vào ông cũng có thể thành công được. Còn vì sao tôi vẫn ở lại -R- và phát triển nó là vì nó là công sức là tài sản mà ông ngoại và mẹ tôi đã tốn công gầy dựng"
"Nó chưa bao giờ là của ông nếu phải đó là do ông chiếm đoạt mà có được. Khi tất cả có trong tay ông vứt bỏ mẹ tôi không thương tiếc, dùng quyền lực ép bà rời xa tôi. Đến khi bà hấp hối ông cũng không cho mẹ con tôi gặp nhau"
Nói đến đây hai tay cô nắm chặt, trong mắt giờ này còn lại sự đau thương và thù hận. Cô đứng bật dậy nhìn người đàn ông ngồi trên ghế hai tay bóp chặt thành ghế nhìn cô với vẻ mặt hốt hoảng.
"Đây là lần cuối cùng tôi nói với ông, nếu không muốn tôi hận ông thêm thì đừng đụng chạm đến cô ấy. Cô ấy là người quan trọng nhất cuộc đời này của tôi. Cả đời ông chỉ biết dùng quyền lực để chi phối người khác nên có lẽ ông không bao giờ biết yêu thương một người là như thế nào. Ông tự hỏi chính mình đi, cả cuộc đời này ông có thấy hạnh phúc không?"
Nói rồi cô nhìn ông một lần nữa, đôi mắt ông đỏ ngầu, chân mày nhíu chặt như đang kiềm chế gì đó. Rồi cô xoay người đi thẳng ra cửa. Cô không có tâm trạng xem ông ta nghĩ gì, giờ lòng cô nóng như lửa đốt cô còn phải đi tìm vợ cô nữa. Lên xe cô chạy như điên đến căn nhỏ của nàng, mở cửa đi vào trong nhà không có một ai, bàn ghế bám bụi chứng tỏ đã lâu không có người ở. Nàng không về đây vậy nàng đã đi đâu, cô cảm thấy mình thở không thông nữa rồi, trái tim đau nhói, cổ họng như bị ai bóp chặt.Anh bất lực ngồi xuống ghế, bao nhiêu kỉ niệm ùa về chính nơi đây cô đã cưỡng hôn nàng, ép nàng kết hôn cùng cô. Không được, cô không thể nào để nàng rời xa cô.
"Reng... reng" tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ của cô. Cô vội vã nghe máy.
"Có tin tức gì chưa? Được... được. Cám ơn cậu"
Tìm được nàng xem cô xử nàng như thế nào.
Cô lo lắng đến chết còn nàng lại chơi trò mất tích trốn ở khách sạn tự kỷ. Nếu không phải nàng dùng thẻ do cô cho, để thuê phòng, cô không biết bao giờ mới tìm được nàng. Càng nghĩ càng tức giận, sao cô có thể yêu một người vô tâm như vậy chứ.
Kim Jennie khóc mệt nên ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, khi bị tiếng đập cửa làm ồn nàng mới choàng tỉnh, ra mở cửa. Vừa mở cửa ra, hai mắt mở lớn miệng cũng không khép lại được. Miệng lắp bắp nói nửa ngày chưa xong.
"Sao chị... chị... ưm"
Chưa nói hết câu đã bị cô ôm chầm lấy hôn mãnh liệt. Không phải là hôn nữa mà giống như gặm cắn lấy môi nàng, nàng cảm giác như môi mình dám lắm bị rách da cũng nên
"Ưm... đau... đau... Chaeyoung... ưm"
Cô không cho nàng cơ hội để nói, cô cắn nuốt hết lời nàng vào trong bụng. Cô lấy chân đá cửa phòng lại, bế thốc nàng lên. Kim Jennie chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy mình bị ném trên giường. Đầu óc còn đang chấn động vì cú ném đó, đã thấy cô xé nát quần áo nàng, cởi sạch quần áo mình, hơi tỉnh táo được tý thì cô đã đè nàng dưới thân cho vật nóng đi vào, không hề có bước dạo đầu, Kim Jennie đau đớn hét lớn lên. Nàng chưa bao giờ thấy cô mạnh bạo đối với nàng như vậy. Nhìn vào mắt cô, nàng thấy có ngọn lửa như muốn thêu đốt nàng. Nàng biết cô đang tức giận, lần đầu tiên nàng thấy cô tức giận như vậy.
"Á... đau... Chaeyoung... em đau"
Đau sao? Nỗi đau này, có đau bằng của cô không. Nghĩ vậy cô không nhẹ hơn mà ra vào mạnh hơn, đầu khom xuống vừa mút, vừa cắn vào cổ nàng. Kim Jennie đau đớn lại nghĩ đến sự việc xảy ra hôm nay nàng không cầm được nước mắt, uất ức khóc nghẹn ngào thành tiếng.
"Buông... chị buông em ra... Huhuuuu..."
Nàng lấy tay đẩy đầu cô ra, nhưng cô cứ như cục đá không hề nhúch nhích hết gặm lại cắn, phía dưới thì ra vào như cuồng phong đến khi cô gầm nhẹ bắn hết dịch nóng vào nàng. Cô như mệt mỏi, thần kinh căng thẳng cả buổi tối như sắp chết đến nơi, bây giờ ôm nàng vào người dùng tình dục để chứng tỏ nàng đang hiện hữu bên cạnh cô, sao cô lại không biết nàng đau, nhưng cô không kiềm chế được tức giận, cô ngã gục lên người nàng, mặt úp vào hỏm vai nàng. Nhưng Kim Jennie bây giờ đang uất ức, cảm xúc hỗn loạn, nghĩ đến chuyện cô đã có vợ sắp cưới mà còn cưới nàng. Cơn tức giận xông lên, đâu còn tỉnh táo biết cô nghĩ gì, huống hồ cô mới cường bạo nàng xong.
"Chị đi ra... đi ra cho tôi... tôi ghét chị... ghét chị... ghét chị. Tôi sẽ không yêu chị nữa... huhu... chị tránh xa tôi ra, trở về tìm hạnh phúc của chị đi"
Vừa nói vừa khóc tay nàng vừa đánh vào lưng cô. Nghe nàng nói ghét mình, không thương cô nữa, cô ngẩng mặt lên nhìn nàng, nhìn nét mặt nàng, cô biết những gì nàng nói là nghiêm túc, tim cô như thắt lại, lo lắng, sợ sệt, sợ nàng xảy ra chuyện gì, bây giờ đổi lại câu nói này của nàng. Cô tức giận không còn suy nghĩ nổi điều gì, nắm lấy hai tay nàng giam trên đầu nhìn nàng với vẻ đau lòng:
"Tôi yêu em, lo lắng cho em, chạy khắp nơi tìm em vì em tôi không tiếc làm điều gì. Nhưng đổi lại câu nói này của em, có lẽ tình yêu của tôi đặt nhầm người rồi, Kim Jennie từ hôm nay em được tự do"
Nói rồi cô ngồi dậy lấy áo mặc vào, Jennie như chết điến vì từng lời cô nói.
"Chị nói yêu nàng vì nàng không tiếc làm điều gì, lo lắng, chạy khắp nơi tìm nàng. Chị... chị còn trả tự do cho nàng, chị không cần nàng nữa"
Nhìn vô mắt chị, nàng thấy được sự thất vọng, đau lòng và cô đơn, nàng đang làm gì thế rõ ràng biết chị ấy yêu thương nàng đến thế. Nàng có linh cảm nếu lần này cô ra khỏi nơi đây họ sẽ mất nhau vĩnh viễn.
Không... không nàng không muốn, nàng nghĩ kĩ rồi dù là hạnh phúc trộm được nàng bằng lòng, dù biết là ích kỉ nàng đành xin lỗi cô gái kia vậy. Nghĩ thế Kim Jennie quên thân mình đang trần truồng thấy Park Chaeyoung chuẩn bị mặc áo xong nàng không nghĩ nhiều leo thẳng ngồi lên đùi cô, tay ôm cổ cô đầu vùi vào cổ cô khóc lớn nghẹn ngào.
"Đừng đi... huhu...em...em sai rồi... em yêu chị ,rất yêu chị Park Chaeyoung. Huhu... đừng đi mà chị"
Nói năng lộn xộn nàng không biết diễn tả như thế nào bây giờ trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ, nếu để cô đi nàng sẽ mất cô mãi mãi.
Park Chaeyoung ngẩng người ra, thấy nàng nói những lời đó, khóc thảm thiết như đứa trẻ mất kẹo, tim cô nhũng ra còn đâu mà tức giận gì được nữa. Cô yêu nàng nhiều đến vậy sao bỏ nàng được, tại vì tức giận nên mất lí trí mới nói như vậy. Cô kéo tay nàng xuống để an ủi và lao nước mắt cho nàng. Ai ngờ nàng tưởng cô kéo nàng ra để đi, nàng cuống quýt ôm cổ cô càng chặt hơn, khóc càng nức nở.
"Huu..hu.. chị... chị không thương em nữa sao? Chị... hức... chị không cần em nữa sao? Huhu... Em...em... biết mình xấu xa đi cướp... cướp... hạnh phúc của người khác nhưng... nhưng em yêu chị. Em... em... biết không được làm như vậy phải để chị trở về thực hiện lời hứa của mình với cô gái ấy nhưng em... huuhu... tim em đau... đau lắm Chaeyoung! Chị nói đi bây giờ em phải làm sao... huu...hu..."
Thấy nàng khóc thở không nổi cô đau lòng muốn chết, nhưng khoang nàng đang nói cái gì thế? Gì mà cướp hạnh phúc của người khác, rồi trở về thực hiện lời hứa của chị với cô gái nào? Hình như có sự hiểu lầm nào ở đây mới khiến vợ ngốc nghếch của cô đau lòng như vậy.
-------------------Vote ⭐️ hộ mình 🫶