[Chaennie] Chị dâu, nguyện vì nàng mắc câu
Chương 33: Hạ độc
Đêm hôm đó cả Phác Thái Anh và Kim Trân Ni đều biết không một ai thật sự có thể ngủ được, cũng không ai nói với ai câu nào mặc nhiên xoay lưng lại. Rất lâu sau đó nàng cảm nhận được hơi thở quen thuộc ở rất gần mình, tiếp đến là một vòng tay vòng qua chiếc eo mảnh khảnh kéo nàng lại gần với người phía sau hơn một chút.
"Em biết chị chưa ngủ? Xin lỗi, em không nên lớn tiếng với chị" Phác Thái Anh hiểu rõ khi đó nàng chỉ bởi vì quá lo cho ông, hơn nữa còn bị tình nghi là người gây ra chuyện đó, tâm trạng nhất định rất tệ.
"Là chị vô cớ nổi nóng, xin lỗi Thái Anh" Phác Thái Anh một mình đối diện với gia tộc chỉ vì nàng, chẳng qua lúc đó nàng thật sự đã quá mệt mỏi.
"Ông nội sẽ không sao đâu, ngủ một chút đi có được không? Sáng ngày mai em đến đó với nội, sẽ không để nội lại một mình đâu" hiện tại có ba chăm sóc cho ông nên nhất định không sao? Hơn nữa Phác Thái Anh vẫn không tin người trong Phác Gia có thể ra tay với ông.
Kim Trân Ni thật sự không biết làm sao để nói với Phác Thái Anh người mà bản thân mình nghi ngờ, bởi vì cô bé ở lầu bên cạnh cho lời khai với cảnh sát về người giấu mặt rất đáng nghi. Cô ấy nói tướng người của người đó không cao, rõ ràng là hình thể của một phụ nữ trung niên, bước đi lại khó khăn. Theo như miêu tả của cô gái đó, nếu khoanh vùng đối tượng là người của Phác Gia. Chỉ có thể là?
"Cảnh sát nhất định sẽ làm rõ, đừng suy nghĩ quá nhiều" Phác Thái Anh nghe thấy tiếng thở dài, kèm theo nét mặt lo lắng của Kim Trân Ni, liền hôn một cái vào mắt của nàng nhẹ nhàng an ủi.
Mặc dù Phác Thái Anh đã nói rất rõ không muốn nàng đến bệnh viện, bởi vì đám người ở đó rất có thể sẽ gây trở ngại cho nàng. Nhưng dù sao Kim Trân Ni cũng không thể nào xem như không có chuyện gì, không thể bỏ mặc ông không lo. Vì thế sáng hôm sau vẫn đến bệnh viện cùng Phác Thái Anh, bỏ qua tất cả lời nói dèm pha của họ, chỉ một mực ở bên cạnh chăm sóc cho ông. Mãi cho đến khi...
"Thái Anh, em ở lại với ông. Chị về công ty một lúc..." Kim Trân Ni vừa rồi ở ngoài cửa nhìn thấy mẹ Phác lén lút gọi điện thoại cho ai đó, cuối cùng lại bỏ đi rất nhanh liền sinh lòng nghi ngờ.
Sau khi chiếc xe của nàng rời khỏi bệnh viện thực chất không quay về Kim Thị, đích thị là bám theo sau xe của mẹ Phác. Nhìn thấy bà ấy lén lút đi đến một căn chung cư, cùng một người đàn ông có vẻ rất không được giàu có nói chuyện gì đó với nhau. Sau đó bà ấy còn đưa rất nhiều tiền cho người đàn ông này, sau khi người đó rời khỏi bà ấy có trạng thái vô cùng tức giận.
"Cô theo dõi tôi sao?" Sau khi mẹ Phác quay trở lại xe của mình đã nhìn thấy xe của Kim Trân Ni, lúc đầu bà ấy có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh tiến đến chất vấn nàng.
"Mẹ bị người đàn ông đó làm phiền sao? Có cần con thay mẹ báo cảnh sát hay không?" Người này rõ ràng không giống kẻ đàng hoàng, mẹ Phác tại sao lại qua lại với loại người này.
"Tôi ở ngoài đường bố thí cho ăn mày một chút tiền, cô xen vào làm cái gì? Đây cũng không phải tiền của Kim Gia" mẹ Phác tức giận việc Kim Trân Ni theo dõi mình, lời nói càng lúc càng lớn tiếng.
"Con nhìn thấy mẹ hấp tấp rời khỏi nên sợ có chuyện mới đi theo, vụ trước nói là người đó có tư thù với Phác Gia, mẹ ra ngoài một mình rất nguy hiểm. Người đầu tiên là ông nội, có thể người tiếp theo là mẹ" nàng muốn xem thử biểu hiện trên gương mặt của bà ấy lúc này, xem thử rốt cuộc có lộ ra điểm sơ suất nào hay không?
Quả nhiên người mà Kim Trân Ni nghi ngờ chính là bà ấy, mẹ Phác biết trước chuyện này nên rất bình thản đối mặt. Còn ngược lại vu khống nàng đang hâm dọa mình, nói rằng vụ của ông nội là do nàng gây ra, hiện tại còn muốn thách thức bà ấy. Luôn miệng mắng chửi nàng là nữ nhân rắn rết, khiến cho Phác Gia họ không có một ngày nào được yên.
Sau khi mẹ Phác đi khỏi không lâu, nàng cũng tương tự rời khỏi. Nhưng lại rất nhanh đi đến một nơi khác, muốn tìm gặp một người giúp mình làm vài việc. Buổi chiều sau khi Phác Thái Anh gọi cho nàng rất nhiều lần cũng không được, liền suy nghĩ có chuyện không may. Nhưng sau đó cửa phòng cuối cùng cũng đã mở ra, nhìn thấy Kim Trân Ni một thân nguyên vẹn quay trở về mới có thể khiến Phác Thái Anh thập phần yên ổn. Có điều hôm đó quả thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người gặp nạn không phải là Kim Trân Ni, lại chính là mẹ Phác.
Vụ tai nạn xe diễn ra ở một bãi đất trống cách khu chung cư Kim Trân Ni gặp mẹ Phác tầm 2km, lúc cảnh sát tuần tra phát hiện ở bên trong cả tài xế và mẹ Phác đều đã bị thương. Theo như lời khai của họ khi đang trên đường quay trở về bệnh viện, liền có một chiếc xe đuổi theo sau họ với vận tốc rất cao, sau đó trực tiếp đâm vào đuôi xe. Chính bởi vì tài xế bị mất lái dẫn đến tự mình lao thẳng vào rào chắn, nên người tài xế này bị thương nặng hơn mẹ Phác ngồi ở ghế sau rất nhiều.
Sau khi mẹ Phác được xử lý vết thương, Phác Thái Anh từ phòng của ông nội đến tìm mẹ trong trạng thái vô cùng hoảng loạn. Nhìn thấy bà ấy bị băng bó ở cánh tay phải nhưng không đến mức nghiêm trọng, liền có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Cũng không biết Phác Gia của họ năm nay gặp phải vận hạn gì? Lần trước là ông nội, lần này lại mẹ của cô.
"Thái Anh, con nhất định phải đòi lại công bằng cho mẹ. Chính là nữ nhân rắn rết đó thuê người giết mẹ, chính là cô ta" lúc mẹ Phác nói ra câu này vẫn còn thập phần tức giận, nếu như lúc đó chiếc xe không phải lao vào rào chắn mà lao ra đường lớn, xem ra bây giờ bà ấy cũng chỉ còn một cái xác.
"Chuyện này thì có liên quan gì đến chị ấy chứ? Ni Ni, chị ấy chẳng phải ở Kim Thị sao?" Cô biết mẹ lúc nào cũng có ác cảm với Kim Trân Ni, nhưng không nên chuyện gì cũng quy chụp cho người không liên quan.
"Nó không có đến Kim Thị, nó theo dõi mẹ đến tận khu chung cư của bạn mẹ. Nó còn hâm dọa mẹ đủ điều, nó nói lần trước là ông nội của con, lần sau là mẹ. Quả nhiên lúc mẹ về chưa được bao lâu đã xảy ra chuyện" bà ta không tin đến nước này rồi, Phác Thái Anh còn bênh vực cho nữ nhân khẩu phật tâm phi đó.
Nhớ lại lúc Kim Trân Ni rời khỏi, chính xác là sau khi mẹ đi không lâu. Nhưng chị ấy rõ ràng nói Kim Thị có việc cần về giải quyết, sao lại biến thành theo dõi mẹ được chứ? Mẹ có gì để chị ấy phải theo dõi, Phác Thái Anh lập tức gọi điện cho Kim Trân Ni, nhưng không có ai nghe máy. Mãi cho đến tận 6h chiều ngày hôm đó, Kim Trân Ni mới xuất hiện tại bệnh viện như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
"Chuyện của Kim Thị bận như vậy, chị cứ ở lại giải quyết. Ông không sao đâu?" Lúc nhìn thấy Phác Thái Anh quay trở lại phòng bệnh, Phác Thái Anh thật chất có một chút mất bình tĩnh.
"Chị đã giải quyết xong rồi, em về nghỉ đi, tối nay chị ở lại với ông là được" buổi chiều nàng đã sơ bộ tìm được một ít thông tin, nhưng vẫn chưa có gì khẳng định chính xác là người đó gây ra việc của ông.
Phác Thái Anh trước sau vẫn không tin nàng là người gây ra chuyện cho ông nội và mẹ, nhưng sau khi nghe câu trả lời của Kim Trân Ni thật sự có chút tức giận. Chị ấy rõ ràng nói dối, cô gọi đến người trợ lý của chị ấy hỏi chị ấy có ở đó hay không? Người trợ lý nói rằng hôm nay Tổng giám đốc nghỉ phép, cả ngày không đến đó.
"Mẹ bị người ta cố tình đụng trúng, người đụng trúng mẹ chính là người đã ra tay với ông" thật ra không ai có thể khẳng định kẻ gây ra hai vụ trên là cùng một người, chẳng qua Phác Thái Anh chỉ muốn đặt một giả thiết.
"Không thể nào, tuyệt đối không có chuyện đó xảy ra" chuyện mẹ Phác bị người ta gây tai nạn nàng vừa mới biết khi vào bệnh viện, nhưng nghe nói vết thương không nặng lắm. Nàng còn muốn qua thăm bà ấy, nhưng mẹ Phác nhất quyết không muốn gặp nàng.
"Cảnh sát còn không khẳng định được, tại sao chị có thể chắc chắn?" Câu nói vừa rồi của chị có nghĩa gì? Ni Ni, chị rốt cuộc dựa vào có thể khẳng định như thế?
"Có phải em nghe được điều gì không đúng không? Ánh mắt và khẩu ngữ của em lúc này cho chị biết em đang không tin tưởng chị?" Đứa nhỏ của nàng hôm nay rõ ràng không giống với bình thường, cách hỏi đáp vừa rồi thực chất so với hỏi cung không khác bao nhiêu phần.
Sở dĩ nàng có thể khẳng định kẻ ra gây vụ tai nạn của ông và mẹ Phác không phải cùng một người, bởi vì người thật chất gây ra vụ tai nạn đó cho ông chính là mẹ Phác. Dáng người thấp bé, bước chân không thuận tiện chính bởi vì mẹ Phác từng bị thương ở chân, nên bước đi trước sau vẫn không được bình thường như trước. Hơn nữa xác định được ở con hẻm gần đó có người đánh rơi thẻ bác sĩ, bác sĩ này lại là bác sĩ riêng của Phác Gia họ, người ở Phác Gia thường xuyên sử dụng đông dược loại đó chỉ có thể là mẹ Phác mà thôi. Nhưng chung quy vẫn chưa tìm được bằng chứng cụ thể hơn, vì thế Kim Trân Ni chỉ có thể tự mình nghi ngờ, không thể đưa ra những chứng cứ đó với ai.
"Mẹ nói chị theo dõi mẹ, chị còn hâm dọa mẹ nói rằng người tiếp theo là bà ấy. Tại sao phải theo dõi mẹ chứ? Tại sao phải nói dối em trở về Kim Thị" chị từng nói chị ghét nhất người ta lừa dối mình, nhưng hiện tại chị đang làm điều đó với em.
"Phải, chị không có trở về Kim Thị. Chị theo dõi mẹ của em, chính bởi vì chị nghi ngờ bà ấy là người gây ra vụ tai nạn này của ông" vốn dĩ nàng dự định sẽ không nói ra chuyện này, bởi vì rất có thể nó sẽ khiến Phác Thái Anh chịu không nổi.
"Mẹ với ông có thù oán gì chứ? Chị không thích mẹ cũng đừng ngậm máu phun người" bình thường chị cũng chưa từng nói lời khó nghe với mẹ, nhưng không ngờ hôm nay chị lại có thể nói ra câu này.
Ngậm máu phun người? Phác Thái Anh em có biết câu ngậm máu phun người có ý nghĩa như thế nào không? Em cho rằng chị bởi vì bà ấy luôn phản đối chuyện của chúng ta, nên đặt điều đổ oan cho bà ấy hay sao? Chị chưa từng tố giác bà ấy với cảnh sát, chị tồn tại nghi ngờ thì được cho là ngậm máu phun người.
"Chị không muốn cãi nhau với em, xem như chị là loại con dâu không ra gì nghi ngờ lung tung mẹ chồng cũ của mình" nàng vẫn luôn cho rằng suy nghĩ của mình là đúng, chẳng qua nàng không nên nói ra điều đó với Phác Thái Anh. Dù sao đứa nhỏ này cũng khó chấp nhận việc mẹ của mình có thể làm điều đó với ông, bởi vì nếu nhìn bằng mắt thường bà ta không hề có động cơ ra tay.
"Nói với em rằng vụ tai nạn của mẹ không liên quan đến chị, em nhất định sẽ tin chị" khi Kim Trân Ni có ý định rời khỏi, âm thanh nặng nề mệt mỏi từ phía sau một lần nữa khiến nàng dường như chết lặn.
"Nếu như em cho rằng chị là loại người đó, thì chị chính là loại người đó. Em có thể gọi cảnh sát đến bắt chị, đừng nói với chị những câu như thế này một lần nào nữa" nàng chưa từng quay đầu lại, chỉ để lại một câu nói đủ một người nghe thấy, âm thanh giày gót nhọn lặng lẽ rời khỏi cửa phòng trong một đêm tịch mịch.
Đêm hôm đó Phác Thái Anh ngồi bên cạnh ông nội chỉ có thể thở dài, tâm trạng lúc này tệ hại đến nổi chỉ thở thôi cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Hai người phụ nữ quan trọng nhất của mình, liên tục đấu đá lẫn nhau. Chị ấy nói mẹ là người đã tấn công ông, mẹ lại nói chị ấy là người cố tình cho xe tông vào bà. Rốt cuộc ai mới là người đang nói dối?
------------------
Buổi sáng khi ba Phác đến chăm sóc cho ông, Phác Thái Anh lập tức quay trở về nhà. Bên trong biệt thự lăn lốc những chai rượu trên sàn, có vẻ như tối hôm qua chị ấy đã ở suốt đêm ngoài phòng khách sử dụng những thứ chất lỏng độc hại này. Tìm khắp nơi cũng không thấy nàng đâu cả, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy liên tục bên trong phòng tắm của họ, sợ rằng Kim Trân Ni lại ngủ quên trong phòng tắm, ngay lập tức lao đến phá cửa phòng. Nhưng khi chân của cô chưa kịp đá vào chiếc cửa đó, bên trong đã có người mở cửa ra.
"Ni Ni, có chuyện gì vậy?" Sắc mặt của nàng trông vô cùng tệ hại, lúc bước ra còn phải vịnh vào tường mới có thể đứng vững.
"Sao đây? Em lại muốn đến chất vấn chị chuyện của mẹ có đúng không? Chị đã nói em có quyền báo cảnh sát nếu em muốn" vừa rồi nàng đã nôn rất nhiều lần, nhưng hiện tại nói ra vài câu lại giống như muốn ngay lập tức quay trở lại phòng tắm.
"Chị đừng như vậy nữa có được không? Chị chỉ cần nói một câu mọi chuyện không liên quan đến chị, tại sao chị nhất định phải bướng như vậy?" Mặc dù Phác Thái Anh biết rất rõ nàng không thể làm ra chuyện đó, nhưng tâm trạng của cô thật sự trong suốt những ngày qua đã rất tệ, khi trở về nhà còn nhìn thấy chị ấy tự đày đọa bản thân mình như vậy.
Không thể trả lời thêm một câu nào nữa, bụng dưới của nàng liên tục đau đớn như thể ruột gan cũng sắp đứt ra mất. Quay trở lại phòng tắm vịnh vào bồn rửa mặt nôn thốc nôn tháo, càng nôn càng cảm thấy đau thắt, đau đến sắp không thể thở nổi, một khoảng trước mặt bỗng chốc tối đen như vậy, ở trong vòng tay của Phác Thái Anh hôn mê bất tỉnh.
Khi Phác Thái Anh đưa nàng đến bệnh viện, lúc đầu cho rằng biểu hiện đó của nàng là do uống quá nhiều rượu dẫn đến kích ứng dạ dày. Nhưng kết quả từ bác sĩ đưa ra cho Phác Thái Anh, lại khiến cho cô thêm một lần nữa mồ hôi lạnh đổ dọc sóng lưng.
Chị ấy có biểu hiện trúng độc, đích thị bị người ta hạ độc. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra với họ?Vote ⭐️ giúp mình 🫶
"Em biết chị chưa ngủ? Xin lỗi, em không nên lớn tiếng với chị" Phác Thái Anh hiểu rõ khi đó nàng chỉ bởi vì quá lo cho ông, hơn nữa còn bị tình nghi là người gây ra chuyện đó, tâm trạng nhất định rất tệ.
"Là chị vô cớ nổi nóng, xin lỗi Thái Anh" Phác Thái Anh một mình đối diện với gia tộc chỉ vì nàng, chẳng qua lúc đó nàng thật sự đã quá mệt mỏi.
"Ông nội sẽ không sao đâu, ngủ một chút đi có được không? Sáng ngày mai em đến đó với nội, sẽ không để nội lại một mình đâu" hiện tại có ba chăm sóc cho ông nên nhất định không sao? Hơn nữa Phác Thái Anh vẫn không tin người trong Phác Gia có thể ra tay với ông.
Kim Trân Ni thật sự không biết làm sao để nói với Phác Thái Anh người mà bản thân mình nghi ngờ, bởi vì cô bé ở lầu bên cạnh cho lời khai với cảnh sát về người giấu mặt rất đáng nghi. Cô ấy nói tướng người của người đó không cao, rõ ràng là hình thể của một phụ nữ trung niên, bước đi lại khó khăn. Theo như miêu tả của cô gái đó, nếu khoanh vùng đối tượng là người của Phác Gia. Chỉ có thể là?
"Cảnh sát nhất định sẽ làm rõ, đừng suy nghĩ quá nhiều" Phác Thái Anh nghe thấy tiếng thở dài, kèm theo nét mặt lo lắng của Kim Trân Ni, liền hôn một cái vào mắt của nàng nhẹ nhàng an ủi.
Mặc dù Phác Thái Anh đã nói rất rõ không muốn nàng đến bệnh viện, bởi vì đám người ở đó rất có thể sẽ gây trở ngại cho nàng. Nhưng dù sao Kim Trân Ni cũng không thể nào xem như không có chuyện gì, không thể bỏ mặc ông không lo. Vì thế sáng hôm sau vẫn đến bệnh viện cùng Phác Thái Anh, bỏ qua tất cả lời nói dèm pha của họ, chỉ một mực ở bên cạnh chăm sóc cho ông. Mãi cho đến khi...
"Thái Anh, em ở lại với ông. Chị về công ty một lúc..." Kim Trân Ni vừa rồi ở ngoài cửa nhìn thấy mẹ Phác lén lút gọi điện thoại cho ai đó, cuối cùng lại bỏ đi rất nhanh liền sinh lòng nghi ngờ.
Sau khi chiếc xe của nàng rời khỏi bệnh viện thực chất không quay về Kim Thị, đích thị là bám theo sau xe của mẹ Phác. Nhìn thấy bà ấy lén lút đi đến một căn chung cư, cùng một người đàn ông có vẻ rất không được giàu có nói chuyện gì đó với nhau. Sau đó bà ấy còn đưa rất nhiều tiền cho người đàn ông này, sau khi người đó rời khỏi bà ấy có trạng thái vô cùng tức giận.
"Cô theo dõi tôi sao?" Sau khi mẹ Phác quay trở lại xe của mình đã nhìn thấy xe của Kim Trân Ni, lúc đầu bà ấy có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh tiến đến chất vấn nàng.
"Mẹ bị người đàn ông đó làm phiền sao? Có cần con thay mẹ báo cảnh sát hay không?" Người này rõ ràng không giống kẻ đàng hoàng, mẹ Phác tại sao lại qua lại với loại người này.
"Tôi ở ngoài đường bố thí cho ăn mày một chút tiền, cô xen vào làm cái gì? Đây cũng không phải tiền của Kim Gia" mẹ Phác tức giận việc Kim Trân Ni theo dõi mình, lời nói càng lúc càng lớn tiếng.
"Con nhìn thấy mẹ hấp tấp rời khỏi nên sợ có chuyện mới đi theo, vụ trước nói là người đó có tư thù với Phác Gia, mẹ ra ngoài một mình rất nguy hiểm. Người đầu tiên là ông nội, có thể người tiếp theo là mẹ" nàng muốn xem thử biểu hiện trên gương mặt của bà ấy lúc này, xem thử rốt cuộc có lộ ra điểm sơ suất nào hay không?
Quả nhiên người mà Kim Trân Ni nghi ngờ chính là bà ấy, mẹ Phác biết trước chuyện này nên rất bình thản đối mặt. Còn ngược lại vu khống nàng đang hâm dọa mình, nói rằng vụ của ông nội là do nàng gây ra, hiện tại còn muốn thách thức bà ấy. Luôn miệng mắng chửi nàng là nữ nhân rắn rết, khiến cho Phác Gia họ không có một ngày nào được yên.
Sau khi mẹ Phác đi khỏi không lâu, nàng cũng tương tự rời khỏi. Nhưng lại rất nhanh đi đến một nơi khác, muốn tìm gặp một người giúp mình làm vài việc. Buổi chiều sau khi Phác Thái Anh gọi cho nàng rất nhiều lần cũng không được, liền suy nghĩ có chuyện không may. Nhưng sau đó cửa phòng cuối cùng cũng đã mở ra, nhìn thấy Kim Trân Ni một thân nguyên vẹn quay trở về mới có thể khiến Phác Thái Anh thập phần yên ổn. Có điều hôm đó quả thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người gặp nạn không phải là Kim Trân Ni, lại chính là mẹ Phác.
Vụ tai nạn xe diễn ra ở một bãi đất trống cách khu chung cư Kim Trân Ni gặp mẹ Phác tầm 2km, lúc cảnh sát tuần tra phát hiện ở bên trong cả tài xế và mẹ Phác đều đã bị thương. Theo như lời khai của họ khi đang trên đường quay trở về bệnh viện, liền có một chiếc xe đuổi theo sau họ với vận tốc rất cao, sau đó trực tiếp đâm vào đuôi xe. Chính bởi vì tài xế bị mất lái dẫn đến tự mình lao thẳng vào rào chắn, nên người tài xế này bị thương nặng hơn mẹ Phác ngồi ở ghế sau rất nhiều.
Sau khi mẹ Phác được xử lý vết thương, Phác Thái Anh từ phòng của ông nội đến tìm mẹ trong trạng thái vô cùng hoảng loạn. Nhìn thấy bà ấy bị băng bó ở cánh tay phải nhưng không đến mức nghiêm trọng, liền có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Cũng không biết Phác Gia của họ năm nay gặp phải vận hạn gì? Lần trước là ông nội, lần này lại mẹ của cô.
"Thái Anh, con nhất định phải đòi lại công bằng cho mẹ. Chính là nữ nhân rắn rết đó thuê người giết mẹ, chính là cô ta" lúc mẹ Phác nói ra câu này vẫn còn thập phần tức giận, nếu như lúc đó chiếc xe không phải lao vào rào chắn mà lao ra đường lớn, xem ra bây giờ bà ấy cũng chỉ còn một cái xác.
"Chuyện này thì có liên quan gì đến chị ấy chứ? Ni Ni, chị ấy chẳng phải ở Kim Thị sao?" Cô biết mẹ lúc nào cũng có ác cảm với Kim Trân Ni, nhưng không nên chuyện gì cũng quy chụp cho người không liên quan.
"Nó không có đến Kim Thị, nó theo dõi mẹ đến tận khu chung cư của bạn mẹ. Nó còn hâm dọa mẹ đủ điều, nó nói lần trước là ông nội của con, lần sau là mẹ. Quả nhiên lúc mẹ về chưa được bao lâu đã xảy ra chuyện" bà ta không tin đến nước này rồi, Phác Thái Anh còn bênh vực cho nữ nhân khẩu phật tâm phi đó.
Nhớ lại lúc Kim Trân Ni rời khỏi, chính xác là sau khi mẹ đi không lâu. Nhưng chị ấy rõ ràng nói Kim Thị có việc cần về giải quyết, sao lại biến thành theo dõi mẹ được chứ? Mẹ có gì để chị ấy phải theo dõi, Phác Thái Anh lập tức gọi điện cho Kim Trân Ni, nhưng không có ai nghe máy. Mãi cho đến tận 6h chiều ngày hôm đó, Kim Trân Ni mới xuất hiện tại bệnh viện như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
"Chuyện của Kim Thị bận như vậy, chị cứ ở lại giải quyết. Ông không sao đâu?" Lúc nhìn thấy Phác Thái Anh quay trở lại phòng bệnh, Phác Thái Anh thật chất có một chút mất bình tĩnh.
"Chị đã giải quyết xong rồi, em về nghỉ đi, tối nay chị ở lại với ông là được" buổi chiều nàng đã sơ bộ tìm được một ít thông tin, nhưng vẫn chưa có gì khẳng định chính xác là người đó gây ra việc của ông.
Phác Thái Anh trước sau vẫn không tin nàng là người gây ra chuyện cho ông nội và mẹ, nhưng sau khi nghe câu trả lời của Kim Trân Ni thật sự có chút tức giận. Chị ấy rõ ràng nói dối, cô gọi đến người trợ lý của chị ấy hỏi chị ấy có ở đó hay không? Người trợ lý nói rằng hôm nay Tổng giám đốc nghỉ phép, cả ngày không đến đó.
"Mẹ bị người ta cố tình đụng trúng, người đụng trúng mẹ chính là người đã ra tay với ông" thật ra không ai có thể khẳng định kẻ gây ra hai vụ trên là cùng một người, chẳng qua Phác Thái Anh chỉ muốn đặt một giả thiết.
"Không thể nào, tuyệt đối không có chuyện đó xảy ra" chuyện mẹ Phác bị người ta gây tai nạn nàng vừa mới biết khi vào bệnh viện, nhưng nghe nói vết thương không nặng lắm. Nàng còn muốn qua thăm bà ấy, nhưng mẹ Phác nhất quyết không muốn gặp nàng.
"Cảnh sát còn không khẳng định được, tại sao chị có thể chắc chắn?" Câu nói vừa rồi của chị có nghĩa gì? Ni Ni, chị rốt cuộc dựa vào có thể khẳng định như thế?
"Có phải em nghe được điều gì không đúng không? Ánh mắt và khẩu ngữ của em lúc này cho chị biết em đang không tin tưởng chị?" Đứa nhỏ của nàng hôm nay rõ ràng không giống với bình thường, cách hỏi đáp vừa rồi thực chất so với hỏi cung không khác bao nhiêu phần.
Sở dĩ nàng có thể khẳng định kẻ ra gây vụ tai nạn của ông và mẹ Phác không phải cùng một người, bởi vì người thật chất gây ra vụ tai nạn đó cho ông chính là mẹ Phác. Dáng người thấp bé, bước chân không thuận tiện chính bởi vì mẹ Phác từng bị thương ở chân, nên bước đi trước sau vẫn không được bình thường như trước. Hơn nữa xác định được ở con hẻm gần đó có người đánh rơi thẻ bác sĩ, bác sĩ này lại là bác sĩ riêng của Phác Gia họ, người ở Phác Gia thường xuyên sử dụng đông dược loại đó chỉ có thể là mẹ Phác mà thôi. Nhưng chung quy vẫn chưa tìm được bằng chứng cụ thể hơn, vì thế Kim Trân Ni chỉ có thể tự mình nghi ngờ, không thể đưa ra những chứng cứ đó với ai.
"Mẹ nói chị theo dõi mẹ, chị còn hâm dọa mẹ nói rằng người tiếp theo là bà ấy. Tại sao phải theo dõi mẹ chứ? Tại sao phải nói dối em trở về Kim Thị" chị từng nói chị ghét nhất người ta lừa dối mình, nhưng hiện tại chị đang làm điều đó với em.
"Phải, chị không có trở về Kim Thị. Chị theo dõi mẹ của em, chính bởi vì chị nghi ngờ bà ấy là người gây ra vụ tai nạn này của ông" vốn dĩ nàng dự định sẽ không nói ra chuyện này, bởi vì rất có thể nó sẽ khiến Phác Thái Anh chịu không nổi.
"Mẹ với ông có thù oán gì chứ? Chị không thích mẹ cũng đừng ngậm máu phun người" bình thường chị cũng chưa từng nói lời khó nghe với mẹ, nhưng không ngờ hôm nay chị lại có thể nói ra câu này.
Ngậm máu phun người? Phác Thái Anh em có biết câu ngậm máu phun người có ý nghĩa như thế nào không? Em cho rằng chị bởi vì bà ấy luôn phản đối chuyện của chúng ta, nên đặt điều đổ oan cho bà ấy hay sao? Chị chưa từng tố giác bà ấy với cảnh sát, chị tồn tại nghi ngờ thì được cho là ngậm máu phun người.
"Chị không muốn cãi nhau với em, xem như chị là loại con dâu không ra gì nghi ngờ lung tung mẹ chồng cũ của mình" nàng vẫn luôn cho rằng suy nghĩ của mình là đúng, chẳng qua nàng không nên nói ra điều đó với Phác Thái Anh. Dù sao đứa nhỏ này cũng khó chấp nhận việc mẹ của mình có thể làm điều đó với ông, bởi vì nếu nhìn bằng mắt thường bà ta không hề có động cơ ra tay.
"Nói với em rằng vụ tai nạn của mẹ không liên quan đến chị, em nhất định sẽ tin chị" khi Kim Trân Ni có ý định rời khỏi, âm thanh nặng nề mệt mỏi từ phía sau một lần nữa khiến nàng dường như chết lặn.
"Nếu như em cho rằng chị là loại người đó, thì chị chính là loại người đó. Em có thể gọi cảnh sát đến bắt chị, đừng nói với chị những câu như thế này một lần nào nữa" nàng chưa từng quay đầu lại, chỉ để lại một câu nói đủ một người nghe thấy, âm thanh giày gót nhọn lặng lẽ rời khỏi cửa phòng trong một đêm tịch mịch.
Đêm hôm đó Phác Thái Anh ngồi bên cạnh ông nội chỉ có thể thở dài, tâm trạng lúc này tệ hại đến nổi chỉ thở thôi cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Hai người phụ nữ quan trọng nhất của mình, liên tục đấu đá lẫn nhau. Chị ấy nói mẹ là người đã tấn công ông, mẹ lại nói chị ấy là người cố tình cho xe tông vào bà. Rốt cuộc ai mới là người đang nói dối?
------------------
Buổi sáng khi ba Phác đến chăm sóc cho ông, Phác Thái Anh lập tức quay trở về nhà. Bên trong biệt thự lăn lốc những chai rượu trên sàn, có vẻ như tối hôm qua chị ấy đã ở suốt đêm ngoài phòng khách sử dụng những thứ chất lỏng độc hại này. Tìm khắp nơi cũng không thấy nàng đâu cả, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy liên tục bên trong phòng tắm của họ, sợ rằng Kim Trân Ni lại ngủ quên trong phòng tắm, ngay lập tức lao đến phá cửa phòng. Nhưng khi chân của cô chưa kịp đá vào chiếc cửa đó, bên trong đã có người mở cửa ra.
"Ni Ni, có chuyện gì vậy?" Sắc mặt của nàng trông vô cùng tệ hại, lúc bước ra còn phải vịnh vào tường mới có thể đứng vững.
"Sao đây? Em lại muốn đến chất vấn chị chuyện của mẹ có đúng không? Chị đã nói em có quyền báo cảnh sát nếu em muốn" vừa rồi nàng đã nôn rất nhiều lần, nhưng hiện tại nói ra vài câu lại giống như muốn ngay lập tức quay trở lại phòng tắm.
"Chị đừng như vậy nữa có được không? Chị chỉ cần nói một câu mọi chuyện không liên quan đến chị, tại sao chị nhất định phải bướng như vậy?" Mặc dù Phác Thái Anh biết rất rõ nàng không thể làm ra chuyện đó, nhưng tâm trạng của cô thật sự trong suốt những ngày qua đã rất tệ, khi trở về nhà còn nhìn thấy chị ấy tự đày đọa bản thân mình như vậy.
Không thể trả lời thêm một câu nào nữa, bụng dưới của nàng liên tục đau đớn như thể ruột gan cũng sắp đứt ra mất. Quay trở lại phòng tắm vịnh vào bồn rửa mặt nôn thốc nôn tháo, càng nôn càng cảm thấy đau thắt, đau đến sắp không thể thở nổi, một khoảng trước mặt bỗng chốc tối đen như vậy, ở trong vòng tay của Phác Thái Anh hôn mê bất tỉnh.
Khi Phác Thái Anh đưa nàng đến bệnh viện, lúc đầu cho rằng biểu hiện đó của nàng là do uống quá nhiều rượu dẫn đến kích ứng dạ dày. Nhưng kết quả từ bác sĩ đưa ra cho Phác Thái Anh, lại khiến cho cô thêm một lần nữa mồ hôi lạnh đổ dọc sóng lưng.
Chị ấy có biểu hiện trúng độc, đích thị bị người ta hạ độc. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra với họ?Vote ⭐️ giúp mình 🫶