[Chaennie] Chị dâu, nguyện vì nàng mắc câu

Chương 25: Lời sấm



Có đánh chết Kim Trân Ni cũng không nhận bản thân đang ghen tuông, Phác Thái Anh nhìn thấy bộ dạng đó của nàng quả nhiên vô cùng vui vẻ. Trước đây anh hai thậm chí ra ngoài cắm cho chị ấy vài chiếc sừng, cũng không cảm thấy Kim Trân Ni chú tâm đến. Hiện tại mình chỉ đi ăn một bữa điểm tâm với Suzy thôi, cũng khiến chị ấy bỏ bữa luôn. Còn không phải có thành tựu sao?

"Được, chị không thích em gặp Suzy nữa. Em sẽ đem hợp đồng xé bỏ, đền bù cho chị ấy" đứa nhỏ đó biết chắc nàng sẽ không đồng ý, trước giờ ở trong công việc Kim đại tiểu thư chưa bao giờ nói một đường làm một nẻo.

"Sau này gặp cô ấy chỉ được bàn công việc thôi"

Gì chứ? Người ta chỉ có khó chịu một chút, đâu có nghĩa người ta ăn nói hai lời.

Buổi trưa hôm đó phải ở bên cạnh nàng đem mấy câu thoại học được trong phim ngôn tình ra nói, mới khiến cho Kim đại tiểu thư chịu ăn cơm. Phác Thái Anh còn căn dặn nàng rất kỹ, sau này nếu như có giận cô, cứ hành hạ cô là được, đừng tự ngược đãi mình. Lúc đó Kim Trân Ni cũng gật đầu như có nghe thấy, nhưng không mấy để ý đến.

Công việc ở Kim Thị dạo gần đây rất ổn, nàng cũng đã tuyển được trợ lý mới sau khi trợ lý cũ nghỉ việc đi lấy chồng. Người này so với người trước quả nhiên còn chu toàn hơn, đâu đó mọi chuyện đều giúp nàng giải quyết rất tốt, khiến cho Kim Trân Ni thời gian này đặc biệt rãnh rỗi. Nhưng nữ nhân chính là đôi khi không nên có quá nhiều thời gian rảnh, nếu không sẽ vô cùng phiền toái.

Kể từ ngày ly hôn với Thừa Dân, số lần xuất hiện tại Phác Thị của Kim Trân Ni càng lúc càng dày đặc, điều này khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Thông thường nữ nhân sau khi ly hôn, ghét chồng là một sẽ ghét nhà chồng đến mười, đằng này mối quan hệ "chị dâu em chồng" cũ kia quả nhiên không thay đổi.

"Kim Tổng, chị tìm Phác Tổng sao?" Trợ lý vừa mới được nhậm chức Khương Tiểu Bảo nhìn thấy Kim Trân Ni liền vui vẻ chào đón, còn đích thân đưa nàng đến phòng của Phác Thái Anh.

Nói về việc tìm trợ lý, hôm trước Phác Thái Anh có đăng tin tìm một trợ lý phụ giúp mình một chút. Nhưng hồ sơ được nộp đến lại không nằm ở phòng nhân sự , hết thảy đều bị đem về nhà riêng của họ. Người chọn lựa cũng không phải là Phác Thái Anh, đích thân Kim đại tiểu thư giúp đứa nhỏ của mình xem xét. Hầu như trai xinh gái đẹp đều là chuẩn mực để loại đầu tiên, Khương Tiểu Bảo được đắc cử, chính bởi vì thân hình béo ú nhưng lại rất đáng yêu, còn là dạng công khai hoàn toàn giới tính. Để một người như vậy bên cạnh đứa nhỏ đó, mới có thể khiến nàng yên tâm.

"Em ấy có một cuộc họp cổ đông hôm nay đúng chứ?" Hôm qua nàng có nghe nói sắp ra mắt loại nước hoa mới, xem ra cuộc họp đó kéo dài khá lâu.

"Chị vào phòng đợi nhé, em pha cho chị một tách cà phê. Phác Tổng vừa mới vào phòng họp, còn lâu lắm mới ra" ai cũng có thể nhìn không ra mối quan hệ của họ, nhưng Khương Tiểu Bảo nhìn ra được hai nữ nhân này là dạng như thế nào mà.

"Cám ơn em, sau này cứ gọi là chị Trân Ni và chị Thái Anh đi. Gọi như vậy thật xa lạ..."

Thật ra tuy nói Khương Tiểu Bảo làm việc ở Phác Thị nhưng lại nhận lương của Kim Trân Ni, vì thế cũng có thể xem như là nội gián. Có thể nói lịch trình của Phác Thái Anh hầu như đều gửi đến cho Kim Trân Ni xem đầu tiên, nếu như nàng nói cho Tiểu Bảo biết công ty đó không thể hợp tác, Tiểu Bảo sẽ cân nhắc không tạo cuộc hẹn với Phác Thái Anh. Bất cứ một cuộc họp nào mang khuynh hướng đi đêm một chút, cũng sẽ nhắc Tiểu Bảo nên khéo léo để Phác Thái Anh không bị thiệt thòi.

Quả nhiên cuộc họp đó kéo dài đến tận đầu giờ chiều, lúc Phác Thái Anh họp xong cơm cũng không muốn ăn nữa. Định quay về phòng nghỉ ngơi một lát, lúc mở cửa phòng đã nhìn thấy một thân ảnh nữ nhân nằm dài trên sofa của mình ngủ đến ngon lành. Không cần đến gần cũng biết đích thị người đó là ai?

"Em làm chị thức sao?" Vừa rồi chỉ là muốn ngồi đó ngắm nhìn nàng một lúc, nhưng khi nhìn thấy vành môi của chị ấy trong lúc ngủ vô thức cong lên, liền chịu không được đặt xuống một nụ hôn.

"Sao chị lại có thể ngủ quên mất nhỉ? Em họp xong rồi sao?" Vừa rồi bởi vì đợi quá lâu, nàng chỉ định nằm xuống nghỉ lưng một lúc.

"Em đưa chị đi ăn gì nhé, có phải chưa dùng bữa không?" Thông thường Kim Trân Ni nếu như qua đây đều là muốn đi ăn cùng cô, nếu như không có chị ấy, xác định hôm nay Phác Thái Anh sẽ bỏ bữa mất.

Kim Trân Ni cảm thấy vô cùng lười biếng việc phải đi ra ngoài vào lúc này, nên chỉ muốn rúc sâu vào trong người cô ngủ tiếp. Có điều Phác Thái Anh lại không thể quá nuông chiều nàng, vì thế đã gọi thức ăn đem lên phòng của mình, ép nàng ăn cho xong bữa mới để nàng muốn ngủ bao lâu liền ngủ.

Bên trong phòng Tổng giám đốc của cô có một căn phòng nhỏ được thiết kế để nghỉ ngơi, hiện tại liền đem Kim Trân Ni vào bên trong nghỉ trưa một lúc. Cũng không biết bản thân bị hội chứng gì, chỉ cần nằm bên cạnh nàng liền muốn phát sinh những chuyện không nên có. Nhưng Kim Trân Ni lại luôn cực kỳ có quy tắc, đối với chuyện ban ngày ban mặt làm mấy chuyện đó quả thật không có hứng thú. Vì thế bất quá chỉ chấp nhận cho Phác Thái Anh đem mình vào nụ hôn sâu, ăn đậu hủ một chút nơi hõm cổ và vòng 1 của nàng, ngoài ra cũng không cho tiến triển thêm nữa, trực tiếp đi ngủ.

Vào khoảng 3h chiều Phác Thái Anh lại bị Khương Tiểu Bảo gọi đi họp, nhưng cuộc họp lần này lại là ở bên ngoài công ty. Trước khi đi có nói với Kim Trân Ni nếu như không có việc gì cứ ở lại phòng nghỉ, cô rất nhanh sẽ trở về. Hiện tại bên phía Kim Thị đang rất ổn, nàng cũng không có việc gì làm, nên ở trong phòng chơi game một chút lại ngủ mất. Không hiểu sao dạo này lại cứ hay buồn ngủ như thế? Có vẻ như dạo gần đây buổi tối quả nhiên ngủ không đủ.

------------------

Sau khi Phác Thái Anh rời khỏi tầm một tiếng, phòng Tổng giám đốc của cô lại tiếp nhận thêm một người, nhưng lần này lại đích thị là mẹ Phác. Kể từ ngày Thừa Dân bị trục xuất khỏi công ty đến nay, bà ấy là lần đầu tiên tìm đến đây. Nhưng lại đúng lúc Phác Thái Anh ra bên ngoài, vì thế chỉ có thể chờ trong phòng.

Trong quá trình chờ đợi, bà ấy giúp Phác Thái Anh thu dọn một chút phòng ốc. Dạo trước chân của bà ấy không tốt nên phải ngồi xe lăn, mấy tháng nay điều trị vật lý trị liệu đã ổn hơn, hiện tại đi đứng bình thường đã không còn quá khó khăn.

"Thừa Dân, nếu như con cũng có thể giống như Thái Anh, mẹ cũng không cần lo lắng đến vậy" lúc dọn phòng nhìn thấy rất nhiều hợp đồng chất chồng trên bàn, bà cũng biết con gái của mình vô cùng làm được việc.

Nhưng cũng đồng thời trong lúc dọn dẹp, lại vô tình phát hiện ra một vài thứ khiến bản thân không dám tin vào mắt mình. Trong ngăn kéo bàn làm việc của Thái Anh, đều là hình của Kim Trân Ni, một mình nàng có, cả hai người họ chụp chung cũng có. Cho dù có là từ nhỏ qua lại thì đã sao? Cho dù có từng là chị dâu em chồng thì sao? Làm gì có chuyện một đứa em chồng lưu lại nhiều hình của chị dâu mình đến vậy?

Bà ấy bắt đầu liên kết lại nhiều chuyện với nhau, từ nhỏ hai người họ đã vô cùng thân thiết. Nhưng sau khi Kim Trân Ni lấy Thừa Dân, mối quan hệ giữa họ liền trở nên vô cùng căng thẳng. Nhưng sau khi ly hôn, lại nhìn thấy Kim Trân Ni và Thái Anh đặc biệt thân thiết hơn. Việc bọn họ ở chung một nhà cũng khiến mẹ Phác bắt đầu sinh nghi, nhưng không dám nghĩ đến loại tình huống đó. Thật sự nếu như nghĩ đến, sẽ tự dọa bản thân mình vô cùng sợ hãi.

Phác Thái Anh từ nhỏ đến lớn chưa từng qua lại với nam nhân, chỉ cần đề cập đến vấn đề quen biết một nam nhân nào đó hay kết hôn đều tránh né. Kim Trân Ni trong suốt ba năm đều không muốn gần gũi với Thừa Dân, liệu có phải hay không cuộc hôn nhân khi trước chẳng qua để trả thù Thái Anh. Sau khi họ làm lành, liền đá Thừa Dân ra khỏi. Trong lúc nhất thời tức giận, mẹ Phác đem tấm ảnh được lồng kính của Kim Trân Ni ném xuống sàn. Cũng trong lúc này ở bên trong phòng nghỉ, nàng nghe thấy có tiếng động liền ra ngoài xem thử.

"Tại sao cô lại ở đây?" Mẹ Phác nhìn thấy Kim Trân Ni từ trong phòng nghỉ của Phác Thái Anh bước ra, càng thêm phần khẳng định suy nghĩ của mình.

"Mẹ bị thương rồi, con giúp mẹ cầm máu" nàng nhìn thấy mảnh vỡ thủy tinh cắt trúng chân của mẹ Phác, liền lấy một ít bông băng thuốc đỏ đến cúi xuống chân của bà ấy thực hiện biện pháp sơ cứu.

Lúc Kim Trân Ni cúi xuống chân của bà cầm lại vết thương đó, mẹ Phác chẳng những không bớt giận còn vung chân hất nàng ra. Chính bởi vì mất đà nên khiến Kim Trân Ni ngã người ra sau, tay trong lúc chống đỡ bị mảnh vỡ thủy tinh cắt vào đau đớn. Nhìn thấy phía dưới khung hình đó là tấm ảnh của mình, cũng đủ biết bà ấy tức giận như vậy vì chuyện gì?

"Cô ly hôn với con trai của tôi rồi, tôi không có diễm phúc được cô gọi một tiếng mẹ" trước giờ vốn dĩ đã không có cảm tình với nàng, hiện tại càng thêm phần gắt gỏng.

Trong lúc mẹ Phác muốn chất vấn Kim Trân Ni về chuyện giữa nàng và Phác Thái Anh, đồng thời lúc này cũng là khi Phác Thái Anh vừa bước vào phòng. Nhìn thấy đứa nhỏ đó, việc đầu tiên Kim Trân Ni có thể làm là giấu đi bàn tay vẫn đang chảy ra máu tươi của mình, chỉ nói với Phác Thái Anh một câu liền bỏ ra ngoài.

"Chị về trước, em đưa mẹ đến viện đi, chân của mẹ bị cắt trúng" nàng không phải trốn tránh đối thoại, chẳng qua tay của nàng thật sự bị cắt trúng mạch, đứng lâu một chút sẽ chịu không nổi mà ngất đi.

Bước vào nhìn thấy hiện trường như vậy khiến Phác Thái Anh vô cùng hoảng hốt, nghe Kim Trân Ni nói xong chỉ tập trung vào chân của mẹ nên không chú ý đến xung quanh. Sau khi đưa mẹ đến viện thăm khám, vết thương đó bất quá chỉ ngoài da nên mới đỡ lo lắng một chút. Phác Thái Anh tiện thể đưa mẹ về lại Phác Gia, liền bị mẹ Phác gọi vào trong phòng muốn nói chuyện riêng.

"Con thành thật nói cho mẹ biết, con có làm ra loại chuyện không thể nhìn anh mình hay không?" Hiện tại bà không thể nào tiếp tục lừa dối mình được nữa, muốn một lần làm rõ ở nơi Thái Anh.

"Mẹ muốn nói con và Ni Ni, mẹ nghĩ sao thì nó là như vậy, con không có gì phải phủ nhận" từ lâu Phác Thái Anh luôn muốn công khai, chẳng qua đều là Kim Trân Ni nói để thời gian cho mọi người quen dần đã.

"Nó là chị dâu của con, Thái Anh cho dù con có yêu nữ nhân cũng không thể yêu chị dâu của mình" sống ở thời đại này chuyện yêu đương giữa nữ nhân không phải quá xa lạ, nhưng tuyệt đối không thể hồ nháo đến như thế.

"Là chị dâu cũ, nói tóm lại con không hổ thẹn với Thừa Dân, con không hổ thẹn với lương tâm" từ nhỏ đến lớn mẹ luôn yêu thương anh hai, Phác Thái Anh luôn cảm thấy mẹ đặc biệt bao che cho anh ấy.

Lúc đầu mẹ Phác còn cho rằng con gái của mình sẽ chối bỏ, nhưng không ngờ đứa nhỏ đó lại thẳng thừng thừa nhận, như thể loại chuyện này đã chuẩn bị từ rất lâu. Chỉ cần nghĩ đến việc bọn họ qua lại với nhau sau lưng Thừa Dân, chuyện kết hôn hay ly hôn đều nằm trong dự tính của họ, Thừa Dân như một kẻ thừa thải đáng thương liền thập phần căm phẫn .

"Phác Thái Anh, con nghe mẹ nói. Họ Kim của bọn họ đều tâm cơ khó lường, Kim Trân Ni chỉ là dạng nữ nhân xà kiếp mà thôi. Con có nhìn thấy cách nó đối xử với anh con hay không?" Kim Trân Ni rõ ràng chỉ muốn phá Phác Gia thôi, cô ta phải chăng cũng chỉ đang đùa cợt với Thái Anh.

"Con không nhìn thấy chị ấy xà kiếp, con chỉ nhìn thấy Thừa Dân quan hệ với nữ nhân đến có con riêng, con chỉ nhìn thấy Thừa Dân phá hủy tâm huyết và hy vọng của chị ấy cố công gầy dựng" tại sao mẹ không nhìn ra được anh hai đó có vấn đề, tại sao lại phải có thành kiến với chị ấy.

Phác Thái Anh biết trong nhất thời không thể khiến mẹ có cái nhìn tốt hơn về nàng, cô cũng không muốn giải thích quá nhiều. Sẵn tiện về đến Phác Gia, cô cũng muốn một lần công khai cho tất cả mọi người điều biết. Nhưng mẹ Phác lại bất chấp cản cô lại, không phải lo cho danh dự của Phác Thái Anh. Chẳng qua một mình Thừa Dân sa ngã đã mất mặt lắm rồi, nếu như ngay cả Phác Thái Anh cũng như vậy, đích thị địa vị của họ ở Phác Gia sẽ lung lay. Tạo cơ hội cho đám người còn lại ở Phác Gia làm phản, bà ấy không muốn cơ nghiệp của Phác Thị rơi vào tay những kẻ đó.

"Hứa với mẹ sẽ suy nghĩ lại" hiện tại bà ấy không có cách quản Phác Thái Anh, chỉ hy vọng thời gian sau này đứa nhỏ đó có thể nhìn ra chân tướng.

"Mẹ, đừng làm gì khiến con khó xử. Cũng đừng bao giờ bắt con phải lựa chọn giữa mẹ và chị ấy, con không muốn làm đứa con bất hiếu" Phác Thái Anh đã từng một lần bị rơi vào thế bị động, từng một lần phải lựa chọn giữa Thừa Dân và Kim Trân Ni. Lịch sử không thể lặp lại...

Sau khi Phác Thái Anh rời khỏi, mẹ Phác tức giận đem đồ trong phòng của mình gạc phăng xuống sàn. Rốt cuộc nhà họ Phác có lỗi gì với Kim Trân Ni, tại sao nữ nhân đó có thể khiến hai đứa con của bà ấy trầm mê đến vậy? Phác Thừa Dân sau khi ly hôn với nàng liền lâm vào trụy lạc, càng lúc càng hủy hoại bản thân mình. Phác Thái Anh sẵn sàng vì nữ nhân này có thể rạch ròi ranh giới với mình, thật sự bà ấy không cam tâm.

----------------

Đêm hôm đó Phác Thái Anh về nhà rất muộn, dường như cô đã ra bên ngoài uống một chút rượu khi rời khỏi Phác Gia. Cô biết loại thái độ hôm nay đối với mẹ mình không đúng một chút nào, nhưng nếu bắt cô phải nhân nhượng, thật sự không làm được.

"Em về rồi..." Phác Thái Anh phải mất khá nhiều thời gian để tự mình vào được đến nhà, vừa nhìn thấy Kim Trân Ni ngồi trên sofa đợi mình đã nhanh chóng lên tiếng.

"Uống rượu sao? Em như vậy còn lái xe về, lần sau không được phép như vậy" trước giờ nếu như Phác Thái Anh có ra ngoài xả giao, cũng chỉ uống vài ly. Xem ra đây là hậu quả của ngày hôm nay, có vẻ như đứa nhỏ đã cùng với mẹ xảy ra mâu thuẫn.

"Ni Ni, em đã nói với mẹ rằng em rất yêu chị, rất yêu chị" Phác Thái Anh dựa vào người nàng mới có thể thăng bằng được, miệng liên tục nói những câu này kèm theo một nụ cười thành tiếng.

Nhận thấy đứa nhỏ của mình thật sự đã uống đến như vậy, cũng biết được nhất định tâm trạng đang rất buồn. Nàng không muốn hỏi thêm điều gì, chỉ đỡ Phác Thái Anh vào phòng giúp cô lau mình thay ra một bộ đồ thoải mái hơn. Đêm hôm đó Phác Thái Anh đã ngủ rất say, nhưng lắm lúc vẫn gọi tên của nàng, có đôi khi trong mơ không biết nhìn thấy gì đó lại giật mình tỉnh lại, nhìn thấy nàng nằm bên cạnh của mình mới yên tâm ngủ tiếp, nhưng vòng tay vẫn đang ôm lấy nàng không hề buông lỏng.

Buổi trưa hôm sau khi Phác Thái Anh thức dậy đã không nhìn thấy nàng, xem ra chị ấy đã đến công ty. Khương Tiểu Bảo cũng có nói Trân Ni đã đánh giúp cô văn bản xin nghỉ phép, vì thế ngày hôm nay cô không cần phải đến Phác Thị. Phác Thái Anh ở nhà suốt cả ngày hôm đó, tâm trạng quả nhiên đã khá hơn một chút. Buổi tối nghe nói nàng cần phải tăng ca, nên đã tiện thể đến Kim Thị tìm nàng.

Khi bước vào phòng, nhìn thấy Kim Trân Ni vẫn đang ngồi đánh văn bản. Nhưng khi nàng nhìn thấy cô lại rất nhanh đem tay của mình giấu đi, khiến cho Phác Thái Anh liền muốn xem thử nàng đang giấu cái gì. Hôm qua về đến nhà đã say như vậy, nên cũng không để ý trên tay nàng có điểm khác lạ. Hiện tại sau khi xem qua, rốt cuộc đã tự mắng bản thân mình một trận.

"Tay của chị vì sao bị thương? Có phải hôm qua mẹ đã?" Hôm qua cô chỉ chăm chăm vào chân của mẹ, lại nhìn thấy nàng bỏ đi rất nhanh nghĩ rằng nàng giận dỗi, không ngờ là muốn giấu cô chuyện tay mình bị thương.

"Là chị bất cẩn bị cắt trúng, chị đã đi viện băng bó lại rồi. Đừng làm quá..." cũng may vết thương không quá sâu, nếu không năm nay nàng thật sự vô cùng xui xẻo.

Phác Thái Anh biết nàng cố tình giấu mình, rõ ràng vết thương đó ở cổ tay làm sao lại bất cẩn bị cắt trúng. Nhưng nếu như nàng đã không muốn nói, cô cũng không ép nàng. Chỉ là không cho nàng đánh máy nữa, trực tiếp đem Kim Trân Ni đặt vào trong lòng của mình ôm đến cả cơ thể nàng đều sinh nhiệt.

"Chị còn phải làm việc, buông chị ra đi" cứ như vậy sẽ trễ nãi mất, có muốn ôm cũng nên đợi làm xong đã.

"Muốn em buông chị ra cũng được, nhưng phải hứa với em một chuyện" về vấn đề của mình cô không sợ, chỉ sợ xuất phát từ nơi nàng mà thôi.

"Được rồi sau này chị sẽ nhận ít hợp đồng lại, không làm cho bản thân mình mệt mỏi nữa chứ gì?" Đứa trẻ này luôn bắt nàng hứa rất nhiều, nàng cũng không biết mình đã hứa rốt cuộc bao nhiêu chuyện nữa.

"Sau này có ai nói gì đi nữa, cũng không được bỏ em" người ta thường hay xem phim, trong phim cũng từng hay đề cập mấy vụ bỏ nhau cũng vì người nhà của đối phương tác động.

Về vấn đề này Kim Trân Ni cũng chỉ có thể bật cười thành tiếng, đời này nàng đã nói Kim đại tiểu thư chưa từng khiến bản thân mình chịu thiệt. Sẽ không có chuyện chỉ vì lời nói của mẹ Phác hay bất cứ ai mà lung lay, chỉ cần những lời nói đó không xuất phát từ chính miệng của Phác Thái Anh, vẫn không ai có đủ bản lĩnh để khiến nàng tự mình chùn bước.

"Trước giờ đều là em bỏ chị đấy, bạn nhỏ" Kim Trân Ni bất quá cảm thấy nét mặt lo lắng lúc này của Phác Thái Anh rất buồn cười, mất niềm tin ở chị đến thế này sao?

"Người ta chỉ mới dại dột bỏ chị có một lần, chị nhắc hoài, nhắc hoài" đừng có thù dai như vậy chứ ? Tuổi trẻ ai không mắc sai lầm...

"Vậy đừng có dại dột lần thứ hai nha, bởi vì em dám bỏ chị một lần nữa, đời này em không tìm được chị đâu..." nhận thấy Phác Thái Anh đã buông mình ra một chút, Kim Trân Ni lại bắt đầu gõ phím.

"Chị đến Nam Cực hay Bắc Cực để giận em?" Phác Thái Anh từ phía sau gặm nhấm cổ của nàng, đặc biệt yêu thích tạo hickey ở vùng địa phương hiện tại.

"Đến hoàng tuyền được không?"

Vote ⭐️ giúp mình 🫶

Chương trước Chương tiếp
Loading...