[Chaennie] Chị dâu, nguyện vì nàng mắc câu
Chương 51: Ngoại truyện: Làm mẹ người ta chẳng dễ dàng
Ngoại truyện: Làm mẹ người ta chẳng dễ dàng
#1
Chủ nhật vừa rồi quả thật là một chuyến đi vô cùng đáng nhớ của Phác Tuệ Lâm - con gái cưng của Phác thiếu phu nhân. Mặc dù Tuệ Lâm từng nghe ba kể qua trước đây mẹ là một nữ cường nhân vô cùng bản lĩnh, Tuệ Lâm đã từng rất tôn sùng mẹ cho đến khi càng thêm một tuổi, nó lại càng nhận thức ra được có những chuyện đã lui vào quá khứ.
"Mẹ, dường như chúng ta đã đi qua chỗ này lần thứ ba trong ngày?" Ok, mẹ lái xe vượt địa hình hiểm trở đều rất ổn, nhưng vượt tới vượt lui cả một ngày chưa vượt qua được khu vực vốn vô cùng quen thuộc trong hôm nay.
"Đâu có đúng, buổi sáng nơi đó có một bụi tre rất lớn, con xem hai bên đường đâu còn bụi tre nào nữa?" Tuy cảnh vật có chút tương đồng, nhưng không có bụi tre thì đâu hẳn quay lại chỗ cũ.
"Chính bởi vì lúc sáng con nhìn thấy người ta cưa tre làm nhà, có vẻ như thời gian mình bị lạc người ta đã cưa xong đám tre đó rồi" Tiểu Tuệ Lâm đứng lên ghế ngồi của mình, quả nhiên nhìn thấy bụi tre lúc sáng bây giờ chỉ còn lại gốc thôi.
Lại nói đến Phác thiếu phu nhân luôn muốn con gái sớm hòa nhập cộng đồng, tập sống một cuộc sống như những đứa trẻ ở những vùng nông thôn. Vì thế chủ nhật vừa đến liền một mực lái xe đưa con gái ra ngoài ngoại ô, nói rằng để trải nghiệm một chút cuộc sống nông thôn. Nhưng khi ra khỏi vùng định vị, quả nhiên đã ở trên ô tô trải nghiệm cảm giác đi ba vòng vẫn quay lại cùng một chỗ là như thế nào?
----------------
#2
Có một hôm Phác Thái Anh đang họp cùng với đại hội cổ đông, liền nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ vợ của mình. Mặc kệ mọi người bên trong đang bàn luận chuyện gì? Lập tức khẩn trương ra bên ngoài tiếp nhận "Thái Anh, chị không nhìn thấy con đâu cả?" Chất giọng bên trong điện thoại cũng đủ khắc họa sự bối rối lúc này, dường như trước khi gọi cho cô đã sớm khóc thành một trận.
"Được rồi, bình tỉnh lại. Em lập tức sẽ về ngay..." hôm nay Tuệ Lâm không có tiết học tại trường, xem ra lại lén chui qua lối đi của Hank ra bên ngoài chơi rồi.
Về đến nhà đã nhìn thấy Kim Trân Ni khóc đến sưng cả mắt, tìm kiếm xung quanh cũng không thấy tung tích. Bất đắc dĩ đành phải đến cảnh sát trình báo mất tích, nhưng khi vừa đến đó cũng đúng lúc bên trụ sở cảnh sát đưa đến trước mặt cô Tiểu Tuệ Lâm, con mắt sưng húp không khác gì Kim Trân Ni.
"Ba ơi, mẹ bỏ connnnnn..."
Câu duy nhất mà Phác Thái Anh nghe được sau những tiếng nấc nghẹn ngào đó từ Tuệ Lâm, đích thị là câu này. Sau khi hỏi ra mới biết họ tìm được Tuệ Lâm ở quầy thu ngân tại siêu thị, nó khóc lóc nức nở nói rằng mẹ dẫn nó đi toilet, sau đó nó quay trở ra liền không thấy mẹ đâu nữa.
Quả nhiên đại não giống như được khai sáng, Kim Trân Ni lúc này được cho là nhớ lại sự việc trên. Nàng hôm nay muốn nấu một bữa ngon cho Phác Thái Anh, trong lúc đang lựa đồ hải sản Tuệ Lâm lại nói muốn đi vệ sinh. Đưa con gái vào bên trong phòng, nhưng sau đó Suzy gọi đến nói với nàng chút chuyện, bên trong nhà vệ sinh lại ồn như vậy nên phải ra bên ngoài tiếp nhận. Sau khi nói chuyện xong một mạch đến quầy thu ngân thanh toán, lái xe về nhà mặc nhiên đem nguyên liệu vừa rồi nấu nấu nướng nướng. Hoàn toàn quên mất chuyện Tiểu Tuệ Lâm vừa rồi có đi chung xe với mình, còn nghĩ ai đó đã đột nhập vào nhà bắt cóc con gái cưng.
------------
#3
Lại nói đến người bị chấn thương ở đầu, cho dù có chữa cách nào cũng sẽ để lại chút di chứng. Hơn hết Kim Trân Ni trong một thời gian ngắn lại bị tiêm thuốc mê khá nhiều lần, sau đó lại sinh con. Có thể nói ở trong công việc từ lâu đã quay về trạng thái minh mẫn quyết đoán nhất, nhưng đời sống sinh hoạt hằng ngày cái gì quên được đều có thể quên.
"Nói cho các người biết, từ nay về sau Tuệ Lâm sẽ qua ở cùng với ta. Đưa đón nó đi học cũng là ta, tránh để mất công lại lên đồn cảnh sát tìm cháu gái cưng của ta về" ông nội ngữ khí vô cùng quyết đoán, sau khi Tuệ Lâm chuẩn bị xong một chiếc balo nhỏ liền đưa nó ra xe.
"Tuệ Lâm, qua bên đó nhất định phải thường xuyên gọi facetime cho mẹ"
Thật ra việc Tuệ Lâm qua ở với ông nội cũng hợp lý, dù sao nàng cùng với Phác Thái Anh đều bận tối mặt tối mài. Quả thật không có thời gian dạy dỗ nó chu đáo, ngược lại ông nội lại vô cùng rảnh rỗi, hơn hết ông cũng là người có tư chất thông minh, lại ôn hòa đức hậu, để Tiểu Tuệ Lâm qua đó quả thật gần đèn thì sáng.
Mặc dù nói Phác Gia cách biệt thự của Kim Trân Ni vài con đường, nhưng sau khi Tuệ Lâm lên xe rời khỏi cũng khiến Kim Trân Ni khóc hết nước mắt trên vai Phác Thái Anh. Nhưng dù sao đây cũng là lỗi của nàng, bỏ con lại trong siêu thị quả thật là không có gì biện hộ.
Trái ngược lại với tâm trạng có phần tiều tụy của Kim Trân Ni, ba người còn lại ai nấy đều vô cùng vui vẻ. Đầu tiên có thể nói chính là ông nội, trước giờ ông đều muốn cháu cố cưng qua sống cùng mình, nhưng là tranh không lại với cháu dâu. Nhân dịp này giả vờ tức giận một chút liền đem về được cháu cố, còn không phải đi ngủ cũng có thể cười đến tỉnh sao?
Tiếp theo đó chính là Tiểu Tuệ Lâm, tuy rằng rất thương mẹ Ni Ni, nhưng dạo gần đây mẹ thường hay nói rất nhiều làm người ta rất mệt. Còn thường xuyên bỏ người ta xó này xó kia nên có chút sợ hãi, qua ở bên ông cố được cưng chìu hết mực còn không phải tốt hơn?
Cuối cùng chính là người vừa rồi giả vờ nuối tiếc con gái, nhưng lại là người mong nó đi nhanh một chút. Tuy nói đích thị Tiểu Tuệ Lâm là con ruột của Phác Thái Anh cô, nhưng cô luôn cảm thấy nó vướng tay vướng chân, chỉ cần ngày nào nó ở nhà, ngày đó Kim Trân Ni đều chơi cùng với nó, thật sự không có chút không gian riêng tư.
---------------
#4
Kể từ sau khi Tuệ Lâm dọn qua nhà ông nội đến nay, Kim Trân Ni quả thật sau khi tan làm cũng không còn chuyện gì bận rộn nữa. Hank cũng bận chăm con, không còn quấn lấy chân nàng như trước. Bất đắc dĩ đành phải tìm Phác Thái Anh giải khuây, ngồi một góc trên bàn làm việc của cô không ngừng làm loạn.
"Em biết chị có chút trống rỗng rồi, nhưng người ta hiện tại còn phải lấp đầy cái dự án này đã" quả nhiên không có con mới biết tìm đến chồng, nhưng hiện tại quả thật cần phải trả dự án này gấp, sau khi xong việc hãy tính đi.
"Một chút thôi cũng không được sao?" Ngón chân của nàng từ lâu đã kéo lê từ thắt lưng của Phác Thái Anh đến phần đùi non, bộ dạng đúng là vô cùng tà mị.
Người ta nói không sai, phụ nữ sau khi sinh con sẽ chia ra làm hai dạng. Một dạng sẽ xem chuyện ân ái như kẻ thù không đội trời chung, dạng khác lại đặc biệt trở nên dễ dàng ham muốn hơn trước. Đúng lúc Kim Trân Ni dạo gần đây lại rơi vào dạng thứ hai, đối với Phác Thái Anh có đôi lúc sẽ tự động dâng đến miệng giống như bây giờ.
"Tháng này em bận tiếp đối tác rất nhiều, tiền riêng cũng bị hao hụt rồi. Quả thật không muốn đem tiền của công ty làm những chuyện ở nhà..." bàn tay của Phác Thái Anh có một chút đặt lại nơi ngón chân của nàng, giữ yên nó không để cho tiếp tục hí lộng trên người cô.
"Vợ chồng với nhau sao lại nói đến tiền bạc"
Lần này cánh tay trực tiếp câu vào cổ của cô, còn chuyển từ mặt bàn ngồi hẳn lên chân. Bộ dạng váy lụa mỏng manh không hề che được bao nhiêu phần này của Kim Trân Ni, cộng thêm có thứ gì đó ấm nóng liên tục áp vào trước ngực của cô, khiến Phác Thái Anh lập tức có thể biến thành hôn quân, trong tay bế được mỹ nhân đến tận giường, vận nước lâm vào bi thương cũng mặc kệ.
Vừa rồi chỉ nói làm một chút, nhưng một khi ở trên người của nàng mặc nhiên Phác Thái Anh cảm thấy một chút đó thật sự quá nhanh rồi. Chăn ga bên dưới quả thật bị làm cho vô cùng nhàu nhĩ, cứ cách một khoảng liền nhìn thấy đọng lại một ít mật dịch còn chưa kịp khô đi.
Tách nhẹ hai chân có phần sưng đỏ của nàng, Phác Thái Anh có một chút muốn dùng đầu lưỡi nâng niu chiều chuộng. Loại hình thức này luôn khiến Kim Trân Ni đặc biệt yêu thích, càng khiến bản thân ưỡn cong người tiết ra một ít mật dịch đối với người vốn đang lặn ngụp giữa hai chân, càng thêm phần dứt ra không được.
Cũng đúng lúc Phác Thái Anh muốn dùng đầu lưỡi đi sâu vào hoa huyệt, lập tức cả đầu óc đều quay cuồng như có một tia sét vừa rồi đánh thẳng vào đầu cô. Đến lúc hoàng hồn lại thật ra bản thân đã nằm gọn dưới sàn, vừa rồi đích thị bị Kim Trân Ni dùng chân đá ra khỏi người mình không thương tiếc.
"Mẹ Ni Ni, có nhớ con hay không?" Tiểu Tuệ Lâm có hứa với mẹ mỗi ngày đều gọi về, nhưng hiện tại nó đang bận ăn sôcôla sợ mẹ mắng nên chỉ gọi thường không gọi facetime.
"Tuệ Lâm, mẹ rất cô đơn. Ba con suốt ngày chỉ biết làm việc đều bỏ rơi mẹ, Tuệ Lâm, mẹ nhớ con sắp chết mất rồi" vừa rồi nhận được điện thoại của con gái, lập tức đá Phác Thái Anh sang chỗ khác khẩn trương lấy chăn quấn chặt lấy người mình, nhưng sau khi nhìn kỹ lại dường như không có gọi facetime.
"Tội nghiệp quá đi, Tuệ Lâm chỉ qua ở với ông cố hết tháng này sẽ về với mẹ" tuy nói ở bên đây được cưng ghê lắm, nhưng dù sao người ta cũng nhớ ba mẹ rồi.
"Giờ này tại sao còn chưa ngủ? Trẻ nhỏ thức khuya như vậy để làm gì? Lại còn gọi cho người khác, phép lịch sự tối thiểu cũng không biết. Ở bên đó cho tới khi nào ông cố dạy con nên người được mới thôi".
Tiểu Tuệ Lâm đột nhiên nghe tiếng hét lớn của ba, trong nhất thời sợ quá còn xém làm rớt luôn cây kẹo sôcôla đang ăn dở, quả thật ý định muốn về nhà lập tức tan biến. Sau đó cũng rất nhanh tắt luôn điện thoại, mà không hề hay biết sau khi cuộc gọi đó kết thúc, mẹ Ni Ni của nó phải thay nó gánh chịu tất cả cơn thịnh nộ vừa rồi đắc tội.
------------
#5
Trước đây khi Thừa Dân còn nắm quyền Phác Thị, ông nội tuy nói rằng rửa tay gác kiếm nhưng thật ra chưa giờ phút nào không bận tâm. Sau này khi Phác Thái Anh lên tiếp quản, tuy rằng năng lực rất tốt, nhưng cũng đồng thời quãng thời gian đó xảy ra rất nhiều chuyện, ông cũng chưa khoảnh khắc nào được gọi là bình yên thật sự.
Sau này khi mọi việc đâu lại vào đấy, Tiểu Tuệ Lâm ra đời khiến ông nội quả thật bỏ hết tất cả chỉ tập trung lo cho Tuệ Lâm. Những lúc Tuệ Lâm đi học, ông lại không biết phải làm gì, đánh cờ lâu năm cũng sinh ra nhàm chán. Cuối cùng quyết định làm công tác xã hội, nhưng không phải hạng mục giúp đỡ người già neo đơn, cũng không phải giúp trẻ em nghèo vượt khó. Đích thị mở ra một câu lạc bộ chuyên giúp đỡ hội phụ huynh, những con người đến bây giờ vẫn chưa chấp nhận được giới tính của con mình.
Cũng như Kim Trân Ni đã từng nói, ông nội là người có tài lại có đức. Kiến thức uyên thâm, lại thấu hiểu lòng người. Những bậc phụ huynh đến đó lúc đầu đều vô cùng cố chấp, nhưng sau đó một thời gian đã bắt đầu thấu hiểu cho con mình. Mỗi khi rảnh rỗi Kim Trân Ni cùng Phác Thái Anh cũng sẽ đến phụ giúp ông một tay, cũng là minh chứng tốt nhất cho hôn nhân của những người đồng tính.
"Có nhìn thấy Tiểu Tuệ Lâm không? Nó là cháu cố của tôi, cháu nội và cháu dâu của tôi đã sinh nó ra. Gia đình ba người hạnh phúc, có gì không tốt" người phụ huynh này tuy thương con, nhưng lại sợ không có cháu nên vẫn còn ngăn cản.
"Mẹ, đứa nhỏ đó thật đáng yêu. Sau này con cũng có thể sinh một đứa giống như vậy có phải không?" Một nữ nhân còn hơn cả tuổi của Kim Trân Ni bế lấy Tiểu Tuệ Lâm, biểu hiện vô cùng phấn khích.
Nói về nữ nhân này tuy đã tầm 35 tuổi, quả thật so với Kim Trân Ni và Phác Thái Anh đều lớn hơn. Nhưng do mẹ của cô ấy trước giờ không chấp nhận, nên đến tuổi này vẫn lẻ bóng một mình. Kể từ sau khi câu lạc bộ của Phác lão gia được thành lập, cô ấy đã cố gắng đưa mẹ đến đây. Quả thật là có kỳ tích, bà ấy đã dần dần bớt khó tính hơn xưa.
Chỉ cần có thời gian, chị gái xinh đẹp kia lại đến chơi với Tuệ Lâm, không ngờ lại để cho con gái cưng của Kim Trân Ni dần dần nuôi dưỡng một loại tình cảm nói không được. Nhìn thấy con gái có biểu hiện trầm cảm tuổi thiếu nhi, Kim Trân Ni luôn cố gắng ở nơi con hỏi cho bằng được có chuyện gì xảy ra? Cuối cùng biết được con gái quả thật vượt cả ba của nó, Phác Thái Anh bất quá chỉ nhỏ hơn nàng có vài tuổi thôi, nhưng người ta lớn hơn Tuệ Lâm đến gần 30 tuổi.
"Đừng nói bây giờ con mới có 6, 7 tuổi không được nói đến yêu đương, lại còn không biết phân lớn nhỏ đi thích người lớn hơn mình hơn hơn hai con giáp. Có thể nói người ta chết rồi con chưa kịp lớn, có phải vô cùng ngốc nghếch hay không?" Sau khi Kim Trân Ni kể lại mọi chuyện cho Phác Thái Anh, cô đã dùng cả một buổi chiều nắn lại phần tình cảm này của Tuệ Lâm.
Sau khi nghe ba nói xong, Tuệ Lâm đã ôm lấy mẹ Ni Ni của nó khóc đến tận trời tối. Quả nhiên ba nói rất đúng, tuổi thọ trung bình của con người hiện đại bây giờ đâu có cao. Nhưng mà có cần trực tiếp nói ra thẳng thừng vậy không? Trẻ nhỏ cũng sẽ biết đau lòng...
Để tránh cho con gái có suy nghĩ lệch lạc, Phác Thái Anh đành phải ra tay nhanh gọn giết từ trong trứng. Quyết định một lần đưa Suzy đến thăm câu lạc bộ của ông, nhưng phía sau cố tình sắp xếp để cho Suzy gặp được chị gái trong lòng của Tuệ Lâm. Hai người họ quả nhiên lúc đầu nhờ người khác sắp đặt mới quen biết nhau, nhưng càng ngày càng có chung tiếng nói, dần dần đi đến những chuyện thuận theo tự nhiên trở thành một cặp.
Sau khi Tiểu Tuệ Lâm biết đã không còn tơ tưởng gì nữa, quyết định làm một bé con ngoan ngoãn thuận theo tự nhiên mà lớn lên. Những tưởng đâu mọi chuyện đã chìm vào quên lãng, nhưng có một hôm ông nội vô tình bắt trúng một bộ phim, có một đoạn thoại làm cho Tiểu Tuệ Lâm nghe xong liền ôm gối khóc đến nửa đêm. Sau đó ông nội đành phải gọi cho Kim Trân Ni và Phác Thái Anh qua xem thử, nhưng nó nhất mực vẫn không chịu nói. Biết được sau khi coi bộ phim đó mới khóc, vì thế hai người họ quyết định xem lại bộ phim này để tìm ra nguyên nhân ở đâu? Chính là dừng lại ở một đoạn, đều đồng loạt thở dài
"Quân Sinh Ngã Vị Sinh; Ngã Sinh Quân Dĩ Lão"
(Nàng sinh ta chưa sinh; Ta sinh nàng đã lão)
---------- The end ----------Vote ⭐️ giúp mình 🫶
#1
Chủ nhật vừa rồi quả thật là một chuyến đi vô cùng đáng nhớ của Phác Tuệ Lâm - con gái cưng của Phác thiếu phu nhân. Mặc dù Tuệ Lâm từng nghe ba kể qua trước đây mẹ là một nữ cường nhân vô cùng bản lĩnh, Tuệ Lâm đã từng rất tôn sùng mẹ cho đến khi càng thêm một tuổi, nó lại càng nhận thức ra được có những chuyện đã lui vào quá khứ.
"Mẹ, dường như chúng ta đã đi qua chỗ này lần thứ ba trong ngày?" Ok, mẹ lái xe vượt địa hình hiểm trở đều rất ổn, nhưng vượt tới vượt lui cả một ngày chưa vượt qua được khu vực vốn vô cùng quen thuộc trong hôm nay.
"Đâu có đúng, buổi sáng nơi đó có một bụi tre rất lớn, con xem hai bên đường đâu còn bụi tre nào nữa?" Tuy cảnh vật có chút tương đồng, nhưng không có bụi tre thì đâu hẳn quay lại chỗ cũ.
"Chính bởi vì lúc sáng con nhìn thấy người ta cưa tre làm nhà, có vẻ như thời gian mình bị lạc người ta đã cưa xong đám tre đó rồi" Tiểu Tuệ Lâm đứng lên ghế ngồi của mình, quả nhiên nhìn thấy bụi tre lúc sáng bây giờ chỉ còn lại gốc thôi.
Lại nói đến Phác thiếu phu nhân luôn muốn con gái sớm hòa nhập cộng đồng, tập sống một cuộc sống như những đứa trẻ ở những vùng nông thôn. Vì thế chủ nhật vừa đến liền một mực lái xe đưa con gái ra ngoài ngoại ô, nói rằng để trải nghiệm một chút cuộc sống nông thôn. Nhưng khi ra khỏi vùng định vị, quả nhiên đã ở trên ô tô trải nghiệm cảm giác đi ba vòng vẫn quay lại cùng một chỗ là như thế nào?
----------------
#2
Có một hôm Phác Thái Anh đang họp cùng với đại hội cổ đông, liền nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ vợ của mình. Mặc kệ mọi người bên trong đang bàn luận chuyện gì? Lập tức khẩn trương ra bên ngoài tiếp nhận "Thái Anh, chị không nhìn thấy con đâu cả?" Chất giọng bên trong điện thoại cũng đủ khắc họa sự bối rối lúc này, dường như trước khi gọi cho cô đã sớm khóc thành một trận.
"Được rồi, bình tỉnh lại. Em lập tức sẽ về ngay..." hôm nay Tuệ Lâm không có tiết học tại trường, xem ra lại lén chui qua lối đi của Hank ra bên ngoài chơi rồi.
Về đến nhà đã nhìn thấy Kim Trân Ni khóc đến sưng cả mắt, tìm kiếm xung quanh cũng không thấy tung tích. Bất đắc dĩ đành phải đến cảnh sát trình báo mất tích, nhưng khi vừa đến đó cũng đúng lúc bên trụ sở cảnh sát đưa đến trước mặt cô Tiểu Tuệ Lâm, con mắt sưng húp không khác gì Kim Trân Ni.
"Ba ơi, mẹ bỏ connnnnn..."
Câu duy nhất mà Phác Thái Anh nghe được sau những tiếng nấc nghẹn ngào đó từ Tuệ Lâm, đích thị là câu này. Sau khi hỏi ra mới biết họ tìm được Tuệ Lâm ở quầy thu ngân tại siêu thị, nó khóc lóc nức nở nói rằng mẹ dẫn nó đi toilet, sau đó nó quay trở ra liền không thấy mẹ đâu nữa.
Quả nhiên đại não giống như được khai sáng, Kim Trân Ni lúc này được cho là nhớ lại sự việc trên. Nàng hôm nay muốn nấu một bữa ngon cho Phác Thái Anh, trong lúc đang lựa đồ hải sản Tuệ Lâm lại nói muốn đi vệ sinh. Đưa con gái vào bên trong phòng, nhưng sau đó Suzy gọi đến nói với nàng chút chuyện, bên trong nhà vệ sinh lại ồn như vậy nên phải ra bên ngoài tiếp nhận. Sau khi nói chuyện xong một mạch đến quầy thu ngân thanh toán, lái xe về nhà mặc nhiên đem nguyên liệu vừa rồi nấu nấu nướng nướng. Hoàn toàn quên mất chuyện Tiểu Tuệ Lâm vừa rồi có đi chung xe với mình, còn nghĩ ai đó đã đột nhập vào nhà bắt cóc con gái cưng.
------------
#3
Lại nói đến người bị chấn thương ở đầu, cho dù có chữa cách nào cũng sẽ để lại chút di chứng. Hơn hết Kim Trân Ni trong một thời gian ngắn lại bị tiêm thuốc mê khá nhiều lần, sau đó lại sinh con. Có thể nói ở trong công việc từ lâu đã quay về trạng thái minh mẫn quyết đoán nhất, nhưng đời sống sinh hoạt hằng ngày cái gì quên được đều có thể quên.
"Nói cho các người biết, từ nay về sau Tuệ Lâm sẽ qua ở cùng với ta. Đưa đón nó đi học cũng là ta, tránh để mất công lại lên đồn cảnh sát tìm cháu gái cưng của ta về" ông nội ngữ khí vô cùng quyết đoán, sau khi Tuệ Lâm chuẩn bị xong một chiếc balo nhỏ liền đưa nó ra xe.
"Tuệ Lâm, qua bên đó nhất định phải thường xuyên gọi facetime cho mẹ"
Thật ra việc Tuệ Lâm qua ở với ông nội cũng hợp lý, dù sao nàng cùng với Phác Thái Anh đều bận tối mặt tối mài. Quả thật không có thời gian dạy dỗ nó chu đáo, ngược lại ông nội lại vô cùng rảnh rỗi, hơn hết ông cũng là người có tư chất thông minh, lại ôn hòa đức hậu, để Tiểu Tuệ Lâm qua đó quả thật gần đèn thì sáng.
Mặc dù nói Phác Gia cách biệt thự của Kim Trân Ni vài con đường, nhưng sau khi Tuệ Lâm lên xe rời khỏi cũng khiến Kim Trân Ni khóc hết nước mắt trên vai Phác Thái Anh. Nhưng dù sao đây cũng là lỗi của nàng, bỏ con lại trong siêu thị quả thật là không có gì biện hộ.
Trái ngược lại với tâm trạng có phần tiều tụy của Kim Trân Ni, ba người còn lại ai nấy đều vô cùng vui vẻ. Đầu tiên có thể nói chính là ông nội, trước giờ ông đều muốn cháu cố cưng qua sống cùng mình, nhưng là tranh không lại với cháu dâu. Nhân dịp này giả vờ tức giận một chút liền đem về được cháu cố, còn không phải đi ngủ cũng có thể cười đến tỉnh sao?
Tiếp theo đó chính là Tiểu Tuệ Lâm, tuy rằng rất thương mẹ Ni Ni, nhưng dạo gần đây mẹ thường hay nói rất nhiều làm người ta rất mệt. Còn thường xuyên bỏ người ta xó này xó kia nên có chút sợ hãi, qua ở bên ông cố được cưng chìu hết mực còn không phải tốt hơn?
Cuối cùng chính là người vừa rồi giả vờ nuối tiếc con gái, nhưng lại là người mong nó đi nhanh một chút. Tuy nói đích thị Tiểu Tuệ Lâm là con ruột của Phác Thái Anh cô, nhưng cô luôn cảm thấy nó vướng tay vướng chân, chỉ cần ngày nào nó ở nhà, ngày đó Kim Trân Ni đều chơi cùng với nó, thật sự không có chút không gian riêng tư.
---------------
#4
Kể từ sau khi Tuệ Lâm dọn qua nhà ông nội đến nay, Kim Trân Ni quả thật sau khi tan làm cũng không còn chuyện gì bận rộn nữa. Hank cũng bận chăm con, không còn quấn lấy chân nàng như trước. Bất đắc dĩ đành phải tìm Phác Thái Anh giải khuây, ngồi một góc trên bàn làm việc của cô không ngừng làm loạn.
"Em biết chị có chút trống rỗng rồi, nhưng người ta hiện tại còn phải lấp đầy cái dự án này đã" quả nhiên không có con mới biết tìm đến chồng, nhưng hiện tại quả thật cần phải trả dự án này gấp, sau khi xong việc hãy tính đi.
"Một chút thôi cũng không được sao?" Ngón chân của nàng từ lâu đã kéo lê từ thắt lưng của Phác Thái Anh đến phần đùi non, bộ dạng đúng là vô cùng tà mị.
Người ta nói không sai, phụ nữ sau khi sinh con sẽ chia ra làm hai dạng. Một dạng sẽ xem chuyện ân ái như kẻ thù không đội trời chung, dạng khác lại đặc biệt trở nên dễ dàng ham muốn hơn trước. Đúng lúc Kim Trân Ni dạo gần đây lại rơi vào dạng thứ hai, đối với Phác Thái Anh có đôi lúc sẽ tự động dâng đến miệng giống như bây giờ.
"Tháng này em bận tiếp đối tác rất nhiều, tiền riêng cũng bị hao hụt rồi. Quả thật không muốn đem tiền của công ty làm những chuyện ở nhà..." bàn tay của Phác Thái Anh có một chút đặt lại nơi ngón chân của nàng, giữ yên nó không để cho tiếp tục hí lộng trên người cô.
"Vợ chồng với nhau sao lại nói đến tiền bạc"
Lần này cánh tay trực tiếp câu vào cổ của cô, còn chuyển từ mặt bàn ngồi hẳn lên chân. Bộ dạng váy lụa mỏng manh không hề che được bao nhiêu phần này của Kim Trân Ni, cộng thêm có thứ gì đó ấm nóng liên tục áp vào trước ngực của cô, khiến Phác Thái Anh lập tức có thể biến thành hôn quân, trong tay bế được mỹ nhân đến tận giường, vận nước lâm vào bi thương cũng mặc kệ.
Vừa rồi chỉ nói làm một chút, nhưng một khi ở trên người của nàng mặc nhiên Phác Thái Anh cảm thấy một chút đó thật sự quá nhanh rồi. Chăn ga bên dưới quả thật bị làm cho vô cùng nhàu nhĩ, cứ cách một khoảng liền nhìn thấy đọng lại một ít mật dịch còn chưa kịp khô đi.
Tách nhẹ hai chân có phần sưng đỏ của nàng, Phác Thái Anh có một chút muốn dùng đầu lưỡi nâng niu chiều chuộng. Loại hình thức này luôn khiến Kim Trân Ni đặc biệt yêu thích, càng khiến bản thân ưỡn cong người tiết ra một ít mật dịch đối với người vốn đang lặn ngụp giữa hai chân, càng thêm phần dứt ra không được.
Cũng đúng lúc Phác Thái Anh muốn dùng đầu lưỡi đi sâu vào hoa huyệt, lập tức cả đầu óc đều quay cuồng như có một tia sét vừa rồi đánh thẳng vào đầu cô. Đến lúc hoàng hồn lại thật ra bản thân đã nằm gọn dưới sàn, vừa rồi đích thị bị Kim Trân Ni dùng chân đá ra khỏi người mình không thương tiếc.
"Mẹ Ni Ni, có nhớ con hay không?" Tiểu Tuệ Lâm có hứa với mẹ mỗi ngày đều gọi về, nhưng hiện tại nó đang bận ăn sôcôla sợ mẹ mắng nên chỉ gọi thường không gọi facetime.
"Tuệ Lâm, mẹ rất cô đơn. Ba con suốt ngày chỉ biết làm việc đều bỏ rơi mẹ, Tuệ Lâm, mẹ nhớ con sắp chết mất rồi" vừa rồi nhận được điện thoại của con gái, lập tức đá Phác Thái Anh sang chỗ khác khẩn trương lấy chăn quấn chặt lấy người mình, nhưng sau khi nhìn kỹ lại dường như không có gọi facetime.
"Tội nghiệp quá đi, Tuệ Lâm chỉ qua ở với ông cố hết tháng này sẽ về với mẹ" tuy nói ở bên đây được cưng ghê lắm, nhưng dù sao người ta cũng nhớ ba mẹ rồi.
"Giờ này tại sao còn chưa ngủ? Trẻ nhỏ thức khuya như vậy để làm gì? Lại còn gọi cho người khác, phép lịch sự tối thiểu cũng không biết. Ở bên đó cho tới khi nào ông cố dạy con nên người được mới thôi".
Tiểu Tuệ Lâm đột nhiên nghe tiếng hét lớn của ba, trong nhất thời sợ quá còn xém làm rớt luôn cây kẹo sôcôla đang ăn dở, quả thật ý định muốn về nhà lập tức tan biến. Sau đó cũng rất nhanh tắt luôn điện thoại, mà không hề hay biết sau khi cuộc gọi đó kết thúc, mẹ Ni Ni của nó phải thay nó gánh chịu tất cả cơn thịnh nộ vừa rồi đắc tội.
------------
#5
Trước đây khi Thừa Dân còn nắm quyền Phác Thị, ông nội tuy nói rằng rửa tay gác kiếm nhưng thật ra chưa giờ phút nào không bận tâm. Sau này khi Phác Thái Anh lên tiếp quản, tuy rằng năng lực rất tốt, nhưng cũng đồng thời quãng thời gian đó xảy ra rất nhiều chuyện, ông cũng chưa khoảnh khắc nào được gọi là bình yên thật sự.
Sau này khi mọi việc đâu lại vào đấy, Tiểu Tuệ Lâm ra đời khiến ông nội quả thật bỏ hết tất cả chỉ tập trung lo cho Tuệ Lâm. Những lúc Tuệ Lâm đi học, ông lại không biết phải làm gì, đánh cờ lâu năm cũng sinh ra nhàm chán. Cuối cùng quyết định làm công tác xã hội, nhưng không phải hạng mục giúp đỡ người già neo đơn, cũng không phải giúp trẻ em nghèo vượt khó. Đích thị mở ra một câu lạc bộ chuyên giúp đỡ hội phụ huynh, những con người đến bây giờ vẫn chưa chấp nhận được giới tính của con mình.
Cũng như Kim Trân Ni đã từng nói, ông nội là người có tài lại có đức. Kiến thức uyên thâm, lại thấu hiểu lòng người. Những bậc phụ huynh đến đó lúc đầu đều vô cùng cố chấp, nhưng sau đó một thời gian đã bắt đầu thấu hiểu cho con mình. Mỗi khi rảnh rỗi Kim Trân Ni cùng Phác Thái Anh cũng sẽ đến phụ giúp ông một tay, cũng là minh chứng tốt nhất cho hôn nhân của những người đồng tính.
"Có nhìn thấy Tiểu Tuệ Lâm không? Nó là cháu cố của tôi, cháu nội và cháu dâu của tôi đã sinh nó ra. Gia đình ba người hạnh phúc, có gì không tốt" người phụ huynh này tuy thương con, nhưng lại sợ không có cháu nên vẫn còn ngăn cản.
"Mẹ, đứa nhỏ đó thật đáng yêu. Sau này con cũng có thể sinh một đứa giống như vậy có phải không?" Một nữ nhân còn hơn cả tuổi của Kim Trân Ni bế lấy Tiểu Tuệ Lâm, biểu hiện vô cùng phấn khích.
Nói về nữ nhân này tuy đã tầm 35 tuổi, quả thật so với Kim Trân Ni và Phác Thái Anh đều lớn hơn. Nhưng do mẹ của cô ấy trước giờ không chấp nhận, nên đến tuổi này vẫn lẻ bóng một mình. Kể từ sau khi câu lạc bộ của Phác lão gia được thành lập, cô ấy đã cố gắng đưa mẹ đến đây. Quả thật là có kỳ tích, bà ấy đã dần dần bớt khó tính hơn xưa.
Chỉ cần có thời gian, chị gái xinh đẹp kia lại đến chơi với Tuệ Lâm, không ngờ lại để cho con gái cưng của Kim Trân Ni dần dần nuôi dưỡng một loại tình cảm nói không được. Nhìn thấy con gái có biểu hiện trầm cảm tuổi thiếu nhi, Kim Trân Ni luôn cố gắng ở nơi con hỏi cho bằng được có chuyện gì xảy ra? Cuối cùng biết được con gái quả thật vượt cả ba của nó, Phác Thái Anh bất quá chỉ nhỏ hơn nàng có vài tuổi thôi, nhưng người ta lớn hơn Tuệ Lâm đến gần 30 tuổi.
"Đừng nói bây giờ con mới có 6, 7 tuổi không được nói đến yêu đương, lại còn không biết phân lớn nhỏ đi thích người lớn hơn mình hơn hơn hai con giáp. Có thể nói người ta chết rồi con chưa kịp lớn, có phải vô cùng ngốc nghếch hay không?" Sau khi Kim Trân Ni kể lại mọi chuyện cho Phác Thái Anh, cô đã dùng cả một buổi chiều nắn lại phần tình cảm này của Tuệ Lâm.
Sau khi nghe ba nói xong, Tuệ Lâm đã ôm lấy mẹ Ni Ni của nó khóc đến tận trời tối. Quả nhiên ba nói rất đúng, tuổi thọ trung bình của con người hiện đại bây giờ đâu có cao. Nhưng mà có cần trực tiếp nói ra thẳng thừng vậy không? Trẻ nhỏ cũng sẽ biết đau lòng...
Để tránh cho con gái có suy nghĩ lệch lạc, Phác Thái Anh đành phải ra tay nhanh gọn giết từ trong trứng. Quyết định một lần đưa Suzy đến thăm câu lạc bộ của ông, nhưng phía sau cố tình sắp xếp để cho Suzy gặp được chị gái trong lòng của Tuệ Lâm. Hai người họ quả nhiên lúc đầu nhờ người khác sắp đặt mới quen biết nhau, nhưng càng ngày càng có chung tiếng nói, dần dần đi đến những chuyện thuận theo tự nhiên trở thành một cặp.
Sau khi Tiểu Tuệ Lâm biết đã không còn tơ tưởng gì nữa, quyết định làm một bé con ngoan ngoãn thuận theo tự nhiên mà lớn lên. Những tưởng đâu mọi chuyện đã chìm vào quên lãng, nhưng có một hôm ông nội vô tình bắt trúng một bộ phim, có một đoạn thoại làm cho Tiểu Tuệ Lâm nghe xong liền ôm gối khóc đến nửa đêm. Sau đó ông nội đành phải gọi cho Kim Trân Ni và Phác Thái Anh qua xem thử, nhưng nó nhất mực vẫn không chịu nói. Biết được sau khi coi bộ phim đó mới khóc, vì thế hai người họ quyết định xem lại bộ phim này để tìm ra nguyên nhân ở đâu? Chính là dừng lại ở một đoạn, đều đồng loạt thở dài
"Quân Sinh Ngã Vị Sinh; Ngã Sinh Quân Dĩ Lão"
(Nàng sinh ta chưa sinh; Ta sinh nàng đã lão)
---------- The end ----------Vote ⭐️ giúp mình 🫶